Chương 9: Người Thứ Ba
Ai nhìn vào gia đình chị Hạnh cũng đều trầm trồ ngưỡng mộ. Người chồng là bác sĩ, thu nhập cao, gia đình đầy đủ, con gái ba tuổi đáng yêu như thiên thần. Sáng sáng, anh chồng đưa con đi học, hôn vợ rồi mới đến bệnh viện. Người ta gọi chị là
Người phụ nữ hạnh phúc nhất xóm.
Nhưng phía sau tấm màn êm đềm đó lại là một sự thật chua chát.
Anh chồng bắt đầu về muộn, điện thoại khóa chặt, mùi nước hoa lạ thoang thoảng trên cổ áo. Bằng linh cảm của người vợ, chị âm thầm theo dõi. Và rồi, điều tàn nhẫn nhất ập đến: người ngoại tình cùng anh, không ai khác, chính là em gái ruột của chị.
Khoảnh khắc nhìn thấy họ tay trong tay bước ra từ khách sạn, đôi chân chị run rẩy, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Người chồng chị từng tin tưởng, người em gái chị từng thương yêu cả hai đều quay lưng phản bội.
Đêm đó, chị Hạnh ngồi trong căn phòng tối, con gái nằm ngủ say bên cạnh. Nước mắt rơi ướt gối, lòng chị tan nát. Nhưng chị không gào thét, không oán than nữa. Chị biết, nếu gục ngã bây giờ, con gái chị sẽ chẳng còn chỗ dựa nào.
Chị quyết định ly hôn. Đau đớn, nhưng dứt khoát. Tờ giấy ly hôn như nhát dao cắt đứt mối duyên nghiệt ngã. Anh ta chọn ra đi, còn chị chọn đứng dậy.
Ngày tháng sau đó thật khắc nghiệt. Một mình bươn chải, vừa làm cha vừa làm mẹ, vừa gánh cơm áo gạo tiền vừa lau những giọt nước mắt tủi thân của con. Nhưng chính những khó khăn ấy lại luyện cho chị một sức mạnh mà trước đây chị chưa từng nghĩ mình có.
Rồi một ngày, định mệnh mỉm cười.
Trong một buổi hội thảo nho nhỏ ở công ty, chị gặp anh một người đàn ông từng trải, không nhiều lời nhưng ấm áp. Anh không hứa hẹn viển vông, chỉ lặng lẽ ở bên, chia sẻ từng ly nước, từng chén cơm, từng lần đón con hộ khi chị bận. Anh không chỉ thương chị, mà còn ôm con gái nhỏ vào lòng, yêu thương nó như con ruột.
Đêm nay, chị Hạnh lại ngồi trong căn nhà nhỏ. Con gái ríu rít trong vòng tay người đàn ông mới. Tiếng cười vang lên, nhẹ nhõm, ấm áp. Trái tim chị run rẩy, nhưng không còn là vì đau khổ nữa, mà là vì hạnh phúc.
Có những cánh cửa khép lại để một cánh cửa khác mở ra. Và lần này, chị Hạnh biết chắc: chị đã tìm thấy người thật sự thuộc về mình, một người yêu chị không vì nhan sắc, không vì tiền bạc, mà vì chính con người chị.
Nhưng phía sau hạnh phúc mới ấy, vết sẹo vẫn còn đó. Một người chồng phản bội, một đứa em gái đạp đổ tình thân để lao vào vòng tay của kẻ đã có gia đình. Tiểu tam, dù mang khuôn mặt nào, cũng chỉ gieo rắc khổ đau, phá nát hạnh phúc người khác để thỏa mãn ích kỷ của bản thân.
Hạnh phúc không thể xây trên nước mắt người khác. Và những kẻ thứ ba, những kẻ ngoại tình, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá bằng sự khinh bỉ của xã hội, bằng chính sự cô độc trong những năm tháng sau này.
Chị Hạnh đã bước qua bóng tối, tìm thấy ánh sáng. Nhưng nỗi đau ấy là lời nhắc nhở: đừng bao giờ làm tiểu tam, bởi một khi đã gieo nghiệp phản bội, thì hạnh phúc thật sự sẽ không bao giờ gọi tên mình
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz