Chương 4: Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên
Trời chạng vạng tối, ánh sáng tím nhạt của hoàng hôn phủ xuống thế giới kỳ lạ này, nhuộm vàng cả những ngọn cỏ và thảm lá mục dưới chân. Hạ Nguyệt Tử Hy đứng sững giữa khu rừng cổ, vẫn chưa thể tin vào những gì vừa xảy ra. Từng luồng gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm lạ lẫm của cỏ cây không quen thuộc, như một tín hiệu âm thầm rằng: cô không còn ở thế giới cũ nữa.
Cô vẫn mặc bộ đồ học sinh quen thuộc, đôi kính cận có vết trầy trên gọng, tóc rối bù vì cú rơi. Nhưng trước mặt cô — là một cánh rừng xa lạ, không hề giống với bất kỳ nơi nào ở thế giới hiện đại. Mọi thứ ở đây đều mang một vẻ sống động và hùng vĩ kỳ lạ, như thể đất trời còn đang thở, còn đang thức giấc sau một giấc ngủ ngàn năm.
Tiếng suối róc rách đâu đó vang lên. Tử Hy không rõ mình đang ở đâu. Nhưng trong thâm tâm, cô biết: nơi này không phải mơ. Cảm giác từ làn gió lạnh, từ lớp đất dưới chân, và cả nhịp tim đang đập dồn dập trong lồng ngực — quá thật để có thể là ảo ảnh.
Cô bắt đầu bước chầm chậm về phía ánh sáng mờ phía xa. Con đường mòn nhỏ hẹp xuyên qua rừng cây cao vút, với những cành lá đan xen thành mái vòm tự nhiên. Mỗi bước đi đều khiến cô rợn người — không phải vì sợ hãi, mà là vì sự thiêng liêng, như thể nơi này từng là thánh địa của một thời đại đã mất.
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ sâu trong rừng. Tiếng nứt như sét đánh — rầm! — khiến mặt đất dưới chân cô rung lên nhẹ. Chim chóc tung cánh bay toán loạn, lá cây rụng lả tả như cơn mưa bất ngờ trút xuống.
Tử Hy khựng lại. Tim cô đập mạnh.
Cô nhìn quanh. Mọi thứ trở nên im lặng một cách đáng ngờ, như thể khu rừng đang nín thở. Rồi... một luồng ánh sáng vàng kim rực rỡ lóe lên từ sau ngọn đồi nhỏ bên trái. Ánh sáng ấy xuyên qua những kẽ lá, rọi thẳng lên bầu trời đang dần chuyển tối — như một ngọn lửa linh thiêng.
Không suy nghĩ, Tử Hy chạy tới.
Càng đến gần, cô càng cảm nhận được một loại khí tức kỳ lạ – mạnh mẽ, hoang dã, và… cổ xưa. Nó khiến lồng ngực cô như thắt lại, da gà nổi lên từng lớp. Nhưng thay vì bỏ chạy, cô lại bị hút tới như con thiêu thân lao vào ánh sáng.
Và rồi… cô thấy nó.
---
Trên một khoảng đất trống giữa rừng, một tảng đá khổng lồ cao hơn ba mét đang nứt vỡ từ bên trong. Những mạch sáng lan khắp bề mặt đá, phát ra âm thanh rạn nứt chói tai. Cây cỏ xung quanh như bị đẩy lùi, rung rinh vì chấn động phát ra từ tảng đá đó.
Và rồi, từ tâm điểm của khối đá — một sinh vật bước ra.
Không phải “chui” ra, mà là xé toạc lớp đá mà bước, từng bước đầy sức mạnh và quyền năng.
Đó là một… con khỉ.
Nhưng không phải khỉ bình thường.
Hắn cao đến 1m75 – 1m78, toàn thân phủ lớp lông vàng óng ánh như kim loại dưới ánh chiều tà. Thân hình lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn như khắc từ đá cẩm thạch, vai rộng, ngực nở, tay dài chấm gối, các khớp xương như được rèn từ sắt thép. Dáng đứng thẳng tắp, từng bước đi mang khí chất của một chiến binh trời định.
Tử Hy há hốc miệng. Cô không tin vào mắt mình.
Đây không phải là một con vật. Đây là một sinh linh cổ đại, mang theo linh khí trời đất, một thực thể đứng giữa ranh giới giữa người và thú.
Trên trán hắn có một vệt lông xoáy hình sấm sét. Đôi mắt vàng sẫm, sâu như vực thẳm, đang nhìn thẳng vào cô. Không chớp. Không sợ hãi. Không thù địch.
Chỉ có... nhận thức.
Ánh mắt đó, như thể đang nói: “Ta biết ngươi.”
Cô muốn lùi lại nhưng chân như bị đóng đinh xuống đất.
Khỉ đá tiến lại gần, từng bước khiến mặt đất dưới chân hắn rạn nứt. Mỗi lần hắn nhấc chân, đất dưới gót khẽ lõm xuống, như thể thế giới này quá mong manh so với sức mạnh đang tiềm ẩn bên trong hắn.
Khi còn cách Tử Hy chỉ vài bước, hắn dừng lại.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn trời, rồi nhìn cô. Rồi đột ngột quỳ một gối xuống, một tay chống đất, đầu cúi thấp — như một chiến binh hoàng gia cúi chào một đấng chủ nhân.
Tử Hy gần như ngừng thở.
Không phải vì sợ.
Mà vì… tất cả đang vượt xa trí tưởng tượng của cô.
Hắn vừa được sinh ra, nhưng đã mang trong mình dáng vẻ của một vị thần cổ xưa. Không có tiếng gầm rú, không có lời nói, chỉ có khí chất tỏa ra khiến cây cỏ xung quanh rung rinh như cúi mình trước sự hiện diện của hắn.
Một trận gió lạ thổi qua. Mây trên trời cuộn lại thành hình xoắn, tạo nên một khoảng sáng vàng ở chính giữa, soi thẳng xuống nơi khỉ đá và cô gái đứng. Ánh sáng đó bao phủ cả hai, như một loại phép tắc vô hình của số phận đang ghi lại khoảnh khắc này.
---
Trời về đêm.
Tử Hy và khỉ đá trú lại dưới một gốc cây to. Cô đã hái được vài quả trái dại ăn tạm, còn hắn — không ăn gì, chỉ ngồi yên như một pho tượng.
Mỗi lần cô nhìn sang, hắn vẫn đang… nhìn cô.
Không dữ dằn, không tò mò. Chỉ là… lặng lẽ.
Như thể đang...canh gác.
Tử Hy không rõ vì sao cô không thấy sợ hắn. Dù hắn to lớn, dù có thể xé cô ra bằng một cú vung tay, nhưng trong lòng cô không có chút hoang mang nào. Có điều gì đó... kết nối họ. Như thể hắn được sinh ra là để bảo vệ cô.
Khi cô ngáp dài vì mệt mỏi, khỉ đá bất ngờ tiến lại gần, giật một đống cỏ khô, sắp xếp thành chiếc “nệm” đơn sơ, rồi ngồi xuống bên cạnh, lưng thẳng, mắt hướng về phía rừng sâu.
Tử Hy nhìn hắn, khẽ thì thầm:
— "Ngươi là Ngộ Không… phải không?"
Hắn không đáp.
Nhưng đôi mắt khẽ chớp. Và… hình như môi hắn khẽ nhúc nhích.
Cô giật mình. Một sinh vật mới sinh, lại hiểu được lời nói?
“Hay… hắn không phải mới sinh?” – cô nghĩ thầm.
Cô rút ra cuốn sổ nhỏ — thứ duy nhất còn lại từ thế giới cũ — và bắt đầu ghi.
---
[Nhật ký – Trang 1]
“Hôm nay mình đã thấy một khung cảnh không thể nào quên. Một khối đá vỡ ra. Một sinh vật bước ra từ trong đó. Không phải là khỉ – mà là một chiến binh trời định. Dáng cao to, khí chất như thần. Hắn không nói, nhưng nhìn mình như thể… đã biết mình từ lâu.”
“Nếu đây là Tôn Ngộ Không thật sự, thì mình đang ở giai đoạn đầu của Tây Du Ký."
( Còn Tiếp... )
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz