[ Vong Tiện ][ MĐTS ] Phượng Hoàng
chương 60
Mà Ngụy Vô Tiện chuẩn bị đưa tay tới lưng quần của thi thể trên đất, lại bị Lam Vong Cơ chặn ngang.
Y nói: "... Để ta."
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi muốn làm thiệt hả? Ngươi thật sự muốn làm chuyện này?"
Chân mày Lam Vong Cơ dường như hơi nảy lên, như đang kiềm chế cái gì đó, y nói: "... Ngươi đứng đó. Đừng nhúc nhích."
Trong mớ khiếp sợ mà hôm nay Nhiếp Hoài Tang đã chịu đựng, bây giờ chính là cái nặng nhất. Gã còn chưa dám tin Lam Vong Cơ sẽ làm giúp chuyện này thật, Lam Vong Cơ đã đứng lên, nói: "Tìm thôi."
Mọi người vội nhìn về phía mặt đất. Đương nhiên, làm bọn họ thất vọng rồi, Hàm Quang Quân không cởi quần thi thể thật, y chỉ vạch kiếm lên vị trí bắp đùi của mỗi cái xác, nhẹ nhàng cắt vải áo ra, để lộ làn da bên trong. Mà có quần áo chả cần phải cắt, vì nó đã rách rách rưới rưới sẵn rồi.
Cái xác bên cạnh đôi ủng trắng của y kia, trên vị trí ở mỗi đùi đều có một vòng dây mảnh nhỏ nhàn nhạt gần với màu da, chi chít dày đặc. Màu da nơi phía trên vòng dây và phía dưới vòng dây có khác biệt nho nhỏ.
Hiển nhiên, chân của thi thể này và nửa người trên của hắn, không thuộc về cùng một người.
Hai cái chân này, vậy mà lại do kẻ khác lấy kim khâu vào!
Nhiếp Hoài Tang vẫn còn trố mắt đứng nhìn, Ngụy Vô Tiện cười:" Kim tiên đốc cũng thật tay dài, quả không hổ danh mật thám ẩn núp bên người Ôn Nhược Hàn. Ngay cả bí mật của Nhiếp thị còn bị hắn bới móc lên."
Nhiếp Hoài Tang nói: " A ~ tam ca của ta rất giỏi đi?"
Ngụy Vô Tiện khinh bỉ: " Hắn giỏi một người giỏi mười, đừng khen mèo dài đuôi."
" Ngụy huynh là không có ca ca nên ghen tị ta a ?"
" Ai nói ta không có? Ta có Lam đại ca nha! "
" Đại ca ta là tốt nhất ~"
" Đồ cuồng ca ca! " Ngụy Vô Tiện liếc nhìn ngón tay Nhiếp Hoài Tang. Sợi dây bị đứt thành sáu đoạn đã có bốn đoạn được nối liền trở lại.
Khoan từ từ!
Nếu Nhiếp Minh Quyết là Thiên Tuyền huynh...vậy Nhiếp Hoài Tang là????
Thiên Quyền!
Hắn trợn mắt nhìn Nhiếp Hoài Tang. Lam Vong Cơ cũng chỉ liếc nhìn hai người cãi cọ khen huynh trưởng dài huynh trưởng ngắn mà khẽ cười. Y nhìn Kim Lăng, ngón tay khẽ động, linh lực lớn mạnh bao phủ lấy Kim Lăng, theo đó hỗn độn ma khí bên trong cơ thể Kim Lăng tuôn trà bị y hấp thu cùng theo đó là vết ác trớ do bị oán khí của Nhiếp Minh Quyết gây ra.
Phải nói rằng Kim Lăng khá may mắn, nếu ba người đến trễ một chút Kim Lăng liền sẽ mất mạng.
" Mộng Hề, Tĩnh Hề! " Ngụy Vô Tiện gọi.
Một con khổng tước đột ngột bay đến, trên lưng còn mang theo Tĩnh Hề đáp xuống. Khổng tước hóa hình thành Mộng Hề, cả hai đều hành lễ với hai người: " Điện Hạ, Đế tôn. "
Hắn chỉ vào Kim Lăng nói: " Đem Kim tiểu công tử đến Liên Hoa Ổ. Nếu Giang Trừng có hỏi ta, các ngươi cứ bảo thấy Kim Lăng hôn mê trong rừng liền mang về là được. Không cần cho hắn biết là ta sai khiến các ngươi. "
" Vâng! " Hai ngươi vâng mệnh, Mộng Hề nắm tay Kim Lăng, Tĩnh Hề ôm theo tiểu cẩu biến mất.
" Nó là một linh khuyển thông minh, không ngờ Kim Lăng cũng dưỡng ra một thứ có ích. " Hắn nói.
Nhiếp Hoài Tang liếc nhìn hắn hất cằm: " Ta nói người Giang gia huyết thống di truyền thật mạnh."
" Hả?" Hắn ngơ ngác.
Cái gì huyết thống di truyền?
" Đặt tên phế! Năm xưa ngươi nói với ta Giang tông chủ đặt tên cẩu nào Ái Ái, Phi Phi. Ngươi năm đó còn có ý định đặt tên cho mấy đứa nhỏ nào là Hoan Hoan Hỉ Hỉ Hữu Hữu. Kìa, Kim tiểu công tử đặt tên cho linh khuyển lại là Tiên Tử."
Vong Tiện vô ngữ nhìn gã: " ..... "
Cũng may, cũng may mắn hắn hôn mê, nên tên hài tử là y đặt. Nếu không mấy đứa nhỏ tên loạn thất bát tao, khóc lóc ầm ĩ cho xem.
Ngụy Vô Tiện cười trừ gãi má: " Hoan Hoan, Hỉ Hỉ, Hữu Hữu hay mà."
Nhiếp Hoài Tang không thèm nhìn hắn nữa lắc người rời khỏi nơi này, Lam Vong Cơ bất đắc dĩ mang theo hắn cùng rời đi trở lại khách điếm.
__________
Ngụy Vô Tiện ngồi trên Tiểu Bình Quả, Lam Vong Cơ dắt dây cương cùng đi bộ. Sau khi thu được một đôi chân của Nhiếp Minh Quyết hai người đều ở lại Thanh Hà mấy ngày. Thu thập đủ đặc sản ở đây rồi mới đi. Mà Ôn Tình nhìn thấy hắn liền trợn mắt mắng.
Lý do?
Vừa tỉnh không bao lâu, cơ thể còn chưa hoàn toàn khỏe đã lăn lộn khắp nơi. Lại còn uống rượu. Cùng quan điểm với nàng không ai khác ngoài Ôn Lan Thù. Chính vì thế ngoại trừ đặc sản Thanh Hà, Lam Vong Cơ còn phải mang về một đống thuốc bổ.
Ngụy Vô Tiện bĩu môi ghét bỏ, hắn rất khỏe a. Nào có yếu ớt đến vậy chứ!
Ôn Tình cùng Ôn Lan Thù: Không hề!
Lam Vong Cơ : "..."
" Lam Trạm, ngươi kể lại cho ta nghe xem, ngày đó có cái gì đặc biệt xảy ra khiến Xích Phong Tôn điên loạn?" Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn sang sườn mặt Lam Vong Cơ hỏi.
Y trầm ngâm một chốc, nhớ ra gì đó nói: " Cầm, ngày đó Kim Quang Dao đàn thanh tâm âm cho Xích Phong Tôn. "
" Cầm, thanh tâm âm...?"
" Lúc ta cùng huynh trưởng tới, có lẽ không ai phát hiện nhưng ta nghe thấy dư âm của Loạn Phách Sao. Chính là khúc phổ Loạn Phách Sao đã cải biến chứa ma âm. "
" Loạn Phách Sao? Trong Cấm thất có một cuốn. Ta năm đó đặt nó vào, cũng hạ cấm chế cho những bản tà khúc không có thiện cảm. Chính là đều không cảm nhận được có người đột nhập vào lấy đi. "
" Huynh trưởng cũng không cho hắn thông hành ngọc lệnh, muốn đến đều phải có bái thiếp. Cho nên hắn không thể trộm vào Cấm thất. Nhiếp Hoài Tang chỉ được huynh trưởng đưa cho một khối ngọc lệnh đệ tử nội môn. "
Ngụy Vô Tiện nghe y nói im lặng trong chốc lát. Hai tay hắn đưa lên phía trước làm động tác kéo sang, một tấm thủy kính hiện ra. Bên trong thủy kính xuất hiện một cái bản đồ. Chính là bản đồ của cả thiên địa này. Bên trong bản đồ có các chấm màu khác nhau chi chít. Màu vàng là của Tu chân giới Trung Hoa, màu đen của Đông Doanh, màu xanh là của đất Nam, màu đỏ của Tây Vực, ngoài ra còn nhiều màu khác nữa.
Hắn nhíu mày nhìn khu vực Trung Hoa, cũng là Tu chân giới Huyền Môn hiện tại. Bên trong một màu vàng chói mắt xuất hiện vài điểm đen nổi bật.
Ngụy Vô Tiện gõ gõ ngón trỏ vào nơi đó nói: " Sau khi ta hôn mê, ngươi biết có người Đông Doanh du nhập vào ?"
Lam Vong Cơ gật đầu, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy đã đến trước sơn môn, hắn thu thủy kính lại, dang tay hòng để ái nhân ôm lấy. Lam Vong Cơ nhìn hắn cười khẽ đón lấy hắn nhào vào lồng ngực. Cẩn thận đặt hắn xuống.
Thủ vệ gác cổng thấy hai người liền đi ra hành lễ.
" Hàm Quang Quân, Lam nhị chính quân! "
Hai người gạt đầu, Lam Vong Cơ đưa dây cương cho một đệ tử. Gã để tủe nhận lấy liền dẫn Tiểu Bình Quả ra sau núi nơi đàn thỏ mà Hàm Quang Quân nuôi dưỡng.
Y nắm lấy tay hắn mang vào trong: " Năm đó, một đoàn người Đông Doanh theo thuyền buôn tiến vào, gồm năm người. Đều được Kim Quang Thiện tiếp đón. "
Hắn cười nhạt: " Lão cáo già đó cũng thủ đoạn vô biên. Nhưng có lẽ lão ta không ngờ được rằng bản thân lại bị Kim Quang Dao lợi dụng đi? "
" Kim Quang Thiện không biết về âm luật người Đông Doanh nhưng Kim Quang Dao biết, vì thế hắn cũng bí mật tập Loạn Phách Sao với mấy người này."
" Hư ~~~ nhưng cuối cùng bọn họ bị giết người diệt khẩu rồi a ~"
" Hại người hại mình. "
" Nhị ca ca nói đúng a ~"
Hai người đứng trước của Hàn thất, từ ngoài có thể nghe tới bên trong có người đang nói chuyện.
Là Lam Hi Thần đang tiếp đón Kim Quang Dao. Hắn cười lạnh, nhắc tào tháo thào tháo liền xuất hiện. Đúng thật oan gia a.
Lam Vong Cơ nhìn hắn không cao hứng liền mang hắn về Tĩnh thất. Mấy đứa nhỏ hiện đang ở Lan thất học nên sân viện đặt biệt yên tĩnh.
" Đói?"
Hắn ôm lấy eo y gật: " Ta muốn ăn gà hấp nấm xào cay, canh cá chua cùng đậu phụ nhồi thịt a~ "
Y xoa đầu hắn: " Ta nấu thêm một vài món ăn, gọi huynh trưởng, thúc phục, phụ thân cùng mấy đứa nhỏ tới dùng bữa luôn? "
" Ân! " Ngụy Vô Tiện giúp y cột tay áo lại cho gọn rồi hôn lên má y thật kêu : " Trạm lang của ta tốt nhất ~ "
Y cười khẽ đi ra phía nhà bếp.
Đúng giờ, theo như Ngụy Vô Tiện thông tri, Lam Khải Nhân, Thanh Hành Quân, Lam thị tứ bích cùng Lam Hi Văn đều có mặt tại Tĩnh thất. Vì thập phần nhiều người cho nên đều dọn ở ngoài sân viện dùng bữa. Lam Hi Thần cũng đúng lúc tiễn Kim Quang Dao rời đi cũng liền tới góp vui.
Một đại gia đình dùng bữa thập phần vui vẻ. Mặc dù Lam gia có quy ăn không nói nhưng mà trước mặt Ngụy Vô Tiện cùng Lam Cảnh Nghi và Lam Như Ngọc đều gió thoảng mây bay.
Đợi đến lúc dùng bữa xong, Lam Hi Văn cùng huynh trưởng Như Ngọc dọn dẹp đem đồ đi rửa, để lại các vị trưởng bối trò chuyện.
Ngụy Vô Tiện nhét một miếng bánh hạt sen vào miệng nhai: " Đại ca ca, Kim tiên đốc tới là ?"
Lam Hi Thần cười khổ: " Chính là vì Vọng Kiến Đài, hiện tại còn thiếu 600 cái nữa mới có thể hoàn thành. Nhưng chính sách không đủ, những Vọng Kiến Đài đó đều muốn xây dựng ở nông thôn hẻo lánh. "
" Mặc dù Kim tiên đốc khẩu phật tâm xà, nhưng quả thực Vọng Kiến Đài hắn đưa ra là ý không tồi. " Lam Khải Nhân gật đầu.
Ngụy Vô Tiện bật cười: " Chính là vì thế cũng không thể đem hài tử của mình lộng giết rồi vu oan giá họa được. "
Thanh Hành Quân nhấp ngụm trà nói: " Tiểu tổ tông, hiện tại theo như người nói, có thế lực ngầm hỗ trợ vị kia...."
Hắn lắc đầu: " Các ngươi không cần nhúng tay vào là được. Tìm đủ bộ phận của Xích Phong Tôn sẽ xử lý Kim Quang Dao. Nhưng các ngươi không đối phó được vớ người kia. "
" Huyết mạch Long tộc cũng không thể làm được gì sao?" Lam Khải Nhân kinh ngạc.
Lam Vong Cơ đem Huyền Vũ đặt lên bàn: " Tứ thần thú có thể. "
" Đây là? " Mấy người kinh ngạc nhìn.
Ngụy Vô Tiện nói: " Đây là Huyền Vũ, chính là con Đồ Lục Huyền Vũ ở Mộ Khê Sơn kia. Bây giờ chúng ta cần tìm về Bạch Hổ và Chu Tước. Tứ thần thú hội tụ có thể. "
"Hiện tại có Thanh Long là Lam An tổ tiên, Huyền Vũ trước mặt. Chúng ta đi đâu tìm Bạch Hổ cùng Chu Tước? " Lam Hi Thần nghi vấn.
" Chu Tước thì không cần. Ta có sở cảm. Có lẽ biết hắn ở đâu. Còn Bạch Hổ, có lẽ phải nhờ phụ thân đến Tây Vực một chuyến rồi. "
" Tây Vực? "
Lam Vong Cơ rót ly trà đưa cho Ngụy Vô Tiện, thay hắn trả lời: " Tây Vực là nơi Bạch Hổ tiếp quản."
Thanh Hành Quân gật đầu: " Ân, ta sẽ nhanh xuất phát. "
Ngụy Vô Tiện đặt lên trước mặt Thanh Hành Quân một chiếc phượng vũ màu bạch hồng: " Tìm kiếm thông thường sẽ rất khó, cho dù Bạch Hổ có cảm nhận được huyết mạch long tộc của phụ thân nhưng chưa chắc sẽ ra mặt. Đâu là lông của ta, bên trong chứa đựng hơi thở của ta. Chỉ cần phụ thân vận chút linh lực phát tán ra tia hơi thở ấy. Bạch Hổ sẽ tự động tới. Nói rằng là Thiên Quân Đế tôn Điện Hạ triệu tập là được. "
Thanh Hành Quân thu lại đồ vật nhận mệnh.
Lam Khải Nhân buồn bực nói: " Kia còn ta sẽ làm gì? "
Ngụy Vô Tiện bật cười: " Thúc phụ cùng huynh trưởng kiếm tiền cho A Anh liền hảo a ~ "
Kiếm tiền ?
Ân. Chính là, tiểu tổ tông rất thích tiền. Liền kiếm thêm đi!
Lam Khải Nhân thầm nhủ.
Vì thế ngoại trừ dạy học, Lam Khải Nhân còn có mục tiêu rất chính đáng, chính là mỗi đêm lại đi tấu những kẻ nào lại đồn đã về Di Lăng lão tổ, chấn lột tiền bạc trao tận tay Dạ Quang cùng Ái Mệnh bổ sung tiền tài cho cháu dâu kiêm luôn tiểu tổ tông của Lam gia!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz