ZingTruyen.Xyz

【Tây Du Chi Mộng】

Chương 12: Bài Hát Trên Dốc Núi

Siteru

Thời gian lặng lẽ trôi như mây bay qua đỉnh Linh Phong, không dấu vết. Tử Hy đã thôi đếm ngày. Cô và hắn đi mãi, qua rừng sâu, vượt thung lũng, leo hết đỉnh này đến đỉnh khác. Khi gió mùa đổi hướng ba lần, khi rêu trên đá đã phủ xanh lối mòn cũ, khi mái tóc cô dài ra, xơ xác vì sương gió, và khi Mỹ Hầu bắt đầu không còn hỏi gì về cái chết nữa, thì họ biết: đã đi được ít nhất hai năm.

Hai năm không tìm thấy gì ngoài những giấc mơ nhòe nhạt và lời đồn vô nghĩa.

Hai năm leo lên từng tầng trời mà vẫn chẳng thấy đâu là điểm dừng.

Hai năm trong im lặng, trong sự trưởng thành chậm rãi và chắc chắn của một cô gái và một Hầu Vương.

Tử Hy không còn thở dốc mỗi lần leo dốc. Không còn khóc vì vết xước nhỏ trên tay. Cô học được cách lắng nghe tiếng gió, phân biệt bước chân của thú dữ và thú hiền, học cách hiểu sự trầm mặc của Mỹ Hầu – khi nào hắn chỉ đang nghĩ, và khi nào hắn đang đau.

Đó là một buổi chiều lặng gió, trời lấm tấm mưa bụi, núi phủ mờ như tấm lụa bạc. Họ đang men theo một triền núi đá xám thì một âm thanh rất lạ vang lên – không phải tiếng chim, cũng không phải tiếng thú.

Là tiếng hát.

Một giọng nam, vang xa, mộc mạc nhưng rõ ràng đến kỳ lạ:

“Trăm năm mây bạc bay ngang núi
Một kiếp hồng trần thoáng chốc thôi
Người mang gánh nặng không tên tuổi
Quay đầu... đã muộn? Hay chưa rồi?”

Mỹ Hầu dừng bước.

Tử Hy cũng đứng khựng lại sau hắn. Giọng hát ấy... như một thứ gì đó vừa gõ vào tâm trí cả hai người. Không phải vì lời hát, mà là cách nó cất lên – bình thản, không cầu kì, không cố ý dạy bảo ai, chỉ như một tiếng vọng vô tình chạm vào nỗi sâu kín nhất trong lòng người nghe.

Từ khúc ngoặt phía trước, một chàng trai trẻ hiện ra, vai gánh bó củi khô, tay cầm rìu, áo vải thô sơ đã sờn. Gương mặt anh ta rám nắng, ánh mắt hiền hậu. Vừa đi xuống núi, anh vừa hát, từng bước nhẹ tênh như không phải đang bước trên đá, mà đang trôi giữa mây.

Mỹ Hầu bỗng quay đầu lại, ánh mắt sắc như kiếm:
– Hắn là ai?

Tử Hy lắc đầu, chưa kịp nói thì chàng tiều phu đã bước đến gần, dừng lại trước mặt họ. Anh ta không có gì đặc biệt – không tỏa ra tiên khí, không lấp lánh ánh hào quang, không gậy phép, không thú cưỡi. Nhưng chính sự “không có gì” đó lại khiến anh ta như đến từ một thế giới khác – một thế giới mà mọi chuyện đều… bình thường.

Mỹ Hầu cất tiếng:
– Ngươi là ai?

Chàng tiều phu đặt gánh củi xuống, mỉm cười:
– Ta là người lên núi đốn củi. Ngày nào cũng vậy. Còn các ngươi thì sao? Từ đâu tới, tìm điều chi?

Không đợi Mỹ Hầu trả lời, anh ta nói tiếp:
– Nếu các ngươi leo thêm nửa ngày đường, sẽ đến một hang đá có cây đại thụ nở hoa quanh năm. Ở đó, có một người đang chờ các ngươi từ rất lâu rồi.

Mỹ Hầu cau mày:
– Ngươi biết ta tìm ai?

Chàng tiều phu không trả lời, chỉ nhìn Tử Hy bằng ánh mắt ấm lạ thường, rồi lại quay sang Mỹ Hầu, cất tiếng hát tiếp, đoạn cuối của bài hát:

“Đường lên đỉnh núi không cao bằng lòng
Người đi ngàn dặm cũng vì một câu hỏi
Gặp nhau nơi này, không phải tình cờ
Cứ bước tiếp... nếu lòng chưa muốn nghỉ.”

Nói xong, anh ta vác gánh củi, thong thả bước xuống núi, như chưa từng nói điều gì quan trọng.

Tử Hy đứng im. Cô không hiểu vì sao tim mình lại đập nhanh đến vậy. Dù không biết người kia là ai, nhưng có điều gì đó mách bảo cô: giọng hát đó, câu nói đó... là dấu hiệu. Dấu hiệu mà họ đã chờ suốt hai năm.

Mỹ Hầu không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi quay người tiếp tục bước. Nhưng lần này, hắn không bước thật nhanh như mọi khi, mà dừng lại nửa bước, đưa tay ra phía sau, nhẹ giọng:

– Đi thôi. Gần rồi.

Tử Hy nắm lấy tay hắn, để mặc bàn tay to lớn ấy kéo mình bước tiếp. Cô không hỏi gì, không cần biết đạo sĩ kia là ai, hay cây đại thụ kia có gì đặc biệt. Cô chỉ biết, hành trình đã thay đổi từ chính khoảnh khắc Mỹ Hầu dừng lại nghe bài hát ấy – không phải vì giọng hát, mà vì trái tim hắn đã dao động.

Họ trèo lên cao mãi, qua từng tầng đá mờ sương, đến khi trời chuyển sang ráng chiều, và mùi hương hoa lạ thoảng trong không khí. Phía trước, một khe núi nhỏ hiện ra, dẫn vào lòng đá – nơi đạo sĩ kia đang chờ.

Và lần đầu tiên trong nhiều tháng, trong lòng Tử Hy trỗi dậy một cảm giác lạ – không còn là lo lắng hay bất lực.

Mà là… niềm tin.

( Còn Tiếp... )

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz