ZingTruyen.Xyz

|Shortfic|BTS|YoonTae|AM I WRONG? (SAVE ME)-Phanfan

2.

phanfanuna

Trời đã về khuya khi Min Yoongi tới hiện trường.

Con đường dẫn vào khu nhà trọ bị ùn lại bởi dòng xe qua lại lộn xộn. Một vài cảnh sát đang đứng phân luồng, động tác chuẩn mực và máy móc. Khi thấy xe của người trong ngành, họ lập tức giơ tay chào — như một phản xạ được huấn luyện kỹ lưỡng hơn là sự trang nghiêm thực sự.

Yoongi được nhường đường. Anh đỗ xe cách hiện trường khoảng năm mươi mét, khoảng cách vừa đủ để không làm xáo trộn khu vực đã được phong tỏa.

Đây là khu nhà trọ của tầng lớp lao động phổ thông — những người sống đủ gần nhau để nghe thấy mọi âm thanh, nhưng lại xa nhau đến mức chẳng ai thực sự biết chuyện của ai. Đèn đường thưa thớt. Camera giám sát gần như không tồn tại. Những dãy nhà lụp xụp xếp sát nhau, tường ẩm mốc, cửa sổ thấp, rèm kéo kín.

Không khí nồng lên một hỗn hợp mùi khó gọi tên:
ẩm mốc của quần áo phơi trong phòng kín,
mùi rượu rẻ tiền,
mùi nước hoa nồng gắt thường thấy ở các quán bar,
và một thứ mùi chua nhẹ — mùi của tuyết tan trộn bùn đất, đôi khi lẫn cả dấu tích của nôn mửa hay chất thải bị bỏ mặc.

Tuyết dưới chân không còn trắng. Nó đã mất đi hình dạng vốn có, trở thành một lớp nhầy nhụa xám bẩn, bị giẫm nát không thương tiếc.

Jung Hoseok đã có mặt. Anh đang trao đổi điều gì đó với vài đồng nghiệp. Vẻ mặt bình thản, không có dấu hiệu của một vụ việc đặc biệt nghiêm trọng.

Khi nhìn thấy Min Yoongi, Hoseok tháo khẩu trang xuống. Hai đầu lông mày giãn ra — như thể vừa trút được một phần trách nhiệm sang người khác.

"Tiền bối tới rồi."
Anh dừng lại, nhìn vết băng trên trán Yoongi.
"Đầu anh làm sao vậy?"

"Bị thương nhẹ," Yoongi đáp ngắn gọn. "Không nghiêm trọng."

Hoseok đưa tập tài liệu.
"Nạn nhân là nữ, khoảng ba mươi tuổi. Tên Lena. Nghề nghiệp: tiếp viên quán bar."

Yoongi lật ảnh.

Bức đầu tiên chụp toàn cảnh căn phòng. Người phụ nữ được treo cổ giữa phòng bằng một sợi dây thừng khá dày — đường kính ước chừng ba centimet — buộc chắc vào xà ngang trên trần. Cô mặc một chiếc váy ngủ lụa màu trắng. Toàn thân đã chuyển sang màu tím tái. Da căng bóng, có dấu hiệu trương nước.

Bức tiếp theo là cận cảnh khuôn mặt. Miệng hé mở. Mắt nhắm. Không có biểu cảm đau đớn rõ rệt — một chi tiết thường thấy ở những ca treo cổ thực sự.

"Thời gian tử vong?" Yoongi hỏi.

"Từ ba giờ đến ba giờ rưỡi sáng ngày mười lăm tháng mười hai," Hoseok đáp. "Khoảng hai ngày trước khi phát hiện."

Yoongi chuyển sang những bức ảnh khác.

Căn phòng rộng chừng mười lăm đến mười tám mét vuông. Đồ đạc cũ kỹ, sắp xếp lộn xộn. Quần áo treo tứ tung, phần lớn là váy và áo mỏng. Góc bếp nhỏ phủ một lớp bụi mỏng — rõ ràng đã lâu không sử dụng thường xuyên.

Chiếc ghế được hất đổ nằm ngay dưới chân nạn nhân. Góc đổ tự nhiên. Không có dấu hiệu xô lệch bất thường.

Yoongi dừng lại ở một bức ảnh chụp góc phòng.

"Căn phòng này không phải một người ở," anh nói. "Phong cách đồ dùng không đồng nhất. Và có hai bàn chải đánh răng."

Hoseok gật đầu.
"Nạn nhân thuê phòng cùng một người bạn cùng tuổi. Chính cô ta là người báo án."

"Cô ta đâu?"

"Ở ngoài xe cứu thương. Vừa tỉnh lại sau cú sốc."

Yoongi khép tập ảnh. Trên bề mặt, hiện trường này hoàn hảo đến mức đáng ngờ. Không dấu hiệu ẩu đả. Không đồ đạc bị xáo trộn bất thường. Không vết thương phòng vệ.

Một vụ tự sát — nếu chỉ nhìn bằng mắt thường.

"Pháp y khi nào có báo cáo chi tiết?" anh hỏi.

"Chiều nay."

Yoongi trả lại tài liệu rồi bước vào bên trong.

Thực tế luôn khác ảnh chụp.

Mùi trong phòng nặng hơn. Nó bám vào da, vào cổ họng, khiến người ta muốn rời đi càng sớm càng tốt. Mùi của đời sống bị dồn ép trong một không gian hẹp — rượu, thuốc lá, nước hoa, và cả mùi tanh mờ nhạt của những mối quan hệ không tên.

Yoongi quan sát từng chi tiết.

Dây thừng không có dấu hiệu sờn.
Nút buộc gọn gàng.
Không có vết trượt bất thường trên trần.

Mọi thứ đều đúng.

Park Jimin xuất hiện bên cạnh anh, vẻ mặt có phần tái đi.

"Có phát hiện gì không, tiền bối?"

"Hiện tại thì không," Yoongi đáp.
"Cứ điều tra các mối quan hệ của nạn nhân. Hỏi hàng xóm xem tối hôm đó có ai ra vào. Người cuối cùng nạn nhân gặp là ai."

Anh dừng lại một chút.

"Nếu không có gì bất thường... thì viết báo cáo xác định tự sát."

Jimin gật đầu, dù rõ ràng chưa hoàn toàn tin tưởng kết luận ấy.

Buổi chiều, sau khi nhận được kết quả sơ bộ từ phòng giám định pháp y, Min Yoongi tiến hành lấy lời khai người báo án — cô bạn cùng phòng của nạn nhân.

Căn phòng làm việc được giữ yên tĩnh. Không có ai ngoài hai người. Cô gái ngồi đối diện Yoongi trông mệt mỏi, nhưng đã qua cơn hoảng loạn ban đầu. Tay cô nắm chặt cốc nước ấm, móng tay cắn cụt, dấu hiệu của một người sống lâu trong trạng thái căng thẳng.

Min Yoongi mở hồ sơ.

Anh không vội hỏi.

Theo kinh nghiệm của anh, những câu chuyện quan trọng nhất thường không nằm ở câu trả lời đầu tiên.

----------------------

Min Yoongi khép tập hồ sơ lại, đặt ngay ngắn trên bàn.

"Chúng ta sẽ không mất nhiều thời gian," anh nói, giọng điềm đạm.
"Tôi chỉ cần cô trả lời một vài câu hỏi. Cứ nói đúng sự thật, càng chi tiết càng tốt."

Cô gái gật đầu. Ánh mắt tránh đi, dừng lại ở mép bàn gỗ trước mặt.

"Trong khoảng một tuần vừa qua," Yoongi bắt đầu, "cô có ở phòng trọ không?"

"Không," cô đáp gần như ngay lập tức.
"Tôi không ở nhà khoảng một tuần."

"Cô đã ở đâu?"

"Tôi đi du lịch cùng bạn trai bốn ngày," cô nói. "Sau đó thì ở nhà anh ấy. Cho đến chiều tối hôm nay tôi mới quay về phòng."

Yoongi ghi chép cẩn thận.

"Có ai có thể xác nhận điều này không?"

"Bạn trai tôi," cô đáp. "Và... chúng tôi có chụp ảnh khi đi du lịch. Anh có thể kiểm tra."

Yoongi gật đầu, chuyển sang trang tiếp theo.

"Cô và nạn nhân sống chung bao lâu rồi?"

"Khoảng hơn một năm."

"Quan hệ của hai người thế nào?"

Cô gái suy nghĩ một chút, rồi trả lời:

"Không thân lắm. Chúng tôi sống chung nhà, nhưng mỗi người một kiểu sống."

"Cô có thể nói rõ hơn không?"

"Cô ấy... khá hoạt ngôn. Hơi ồn ào."
Cô dừng lại, như cân nhắc từ ngữ.
"Sống khá bừa bãi. Và... thoáng trong chuyện tình cảm."

"Có mâu thuẫn gì giữa hai người không?"

"Không," cô nói. "Gần đây tôi thường ở bên nhà bạn trai nên cũng ít tiếp xúc."

Yoongi ghi thêm vài dòng.

"Gần đây cô có thấy nạn nhân quen biết người mới nào không?"

"Có khá nhiều đàn ông xung quanh cô ấy," cô đáp. "Tôi không nhớ rõ từng người."

"Cô ấy có từng tâm sự với cô về việc gặp khó khăn gì trong cuộc sống không?"

Cô gái lắc đầu.

"Chúng tôi không hay tâm sự. Tôi chỉ biết... cô ấy có chơi cờ bạc. Uống rượu. Đôi khi còn dùng chất kích thích."

"Cô có nghĩ cô ấy có ý định tự tử không?"

Câu hỏi được đặt ra rất nhẹ, gần như vô tình.

Cô gái thoáng sững lại, rồi lắc đầu.

"Tôi không biết. Cô ấy không nói với tôi điều đó."

Min Yoongi không hỏi thêm.

Buổi thẩm vấn kết thúc trong yên lặng. Cô gái được đưa ra ngoài. Không có gì rõ ràng bất thường. Hai người sống chung một mái nhà, nhưng gần như không biết gì về nhau — một kiểu quan hệ không hiếm gặp.

Yoongi trở về phòng làm việc, sắp xếp lại toàn bộ thông tin, chuẩn bị cho báo cáo tổng hợp.

Đúng lúc đó, Hoseok và Jimin bước vào.

"Thế nào rồi?" Yoongi hỏi.

Jimin với tay lấy cốc nước, uống cạn một hơi.

"Chúng tôi đã xác minh những người tiếp xúc với Lena trong ngày hôm đó," cậu nói.
"Người cuối cùng cô ấy tiếp ở quán bar đã về nhà lúc mười hai giờ rưỡi. Có bằng chứng ngoại phạm. Ngoài ra, một bartender cho biết gần đây Lena thường lui tới các xới bạc và đang nợ một khoản khá lớn."

Hoseok tiếp lời:

"Em đã hỏi người dân xung quanh khu trọ. Có một cô gái làm cùng quán bar nói rằng vào rạng sáng ngày mười lăm tháng mười hai, khoảng hai giờ, cô ấy thấy Lena về nhà cùng một người đàn ông lạ."

Yoongi ngẩng đầu.

"Có miêu tả gì không?"

"Nam giới," Hoseok nói. "Cao khoảng một mét tám. Mặc quần jean, áo khoác cao cổ màu đen. Đội mũ bóng chày, cũng màu đen. Không nhìn rõ mặt. Nhưng trông còn khá trẻ."

Yoongi trầm ngâm.

"Kiểm tra camera ở các tuyến đường lân cận," anh nói. "Xem có ghi lại được hình ảnh nào không."

Anh dựa lưng vào ghế, chậm rãi tổng hợp:

"Hiện tại có thể sắp xếp sự việc như sau:
Lena — nữ tiếp viên quán bar — đang vướng nợ cờ bạc. Rạng sáng ngày mười lăm, cô ấy trở về phòng trọ cùng một người đàn ông lạ. Không có dấu hiệu ẩu đả, không có xâm hại. Hai ngày sau, được phát hiện tử vong trong trạng thái treo cổ."

Yoongi dừng lại.

"Có hai khả năng," anh nói tiếp.
"Hoặc cô ấy tự sát sau khi người đàn ông kia rời đi.
Hoặc người đàn ông đó có liên quan trực tiếp đến cái chết này."

Căn phòng chìm vào yên lặng.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã. Cửa bật mở. Một cảnh sát thò đầu vào, sắc mặt nghiêm trọng.

"Min tiền bối," anh ta nói,

"vừa có người báo án."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz