[Song] Nhân Vật Hi Sinh Ác Độc Không Muốn Sống Nữa
117102 lượt thích / 1338068 lượt đọc
Thể loại: Đam mỹ - Cổ đại - H văn - Xuyên thư - Song tính - Cung đình hầu tước - 1v1
Tên CV: Pháo hôi ác độc hắn không muốn sống nữa
Tác giả: Quan Mộc
Edit: Cánh Cụt Mộng Mơ
Tình trạng: Còn tiếp
Giới thiệu
Sau khi Dung Ngọc tự sát, cậu xuyên vào một quyển truyện đam mỹ cổ đại NP, trở thành vị thiếu gia độc ác trùng tên trùng họ và cũng bị tàn tật cả hai chân.
Cậu và anh hai cùng cha khác mẹ Dung Nguyệt là hai người trái ngược nhau.
Dung Nguyệt phong thái như tiên, tâm địa Bồ Tát. Gọi bạn dẫn bè, cưỡi ngựa dạo phố, là một thiếu niên có khí phách.
Dung Ngọc tật chân sức khoẻ yếu, tính cách vặn vẹo. Suốt ngày chỉ nhốt mình trong nhà, u ám thất thường.
Dung Nguyệt là vai chính thụ được nhiều người mến mộ, Thái Tử đương triều, hoàng tử, tiểu tướng quân, thậm chí đến tân hoàng tương lai cũng là công của cậu ta.
Dung Ngọc là nhân vật hi sinh độc ác, cuối cùng sẽ bị hoàng đế trẻ tuổi xẻo đi hai mắt cùng đầu gối, nhận hết đòn roi rồi bị kéo lê tới chết.
Khi cậu xuyên qua, thiếu gia ác độc đang đè công một - tân hoàng tương lai trong sách, giờ phút này còn mai danh ẩn tích ở Dung phủ làm hạ nhân - trên tuyết mà dạy dỗ một cách tàn nhẫn.
Vì mạng sống, Dung Ngọc vốn nên......
Tất nhiên là không thể rồi.
Đôi môi đỏ của Dung Ngọc hơi cong lên, nắm roi quất vai chính công mạnh bạo.
Ngại quá, cậu không muốn sống.
Không có ý chí sống tàn tật điên cuồng song tính - thụ vs Còn điên hơn cả thụ - công
5 chương mới nhất truyện [Song] Nhân Vật Hi Sinh Ác Độc Không Muốn Sống Nữa
- Chương 131: Tới khi nào con cún lạc nhà của ta...
- Chương 130: "Cha, khi trưởng thành con muốn cưới Ngọc ca nhi."
- Chương 129: "Công tử đừng gọi ta là Sở Đàn, tên thật của ta là Vệ Kinh Đàn."
- Chương 128: Được lắm Sở Đàn, sau khi lên làm Hoài Nam Vương thì bắt đầu...
- Chương 127: Dù có sống lại ngàn vạn lần thì kết quả vẫn vậy.
Danh sách chương [Song] Nhân Vật Hi Sinh Ác Độc Không Muốn Sống Nữa
- Giới thiệu
- Chương 1: Xuyên thành kẻ hi sinh độc ác
- Chương 2: Chó ngoan
- Chương 3: Đây là... Âm đạo?
- Chương 4: "Giết ta đi"
- Chương 5: "Vậy cứ để ả chết luôn đi."
- Chương 6: Tiểu thiếu gia đang... hứng tình trước mặt hắn?
- Chương 7: Phụ thân đoán xem, bài vị làm bằng gỗ kia chịu được lửa trong bao lâu
- Chương 8: Đã cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ
- Chương 9: Có trò hay để xem rồi
- Chương 10: Công tử của nô tài thương nô tài lắm, ngày ngày cùng ăn cùng ngủ...
- Chương 11: "Bỏ tay ra khỏi mông ta!"
- Chương 12: "Hãy để Phật Tổ thanh tẩy linh hồn dơ bẩn của ngươi."
- Chương 13: "Để ta nghe thấy ngươi nói hắn là tên què lần nữa..."
- Chương 14: "Ra phủ"
- Chương 15: "Rốt cuộc đâu mới là con người thật sự của ngươi?"
- Chương 16: "Là nơi tâm hướng về, hay là nơi dương vật hướng về?"
- Chương 17: "Liếm sướng chưa?"
- Chương 18: Dù có đánh chửi hay nhục nhã, tất cả đều là khen thưởng với Sở Đàn
- Chương 19: "Công tử muốn giết ta?"
- Chương 20: Sao ngươi biết ta mặc người xâu xé, chứ không phải ...
- Chương 21: "Năm rộng tháng dài, chúng ta chậm rãi chơi."
- Chương 22: Dung Ngọc mới nhận ra rằng...
- Chương 23: "Chỉ là Ngọc Diện Tu La mà thôi, sao so được với Dung Nhị Lang?"
- Chương 24: Tam Lang có sẵn lòng ngồi chung một con ngựa cùng cô không...
- Chương 25: Giờ đây, trái tim đang kinh hoàng nổi trống trong lồng ngực, là vì...
- Chương 26: Trong đống xác sói hỗn độn, Dung Ngọc vươn tay...
- Chương 27: "Chó mà quá nghe lời thì sẽ không thú vị."
- Chương 28: "Bảo ngài nói thì ngài nói thôi, sao lại dâm như vậy!"
- Chương 29: "Ta uống no nước dâm của công tử rồi nên không thấy khát chút nào."
- Chương 30: Yến Minh Huyên thân là hoàng tử...
- Chương 31: "Công tử quên rồi sao? Ta là con chó của ngài mà."
- Chương 32: "Chứng minh ngài không bị dục vọng điều khiển, mà là bị ta hấp dẫn."
- Chương 33: Cậu chỉ động lòng vì Sở Đàn
- Chương 34: Bồ Tát cũng được, nấm độc cũng thế, tóm lại đều là bảo bối của hắn.
- Chương 35: "Không có một người bình thường nào lại hứng tình khi..."
- Chương 36: Đồng tử Dung Nguyệt phóng đại...
- Chương 37: Chó còn có kỳ động dục, còn ngươi thì...
- Chương 38 :"Nhưng đây mới là món quà ta mong muốn."
- Chương 39: Chó hư không nghe lời thì phải đeo rọ mõm, đỡ cho cắn với liếm...
- Chương 40: Chờ tới khi cậu ra ngoài, cậu cũng phải làm lồng sắt...
- Chương 41: Không biết con chó hư này lén tháo rọ mõm...
- Chương 42: "Ngài tìm ai, ta giết kẻ ấy."
- Chương 43: Thứ tình yêu được gọi là có thể bao dung mọi thứ...
- Chương 44: "Thỏa mãn dục vọng được xúc phạm bề trên của ta."
- Chương 45: "Một năm không gặp, không biết sức khoẻ của biểu đệ còn ổn không?"
- Chương 46: Nếu ngày nào đó ngươi bị ta đuổi đi...
- Chương 47: "Nếu em dám chết, ta sẽ cưỡng gian thi thể em."
- Chương 48: "Nếu vậy chẳng phải công tử có thể sinh con cho ta hay sao?"
- Chương 49: Nếu thích nam thì cũng phải nuôi một đứa ngoan ngoãn nghe lời...
- Chương 50: Ngọn đèn dầu lay động phản chiếu trong đôi mắt Dung Ngọc...
- Chương 51: Thử thần tiên say mới biết thế nào là thức uống của...
- Chương 52: Chiếc lưỡi dài nóng bỏng tựa như một con rắn dâm mềm dẻo...
- Chương 53: Sở Đàn chớp chớp mắt, tại sao trong thân thể...
- Chương 54: Cậu sẽ không bao giờ để mình dính vào thứ nhơ bẩn ấy
- Chương 55: Tiểu thiếu gia cao ngạo không ai bì nổi của hắn...
- Chương 56: "Coi như công tử thương ta, được không?"
- Chương 57: Người giữ ấn thiên tử, là người được trời thừa nhận...
- Chương 58: "Dung Ngọc, đừng cảm ơn ta, hãy yêu ta."
- Chương 59: Chỉ có động vật mới cắn gáy thú cái để giao phối...
- Chương 60: "Nhân kiếp trước, quả kiếp này, trần duyên ít ỏi...
- Minh Hoạ Nhân Vật
- Chương 61: Vậy chẳng phải là... Bọn họ có Thế tử phi?
- Chương 62: Cơn mưa lớn sẽ xoá dấu chân cô...
- Chương 63: "Dung Ngọc, chúc em luôn được bình an."
- Chương 64: "Ngươi nói xem, tiểu nha đầu kia có điên hay không..."
- Chương 65: "Đại nhân, xin hỏi một câu, Dương Châu còn công bằng không?"
- Chương 66: Ta vô dụng vì không có hai dương vật để thoả mãn lỗ dâm của công tử
- Chương 67: "Thế tử, chúng ta trì hoãn lâu lắm rồi, đã tới lúc phải rời đi."
- Chương 68: Cuối cùng Dung Ngọc cũng thấy sợ hãi...
- Chương 69: Có lẽ, sự bình tĩnh mà công tử thể hiện ra ngoài...
- Chương 70: Có phải vì cậu bị bệnh nên xứng đáng bị vứt bỏ một lần nữa?
- Chương 71: "Ngươi có thể chữa khỏi chân cho em ấy không?"
- Chương 72: Khiến người trong thành Dương Châu biết thế nào là Ngọc Diện Tu La...
- Chương 73: "Về sau ngươi là con chó không nhà."
- Chương 74: Chó hư không có lương tâm, chỉ toàn ý nghĩ xấu.
- Chương 75: Hay là dứt khoát chôn thuốc nổ xung quanh phủ công chúa...
- Chương 76: Trong suốt bốn năm, mỗi một đêm mỗi một ngày...
- Chương 77: Hoá ra những câu hỏi ban nãy của Dung Ngọc không phải để thử...
- Chương 78: "Phủ công chúa bị nổ rồi! "
- Chương 79: Cảm xúc xấu hổ và phẫn nộ khôn kể tụ trong huyệt Thái Dương...
- Chương 80: "Ly Hối là người thân cận nhất của ta."
- Chương 81: Cậu không bao giờ phải phụ thuộc vào người khác...
- Chương 82: "Kẻ thù của kẻ thù là bạn, ngươi thấy đúng không."
- Chương 83: Thiên không phải thiên, quốc không thành quốc...
- Chương 84: Đống bong bóng bắn tung tóe như dầu sôi...
- Chương 85: Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia hoàn toàn mất đi tiêu cự...
- Chương 86: Từ đó về sau, hắn không thể rời khỏi đôi mắt này.
- Chương 87: Hắn giam lỏng bọn họ, không vì điều gì khác...
- Chương 88: Vậy trẫm sẽ cho ngươi làm khâm sai...
- Chương 89: Mặc Thư cảm thấy mình nghe được tiếng khóc đinh tai nhức óc...
- Chương 90: "Sao nào, khi nói chuyện với người khác thì cười vui vẻ..."
- Chương 91: Dường như ở thời không nào đó, hắn đã mất đi Dung Ngọc một lần.
- Chương 92: Hắn quá yêu Dung Ngọc...
- Chương 93-94: "Ta thấy không phải thận của ngươi bị thương..."
- Chương 95: Chị gái mang thai, em trai lại lên giường với chồng chị...
- Chương 96: Cậu sinh ra một cảm giác ngạo mạn và ưu việt...
- Chương 97: "Thái Tử tự mình đến Dương Châu cứu tế..."
- Chương 98: "Mệnh ta như phù du, không đáng để nhắc tới."
- Chương 99: "Thiên tử phạm pháp, cùng tội như thường dân."
- Chương 100: Đừng trị chân nữa, cứ để nó liệt như vậy đi.
- Chương 101: "Ngọc Nhi ngoan, gọi một tiếng phu quân đi, ta làm cho em bắn..."
- Chương 102: "Ngọc Nhi, em tè lên ta một lần, ta trả lại cho em một lần..."
- Chương 103: Dù đã suy yếu đến mức không lấy nổi roi...
- Chương 104: "Ngươi là con chó... duy nhất, không thể thay thế..."
- Chương 105: "Chờ ta trở lại, nguyện lấy giang sơn làm sính lễ."
- Chương 106: Nếu một ngày có thể sống sót trở về, đóa hoa sẽ tặng hắn...
- Chương 107: Nếu ngươi biết hắn ở đâu, ngươi hãy nói với hắn là công tử sắp chết
- Chương 108: "Nhị ca ca, nếu có lần sau thì sẽ không chỉ là cánh tay thôi đâu"
- Chương 109: "Xẻo đầu gối và hai mắt của hắn."
- Chương 110: "Phụ thân coi trọng con quá..."
- Chương 111: Khanh khanh Ngọc Nhi. Đã lâu không gặp, nhung nhớ da diết...
- Chương 112: "Hiện giờ Nhị ca ca đang được hoàng thượng ưu ái..."
- Chương 113: Con đâu xứng ăn cơm của phụ thân...
- Chương 114: Đường đường là Lễ Bộ thị lang đại nhân...
- Chương 115: Đây không phải vở kịch của riêng mình cậu...
- Chương 116: "Chủ tử từng nói, phải diệt trừ Cố Việt Trạch vì ngài bằng mọi giá."
- Chương 117: Chiếc roi quất lên vết thương từ kiếm...
- Chương 118: Vệ Kinh Đàn không sợ nguy hiểm, chỉ sợ mất đi người hắn yêu.
- Chương 119: "Có phải là ngươi giết Việt Trạch hay không?!..."
- Chương 120: Mới đây Trấn Viễn tướng quân vừa bình định Tây Hạ
- Chương 121: "Nói cười Đàn lang, tối nay sa bếp gối điệm lạnh."
- Chương 122: Phong "Ngụy Kinh Đàn" là Hoài Nam Vương...
- Chương 123: Vệ Kinh Đàn cúi đầu, hắn nâng một chân Dung Ngọc lên...
- Chương 124: Khi hắn nhìn về phía Dung Ngọc với đôi mắt trông mong...
- Chương 125: "Ngươi còn đang đợi điều gì vậy, chó con."
- Chương 126: Trong triều đại không có thuốc trị liệu tâm lí...
- Chương 127: Dù có sống lại ngàn vạn lần thì kết quả vẫn vậy.
- Chương 128: Được lắm Sở Đàn, sau khi lên làm Hoài Nam Vương thì bắt đầu...
- Chương 129: "Công tử đừng gọi ta là Sở Đàn, tên thật của ta là Vệ Kinh Đàn."
- Chương 130: "Cha, khi trưởng thành con muốn cưới Ngọc ca nhi."
- Chương 131: Tới khi nào con cún lạc nhà của ta...