3. Khu rừng
Máu đã chảy nhiều lắm."Harry, trong túi của mình! Lấy lọ tinh chất bạch tiễn ra đây!" Hermione hét lên, cô nàng run rẩy một cách vô ích trên bả vai thương tích của Ron. Bàn tay Harry luýnh quýnh lục lọi trong túi xách của cô nàng. Đầu óc nó không nghĩ được gì cả. Nó nghe thấy tiếng hét của cô bé từ xa, nhưng nghe như thể Hermione đang ở dưới nước và cách xa ở một thế giới khác. "Harry!"Đũa phép, nó chợt nhớ ra, và chợt chai tinh dầu đã bay lên từ trong sâu thẳm và rơi vào tay nó. Nó chạy đến chỗ tụi bạn, dúi cái chai nhỏ vào tay Hermione rồi quay sang Ron.Người con trai đó đang cực kỳ thống khổ. Hai mắt anh trợn ngược lại, nước mắt chảy xuống gò má trắng, trượt dần xuống cổ họng và xương đòn. Anh bật ra một tiếng gầm gừ khi nhìn thấy bả vai của mình, và Harry nhanh chóng quay mặt anh lại, tránh nhìn vào đống da thịt xương xẩu đang chảy máu đầm đìa."Nhìn mình đi Ron." Nó lầm bầm bằng giọng bình tĩnh hơn nhiều so với cảm giác của nó."H-Harry." Ron há mồm, rồi bật ra một tiếng hét đau đớn khi Hermione nhỏ giọt tinh chất vào vết thương. Đau đến nỗi Ron bật ra một tiếng khóc, người anh cong lại. Và tất cả những gì Harry có thể làm là giữ anh lại cho đến khi Hermione làm xong. Ron quay đầu nhìn chằm chằm bả vai dần tự liền lại và phát ra một tiếng kêu khác - đó là tiếng kêu sợ hãi. Harry suỵt anh im lặng, dùng hai tay nắm lấy cằm Ron và lại xoay mặt anh ra chỗ khác."Suỵt, Ron, ổn mà, chúng mình làm được mà." Nó nói, nghiêng người lại gần để chắn tầm nhìn của Ron. "Hermione sẽ chữa cho nó lành lại. Mình ở đây, bồ tèo, ổn rồi mà." Harry chắc chắn là thằng bạn có thể cảm nhận được tay nó đang run rẩy, mặt Ron không còn một giọt máu khiến cho làn da ngăm của anh trông đen hơn rất nhiều."Đau." Ron yếu ớt nói. Mồ hôi chảy ròng ròng trên tóc, Harry dùng tay áo khoác lau đi. (Áo khoác của Runcorn, nói nghiêm túc thì giờ nó chẳng còn quan trọng nữa.)Ron dựa vào người nó, đôi mắt nhắm nghiền. "Đừng để cậu ấy ngủ!" Hermione rít lên. Harry ngước nhìn và thấy cô bé trông cũng sợ hãi như nó, mặt cô nàng đỏ bừng và đôi tay thì run rẩy đang lục lọi túi xách của mình. Cô bé lôi một chai nước từ bên trong ra, đưa cho Harry với đôi tay run rẩy mất kiểm soát. "Cho cậu ấy uống trước đi, uống nhiều nhất có thể. Cậu ấy bị mất nước rồi."Trước khi Harry có thể đáp lại, cô bé đứng dậy, đi ra xa một chút rồi bắt đầu niệm chú. Nó nhìn thấy cô bé kín đáo chùi má mình trước khi rút đũa phép ra, và nó quyết định rằng có lẽ nó nên nhìn đi chỗ khác.Ron bật ra tiếng rên rỉ khi Harry nhẹ nhàng lắc phần vai không bị thương của mình. "Mình mệt lắm." Anh lầm bầm, ngả đầu nặng nề vào lòng Harry lúc nó cố đỡ anh ngồi dậy."Hermione nói cậu phải tỉnh táo." Harry chọt vào má anh như thể chỉ đơn giản là đánh thức anh dậy ăn sáng chứ không phải sau khi bị thương trầm trọng. "Coi nào, bồ tèo, uống nước đi. Ngủ gì để sau đi."Ron rên rĩ, nhưng anh ngồi dậy, dựa vào người Harry. Harry giơ chai nước lên cho Ron, nghiêng nó xuống để anh uống. Một lượng nước rơi vãi xuống phần áo chùng và lồng ngực của Ron, nhưng anh dường như không để tâm. Họ ngồi im lặng đến khi Ron có thể tự uống được, gò má anh dần dần lấy lại được khí sắc. Trên vai là một vết sẹo hồng nóng mắt, các vết thương đã tự liền lại với nhau.Theo những gì Harry nhớ được hồi học lớp Độc Dược năm thứ tư, các vết thương hầu như sẽ không bao giờ lành lặn hoàn toàn. Ờ thì, nó cho là vậy. Miễn là Ron còn sống sót thì sẽ ổn thôi.Nó ngồi trên gót chân, và cố gắng thở một hơi nhẹ nhõm. Toàn bộ sự gay go căng thẳng quá sát nút khiến nó thấy khó chịu. Harry khá chắc chắn rằng việc mất đi Ron sẽ khiến nó hoàn toàn suy sụp đến mức không thể cứu chữa được.Harry dành phần lớn thời gian chỉ nhìn chăm chăm vào anh bạn của mình, để ý xem có dấu hiệu nào cho thấy Ron đang bị thương nhiều hơn vẻ ngoài hay không. Anh nhăn mặt khi xoay vai lại một chút, nhưng không hề có chút biểu hiện đau đớn nghiêm trọng nào nữa, và trái tim đập liên hoàn của Harry đã bình tĩnh lại.Âm thanh duy nhất là tiếng lẩm bẩm của Hermione cách đó không xa, tiếng lá lạo xạo dưới gót giày của cô nàng. Một con chim hót líu lo từ trên cây. Gió thổi lên. Một chiếc lá từ trên cây bay về phía nền rừng, sau đó đập vào mép rào chắn và bật đi.
"Cảm ơn vì đã làm cho tụi này bị hoảng sợ nhé bồ tèo." Cuối cùng nó cũng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. Ron yếu ớt cười nhe răng với nó."Cậu luôn luôn phải cảnh giác," anh trả lời. Giọng anh vẫn khàn khàn vì khi nãy đã la hét, nhưng Ron vẫn ở bên tụi nó nên Harry không quan tâm lắm. Nó chọc vào người anh.
"Dù vậy thì mình mới là đứa hay sắp chết, và mình muốn cứ để yên như vậy đi." Nụ cười của nó không hề chạm đến đuôi mắt, nhưng nó biết, như vậy cũng đã đủ chân thực."Mình sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu." Giọng Ron nghiêm túc, có lẽ còn nghiêm túc hơn lời đùa cợt của Harry. Rồi anh nhăn mũi và dựa sát vào người Harry một cách mệt mỏi. Sự tiếp xúc thân cận này làm bụng dạ Harry thấy nhột và hai má nó đỏ bừng.Để làm bản thân xao nhãng khỏi chuyện này, Harry siết chặt bờ vai lành lặn của Ron, kéo anh ra khỏi lòng mình và cẩn thận đứng dậy. "Vậy thì," Nó lẩm bẩm, nhìn thẳng từ Ron sang chỗ Hermione, "Mình sẽ dựng lều, cậu nghỉ ngơi đi."Nó phủi sạch lưng quần jean và vội vã bỏ đi, loạng choạng đi tới cái túi của Hermione để kéo lều ra. Nó đã tập dựng lều trong vườn cây ăn quả với Ron và Hermione trước khi tụi nó rời đi, trong những lúc rảnh rỗi mà tụi nó thường lẻn đi trước khi bà Molly hay chị Fleur hoặc một trong những người nhà Weasley khác xua tụi nó đi làm việc này việc nọ và khiến tụi nó bị xao nhãng khỏi kế hoạch riêng của mình. Nó đang cố nhớ lại câu thần chú trong lúc đầu óc hỗn độn liên tục hiện ra những khoảnh khắc mà Ron quá gần với cái chết. Giữa điều đó và sự hoảng hốt bên trong nó về số lượng phù thủy gốc Muggle sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng chỉ vì sự tồn tại của Harry, vì sự lãng phí thời gian thay vì cố đi giết Voldemort nhanh hơn, những câu thần chú đáng lẽ ra phải là bản năng giờ đây đang trốn tránh nó.Nếu nó gạt bỏ được cái cảm giác buồn nôn đến buồn cười trong lồng ngực khi thấy Ron hôn vợ của Reg Cattermole, thì đó là chuyện riêng của nó.Thật xui xẻo, trí nhớ ngắn hạn của nó đã khiến chiếc lều trông hơi lộn ngược từ trong ra ngoài, tự quấn lấy mình một cách khó khăn. Harry bật ra một tiếng thở dốc thất vọng. Nó dừng lại một chút để che mắt lại, như đang cố đẩy những giọt nước mắt chực trào ra khi một loạt xúc cảm ập đến cùng lúc.Và chợt một cơ thể ấm áp đang dựa vào lưng nó, cằm tựa vào đầu nó, và những ngón tay dài của Ron bao bọc lấy tay Harry. "Nói câu thần chú đi." Anh thì thầm.Harry sụt sịt, nhưng vẫn cố nói mà không lắp bắp; sự hiện diện của Ron, chân thực và sống động, giúp nó vững vàng lại vừa đủ đến nhớ câu thần chú. Ron điều khiển cây đũa phép của nó theo những chuyển động chính xác, hất lên trên đúng thời điểm để khiến cái lều tự xoay lại đúng vị trí. Khi mấy cái cọc tự đâm xuống đất, anh bước đến và mỉm cười nhẹ với Harry."Ổn chứ bồ tèo?" Anh hỏi, và Harry đã nhìn thấy nó như thế nào."Hoàn hảo." Nó nói. "Giờ thì cởi cái áo chùng đẫm máu đó ra đi trước khi Hermione lại bắt đầu khóc nữa đấy."---Nó đã nghĩ rằng có lẽ chuyện ngủ chung giường sẽ chấm dứt khi tụi nó ở trong lều. Ron đã nhanh chóng tránh sang một bên cho Harry vào trong ở quảng trường Grimmauld khi nó xuất hiện trước cửa phòng anh mà không có gì hơn ngoài một câu lầm bầm, "Sao mà lâu lắc thế." Nhưng hiện hoàn cảnh đã thay đổi - sự hiện diện của Hermione, những chiếc giường nhỏ bé, việc nhận thức được khả năng cái chết đến với tụi nó ngày càng cao - nó chắc chắn rằng bản thân phải tự nhớ cách để ru mình vào giấc ngủ.Harry lê bước lên giường sau khi Hermione tiếp quản ca canh gác, nó ngã gục xuống giường mà không thèm thay đồ. Ký ức về Gregorvitch nằm chết trên sàn in sâu vào trong tâm trí. Dù kiệt sức nhưng Harry vẫn không ngủ được. Nó quá tỉnh táo để nhớ về tiếng gào thét của một người chết vang vọng trong ký ức của mình. Những lời nhắc nhở trách mắng của Hermione về việc thực hành Bế quan Bí thuật đan xen giữa những tiếng gào thét tạo ra một điệp khúc gây quẫn trí cực kỳ.Chiếc giường phía trên mà Ron nằm vang lên tiếng cọt kẹt khi Harry bật ra một tiếng kêu khó chịu. Nó hít một hơi thật nhanh. Nó không muốn đánh thức Ron, người vẫn đang hồi phục sau chấn thương.Harry ép bản thân nhắm mắt và cuộn người lại. Có lẽ nếu nó nằm đủ lâu, nó sẽ ngủ được.Nhưng bây giờ tất cả những gì nó nhìn thấy là máu của Ron nhuộm màu lá cây và bụi đất bên ngoài. Xương của Ron lộ ra qua một vết rách trên da thịt, sắc đỏ phủ quanh, từng thớ cơ bị xé toạc. Ron bật khóc, thổn thức trong đau đớn và Harry không thể cảm nhận được các ngón tay của nó, không thể cử động đủ nhanh và Ron sắp chết, lịm dần và tất cả là lỗi của Harry-
"Dịch qua chút đi bồ tèo." Giọng Ron lay tỉnh Harry khỏi cơn ác mộng, đôi bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng đẩy Harry nằm sát vào tường. Harry đột nhiên nhận ra người mình ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhớp nháp và cứng ngắc vì nước mắt. Trong một nỗ lực tuyệt vọng để không làm Ron bị ướt nhẹp, nó ép người mình vào bức vách lều, cảm thấy cái vách lều bị lùi lại một chút trước khi phép thuật của tấm vải lều làm nó dừng lại. Nhưng Ron đã ở bên cạnh nó, vòng một tay ra sau lưng Harry và kéo nó lại gần để họ ôm chặt nhau trên chiếc giường nhỏ.Nếu cái giường đơn của Ron ở Hang Sóc đã đủ chật chội với cả hai người thì cái giường tầng trong lều thậm chí còn nhỏ hơn nữa. Harry không hiểu làm thế nào mà Ron lại có thể nằm vừa vặn, mà thậm chí tứ chi dài ngoằng của anh không bị thò ra ngoài mép giường. Như vậy, họ thực chất đã trở thành một, Ron để mắt cá chân của mình lên mắt cá chân của Harry và vòng tay ôm lấy nó. Anh đặt cằm mình lên đầu Harry, để mặt Harry áp vào phía trước bên vai bị thương của anh ta. Harry cố gắng tránh đi để anh bớt đau, nhưng cánh tay của Ron chỉ siết chặt lấy nó hơn mà thôi.
"Ngủ ngon H'ry." Anh lầm bầm. Hơi thở anh chậm dần và sâu dần gần như ngay lập tức, từng làn hơi vờn làn tóc trên đỉnh đầu Harry ra sau mỗi lần anh thở ra.Lẽ ra nó nên đẩy anh ra, đem Ron trở về giường của anh và chuẩn bị tinh thần cho một đêm dài đầy ác mộng, nhưng Harry không thể làm thế được. Thay vào đó, nó rúc đầu vào ngực Ron, đan chân họ vào nhau và xoắn những ngón tay vào chiếc áo sơ mi Chudley Cannons sờn rách của người kia. Nó hít vào, ngửi thấy mùi kem đánh răng, mùi kem cạo râu và Ron. Mùi hương mà chỉ vài giờ trước, nó gần chút nữa đã mất đi mãi mãi.
Ngày mai vẫn còn thời gian để nó phản đối lại chuyện này. Nhưng hiện tại thì điều duy nhất nó mong muốn chỉ là một giấc ngủ ngon.
---
Harry rất tức giận. Tức giận hơn trước kia. Có lẽ nó còn thấy tức giận hơn bao giờ hết. Cơn thịnh nộ che chắn tầm nhìn của nó, biến mọi thứ thành một hình ảnh mờ ảo, câm lặng.Ngay cả một cơn gió thổi sai hướng cũng có thể khiến bàn tay nó cuộn lại thành nắm đấm, chặt đến mức Harry có thể cảm nhận được móng tay nó đang bấu mạnh vào lòng bàn tay. Một tiếng kêu răng rắc từ cái radio của Ron sẽ khiến nó cảm thấy khó chịu. Một tiếng xước nhỏ từ cái bút lông của Hermione trên tờ giấy da làm nó muốn hét lên.
Còn tồi tệ hơn nữa khi Ron nói chuyện với Hermione. Răng nó nghiến chặt, tim đập thình thịch và những ngón tay nó co lại thành nắm đấm. Nó đã phải cắn môi để giữ bản thân không bị kích động, làm môi bị rách và chảy máu vào cuối lượt nó giữ mặt dây chuyền. Cơn ghen tuông đè nặng trong bụng dạ và lấp đầy cổ họng nó tệ hơn bất kỳ điều gì mà nó từng trải qua. Đôi khi, Harry có thể gạt bỏ chuyện này sang một bên, chỉ đơn giản là trầm ngâm khi canh gác hoặc đi loanh quanh trong lều mà không nói gì với hai đứa kia. Nhưng đôi lúc, khi một trong số hai đứa kia cố gắng nói chuyện với nó, chuyện đó lại phun trào và nó không thể ngăn bản thân mình lại được."Muốn ăn cái này không?" Ron hỏi, giơ hộp ngũ cốc lên. Anh lắc lắc cái hộp để thu hút sự chú ý của nó, và âm thanh đó làm nó muốn hét lên.Harry đảo mắt. "Sao cậu không hỏi Hermione ấy?" Nó nói nhanh, nhăn mũi như thể tên cô bạn thân nhất của nó để lại mùi vị kinh tởm trong miệng vậy. Đâu đó trong tâm trí, nó muốn dừng lại, nhưng Harry cảm thấy như không thể kiểm soát được giọng nói của bản thân.Ron cau mày. "Mình có hỏi, nhưng cậu ấy ăn rồi." Anh chậm rãi nói, mày nhíu vào nhau trong lo lắng. "Cậu ổn chứ?""Cậu ổn chứ?" Harry nhại lại, bằng một giọng đần độn sẽ phù hợp để bắt chước Grawp hơn là Ron.Ron cáu, trợn mắt. "Dạo này cậu như đồ ngu đó cậu biết không?" Giọng anh trở nên đanh thép và lạnh lùng. Harry không trả lời, ngoại trừ việc đứng thẳng dậy và quay đầu đi khỏi Ron. Nó không muốn nói chuyện với anh nữa. "Này! Mình đang nói chuyện với cậu đó!""Ồ, mình nghe đủ rồi." Harry nói với anh bằng một cái giọng nghe gần giống như tiếng gầm gừ. "Harry." Giờ Ron đang khó chịu. Harry nghe giọng anh là biết."Biến đi!" Harry la lên, đủ lớn để nó nghe thấy tiếng Hermione ré lên bên ngoài. Nó quay sang đối mặt với Ron, giơ nắm đấm lên. Vào khoảnh khắc đó, Hermione xông vào, những lọn tóc xoăn của cô nàng phất phơ trong gió, và chạy lại đứng giữa hai người."Cởi nó ra đi Harry." Cô nàng ngắt lời nó, chỉ vào cái mặt dây chuyền đang lạnh lẽo nằm trong lồng ngực. Cơn tức giận trong cổ họng nó như ngưng tụ lại, nó xé toạc thứ đó ra khỏi cổ mình. Rồi ném nó xuống đất, thở dốc.Một làn sóng êm ả tràn qua nó, theo sau là cảm giác tội lỗi đến mãnh liệt vì đã cư xử quá kinh khủng với Ron. Hermione lắc đầu. "Chà, mình nghĩ là đã đến lượt mình phải không?" Cô nàng nghiêm túc nói, mím môi nhìn hai đứa con trai. Cả hai đều trông xấu hổ chết đi được dưới đôi lông mày nhướn lên của cô bé. "Tới lượt cậu canh gác đó Harry."Harry bước ra khỏi lều mà không nhìn lại hai đứa nó.---
Nếu cơn giận của Harry dường như nhấn chìm nó lúc đeo cái dây chuyền thì với Ron, nó giống như một cơn thủy triều dâng không ngừng nghỉ. Khi anh bỏ ra ngoài, có một khoảnh khắc im lặng trong lều còn vang vọng hơn cả tiếng la hét. Hầu như nó thấy thật nhẹ nhõm khi không phải tranh cãi nữa.Và sau đó Hermione bật ra một tiếng sụt sịt nho nhỏ, Harry mới có thể nhìn nhận lại chuyện gì đã xảy ra."Cậu ấy đi rồi à?" Nó ngây ngốc nói, từng từ phát ra khỏi cổ họng và như hóa thành một hạt nước nhỏ rơi xuống chân hai đứa."Đúng vậy." Hermione xác nhận. Giọng cô nàng nghèn nghẹt. Rõ ràng là cô bé đang cố gắng hết sức để kiềm lại những giọt nước mắt khiến đôi mắt đen của cô bé trở nên đờ đẫn khi Hermione nhìn chằm chằm, há hốc miệng nhìn về lối vào lều."Cậu ấy sẽ không thể tìm được tụi mình nữa đúng không?" Đó không phải là một câu hỏi. Harry biết kết giới mà Hemione đã dựng lên trước khu trại của tụi nó rất chắc chắn, và khả năng phù phép của cô nàng ở mức hoàn hảo như sách giáo khoa. Bản thân Harry chưa bao giờ học giỏi ở trường nhưng khi nó cố gắng, nó có thể học rất nhanh và ghi nhớ chúng rõ ràng.Hermione lắc đầu thật nhanh, chớp mắt để cố gắng xua đi những giọt nước mắt phản bội. Chẳng ích gì cả, chúng lăn dài xuống má cô nàng, xuyên qua lớp bụi mỏng bao phủ mọi thứ tụi nó sở hữu sau một thời gian dài ở trong lều. "Sẽ không," Cô bé nói."Chúng ta sẽ ở lại đây lâu nhất có thể," Harry nói. Cô nàng gật đầu rồi đi sâu hơn vào trong lều. Nó nghe thấy tiếng lê bước trong phòng ngủ và biết cô nàng đang nằm trên giường khóc. Nó rất muốn làm như vậy. Những giọt nước mắt muộn màng giờ đây đang đè nặng lên khóe mắt nó, nhưng cần phải có ai đó canh gác. Nó nhặt cái mặt dây chuyền bị nguyền rủa và đi ra ngoài ngồi cạnh cửa.
Bên ngoài trời rất lạnh và cái mặt dây chuyền như biến thành băng. Nó muốn ném thứ này vào rừng, thứ này đã khiến Ron rời xa nó, nhưng chẳng ích gì. Tụi nó cần phải phá hủy mặt dây chuyền để tiêu diệt Voldemort. Đánh mất thứ này sẽ không thể mang Ron trở lại được.
Tụi nó ở lại khu trại thêm một ngày rưỡi nữa trước khi Hermione xuất hiện bên cạnh nó trong lúc canh gác. "Chúng ta phải đi thôi Harry," cô nàng thì thầm, những lời đó gần như không thể xuyên qua bầu không khí se lạnh cuối thu.
"Mình biết." Harry tuyệt vọng nói, đôi mắt xanh lục của nó cứ liên tục tìm kiếm trong rừng mà không hề có kết quả. Có lẽ nếu nó tìm thêm một giây nữa, chỉ cần đợi thêm một giây nữa thôi, Ron sẽ xuất hiện trở lại. Nó chắc chắn rằng người con trai kia sẽ tìm kiếm tụi nó sau hơn hai mươi bốn tiếng không bị ảnh hưởng bởi mặt dây chuyền. Có lẽ anh đang bị lạnh và đói. Harry không thể nhớ nổi anh có mặc áo khoác khi xông ra ngoài hay không. Nó chỉ nhớ mang máng rằng anh đã chộp lấy cái túi của mình.Và vì anh vẫn còn ở ngoài đó, nên nó mong là anh sẽ không bị Tử thần Thực tử bắt giữ. Suy cho cùng, bây giờ tụi nó đều là những kẻ bị truy nã. Một điều không hề mong muốn. Nếu bị bắt, chắc chắn anh sẽ bị tra tấn và giết chết mất thôi. Trái tim Harry như thắt lại trong lồng ngực và nó bước tới nửa bước, lúc này đang tuyệt vọng muốn chạy ra ngoài tìm anh.
"Harry." Giọng Hermione nghiêm nghị, bàn tay đặt trên vai nó nặng trĩu, và nó giật nảy mình khỏi cô bé rồi quay lại. Đôi mắt đen của cô nàng ánh lên vẻ buồn bã và ửng đỏ, những lọn tóc xoăn đang cố gắng thoát khỏi kiểu tóc búi rối bù mà Hermione đã tự cột lên. Mũi của cô bé đang ửng hồng, và nó không chắc là do lạnh hay do khóc.
Cô nàng buông thõng tay xuống, trông có vẻ hơi bối rối, nhưng sau đó đứng thẳng người lên và giữ thẳng vai. "Chúng ta phải rời đi thôi. Cậu ấy sẽ không quay về với chúng ta đâu," cô bé nói, nghe có vẻ cứng rắn hơn nhiều so với những gì nó nghĩ. Nó không cần phải gắng sức nhiều để thử thuyết phục cô bé ở lại thêm một ngày, một tuần, hay thậm chí một tháng-
Nhưng không. Harry biết tụi nó phải rời đi. Tụi nó càng ở lại chỗ này lâu thì càng có nguy cơ bị phát hiện. Vai nó rũ xuống, và nó gật đầu, đưa tay ra siết chặt tay Hermione. Có phải tay cô nàng luôn nhỏ bé như vậy so với tay nó hay không? "Vậy thì đi thôi," nó đồng ý, siết chặt tay cô nàng nhằm trấn an rồi thả ra. Nó dẫn đường quay lại lều để bắt đầu đóng gói, việc này không mất nhiều thời gian. Rốt cuộc, tụi nó gần như luôn phải đóng gói đồ đạc đề phòng trường hợp phải chạy trốn nhanh chóng.Hermione phá bỏ kết giới còn nó tháo rời cái lều. Khi nó nhét lều vào túi của cô nàng, họ nhìn nhau một lúc lâu đầy tuyệt vọng. Đó không phải là lần đầu tiên mà nó tự hỏi rằng quầng thâm dưới mắt mình có to và sẫm màu như của Hermione hay không.
Cú độn thổ chợt bóp nghẹt hơi thở của nó, và cùng với điều này, hy vọng cuối cùng của nó là được gặp lại Ron đã bị lấy đi.
"Cảm ơn vì đã làm cho tụi này bị hoảng sợ nhé bồ tèo." Cuối cùng nó cũng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. Ron yếu ớt cười nhe răng với nó."Cậu luôn luôn phải cảnh giác," anh trả lời. Giọng anh vẫn khàn khàn vì khi nãy đã la hét, nhưng Ron vẫn ở bên tụi nó nên Harry không quan tâm lắm. Nó chọc vào người anh.
"Dù vậy thì mình mới là đứa hay sắp chết, và mình muốn cứ để yên như vậy đi." Nụ cười của nó không hề chạm đến đuôi mắt, nhưng nó biết, như vậy cũng đã đủ chân thực."Mình sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu." Giọng Ron nghiêm túc, có lẽ còn nghiêm túc hơn lời đùa cợt của Harry. Rồi anh nhăn mũi và dựa sát vào người Harry một cách mệt mỏi. Sự tiếp xúc thân cận này làm bụng dạ Harry thấy nhột và hai má nó đỏ bừng.Để làm bản thân xao nhãng khỏi chuyện này, Harry siết chặt bờ vai lành lặn của Ron, kéo anh ra khỏi lòng mình và cẩn thận đứng dậy. "Vậy thì," Nó lẩm bẩm, nhìn thẳng từ Ron sang chỗ Hermione, "Mình sẽ dựng lều, cậu nghỉ ngơi đi."Nó phủi sạch lưng quần jean và vội vã bỏ đi, loạng choạng đi tới cái túi của Hermione để kéo lều ra. Nó đã tập dựng lều trong vườn cây ăn quả với Ron và Hermione trước khi tụi nó rời đi, trong những lúc rảnh rỗi mà tụi nó thường lẻn đi trước khi bà Molly hay chị Fleur hoặc một trong những người nhà Weasley khác xua tụi nó đi làm việc này việc nọ và khiến tụi nó bị xao nhãng khỏi kế hoạch riêng của mình. Nó đang cố nhớ lại câu thần chú trong lúc đầu óc hỗn độn liên tục hiện ra những khoảnh khắc mà Ron quá gần với cái chết. Giữa điều đó và sự hoảng hốt bên trong nó về số lượng phù thủy gốc Muggle sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng chỉ vì sự tồn tại của Harry, vì sự lãng phí thời gian thay vì cố đi giết Voldemort nhanh hơn, những câu thần chú đáng lẽ ra phải là bản năng giờ đây đang trốn tránh nó.Nếu nó gạt bỏ được cái cảm giác buồn nôn đến buồn cười trong lồng ngực khi thấy Ron hôn vợ của Reg Cattermole, thì đó là chuyện riêng của nó.Thật xui xẻo, trí nhớ ngắn hạn của nó đã khiến chiếc lều trông hơi lộn ngược từ trong ra ngoài, tự quấn lấy mình một cách khó khăn. Harry bật ra một tiếng thở dốc thất vọng. Nó dừng lại một chút để che mắt lại, như đang cố đẩy những giọt nước mắt chực trào ra khi một loạt xúc cảm ập đến cùng lúc.Và chợt một cơ thể ấm áp đang dựa vào lưng nó, cằm tựa vào đầu nó, và những ngón tay dài của Ron bao bọc lấy tay Harry. "Nói câu thần chú đi." Anh thì thầm.Harry sụt sịt, nhưng vẫn cố nói mà không lắp bắp; sự hiện diện của Ron, chân thực và sống động, giúp nó vững vàng lại vừa đủ đến nhớ câu thần chú. Ron điều khiển cây đũa phép của nó theo những chuyển động chính xác, hất lên trên đúng thời điểm để khiến cái lều tự xoay lại đúng vị trí. Khi mấy cái cọc tự đâm xuống đất, anh bước đến và mỉm cười nhẹ với Harry."Ổn chứ bồ tèo?" Anh hỏi, và Harry đã nhìn thấy nó như thế nào."Hoàn hảo." Nó nói. "Giờ thì cởi cái áo chùng đẫm máu đó ra đi trước khi Hermione lại bắt đầu khóc nữa đấy."---Nó đã nghĩ rằng có lẽ chuyện ngủ chung giường sẽ chấm dứt khi tụi nó ở trong lều. Ron đã nhanh chóng tránh sang một bên cho Harry vào trong ở quảng trường Grimmauld khi nó xuất hiện trước cửa phòng anh mà không có gì hơn ngoài một câu lầm bầm, "Sao mà lâu lắc thế." Nhưng hiện hoàn cảnh đã thay đổi - sự hiện diện của Hermione, những chiếc giường nhỏ bé, việc nhận thức được khả năng cái chết đến với tụi nó ngày càng cao - nó chắc chắn rằng bản thân phải tự nhớ cách để ru mình vào giấc ngủ.Harry lê bước lên giường sau khi Hermione tiếp quản ca canh gác, nó ngã gục xuống giường mà không thèm thay đồ. Ký ức về Gregorvitch nằm chết trên sàn in sâu vào trong tâm trí. Dù kiệt sức nhưng Harry vẫn không ngủ được. Nó quá tỉnh táo để nhớ về tiếng gào thét của một người chết vang vọng trong ký ức của mình. Những lời nhắc nhở trách mắng của Hermione về việc thực hành Bế quan Bí thuật đan xen giữa những tiếng gào thét tạo ra một điệp khúc gây quẫn trí cực kỳ.Chiếc giường phía trên mà Ron nằm vang lên tiếng cọt kẹt khi Harry bật ra một tiếng kêu khó chịu. Nó hít một hơi thật nhanh. Nó không muốn đánh thức Ron, người vẫn đang hồi phục sau chấn thương.Harry ép bản thân nhắm mắt và cuộn người lại. Có lẽ nếu nó nằm đủ lâu, nó sẽ ngủ được.Nhưng bây giờ tất cả những gì nó nhìn thấy là máu của Ron nhuộm màu lá cây và bụi đất bên ngoài. Xương của Ron lộ ra qua một vết rách trên da thịt, sắc đỏ phủ quanh, từng thớ cơ bị xé toạc. Ron bật khóc, thổn thức trong đau đớn và Harry không thể cảm nhận được các ngón tay của nó, không thể cử động đủ nhanh và Ron sắp chết, lịm dần và tất cả là lỗi của Harry-
"Dịch qua chút đi bồ tèo." Giọng Ron lay tỉnh Harry khỏi cơn ác mộng, đôi bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng đẩy Harry nằm sát vào tường. Harry đột nhiên nhận ra người mình ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhớp nháp và cứng ngắc vì nước mắt. Trong một nỗ lực tuyệt vọng để không làm Ron bị ướt nhẹp, nó ép người mình vào bức vách lều, cảm thấy cái vách lều bị lùi lại một chút trước khi phép thuật của tấm vải lều làm nó dừng lại. Nhưng Ron đã ở bên cạnh nó, vòng một tay ra sau lưng Harry và kéo nó lại gần để họ ôm chặt nhau trên chiếc giường nhỏ.Nếu cái giường đơn của Ron ở Hang Sóc đã đủ chật chội với cả hai người thì cái giường tầng trong lều thậm chí còn nhỏ hơn nữa. Harry không hiểu làm thế nào mà Ron lại có thể nằm vừa vặn, mà thậm chí tứ chi dài ngoằng của anh không bị thò ra ngoài mép giường. Như vậy, họ thực chất đã trở thành một, Ron để mắt cá chân của mình lên mắt cá chân của Harry và vòng tay ôm lấy nó. Anh đặt cằm mình lên đầu Harry, để mặt Harry áp vào phía trước bên vai bị thương của anh ta. Harry cố gắng tránh đi để anh bớt đau, nhưng cánh tay của Ron chỉ siết chặt lấy nó hơn mà thôi.
"Ngủ ngon H'ry." Anh lầm bầm. Hơi thở anh chậm dần và sâu dần gần như ngay lập tức, từng làn hơi vờn làn tóc trên đỉnh đầu Harry ra sau mỗi lần anh thở ra.Lẽ ra nó nên đẩy anh ra, đem Ron trở về giường của anh và chuẩn bị tinh thần cho một đêm dài đầy ác mộng, nhưng Harry không thể làm thế được. Thay vào đó, nó rúc đầu vào ngực Ron, đan chân họ vào nhau và xoắn những ngón tay vào chiếc áo sơ mi Chudley Cannons sờn rách của người kia. Nó hít vào, ngửi thấy mùi kem đánh răng, mùi kem cạo râu và Ron. Mùi hương mà chỉ vài giờ trước, nó gần chút nữa đã mất đi mãi mãi.
Ngày mai vẫn còn thời gian để nó phản đối lại chuyện này. Nhưng hiện tại thì điều duy nhất nó mong muốn chỉ là một giấc ngủ ngon.
---
Harry rất tức giận. Tức giận hơn trước kia. Có lẽ nó còn thấy tức giận hơn bao giờ hết. Cơn thịnh nộ che chắn tầm nhìn của nó, biến mọi thứ thành một hình ảnh mờ ảo, câm lặng.Ngay cả một cơn gió thổi sai hướng cũng có thể khiến bàn tay nó cuộn lại thành nắm đấm, chặt đến mức Harry có thể cảm nhận được móng tay nó đang bấu mạnh vào lòng bàn tay. Một tiếng kêu răng rắc từ cái radio của Ron sẽ khiến nó cảm thấy khó chịu. Một tiếng xước nhỏ từ cái bút lông của Hermione trên tờ giấy da làm nó muốn hét lên.
Còn tồi tệ hơn nữa khi Ron nói chuyện với Hermione. Răng nó nghiến chặt, tim đập thình thịch và những ngón tay nó co lại thành nắm đấm. Nó đã phải cắn môi để giữ bản thân không bị kích động, làm môi bị rách và chảy máu vào cuối lượt nó giữ mặt dây chuyền. Cơn ghen tuông đè nặng trong bụng dạ và lấp đầy cổ họng nó tệ hơn bất kỳ điều gì mà nó từng trải qua. Đôi khi, Harry có thể gạt bỏ chuyện này sang một bên, chỉ đơn giản là trầm ngâm khi canh gác hoặc đi loanh quanh trong lều mà không nói gì với hai đứa kia. Nhưng đôi lúc, khi một trong số hai đứa kia cố gắng nói chuyện với nó, chuyện đó lại phun trào và nó không thể ngăn bản thân mình lại được."Muốn ăn cái này không?" Ron hỏi, giơ hộp ngũ cốc lên. Anh lắc lắc cái hộp để thu hút sự chú ý của nó, và âm thanh đó làm nó muốn hét lên.Harry đảo mắt. "Sao cậu không hỏi Hermione ấy?" Nó nói nhanh, nhăn mũi như thể tên cô bạn thân nhất của nó để lại mùi vị kinh tởm trong miệng vậy. Đâu đó trong tâm trí, nó muốn dừng lại, nhưng Harry cảm thấy như không thể kiểm soát được giọng nói của bản thân.Ron cau mày. "Mình có hỏi, nhưng cậu ấy ăn rồi." Anh chậm rãi nói, mày nhíu vào nhau trong lo lắng. "Cậu ổn chứ?""Cậu ổn chứ?" Harry nhại lại, bằng một giọng đần độn sẽ phù hợp để bắt chước Grawp hơn là Ron.Ron cáu, trợn mắt. "Dạo này cậu như đồ ngu đó cậu biết không?" Giọng anh trở nên đanh thép và lạnh lùng. Harry không trả lời, ngoại trừ việc đứng thẳng dậy và quay đầu đi khỏi Ron. Nó không muốn nói chuyện với anh nữa. "Này! Mình đang nói chuyện với cậu đó!""Ồ, mình nghe đủ rồi." Harry nói với anh bằng một cái giọng nghe gần giống như tiếng gầm gừ. "Harry." Giờ Ron đang khó chịu. Harry nghe giọng anh là biết."Biến đi!" Harry la lên, đủ lớn để nó nghe thấy tiếng Hermione ré lên bên ngoài. Nó quay sang đối mặt với Ron, giơ nắm đấm lên. Vào khoảnh khắc đó, Hermione xông vào, những lọn tóc xoăn của cô nàng phất phơ trong gió, và chạy lại đứng giữa hai người."Cởi nó ra đi Harry." Cô nàng ngắt lời nó, chỉ vào cái mặt dây chuyền đang lạnh lẽo nằm trong lồng ngực. Cơn tức giận trong cổ họng nó như ngưng tụ lại, nó xé toạc thứ đó ra khỏi cổ mình. Rồi ném nó xuống đất, thở dốc.Một làn sóng êm ả tràn qua nó, theo sau là cảm giác tội lỗi đến mãnh liệt vì đã cư xử quá kinh khủng với Ron. Hermione lắc đầu. "Chà, mình nghĩ là đã đến lượt mình phải không?" Cô nàng nghiêm túc nói, mím môi nhìn hai đứa con trai. Cả hai đều trông xấu hổ chết đi được dưới đôi lông mày nhướn lên của cô bé. "Tới lượt cậu canh gác đó Harry."Harry bước ra khỏi lều mà không nhìn lại hai đứa nó.---
Nếu cơn giận của Harry dường như nhấn chìm nó lúc đeo cái dây chuyền thì với Ron, nó giống như một cơn thủy triều dâng không ngừng nghỉ. Khi anh bỏ ra ngoài, có một khoảnh khắc im lặng trong lều còn vang vọng hơn cả tiếng la hét. Hầu như nó thấy thật nhẹ nhõm khi không phải tranh cãi nữa.Và sau đó Hermione bật ra một tiếng sụt sịt nho nhỏ, Harry mới có thể nhìn nhận lại chuyện gì đã xảy ra."Cậu ấy đi rồi à?" Nó ngây ngốc nói, từng từ phát ra khỏi cổ họng và như hóa thành một hạt nước nhỏ rơi xuống chân hai đứa."Đúng vậy." Hermione xác nhận. Giọng cô nàng nghèn nghẹt. Rõ ràng là cô bé đang cố gắng hết sức để kiềm lại những giọt nước mắt khiến đôi mắt đen của cô bé trở nên đờ đẫn khi Hermione nhìn chằm chằm, há hốc miệng nhìn về lối vào lều."Cậu ấy sẽ không thể tìm được tụi mình nữa đúng không?" Đó không phải là một câu hỏi. Harry biết kết giới mà Hemione đã dựng lên trước khu trại của tụi nó rất chắc chắn, và khả năng phù phép của cô nàng ở mức hoàn hảo như sách giáo khoa. Bản thân Harry chưa bao giờ học giỏi ở trường nhưng khi nó cố gắng, nó có thể học rất nhanh và ghi nhớ chúng rõ ràng.Hermione lắc đầu thật nhanh, chớp mắt để cố gắng xua đi những giọt nước mắt phản bội. Chẳng ích gì cả, chúng lăn dài xuống má cô nàng, xuyên qua lớp bụi mỏng bao phủ mọi thứ tụi nó sở hữu sau một thời gian dài ở trong lều. "Sẽ không," Cô bé nói."Chúng ta sẽ ở lại đây lâu nhất có thể," Harry nói. Cô nàng gật đầu rồi đi sâu hơn vào trong lều. Nó nghe thấy tiếng lê bước trong phòng ngủ và biết cô nàng đang nằm trên giường khóc. Nó rất muốn làm như vậy. Những giọt nước mắt muộn màng giờ đây đang đè nặng lên khóe mắt nó, nhưng cần phải có ai đó canh gác. Nó nhặt cái mặt dây chuyền bị nguyền rủa và đi ra ngoài ngồi cạnh cửa.
Bên ngoài trời rất lạnh và cái mặt dây chuyền như biến thành băng. Nó muốn ném thứ này vào rừng, thứ này đã khiến Ron rời xa nó, nhưng chẳng ích gì. Tụi nó cần phải phá hủy mặt dây chuyền để tiêu diệt Voldemort. Đánh mất thứ này sẽ không thể mang Ron trở lại được.
Tụi nó ở lại khu trại thêm một ngày rưỡi nữa trước khi Hermione xuất hiện bên cạnh nó trong lúc canh gác. "Chúng ta phải đi thôi Harry," cô nàng thì thầm, những lời đó gần như không thể xuyên qua bầu không khí se lạnh cuối thu.
"Mình biết." Harry tuyệt vọng nói, đôi mắt xanh lục của nó cứ liên tục tìm kiếm trong rừng mà không hề có kết quả. Có lẽ nếu nó tìm thêm một giây nữa, chỉ cần đợi thêm một giây nữa thôi, Ron sẽ xuất hiện trở lại. Nó chắc chắn rằng người con trai kia sẽ tìm kiếm tụi nó sau hơn hai mươi bốn tiếng không bị ảnh hưởng bởi mặt dây chuyền. Có lẽ anh đang bị lạnh và đói. Harry không thể nhớ nổi anh có mặc áo khoác khi xông ra ngoài hay không. Nó chỉ nhớ mang máng rằng anh đã chộp lấy cái túi của mình.Và vì anh vẫn còn ở ngoài đó, nên nó mong là anh sẽ không bị Tử thần Thực tử bắt giữ. Suy cho cùng, bây giờ tụi nó đều là những kẻ bị truy nã. Một điều không hề mong muốn. Nếu bị bắt, chắc chắn anh sẽ bị tra tấn và giết chết mất thôi. Trái tim Harry như thắt lại trong lồng ngực và nó bước tới nửa bước, lúc này đang tuyệt vọng muốn chạy ra ngoài tìm anh.
"Harry." Giọng Hermione nghiêm nghị, bàn tay đặt trên vai nó nặng trĩu, và nó giật nảy mình khỏi cô bé rồi quay lại. Đôi mắt đen của cô nàng ánh lên vẻ buồn bã và ửng đỏ, những lọn tóc xoăn đang cố gắng thoát khỏi kiểu tóc búi rối bù mà Hermione đã tự cột lên. Mũi của cô bé đang ửng hồng, và nó không chắc là do lạnh hay do khóc.
Cô nàng buông thõng tay xuống, trông có vẻ hơi bối rối, nhưng sau đó đứng thẳng người lên và giữ thẳng vai. "Chúng ta phải rời đi thôi. Cậu ấy sẽ không quay về với chúng ta đâu," cô bé nói, nghe có vẻ cứng rắn hơn nhiều so với những gì nó nghĩ. Nó không cần phải gắng sức nhiều để thử thuyết phục cô bé ở lại thêm một ngày, một tuần, hay thậm chí một tháng-
Nhưng không. Harry biết tụi nó phải rời đi. Tụi nó càng ở lại chỗ này lâu thì càng có nguy cơ bị phát hiện. Vai nó rũ xuống, và nó gật đầu, đưa tay ra siết chặt tay Hermione. Có phải tay cô nàng luôn nhỏ bé như vậy so với tay nó hay không? "Vậy thì đi thôi," nó đồng ý, siết chặt tay cô nàng nhằm trấn an rồi thả ra. Nó dẫn đường quay lại lều để bắt đầu đóng gói, việc này không mất nhiều thời gian. Rốt cuộc, tụi nó gần như luôn phải đóng gói đồ đạc đề phòng trường hợp phải chạy trốn nhanh chóng.Hermione phá bỏ kết giới còn nó tháo rời cái lều. Khi nó nhét lều vào túi của cô nàng, họ nhìn nhau một lúc lâu đầy tuyệt vọng. Đó không phải là lần đầu tiên mà nó tự hỏi rằng quầng thâm dưới mắt mình có to và sẫm màu như của Hermione hay không.
Cú độn thổ chợt bóp nghẹt hơi thở của nó, và cùng với điều này, hy vọng cuối cùng của nó là được gặp lại Ron đã bị lấy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz