ZingTruyen.Xyz

[YoHaji] [OC] Tống Lang

Chương 45.04: Yêu khuyển tìm chủ (phần 4)

QuyLe1022

Căn phòng chìm trong sự yên ắng đến lạ thường. Ai nấy cũng đều thả mình vào sự yên bình ấy, trút bỏ những mệt mỏi và lo toan sau cả một ngày dài di chuyển đến Ibaraki.

Đột nhiên, Hijita bật dậy như sực nhớ ra gì đó. Cậu gõ tay lên lòng bàn tay, mắt sáng rỡ.
"Phải rồi ha... Dù sao cũng đến đây rồi... Hay ngày mai chúng ta đi khám phá nơi này một chút đi nhỉ?"

Tamao lập tức bật dậy, hai đuôi vẫy vẫy, phấn khích.
"Đồng ý! Đi đâu đó chơi đi, ở mãi trong nhà chán chết!"

"Được đó. Đây cũng là lần đầu tiên tớ đến Ibaraki." – Mujina gật gù.

"Cậu làm xong bài tập hè chưa vậy, Hijita?" – giọng Rensuke vang lên từ góc phòng.

Hijita lập tức đông cứng tại chỗ, mắt trợn lên. Cậu chậm rãi quay đầu lại như robot, cười gượng.
"D-dù sao cũng đang trong kỳ nghỉ hè mà... Đừng nhắc tới bài tập ở đây chứ!!"

Một khoảng im lặng nặng nề bao trùm. Rồi Tamao bật cười khúc khích.
"Vậy mai tụi mình đi đâu đó tìm cảm hứng để làm bài tập, được chưa?"

Nghe kế hoạch đi chơi ngày mai, Teru vội vàng lên tiếng.
"N-nhưng... chân của Yuu-chan đang bị thương mà..."

Không khí trong phòng chững lại đôi chút.

"Vậy là không đi được à?" – Tamao thở dài tiếc nuối.

"Không sao đâu. Chân tớ cũng không còn đau nữa." – Yuichi trấn an

Haruaki đang ôm gối ngồi bên cạnh, nghiêng đầu quan tâm.
"Thật sự ổn không vậy, Shirota-kun? Đừng cố quá nhé!"

Yuichi cười tự tin.
"Em vẫn tự đi được, còn nếu không thì..." – cậu bất ngờ quay sang Teru với vẻ tinh nghịch.
"... Teru sẽ cõng em ạ!"

"Mơ đi!!!" – Teru hét toáng, mặt hơi đỏ lên.

"Vậy quyết định thế nhé!!!" – Hijita giơ tay đầy phấn khích.

"Hể? Chờ đã!!" – Teru quay sang với vẻ bất lực.

Nhìn cảnh tượng đó, Haruaki chỉ biết thở dài, giơ tay vò mái tóc rối của mình.
"Mấy đứa này thiệt tình..."

Sau đó, anh quay sang Sano, mỉm cười.
"Ngày mai ta hãy cùng đi với họ nhé, Sano-kun! Dù gì em cũng là người chín chắn nhất ở đây mà..."

Sano khoanh tay, liếc sang đám bạn đang náo loạn, lầm bầm.
"Không biết mấy người tới đây để giữ nhà hay nghỉ mát nữa..."

Dù vậy, rõ ràng cậu cũng không định từ chối.

Ở góc phòng, Rensuke đang ngồi vắt chân đọc sách, không ngẩng đầu lên cũng đủ buông một câu như cố tình gây chiến.
"Đi chơi cũng được, nhưng đừng quên còn bài tập hè đấy."

Hijita bật dậy như bị điện giật, la toáng lên.
"Nè!! Làm ơn đừng nhắc tới bài tập nữa có được không?!"

Cậu vớ lấy chiếc gối gần đó và ném thẳng vào Rensuke.

Chiếc gối bay vèo một cái, đập vào đầu Rensuke khiến cậu giật mình bật dậy. Không nói không rằng, Rensuke lập tức cầm một chiếc gối khác bên cạnh và ném trả về phía Hijita, như muốn tuyên chiến.

Nhưng Hijita phản xạ nhanh đến bất ngờ, nghiêng người né khiến chiếc gối bay lệch hướng... và trúng ngay mặt Mujina đang ngồi gần đó.

Bụp!

"Gah... Thằng Nyuudou!!" – Mujina ôm mặt, lảo đảo ngồi dậy, lửa giận bốc lên.

Không cần suy nghĩ, cậu túm lấy chiếc gối vừa trúng mình và ném về phía Rensuke như trả đũa. Chỉ có điều, tay cậu trượt mất.

Chiếc gối bay chệch hướng, lượn một vòng hoàn hảo giữa không trung trước khi... bịch! – trúng thẳng vào mặt Sano.

Cả phòng im bặt một giây.

Ánh mắt của Sano từ từ mở ra, lông mày co giật.
"Tụi bây giỡn mặt với tao à?" – giọng cậu vang lên đầy nguy hiểm.

Trong nháy mắt, những chiếc gối trong phòng bắt đầu rung lên. Rồi như thể có một cơn lốc xoáy nhỏ bùng lên giữa không khí, toàn bộ gối bay lơ lửng xung quanh Sano.

"Chuẩn bị tinh thần đi." – cậu gằn giọng.

Một giây sau, vù vù vù!

Đám gối như mưa đạn trút xuống tất cả mọi người trong phòng – ngoại trừ Mame. Cậu đã tỉnh dậy từ lúc nào và tròn mắt theo dõi toàn bộ vụ hỗn loạn.

"UWAAAA!!" – Hijita hét lên, ôm đầu chạy vòng quanh.

"Đừng nhắm vào mặt!! Đừng nhắm vào mặt mà...!!" – Tamao lăn qua lăn lại dưới sàn.

"Đủ rồi Sano! Tha cho tụi này đi mà!!" – Mujina cầu cứu trong vô vọng.

Haruaki vừa chạy vừa la, hai tay ôm đầu.
"Tha cho thầy đi màaa!! Thầy đầu hàng!! Thầy đầu hàng!!"

Bụp bụp bụp!

Chưa kịp hoàn tất lời kêu cứu, một loạt gối bay như đạn pháo bay vào người, đẩy anh ngã lăn quay giữa phòng. Cả người chìm trong đống gối, chỉ còn mỗi cọng tóc ahoge ngoe nguẩy là thấy được.

Yuichi đứng ở một góc, hai tay khoanh lại.
"Seimei hết cứu rồi..." – miệng cậu nhếch lên thành nụ cười vui vẻ.

Bộp!

Một chiếc gối đột nhiên bay thẳng vào mặt Yuichi, khiến cậu bật ngửa ra sau, ngã luôn xuống nệm. Cậu mở mắt, nhìn về phía "hung thủ". Đó là Teru, đang đứng cách đó vài bước, hai tay ôm chiếc gối khác, mặt tươi như hoa.

"Trúng rồi nha, Yuu-chan~!" – Teru cười toe.

Yuichi nhếch mép, vội chồm dậy.
"Teru, cậu xong đời rồi."

Cậu chộp lấy một chiếc gối và lao đến đuổi theo Teru.

"Gyaaaaa..." – Teru vừa la vừa chạy vòng quanh phòng.

Thế là Yuichi và Teru cũng chính thức gia nhập bữa tiệc ném gối hỗn loạn nhất lịch sử Ibaraki.

Căn phòng giờ đây không còn ai ngồi yên. Gối bay tứ tung, tiếng cười đan xen tiếng hét, đèn vàng ấm áp soi lên từng khuôn mặt rạng rỡ.

Cảm giác lúc ấy lại thật rõ ràng, như thể tất cả nỗi lo âu đều tạm lùi xa, nhường chỗ cho những tiếng cười vô tư của tuổi trẻ.

Khi đó, trời đã khuya. Ánh trăng mờ len qua khung cửa sổ, rọi xuống nền nhà những vệt sáng dài dịu dàng.

Bên trong căn phòng, tiếng hít thở đều đặn hòa với tiếng gió đêm tạo thành một giai điệu êm ả.

Sano nằm nghiêng người, tay ôm chặt Mame – lúc này đã trở về dạng tanuki nhỏ xíu, thân tròn như chiếc bánh bao, ngáy khe khẽ trong vòng tay ấm. Khuôn mặt Sano lúc ngủ không còn vẻ khó chịu như thường ngày, trông yên bình đến lạ.

Gần đó, Tamao cuộn tròn như một con mèo, lưng hơi cong, hai tay ôm lấy cái gối, miệng khẽ "nyannn~" mỗi khi thở ra. Cậu nằm sát Rensuke – vẫn giữ vẻ nghiêm túc dù đang ngủ, tay ôm cuốn sách đã gấp từ lâu.

Mujina thì đã lăn ra khỏi nệm từ bao giờ, nằm xoài trên sàn, miệng há rộng như đang mơ ăn gì đó.

Hijita cũng không khá hơn, tay chân vắt chéo kỳ quặc, đầu gác lên một đống gối hỗn độn, miệng dính vài cọng tóc lòa xòa.

Haruaki nằm ở góc phòng, chăn quấn tới tận mũi, đôi mắt khép hờ nhưng miệng vẫn lẩm bẩm.
"Đừng ném nữa mà... học sinh ngoan... Sano-kun đừng ném gối nữa..." – như thể vẫn còn bị ám ảnh bởi trận chiến gối đêm nay.

Trên đầu anh, cọng tóc ahoge lay nhẹ theo từng hơi thở.

Một cơn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, làm tấm rèm bay nhẹ lên, khiến Teru trở mình. Bàn tay vô thức vươn ra phía chiếc nệm bên cạnh – trống không.

Cảm giác lành lạnh của tấm nệm như chưa hề có dấu hiệu hơi ấm làm cậu khựng lại.

Teru dụi mắt, rồi tiếp tục đưa tay dọc chiếc nệm – vẫn trống rỗng, phẳng phiu như thể chưa từng có ai nằm ở đó cả.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu lập tức mở to mắt, chớp chớp vài lần để làm rõ ánh nhìn trong bóng tối mờ mờ ánh trăng.

Chiếc nệm bên cạnh thật sự... không có ai cả.

Teru bật dậy, ánh mắt dừng lại ở khung cửa sổ đối diện. Nó đang mở toang, rèm cửa bay lất phất trong gió, như thể ai đó vừa lặng lẽ rời đi từ đó không lâu.

Trái tim cậu đập nhanh hẳn. Không khí trong phòng dường như trở nên loãng hơn. Cậu lẩm bẩm trong vô thức.
"Yuu-chan?"

Gió đêm lại ùa vào, mạnh hơn lần trước. Rèm cửa tung bay như vẫy gọi. Teru không chần chừ nữa. Cậu bật dậy hoàn toàn, chân trần chạy vội ra phía cửa sổ, tim đập loạn trong lồng ngực, trong đầu chỉ vang lên duy nhất một cái tên.
"Yuu-chan... Cậu đi đâu vậy?"

Dưới ánh trăng nhàn nhạt len lỏi qua tán lá, khu rừng chìm trong một màu xanh bạc huyền ảo.

Yuichi, trong hình dạng sói, lặng lẽ lướt qua những bụi cây rậm rạp. Bộ lông trắng ánh lên dưới ánh trăng, còn đôi mắt xanh tím sắc lạnh không ngừng đảo quanh như tìm kiếm điều gì đó. Mũi cậu liên tục đánh hơi, tai vểnh lên, không bỏ sót bất kỳ âm thanh nhỏ nào.

Đột nhiên, đôi tai ấy khẽ giật – một tiếng động rất nhẹ, như tiếng cành khô bị dẫm gãy.

Yuichi lập tức quay đầu, phóng đi trong chớp mắt, lao vút qua những nhánh cây đan xen như một làn gió. Nhịp chân đều đặn, nhanh và mạnh mẽ. Cậu như một bóng trắng mờ xuyên qua rừng đêm. Nhưng rồi-

Cậu dừng lại đột ngột bên bờ một con suối. Nước chảy róc rách dưới ánh trăng, mặt nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh như bạc.

Yuichi đứng yên trong giây lát, hơi thở nặng nề. Cậu đưa mũi xuống sát mặt đất, khẽ đánh hơi, rồi cau mày.

"Chết tiệt..." – cậu thầm nghĩ.
"Dòng nước này làm mất dấu rồi."

Cậu ngẩng đầu nhìn quanh.

Không còn dấu vết. Không còn mùi hương. Chỉ còn tiếng nước chảy và tiếng gió đêm xào xạc giữa rừng.

Yuichi cắn răng, bực bội đập mạnh móng vuốt xuống đất.
"Rõ ràng mình đã cảm thấy nó... khí tức đó... Sao lại biến mất được chứ...?"

Ánh trăng in bóng cậu xuống mặt nước – hình bóng của một con sói đơn độc giữa màn đêm.

-------------------to be continued----------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz