Vòng xoáy Săn mồi
Một gã tệ bạc, một kẻ đi săn
----------------
Trời Sài Gòn đêm nay không mưa, nhưng nặng mùi ẩm ướt như một lời cảnh báo. Những ánh đèn đường vàng vọt xuyên qua lớp sương mờ dày đặc, tạo ra thứ ánh sáng nhờ nhợ khiến lòng người thêm phần bất an.
Nơi quán bar góc phố, tiếng nhạc điện tử đập mạnh như nhịp tim đang đuổi theo một điều gì đó không xác định. Trong góc tối, hắn ngồi, đôi mắt sắc lẻm như lưỡi dao đang soi xét mọi kẻ bước vào.
Đó là Nguyễn Quang Anh, người đàn ông với vẻ ngoài hoàn hảo như tượng tạc. Mái tóc đen, vuốt ngược gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh, nhưng thứ cuốn hút nhất vẫn là ánh mắt. Một ánh mắt của kẻ thợ săn lão luyện, biết rõ giá trị của mình và cách dùng sự tự tin ấy để thao túng người khác.
Hắn nâng ly whiskey, ngón tay lướt nhẹ trên miệng ly như một điệu nhảy, ánh mắt quét qua căn phòng. Quang Anh đang tìm mồi, nhưng không phải kiểu mồi dễ bắt. Những cô gái ăn mặc hào nhoáng, cười lớn và cố ý gây chú ý không nằm trong danh sách của hắn. Hắn cần một con mồi có sức đề kháng, có chút gì đó phức tạp để trò chơi trở nên thú vị.
Đó là khi hắn nhìn thấy em - Hoàng Đức Duy
Em bước vào quán bar, không giống ai. Ánh sáng mờ nhạt nhưng vẫn đủ để thấy rõ tóc mái rũ xuống trông thật yêu kiều, óng ánh như màn đêm buông xuống, ôm lấy gương mặt thanh tú đậm chất mĩ miều xinh yêu.
Em không mặc những bộ quần áo bó sát khoe da thịt, thay vào đó là chiếc áo sơ mi trắng phảng phất nét cổ điển, phối cùng chiếc quần tây đen vừa vặn.
Em tựa như một làn khói mỏng, không quá nổi bật, nhưng một khi đã nhìn thấy thì không cách nào rời mắt.
Nguyễn Quang Anh cười mỉm.
"Thú vị đây," hắn nghĩ thầm.
Em trầm lặng, khép kín, nhưng ánh mắt em lại chất chứa một nỗi buồn khó nắm bắt. Một loại buồn khiến người ta muốn đến gần, muốn chạm vào, nhưng cũng sợ mình bị cuốn vào.
Em không đến đây để tìm niềm vui, càng không phải để được chú ý. Cô chỉ muốn trốn khỏi cuộc sống ngột ngạt bên ngoài, tìm một góc nhỏ để lặng yên cùng ly cocktail và đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Nhưng Quang Anh không cho Đức Duy cơ hội đó.
Hắn xuất hiện bên cạnh em như một cơn gió lạ, vừa đủ lạnh để khiến em rùng mình, nhưng cũng vừa đủ dịu dàng để em không muốn rời đi.
"Ly đầu tiên cho một nhóc con xinh đẹp thế này, có lẽ nên để tôi mời," Quang Anh cất tiếng, giọng nói trầm ấm, mang theo chút gì đó khiêu khích.
Đức Duy hơi ngước nhìn, ánh mắt có chút dè chừng.
"Tôi không nhớ mình đã mời anh ngồi," em đáp, giọng điệu lạnh lùng.
Quang Anh bật cười, không chút phật lòng. Hắn biết đây chỉ là lớp vỏ ngoài. Cậu nhóc này có thể lạnh, nhưng sâu bên trong, chắc chắn đang khao khát một điều gì đó.
"Chỉ là một lời chào thôi mà. Tôi hứa sẽ biến mất nếu em muốn," hắn đáp, đôi mắt sắc bén quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của em.
Đức Duy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm cocktail. Nhưng trong giây phút đó, Quang Anh biết mình đã tìm thấy con mồi.
----------------
Những ngày sau đó, Quang Anh bắt đầu cuộc săn của mình. Hắn xuất hiện mọi nơi mà Đức Duy có mặt, từ những quán cà phê nhỏ cho đến những con phố vắng người. Không phải kiểu bám đuôi lộ liễu, mà là sự tình cờ được sắp đặt hoàn hảo.
Duy ban đầu cảm thấy phiền, nhưng dần dần, sự kiên trì của hắn khiến em bối rối. Hắn không quá vồ vập, không hề tỏ ra kiểm soát. Hắn cho em khoảng không gian đủ để thở, nhưng vẫn để lại một chút áp lực khiến em không thể quên hắn.
Cả hai bắt đầu hẹn hò. Hoàng Đức Duy, người từng tự hào về sự độc lập của mình, không nhận ra rằng mình đang bị cuốn vào vòng xoáy mà Nguyễn Quang Anh tạo ra.
----------------
Ban đầu, hắn là tất cả những gì em từng mơ ước. Hắn ân cần, chu đáo, nhưng cũng đầy bí ẩn. Hắn khiến em cảm thấy mình được yêu, được nâng niu, nhưng rồi nhanh chóng rút lại điều đó, để em rơi vào trạng thái bất an.
Đức Duy bắt đầu thay đổi. Em không còn là chính mình, mà trở thành một kẻ luôn cố gắng để vừa lòng hắn. Nhưng mỗi lần em nghĩ mình đã làm đúng, hắn lại thay đổi luật chơi.
----------------
"Em không hiểu anh" Đức Duy thốt lên trong một lần cãi vã.
"Vì em không cố gắng đủ" Quang Anh đáp, ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng.
Em đau đớn, nhưng không dám buông tay. Hắn là ngọn lửa duy nhất trong đời em, dù biết ngọn lửa đó đang thiêu rụi mọi thứ.
----------------
Quang Anh không yêu em. Hắn chưa bao giờ yêu ai.
Với hắn, tình yêu chỉ là một trò chơi, một thứ để khẳng định quyền lực. Em chỉ là một trong số những con mồi mà hắn từng săn. Nhưng Đức Duy đặc biệt ở chỗ, cô không dễ gục ngã. Em chiến đấu, cố gắng giữ lấy tình yêu, và điều đó làm trò chơi của hắn thêm thú vị.
Nhưng rồi một ngày, em nhận ra sự thật. Em nhận ra rằng Quang Anh không yêu mình, rằng tất cả chỉ là một màn kịch.
Em quyết định rời đi.
Quang Anh không ngăn cản, nhưng ánh mắt hắn vẫn đeo bám em mãi
. "Em không bao giờ thoát khỏi anh được," hắn nói, giọng điệu chắc nịch.
----------------
Một năm sau, Đức Duy sống ở một thành phố khác, bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống, em vẫn cảm thấy ánh mắt ai đang dõi theo mình.
Ở màn hình bên kia, người đàn ông nhếch mép cười nhẹ.
"Hah, tôi đã nói em sẽ không thể thoát được tôi đâu mà."
****************
Nghỉ Tết Vui Vẻ nhóoo 💞💞
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz