ZingTruyen.Xyz

RonHar - Trans | Thầm yêu

4. Trở về, Chòi Đất

iamooniee

Harry đứng dậy khỏi mặt hồ đóng băng và thở hổn hển. Phổi nó nhức nhối khi không khí mùa đông trong lành và lạnh lẽo tràn vào cổ họng. Đôi chân nó khuỵu xuống khi bị kéo tới bờ sông, nó ngã xuống mặt đất băng giá. Nó có thể cảm thấy mình đang run lên dữ dội, hàm răng đánh lập cập đe dọa cắn đứt lưỡi khi Harry ngước mắt lên nhìn vị cứu tinh. Một hình bóng mờ ảo đang rối rít trước mặt nó, không gì khác hơn là một cái bóng được bao phủ bởi một vệt màu cam sáng.

Có thứ gì đó mềm mại và ấm áp được dúi mạnh vào tay nó. "Mặc cái này vào đi, bồ tèo, trước khi cậu bị chết cóng," một giọng nói quen thuộc thì thầm trong bóng tối.

"R-Ron?" Nó há hốc mồm, đưa mắt nhìn.

"Ừ, là mình đây." Ron lặng lẽ nói, và đúng thế, đó là hình dáng gầy gò của Ron đang di chuyển trong bóng đêm. "Giờ thì mặc cái áo len này vào nhanh lên."

Harry tròng cái áo ấm qua đầu, thở phào nhẹ nhõm khi được sự ấm áp bao bọc. Ron kéo nó đứng dậy và giúp nó mặc quần lại, anh giữ chặt vai nó và Harry mò mẫm mặc vào. Harry vẫn còn run rẩy vì lạnh, ngay cả khi Ron đeo kính lên mặt và bật ra một câu thần chú ấm áp. Nó vẫn không ngừng run rẩy cho đến khi được ôm chặt trong vòng tay của người con trai cao lớn kia, nó khóc nức nở trong lồng ngực anh vì sốc, điên cuồng và nhẹ nhõm.

"Cậu vẫn còn sống." Nó cố nói, những lời phát ra như bị bóp nghẹt trong lớp áo len và áo khoác của Ron. "Tạ ơn Merlin, cậu vẫn còn sống."

"Mình nên là người nói câu đó mới phải." Ron nói, từng từ ngữ phát ra chạm nhẹ vào má Harry. Harry nép mình vào sâu trong lòng anh hơn, như thể buông ra sẽ khiến Ron biến mất lần nữa. "Cậu suýt chết đuối đó."

"Cậu đã cứu mình." Harry đáp. Nó chợt nhận ra sự lạnh lẽo và sức nặng đè lên ngực mình. Cái mặt dây chuyền vẫn quấn quá chặt quanh cổ họng khiến nó nghẹt thở. Nó vẫn không thể thở được, sợi dây chuyền đang đốt cháy da thịt nó và nó không thể thở được, Chúa ơi, nó sắp chết-

Ron giật mặt dây chuyền khỏi cổ Harry, ném xuống mặt đất đóng băng, nơi thứ đó quằn quại trong giây lát. Tai Harry ù đi. "Ghét cái thứ chết tiệt đó," nó lầm bầm, hít một hơi thật sâu khi nghĩ đến việc nó suýt chết hai lần trong vòng chưa đầy năm phút.

"Chính xác." Ron đồng ý, nghiến nó dưới gót cái ủng giày nặng nề. Dây giày chưa được buộc rơi xuống đất khi anh dậm chân xuống, mặc dù mặt dây chuyền dường như vẫn nguyên vẹn khi anh nghiến giày qua lại. Anh ậm ừ, hầu như không quan tâm. "Thỏa mãn thật."

"Mình đoán vậy." Harry đồng tình, cười toe toét với Ron. Trong ánh bình minh, nó nhìn khuôn mặt của bạn mình. Anh trông khỏe mạnh hơn so với lúc rời đi, đầy đặn hơn. Da anh nhợt nhạt, vẫn như trước kia, nhưng má anh chỉ hồng hơn một chút và có nhiều vết tàn nhang hơn. Quầng thâm dưới mắt anh vẫn chưa biến mất nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều. Harry đau đáu nhìn anh. Cảm giác như đã hàng thế kỷ trôi qua kể từ lần cuối nó được nhìn thấy người con trai này.

Dường như Ron cũng đang chăm chú nhìn nó, nhưng có điều gì đó buồn bã trong mắt anh khi anh nhìn mặt Harry. Harry tự hỏi trông nó trông thế nào - chắc chắn là quá gầy, thậm chí có thể còn gầy hơn hồi ở nhà Dursley. Hermione liên tục nói với nó, khuôn mặt cô bé nhăn lại khi cô bé nhìn thấy xương sườn của nó khi nó đang thay áo, nhưng Harry vẫn liên tục đẩy phần ăn của mình vào đĩa của Hermione khi cô nàng bận tâm đến chuyện này. Nó đã quá quen với việc nhịn đói. Còn cô nàng thì lại không.

"Chúng ta nên trở về khu trại thôi." Cuối cùng nó cũng nói, phá vỡ sự im lặng. Nó liếc nhìn về phía đường chân trời, nơi mặt trời đang xuyên qua những tán cây. "Trước khi Hermione tỉnh dậy."

Trước khi cô bé nghĩ rằng mình cũng đã rời đi, nó nghĩ, trái tim như thắt lại. Trước khi cô bé rời đi, và chúng ta mãi mãi mất đi cô bé.

Ron trông có vẻ nhẹ nhõm trước suy nghĩ đó, đôi mắt lóe lên tia sáng gì đó gần như khiến trái tim Harry đập lên thình thịch vì ghen. "Cậu dẫn đường đi," anh nói, và Harry đứng thẳng dậy, một tay cầm mặt dây chuyền lên và dẫn anh quay lại khu trại của tụi nó.

Hai đứa nó đi chỉ cách nhau vài bước chân rồi nó đột ngột dừng lại, Ron đập mạnh vào lưng nó khi anh đang đi về phía trước. Anh càu nhàu, xoa xoa mặt như thể mới thức dậy và cau mày nhìn Harry. "Cái gì đấy?" anh hỏi, mắt lướt qua những tán cây như thể anh có thể nhìn thấy khu trại đang ẩn náu.

"Chúng ta nên phá hủy cái mặt dây chuyền ngay bây giờ, cách xa lều ra." Harry giải thích. Nó nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao bằng cao su dính đầy bùn, bị trầy xước khắp nơi của mình. Chúng đã sắp bị hư sau nhiều tuần sử dụng liên tục, nhưng nó không có cách nào để mua được đôi giày nào khác. Khi chuyện này kết thúc, những thứ đầu tiên mà nó mua sẽ là giày thể thao mới và bia bơ lạnh từ quán Ba Cây Chổi.

Nếu quán Ba Cây Chổi vẫn còn mở cửa sau chuyện này. Nếu hắn chưa giết bà Rosmerta và phá hủy quán bia của bà. Nếu làng Hogsmeade vẫn còn tồn tại, sau khi Voldemort không còn tiêu diệt những ai cản đường hắn.

"Hermione-"

"Cách này thì an toàn hơn." Harry chen vào, đưa mặt dây chuyền cho anh. Sợi dây lạnh cứng nằm trong tay, khiến cánh tay nó ớn lạnh và lan tận đến tim. "Đây, cậu nên làm đi."

Ron cau mày. "Cậu có chắc không đấy?" Anh hỏi, giọng anh có phần trầm lặng. Sợ hãi. Harry hiếm khi nghe thấy giọng Ron sợ hãi như vậy, nhưng giờ thì nó đã nghe thấy, và nó gần như còn cảm thấy lạnh giá hơn cả mảnh linh hồn của Voldemort mà nó đã nắm chặt trong tay. Ronald Weasley lẽ ra không nên sợ hãi.

"Cậu xứng đáng tiêu diệt thứ này," Nó nhẹ nhàng nói. Ron nhanh chóng gật đầu và nghiến răng trông giống hệt Percy. Trong tất cả các anh chị em của mình, Ron có lẽ trông giống Percy nhất - cả hai đều cao, cao gầy, ít cơ bắp hơn những người anh em khác của họ - nhưng Harry hiếm khi để ý. Tuy nhiên, khi anh nghiến răng theo một cách nào đó, và sự quyết tâm sắt đá lóe lên trong đôi mắt xanh, Harry có thể nhìn thấy rõ được. Điều đó lại khiến trái tim nó đau thắt lại.

Nếu như không phải do mình, anh Percy sẽ không bao giờ rời khỏi gia đình Weasley, nó nghĩ. Nó biết đó là một suy nghĩ ngu ngốc. Có một số thứ mà Harry không thể nào lay chuyển được. Nhưng nó nhớ lại hồi năm thứ năm và những điều Percy đã nói về nó, và biết rằng chính nó đã góp phần chia cắt gia đình họ. Thêm một thứ nữa mà mình không bao giờ có thể sửa chữa được.

Nó đặt mặt dây chuyền xuống đất, đưa thanh gươm cho Ron. Người con trai cao nhòng nhìn chằm chằm vào Trường Sinh Linh Giá, trông xanh xao bên dưới những vết tàn nhang. Trong giây lát, Harry tự hỏi liệu quyết định của nó có đúng hay không, liệu điều này có quá sức chịu đựng của anh hay không. Nhưng rồi Ron dường như đã cứng rắn hơn, vươn đôi vai rộng và giơ cao thanh gươm qua đầu. Harry nhắm mắt lại khi anh vung thanh gươm xuống, biết rằng chỉ trong chốc lát nữa thôi, Voldemort sẽ tiến gần với cái chết hơn một bước.

---

Hermione vẫn còn chảy máu. 

Chị Fleur nói là vết thương của cô bé sẽ lành lại nếu sử dụng tinh dầu bạch tiễn hằng ngày và phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Luna và Dean định một tuần nữa sẽ lẻn vào Hogwarts, họ đã lấy lại đủ sức sau nhiều tuần bị giam giữ trong dinh thự Malfoy. Griphook không hề tin tưởng bất kỳ ai ngoại trừ anh Bill, mà Harry nghĩ cũng phải thôi, và y tự nhốt mình trong phòng ngay khi mọi người nhận ra điều đó. Còn ông Ollivander vặn một khúc gỗ dài, và cười buồn mỗi khi có người trò chuyện với ông.

Harry đã chôn Dobby ngoài bờ biển, và dùng cái đục mượn của chị Fleur để khắc tên Dobby lên đá. Nó ngồi đó nhìn chằm chằm vào những con sóng vỗ rất lâu trước khi có người tìm thấy nó.

Nó không hề ngước nhìn lên khi Ron ngồi xuống cát cạnh bên nó. Anh nặng nề ngồi dựa vào cánh tay Harry, giống hệt như hồi tụi nó ngồi làm bài tập ở tháp Gryffindor. Sự hiện diện của anh rất ấm áp và vững chắc, và Harry không thể chống cự lại được việc ngả đầu vào vai anh sau vài khoảnh khắc im lặng.

"Cậu sẽ bị cảm lạnh mất." Ron cảnh cáo. Một làn gió thổi ngang họ làm Harry rùng mình, cuối cùng nó cũng thấy lạnh. Nó đã quấn Dobby trong cái áo chùng nên giờ nó chỉ mặc đúng cái áo phông cũ có vài lỗ rách trên đó. Nó tưởng cái áo này có thể đã từng là của anh George.

"Chắc là vậy." Harry đồng tình, nhưng nó mơ hồ và khá bất cần. Ron nhìn xuống và cau mày.

"Chị Fleur đang nấu món hầm đấy." Anh cố nói. Lần này thì Harry không hề đáp lại. Cả hai ngồi trong im lặng trong vòng vài phút, ngắm nhìn biển cả và lắng nghe tiếng gió hát qua những bụi lau sậy. Sau đó thì Ron mới bảo, "Dobby đã làm rất tốt rồi. Mình rất tiếc."

Harry nhắm mắt lại và hít một hơi sâu, "Mình mệt lắm rồi." Nó thừa nhận. "Mình rất mệt khi cứ phải đứng nhìn mọi người bỏ mình đi."

Một cảm giác tội lỗi ngấm vào ngực Ron, và anh kéo cậu trai nhỏ vào một cái ôm thật chặt. "Mình xin lỗi." Anh lại nói. Giọng của anh trầm đến mức nghe như tiếng thì thầm. Harry bực mình lắc đầu, rúc người vào gần Ron hơn. 

"Đừng xin lỗi." Nó lầm bầm. Cái áo len Ron đang mặc rất dày và ấm. Nó ngửi như mùi món nước bí và bánh quy bơ giòn của bà Weasley, với một chút hương gỗ cháy nhẹ nhàng từ lò sưởi. Nó quen thuộc, an toàn và-

Ngay lập tức, Harry giật mình dựng người dậy, nhìn Ron chăm chăm với ánh mắt dữ dội. Ron nhíu mày, "Chuyện gì đó bồ tèo." Anh hỏi, "Ổn không vậy?"

Mùi hương này...

Harry chợt nhớ đến lớp học Tình dược hồi năm ngoái. Có cảm giác như đã rất lâu rồi, như hàng thập kỷ đã trôi qua chứ chẳng tính bằng tháng nữa. Nó và Ron đã tránh nhìn vào mắt nhau suốt buổi học, cả hai đều quá ngại ngùng để nghĩ đến việc ngồi kể với nhau là tụi nó đã ngửi thấy mùi gì. Nhưng sự hòa trộn cực kỳ đặc biệt của những mùi hương này - món nước bí, bánh quy bơ giòn, gỗ cháy - đã ngay lập tức đưa Harry quay lại khoảnh khắc ấy, dưới tầng hầm Hogwarts.

"Ổn mà." Sau một khoảng im lặng, Harry cứng đầu nói, tay siết chặt để che giấu sự run rẩy của nó. Nó vẫn mở to mắt nhìn Ron. Bây giờ không phải lúc, nó quyết định sẽ xem xét lại điều nó vừa nhận ra có nghĩa là gì.

Ron tròn mắt nhìn kỹ gương mặt Harry. Như chẳng cần suy nghĩ, anh đưa tay gạt lọn tóc bị gió thổi bay khỏi mắt Harry, và nó đã cố hết sức để không giật mình khi anh chạm vào nó. "Mũi cậu đỏ rồi kìa." Ron quan sát nó. "Vào trong cho ấm đi, không bị chết cóng bây giờ."

Anh duỗi chân ra, đứng dậy, với tay kéo Harry đứng cạnh mình. Harry ngạc nhiên khi những ngón tay dài và nhợt nhạt của anh dường như vừa vặn một cách hoàn hảo với mấy ngón tay gầy gò và đen sạm của Harry; anh nhẹ nhàng kéo nó đi xuống đồi và quay trở về Chòi Đất. Ron không hề buông tay khi tụi nó bước qua ngưỡng cửa, đóng sập cửa lại để tránh cái lạnh.

"Tụi em đây rồi!" Chị Fleur ngước mặt kêu lên lúc đang xếp đống khăn ăn lên bàn. Chị có vẻ nhẹ nhõm khi nhìn thấy tụi nó, và Harry thấy tội lỗi khi nhận ra là tụi nó đã ở bên ngoài lâu hơn những gì nó đã nói. "Chị vừa làm xong món... ờm... thịt bò Bourguignon. Nó không giống như món hầm của mẹ Molly, nhưng chị mong các em sẽ thích."

Trông chị có vẻ lo lắng, nhưng tràn trề hy vọng, như thể chị tưởng tụi nó sẽ từ chối lời đề nghị đó. Hơn tất cả mọi thứ, trong khoảnh khắc ấy, chị đã nhìn tụi nó với ánh mắt chân thành đến nỗi Harry thấy tự nhiên muốn khóc.

"Mùi thơm lắm chị Fleur!" Ron quả quyết nói với chị khiến nụ cười của chị bừng sáng hơn một chút.

Harry nhanh nhảu gật đầu. Nó cố nhịn những giọt nước mắt sắp rơi ra, nên giọng nói của nó có chút gượng ép hơn bình thường lúc nó bảo, "Thật lòng mà nói, dù cho chị chỉ làm bánh mì kẹp và trà cho tụi em thôi thì em cũng thấy nó hệt như một bữa tiệc rồi. Em chắc nó sẽ ổn mà."

Đôi mắt chị Fleur dừng lại trên gương mặt Harry và dường như chút ánh sáng đã vụt tắt, nụ cười của chị dần buồn bã hơn trước. Nó tự hỏi liệu giờ đây người trong mắt chị là nó của hiện tại, hay vẫn là một đứa trẻ mà lần đầu chị gặp gỡ hồi ba năm trước. Sau đó chị lắc đầu, và nụ cười đã trở lại đôi môi chị. Chị kéo ghế ra, "Ngồi xuống, ngồi xuống đi." Chị bảo, "Anh Bill vừa đi tìm Luna và... ờm... Dean? Đúng, Dean. Chị sẽ mang thêm một ít cho những người khác."

Tụi nó ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, chị Fleur đặt hai bát nước dùng đầy thịt bò và rau củ trước mặt tụi nó, cùng một rổ bánh mì giữa bàn. Harry nuốt hết đống đồ ăn với đầy sự biết ơn. Món hầm Bourguignon rất ngon, và nó phải dùng hết ý chí còn sót lại để không ngấu nghiến hết cả cái tô vào mồm thật nhanh. Sau quãng thời gian ngồi ăn nhấm nháp quá lâu, Harry biết làm vậy chỉ đủ khiến nó thấy buồn nôn thôi.

Nhằm khiến bản thân sao lãng khỏi việc này, nó quyết định im lặng và chỉ ngồi nghe những cuộc chuyện trò xảy ra xung quanh mình. Cảm giác này gần giống như những bữa tối ở Trang trại Hang Sóc, nếu muốn nói là nhẹ nhàng hơn chút.

Chòi Đá thân thuộc và ấm cúng theo cách mà nó không ngờ đến được, với các căn phòng được những ngọn đèn ấm áp thắp sáng cùng những loại thảo mộc khô treo lủng lẳng trên ô cửa sổ. Anh Bill có nói là tầng dưới được mở rộng lớn hơn một cách đáng ngạc nhiên để đón gió vào những ngày nóng nực. Không có chỗ ăn uống sang trọng nào cả, thay vào đó là một chiếc bàn hình bầu dục lớn nằm trong góc cạnh cửa. Từ chỗ mình ngồi, Harry có thể nhìn thấy cả phòng khách và căn bếp, nơi chỉ được mỗi cái cầu thang đá ngăn cách. Và bên dưới cầu thang có cái phòng tắm nhỏ, nơi Harry đã thay đồ lại khi tụi nó đến đây. Bên cạnh là một căn phòng nhỏ nhất dành cho khách, chỗ Griphook đang trú. Nó biết tầng trên còn lại tận bốn phòng ngủ và hai cái phòng tắm lớn hơn nữa.

Theo suy nghĩ của Harry, đây sẽ là nơi cực kỳ tuyệt vời để xây dựng một gia đình. Nó mong là anh Bill và chị Fleur sẽ sống lâu để thực hiện được điều đó.

Suy nghĩ của nó bị gián đoạn khi nghe tiếng Dean cười lớn trước một câu đùa nào đó. Âm thanh đột nhiên vang lên khiến Harry bị giật mình, nó ngẩng đầu lên theo bản năng để đề phòng nguy hiểm. Cơn giật mình của nó đã bị Ron phát hiện, anh đặt tay lên đầu gối Harry trong vài phút, cho đến khi Harry chậm rãi bình tâm lại tập trung vào bữa ăn của mình. Dường như không có ai khác để ý đến phản ứng kỳ lạ của nó, hoặc ít nhất, nếu có, là họ quá lịch sự nên không nhắc đến thôi.

Cuối cùng cũng đến giờ ngủ, Hermione đã ăn xong và được chị Fleur dùng thuốc đắp từ cây cỏ và tinh chất bạch tiễn băng bó vết thương lại, mọi người cũng đã nghe hết tin tức do Lee báo cáo trên đài Potter Cảnh Giác phát từ cái radio cũ kêu răng rắc, sau đó Ron và Harry cứ nhất quyết đặt cái nệm ngủ trên sàn phòng ngủ của Hermione.

"Mình ngủ trên ghế cũng được." Dean đề nghị. "Và Luna có thể ngủ cùng với Hermione. Mình cá chắc là ít nhất mấy cậu cũng muốn ngủ trên giường hàng thật mà đúng không?"

Harry và Ron trao đổi ánh mắt với nhau. Harry lắc đầu. "Không," Nó nói, nở nụ cười mệt mỏi với Dean. "Cậu ngủ trong nhà giam mấy tháng trời rồi. Cứ ngủ trong phòng đi. Tụi này ổn mà."

Chị Fleur cáu kỉnh với tụi nó, khăng khăng biến cái chăn thành một cái ra trải giường thoải mái và bọc quanh bằng vài cái gối nhỏ. "Chị sẽ phải thay băng vết thương đó," Chị báo cho tụi nó biết.

"Chắc chắn rồi." Harry gạt những lo lắng của chị đi. Vì phải thay thuốc đắp, chị sẽ phải vào đây cách bốn giờ một lần để kiểm tra tình hình của Hermione. Khi còn ở trong lều, tụi nó thật may mắn làm sao khi có hơn ba tiếng để thay đổi ca trực. Bốn tiếng liền và khả năng ngủ trở lại ngay lập tức nghe có vẻ như là một điều gì đó xa xỉ.

Cuối cùng chị Fleur cũng tắt đèn và đóng cửa lại, căn phòng chìm vào im lặng. Chỗ nó nằm chỉ cách Ron vài inch thôi, Harry có thể cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay Ron. Cặp kính của nó vẫn còn trên cánh mũi nên nó vẫn nhìn thấy những chiếc vỏ sò được đính vào khung cửa sổ. Âm thanh duy nhất phát ra là tiếng tích tắc của đồng hồ trên bàn bên cạnh cùng tiếng thở của ba đứa nó.

Harry đếm từng tiếng kim giây kêu tích tắc. Sau bốn phút tĩnh lặng, Hermione bắt đầu bật cười khúc khích trên giường của cô nàng. "Lạy Merlin," Cô nàng thì thầm trong bóng tối, "Mình có cảm giác như bị ép đi ngủ sớm vậy đấy."

"Cảm giác hệt như mẹ mình sắp bước vào và mắng tụi mình vì nói chuyện vậy đấy." Ron đáp lại với tông giọng nhỏ như tiếng thì thầm. Nghe có vẻ như anh đang cố nhịn cười.

Harry bật cười, "Sao lại lạ vậy nhỉ?" Nó cố nói, "Tụi mình đã ngủ cùng lều trong nhiều tháng liền rồi."

Hermione ậm ừ và cựa quậy trên giường. "Mình đoán là vì chúng ta không cần phải cảnh giác gì cả. Đã lâu rồi tụi mình đâu có cảm giác an toàn như vậy." 

Nghe rất có lý, Harry nghĩ. Thật kỳ lạ khi thật sự có một bức tường thật sự ngăn cách nó và thế giới bên ngoài. Thật kỳ lạ khi biết rằng có nhiều người bên cạnh nó hơn là chỉ mỗi mình Ron và Hermione, và những người đó không hề muốn làm tụi nó bị thương. Cảm giác này khá giống với đêm đầu tiên của nó ở trường Hogwarts, sau hàng năm lớn lên ở ngôi nhà đường Privet Drive.

Sau vài khoảnh khắc im lặng, Hermione thở dài, ngồi dậy, và bật cái đèn nhỏ bên cạnh giường lên. "Mình không nghĩ là mình sẽ ngủ được." Cô nàng thừa nhận, "Từ lúc đến đây mình đã ngủ quá nhiều rồi."

Ron lăn sang một bên nhìn cô nàng, và chống khuỷu tay lên. "Hay là cậu đọc sách gì đó đi." Anh đề nghị, "Để mình lấy túi cho cậu."

"Ánh đèn có làm phiền cậu không?" Cô nàng lo lắng hỏi, nhíu mày và nhìn Harry. Nó ngồi dậy và khoanh chân lại.

Mặc dù cái ổ kỳ lạ trên sàn của tụi nó khá lớn, chiếm gần hết nửa căn phòng, nhưng nó và Ron vẫn chỉ nằm cách nhau chỉ vài inch. Bây giờ, khi đang ngồi, đầu gối nó gần như chạm vào ngực Ron. Harry thấy tim mình run rẩy vì bồn chồn và gò má dưới cặp kính nóng bừng lên. "Không đâu." nó nói. Nó mỉm cười với Hermione và hài lòng khi cô nàng cũng cười đáp lại nó, "Mình nghĩ là mình cũng không ngủ được."

"Dù cậu có ngủ được, ánh sáng cũng sẽ chẳng bao giờ làm phiền cậu được đâu." Ron nói, "Mình tỉnh luôn rồi, Mione."

Anh đứng dậy, vặn vai vài cái đến khi lưng phát ra tiếng rắc lớn, rồi đi lấy túi cho Hermione. Anh thảy túi cho Harry. "Đây, phép triệu hồi của cậu đã chuẩn xác hơn rồi đấy."

Harry triệu hồi cuốn sách mà Hermione muốn lấy, một cuốn tiểu thuyết Muggle, và đưa nó cho cô nàng. Cô bé cảm ơn nó, cẩn thận chỉnh lại gối rồi ngồi ngay ngắn lại.

"Lâu lắm rồi mình mới thấy cậu đọc cái gì đó đấy." Harry để ý, nhướn mày. "Lần nào mình cũng thấy cậu toàn nghiên cứu thông tin gì đó thôi."

Hermione liếc nhìn nó, và trông có vẻ hơi lúng túng. "Ừ, chà, mình thấy mình không nên làm vậy," Cô nàng thừa nhận, "Ý mình là, nếu mình có thời gian để đọc, mình nên đọc gì đó quan trọng. Nhưng mình đã nhận ra, tụi mình bị kẹt ở đây ít nhất cũng phải một thời gian, và tụi mình cũng không biết bước tiếp theo là phải làm gì, nên-"

Harry chen ngang với cái lắc đầu. "Mình không đánh giá gì cậu cả Hermione." Nó nói, "Nghỉ ngơi một chút đi, làm ơn. Lạy Merlin, cậu đã bị mụ Bellatrix tra tấn đó, nếu có ai xứng đáng được nghỉ ngơi, thì đó là cậu!"

"Cả cậu nữa đó Harry." Ron chêm vào, ngồi xuống sàn sau khi nhét cái túi của Hermione vào giữa hai cái gối dưới chân. "Cậu không cần phải hành động như thế số phận của thế giới nằm trong tầm tay cậu suốt đâu."

Trước khi Harry có thể phản pháo rằng số phận của thế giới thật sự nằm trong tay nó, Ron đã vòng tay qua người nó để mở ngăn kéo bàn bên cạnh giường ngủ. Ngực anh chạm vào cánh tay Harry khi anh lục lọi ngăn kéo, và Harry thấy hơi thở mình như nghẹn lại nơi cổ họng. 

Hermione ném cho nó một ánh mắt kỳ lạ, môi cô bé mím lại như thể cô bé đang cố giấu một nụ cười, và nó trừng mắt nhìn cô nàng. Cuối cùng, Ron lôi ra một đống tạp chí cũ trên tay, cuốn Chọn chổi thần, Tuần san phù thủy, và Kẻ Lý Sự

Anh quăng mấy quyển tạp chí xuống đống chăn và nhe răng cười, "Mình biết là mấy cái này còn ở đây mà." Anh nói với vẻ tươi tắn, nghe hạnh phúc hơn trước kia rất nhiều. Anh cầm cuốn tạp chí Chọn chổi thần ngay đầu lên, và cố nhịn cười. "Này Harry, cậu có muốn biết cầu thủ Quidditch hấp dẫn nào là bạn tri kỷ của cậu không?" Anh nghiêng người nhìn trang bìa của cuốn tạp chí khác, "Hoặc cậu muốn biết màu sắc đặc trưng của cậu vào mùa thu này là gì không?"

Lần này thì Harry không thèm nhịn cười nữa. "Tìm bạn tri kỷ cho mình đi." Nó bảo, thậm chí còn cười rạng rỡ hơn khi Ron mở tờ báo lá cải ra và bắt đầu đọc mấy câu hỏi. Trước niềm vui nhỏ của tụi nó, Hermione tự nói ra câu trả lời của mình mà không hề rời mắt khỏi cuốn sách.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz