ZingTruyen.Xyz

【Trì Quách Trì】Ăn Thịt Ăn Chay 🔞

[TQT] HỒ LY TINH (3/3) 🔞

ManMan_PS520

Nguồn links: <a><strong>【池郭池】狐狸精</strong></a> (8582 words) by <a><strong>404VillianNotFound</strong></a><br />Chapters: 4/4<br />Fandom: <a>逆爱 | Revenged Love (TV)</a><br />Rating: Mature<br />Warnings: Creator Chose Not To Use Archive Warnings<br />Relationships: 池骋/郭城宇, 池郭, 郭池 - Relationship, 池郭池<br />Characters: 池骋, 郭城宇, 汪硕<br />Summary: <p>郭城宇在滂沱大雨中哈哈大笑,笑累了一屁股坐在马路牙子上。疾风骤雨里他走得累,脚趾痛,该死的人字拖。<br>这时候他觉得自己需要一把伞,还有一根烟。<br>他揉揉眼睛,告诉自己是睫毛被雨滴打湿不舒服。然而闭眼的瞬间雨停了,他听见清脆的打火机声。<br>=================================<br>阅读顺序《和好》 - 《礼物》 - 《狐狸精》。<br>车有,互攻有,ooc归于我。<br>bgm搭配Eminem《Stan》食用更佳。</p>

Tác giả: 404VillianNotFound

Thứ tự đọc: 《Hòa Giải》 - 《Quà Tặng》 - 《Hồ Ly Tinh》.

Tóm tắt: Quách Thành Vũ cười ha hả trong cơn mưa xối xả, cười mệt rồi thì đặt mông ngồi phịch xuống mép đường. Trong mưa gió bão bùng, anh đi mệt nhoài, ngón chân đau nhức, cái đôi dép tông chết tiệt đó. Lúc này anh thấy mình cần một chiếc ô, và thêm một điếu thuốc. Anh dụi mắt, tự nhủ là do lông mi bị hạt mưa làm ướt khó chịu. Nhưng ngay khoảnh khắc nhắm mắt, mưa tạnh, anh nghe thấy tiếng bật lửa giòn tan.

⚠️ Cảnh tình dục trên xe, Hỗ công, OOC là do tôi.

🎼 Nên nghe kèm nhạc nền Eminem 《Stan》 khi đọc để cảm nhận tốt hơn.

▪︎--♡--▪︎

Khi Uông Thạc xông vào phòng riêng, Quách Thành Vũ đang uống rất vui vẻ với đám bạn thân, tay cầm micro chuẩn bị cao giọng hát một bài thì bị Uông Thạc ngang nhiên giật lấy. Người sau hùng hổ, mở lời đập thẳng vào mặt anh: ​"Quách Thành Vũ, anh ngủ với Trì Sính! anh không biết nhục!"

​Nhạc vừa vào tiền tấu, nhưng Quách Thành Vũ không có mic để hát, thế là tiếng người khô khốc xen lẫn tiếng nhạc nền đột ngột vang lên một cách chói tai trong căn phòng bỗng chốc im bặt. Chiếc micro rơi xuống ghế sofa tạo ra tiếng ù ù khó chịu.

​Nhóm bạn thân thời cấp ba này đều biết chuyện năm xưa của Trì-Quách-Uông, một số người còn là bạn chung của cả ba. Mọi người nhìn nhau, không hiểu Uông Thạc - kẻ xông đến đúng ngày họp lớp chết tiệt này - đang giở trò quái đản gì.

Nhất thời, căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng.

​Quách Thành Vũ đứng trên bàn, tay vẫn cầm chai rượu Martell mới mở. Điều đầu tiên anh nghĩ đến là: rượu ngon chết tiệt còn chưa kịp uống, tâm trạng đã bị thằng điên này phá hỏng hoàn toàn.

Thế là anh cúi đầu, có chút không vui nhìn Uông Thạc: ​"Tôi với Trì Tử ngủ trên giường địt người lúc hai người các cậu còn chưa quen nhau cơ, có gì mà làm ầm ĩ. Tính ra thì cậu mới là người ngoài."

​Uông Thạc tay vẫn xách vali kéo lên máy bay, xem ra là vừa xuống máy bay đã chạy thẳng đến đây, hơi còn chưa thở đều, mặt trắng bệch không còn chút máu, đôi mắt xếch trừng Quách Thành Vũ, hằn học nói: ​"Quách Thành Vũ, anh con mẹ nó... tôi là bạn trai chính thức được Trì Sính công nhận."

​"'Bạn trai cũ'." Quách Thành Vũ tỉ mỉ sửa lời hắn, đối phó với Uông Thạc, anh chọc một phát là trúng một phát, "Sau cậu là Ngô Sở Úy, sau Ngô Sở Úy là tôi, cái người mà cậu vừa chửi đó." ​Anh giơ tay trái lên, đầu ngón tay đeo một chiếc nhẫn lấp lánh, Uông Thạc nhìn thấy thì sắc mặt lập tức thay đổi.

​Quách Thành Vũ cố ý không nhìn vẻ mặt của Uông Thạc, giọng điệu từ tốn khiến Uông Thạc hận đến nghiến răng, từng câu từng chữ đều chọc vào ruột gan của cậu ta: ​"Những năm đó cậu ấy hận tôi, nhưng cậu ấy cướp người của tôi, đấu với tôi (đấu rắn), so với việc hận tôi thì cậu ấy càng không thể sống thiếu tôi hơn. Còn cậu thì sao? Những năm sau khi hai người các cậu chia tay, Trì Tử có đi tìm cậu lần nào không?"

​"Quách Thành Vũ, anh con mẹ nó!" Uông Thạc bị chọc đúng chỗ đau, gần như muốn hét lên, mãi một lúc sau mới nghiến răng ken két nặn ra một câu, "Bây giờ anh, Ngô Sở Úy, và tất cả những người khác đã từng ngủ với Trì Sính đều giống nhau, chỉ có phần bị hắn đụ đít thôi. Anh chẳng có gì khác biệt, đừng có mà quá đắc ý."

​"Vậy thì chúng ta cứ chờ xem, rốt cuộc là cậu ấy yêu tôi đến mức nào." Quách Thành Vũ mỉm cười trả lời cậu ta, biết rằng cơn phát bệnh của Uông Thạc hôm nay đã đi đến hồi kết. Anh cũng hơi mệt vì cãi nhau rồi, thế là hất cằm về phía cửa, "Đi thong thả, không tiễn."

​Ra khỏi buổi nhậu đã là nửa đêm, sự phá đám của Uông Thạc ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tâm trạng. Quách Thành Vũ uống hơi nhiều, hiếm hoi muốn đi bộ về nhà một mình.

Đuổi Lý Vượng đi, anh lảo đảo bước về phía nhà mình, đi không vững, trong đầu đang suy nghĩ miên man. Những lời khác của Uông Thạc anh không nhớ rõ lắm, chỉ có câu cuối cùng "Anh chẳng có gì khác biệt, cũng chỉ có phần bị Trì Sính đụ đít thôi" cứ quanh quẩn trong lòng, khiến anh hơi đau đầu.

​Mặc dù phản bác có lý lẽ, nhưng trong lòng anh lại không chắc chắn. Theo sự hiểu biết của anh về Trì Sính, việc để Trì Sính nằm dưới quả thực là chuyện hoang đường, dù Quách Thành Vũ không cần phải chứng minh điều gì bằng việc nằm trên hay nằm dưới, nhưng lời của Uông Thạc đã khơi dậy sự tò mò chết tiệt của anh, anh thực sự muốn biết Trì Sính có sẵn lòng nằm dưới không, dù chỉ một lần.

​Đường rợp bóng cây về đêm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng dế kêu trong trẻo, kèm theo tiếng ếch nhái ngắt quãng. Anh bước đi loạng choạng, bất ngờ vấp vào mép đường, mắt cá chân trẹo đi suýt ngã.
​Tất nhiên là không ngã, một cánh tay rắn chắc đã đỡ lấy anh. Anh được kéo vào lòng người đó, điều đến trước cả sự tiếp xúc cơ thể là mùi thuốc lá quen thuộc. Người đến quẹt vào má anh một cái, chiếc nhẫn anh tặng lấp lánh dưới ánh đèn đường.

​"Ông nội cậu... sao lần nào anh hùng cứu mỹ nhân cũng đúng lúc thế không biết." Quách Thành Vũ lẩm bẩm, gục cằm vào hõm vai người kia, lười biếng ngáp một cái.

​Trì Sính vác anh lên, nhéo vào chỗ nhột trên eo anh, trêu chọc: ​"Ai là anh hùng, ai là mỹ nhân?"

​"Tôi là anh hùng, cậu là mỹ nhân."

Quách Thành Vũ vặn vẹo tránh tay Trì Sính, như một con gấu Koala treo trên vai Trì Sính, táy máy trên vòng eo săn chắc của đối phương, giống như một lão dê già chảy nước dãi khi thấy gái đẹp, "Trì Tử, xin cậu đấy, cho tôi nằm trên một lần đi."

​"Mơ đẹp đấy." Trì Sính vác Quách Thành Vũ đi suốt quãng đường mà không hề thở dốc, đạp tung cửa nhà Quách Thành Vũ, còn chưa vào phòng đã hôn tới tấp.

Quần áo của hai người vương vãi trên sàn. Khi Quách Thành Vũ bị quăng lên giường lớn thì đã bị lột sạch, hơi thở nóng rực của Trì Sính phả vào cổ anh.

Quách Thành Vũ giữ chặt vai Trì Sính, nâng đầu hắn lên, thực hiện sự đấu tranh cuối cùng: ​"Hôm nay là sinh nhật ông đây, còn chưa kịp ước nữa."

​"Không được ước." Trì Sính nhìn thấu suy nghĩ của anh, từ chối không chút thương tiếc, rồi cúi đầu, mũi chạm mũi anh, hôn đến mức anh thở dốc, không thể nói thêm lời nào. ​Quả thật đã lâu không làm chuyện đó, sự khát khao của cơ thể còn lớn hơn cả trong tâm lý. Chỉ mới hôn thôi mà Quách Thành Vũ đã cương cứng nửa chừng ở phía dưới, bị Trì Sính phát hiện, nắm trong lòng bàn tay nhớt nháp mà đùa bỡn.

​"Cứng nhanh thế, nhớ tôi lắm à?"

​"Cậu có ngại mà nói tôi không..." Cảm giác được lòng bàn tay ấm áp bao bọc quá tuyệt, Quách Thành Vũ rên rỉ, cắn vào vai Trì Sính, không chịu thua kém mà nắm lấy cái của Trì Sính bằng tay kia, cái đó cứng còn nhanh hơn anh, sẵn sàng hành động mà đâm vào người anh.

​"Kêu thêm chút nữa đi, thích nghe lắm."

​Trì Sính hôn anh, từ cổ trở xuống, liếm mút và bú hai điểm trước ngực. Luồng điện mịn màng chạy từ đầu ngực xuống phía dưới, Quách Thành Vũ tiết ra nhiều dịch nhờn hơn ở đầu dương vật, được Trì Sính dùng để bôi trơn hậu huyệt. Sự khao khát gào thét của cơ thể được lấp đầy khi ngón tay Trì Sính đi vào hậu huyệt. Cảm giác ngón tay thăm dò trong ống dẫn chật hẹp quá rõ ràng, từng nếp nhăn được làm phẳng, cho đến khi ấn trúng điểm nhạy cảm hơi nhô lên.

​"Đụ...a..."

​Quách Thành Vũ giãy giụa, bị Trì Sính cưỡng ép duỗi thẳng ra. Tên này trên giường là một bạo chúa đích thực, mặc kệ anh run rẩy vì bị kích thích, ngón tay từ từ và chắc chắn rút ra đâm vào trong hậu huyệt của anh, mỗi nhịp đều ổn định ấn vào tuyến tiền liệt.

​Quách Thành Vũ nắm lấy tay Trì Sính, như người sắp chết đuối vớ được cành cây duy nhất, bối rối trong ngọn lửa dục vọng mà dù bao nhiêu lần cũng không quen được. Trì Sính nhìn chằm chằm Quách Thành Vũ, thấy những sợi tóc ướt mồ hôi dính vào mặt anh, khóe mắt đỏ hoe vì tình dục long lanh nước mắt, eo thon căng thành đường cong đẹp mắt, hơi thất thần vì sung sướng do động tác của Trì Sính.

Người này hoàn toàn không biết mình lúc này đang quyến rũ đến nhường nào, thân hình thon dài trên ga trải giường màu sẫm trắng như tuyết, hai điểm trước ngực được mút nở ra như hai quả việt quất đỏ trên tuyết, hậu huyệt bị xoa nắn đến mềm nhũn níu lấy và nuốt ra nhả vào ngón tay Trì Sính, một lời mời gọi âm thầm nhưng khó nhịn.

​Trì Sính khàn giọng gọi tên anh: ​"Thành Vũ, Quách Thành Vũ."

​"Cậu chết tiệt, tôi đã bảo đừng gọi tôi như thế trên giường....ư...!"

​Quách Thành Vũ phát ra một tiếng thút thít, cơ thể run rẩy dữ dội, lại xuất tinh chỉ vì bị Trì Sính gọi cả họ tên. Tệ hại hơn, anh còn cảm thấy xấu hổ vì sự thật này, không thể tránh được nên đành vùi đầu vào lòng Trì Sính. Trì Sính bị hành động theo thói quen này kích thích, ánh mắt tối sầm lại, từ bỏ màn dạo đầu đầy kỹ thuật, một cú nhún eo đâm sầm vào cơ thể Quách Thành Vũ.

​"Trì Sính... đụ, sâu quá!"

​Quách Thành Vũ bị cú đâm sâu không báo trước này làm nghẹt thở, những lời mắng chửi còn lại nghẹn lại trong cổ họng biến thành tiếng rên rỉ vỡ vụn.

Cảm giác áp bức của dương vật khổng lồ không thể so sánh với ngón tay, như một thanh sắt nung đỏ từng chút một đâm vào, quét sạch mọi giác quan và thần kinh, thế giới thu nhỏ lại thành điểm nối giữa hai người. ​Trì Sính đã không còn nghe lọt tai lời Quách Thành Vũ nữa, nụ cười thong dong trên mặt lúc này đã biến mất, thay vào đó là sự hung dữ của loài thú hoang bị kích thích đến phát tình.

Bên trong Quách Thành Vũ chặt chẽ và ẩm ướt, từng centimet đều hoàn toàn khớp với dương vật của hắn. Trong dư âm của cực khoái, nó co giật nhẹ, cái miệng nhỏ mút lấy cự vật khiến Trì Sính thất thần. Mỗi lần rút ra trước khi đâm vào lại kéo theo lớp thịt mềm non nớt của hậu huyệt. Cái lỗ nhỏ buộc phải nuốt nhả cái dương vật kiêu hãnh, trở nên mềm mại trong những lần ra vào liên tục, ngoan ngoãn níu lấy cự vật của hắn.

​Quách Thành Vũ bị đâm đến mức ánh mắt mất tiêu cự, hậu huyệt chua xót đến mức chỉ có Trì Sính mới có thể lấp đầy.

Trong những cú va chạm dữ dội, anh lắc đầu muốn lùi lại, nhưng bị Trì Sính níu chặt eo kéo lại và đâm sâu hơn. Trì Sính cúi xuống ôm chặt anh, gần như muốn xiết anh vào xương máu mình, không thể tránh được nên chân anh đành vòng qua eo Trì Sính. Động tác này khiến Trì Sính tiến vào sâu hơn, hơi thở Trì Sính nặng hơn, và Quách Thành Vũ bị buộc phải phát ra một tiếng rên rỉ có pha tiếng nức nở.

​Ngay trước khi cực khoái đến, Trì Sính đột nhiên bóp chặt đầu dương vật của Quách Thành Vũ, không cho anh xuất tinh. Cú này nhanh và mạnh, Quách Thành Vũ gần như phát điên. Niềm khoái cảm ở đầu dương vật bị ép tại lối ra bị chặn, dần dần biến thành nỗi đau đớn khó chịu. Anh nắm lấy cổ tay Trì Sính, muốn bẻ tay hắn ra, nhưng người kia dùng cái trán đẫm mồ hôi áp vào má anh, giọng nói trầm thấp khàn khàn gọi anh: ​"Thành Vũ, gọi anh trai."

​"Cậu chết tiệt, Trì Sính... cậu!". Quách Thành Vũ tức đến phát điên, anh rất muốn cứng rắn một lần, nhưng cảm giác dục vọng không được giải phóng quá đau khổ, tay Trì Sính mạnh đến mức anh không thể giãy ra. Sau vài lần giãy giụa vô ích, anh bỏ cuộc, nhíu mày nghiến răng nghiến lợi gọi một tiếng.

​"... Anh trai."

​Đáp lại anh là đầu dương vật được Trì Sính rút ra rồi đẩy vào mạnh hơn, và hậu huyệt đột ngột chịu đựng cú xuyên thẳng ngang dọc, lực mạnh đến mức gần như đẩy anh lật ngửa. Anh co giật không kiểm soát trong cực khoái, bị Trì Sính chớp lấy cơ hội, tinh dịch nóng hổi rót trọn vào sâu bên trong cơ thể. Anh bị bỏng rát đến mức chửi rủa và cuộn tròn lại, thứ nhận được là cái ôm làm ngơ của kẻ khởi xướng, và một nụ hôn lên tai đang sung huyết.

÷

Quách Thành Vũ chán nản uống rượu một mình, vị Cognac Pháp hảo hạng trong miệng trở nên vô vị. Căn nguyên là lời nói của Uông Thạc đã khuấy lên ngàn con sóng trong lòng Quách Thành Vũ.

Ban đầu chỉ là một câu chửi rủa nhỏ không thể nhỏ hơn, nhưng cùng với sự sâu sắc hơn trong mối quan hệ với Trì Sính, nó biến thành một viên đá nhỏ dưới chiếc gối mềm, tuy không đáng chú ý, nhưng mỗi lần trước khi ngủ lại nhảy ra làm anh cộm một cái.

​Lúc đầu Quách Thành Vũ không để tâm lắm, nhưng vì tò mò bị Trì Sính từ chối một lần, cái tính cứng đầu của anh lại cãi nhau với Trì Sính. Mặc dù mỗi lần đề cập xong lại bị Trì Sính đè trên giường làm đến mức không xuống được, Quách Thành Vũ vẫn không thể ăn một lần nhớ mãi, ngược lại còn bị kích thích máu ăn thua trong xương cốt, nhất định phải tìm hiểu đến cùng.

​Anh nghĩ, sâu thẳm trong lòng mình có lẽ cũng có nghi vấn: Rốt cuộc Trì Sính sẽ vì mối quan hệ này mà nhượng bộ đến mức nào, và cuối cùng anh có thực sự như Uông Thạc nói, chẳng khác gì những 'bạn tình' rên rỉ chiều chuộng dưới thân Trì Sính hay không?

​Nghi vấn treo lơ lửng như một cái gai, lâu dần rút gai chuyển thành nỗi ám ảnh, rồi thành cơn nghiện. Câu trả lời của Trì Sính không hề thỏa đáng, thế là anh ngày càng lún sâu vào cơn nghiện này, nảy sinh sự sa sút tự đối kháng. Cho đến một ngày, anh chợt giật mình thoát khỏi sự tự nghi ngờ, cảm thấy cần phải khôi phục lại một thời gian cuộc sống trụy lạc trước đây, trong nếp sống như vậy anh cảm thấy an tâm.

​Khi bước vào cửa lớn hộp đêm, quả nhiên nhận được sự tôn sùng như sao vây quanh mặt trăng. Tiểu Long nhờ vào thành tích đáng nể là đã qua tay nhiều lần với cả Trì Sính và Quách Thành Vũ mà giành phần thắng, nhanh chân trèo lên vai Quách Thành Vũ, trách móc: "Quách thiếu, lâu lắm không gặp anh và Trì thiếu, đừng nói là quên mất chốn ôn nhu này rồi nhé~"

​Chỗ này quả thực không hề thay đổi.

Quách Thành Vũ cười, xoa lên khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Tiểu Long một cái: ​"Gọi vài người mới gần đây đi, cậu biết tôi thích da trắng, mặt đẹp, chân dài và còn 'zin', dễ uốn nắn."

​"Tuyệt vời, hôm trước vừa có một sinh viên đại học điện ảnh mới đến, tôi sẽ sắp xếp cho Quách thiếu ngay."

​Tiểu Long và đám chim yến hót líu lo điệu đà bước ra. Quách Thành Vũ bước vào phòng riêng của mình, nhấp một ngụm rượu cất sẵn ở đây, trong căn phòng đột nhiên tĩnh lặng lại nảy sinh một chút trống rỗng.

Anh không quan tâm đến chuyện nằm trên hay nằm dưới, nhưng không thể chấp nhận việc ý muốn của mình liên tục bị phớt lờ, làm cho anh trông như một món đồ rẻ tiền không có chủ thể.

Anh nằm dưới khi làm tình với Trì Sính vì anh yêu Trì Tử, nhưng nhu cầu của anh liên tục bị bỏ qua, lâu dần anh cũng cảm thấy không công bằng.

​Cửa bị gõ, một cậu bé rụt rè bước vào, khuôn mặt vẫn còn nét non nớt, quả thực là một sinh viên đại học chưa từng trải sự đời. Cậu bé rất hồi hộp, tay chân gượng gạo, nhưng đôi lông mày và ánh mắt lại giống Trì Sính, khiến Quách Thành Vũ sững sờ một lúc lâu. ​Có lẽ thấy Quách Thành Vũ cứ quan sát mình mà không nói tiếng nào, cậu bé do dự một chút, phá vỡ sự im lặng: ​"Cái đó... Quách thiếu, chúng ta bắt đầu từ đâu ạ?"

​Quách Thành Vũ hoàn hồn, cười vì sự mất tập trung của mình, dùng ly thủy tinh gõ gõ vào lưng ghế, nói với cậu bé: "Dùng miệng đi."

​Cậu bé bước đến, quỳ xuống bên đầu gối Quách Thành Vũ, cẩn thận kéo khóa quần anh, nâng niu cái dương vật chưa vào trạng thái liếm mút. Tư thế này giúp Quách Thành Vũ dễ dàng nhìn thấy lông mày và ánh mắt của cậu bé, quả thực rất giống Trì Sính. Sự khác biệt là vẻ mặt cúi đầu ngoan ngoãn này sẽ không bao giờ xuất hiện trên mặt Trì Sính.

​Kỹ thuật của cậu bé quả thực không thể gọi là tốt, nhưng cũng tuyệt đối không tệ. Quách Thành Vũ không rõ là do kỹ thuật hay lý do nào khác, anh cứ mãi không đạt đến trạng thái cương cứng hoàn toàn, lâu đến mức cậu bé có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn anh như thể mình đã phạm lỗi gì.

​Thôi được, anh trên giường luôn là người dùng tinh tế, hình tượng không thể bị phá vỡ. Quách Thành Vũ thở dài, xoa xoa má cậu bé, hỏi: ​"Nghe nói cậu là sinh viên khoa diễn xuất, diễn kịch có giỏi không?" ​Cậu bé gật đầu.

​"Không có gì khó cả, nghe đây, bây giờ cậu là một Tổng tài bá đạo hơi kiêu ngạo, tính tình tệ nhưng nền tảng tốt, kiểu cuồng vọng, ngầu lòi, vênh váo đến tận trời, này, chính là như thế này." Anh tách tách mở điện thoại, chọn một video sex của Tổng công Trì không quá lộ liễu trong kho của mình, "Nhìn rõ chưa?"

​Cậu bé lúc đầu giật mình, nhưng quả thực là người chuyên nghiệp, cầm điện thoại xem một lúc rồi gật đầu, khẳng định nói đã nhìn rõ.

​Quách Thành Vũ gật đầu hài lòng, hôm nay anh cao thấp gì cũng phải thử dùng người khác thế thân.

​"Tốt, bây giờ nhiệm vụ của cậu là làm một '0'."

​Cậu bé lại giật mình, ánh mắt nghi hoặc nhìn Quách Thành Vũ, rồi lại nhìn video, ánh mắt đó rõ ràng viết là "Công như thế này làm sao mà làm '0' được". Mãi một lúc sau mới như tự thuyết phục mình mà gật đầu, nói đã biết.

​"... Đừng nhìn tôi như thế, tôi có nhiều ham muốn tình dục ít người biết, nhưng cái này không phải."

​Khi cậu bé ngước mắt lên lần nữa, đã thay bằng vẻ mặt u ám. Trong căn phòng tối, giống Trì Tử sáu bảy phần đã là quá đủ. Quách Thành Vũ ấn đầu cậu bé xuống, tưởng tượng Trì Sính buộc phải quỳ giữa hai chân anh, liếm dương vật của anh, một chút sợi bạc không kịp nuốt ở khóe miệng, một luồng điện chạy qua phía dưới, lập tức cương cứng.

​Anh đẩy cậu bé nằm xuống giường, lột quần áo cậu ta. Đôi mắt cúi thấp kiềm chế kia là Trì Sính mà anh chưa từng thấy trong tưởng tượng. Hơi thở khàn khàn thoát ra từ cái miệng chỉ biết nói lời cay độc đó, vẻ ngoài cứng rắn xuất hiện những vết rạn nứt bất ngờ vì động tác anh thăm dò hậu huyệt.

​Tuy nhiên, mọi thứ dừng lại ở đó. Quách Thành Vũ còn chưa chạm vào, đã bị một lực mạnh kéo về phía sau. Ngẩng đầu lên, anh thấy khuôn mặt chính chủ siêu cấp và đúng phiên bản xuất hiện. Chính chủ đã uống không ít rượu, vẻ mặt càng trầm tĩnh thì chứng tỏ càng giận điên cuồng. Hắn nhìn chằm chằm cậu bé trên giường một lúc, rồi lạnh nhạt nói: ​"Cút ra ngoài."

​Cậu bé đã sợ đến đờ đẫn ngay khoảnh khắc Trì Sính bước vào. Chính chủ sống sờ sờ xuất hiện trước mặt, cao lớn và u ám hơn trong video, một mảng đen đậm đặc. Tuy vẻ mặt không thể hiện, nhưng ánh mắt rõ ràng đã róc thịt cậu ta rất nhiều lần.

​"Không được đi!" Quách Thành Vũ hét lên giận dữ, quay đầu lại nhìn chằm chằm Trì Sính, "Người là tôi gọi đến, cậu lên cơn thần kinh gì."

​Trì Sính cười một tiếng, ánh mắt không có chút hơi ấm nào, nụ cười trông lạnh lẽo. Hắn nhìn chằm chằm Quách Thành Vũ, nhưng lời lại nói với cậu bé: ​"Bây giờ không cút, lát nữa muốn xem hoạt cảnh sex trực tiếp? "

​Cậu bé nhanh chóng nhận ra tình hình trong cuộc đối đầu ngắn ngủi, không kịp chờ đợi trèo dậy khỏi giường, mặc quần áo rồi chuồn mất, lúc đi không quên khóa kỹ cửa phòng cho hai người.

​Căn phòng trở nên yên tĩnh, Quách Thành Vũ nghe thấy tiếng thở dốc dữ dội trong lồng ngực mình, đó là dấu hiệu của cơn giận. ​Nói ra cũng lạ, đã lâu rồi anh không trải qua một cảm xúc mãnh liệt như vậy, ngay cả lần nằm chung giường với Uông Thạc tỉnh dậy, bị Trì Sính hiểu lầm tại trận, anh cũng không có biến động cảm xúc lớn đến thế.

​Trì Sính vặn ngược hai tay Quách Thành Vũ, áp sát thái dương Quách Thành Vũ. Mùi rượu Whiskey nồng nặc trên người hắn, cắn tai anh đến đau.

​"Quách Thành Vũ, cậu thiếu địt đến thế à?". ​Trì Sính rõ ràng đã say, nói chuyện không suy nghĩ. Quách Thành Vũ bị câu nói này chọc giận, cứng rắn trả lời: ​"Tôi không thể luôn là người nằm dưới."

​Trì Sính làm ngơ, hắn vốn đã không vui, dưới tác dụng của cồn càng mất kiểm soát cảm xúc. Hình ảnh Quách Thành Vũ và cậu bé đó chồng lên hình ảnh anh và Uông Thạc ngủ chung giường vài năm trước, hắn lại trải qua cảm giác bị phản bội. Hắn đè Quách Thành Vũ xuống giường, bất chấp sự từ chối của anh, xé toang quần áo của anh.

​"Cậu bị một mình tôi địt là đủ rồi." ​

Các nút áo bung ra từng viên, như những tấm chân tình rơi vãi khắp sàn. Quách Thành Vũ bị khống chế không thể động đậy, cảm thấy tức giận, ngoài sự tức giận còn là uất ức. Trì Sính lột quần anh ra, bất chấp sự chống cự của anh, thăm dò ngón tay vào hậu huyệt anh, chọc ngoáy không chút thương tiếc. Khi anh còn chưa kịp phản ứng, hậu huyệt trống rỗng rồi, một thanh sắt nung đỏ như phá vỡ mọi thứ, bất chấp đâm thẳng vào bên trong anh.

​"....Aaa...!"

​Hậu huyệt khô khốc không được bôi trơn không thể tiếp nhận cự vật to lớn của Trì Sính. Quách Thành Vũ như bị xẻ làm đôi, cơn đau xé rách lan khắp thần kinh, anh đau đến mức cả người co rúm lại. Một chút ẩm ướt nóng hổi trào ra từ bên trong, anh biết đó là máu của mình. ​Trì Sính khựng lại một chút vì vệt máu không thể nhầm lẫn đó, nắm lấy đầu dương vật đang héo tàn vì đau đớn của anh, hơi thở không đều: ​"Quách Thành Vũ, xin lỗi, nói rằng cậu không nên tìm trai bao. Chỉ cần cậu xin lỗi, tôi sẽ dừng lại."

​Quách Thành Vũ cắn chặt răng, vùi trán ướt đẫm mồ hôi lạnh vào ga giường, ngoan cố chống cự đến cùng mà không nói một lời. ​Thái độ của anh đã chọc giận Trì Sính, thế là người sau không còn nương tay nữa, bóp chặt cằm anh mà xông pha ngang dọc trong cơ thể anh.

Trong sự khuấy động dữ dội, Quách Thành Vũ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như bị di chuyển trong cơ thể, hậu huyệt như có lửa đốt. Đây là một cuộc giao hợp ngược đãi đơn phương, anh không cảm nhận được chút tình yêu nào, thế là nhắm chặt mắt, tránh không để rơi bất kỳ giọt nước mắt đau đớn nào, và cũng tránh nhìn thấy vẻ mặt biến dạng vì đau khổ của Trì Sính.

​Quách Thành Vũ tỉnh dậy trong cơn đau đầu dữ dội, đồng hồ chỉ một giờ sáng, ngoài cửa sổ vẫn là đêm khuya. Anh đau nhức khắp người, không cần nhìn cũng biết đầy vết bầm tím, từ thắt lưng trở xuống tê liệt. Anh mất một lúc lâu mới hoàn hồn.

​Cơ thể rất nặng, cánh tay Trì Sính ôm chặt lấy eo anh, tư thế ôm rất chặt, giống như một đứa trẻ ôm món đồ chơi yêu thích không chịu buông tay. Nhưng Quách Thành Vũ không phải đồ chơi, vì vậy anh nhẹ nhàng gạt tay Trì Sính ra, cắn răng nhịn rên đứng dậy mặc quần áo, ngồi trên ghế quan sát khuôn mặt ngủ không mấy yên ổn của Trì Sính. Tên này suy nghĩ đơn giản, thường ngã xuống giường là ngủ khò khò bành ra tứ tung, hiếm khi cau mày như thế này.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào cặp lông mày đang nhíu chặt, một nốt ruồi đen nhỏ trên sống mũi lờ mờ, trên cổ có ánh sáng lay động. Đó là chiếc nhẫn Quách Thành Vũ tặng cho Trì Sính, đeo trên tay thì chật, xỏ vào dây chuyền cổ thì không rời thân. Dây chuyền hơi dài, thế là chiếc nhẫn này mỗi ngày lại lủng lẳng trước trái tim mà Trì Sính sợ người khác chạm vào nhất.

​Quách Thành Vũ lặng lẽ nhìn rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, cẩn thận nhấc chiếc vòng cổ trên cổ Trì Sính lên, và tháo chiếc nhẫn xuống.

÷

Quán rượu ngoài trời bên bờ biển nhộn nhịp ồn ào. Quách Thành Vũ ngồi trên ghế bãi biển thư thái nhấm nháp rượu. Gió biển thổi tung chiếc áo sơ mi hoa màu mè của anh, cổ áo mở rộng, để lộ một chút đường cong eo săn chắc, khiến những anh chàng gay đẹp trai tóc vàng mắt xanh xung quanh huýt sáo mấy cái.

Quách Thành Vũ không bận tâm, vơ áo lại cho gọn gàng, ánh mắt lơ lửng, toát lên chút vẻ đẹp kín đáo của đàn ông phương Đông, chỉ cần dùng chút mánh khóe là câu được các chàng trai đẹp mất phương hướng.

​Quán bar gay mái tranh trên bãi biển Ipanema bước vào thời khắc náo nhiệt nhất trong ngày. Chất lỏng màu vàng kim trong cốc bia va chạm tạo ra bọt trắng xóa, vỉ nướng xèo xèo, cá nướng và thịt xiên dưới tác dụng của muối biển hạt to bung tỏa mùi thơm nồng nàn, khói lượn lờ, gần như che khuất cả anh chàng đẹp trai da đồng đang hát Bossa Nova trên sân khấu.

​" Hello Honey, có rảnh hẹn hò không?"

​"Không, bé cưng, tôi chỉ uống rượu, không lên giường."

​Sau khi từ chối anh chàng đẹp trai thứ mười chín đến tán tỉnh, Quách Thành Vũ uống xong ngụm bia cuối cùng trong ngày, chuẩn bị quay về. Dép lê lún sâu trong cát mềm mại ấm áp, những dây đèn màu sắc nhấp nháy giữa những cây dừa, như một chùm sao nhảy múa. Xa xa, nước biển u buồn của Đại Tây Dương vỗ bờ, tiếng sóng nghe không rõ.

​Đây là một đêm bình thường như bao đêm tĩnh lặng khác ở Brazil của anh. Tính ra, đã gần ba tháng kể từ khi anh ra nước ngoài. Lúc đó anh đang vướng mắc và buồn khổ, vừa hay một người bạn ở Brazil mời anh giúp giải quyết một số công việc kinh doanh, anh định ngay một vé máy bay đến Rio de Janeiro ngay tối hôm đó.

May mắn như Quách Thành Vũ, vừa đặt chân xuống đất đã được tên trộm nhiệt tình tặng một gói quà chào mừng lớn, ví tiền và điện thoại bị trộm sạch sành sanh. May mà hộ chiếu dán sát người còn giữ một thẻ tín dụng, nếu không ngày đầu tiên xuống đất anh đã phải lưu lạc đến lầu xanh bán nghệ.

​Lợi ích của việc bị trộm điện thoại là cắt đứt liên lạc hoàn toàn với trong nước.

Anh đã dặn dò Lý Vượng trước khi đi, không nói đi đâu, chỉ nói là muốn giải khuây. Chuyện ở nhà anh không có gì phải lo lắng. Gió biển Đại Tây Dương bao la thổi một chút, tâm trạng u uất cũng tốt hơn nhiều.

​Từ xa có tiếng sấm ẩn hiện, ban đầu chỉ là vài hạt mưa nặng nề "pạt pạt" rơi xuống đỉnh đầu. Giây tiếp theo, như thể cả đại dương lật úp, mưa bão như màn ầm ầm trút xuống. Quách Thành Vũ bị ướt sũng bất ngờ, lúc này quay lại quán bar cũng chẳng ích gì, biệt thự của bạn cũng rất gần. Suy nghĩ vài giây, anh quyết định dầm mưa đi về.

​Mưa bão ở vùng nhiệt đới đến vừa nhanh vừa mạnh, màn mưa như thác đổ. Anh kéo lê dép lê, lảo đảo bước đi trong thế giới mất màu, bị ướt sũng lại cảm thấy thực sự sảng khoái.

​Xa xa có xe bóp còi tit tit với anh. Anh đột nhiên muốn làm một thằng điên, thế là chỉ thẳng ngón giữa rõ ràng vào chiếc xe đó, và trong ánh mắt kinh ngạc của ông anh ngược chiều rẽ lên vỉa hè đó, anh nói rõ ràng một câu "Fuck you bitch" không thành tiếng.

​Thật nực cười, anh lại nhìn thấy vẻ bối rối từ một chiếc ô tô con. Ông anh tài xế đạp phanh một cái, chiếc xe con rung lên bần bật, lập tức trở thành phương tiện giao thông tuân thủ pháp luật, ngoan ngoãn đi vào làn đường dành cho xe cơ giới.

​Quách Thành Vũ cười ha hả trong cơn mưa xối xả, cười mệt rồi thì đặt mông ngồi phịch xuống mép đường. Trong mưa gió bão bùng anh đi mệt nhoài, ngón chân đau nhức, cái đôi dép tông chết tiệt đó.

​Lúc này anh thấy mình cần một chiếc ô, và thêm một điếu thuốc. ​Anh dụi mắt, tự nhủ là do lông mi bị hạt mưa làm ướt khó chịu. Nhưng ngay khoảnh khắc nhắm mắt, mưa tạnh, anh nghe thấy tiếng bật lửa giòn tan.

​Thế giới bỗng nhiên tĩnh lặng.

​Quách Thành Vũ đứng cứng đờ không động đậy. Điều này thật khó tin, nhưng lạy Chúa, anh biết đó là ai.

​Một điếu thuốc được đưa đến miệng anh. Giây tiếp theo anh run rẩy nhận lấy thì đã rơi vào một vòng tay khô ráo và ấm áp. Người đến hoàn toàn không bận tâm việc anh làm mình ướt sũng, gom lấy những sợi tóc ướt của anh, giọng khàn khàn bên tai anh: ​"Thành Vũ, tôi xin lỗi, về nhà với tôi đi. Tôi chỉ cho cậu."

​Khi bị đặt lên giường vẫn như đang mơ. Quách Thành Vũ nhìn khuôn mặt Trì Sính đã xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của mình phóng đại trước mắt.

Sau khi thu lại vẻ mặt ngang ngược u ám, hắn giống như một con chó lớn cẩn thận vừa tìm lại được người chủ đã mất. Trì Sính cởi bỏ quần áo, nằm xuống dưới thân anh, thậm chí còn chủ động nắm tay anh thăm dò nơi chưa từng bị người khác chạm vào của mình.

Quách Thành Vũ cúi xuống hôn nhẹ nhàng lên hàng mi dài ướt đẫm của Trì Sính, sống mũi cao thẳng, hôn lên nốt ruồi nhỏ thì đổi lại được sự run rẩy nhẹ của Trì Sính. Đôi môi đầy đặn mềm mại đó bị Quách Thành Vũ hôn đến đỏ ửng, phát ra tiếng thở dốc có âm run khi Quách Thành Vũ nắm lấy đầu dương vật của hắn.

​Khi thăm dò vào hậu huyệt của Trì Sính, anh căng thẳng khắp người. Quá chặt, Quách Thành Vũ hôn hắn, chỉ nhìn vẻ mặt nhíu mày của hắn đã khiến Quách Thành Vũ cương cứng đến đau. Nhưng Quách Thành Vũ có đủ kiên nhẫn, liếm cho phía trước của Trì Sính cứng, xoa cho phía sau mềm, ôm hắn gọi tên hắn lặp đi lặp lại: ​"Trì Tử, Trì Tử, Trì Tử."

​"Đủ rồi... vào đi."

​Trì Sính thở dốc khó nhịn, giọng khàn khàn nghe rất hay. Chất lỏng trong suốt chảy ra từ đầu dương vật của hắn, được Quách Thành Vũ chấm ướt bôi lên dương vật của mình, tựa vào hắn, từng tấc một chậm rãi và rõ ràng tiến vào. ​

Nơi ẩn sâu chưa từng được khai phá chặt khít và ẩm ướt, giây trước không quen mà từ chối, giây sau lại nửa muốn nửa không mà mút vào. Quách Thành Vũ từng chút một đi sâu vào cơ thể Trì Sính, cho đến khi dừng lại trước điểm nhỏ nhô lên.

​Anh đẩy mạnh về phía trước một cái, Trì Sính đột nhiên căng cứng, bối rối nhìn anh trong luồng điện xa lạ, nhưng lại hoàn toàn tin tưởng. Thế là Quách Thành Vũ kích thích liên tục vào điểm nhỏ đó, ôm eo Trì Sính kéo hắn lại gần hơn, nhìn làn da trắng nhợt thường ngày bị tình dục nhuộm thành màu đỏ.

Đôi mắt rắn rỏi lạnh lùng như rắn đó, hơi mất tiêu cự trong khoảnh khắc cực khoái sắp đến. Quách Thành Vũ cảm nhận hậu huyệt của Trì Sính dần thích nghi với hình dạng của mình, được dịch thể làm cho ẩm ướt, cho phép anh tiến vào không bị cản trở. Thế là anh nắm lấy đầu dương vật của Trì Sính đang không ngừng tiết ra chất lỏng, đồng thời đẩy lên một cái khi anh đi vào chỗ sâu hơn.

​Quá mức rồi. Tiếng rên nghẹn lại trong cổ họng khàn khàn của Trì Sính. Hắn cong eo trong cơn cực khoái đang quét đến, tinh dịch phóng ra trên bụng hai người đang chồng lên nhau. Quách Thành Vũ kéo đùi hắn để mình tiến sâu hơn, rót tất cả của mình vào cái lỗ nhỏ không ngừng mút vào đó trong dư âm cực khoái của hắn.

÷

Trước khi nhận ra Quách Thành Vũ thực sự cân nhắc nghiêm túc về việc ai nằm trên ai nằm dưới, Trì Sính chưa từng nghĩ đó là một vấn đề. Theo hắn, chuyện làm tình thì thoải mái là được, hắn vừa nghĩ đến việc mình bị đâm là đã nổi da gà khắp người, mà thực tế chứng minh dù Quách Tử nằm dưới cũng sướng đến chết đi được. So sánh hai bên, ban đầu hắn hoàn toàn không nhận ra sự ám ảnh của Quách Tử trong chuyện này.

​Hơn nữa, Quách Thành Vũ, con hồ ly với tâm địa nhiều hơn cả lỗ tổ ong, giỏi nhất là nói bóng gió. Cái loại đầu óc một đường thẳng như Trì Sính chưa bao giờ đoán được tấm chân tình của anh. Đôi khi hắn cảm thấy mình giống như một thằng đàn ông đầu óc đơn giản, bạn gái đã giận đến mức giây sau sắp nói chia tay rồi, mà hắn vẫn đang chìm đắm trong cuộc sống yên bình.

​Cái ngày hắn bắt gian tại trận Quách Thành Vũ, tâm trạng hắn không tốt, vì hắn cứ tránh đông tránh tây cuối cùng vẫn bị Uông Thạc chặn lại ở quán bar. Cậu ta mượn cớ giải quyết ân oán với hắn mà chuốc hắn không ít rượu, trong rượu còn xen lẫn chiêu gây chia rẽ mà thằng chó chết này giỏi nhất.

​"Anh chắc chắn rằng Quách Tử đã ngủ với anh mấy lần rồi, sau này chỉ ngủ với một mình anh thôi sao?"

​"Tại sao không? Chiếc nhẫn gia truyền của mẹ kế cũng đang ở chỗ tôi." Hắn lắc lắc chiếc nhẫn trên cổ với Uông Thạc, thấy nụ cười của Uông Thạc cứng đờ trong khoảnh khắc đó, tâm trạng hắn khá tốt.

​"Anh ta là động vật nửa thân dưới, cái đầu đi theo tinh trùng, không tin thì anh cứ chờ mà xem."

​Uống nhiều rượu, giọng Uông Thạc như ma âm rót vào não. Đáng tiếc là hắn lại thực sự bắt được Quách Thành Vũ ăn vụng bên ngoài, điều này giáng cho Trì Sính một cú đánh trực diện, còn khiến đầu hắn ong ong hơn cả lần thấy Uông Thạc và Quách Tử nằm chung một giường năm xưa.

​Khi hoàn hồn, hắn đã đụ Quách Tử đến chảy máu rồi. Lời nói trong cơn nóng giận cũng như nước đã đổ đi, không thể rút lại. Khi máu chảy ra, cả người hắn chấn động một cái, nhưng rượu làm tê liệt sự xót xa của hắn, chỉ còn lại ngọn lửa giận dữ bị thái độ kiên quyết không nhận lỗi của Quách Thành Vũ đốt cháy.

Đến cuối cùng Quách Thành Vũ bị hắn đụ đến mất tiếng, nhưng vẫn cứng đầu không chịu rơi một giọt nước mắt nào.

Khi Trì Sính ôm anh đi dọn dẹp, nhìn thấy cơ thể anh bị hắn bóp thâm tím, với tư cách là kẻ bạo hành, hắn không cảm thấy bất kỳ niềm khoái chí báo thù nào, chỉ có nỗi đau khổ và xót xa không thể giải tỏa.

​Hắn cũng ngủ không yên giấc, trong mơ luôn là cảnh Quách Thành Vũ kéo vali rời đi. Tỉnh dậy, chiếc giường bên cạnh đã trống không, ngoài cửa sổ vẫn là đêm khuya. Hắn thẫn thờ một lúc lâu trong sự tĩnh lặng băng giá, cho đến khi phát hiện chiếc nhẫn trên cổ biến mất, mới bật dậy đột ngột, nhận ra Quách Thành Vũ không phải là thứ đồ trang trí may mắn sẽ không bao giờ rời bỏ hắn, mà là một người sống có ý chí cá nhân.

​Cái người mà cầm cành cây nhỏ cũng phải cứu hắn dậy, cái người mà hắn tưởng rằng dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ bao dung hắn, sẽ không rời bỏ hắn, khi bị tổn thương đến tột cùng cũng sẽ bỏ đi.

​Hắn không thể ngủ được nữa. Gọi điện cho Quách Thành Vũ thì tổng đài báo không liên lạc được. Thế là hắn gọi Cương Tử đánh thức Lý Vượng dậy.

Người sau run rẩy dưới ánh mắt sắp giết người của hắn mà tra điện thoại, nói với hắn rằng Quách thiếu nói muốn xuất ngoại giải khuây.

​Nửa đêm nửa hôm xuất cái đếch gì nước, đi đâu, ở bao lâu, cậu ấy một mình có an toàn không?

​Một loạt các câu hỏi. Cố nhịn chờ đến ngày hôm sau, gọi điện thoại cho Quách Tử vẫn không liên lạc được. Mẹ kiếp, bay đến nước Mỹ ở bên kia Trái Đất cũng không mất nhiều thời gian như thế. Trì Sính có tâm trí muốn giết người, không biết anh ấy chỉ đơn giản là không muốn nghe điện thoại, hay là một mình ở nước ngoài đã xảy ra sự cố gì.

​Ngày thứ ba, Quách Tử vẫn báo vô âm tín. Trì Sính lật danh bạ quấy rối từng bạn học. Có tin tức gì của Quách Thành Vũ không? Không có. Ồ, nếu cậu ấy liên lạc với cậu, gọi điện cho tôi ngay lập tức nhé. À, số điện thoại của người nào đó có quan hệ tốt với cậu ấy, cậu có không?

​Ngày thứ tư, Trì Sính đến nhà cha mẹ đỡ đầu. Quách Tử mất tích rồi, con lo lắng. Này, thằng bé đó tinh ranh như hồ ly, chạy khắp nơi trên trời dưới biển không sao đâu, con nuôi đừng nghĩ nhiều.

​Dường như cả thế giới đều rất thoải mái, khuyên hắn rằng chỉ là đi nước ngoài thôi, có phải đi tiền tuyến đánh giặc đâu. Khả năng tự lập của Quách Thành Vũ mạnh mẽ như thế, có lẽ chỉ là bị mất điện thoại thôi. ​Nhưng hắn không dám đánh cược, vừa nhắm mắt là thấy cảnh Quách Tử máu me be bét nằm trên bãi cỏ lớn đang tuyết rơi.

​Ngày thứ năm, Trì Sính cầm điện thoại báo cảnh sát. Ngay lúc nhấn nút quay số, điện thoại đổ chuông. Đó là một người bạn học mà hắn không thường xuyên liên lạc nhưng có quan hệ khá tốt với Quách Tử. Nghe câu đầu tiên của người đó, Trì Sính đứng bật dậy, lảo đảo bảo Cương Tử đặt vé máy bay.

​Ngày thứ sáu, khi nhìn thấy Quách Tử mặc chiếc áo sơ mi màu mè, lòng Trì Sính thư thái hẳn, suýt nữa quỳ xuống đất vì mất mặt. Mặc dù anh này ra nước ngoài cũng lẫn lộn trong các quán bar gay lớn, không lên giường với ai nhưng rắc thính khắp nơi, nhưng Trì Sính đã không còn nhớ đến việc tức giận nữa.

Trong đầu hắn nảy ra là mẹ kiếp thật tốt, không thiếu tay thiếu chân, còn hơi mập lên một chút, sắc mặt tốt hơn nhiều. Thật tốt.

​Thế là bắt đầu sự theo dõi dài đằng đẵng, lén lút như một kẻ rình mò. Trì Sính biết Quách Thành Vũ đang giận hắn. Nếu là trước đây, hắn đã xông lên vác người đi rồi, nhưng giờ hắn biết Quách Tử thực sự sẽ bỏ chạy, hắn không dám. Ai có thể nghĩ rằng Trì Sính không sợ trời không sợ đất, lại bị Quách Thành Vũ biến thành kẻ nhát gan.

​Ba tháng. Mùa mưa kéo dài của Brazil đến. Trì Sính nhìn thấy anh chàng Trung Quốc tán tỉnh Quách Thành Vũ thì không có sắc mặt tốt. "Honey" cái gì mà "Honey", giả Tây, ý đồ của Tư Mã Chiêu ai cũng biết, vậy mà Quách Thành Vũ lại cười thân mật với người đó. Hắn đã lâu không thấy Quách Tử cười, ghen tị đến ngứa răng. Hôm nay Quách Tử uống không ít, đi đứng lảo đảo. Xa xa mây đen cuồn cuộn, lát nữa nhất định có một trận mưa lớn. Trì Sính lo Quách Tử bị dính mưa, vác ô đi theo.

​Quả nhiên đi được nửa đường thì mưa lớn như trút nước. Hắn vác ô không dám tiến lên, thấy Quách Tử giơ ngón giữa chửi bới ông anh ngược chiều, chửi mệt rồi thì đặt mông ngồi phịch xuống mép đường, đá văng đôi dép tông kẹp ngón chân, rõ ràng là cười phóng túng, nhưng hắn lại cảm thấy anh đang khóc.

​Thế là hắn bước tới, mở ô, lấy ra điếu thuốc mà Quách Tử thích hút đã được mang từ trong nước vượt ngàn dặm đến, châm lửa đặt vào miệng anh. ​

Quách Tử cứng đờ lại. Hắn ôm Quách Tử vào lòng. Cơ thể Quách Tử bị mưa làm ướt mang theo hơi lạnh, khiến hắn cũng buồn bã. Giọng nói hắn khàn đi lúc nào không biết trong tiếng run rẩy nhẹ trên vai Quách Tử.

​Hắn cuối cùng cũng nói ra câu cam kết và xin lỗi đã muốn nói từ lâu.

​Khi bị cấu cho tỉnh dậy, chính là buổi sáng sớm. Thời tiết sau cơn bão tươi đẹp, hương thơm ẩm ướt của đất sau cơn mưa làm người ta vui vẻ. Cổ có cảm giác nặng trịch, chiếc nhẫn đã về vị trí. Trì Sính cười, ôm Quách Thành Vũ tươi tỉnh vào lòng.

​"Buồn ngủ, ngủ thêm chút nữa."

​Quách Tử không hài lòng, táy máy không yên phận trên người hắn: ​"Sao, tôi đã nói kỹ thuật của tôi rất tốt mà phải không?"

​"Tốt tốt tốt, Quách Đại Tổng Công eo tôi còn đau đây này, ngủ thêm chút nữa được không?" Nói dối anh, nhưng là để chọc anh vui.

​Quả nhiên Quách Tử thực sự tin, nhíu mày nhéo nhéo eo hắn, lầm bầm: ​"Tôi đụ, ông đây đã rất cẩn thận rồi mà... Xin lỗi xin lỗi."

​Chết tiệt...

Sáng sớm mà cứ sờ soạng khắp nơi thì đừng trách hắn không nói tình nghĩa. Trì Sính lật người đè Quách Thành Vũ dưới thân, hôn anh từ mũi đến mặt khắp nơi trước. Quách Thành Vũ phát hiện bị lừa gạt thì tức đến méo cả mặt, lấy chân đạp hắn cũng không còn tác dụng.

​Một ngày định sẵn sẽ bị ăn sạch. Thật tốt quá.

​Trong lúc hai người thở dốc, Trì Sính đột nhiên nhớ ra: ​"À đúng rồi, Uông Thạc bảo tôi nhắn cho cậu một câu."

​"... Gì cơ?", Quách Tử nhúc nhích hai cái, mất phương hướng, "Cậu chết tiệt, đừng dừng lại vào lúc này chứ..." ​Thế là Trì Sính động mạnh hơn, nói trọn câu sau trong tiếng "chậm lại một chút" kêu lớn của Quách Thành Vũ: ​"Uông Thạc nói cậu là một con Hồ Ly Tinh."

​Theo hai tầng ý nghĩa. Hồ ly nhiều tâm địa, hồ ly tinh mê hoặc lòng người.

END.

P/s: công nhận Thành Vũ nhà ta giống hồ ly tinh thiệt nha, rất quyến rũ mê hoặc lòng người...cụ thể là người tên Trì Sính ~ 🥴

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz