ZingTruyen.Xyz

Thế Tôn Đạo Ma

Chương 33: Thí Kiếm Hội Mở Màn

bao902

Ba ngày trôi qua như bóng câu qua cửa sổ. Trong Thành Vân Tông, quảng trường ngoại môn rộng ngút ngàn người đứng, linh khí hội tụ, từng luồng kiếm ý sắc bén thấu xương.

Ngày hôm nay, chính là lúc khai mạc Chân Linh Thí Kiếm Hội — cuộc đại khảo chọn ra tân đệ tử nội môn từ trong hàng ngàn ngoại môn và tán tu mới đến.

Lục Tôn trong thân phận Huyền Kỳ đứng lẫn giữa đám người, ánh mắt thản nhiên, thần thức quét qua từng người. Bọn này phần lớn chỉ Kim Đan sơ, trung kỳ, thi thoảng có vài Kim Đan hậu kỳ — với hắn, chẳng khác gì lũ con nít múa kiếm gỗ.

Trên đài cao, một lão giả áo xám, râu dài chấm ngực, chính là Ngọc Linh Chân Nhân, hộ pháp trưởng lão ngoại môn, tay cầm kiếm gỗ, ánh mắt như điện.

“Chư vị tán tu, ngoại môn đệ tử! Hôm nay, Thí Kiếm Hội mở màn. Người thắng được tiến vào nội môn, hưởng tu luyện pháp địa, cấm pháp kinh thư. Người thua, bị loại.”

Lời nói vừa dứt, toàn trường sôi trào.

“Ta nhất định vào nội môn!”
“Cơ hội ngàn năm có một!”
“Nội môn có mỹ nhân kiếm tu Bích Dao sư tỷ, ta nhất định phải…”

Lục Tôn khẽ cười, đáy mắt lộ vẻ khinh thường.

“Lũ phàm phu tục tử.”

Ngọc Linh Chân Nhân đưa tay vẫy, kiếm trận mở ra. Năm mươi tòa võ đài bay lơ lửng giữa không, từng cặp hai người bước lên đấu kiếm.

Trận đầu, Lục Tôn dễ dàng thắng một tán tu Kim Đan trung kỳ chỉ bằng ba chiêu. Thần Thức mạnh mẽ giúp hắn nắm bắt nhược điểm đối phương dễ như trở bàn tay.

“Vị đạo hữu này kiếm pháp cao tuyệt, khí tức thanh thuần. Không ngờ một tán tu mà có thể mạnh đến vậy.”
Một vị trưởng lão ngồi ghế trên nhíu mày.

Lục Tôn âm thầm cười nhạt.
“Ta còn chưa dùng đến pháp thuật chân chính, chỉ mới dựa vào thần thức dẫn đường mà thôi.”

Trận kế tiếp, đối thủ là một đệ tử ngoại môn tên Dương Hạo, Kim Đan hậu kỳ, tu luyện Thanh Phong Kiếm Quyết.

Tên này vừa bước lên đã kiêu ngạo:
“Ngươi, tán tu? Hừ! Nhận một chiêu của ta đi!”

Hắn tung Phong Sát Kiếm, kiếm quang thành sóng khí. Đám đệ tử bên dưới reo hò.

Nhưng Lục Tôn chỉ đứng yên, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
“Một trò mèo cũng dám múa rìu trước cửa giáo.”

Hắn khẽ lật tay, một đạo kiếm quang u ám như màn sương tím mờ ẩn hiện, chính là Ảnh Huy Ma Kiếm — một kiếm pháp tà môn hắn cải biến từ Ma giáo năm xưa, nay ẩn tàng khí tức chính đạo.

Ầm!

Kiếm khí Dương Hạo bị chém đứt, thân ảnh văng xuống dưới đài, phun máu tại chỗ.

Cả quảng trường im bặt.

Ngọc Linh Chân Nhân ngồi trên cao cũng nheo mắt.
“Kiếm pháp vị này… sao lại có chút khí tức cổ xưa?”

Lục Tôn thu kiếm, chắp tay cúi đầu.
“Tại hạ mạo phạm.”

Trong lòng hắn thầm cười: “Chỉ một nhị thức sơ khai. Nếu ta thực sự thi triển Ma Kiếm Đại Diễn Thức, cả cái Thành Vân Tông này cũng rung rinh.”

Ngọc Linh Chân Nhân gật đầu: “Hảo kiếm pháp. Huyền Kỳ đạo hữu, vào nội môn.”

Đám đệ tử bên dưới nhao nhao bàn tán.
“Tên tán tu này ghê thật.”
“Chắc là kỳ nhân dị sĩ, không phải hạng vô danh.”
“Nội môn có trò vui rồi.”

Lục Tôn thản nhiên xoay người, ánh mắt lạnh nhạt, từng bước tiến về nội môn lối vào.

“Bước một, đã hoàn thành.”

Trong lòng hắn khẽ niệm: “Thành Vân Tông… đợi ta hồi phục toàn bộ, các ngươi từng kẻ… đều phải chết!”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz