Chương 34: Tiến Vào Nội Môn
Sau Thí Kiếm Hội, mười hai người được chọn vào nội môn. Lục Tôn dưới thân phận Huyền Kỳ xếp thứ nhất, khiến cả đám đệ tử nội môn cũ cũng phải liếc mắt vài phần.
"Một tán tu mà có thể hạ Kim Đan hậu kỳ trong ba chiêu, người này tuyệt đối không đơn giản."
Trong đại điện nội môn, Trưởng lão Bạch Thừa Vũ — người phụ trách quản sự nội môn, thần sắc bình thản, nhưng trong ánh mắt giấu kín sát cơ.
"Huyền Kỳ… tán tu này khí tức có phần quỷ dị, phải lưu ý."
Nhưng bề ngoài lão vẫn mỉm cười ôn hòa, truyền lệnh cho một vị đệ tử nội môn tên Lâm Kỳ Sơn dẫn Huyền Kỳ và nhóm tân đệ tử đi nhận chỗ ở.
Trong lúc đi qua khu rừng trúc ven suối, Lâm Kỳ Sơn cười nhạt: "Nội môn khác với ngoại môn, ở đây người tranh ta đoạt, ai yếu sẽ bị đào thải. Ta khuyên các ngươi nên tự biết thân biết phận."
Đám tân đệ tử thấp giọng, không ai dám hó hé. Chỉ có Lục Tôn đứng cuối đoàn, vẻ mặt nhàn nhã, ánh mắt âm trầm quét qua khắp địa hình.
"Khu vực nội môn này có bảy nơi tụ linh, trong đó ba điểm bị trận pháp che dấu. Bố cục còn non, chưa đủ để giam cầm thần hồn Hoá Thần cảnh. Nếu muốn ra tay…"
Hắn vừa suy tính, thần thức liền bắt được một luồng khí tức quen thuộc. Chính là Tên họ Huyền mà hòa thượng Tuệ Minh từng nhắc đến — Huyền Kính Tán Nhân, một tán tu trước kia từng nhận truyền thừa Ma giáo, hiện ngụ trong Thành Vân Tông để tìm tung tích Huyết Ma Tàn Tộc.
"Ồ… ra là ngươi còn sống, tốt."
Trong lòng Lục Tôn cười lạnh, lập tức bắn ra một tia thần thức cực nhỏ, truyền âm: "Huyền Kính, nếu còn nhận giáo ân, đến rừng liễu sau lưng Cửu Huyễn Phong canh ba nay."
Huyền Kính đang luyện công trong động phủ lập tức sững người.
"Là ai… thần thức này… khí tức Ma giáo!?"
Chưa kịp suy xét, thần thức đã biến mất như chưa từng tồn tại. Hắn run tay, cả người mồ hôi lạnh ngắt.
"Không thể nào… Ma giáo chẳng phải đã diệt hơn mười năm trước… hay là…"
**
Đêm ấy, tại rừng liễu.
Huyền Kính âm thầm xuất hiện, trên người mặc áo choàng đen, gương mặt che kín.
Giữa rừng liễu, Lục Tôn đã đứng đợi sẵn, lưng tựa thân cây, thần sắc âm trầm như vực sâu không đáy.
"Ai!?"
Huyền Kính vừa xuất hiện, đã vung tay kết xuất Tam Tinh Hộ Thần Phù, ánh mắt lạnh lẽo.
Lục Tôn khẽ cười, cất giọng trầm thấp: "Kính nhi, ngươi vẫn là tính khí này. Còn không nhận ra Thế Tôn Đạo Quân sao?"
Ầm!
Một tiếng nổ trong lòng Huyền Kính. Hắn lùi hẳn về sau ba bước, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy: "Không… không thể nào… Thế Tôn… ngài… ngài rõ ràng đã…"
Lục Tôn nhẹ nhàng đưa tay, một đạo lục quang xoay quanh lòng bàn tay, hiện lên dấu ấn Ma giáo năm xưa — hình tượng một con ma long xoắn quanh nguyệt ảnh.
Huyền Kính lập tức quỳ xuống, run rẩy: "Thế Tôn… Thế Tôn thật sự là ngài…"
"Im miệng."
Lục Tôn ánh mắt lạnh lẽo: "Kẻ nào diệt giáo? Kẻ nào phản bội? Nội tình thế nào? Bao nhiêu tàn dư còn sống?"
Huyền Kính liên tục dập đầu, nói nhanh: "Chính là Tần Ngạo Thiên dẫn Vân Kiếm Sơn và Thành Vân Tông liên thủ. Khi ấy Giáo Chủ và các hộ pháp đều tử chiến. Tiểu nhân may mắn đào thoát, gần đây nghe nói có mấy vị giáo đồ trốn vào Bắc Mạc, một số trà trộn vào các môn phái nhị lưu."
Lục Tôn trầm ngâm, sát ý lấp lóe trong mắt.
"Được. Tạm thời giữ mạng ngươi. Sau này ta sẽ dùng đến."
Hắn ném cho Huyền Kính một viên Thanh Huyết Ma Đan, lạnh giọng: "Uống vào. Dám tiết lộ nửa lời, hồn phi phách tán."
Huyền Kính vội nuốt xuống, trong lòng vừa sợ vừa mừng: "Thế Tôn Đạo Quân… thật sự hồi sinh rồi…"
**
Lục Tôn quay người, khẽ niệm: "Thành Vân Tông, các ngươi sẽ phải trả lại từng giọt máu."
Đêm tối mịt mùng, trong rừng liễu gió cuốn, thoang thoảng như tiếng kêu khóc năm xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz