Chương 5: Hoa Quả Sơn Thức Tỉnh - Bắt Đầu Hành Trình
Sáng sớm. Ánh nắng đầu ngày chiếu xuyên qua tán lá rậm rạp, từng tia sáng vàng nhảy múa trên mặt đất phủ đầy rêu xanh. Một luồng khí trong lành len lỏi qua từng nhành cây, khiến khu rừng cổ dường như đang hít thở nhè nhẹ.
Tử Hy mở mắt, toàn thân ê ẩm. Cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng rõ, tựa đầu vào gốc cây lớn, được phủ bởi một lớp cỏ mềm do khỉ đá chuẩn bị. Cô dụi mắt, quay sang bên phải — hắn vẫn ở đó.
Khỉ đá, cao lớn như một chiến binh bước ra từ thần thoại, đang ngồi bất động, lưng dựa vào thân cây, mắt khép hờ, nhưng cơ thể thì căng như dây đàn — như thể chỉ cần một tiếng động lạ là sẽ bật dậy ngay lập tức.
“Ngươi không ngủ?” – Tử Hy buột miệng hỏi.
Dĩ nhiên, không có câu trả lời. Nhưng cô thề rằng, trong khoảnh khắc đó, đôi tai lông vàng của hắn… khẽ rung lên.
Tử Hy thở dài. Một đêm đã trôi qua, và cô vẫn chưa thể lý giải được điều gì đang xảy ra. Cô không đói, không khát – hoặc cảm giác đó bị lu mờ bởi nỗi bối rối to lớn hơn: Mình đang sống trong giai đoạn nào của Tây Du Ký? Và vì sao mình – một học sinh trung học hiện đại – lại được kéo vào đây?
Cô nhớ lại tối qua, ánh sáng vàng rực từ khối đá vỡ, dáng người cao lớn của khỉ đá, đôi mắt như xuyên thấu linh hồn, và hành động quỳ gối đầy tôn kính của hắn.
Dù không ai nói ra, nhưng trong lòng Tử Hy bắt đầu nhen lên một sự thật kỳ lạ:
Hắn nhận ra cô.
Hoặc ít nhất… hắn được sinh ra để tìm thấy cô.
Cô đứng dậy, phủi áo, và nhìn quanh. Khu rừng vẫn đẹp đến ngộp thở, như thể chưa từng có dấu chân người. Xa xa, cô nghe thấy tiếng nước chảy — suối? Thác?
— "Đi thôi," cô khẽ nói, không chắc đang nói với bản thân hay đang thử gọi hắn.
Khỉ đá mở mắt. Không nói gì, nhưng đứng dậy ngay sau đó. Dáng người cao lớn của hắn sừng sững giữa rừng cây, đôi chân trần bước đi không một tiếng động. Dù chưa nói một lời, hắn đi theo cô, như một cái bóng trung thành.
Họ cùng tiến về phía âm thanh nước chảy.
---
Một giờ sau, họ đứng trước một cảnh tượng khiến Tử Hy nghẹt thở.
Trước mặt họ là thác nước khổng lồ, đổ xuống từ một vách núi cao hàng chục mét. Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua làn sương nước, tạo thành những dải cầu vồng lấp lánh. Phía sau thác nước — như thể ẩn giấu điều gì đó.
Tim Tử Hy đập mạnh.
— “Đừng nói là…” – cô lẩm bẩm.
Khỉ đá đứng bên cạnh cô, cũng đang nhìn thác.
Và rồi hắn bước lên phía trước, không chút chần chừ, lao mình vào giữa dòng nước đổ mạnh như búa giáng.
Tử Hy hét lên:
— “Khoan đã!”
Nhưng hắn đã biến mất sau màn nước trắng xóa.
Trong một giây, cô tưởng hắn sẽ bị cuốn trôi. Nhưng không — không có tiếng động nào khác, không có tiếng rơi hay la hét. Chỉ có màn thác rung lên nhẹ một cái.
Tử Hy cắn môi, rồi cắn răng bước tới.
Cô không biết vì sao mình dám làm vậy. Nhưng có một lực gì đó thôi thúc — hoặc là bản năng, hoặc là vận mệnh.
Nước lạnh như băng đổ ào ạt lên người cô, khiến cô gần như nghẹt thở. Nhưng khi bước qua lớp nước, cô không tin vào mắt mình.
Một hang động lớn nằm ngay sau thác.
Bên trong khô ráo, ấm áp, ánh sáng từ những vết nứt trên trần đá hắt xuống tạo thành hoa văn kỳ ảo. Trên mặt đất có những phiến đá phẳng, ghế ngồi bằng đá, thậm chí còn có… một bệ đá hình tròn như giường nằm.
Khỉ đá đang đứng giữa động, ngẩng đầu, nhắm mắt lại.
Như thể… hắn đã trở về nhà.
Tử Hy bước vào, lẩm bẩm như nói với chính mình:
— “Hoa Quả Sơn… Thủy Liêm Động…”
Cô đã từng xem những cảnh này trong phim – nơi Tôn Ngộ Không sống hàng trăm năm trước khi học phép thuật. Nhưng giờ, cô đang đứng tại đó – không phải trước màn hình, mà bằng xương bằng thịt.
— “Nơi này… là của hắn,” cô nói nhỏ.
Và rồi, như để đáp lại, từ các vách đá xung quanh, một luồng khí nhẹ bắt đầu tuôn ra. Không phải gió – mà là linh khí.
Khỉ đá mở mắt, hít một hơi thật sâu.
Đột nhiên, ánh sáng từ người hắn bừng lên.
Tử Hy lùi lại, choáng váng.
Trên lưng hắn, một hình ảnh mờ ảo dần hiện ra — hình một con khỉ lửa cầm gậy vàng, cưỡi mây lướt qua trời. Cảnh tượng chỉ kéo dài vài giây, rồi tan biến.
— “Định mệnh…” – cô thì thầm. – “Nó bắt đầu rồi.”
---
Tối hôm đó, họ nhóm lửa trong động.
Tử Hy ăn trái cây, khỉ đá vẫn không ăn, chỉ ngồi thiền.
Nhưng lần này, cô cảm nhận rõ một điều: năng lượng trong người hắn đang tăng lên. Như thể hang động này đang nuôi dưỡng hắn bằng thứ gì đó vô hình.
Tử Hy lại mở sổ nhật ký:
---
[Nhật ký – Trang 2]
“Hôm nay mình đã bước vào Thủy Liêm Động, tận mắt thấy Hoa Quả Sơn. Tất cả vẫn chưa có cư dân khỉ, chưa có vương quốc khỉ như trong truyện. Chỉ có hắn – khỉ đá – là sinh vật đầu tiên.”
“Mình bắt đầu nghĩ rằng… mình có vai trò gì đó ở đây. Có thể là nhân chứng. Có thể là… người thay đổi số mệnh.”
“Câu hỏi là: Nếu mình làm sai một điều nhỏ… liệu có phá hỏng cả Tây Du Ký?”
---
Bên kia đống lửa, khỉ đá mở mắt.
Lần đầu tiên, hắn lên tiếng. Giọng khàn khàn, như chưa từng được dùng bao giờ:
— “Tên… ngươi… là gì?”
Tử Hy ngẩng đầu, sững sờ.
Hắn vừa nói chuyện?
— “Tôi… là Tử Hy.”
Hắn lặp lại, chậm rãi:
— “Tử… Hy…”
Rồi im lặng.
Nhưng trong mắt hắn, ánh lên một thứ gì đó giống như… nụ cười.
---
Đêm đó, cả Hoa Quả Sơn chìm vào tĩnh lặng.
Nhưng đâu đó trong rừng sâu, có những ánh mắt đang dõi theo.
Những sinh vật không tên, những linh hồn cổ xưa, những luồng khí đen mờ nhạt… bắt đầu lay động.
Bởi vì, một huyền thoại đã bắt đầu, và lịch sử đang chuẩn bị thay đổi.
( Còn Tiếp... )
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz