ZingTruyen.Xyz

【Trì Quách Trì】Ăn Thịt Ăn Chay 🔞

[TQ] LÁ RỤNG VỀ CỘI 🔞

ManMan_PS520

Nguồn links: <a><strong>【池郭】落叶归根</strong></a> (17156 words) by <a><strong>StarGu</strong></a><br />Chapters: 1/1<br />Fandom: <a>逆爱 | Revenged Love (TV)</a><br />Rating: Mature<br />Warnings: Creator Chose Not To Use Archive Warnings<br />Relationships: Chi Cheng/Guo Chengyu, 池郭<br />Characters: 池骋, 郭城宇<br />Summary: <p>自我攻略池×真没招了郭<br>吴所畏想划分友人与爱人的界限,误打误撞却让池骋以为郭城宇暗恋他</p>

Tác giả: StarGu

Tóm tắt: Trì tự mình ra chiêu × Quách thật sự không còn cách nào.

Ngô Sở Úy muốn phân định ranh giới giữa bạn bè và người yêu, nhưng những sự hiểu lầm vô tình lại khiến Trì Sính tưởng Quách Thành Vũ thầm yêu mình.

Ghi chú: Một vụ án mạng gây ra bởi chiếc quần chín tấc.

​(Xem phần cuối của tác phẩm để biết thêm ghi chú.

▪︎——♡——▪︎

​1.

​Đấu rắn đôi khi cũng khá nhàm chán.

​Quách Thành Vũ lại thua.

​Trì Sính mặt lạnh tanh, bực bội nằm bẹp ra đó, nhìn anh quay đầu lại nhướn mày khiêu khích, đứng trên bàn rải tiền một cách phóng túng, phô trương và sắc bén.

Hắn cau mày thật chặt, cười lạnh lùng, âm u, cứ thế lặng lẽ quan sát từ dưới lên.​Ngước nhìn, như một tín đồ thành kính phủ phục trước một thần đài xinh đẹp.

​Thực ra, trong đầu hắn ngập tràn suy nghĩ: góc này thật đẹp, giống như khi cưỡi ngựa.

​Nếu Quách Thành Vũ nhìn ra điều hắn đang nghĩ, không biết anh có còn đắc ý như vậy không, Trì Sính châm một điếu thuốc quay lưng về phía anh, tự mình giải trí với ý nghĩ đó.

​Tiểu tình nhân mới cặp kè kia được sủng ái đến mức nào, nào là đồ thiết kế riêng, nào là châu báu ngọc ngà, tại sao lại như thế?

Cậu khuấy tung cuộc sống của tôi thành một vũng nước đục, rồi phủi đít muốn bỏ đi... Trì Sính quăng điếu thuốc vào ống quần Quách Thành Vũ, hận không thể đốt cháy anh, đôi mắt cụp xuống thật thấp, cất giọng trầm trầm đòi ngủ với tình nhân tiếp theo của anh.

​Thôi rồi, lại chọc cho cậu ấm Trì đây không vui rồi.

​Tuần trước đi công tác lỡ mất một lần đấu rắn. Dù họ chưa từng hẹn ước gì về thời gian, nhưng Trì Sính đã đập phá mọi thứ có thể, vừa xuống máy bay đã giận tím mặt, khuôn mặt cau có xuất hiện trên xe.

​Hắn giày vò anh, bắt anh làm một bữa đại tiệc, dù anh còn chưa kịp lấy lại múi giờ. Ăn uống no nê xong, lại bị hắn đè trong bếp lột sạch chỉ còn chiếc tạp dề, bẹn bị trầy, khóe miệng rách, không biết phải nói bao nhiêu lời ngon ngọt mới dỗ được con rắn chúa này.

​Mới quen một con thỏ trắng thú vị, mới giữ ấm được hai ngày, lại chọc giận người ta rồi, có chút gió thổi cỏ lay là nổi cơn thịnh nộ. Haizz, Quách Thành Vũ bất lực, đúng là ông tổ, chẳng cho tôi yên ổn chút nào.

​Ông tổ mở lời, "Không nỡ thì thôi." Trì Sính từ từ vuốt ve chén giấm nhỏ, cả mặt viết rõ: nếu cậu thật sự dám bỏ đi, tôi sẽ chết cho cậu xem.

​Quách Thành Vũ bảo Lý Vượng dẫn người tới, búng tay một cái, lấy từ kho rượu ra vài chai Macallan, "Tôi có gì mà không nỡ chứ."

​Trì Sính chế nhạo hừ một tiếng, khóe miệng mím thành một đường thẳng, vẫn là bộ mặt chết chóc muốn cưỡng hiếp trước, giết sau rồi cùng nhau chết đó, mặt hắn phủ đầy sương lạnh, âm u đến mức có thể vặn ra nước.

​Hắn từ từ nâng mí mắt lên, ngón tay gõ nhẹ lên ly rượu, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao, xuyên qua làn khói thuốc, giận dữ nhìn chằm chằm.

​Công bằng mà nói, Trì Sính quá đẹp, dù ngồi ở góc tối và kín đáo nhất, hắn vẫn quý phái và nổi bật. Khung xương sắc bén như ánh lửa kim cương, nhưng làn da lại mềm mại như ánh ngọc trai, không ai không dừng mắt vì hắn. ​Nhưng trong chốn trai gái vui vẻ, đèn xanh đèn đỏ, một mảng hỗn tạp khói bụi, hắn dường như chỉ có thể nhìn thấy Quách Thành Vũ.

​Mãnh thú sắp nhe nanh múa vuốt, khiến người ta rùng mình, "Sao thế?" Quách Thành Vũ dừng lại trước mặt hắn, chiếc áo sơ mi mực tàu cởi vài cúc, phong thái ung dung đứng đó.

​Giống như một đóa sen nước, dâm đãng mà cao khiết.

​Ánh sáng và bóng tối lờ mờ bao phủ xuống, chỉ có anh, khuyên tai và đồng tử đều vô cùng sáng ngời, là ánh đèn lấp lánh duy nhất trong đêm dài thăm thẳm.

​Dường như có chuyện lớn đến đâu, anh cũng chỉ cần phất tay áo là xong, nhưng trớ trêu thay, nỗi đau lớn nhất của Trì Sính lại chính vì anh.

​Con rắn ẩn mình trong bóng tối vẫn không nói một lời, Quách Thành Vũ liền ngoan ngoãn ngồi xuống sát bên hắn, thân nhiệt ấm áp mang theo chút hương thơm dịu nhẹ. Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, cổ tay gác trên ghế sofa, tao nhã và phóng khoáng.

​Khói thuốc lượn lờ tỏa ra vị đắng của thuốc lá. Trong làn khói trắng, là khuôn mặt hoa đào đang nheo mắt suy tư của Quách Thành Vũ.

​"Trì Tử, sao thế?" Anh lại hỏi, nụ cười ung dung phai nhạt đi một chút, hương thơm thoang thoảng bay tới, ôm lấy Trì Sính như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. ​Cứ như thể chỉ cần anh bước đến cười một cái, thản nhiên cụng ly châm lửa, là hắn sẽ đồng ý mọi chuyện.

​Không thể nào đâu Quách Thành Vũ.

​Cậu mơ đẹp quá.

​Hoa rừng tàn rồi xuân hồng cũng lụi.

Quách Thành Vũ giữ một nụ cười như có như không, uống rượu cùng hắn. Sắc rượu khiến khóe mắt và môi càng thêm đỏ tươi, lấp lánh ánh nước mỏng manh.

Nốt ruồi lệ kia được chấm tỉ mỉ như tranh vẽ, nở rộ một cách yêu dị theo ánh mắt cười của anh, như một cánh hoa đào đang cháy.

​Nước mắt son, men say còn giữ.

​Mắt Quách Thành Vũ cũng như đang cháy, ngọn lửa u uất khiến người ta không thể nhìn thấu lòng anh, đôi mắt màu hổ phách, ly rượu màu hổ phách.

​Trì Sính hung hăng uống cạn, thành ly khẽ rung, ánh mắt luôn đen kịt bao phủ lấy Quách Thành Vũ, ngửa đầu chậm rãi uống. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào yết hầu mong manh đang lên xuống khi anh nuốt, muốn cắn chết một miếng, để con hồ ly mặt ngọc này lộ ra chút mềm yếu.

​Ly rượu đầy.

​Sóng sánh, là bóng hình của ai?

​Khuôn mặt hồ ly của Quách Thành Vũ, cười híp mắt dụ hắn sa chân xuống nước.

​Vớt trăng dưới nước, chỉ là giấc mộng hão.

​Trì Sính nhìn chằm chằm vào ly rượu thất thần. Liệu giây tiếp theo có thần sông nào từ ly whiskey hiện ra, hỏi hắn đã đánh mất người nào, là Quách Thành Vũ vàng hay Quách Thành Vũ bạc, để hắn có thể toại nguyện, lớn tiếng tuyên bố "Đều là của tôi", rồi tỉnh lại từ cơn nghẹt thở.

​Nhưng không có.

​Bên cạnh Trì Sính vẫn chỉ có một Quách Thành Vũ, người vĩnh viễn không thuộc về hắn.

​"Đều là của tôi..." Tránh chén rượu cụng ly của người kia, hắn cau mày u ám, mặt nặng trịch uống cạn, khát khao như một lữ khách vừa một mình băng qua sa mạc.

​"Được được được, đều là của cậu."

Quách Thành Vũ vắt chân vẫn giữ phong thái lả lơi, quyến rũ đó, đôi mắt cong cong dỗ dành một câu, nghiêng ly của mình rót đầy cho hắn, "Uống nữa không?"

​"Ừm," Trì Sính gật đầu, tôi say rồi... Tên say rượu yên tâm ôm chặt lấy người kia hít một hơi hương thơm, cằm gác lên hõm vai anh, "Thành Vũ, say rồi," cho tôi, mau cho tôi đi.

​Hết ly này đến ly khác, vị cay nồng như lửa đốt, biển rượu đậm đặc cũng không làm người ta ấm lên. Giữa cơn say chếnh choáng, một cành cây xuân sắc vươn tới, và Trì Sính lại trở về mùa xuân.

​Mềm quá... một nụ hôn dịu dàng mang theo hơi rượu và hương hoa.

​Quách Thành Vũ hôn tới, khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói, "Tôi thua rồi." Người từng nắm giữ sinh mệnh của Trì Sính bên bờ sông lau đi nước mắt cho hắn, đầu ngón tay anh rất nóng, ấm áp, là phẳng nếp nhăn trên trán Trì Sính.

​Quách Thành Vũ thông minh, Quách Thành Vũ đáng ghét, Quách Thành Vũ của hắn.

​"Người tới rồi, hoan nghênh ngủ với bạn trai của tôi."

​Không nhìn rõ mặt mũi, run rẩy đứng cách đó không xa. Chén giấm nhỏ rít lên ầm ĩ, rục rịch trên cổ tay. Anh phất tay ra hiệu cho người đó quỳ xuống trước mặt.

​Trì Sính lại quay đầu nheo mắt đánh giá Quách Thành Vũ một lượt, ánh mắt len lỏi vào bên trong theo cổ áo rộng mở, vẻ tà ác, dâm đãng và phóng đãng, đúng là quá dâm mà. Hắn véo má cái gọi là Tiểu Long kia, bực bội muốn cắn chết Quách Thành Vũ. Vảy rắn lạnh lẽo trơn trượt trườn xuống cánh tay hắn.

​Thậm chí còn dám quay lưng lại với tôi.

​"Quách Thành Vũ," giọng Trì Sính trở nên nguy hiểm.

​"Tôi không đi." Vừa bước được hai bước, Quách Thành Vũ lại quay lại, ve vãn chạm vào người hắn để châm lửa, lấy chìa khóa rồi ném một cái nháy mắt, "Xong sớm chút, tôi đợi cậu trên xe."

​Thì ra vẫn là món đồ chơi không đáng để tâm lắm. Hắn véo một cái rồi kéo khóa quần, cố gắng nuốt trọn vành tai trống rỗng của người kia. Trì Sính sờ khóe miệng, có chút nhớ nụ hôn vừa rồi.

​Dọn sạch hiện trường, xác rắn vẫn còn đó, hắn nhìn vài lần rồi lại thấy có chút thú vị. Có lẽ lần sau có thể thắng được một chiếc khuyên tai mới.

​2.

​Trì Sính không ngờ rằng, có một ngày, hắn sẽ chấm dứt trò chơi tâm đầu ý hợp này.

​"Cậu không vui sao?"

​Đại Hoàng Long chết rồi.

​Máu rắn trên mu bàn tay vừa tanh vừa lạnh, khiến hắn run rẩy khắp người.

​Nói câu này ra không sảng khoái như hắn tưởng, giống như cầm lưỡi dao sắc bén đi làm tổn thương người khác, không phân biệt được ai đau trước.

​Quách Thành Vũ nhìn hắn, hốc mắt đỏ lên một chút, khóe mắt hơi ẩm ướt. ​Chỉ một chút thôi, như một giọt sương lạnh trên đầu cánh sen, chưa kịp ngưng thành giọt, chỉ chực chờ rơi xuống, ẩm ướt từ đáy lòng đến tận đáy mắt, cuối cùng vẫn không rơi ra.

​Người khóc là Trì Sính.

​Đôi mắt hắn như vầng trăng mới vớt lên từ hồ nước mùa xuân, ướt át, trong suốt và sáng ngời. Sau cái nhìn chăm chú hồi lâu, lại trở nên hư vô mờ ảo, xuyên qua bóng hình, vầng trăng cuối cùng vẫn sáng rực trên trời cao xa xăm.

​Gió lạnh lay động, Trì Sính rũ mắt, châm một điếu thuốc trong sự im lặng kéo dài. Khói thuốc lá bủa vây khắp nơi, vị đắng cay nồng khiến người ta cay mũi, cay mắt. Khói bay mờ mịt, bị thổi đi rất xa, rất xa.

​Hôm nay đúng, hôm qua sai.

​Con người chỉ cảm nhận được hạnh phúc khi bất hạnh sao? Trì Sính đột nhiên nhớ đến những ngày đấu rắn. Nỗi đau này tiếp nối nỗi đau khác, quá khứ nhất định phải qua đi, tại sao chứ.

​Được chúng tinh túy vây quanh nhưng chẳng có gì cả. Gió lạnh đóng băng cả trời đất, cô quạnh trống trải. Hắn, Trì Sính, ở trên cao thì sao chứ, chẳng giữ được thứ gì.

​Giết Đại Hoàng Long, sáu năm đó tính là gì? Tôi tính là gì... Hắn còn rảnh rỗi nghĩ xem Uông Thạc có bị tức chết không.

Quách Thành Vũ cười một cái, nâng cằm Trì Sính lên. Ngón tay ẩm ướt, nhìn vào đôi mắt hắn, cũng nhìn vào nước mắt hắn. ​Thấy hắn xây nhà cao, thấy hắn mở tiệc lớn, thấy hắn nhà sụp...​ một chút nước mặn như có như không, nhưng lại nhấn chìm Quách Thành Vũ.

​"Ở đây gió lớn, đừng hút nữa." ​Có lẽ là vì đôi mắt cậu quá đẹp, khi cậu rơi lệ, tôi còn tưởng thấy được chân tâm của cậu.

​Lại bị lừa rồi, Trì Sính...

​Khổ hải vô biên.

​Tôi vui, vì cậu.

​Thế nên, Ngô Sở Úy, vô sở úy (vô vị, không sao cả). Thứ không đáng được nhắc đến, Trì Sính nguyện ý từ mây sa xuống bùn lầy, cứ mặc hắn. Quách thiếu gia phong lưu cũng thu lại lòng, lãng tử quay đầu gặp chân ái, một lòng một dạ đi tán tỉnh Khương Tiểu Soái.

​Tiểu Soái bác sĩ thật sự rất tốt, biết điều, làm ấm giường rất đạt.

​Và rồi, Trì Sính... Mẹ nó, hắn lại tới nữa rồi!

​Sau khi làm lành, mức độ bám người lại tăng lên một bậc. Thất tình thì đến nhà hắn giãy giụa làm loạn, Quách Thành Vũ không còn cách nào với cậu ấm Trì này, người ăn một miếng lại đòi ăn miếng nữa, không bao giờ chịu khôn ra. Dù sao, mạng này vẫn là của hắn mà.

​Trì Sính đúng là chuyên gia gây rắc rối cho anh. Suốt hơn hai mươi năm, hắn không ngừng tự đẩy mình vào cảnh khốn đốn: rơi xuống nước, bị hẹn đánh nhau, bị Uông Thạc tính kế, bị Ngô Sở Úy tính kế...

​Một cành vàng lá ngọc to đùng, ngày nào cũng chạy ra ngoài tìm khổ mà ăn.

Không lẽ là chứng loạn thực à, Quách Thành Vũ đặt đũa xuống, lơ đãng nhìn thoáng qua tên ngốc đang điên cuồng khoe khoang đồ ăn và khen tay nghề của anh... Chậc... Có lẽ là loạn thực gián đoạn.

​Trì Sính ngơ ngác nhìn sắc mặt Quách Thành Vũ biến đổi khôn lường, nửa ngày không gắp được miếng bào ngư nào, "Cậu cái biểu cảm gì thế, chê tôi ăn nhiều à?" Hắn tự nhiên ấn ấn đôi môi hơi hé mở, cảm giác đầy đặn mềm mại khiến lòng ngứa ngáy, "...Nhớ rồi?"

​"Cậu mới nhớ, phát tình à?" Quách Thành Vũ đá chân hắn, cái chân đang rục rịch cọ xát vào mắt cá chân anh, "Cút đi, tôi đang nghĩ có phải cậu bị thiểu năng không. Lần nào cũng bị lừa, chả trách Ba Hai phải quản. Để cậu tự tung tự tác chắc chắn sẽ phá sạch."

​"Không phải còn có cậu sao," Trì Sính không quan tâm, duỗi chân dài ra không ngừng cọ xát mắt cá chân anh, "Đại thiếu phu nhân lợi hại lắm, đúng không, vợ."

​"Mồm tiện chưa xong hả," Quách Thành Vũ đập đũa xuống, nheo đôi mắt hồ ly cười tủm tỉm, "Mời sang phòng khách, Đại thiếu gia."

​"Đừng mà!" Trời sập rồi, Trì Sính vội vàng đứng dậy lôi kéo anh đè xuống ghế sofa, "Bức tôi phát hỏa luôn rồi, làm cho tôi đi."

​Hắn tiện tay xoa nắn một cái, không hổ danh là khẩu pháo số một Kinh Thành, cứng nhanh thật. Hắn ấn vào tay Quách Thành Vũ, nó dựng lên nóng bỏng. Trì Sính rên rỉ nói rằng sáng nay hắn đã rửa một cái đĩa, đường hoàng đòi hỏi thù lao.

​Kéo mép quần xuống một cái, nó đã nhảy ra ngoài. Lỗ tiểu hơi ẩm ướt, không chờ được nữa, hắn thúc hông, lắc lư tới lui, nhanh chóng đưa cả cây vào tay Quách Thành Vũ. Sự thô to làm nổi bật đôi tay mềm mại, trắng sứ tinh tế kia.

​Bị vuốt ve lên xuống, hắn sướng đến tê dại cả người như bị điện giật. Trì Sính cũng lôi dương vật của Quách Thành Vũ ra. Một mỹ nhân như cô gái, ngay cả chỗ đó cũng đẹp, thẳng tắp sạch sẽ như ngọc hành, khiến hắn muốn ngậm vào.

​Nhưng cái miệng kia cũng đỏ mọng mê người. Quách Tử cầu kỳ... nuốt tinh chắc chắn sẽ chê. Trì Sính có chút tiếc nuối cọ mặt vào đó, để lần sau đi. Hắn muốn hôn hơn, cuộn lưỡi anh ra, hút mạnh, vừa cắn vừa gặm, quấn lấy môi anh mà nuốt chửng. Hắn bao lấy tay Quách Thành Vũ, chen vào kẽ ngón tay siết chặt, quấn lấy dương vật của cả hai người cọ xát qua lại.

​Thân mật nắm chặt trong tay, nghiền mạnh qua lỗ tiểu rồi nhanh chóng vuốt ve. Trong tiếng thở dốc, rên rỉ giao nhau, tiếng nước chẹp chẹp vang lên. Trì Sính khuấy động toàn bộ khoang miệng anh, liếm qua vòm họng rồi quét qua chân răng, ngậm lấy lưỡi Quách Thành Vũ không buông, môi sưng đỏ như quả đào chín mọng chảy nước.

​Trì Sính khẽ cắn vành tai anh, ngậm lấy khuyên tai, giọng trầm khàn, mơ hồ như đang cố nhịn, "Sắp bắn... Muốn bắn vào miệng cậu, lần sau ngậm cho tôi, tôi cũng nếm thử của cậu... có ngọt như môi cậu không."

​"Mẹ nó, được đằng... chân lân đằng đầu..."

​"Cứ lân cứ lân," Trì Sính thở dốc bên tai anh, liếm một cái lên môi, "Ai bắn sau nghe lời người đó." "Ưm... gì cơ..." Quách Thành Vũ bị vuốt ve đến mức đầu óc rối bời, từng đợt ánh sáng trắng nhấp nháy, sướng đến mức muốn tan chảy trong tay hắn.

​Cứ thế quấn quýt, Trì Sính quay lại với Ngô Sở Úy. Chứng loạn thực lại tái phát, hắn lại nhặt Ngô Sở Úy lên chơi. Quách Thành Vũ phải kiêng khem một thời gian dài, hận không thể vẫy khăn tay nhỏ gọi "Ông chủ đi thong thả nha~"

​Anh rảnh tay lại tặng hoa lại ném tiền, vội vàng dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Khương Tiểu Soái lên giường, đè lên thân thể trắng mềm của bác sĩ nhỏ, bẻ mông ra thao vài lần mồ hôi đầm đìa, kéo hai chân lên rồi bắn lên ngực cậu.

​Xong việc ôm người lên lau rửa cẩn thận, nhét vào chăn rồi bắt đầu trả lời tin nhắn liên tục kêu réo của Trì Sính.

​Bảy ngày trong tuần, hắn phải kéo người đến ăn chực. Nhìn cái vẻ nghèo nàn bần tiện của hắn, anh chỉ có thể bao trọn tủ lạnh và tủ quần áo đáng thương của hắn. Nuôi Trì Sính và những kẻ bám víu hắn, thỉnh thoảng trêu chọc Khương Tiểu Soái, đôi khi đâm chọc Uông Thạc vài câu, Quách Thành Vũ cảm thấy cuộc sống này cũng không tệ. Mọi người đều nằm trong tay anh, thật thoải mái.

​Nhưng Trì Sính, mẹ nó, không thể nào sống yên ổn được.

​Chơi đến mức vào tù cũng không chịu an phận. Chạy đôn chạy đáo mãi mới lôi được người ra. Nhìn vẻ tiều tụy của hắn, Quách Thành Vũ thật sự không chịu nổi nữa. Ngô Sở Úy vẫn còn ở đó ngấm ngầm nhận công, không phải chỉ muốn chia rẽ tôi với hắn sao. Quách Thành Vũ đau lòng véo má Trì Sính, chính vì tôi không nỡ cho mày một bài học, nên mày mới hỗn loạn thành cái dạng này.

​Anh thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp bỏ mặc hắn. "Ông đây không chơi nữa."

​3.

​Ngô Sở Úy nhìn Trì Sính lại khoác vai Quách Thành Vũ chen vào xe anh, thuần thục chui vào ghế phụ làm nũng, hôn liên tục lên mặt anh chọc ghẹo, ngọt ngào và tự nhiên, nếu không phải bạn trai họ vẫn còn đang nhìn tận mắt.

​Hắn và Khương Tiểu Soái đứng đó, thật không đúng lúc, thậm chí có chút đáng thương. "Mẹ nó, đừng làm loạn," Trì Sính bị mắng một câu, ngoan ngoãn ngồi yên, rồi mới nghi hoặc quay đầu, "Làm gì thế, lên xe đi?"

​Lên xe... ngồi đâu, bên cạnh các người còn chỗ cho chúng tôi sao. Khương Tiểu Soái tái mặt siết chặt tay hắn, móng tay lún vào da thịt hơi đau. Ngô Sở Úy trong lòng cảm thấy không thoải mái.

​Thực ra đã có chút gì đó không ổn từ lâu rồi.

​Kể từ khi Trì Sính quay lại với cậu ta, ba câu không rời Quách Thành Vũ.

​Buổi sáng uống sữa đột nhiên cười thành tiếng. Cậu hỏi cười gì, Trì Sính vui vẻ, "Quách Tử chê sữa tanh không thích uống, tôi làm một chút sữa chuột, làm cậu ấy ghê tởm lắm," nghĩ đến Quách Thành Vũ nhăn mày, tức giận đổ hết sữa vào miệng hắn bắt hắn liếm sạch, Trì Sính không kìm được nhếch mép, đáng yêu thật, mặt còn đỏ lên vì giận.

​Đi ngang qua tiệm bánh kem mè nheo đòi ăn, Trì Sính xua tay, "Đại Bảo, tôi có mười tệ, mua không nổi à." Ngô Sở Úy nghe hắn nói vậy thì đắc ý lắm. Ánh mắt hắn dừng lại trên bánh thiên nga đen trắng rất lâu, không biết đang hồi tưởng chuyện gì.

Buổi tối đến nhà Quách Thành Vũ thì xông lên nhận công, "Quách Tử! Tôi đặt cho cậu một cây đàn piano," rồi bắt đầu kể những câu chuyện cũ mà hắn và Khương Tiểu Soái không thể tham gia vào.

​Muốn hỏi, không dám hỏi, không thể hỏi.

​Tiền ở đâu ra? Trì Sính rõ ràng rất nghe lời, bị cậu ta quản lý chặt chẽ mà? Nhưng hắn không đổ xăng cho bật lửa, thì nhận được một chiếc bật lửa hoàn toàn mới. Hắn ăn đồ hết hạn, mặc quần áo giảm giá, rồi hớn hở chờ Quách Thành Vũ vận chuyển trái cây tươi và đồ cao cấp theo mùa bằng đường hàng không...

​Ai đang quản anh, Trì Sính, anh muốn ai quản anh!

​"Anh không thấy anh và Quách Thành Vũ hơi thân mật quá sao, chúng ta mới là một đôi, em mới là bạn trai anh!"

​Lại là Quách Thành Vũ. Trì Sính gọi vô số cuộc gọi video, gửi vô số tin nhắn mỗi ngày, thậm chí lên giường cũng phải nhắn tin bằng một tay, chưa thấy cậu ta nói nhiều với ai như thế.

​Ngô Sở Úy la hét ầm ĩ quá. Hắn mở tin nhắn thoại, không nghe rõ Quách Thành Vũ nói gì. Trì Sính cau mày, "Thôi đi, em ngày nào cũng so đo với Quách Tử làm gì."

​Em có thể so với cậu ấy sao.

​Hắn không nói gì thêm, nhưng Ngô Sở Úy hiểu. Dù cậu ta có làm ầm ĩ thế nào, Trì Sính vẫn phải đến nhà Quách Thành Vũ ăn cơm. "Đến nhà Quách Tử không tốt à, tiết kiệm được bao nhiêu tiền," ánh mắt Trì Sính rất khó tả, ý ngầm là: "Em không thích tiết kiệm mấy đồng lẻ này sao," khiến Ngô Sở Úy giận dữ đến phát điên.

​"Em vì ai chứ, không phải em nghĩ cho việc dưỡng lão của hai đứa mình sao?"

​"Em nói đều đúng, đi nhanh đi," qua loa đáp lại. Trì Sính hứng thú đoán xem Quách Tử vừa từ Pháp về, chắc sẽ có nấm truffle đen. ​Cuối cùng vẫn ngồi trên bàn ăn nhà Quách Thành Vũ, và thật sự có nấm truffle đen.

​Thực ra, mỗi bữa ăn, Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái đều ăn không nuốt nổi.

​Trì Sính muốn Quách Thành Vũ bóc tôm, múc canh cho hắn trước, món ăn cũng toàn là những thứ hắn thích. Thỉnh thoảng bàn về báo cáo, hay chiêu thương. Gia yến của Trì Viễn Đoan nói nhiều thật phiền phức. Bạn học cấp ba nào mới về nước, món đùi lợn muối này có phải đã từng ăn ở Tây Ban Nha... Họ không thể chen vào một câu nào.

​"Tôi không ăn chùa của cậu đâu," Lần nào Trì Sính cũng không đến tay không. Hắn lại ném cho Quách Thành Vũ một món đồ mà Ngô Sở Úy hoàn toàn không biết đã mua khi nào, không biết là hàng của nhà đấu giá nào.

​"Dây chuyền của cậu là từ năm nào rồi," Quách Thành Vũ đón lấy, nhấc lên cân nặng, "Trì thiếu gia chơi lớn thật đấy," "Đừng có nhùng nhằng," Trì Sính nhếch mép rồi chỉ vào món đậu phụ cua, lười biếng muốn Quách Thành Vũ tự tay múc vào bát cho hắn.

​Ngô Sở Úy thậm chí có chút ghen tị với Khương Tiểu Soái. Quách Thành Vũ chu đáo như vậy, dịu dàng ân cần mọi mặt, dỗ dành Trì Sính nhưng không quên chăm sóc cậu. Thậm chí khi Trì Sính phớt lờ mọi người, một lòng một dạ bóc vỏ nho, anh vẫn cười híp mắt mang đến một bát trái cây tổng hợp đặt trước mặt họ.

​Cậu ta vẫn cắn răng lên xe, ngồi ở ghế sau nhìn Trì Sính và Quách Thành Vũ cười nói. ​Xe vẫn chạy về nhà Quách Thành Vũ.

Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái nhìn nhau. Lại phải ăn cơm nguội rồi. Nhưng họ có thể làm gì chứ, Uông Thạc đã dùng máu và nước mắt để chứng minh, người không chịu đựng được chỉ có thể rời đi.

​Ngô Sở Úy không phục, nắm chặt tay.

"Em nhất định sẽ cho anh biết, chúng ta mới là một nhà!"

​Nhưng giọt nước tràn ly lại đến quá nhanh. ​Con điếm bị thao nát cũng không cần lập đền thờ nữa. Màn đêm buông xuống, kéo rèm lại, Ngô Sở Úy nằm ngửa một cách hợp lý, chờ Trì Sính xả.

​Trên giường, hắn chưa bao giờ quan tâm đến người khác sống chết ra sao. Dùng chất bôi trơn bóp một cái rồi đâm mạnh vào, dùng dây lưng quất mạnh, nghe tiếng kêu thảm thiết, hắn thoải mái hút thuốc, muốn sướng thế nào thì làm thế đó, kéo căng dây chằng đau điếng.

​Lần đầu tiên, sau khi đổ dầu và đeo bao, hắn dừng lại, một tay siết cổ Ngô Sở Úy gửi tin nhắn thoại cho Quách Thành Vũ.

​"Mùi mới ra này, giống nước hoa lẳng lơ của cậu đấy, có cần tôi gửi cho cậu hai thùng không?"

​Quách Thành Vũ không trả lời, chắc cũng đang tận hưởng cuộc sống về đêm thối nát.

​Sắp nghẹt thở rồi! Ngô Sở Úy vỗ vỗ dây lưng muốn hắn nới lỏng chút, người đâu rồi... Trì Sính bực bội chấm chấm vào màn hình, lại nhặt chất bôi trơn lên ngửi, tiện tay quất hai cái lên lưng rồi quay người đi về phía phòng tắm. Hắn lại gọi video cho Quách Thành Vũ.

​"Không trả lời tin nhắn đang làm gì?"

​"Cậu nghĩ tôi đang làm gì," Bên kia cũng truyền đến tiếng rên rỉ đỏ mặt tim đập.

Trì Sính cười, giơ món hàng mới cứng trên tay như thể phát hiện ra bảo vật gì, "Thấy không, cùng mùi với cậu đó, thơm lắm~"

​"Mẹ kiếp, cút ngay cho tôi."

​Cậu ta thực sự cần nói chuyện nghiêm túc với Trì Sính rồi. Ngô Sở Úy nằm đó toàn thân lạnh lẽo, cổ hằn một vòng đỏ không thở nổi, vô cớ bắt đầu hoảng sợ.

Nếu ngay cả dục vọng cũng không còn, thì lấy gì để giữ chân hắn... Một thằng đàn ông thẳng như cậu ta còn chịu cong mông ra cho thao, Trì Sính ham muốn mạnh như vậy mà lại cứng rồi bỏ đi sao?

​Không phải ai cũng có gia thế tốt như Quách Thành Vũ, chiếm hết mọi lợi thế...

không phải chỉ là có tiền thôi sao... Ngô Sở Úy nắm chặt ga giường, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách. Trì Sính nói mơ hồ như đang tán tỉnh anh, "Tôi phải làm gì đây..." ​Gần như là khẩn thiết, cần phải làm gì đó để xác nhận đã nắm giữ được Trì Sính.

Thịt tổng hợp giảm giá ở siêu thị, hắn cũng ăn không nhăn mày. Chiếc quần rách rẻ tiền thô ráp, hắn vẫn mặc như không có chuyện gì. Bật lửa mới bị tịch thu, cố tình không đóng tiền điện thoại, thường xuyên kiểm tra điện thoại... Ngô Sở Úy như cắn vỡ mật đắng, kéo Trì Sính xuống vũng nước bẩn một cách nguyền rủa, như thể làm vậy là có thể giữ được áo lông tiên nữ.

​Điều khiến hắn thầm vui là Quách Thành Vũ cuối cùng cũng nhận ra vị trí của mình, mấy ngày đi công tác này không gửi đồ đến nữa. Vô số lần lén nhìn Trì Sính bối rối nhìn ra cửa, ánh mắt mong chờ, Ngô Sở Úy đều muốn ngửa mặt lên trời cười to.

​Trì Sính, vẫn là nên sống tốt với em đi!

​4.

​Bữa tiệc rửa bụi có một hàng rào tự nhiên, Quách Thành Vũ sẽ không dẫn theo Khương Tiểu Soái, Trì Sính cũng sẽ không dẫn theo cậu ta. Nhưng lần này, Ngô Sở Úy toàn thân bầm tím, bị thao đến chảy máu, gần như chết đi sống lại. Không biết là đã hầu hạ Trì đại gia sướng hay là câu xin tha nào nói đúng, Trì Sính lại đồng ý dẫn cậu ta đi.

​Đau lòng nhỏ máu, sắm cho hắn một bộ vest mới đắt đỏ. Ngô Sở Úy khoác tay hắn âm thầm tự cổ vũ, nóng lòng muốn cho những kẻ con nhà trời kia thấy, ai mới là chủ nhân thuần hóa được con rắn độc Trì Sính này.

​Đứng trong trường danh vọng lấp lánh áo quần, mùi giàu sang tráng lệ gần như khiến Ngô Sở Úy say xỉn.

​Áo sơ mi hơi nhỏ bó chặt cơ bắp hắn, vẻ lười biếng và tùy tiện. Trì Sính mặc chiếc quần chín tấc đó ngạo nghễ quần hùng, vừa đứng đó, khách khứa đã tự động vây quanh. Người ra người vào cười nói kính rượu, Ngô Sở Úy đứng bên cạnh vẫn bị phớt lờ, không ai thèm cúi mình nhìn cậu ta một cái.

​Không cần Trì Sính mở lời hỏi, những người có chút mắt nhìn đã bắt đầu dẫn hắn về phía Quách Thành Vũ.

​Mấy ngày không gặp, gửi tin nhắn cũng không trả lời, cứ khăng khăng nói mẹ nó đi công tác! ​Nhìn người đẹp phong lưu chơi bời bên ngoài, lòng dạ không biết bay đi đâu.

Hắn nắm chặt ly rượu, sải bước dài, đi về phía con bướm hoa đang nâng ly xã giao kia.

​Trì Sính không bận tâm đến chút tâm tư ti tiện của Ngô Sở Úy. Hắn không quan tâm người khác nghĩ gì, đã quen tùy hứng rồi. Chứ đừng nói là một bộ đồ rẻ tiền, kích cỡ lộn xộn, dù có cởi truồng dạo phố, bản thân đại thiếu gia cũng coi đó là khoe khoang vốn liếng của Tổng Công Đại Nhân.

​Nhưng, có chút kỳ lạ là, Quách Thành Vũ lại không quản hắn.

​Trì Sính nghiến răng, trong lòng có chút bực bội. Hắn cố tình lượn lờ bên cạnh anh ba bốn vòng, nhưng Quách Thành Vũ vẫn không thèm nhìn hắn lấy một cái.

​Không một ánh mắt nào.

​Cứ như thể Trì Sính mặc đồ rác rưởi, đeo đồng hồ rởm cũng chẳng sao. Anh cười híp mắt, trò chuyện vui vẻ với cái gọi là tân quý kia. Tên ngốc vờ vịt bị anh mê hoặc đến mức ánh mắt rối loạn, rõ ràng là đã cố tình ăn diện, hai người mặc vest rất xứng đôi.

​Trì Sính hóp má, uống một ngụm rượu vang đỏ, tức đến nghiến răng, mẹ nó.
​Liếc nhìn Ngô Sở Úy đang cầm ly rượu nhìn quanh, rụt rè. Hắn kéo ống tay áo, cảm thấy toàn thân khó chịu, phiền thật.

​Mẹ nó, mặc như thế này đứng cạnh Quách Tử còn cảm thấy làm cậu ấy mất giá. Trì Sính tức giận, không thèm cọ xát vào người anh, giả vờ xem chiếc đồng hồ rẻ tiền. Hắn chờ Quách Thành Vũ bước đến, nheo mắt nói: "Trì Tử, cậu mặc cái thứ quái quỷ gì thế?" Trì Sính có thể thuận lý thành chương oán trách anh tại sao không chuẩn bị cho hắn, và quay trở lại vị trí thuộc về mình, bên cạnh Quách Thành Vũ.

​"Chơi trò gì với Quách Tử thế," Phương Tín bước đến cụng ly, liếc nhìn hắn, trêu chọc một câu, "Đừng nói nhảm, tên đó là ai vậy," Lảm nhảm lảm nhảm... Bây giờ không phải lúc cậu giả chết không trả lời tin nhắn của tôi. Trì Sính nhìn Quách Thành Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng, cười khẩy, nghe tên Phương Tín này buôn chuyện.

​"Cái gì mà tân quý cựu quý, chuyển đến Kinh Thành, hỏi tôi chưa?"

​"Gần đây có chút làm ăn với Quách Tử," Phương Tín xem kịch vui, cười toe toét, "Người ta vừa từ nước ngoài về, nương tay chút đi."

​"Trì đại thiếu gia, nếu cậu có nhúng tay vào thì đừng khai ra tôi nhé."

​Giả vờ nữa là Trì Sính sẽ tấn công vô tội vạ mất. Quách Thành Vũ cười híp mắt bước tới, khoác vai dỗ dành hai cái, lảng sang hỏi Phương Tín khi nào về nước, Uông Thạc tên điên đó có tìm anh ta không. Trì Sính ngửi thấy mùi hương quen thuộc, sắc mặt dịu đi một chút.

​Mu bàn tay cọ xát vào tay áo hắn, cọ đến hơi ửng đỏ. Trì Sính vô tình liếc thấy vội kéo tay áo lên xem. Da thịt anh quý giá mềm mại, từ khi nào đã chạm vào loại vải này.

​Buổi chiều nắng vàng tươi tắn đó, cành cây nhỏ cứu được Trì Sính nhỏ, cô bé sợ đến đỏ hoe mắt, quấn lấy anh trai không buông.

​Truyện cổ tích được mở ra trên giường.

Lớn hơn hai tuổi, biết nhiều chữ hơn, Trì Sính nghiêm túc đọc sách tranh.

​"Em cũng sẽ biến thành bọt biển sao," Quách Thành Vũ tò mò chỉ vào đuôi cá của nàng tiên cá, so sánh với chiếc váy lấp lánh của mình.

​"Làm sao có thể!"

​"Em xem, tiền lì xì anh đều tiêu cho em rồi," Trì Sính nhỏ kéo váy tinh xảo, vỗ ngực cam đoan với em gái Thành Vũ, "Anh sẽ không nhận sai người đâu. Anh sẽ dùng mười mấy tấm nệm mềm mại để đỡ mày thật tốt, nuôi em xinh đẹp rạng rỡ!"

​Thế nhưng bây giờ, hắn lại trở thành viên đồng thối làm công chúa nghẹn họng.

​Chậc, Trì Sính cau mày bực bội, xoa xoa bàn tay hơi đỏ của Quách Thành Vũ, bắt đầu hối hận vì đã mặc như thế này.

​"Đau không?"

​Phương Tín không dám nhìn, bị câu nói đó làm ghê tởm quay lưng bỏ đi. Quách Thành Vũ không nhịn được cười, ngàn vạn phong tình lưu chuyển trong ánh mắt, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

​Con hồ ly nhỏ. Trì Sính thuận tay kéo anh lại, khẽ xoa bóp, "Đi đâu vậy, không có tín hiệu hay chỉ không có tín hiệu với tôi?"

​Góc áo bị kéo một cái, Ngô Sở Úy hận ánh mắt phớt lờ khắp nơi, mặt mày dữ tợn, "Trì Sính!" Cậu ta mắt đỏ ngầu, giọng the thé gào lên, cố gắng lờ đi Quách Thành Vũ trước mặt, "Anh còn có em trong mắt không!"

​Tay Quách Thành Vũ trơn tuột rút ra, như vừa xem một vở kịch khỉ thú vị, giúp Trì Sính sửa lại cổ áo, cong môi rồi bỏ đi, mang theo cả ánh mắt và trái tim hắn.

​"Đừng làm loạn nữa Đại Bảo," Trì Sính mặt mày u ám nhìn Quách Thành Vũ lại nói chuyện với tên Trần chó má tân quý kia, vỗ nhẹ mặt Ngô Sở Úy, "Câm miệng."

Cậu ta có tiền, có công ty, còn có... Trì Sính. Khó khăn lắm mới hóa thân thành Ngô tổng, sao ở đây mỗi người nhìn cậu ta đều như đang nhìn một tiểu tình nhân không giữ được lâu, khinh miệt và khinh bỉ như vậy. Ngô Sở Úy không thể ở lại thêm một giây nào nữa, cậu ta muốn rời đi, muốn trở về căn nhà an toàn đầy đồ giảm giá, đó mới là nhà thực sự của cậuta.

​Một tiểu thị dân ti tiện, thực dụng nhất, bình thường có thể vênh váo, nhưng ở đây một câu cũng không dám nói nhiều.
​Không có Trì Sính thì không là gì cả, không thể thực sự chọc giận hắn. Ngô Sở Úy có thể thấy, Trì đại thiếu gia bây giờ tâm trạng vô cùng tệ, sắc mặt lạnh đến đáng sợ. Cậu ta yếu thế bỏ tay xuống, mặc cho Trì Sính kéo cậu ta vào đám người đang đùa giỡn làm loạn.

​Công tử Lưu đút cho tiểu thư Tôn một ly da, Phương Tín bò trên đất sủa hai tiếng chó, Quách Thành Vũ vui vẻ đá vào chân anh ta một cái, lười biếng dựa vào ghế sofa, mắt cá chân thon thả, dùng mũi giày gảy bàn xoay.

​Người may mắn Ngô Sở Úy rút trúng "cởi sạch". Trì Sính cứng rắn chen vào bên cạnh kẻ khởi xướng, không thèm nâng mí mắt, khoanh tay lại nhìn Quách Thành Vũ. Ngô Sở Úy cười gượng uống ba ly rượu mạnh. Trì Sính hài lòng cười, huýt sáo thân mật với cậu ta.

​Hai anh em nhà họ Thẩm đều trần truồng nằm đó, Chu thiếu gia thấy không đành lòng lấy vest đắp cho người ta, bị phạt một ly rượu vang đỏ. Trì Sính hào phóng cống hiến rượu riêng của mình, khiến Phương Tín thèm đến mức kêu gào bảo Quách Tử mau quay trúng mình.

​Ngô Sở Úy thậm chí không biết Trì Sính còn giấu rượu ở đây. Hay nói đúng hơn, trước hôm nay, cậu ta thậm chí không biết có cái nơi này.

​Đắng quá, khó uống quá, nhưng đắt quá, phải uống.

​Vị thiếu gia họ Trần kia cuối cùng cũng toại nguyện, run rẩy cắm một miếng táo đút cho Quách Thành Vũ. Trì Sính cầm ly rượu trước mặt anh lên, vừa định uống thay, Quách Thành Vũ mỉm cười hơi hé môi, hứng thú nếm một miếng.

​"Cậu không thích ăn táo," Trì Sính mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm, nghiền ép tên họ Trần kia từng chút một, cười đến cực điểm. Nụ cười không chạm đến đáy mắt, độc ác và tàn nhẫn, như một con rắn đang lột da, mong manh và nhạy cảm.

​Con rắn trong vườn Địa Đàng đã nghĩ gì khi dụ dỗ cặp đôi đầu tiên hái quả táo.

​Trì Sính nghĩ, chắc chắn sẽ không như hắn, mong công chúa bị kẻ ngoại lai không biết trời cao đất dày kia đầu độc chết, rồi chờ đợi nụ hôn của hoàng tử bên cạnh.

​Thật muốn cắn chặt lấy môi dưới đỏ mọng của Quách Thành Vũ, bơm đầy nọc độc vào toàn bộ cơ thể anh.

​"Cậu không phải không thích ăn táo sao!"

​Trong giọng nói trầm thấp đầy giận dữ, Quách Thành Vũ dường như nghe thấy một chút tủi thân, "Tôi không thích ăn," anh vuốt ve cánh tay Trì Sính, chuyển chủ đề. Anh lơ đãng xiên một miếng dứa, mặt hồ ly, mắt phong lưu, lông mi rủ xuống khẽ chớp, đút cho hắn một miếng.

​"Nghe nói uống nước dứa, dịch cơ thể sẽ ngọt hơn."

​"Thật sao, nghe ai nói, mấy tên bạn trai cũ đó à?" Trì Sính lật tay giữ lấy tay anh, nhẹ nhàng xoa nắn, siết lấy cổ tay trắng nõn trơn truốt xoa xát liên tục, ngậm vào miệng rồi cúi xuống hôn, hương thơm chua ngọt trao đổi dịch vị, "Không ngọt bằng cậu."

​"Ôi~" Mọi người hò reo nói chua quá chua quá, sau này không ăn dứa nữa, vv.

Ngô Sở Úy nhìn vẻ dịu dàng sâu sắc của Trì Sính, chợt nhớ đến nụ hôn nhẹ nhàng trong băng ghi hình của Uông Thạc.

​"Tránh xa ra, nhìn hắn bẩn thỉu, lỡ có bệnh thì sao?" Trì Sính ném hết táo trong đĩa đi, ghé sát tai Quách Thành Vũ lầm bầm, nửa hôn nửa nói, dặn anh không được ăn đồ người lạ đưa.

​"Không có tôi, cậu sớm bệnh rồi," Quách Thành Vũ cười như không cười liếc hắn một cái, cũng không nói gì, ngoan ngoãn nhận lấy quả quýt bị Trì Sính bóc vỏ lộn xộn.

​Nam nữ uống say nằm đè lên nhau, người nhiều quá. Trì Sính lấy gối đập vào mặt Phương Tín, "Đây không còn là tình dục tập thể nữa, mẹ nó là mở hội chợ rồi," Quách Tử mời người, mày trút giận lên tao làm gì, Phương Tín không dám nói.

​Trì Sính mặt lạnh như một pho tượng Phật lớn đứng đó, người khác cũng không chơi vui được. "Vừa về nước đã náo nhiệt quá, đưa các cậu về nhé?" Quách Thành Vũ kéo cổ áo, hít một hơi thuốc, "Đi cùng," Trì Sính cố chấp kéo anh nhét vào ghế phụ.

​"Các cậu đi trước đi," Quách Thành Vũ bất lực châm cho hắn một điếu, khói thuốc lượn lờ ngăn cách hai đôi mắt, đối diện nhau vài giây không lời. Trì Sính mặt u ám đóng sầm cửa, đạp ga bay đi, Ngô Sở Úy thậm chí còn chưa kịp thắt dây an toàn.

​5.

​"Trì Sính, chúng ta nói chuyện đi."

​"Mai đi, buồn ngủ rồi."

​"Trì Sính..."

​"Chúng ta nói chuyện, được không."

​Nói chuyện cái mẹ nó. Trì Sính bảo Cương Tử ở lại cùng Lý Vượng trông chừng, lòng phiền muộn không biết Quách Thành Vũ có bị làm sao không, Ngô Sở Úy còn ở đây đổ thêm dầu vào lửa.

​"Có gì thì mẹ nó nói nhanh đi!"

​"Em và Quách Thành Vũ..."

​Lại nữa rồi, không dứt. Uông Thạc hỏi mày và Quách Thành Vũ, bây giờ Ngô Sở Úy cũng hỏi em và Quách Thành Vũ. Sao Quách Tử không bao giờ hỏi những câu ngu ngốc này.

​Ngã xuống giường, Trì Sính lấy ra một hộp thuốc hút rất mạnh, "Cuối cùng em muốn nói gì?"

​"Các người hôn nhau tới hôn nhau lui, không thấy bất công với em và Tiểu Soái sao?"

​"Bạn bè đều thế, bọn tôi là bạn thân từ nhỏ."

​"Anh coi anh ta là anh em, Quách Thành Vũ chưa chắc đâu."

​"Em có ý gì?"

​"Anh ta thích anh, anh ta chắc chắn thích anh! Em mới là người yêu anh, nhưng anh ta cũng muốn có anh."

​"Em nói gì thế," Trì Sính nằm nghe cậu ta nói một đống lời ngu xuẩn, mới hơi ngạc nhiên ngồi dậy.

​"Đuổi đến phòng khám của Tiểu Soái là vì anh, xây một vườn rắn là vì anh. Có người anh em tốt nào lại muốn nắm trọn ăn uống, ở, đi lại trong tay đâu. Món ăn Quách Thành Vũ có nấu món nào mà anh không thích ăn không?"

​"Anh ta quý anh như con ngươi trong mắt, yêu đương cũng ngày nào cũng đi theo. Anh dám nói anh ta không thích mày, không muốn ngủ với anh sao, anh ta cố ý đấy. Một Uông Thạc còn chưa đủ cho anh tỉnh ngộ à!"

​"Em muốn bán nhà cũ anh ta trăm phương nghìn kế ngăn cản có ý đồ gì. Em không cần tiền của anh ta thì sao, chúng ta mới là một nhà!"

​"Anh tin hay không thì tùy, anh ta chính là thèm muốn anh. Em yêu anh như vậy mới muốn bỏ tất cả để gom tiền. Còn anh ta thì sao, nếu không phải muốn ngủ với anh thì anh ta vì cái gì, đơn thuần tốt với anh thôi sao, người như thế tồn tại à?"

​Ngô Sở Úy gào thét nói ra những phân tích của cậu ta và Khương Tiểu Soái, trong lòng vô cùng sảng khoái. Cậu ta nhất định phải xé toạc lớp vải che đậy mờ ám này, vẽ một ranh giới vững chắc giữa người yêu và bạn bè, cô lập Quách Thành Vũ.

​Khói thuốc từ từ lan tỏa, Trì Sính nửa ngày không nói.

​Đôi mắt lớn từng khiến hắn xao xuyến, giờ đây tràn ngập tính toán và oán hận, lệ nhòa. Ngô Sở Úy mím môi khóc. Cậu ta khóc lóc nói Trì Sính chúng ta đã trải qua nhiều như vậy, anh vì em mà giết Đại Hoàng Long, cãi nhau với gia đình.

Em vì anh mà bán nhà cũ, chịu đựng người khác. Em vốn là trai thẳng, bây giờ cũng yêu anh rồi, chúng ta ở bên nhau tốt không được sao.

​Trì Sính lau nước mắt cho cậu ta, muốn giải thích rằng người như thế tồn tại thật mà. Quách Tử cứu mạng tôi, cậu ấy quen đối xử tốt với tôi. Hơn nữa, một con hồ ly thông minh như vậy, em có thể nhìn thấu sao? Nếu cậu ấy thực sự thích tôi, đời này em cũng không phát hiện ra đâu.

​Nhưng mơ hồ, Trì Sính trong lòng lại thấy lời Ngô Sở Úy nói mẹ nó cũng có lý.

​"Anh và Quách Thành Vũ cứ làm bạn tốt, chúng ta cũng yêu nhau tốt," Tư duy trai thẳng bị nhét vào cái mông bị nhắm tới, Ngô Sở Úy khéo léo dụ dỗ. Trì Sính chắc chắn không muốn bị Quách Thành Vũ thao, "Chỉ cần không hôn nữa là được."

​Đừng hôn nữa! Ngô Sở Úy thực sự có chút yêu Trì Sính. Nhìn họ hôn nhau, lòng như bị dao cắt, ghen tị và đỏ mắt đến mức này. Cậu ta hận, không muốn nhìn thấy nữa.

​"Hôm nay anh mặc quần áo em mua là anh ta đã ra vẻ rồi," giả vờ gì chứ, "Anh em tốt nào lại ghen tuông như thế, anh ta chính là có ý đồ xấu," Ngô Sở Úy gần như không kìm được bắt đầu bôi nhọ, suy đoán mọi hành động của Quách Thành Vũ, như thể làm vậy là có thể đạp anh xuống dưới chân, chứng minh người thực sự ghen tị là anh.

​"Ghen ư?" Trì Sính bị cậu ta nói một tràng dài buồn ngủ, cuối cùng cũng có chút hứng thú, phiền muộn mấy ngày cuối cùng cũng nhìn thấy chút manh mối. Là ghen sao? Giờ này rồi còn chưa trả lời tin nhắn... Cương Tử nói Lý Vượng đã đưa người về nhà rồi... ngủ rồi à?

​Hắn tùy tiện dỗ dành vài câu, Ngô Sở Úy khóc lóc làm loạn mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu. Những lời nói nhảm nhí của hắn đều là Uông Thạc nói nát rồi, Trì Sính đã nghe chán, nên hôn thì hôn, nên vuốt thì vuốt. Nhưng lần này... quả thực có chút khác biệt.

​Quách Tử không quản tôi. .. Không lẽ thật sự giận rồi... Chả trách không thèm để ý đến tôi, chả trách... lại đi ăn miếng táo đó, ghen đến mức đó sao?

​Chỉ nghĩ đến đó, Trì Sính toàn thân hưng phấn, lập tức cương cứng. Cái mông trắng to của Ngô Sở Úy ở ngay bên cạnh, nhưng hắn lại không có chút hứng thú nào. Trong đầu hắn là dáng vẻ hồ ly tinh cười híp mắt của Quách Thành Vũ.

Hắn rút hai tờ giấy, bắt đầu vuốt cho mình. ​Chăn mỏng đắp hờ trên bụng dưới, hắn nheo mắt nằm trên giường, lắc cổ tay nhanh hơn. Góc chăn rung lên theo nhịp, bọc kín một luồng hơi nóng như lò hấp.

​Cảm giác thô ráp của giấy ăn cọ qua cọ lại, Trì Sính đột nhiên run rẩy, cắn môi dưới rên lên. Hắn thở dốc, ngây người nhìn trần nhà, tinh thần phân tán. Lau qua loa rồi ném sang một bên, hắn lười biếng ngồi dậy châm thuốc, bắt đầu suy tính.

​Từ ánh mắt đỏ hoe, long lanh của cậu ta, hắn nghĩ đến cái cau mày đau lòng, tức giận khi ra tù. Rồi từ niềm vui được làm loạn ở nhà anh, muốn gì được nấy, hắn nghĩ đến sự khó chịu khi bị lạnh nhạt, nhìn anh đi tán tỉnh khắp nơi ngày hôm nay... Trì Sính muốn dập tắt vài điếu thuốc, quyết định làm theo bản năng.

​Thành Vũ nhất định là đồng ý cho tôi thao rồi nhưng ngại mở lời. Cậu ấy thầm yêu tôi. Có lẽ là từ ngày Đại Hoàng Long chết, cũng có thể là từ trước đó. Ai bảo cậu ấy thông minh, nhiều tâm cơ như vậy chứ, ừm... cần phải quan sát thêm. Và sau này không được mặc đồ rách rưới nữa, da hồ ly mềm mại, không nỡ, cũng không xứng đôi.

​Rồi suốt ba ngày liền không bắt được người, đèn nhà anh cũng không sáng. Ngô Sở Úy vui vẻ mua cua về luộc. Tiểu nhân đắc chí, nhiệt tình như lửa kéo hắn lên giường.

​Phương Tín chụp màn hình một bài đăng lên, xem kịch vui không sợ chuyện lớn, châm chọc: "Trì thiếu gia thất sủng rồi à? Nghe nói Quách Tử gửi súp cho Trần thiếu..." Trì Sính không xem hết, điện thoại bị đập nứt.

​"Trượt tay," Hỏng lâu rồi, cứ thế nên không nhận được tin nhắn của Quách Thành Vũ. Trì Sính lạnh lùng nhìn mảnh vỡ trên đất, Cương Tử run lẩy bẩy, không dám thở mạnh.

​Đẩy cánh cửa ra, ánh đèn cam ấm áp dịu dàng chiếu lên tóc hắn. Quách Thành Vũ đang hầm canh cho người khác. Ồ, thảo nào, thời gian đâu mà quản hắn. ​Trì Sính tức muốn lật bàn, nhưng lại không nỡ bỏ món canh của Quách Thành Vũ.

​Thấy hắn sát khí đằng đằng xông vào, trong đầu anh đã lướt qua mấy trang tạp chí nội thất, chuẩn bị thay đồ mới. Không ngờ tên này nghiến răng nghiến lợi, tức tối uống hết cả nồi canh nhỏ.

​"Không ai giành với cậu đâu, đừng để bị bỏng."

​"Sao lại không có người!"

​Tôi muốn uống hết! Trì Sính mở nắp nồi tìm kiếm khắp nơi, "Còn không?"

​"Không phải chứ Trì Tử, đói đến mức này à?"

​"Ngô Sở Úy không cho cậu ăn cơm à,"

Quách Thành Vũ thấy hắn đi đi lại lại, lật tung mọi thứ, cảm thấy hơi buồn cười, giống như một con ong nhỏ ngốc nghếch.

Cậu muốn chọc tôi tức chết đúng không, "Đúng vậy, chưa ăn no," Trì Sính nhìn chằm chằm mặt Quách Thành Vũ như một con sói đói, mắt không chớp, nhếch mép cười như không cười, liếm môi với anh.

​"Tìm cậu kiếm chút đồ ăn hoang."

​Cổ áo sơ mi hoa của Quách Thành Vũ rất rộng. Trì Sính lao tới ôm eo anh, cúi đầu lộn xộn chui vào. Tóc hắn cọ qua bụng dưới nhẵn nhụi, rất ngứa. Anh không nhịn được ngửa đầu ra sau, lưỡi nóng bỏng trượt xuống, từ xương quai xanh liếm đến đầu ti, đôi môi ấm áp ướt át bao bọc lấy, hắn dùng chút sức bắt đầu mút.

​"Thành Vũ... Thành Vũ..."

​Có việc thì Chung Vô Diệm, vô sự thì Hạ Nghênh Xuân. Hễ gọi Thành Vũ, chắc chắn không có chuyện tốt. Quách Thành Vũ không trả lời, ấn cái đầu rắn nhỏ lông xù đó lại, bảo hắn đừng liếm nữa.

​"Không gọi được điện thoại cho cậu, tôi muốn điện thoại mới."

​Trì Sính xoa nắn thịt ngực, chơi đùa với đầu ti cứng lên như hòn sỏi nhỏ. Bóp một cái, rồi lại bóp một cái, bóp bóp bóp...

​"Mẹ nó đừng chạm vào tôi, bỏ tay ra."

​Bóp đến giận rồi... Chậc...

​"Không cho ăn cũng không cho bóp, Thành Vũ, cậu bắt nạt tôi."

​"Cậu rốt cuộc đến làm gì?"

​"Canh còn hầm nữa không?"

​"Hầm cái rắm," Quách Thành Vũ tức cười, "Lát nữa cậu giải thích với Ba Hai, cậu uống sạch hết rồi."

​"Hả?" Trì Sính ôm người hơi mơ hồ, "Ba Hai... còn tên họ Trần đâu?"

​"Ai?" Quách Thành Vũ bị hắn làm cho ngực vừa cứng vừa ướt, toàn là nước bọt của tên chó con này. Anh ghét bỏ lấy góc áo hắn lau một cái. Lúc này mới nhận ra hắn đẹp trai, dáng người chuẩn, hình như là đồ may sẵn kiểu mới lần trước anh đặt cho hắn.

​Xem ra có chút hiệu quả... Thả rông mấy ngày, biết cuộc sống ăn chơi sung sướng rồi nhỉ! Quách Thành Vũ hài lòng đánh giá vài lần, cuối cùng cũng có chút phong thái tiểu thư được nuôi dưỡng bằng vàng ngọc rồi.

​"Không mặc đồ rác rưởi của cậu nữa sao?"

​"×&%¥#@," Hóa ra Ba Hai đãi khách ở nhà, Quách Tử đi làm phụ bếp, thảo nào không tìm thấy. Trì Sính lại chúi đầu vào bú ti, véo véo cắn cắn, rên rỉ ủ rỉ.

​"Nói."

​"..."

​"Trì Sính?"

​"Cậu mua cho tôi."

​Không thể không quản tôi, không thể không cần tôi.

​6.

​Quần áo thay bằng đồ anh gửi đến, thái độ lập tức dịu dàng hơn.

​Tay Trì Sính nhẹ nhàng xoa nắn vành tai Quách Thành Vũ, không nhịn được cắn một cái, hài lòng nhìn màu đỏ lan lên, hơi nóng bốc ra một chút.

​"Thế này đã ngại rồi à?"

​Aizz... Thành Vũ, cậu thích tôi quá rồi đấy. Trì Sính càng nhìn càng hài lòng, cười híp mắt chơi đùa với vành tai anh.

​"Ngại cái đéo đại gia cậu, lên cơn gì thế," Quách Thành Vũ dễ dãi rúc vào lòng hắn, nhớ đến Uông Thạc trước khi đi còn hẹn gặp họ lần nữa.

​Trì Sính đã không nghe lọt tai lời anh nói nữa, không còn thỏa mãn với việc sờ sờ ôm ôm hay cọ cọ nữa. Mấy trò này quá nhỏ nhặt, hắn muốn ăn một miếng lớn.

​Nhìn cái dáng Quách Thành Vũ lắc lư mông trong bữa tiệc, hắn chỉ muốn đâm xuyên anh, khiến anh chỉ có thể ngậm lấy thứ của hắn mà lắc lư.

​Có lẽ ánh mắt quá trần trụi, Quách Thành Vũ cảm nhận được, quay lại liếc nhìn một cái, lắc eo bảo hắn lại đây uống rượu.

​Chết tiệt, Trì Sính không thoải mái chỉnh lại quần, chỉ thấy ánh mắt đó đầy phong tình vạn chủng, một cái móc bạc nhỏ lững thững lướt qua, câu hắn không nhịn được bước tới. Hắn đi quá gần, gần đến mức thịt mông mềm mại của Quách Thành Vũ cọ qua dương vật hắn qua lớp quần tây mỏng.

​Cương cứng rồi... Ánh mắt và bàn tay đều không thể kiềm chế muốn dịch chuyển đến một nơi. Hắn cố gắng hết sức kìm nén cơn thôi thúc thúc hông, sợ lớp vải rách sẽ làm anh bị thương.

​Bây giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, Trì Sính cuối cùng cũng có thể tận hưởng.
​Lưỡi thô ráp liếm qua dương vật, khoang miệng ấm áp ngậm lấy hơn nửa cây, cẩn thận thu lại đầu răng, nuốt vào nhả ra chậm rãi. Tổng Công Đại Nhân chưa từng làm khẩu giao cho ai khác. Chỉ có nhìn khuôn mặt mê đắm, rối loạn của Quách Thành Vũ, hắn mới sẵn lòng cúi mình phục vụ.

​Phối hợp xoa bóp tinh hoàn, cổ họng siết chặt, không có kỹ thuật gì, chỉ là liên tục liếm mút, quấn lấy khuấy động. Khuôn mặt xinh đẹp cụp mắt xuống, nghiêm túc quan sát biểu cảm của Quách Thành Vũ.

Đầu lưỡi nhanh chóng chọc vào lỗ tiểu, hắn không chịu nổi phun ra, bắn vài giọt lên mặt anh. ​Trì Sính nhả ra, bôi hết lên đùi anh, chóp mũi vẫn dính chất lỏng trắng, không thèm lau chùi đã dùng tinh dịch của Quách Thành Vũ siết chặt đầu gối, banh hai chân anh ra.

​Một đôi chân dài thon thả kẹp chặt lấy dương vật thô to, nóng bỏng, đang rục rịch của hắn. Thịt mềm ở bẹn trơn tuột vì dịch cơ thể. Trì Sính dán sát vào cắn nhẹ gáy anh, rút ra đâm vào nhanh chóng, điên cuồng thúc đẩy khiến Quách Thành Vũ và dương vật của hắn không ngừng lắc lư tới lui. Giữa cơn mê loạn, hắn lại hưng phấn cọ xát vào cửa hang, ánh nước lấp lánh chảy ra.

​"Cút... Trì Tử..." Quách Thành Vũ rên rỉ nghèn nghẹn, giãy giụa, "Không được... mẹ nó cọ bậy."

​"Cọ cọ thôi mà có vào đâu," Dương vật cọ xát cả cây, rồi hắn lại nhắm đầu vào, thăm dò cọ nhẹ, chọc vào cái miệng nhỏ khép chặt. Hắn muốn thao thẳng vào quá, Trì Sính cố nhịn, trong lòng ngứa ngáy.

​"Trì Sính," Quách Thành Vũ hạ giọng mang theo chút cảnh cáo, lật tay nhéo một cái vào đùi hắn, không đau, chỉ làm người ta càng thêm ngứa ngáy.

​"Quá giới hạn rồi."

​"Ồ..." Hắn đáp lại một tiếng trầm thấp. Trì Sính cúi người, hằn học cắn một miếng vào thịt mông anh, rồi men theo bẹn ửng đỏ nhẹ nhàng gặm hôn, "Đáng ghét!"

​Cho nhìn không cho ăn, "Quách Tử cậu phiền thật đấy, mẹ nó là hoa cúc lớn à, sao không cho tôi thao vào, chắc chắn là rất chặt."

​Ai phiền bằng cậu, Quách Thành Vũ lại bị ngậm lấy vành tai vuốt ve bậy bạ, "Cậu cho tôi thao đi, tôi thấy cậu mới chặt hơn."

​"Cậu không thể hợp tác với tôi một chút sao?"

​Kéo ra một nụ cười giả tạo, Quách Thành Vũ bóng gió nháy mắt với hắn. Rõ ràng đang bị hắn xoa nắn dương vật, nhưng vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, khuôn mặt đáng thao hết sức, "Được, Trì đại thiếu gia, tôi chắc chắn sẽ hợp tác tốt."

​Bắt chước những bồ cũ bị làm cho tơi tả, Quách Thành Vũ dùng đôi chân trắng thon dài móc vào lưng hắn, "Không được rồi... To quá... Trì ca ca~"

​Anh kéo dài giọng rên rỉ lả lơi, nheo đôi mắt hồ ly trông thật quyến rũ. Trì Sính thở dốc đến mức muốn dựa vào anh mà chết trên giường luôn, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.

​Chết tiệt, còn chưa làm thật mà Quách Thành Vũ đã rên rỉ, hai mắt hơi trợn ngược, há miệng thè lưỡi đỏ mọng ra vẻ bị làm nặng, "Mẹ nó, giả vờ cái rắm," Trì Sính siết cổ anh, hung hăng hỏi, "Quách thiếu đã làm bao nhiêu tiểu tình nhân ra nông nỗi này mà diễn với tôi, hả?"

​*Chát* một tiếng vỗ vào ngực anh, thịt mềm rung lên. Rõ ràng không dùng nhiều sức, cổ và đầu ti đều đỏ lên, "Chậc," Trì Sính vô thức nới lỏng tay, xoa yết hầu anh, "Yếu ớt."

​"Thành Vũ," Hắn dùng ngón tay xoa nhẹ rồi xoa nhẹ. Đối diện với vết hằn, hắn đau lòng liếm qua liếm lại, cuối cùng liếm lên miệng anh. Trì Sính cười, cắn lấy lưỡi Quách Thành Vũ mút, ấn nốt ruồi lệ ẩm ướt ở khóe mắt, "Đừng làm loạn nữa, tôi muốn nhìn mặt cậu."

​Đối diện với khuôn mặt mỹ nhân đã nhìn từ nhỏ này, vẻ điềm tĩnh, ung dung, đúng là con hồ ly Quách Thành Vũ sắc sảo, phóng khoáng nguyên bản. Trì Sính hưng phấn thở dốc, cứng đến mức đau.

Hắn nghiền đầu ti đỏ lên, lắng nghe tiếng rên rỉ khó chịu của Quách Thành Vũ, siết chặt đôi chân xinh đẹp đó, đâm mạnh đến chết. Thúc hông tiếng *bạch bạch* vang lên, hắn véo thịt đùi để lại vết đỏ của ngón tay. Mềm quá, trơn quá, muốn thao vào trong quá.....

Nốt ruồi trên mũi, lệ ở khóe mắt, mồ hôi, hơi thở, tiếng nức nở, mùi dâm dục, âm thanh tình dục hòa quyện vào nhau, rối thành một giấc mộng xuân ướt át, nhớp nháp. ​Huyễn hoặc, tuyệt đẹp...Quách Thành Vũ gần đến đỉnh điểm, toàn thân co giật, cùng với dịch cơ thể chảy ra nhầy nhụa, bụng dưới săn chắc khẽ co rút, eo thon gọn mỏng manh. Mẹ kiếp, Trì Sính không nhịn được cũng rên rỉ bắn ra.

​Ngoại trừ lần đầu tiên bắn vào trong, nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ đang rỉ chất lỏng trắng, nuốt nước bọt, hắn không chớp mắt nhìn một lúc rồi lại như sói đói vồ mồi, đâm mạnh vào. Cả đêm đó Trì Sính không hề rút ra ngoài.

​"Vợ giỏi quá... thích quá..."

​Mềm rồi thì ôm lấy hôn, nụ hôn nhớp nháp lưu luyến khắp nơi. Cứng rồi thì thúc hông làm tình, thao từ phía sau... ôm thao... Trì Sính thử hết các tư thế có thể nghĩ ra. Lần cuối cùng hắn chọn tư thế cưỡi, nhìn Quách Thành Vũ chống trên ngực hắn tự làm tự sung sướng, ưỡn eo ngửa đầu lắc lư, đẹp đến mức không thể tả.

​Bị bắn đầy mặt Trì Sính càng sướng hơn.

Hắn lau đại một cái, lợi dụng dư âm cực khoái, thúc hông mạnh mẽ, thao người phía trên nghiêng ngả, cuối cùng thành công ôm vào lòng hôn một cái.

​"Xong việc rồi còn không rút ra," Sau khi làm xong ôm ấp vuốt ve, Quách Thành Vũ giọng khàn khàn lười biếng cắn xương quai xanh hắn, "Nhũn ra hết rồi."
​"Nhũn sao?" Trì Sính cố ý động đậy, mút cổ, tiếp tục vẽ vết hôn, "Tôi nhũn ra cũng không rút, cứ để dính liền thế."

​"Sáng sớm cương lên là có thể làm bữa sáng luôn."

​"Chó con đánh dấu lãnh thổ," Quách Thành Vũ đột ngột kẹp hắn một cái.

​"Đánh dấu lãnh thổ? Dấu vết của chó con là gì, cậu không biết sao," Trì Sính nhắm vào hậu huyệt anh nhướn mày.

​Anh biết Trì Sính trên giường là một tên hỗn láo, "Cậu mà dám, tôi mẹ nó chặt cậu."

​"Tôi không dám," Trì Sính cười, "Trên cái giường này nếu có một người dám, thì chỉ có thể là cậu bị tôi làm cho tè ra quần, như lúc nãy ấy," Hắn chỉ vào vũng chất lỏng lộn xộn trên ga trải giường trêu anh, "Thành Vũ, tôi cho cậu đánh dấu tôi."

​"Cậu mẹ nó được đằng chân lân đằng đầu đúng không, ngày mai tôi nhất định thao cậu tè ra quần,"

​Quách Thành Vũ dùng sức cắn yết hầu hắn nghiến răng, "Nói lời dâm dục nữa thì cút."

​"Khụ khụ," Trì Sính giả vờ như không nghe thấy, rút ra, kéo chân anh lên nhìn, "Tôi thoa thuốc cho cậu."

​"Em gái ngoan," Đáng thương quá, sao lại sưng lên thế này. Kem lạnh được nhẹ nhàng thoa lên cửa hang đỏ hồng, hơi ấm tan ra từng chút một. Trì Sính ôm chặt anh vào lòng hôn liền mấy cái, đau xót như bị véo vào tim, "Có đau không?"

​"Cậu là ai vậy," Quách Thành Vũ ngạc nhiên quay đầu nhìn một cái, chấm chấm nốt ruồi nhỏ trên mũi, "Mau trả Trì Tử lại cho tôi!"

​Trì Sính mím môi không nói. Hắn trước nay luôn sướng xong là thôi, thao đủ rồi là vứt, thời gian đâu mà rảnh rỗi nhìn mông người ta. Hắn tủi thân thăm dò vào trong đường âm đạo, cẩn thận thoa đều.

​"Thực ra không khó chịu lắm," Quách thiếu gia kỹ thuật cao, phần hậu điều trị điểm tối đa, thấy hắn kiến thức rộng, véo má an ủi hai câu, "Mới đến đâu mà."

​"Tôi sẽ học nghiêm túc."

​"Hay là để tôi làm đi, một chút cũng không làm cậu bị thương."

​"Tôi thực sự sẽ học nghiêm túc."

​"Thôi được rồi, ngủ đi, không cãi lại cậu."

​"Thành Vũ sao cậu tốt với tôi thế," Hắn ôm người sang phòng khách sạch sẽ mềm mại, cẩn thận ôm vào lòng, đón một giấc ngủ thoải mái ngọt ngào.

​Cơn mưa mãi không chịu rơi xuống này, cuối cùng cũng chảy vào hồ.

​9.

​Khi thanh gươm Damocles thực sự hạ xuống, ngược lại là sự giải thoát.

​Điều chưa biết còn đáng sợ hơn.

​Bồn chồn không yên, không bằng dao nhanh cắt rối.

​Vì vậy, khi Trì Sính với khuôn mặt "Thành Vũ là của tôi, đồ dư thừa mau cút" lại xuất hiện ở nhà Quách Thành Vũ, Khương Tiểu Soái lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.

​Cậu sớm đã biết sẽ có ngày này, không phải sao.

​Quách Thành Vũ gần như là một người tình hoàn hảo, xinh đẹp, hào phóng, chu đáo... Nhưng không ai có thể chạm đến sự thật đằng sau chiếc mặt nạ đó.

​Chỉ có Trì Sính, véo nhẹ chiếc khuyên tai cùng kiểu đó, là có thể đóng chặt con bướm hoa Quách Thành Vũ tại chỗ, dễ dàng giữ lấy chân tâm của anh.

​Đôi giày thủy tinh không vừa chân, mài mòn người ta đến chảy máu. Muốn tiến lên phải cắt bỏ. Khương Tiểu Soái cảm ơn anh, rời đi dứt khoát.

​Phòng khám vẫn còn nhiều việc phải làm. ​Vẫn còn chút không đành lòng, cậu gửi tin nhắn cho Ngô Sở Úy khuyên vài câu.

​Nhưng không cần ai nói.

​Thẻ đen bị đóng băng, khách hàng bị mất, rắc rối nối tiếp nhau. Cứ như thể Ngô Sở Úy là một sợi tơ hồng leo cao, không có Trì Sính thì không sống nổi.

​Lòng cậu ta dấy lên lòng oán hận nồng nặc, không nên chọc vào Quách Thành Vũ.

​Tưởng rằng đã thắng, thực ra thua hoàn toàn. Lúc này, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng hiểu được ánh mắt của Uông Thạc trước khi rời đi, đó là một sự thương hại khinh miệt.

​Uông Thạc đã biết, sớm đã biết Quách Thành Vũ mới là mặt trời vô hình đó. Chỉ cần còn sống một ngày, phải chịu đựng ánh sáng của anh.

​Những kẻ ăn chơi trác táng cùng đẳng cấp này, càng gần càng chói mắt, còn Ngô Sở Úy, chỉ có thể nắm chặt chút ít lộ ra từ kẽ tay người ta, thậm chí còn chưa chạm đến đế giày của Uông Thạc. ​

Chỉ hai chữ, "Chia tay", không một chút lưu luyến. Cậu ta làm loạn, làm ầm ĩ, tìm đủ mọi cách, nhưng không bao giờ gặp lại mặt Trì Sính. Cứ như thể tình yêu, người hắn yêu là thứ rẻ tiền gì đó, không thèm nhìn tới, phiền chết đi được, không muốn gặp lại nữa.

​Trì Sính hạ mình, Ngô Sở Úy liền đắc ý, tưởng rằng mình có thể vĩnh viễn kéo người ta xuống bùn lầy.

​Lòng người không đáy như rắn nuốt voi, là hắn quá tham lam.

​Cố gắng kéo Trì Sính xuống như vậy, cũng chỉ là cậu ấm hứng chí tìm chút niềm vui, chơi trò chạm đá hóa vàng.

​Kẻ ngu xuẩn tham lam lại coi là thật, tưởng rằng vàng ở đâu cũng phát sáng, quên mất mình chỉ là một hòn đá.

​Tiền bạc như phân bón, mạng người như cỏ rác. Quyền quý và thương gia cấu kết, đè chết cậu ta dễ như đè chết một con kiến. Trì Sính và Quách Thành Vũ chưa bao giờ là những kẻ thiện nam tín nữ.

​Khi kẻ ở trên muốn thu hồi sự dung túng này, còn có cách nào sao! Càng giãy giụa càng chết nhanh. Những ngày không gặp Trì Sính, Ngô Sở Úy lo lắng bất an, hoảng sợ. Nhớ đến ánh mắt tinh ranh tàn nhẫn của Quách Thành Vũ là cậu ta lại run rẩy.

​Nói về tính toán người khác, Ngô Sở Úy giống như một món hàng nhái kém chất lượng. Cái tâm cơ nhỏ nhoi đó giỏi lắm chỉ giúp cậu ta mặc cả thêm năm hào ở chợ, tự lượng sức mình.

​Tất cả bằng chứng có thể uy hiếp Trì Sính đều biến mất. Công ty, tiền tiết kiệm, giấc mơ của cậu ta cũng tan biến theo. Quách Thành Vũ không muốn chơi nữa, Trì Sính cũng không muốn chơi nữa.

​Ngày mọi chuyện an bài, ngoài trời mưa lạnh lất phất, Trì Sính ôm Thành Vũ như một chiếc túi sưởi, rúc vào chăn mềm ấm áp uống canh ngọt nóng hổi.

​"A," Hắn đút cho anh một thìa, môi hắn ướt át, mềm mại, trông rất dễ hôn, "Muốn chơi ong nhỏ," Chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, Trì Sính cọ cọ má Quách Thành Vũ, liếm môi anh càng thêm lấp lánh ánh nước.

​Đại Hoàng Long bị giết, người chết là ai.
​Trì Sính rơi lệ thật lòng, đứng giữa một màn sương dày đặc, không tìm thấy phương hướng.

​Uông Thạc đi rồi, hắn còn Quách Thành Vũ. Đại Hoàng Long đi rồi, hắn còn có thể có Quách Thành Vũ không.

​Tự nguyện vùng vẫy trong biển khổ vô biên, hiến tế bản thân chỉ để cầu một câu trả lời.

​Người đã dạy hắn hận cũng dạy hắn yêu, người khai sáng đó, cậu đừng đi. ​Sự đòi hỏi đến cuối cùng, Trì Sính giật mình nhận ra, tôi còn muốn cả trái tim nóng bỏng của cậu.

​Quách Thành Vũ trong vòng tay mới thực sự trọn vẹn. Thì ra có một người như vậy, vĩnh viễn không rời đi, vĩnh viễn không muốn hắn rời đi.

​"Ngày mai về nhà cũ, đừng để lại dấu vết," Quách Thành Vũ xoa đầu hắn đang cắn loạn xạ vào hõm vai, lười biếng quấn tóc hắn. Hắn cắn mạnh vào da thịt.
​"Tôi không được gặp người khác sao?"

​"Tim mạch Ba Hai gần đây không tốt lắm, đại hiếu tử, kiềm chế chút đi."

​"Đợi đến bao giờ," Chính thất Trì bất mãn, làm loạn đòi danh phận.

​"Không vội, ngồi yên chờ đợi," Bị ôm trên đùi, môi lưỡi quấn quýt, Quách Thành Vũ sờ khuôn mặt quý phái da thịt mềm mại của hắn, nuôi dưỡng trông rất khỏe, "Đợi họ tự mình phát hiện."

​"Tôi vội!" Tiểu rắn Trì quấn lấy, tay cũng không ngoan ngoãn, lén lút chui vào ống quần, "Toàn là hồ ly già, nói không chừng sớm đã nhìn ra rồi."

​Làm thêm lần nữa, lại âm thầm đòi danh phận. Quách Thành Vũ nheo mắt cười, cẳng chân thon mịn kẹp lấy tay hắn cọ xát mạnh. Yết hầu Trì Sính động đậy, không còn thời gian suy nghĩ nữa.

​Cành lá sum suê, đan xen chằng chịt...​Ôm lấy anh, là ôm lấy một mùa xuân vĩnh cửu.

​Trì Sính sinh trưởng và đâm chồi từ Quách Thành Vũ, đất đai hồi xuân, nơi cao không còn lạnh.

​Trăng sáng chưa từng là hai quê hương. (明月何曾是两乡 - thơ Vương Duy)
.
.
.

​【Trứng Phục Sinh】

1. Đố vui không thưởng: Có bao nhiêu truyện cổ tích được nhắc đến?

​Khi hít thở không nhận ra oxy, nhưng chỉ cần rút đi một chút là không chịu nổi. Sự ổn định của một Trì Sính cần tiêu hao một Quách Thành Vũ.

​Quách Tử nhìn hắn như người anh ngốc nghếch luôn có thể rơi xuống nước. Trì Tử nhìn anh như cô em gái minh châu nhất định phải được ngàn vạn yêu chiều nuôi dưỡng như con gái. Hai đứa trẻ đều coi đối phương là công chúa, là mặt trăng. Khi Quách Tử đang trung thành bảo vệ, Trì Tử đã chuẩn bị cưỡng đoạt rồi. Thế nên, tiểu thư ôm mỹ nhân về nhà.

​2. High School Musical (Âm nhạc tuổi teen)

​Hát "Tiểu Vũ" trêu chọc Thành Vũ và nhảy múa gợi cảm trêu chọc Tổng Công. Sau khi Trì-Quách nam sinh rực rỡ cuối cùng cũng dính lấy nhau, họ lật album ảnh nhớ lại tuổi thanh xuân, thèm muốn lẫn nhau, thế là tái hiện, rồi lại làm, thoải mái.

​Hút thuốc, uống rượu, ngủ với bồ đều phải ở bên nhau. Chính là cái kiểu quấn quýt "anh cày ruộng em dệt vải, anh gánh nước em tưới vườn". Mọi người xung quanh đều nghĩ họ là một cặp vợ chồng tương kính như tân.

​Trì Sính hát, Quách Thành Vũ nhảy, tất cả những người khác đều chỉ là khán giả.

​3. Đút cho tiểu thư Rắn

​"Mới đến đâu mà Thành Vũ, chơi thêm chút nữa," Say rượu mơ màng không hôn đủ, vô tình nói ra suy nghĩ thật. Tiểu rắn Trì này âm hiểm, chút tâm cơ đều viết rõ ra mặt.

​Hôn hít là mới đến đâu? Muốn làm gì thì tự mình biết. Gọi Thành Vũ cả đêm, sáng sớm đuổi đến phòng người ta. Này, có nhớ bạn trai mình còn ở đó không? Cảm giác như đêm qua nhặt xác chưa thành, vội vàng đến thao lén. Bị đánh cũng không nỡ đánh thức Quách Tử đang ngủ ngon.

​Kế hoạch vụng về của Trì Tử để ngủ với Quách Đại Nhân:

Bước một: Chơi ong nhỏ nhân cơ hội bóp gáy hôn điên cuồng. Thất bại, Thành Vũ chạy mất, không hôn đủ 🥺

Bước hai: Chuốc say Thành Vũ nhặt về phòng lột sạch làm càn. Thất bại, uống quá nhiều bị Uông Thạc nhặt về 😅

Bước ba: Hôn tỉnh người đẹp ngủ trong rừng, nhân lúc anh ta mơ màng giương thương lên luôn. Thất bại, giận dữ phá phòng bị trộm nhà mất rồi 😡

​Sáu năm sau, người nuôi rắn Quách hàng ngày vừa mở mắt đã là "Lại sao nữa rồi, tiểu thư của tôi ơi" (cũng có thể là "Sự im lặng không có nghĩa là tôi sai" 🎵). Anh thở dài nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nuôi con rắn nhỏ hay làm mình làm mẩy.

​Cảm giác không giải thích cũng là một kiểu trừng phạt ngấm ngầm: "Cậu dám cần tôi giải thích sao, cậu không tin tôi à?" Nếu không thì một câu chịu thua cũng không làm hắn dày vò sáu năm.

​Trì Tử nói "Tôi hận cậu", Quách Tử thì "Ừ ừ hận đi hận đi". Trì Tử nói "Tôi yêu cậu", Quách Tử thì "Được được yêu tôi đi". Trì Tử nói "Tôi thao cậu", Quách Tử thì "Cút đi đừng có được đằng chân lân đằng đầu", rồi chửi bới bị thao cho sướng.

​Trên đút xong dưới đút. Ăn no uống đủ sẽ ngoan ngoãn: Thành Vũ, cảm ơn đã chiêu đãi~ (Mặc dù ngày nào cũng gặp, cũng hôn, cũng vuốt, nhưng không được chơi ong nhỏ, đó là một hình phạt nghiêm khắc! Trì Tử tủi thân ing)

​Sáu năm sau, kiên trì đến bước bốn: Ăn cám nhai rau, ở bãi rác. Tôi khổ quá, tôi thảm quá, ai cũng lừa tôi, ai cũng bắt nạt tôi. Thành công nắm được Quách Tử mắc bệnh hiệp sĩ cứu thế, cho rắn, cho tiền, cho thao, cho yêu... Hồ ly mềm lòng đưa rắn ngốc về nhà.

​4. Nếu là thầm yêu thật

​Quách Tử sẽ không theo phong cách oán phụ âm thầm bảo vệ. Phát hiện yêu rồi là có thể nắm bắt cơ hội trói chặt ngay (kiểu như bài "Gửi Cây Sồi": "Nếu em yêu anh, em sẽ không như cây hoa Lăng Tiêu bám víu, mượn cành cao của anh để khoe khoang mình..."), tất nhiên, Trì Tử có lẽ còn chẳng cần tính kế đã bị anh hạ gục.

​Ví dụ ở những thời điểm quan trọng:​Phát hiện Trì Tử cũng cong rồi, lập tức luộc ếch bằng nước ấm, dứt khoát chọn yêu sớm với em gái. Sợ làm hắn đau, làm hỏng hắn, đành nhịn không làm đến cùng, hôn hít ôm ấp giải tỏa cơn thèm, nhịn đến đỏ cả mắt.

​Trì Tử: Dẫn Uông Thước đến tiệc sinh nhật. Kết quả Quách Tử tai đỏ ửng tỏ tình với cậu, nói nguyện vọng sinh nhật là được ở bên cậu, cậu có đồng ý không. cậu có chết cũng phải đồng ý...

​Hôn ong nhỏ khi say rượu trực tiếp thè lưỡi ra làm Trì Tử mê man. Đêm xuân đầu tiên, sáng hôm sau con hồ ly hư hỏng Quách Thành Vũ với đầy vết hôn trên người thản nhiên chào Uông Thạc.

​Bị gài bẫy, đối mặt với cơn giận dữ đau khổ của Trì Sính, anh bóp dương vật hắn một cái, "Đền cho cậu một thằng bạn trai được chưa, tôi ngủ với nó, cậu ngủ với tôi," Trì Tử: "Tức thật, nhưng nói đi cũng phải nói lại..."

​Đấu rắn thua, Quách Thành Vũ xé toạc sơ mi hoa, thổi khí vào tai hắn, "Trì thiếu muốn bồ nào, chiến lợi phẩm? Cho tôi làm chiến lợi phẩm của cậu được không, chịu thua thôi~"

​Cánh tay bị thương trốn tránh không gặp. Trì Tử bực bội mấy ngày cuối cùng cũng bắt được người. Đau lòng bị lừa cho què quặt, vui vẻ có thêm một bạn trai mới (hắn còn phải cảm ơn anh nữa).
​Ra tù không thấy bóng dáng. Ngô Sở Úy nói anh sắp kết hôn. Bóng gió "Hai người là một nhà thì sao, tôi lập gia đình thì sao". Chọc cho hắn phát điên rồi lại dỗ dành. Ôm tiểu rắn Trì bắp cải về nhà nuôi dưỡng thật tốt.

​Chỉ cần Quách Tử có ý định rời đi một chút, Trì Tử sẽ như một hồn ma âm u quấn lấy. Thế nên thầm yêu thành sự thật quá dễ dàng, bởi vì mỗi thời điểm, Trì Tử đều sẽ chọn anh.

​Mỗi lần, Trì Sính đều sẽ yêu Quách Thành Vũ.

....

Ghi chú: Lá rụng cuối cùng cũng về cội, một cành xuân tươi tốt.

END.

P/s: Chap sau sẽ là Quách Trì nhen.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz