Chương 45.03: Yêu khuyển tìm chủ (phần 3)
Bầu không khí trong căn phòng khách ngày càng ngột ngạt hơn. Ai nấy cũng đều căng thẳng, hướng về phía của Rensuke, như thể mong chờ một câu trả lời từ cậu.
Rensuke im lặng một lúc, rồi quay sang Teru.
"Lúc cậu lên phòng, cửa sổ đang mở toang phải không?"
Teru thoáng giật mình.
"Ừm... Trước đó tớ đã đóng lại rồi mà."
"Vậy thì có thể Shirota đã ra ngoài bằng đường đó." – Rensuke trầm giọng.
"Muốn ra ngoài thì đi bằng cửa chính có phải nhanh hơn không?" – Mujina cau có, hai tay khoanh lại.
"Bày đặt lén lút làm gì?"
"C-chắc cậu ấy có lý do riêng thôi mà..." – Teru vội nói đỡ.
"Đi thôi!" – giọng Rensuke khẩn trương.
"Chúng ta phải ra ngoài tìm Shirota... và cả Seimei nữa."
Không ai phản đối.
Mọi người hối hả lao về phía cửa chính. Nhưng ngay khi cánh cửa vừa bật ra, cả nhóm lập tức khựng lại.
Trước mắt họ là một cảnh tượng không ai ngờ tới.
Ánh đèn từ trong nhà hắt ra, chiếu lên những bóng người đang đứng ngoài bậc thềm. Sano, một tay định đặt lên tay nắm cửa, còn chưa kịp vặn, một tay đang bế Mame. Phía sau cậu là Haruaki với gương mặt đầy bụi đất và lá khô vướng trên tóc, đang dìu một người bước đi tập tễnh – Yuichi.
Cậu khoác một cái áo mỏng, chân phải quấn băng sơ sài, trông vừa mệt mỏi vừa bối rối.
"Sano... Mame... Seimei..." – Rensuke kinh ngạc.
"...và cả... Shirota?!"
Không ai lên tiếng. Ánh mắt từ trong nhà lẫn ngoài hiên đều sững lại, như thể không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
Yuichi gãi đầu, cười khan một tiếng.
"B-bọn tớ về rồi nè..."
Tamao vẫn trố mắt nhìn Yuichi từ đầu đến chân rồi buột miệng hỏi.
"Bộ dạng đó của cậu là sao hả, Shirota?!"
Yuichi giật mình, mắt chớp lia lịa, rõ ràng đang loay hoay tìm lời giải thích.
"À, cái này thì... ờm..."
Nhưng cậu còn chưa kịp nói hết thì Mame đã hăng hái chen vào.
"Shirota-kun bị mắc bẫy trên đồi đó! May mà bọn tớ đến kịp không thì-"
"Ma-Mame!!" – Yuichi hoảng hốt đưa tay bịt miệng Mame lại, nhưng đã quá muộn.
Rồi cậu chỉ biết thở dài bất lực.
"Trời ạ..."
Mame thì vẫn ngây ngô như không có chuyện gì xảy ra.
Bỗng nhiên, Teru bước lại gần Yuichi, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc gì, sắc mặt trầm lặng đến mức khiến ai nấy đều nín thở.
Yuichi nghiêng đầu khó hiểu, định mở miệng thì-
Bốp...! – một cái ký đầu như trời giáng đáp ngay giữa trán cậu.
"Đauuu...! Cậu làm cái quái gì thế hả, Teru?!" – Yuichi ôm đầu, nước mắt chực trào ra, đôi tai sói cụp hẳn xuống.
"Tớ đã nói là phải cẩn thận mấy cái bẫy rồi mà! Sao lại không chịu nghe vậy?" – giọng Teru đầy tức giận và lo lắng.
Cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, lồng ngực phập phồng vì xúc động.
Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Nhưng cậu đâu có nói mấy cái bẫy đó phong ấn yêu thuật." – Yuichi ấm ức, tai sói lại vểnh lên.
"Tớ đã bị kẹt trong dạng thú, đâu có tự gỡ ra được."
"Phong ấn yêu thuật?" – Haruaki nghiêng đầu.
Mame đứng ngoài nhìn hai người qua lại, gãi đầu.
"Ủa? Có phải tại mình nên họ mới cãi nhau không ta?"
"Bẫy nào cũng là bẫy..." – giọng Teru lại cao hơn.
"Cậu không biết là tớ đã lo lắng cho cậu đến mức nào đâu, Yuu-chan."
Nghe đến đây, Yuichi bỗng khựng lại, mắt chớp nhẹ, quay đi hướng khác, má hơi ửng đỏ. Đôi tai sói trên đầu cụp xuống như thể đầu hàng, cậu lí nhí.
"X-xin lỗi cậu..."
Nhưng Teru vẫn chưa nguôi, hai tay khoanh trước ngực.
"Xin lỗi là xong sao? Cậu tưởng tớ hết lo rồi à?"
Yuichi lại cúi đầu thấp hơn, trông chẳng khác nào một chú cún bị mắng oan.
Thấy vậy, Haruaki vội chen vào giữa hai đứa, tay dang ra.
"Thôi nào, Hiyoribo-kun... Em ấy đã xin lỗi rồi mà..."
Hijita đứng phía sau, thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
"Có vẻ mọi chuyện đã ổn rồi." – cậu vươn vai rồi lặng lẽ bước vào nhà trước.
"Nyannnn... Đúng là một phen hú vía đấy, Shirota!" – Tamao lẽo đẽo theo sau.
Sano và Mame nhìn nhau, bật cười khẽ.
"Lúc nào bọn họ cũng như vậy, nhỉ?"
Không khí đã dịu lại, mọi người cũng lần lượt nối đuôi nhau bước vào nhà, để lại phía sau màn đêm đang dần bao trùm lấy không gian yên tĩnh.
Trời đã tối hẳn.
Trong căn nhà gỗ rộng rãi, ánh đèn lồng giấy treo trên xà nhà rọi xuống những mảng sáng vàng cam dịu mắt. Căn phòng bếp rộng rãi kiểu truyền thống, xen lẫn sự hiện đại từ ánh sáng của những chiếc đèn điện. Giữa phòng là bàn ăn dài vừa đủ cho chín người ngồi quây quần.
Hijita ngồi lặng lẽ ở góc bàn, thong thả ăn mà không nói gì, như đang tận hưởng một bữa cơm ấm cúng.
Tamao thì vừa nhai vừa kêu nyan nyan, miệng dính chút cơm mà không thèm lau.
"Đừng có phát ra tiếng mèo trong khi ăn chứ!" – Mujina nhăn mặt.
Mame vừa ăn vừa hào hứng kể lại việc tìm thấy Yuichi như thể đó là một chiến công.
"Tớ đã hét lên đó. Rồi lao tới. Mà cậu ấy nằm im re luôn-"
"Và suýt đè lên cái bẫy thứ hai." – Sano xen vào.
Teru ngồi bên cạnh Yuichi, vừa ăn vừa liếc sang cậu, như để chắc chắn cậu vẫn ổn.
Yuichi thì hơi cúi đầu, miệng nhai nhóp nhép, ngoan ngoãn một cách hiếm thấy.
Teru định gắp đồ ăn cho Yuichi, nhưng rồi cậu hơi đỏ mặt, đặt đũa xuống, chẳng nói gì.
Rensuke ngồi cuối bàn, ăn chậm rãi.
"Bọn này coi vậy mà nấu ăn cũng được phết!"
"Ý cậu là sao hả?" – Mujina nhăn mặt.
Haruaki mỉm cười, ánh mắt hơi mệt nhưng vẫn dịu dàng.
"Phải nói là bữa cơm tuyệt lắm luôn!"
"Lão toàn phá chứ có làm được cái gì đâu?" – Sano lạnh lùng.
"Thầy cũng cố gắng lắm rồi đó." – Haruaki nhõng nhẽo.
Rensuke đang nhai dở miếng cơm thì bỗng quay sang Teru.
"Phải rồi Hiyoribo, bọn tớ có thể ở lại đây bao lâu vậy?"
Teru chớp mắt, rồi mỉm cười nhẹ.
"Ừm... Người quen của tớ sẽ về sau hai ngày nữa, nên trong thời gian đó các cậu cứ ở lại thoải mái."
Câu trả lời tưởng như rất đỗi bình thường ấy lại khiến Yuichi, đang mải xoay đũa trong tay, khựng lại một nhịp. Cậu ngẩng lên, gương mặt lộ rõ một thoáng gì đó như quyết tâm.
"Nè Shirota, lúc nãy cậu trốn ra khỏi nhà làm gì vậy hả?" – Tamao đột nhiên lên tiếng, ánh mắt tò mò.
Yuichi đang gắp một miếng củ cải thì khựng lại. Cậu liếc nhìn mọi người xung quanh, rồi ấp úng.
"À, tớ... chuyện đó thì..."
Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời hợp lý, Yuichi đã thấy Haruaki chen vào, gương mặt lấm lét nhưng cố tỏ ra tự nhiên.
"À... Là do... thầy bị lạc." – Haruaki cười gượng, vỗ nhẹ vào vai Yuichi.
"Shirota-kun chỉ ra ngoài để dẫn thầy về thôi. Các em đừng trách em ấy nhé!"
"Dẫn đường thì cần gì phải leo cửa sổ ra ngoài?" – Mujina nhíu mày, vẻ nghi ngờ.
Haruaki toát mồ hôi, cố nặn ra nụ cười ngượng ngùng.
"Thì... tại thầy muốn tạo bất ngờ... nên mới bảo Shirota-kun lén lút vậy đó..."
Không khí bàn ăn chợt im lặng vài giây.
Tamao và Rensuke tròn mắt nhìn nhau, còn Hijita thì phì cười đầy mỉa mai.
"Seimei-kun nghĩ tụi mình là trẻ con chắc?" – Mame thì thầm với Sano.
Thấy không khí có vẻ hơi căng, Sano thở dài một tiếng, chống cằm nói như chẳng buồn giấu vẻ chán nản.
"Tại lão muốn tạo bất ngờ nên Shirota mới bị thương đấy."
"Thầy xin lỗi mà..." – Haruaki rưng rưng, hai tay chắp lại trước ngực, trông vừa tội vừa buồn cười.
Mame ngồi bên cạnh cũng góp phần "bào chữa".
"Mà ban đầu cũng do Seimei-kun lề mề chứ ai? Vụ lạc đường đó cũng là lỗi của thầy luôn."
Sano liếc nhìn Mame như thể cậu vừa xác nhận điều ai cũng đang nghĩ, rồi nhếch môi mỉa mai.
"Hừ... Đúng là tên giáo viên vô dụng mà!"
Haruaki úp mặt vào lòng bàn tay, giọng thì thầm như oán trách.
"Rồi cuối cùng là có đang giúp thầy không hả, Sano-kun, Maizuka-kun?"
Thấy Haruaki, Sano và Mame thay nhau lên tiếng bênh vực mình, Yuichi tròn mắt ngạc nhiên, môi mấp máy.
Ba người kia như thể đã chờ đợi phản ứng đó từ cậu, đồng loạt quay sang Yuichi, ra hiệu – "Đã có bọn này lo, yên tâm đi."
Yuichi hơi sững lại, rồi khẽ cười. Nụ cười nhẹ mang theo sự ấm áp hiếm hoi trên gương mặt thường ngày luôn mơ màng của cậu.
"Tạm bỏ qua vụ lề mề và lạc đường của Seimei đi..." – Yuichi quay sang mọi người, giọng nhỏ mà chân thành.
"Do tớ không cẩn thận nên mới mắc bẫy mà."
Rensuke khoanh tay, nhăn mặt như đang nhìn một vở kịch quá trớ trêu.
"Cả lũ bị gì hết rồi à?"
"Thôi thì... đến nước này cũng phải tin thôi." – Tamao chống cằm, cười hiền như thể đầu hàng trước sự đồng lòng của mấy người kia.
"Bao che nhau khéo thật đấy!"
Sau khi ăn tối xong, cả nhóm cùng nhau bắt tay vào dọn dẹp.
Tamao gom bát đũa vào bồn rửa. Miệng cứ liên tục kêu nyan nyan như đang than vãn vì nước lạnh mặc dù đang trong mùa hè.
Mame hí hoáy lau bàn nhưng vô tình làm rơi một chiếc bát xuống sàn.
"Á! Tớ không cố ý đâu! Nó... tự trượt á!" – cậu hốt hoảng.
Sano thở dài, nhặt cái bát vỡ lên.
"Đúng là phiền phức!"
Nhưng cậu lại chẳng nói thêm gì, lẳng lặng đi tìm thùng rác.
Ở góc bếp, Haruaki đang rửa bát thì bất ngờ hét toáng.
"Á! Có con gì trườn trườn trong bồn kìa. Cứu thầy với!!"
Mujina lạnh lùng bước đến, thò tay vào bồn, lôi ra một cọng rau xanh xoăn lại như con sâu.
"Rau thôi mà... Làm quá."
Haruaki xụ mặt, rửa tiếp.
Teru thì đang lau sàn, còn Yuichi ngồi ở gần đó, cứ lén nhìn Teru rồi lại quay đi.
"Teru." – Yuichi khẽ gọi.
"Hửm?" – Teru quay sang.
"Tớ có thể giúp gì không?" – Yuichi lúng túng.
Teru khựng lại một thoáng rồi mỉm cười.
"Yuu-chan đang bị thương mà. Cứ nghỉ ngơi đi!"
Yuichi quay đi, gương mặt hơi đỏ lên.
"Mấy người làm nhanh lên!" – Rensuke từ đầu tới giờ chỉ ngồi một góc, ngáp dài ngáp ngắn.
"Tớ thấy mệt rồi đấy nhé."
Cuối cùng, mọi thứ cũng sạch sẽ tinh tươm. Đèn trong nhà được hạ bớt, chỉ còn ánh sáng vàng dịu lan khắp không gian. Ai nấy đều rũ xuống vì mệt, tiếng nói chuyện dần nhỏ lại, thay vào đó là tiếng côn trùng bên ngoài đêm rừng vọng về.
Cả nhóm quây quần trong căn phòng ngủ rộng rãi, những tấm nệm đã được trải sẵn trên nền nhà.
Mame ngủ gục trong vòng tay Sano.
Tamao thì nằm dài ra nệm, đuôi ngoe nguẩy.
Rensuke lặng lẽ đọc sách, còn Haruaki thì... giật mình vì tiếng lạch cạch của mái nhà, nghi ngờ có con gì bò qua.
Yuichi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tối. Không ai để ý, nhưng ánh mắt cậu vẫn còn ánh lên sự trầm tư chưa dứt hẳn.
Teru ngồi cách không xa, liếc nhìn Yuichi một cái, định nói gì đó nhưng lại thôi. Gió đêm thổi nhè nhẹ, mang theo mùi cây rừng và âm thanh yên bình.
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
-------------------to be continued----------------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz