ZingTruyen.Xyz

【Tây Du Chi Mộng】

Chương 42: Nếu Con Phải Chờ Trăm Năm... Vẫn Ổn Chứ?

Siteru

Buổi sáng hôm ấy, trời dịu hơn mọi ngày. Không khí trong veo, không mây, không gió, nhưng lòng Tử Hy lại có chút gì đó… chênh vênh.

Nàng vừa đặt giỏ cháo bên tảng đá thì một luồng sáng mờ ấm áp hiện ra từ rìa núi. Không ồn ào. Không long trời lở đất.

Chỉ là… một bóng dáng áo bào trắng, râu dài, ánh mắt như xuyên thấu ngàn kiếp luân hồi — Bồ Đề Tổ Sư.

Tử Hy đứng dậy vội vã, cúi đầu hành lễ.

— Con không biết người sẽ đến…

Tổ Sư không nhìn nàng ngay. Ngài chỉ đưa mắt nhìn về tảng đá Ngũ Hành Sơn — nơi một sinh linh bất kham từng khuấy đảo trời đất, nay đang bị đè dưới tĩnh lặng.

Rồi ngài hỏi, giọng nhẹ như mây đầu đông:

— Tử Hy. Con đi theo hắn… là vì điều gì?

Tử Hy ngẩng đầu, ánh mắt không tránh né:

— Con không rõ nữa. Không phải vì công lý. Không vì nghĩa vụ. Cũng không vì lòng thương hại.

— Vậy vì sao?

Tử Hy khựng lại. Một lúc sau mới nói:

— Vì khi con nhìn hắn bị trói dưới đá, vẫn cười.
Khi bị trời đè, vẫn không cúi đầu.
Khi cả vạn người bỏ hắn, hắn vẫn không xin ai tha thứ.

— Con… muốn ở cạnh một kẻ như thế.

Tổ Sư trầm ngâm. Rồi ngài hỏi thêm, chậm rãi:

— Nếu con phải đợi hắn trăm năm, nghìn năm mới thoát… con vẫn sẽ đợi sao?

Không có gió thổi qua, nhưng tà áo Tử Hy khẽ lay động.
Không có chim hót, nhưng lòng nàng vang vọng một âm thanh rất rõ.

Nàng gật đầu.

Một cái gật đầu đơn giản. Không nước mắt, không lời thề.
Chỉ là gật đầu — nhưng đủ để khiến cả trời cao hiểu rằng: đây là sự lựa chọn rồi. Không lay chuyển.

Tổ Sư nhìn nàng thêm một lúc, rồi lặng lẽ xoay người, không nói gì thêm. Chỉ một bóng lưng bước khuất sau rừng mây, như chưa từng đến.

---

Tử Hy quay lại bên tảng đá. Nàng lấy cháo ra, múc từng muỗng như mọi khi.

— Hôm nay ta có thêm ít hạt sen. Ăn thử xem?

Dưới khe đá, Ngộ Không vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn chỉ nhăn mặt:

— Sen hả? Có đắng không đó?

— Không. Ta đã nếm rồi.

— Vậy ngươi nếm lại lần nữa đi, chắc chắn không?

Tử Hy bật cười, khẽ múc một thìa nhỏ đưa lên môi mình.

— Ngon.

— Ừm… cho ta ăn.

Hắn ăn một muỗng, rồi hỏi bâng quơ:

— Hồi nãy, ta thấy có bóng người phía sau ngươi… là ai vậy?

— Không ai cả. Một người từng dạy ta điều đúng sai.

— Họ nói gì?

— Họ hỏi… nếu phải đợi ngươi trăm năm, ta có đợi không.

— Thế ngươi trả lời sao?

— Ta nói rồi. Không thay đổi được đâu.

Ngộ Không im lặng một lúc.
Rồi tiếng cười quen thuộc vang lên — nhưng lần này, trong tiếng cười có chút gì đó nghèn nghẹn.

— Ngươi đúng là điên… nhưng ta thích cái điên đó.

Tử Hy không đáp. Nàng chỉ múc cháo tiếp, tay đều đặn, mắt nhìn về nơi chẳng ai thấy gì ngoài đá.

Nhưng nàng biết — dưới lớp đá dày, trái tim của Hầu Vương lần đầu tiên run lên… vì một người chọn ở lại, không cần lý do.

( Còn Tiếp... )

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz