【 Mộ Xương】 Trác Nguyệt An Nhặt Được Chú Cún Con
Chap 21
Tên chương: Trác Nguyệt An nhặt được một chú cún con (21)
Ở một diễn biến khác, Tô Xương Hà cũng bắt đầu kế hoạch thực sự của mình.
Việc hợp tác với Thủy Quan thì không cần bàn cãi, Thủy Quan làm nội ứng, biết rõ mọi kế hoạch của Dịch Bốc, chỉ cần im lặng chờ thời cơ, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp giết chết hai vị quan còn lại.
Đợi đến ngày Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong dự tính xuất thành, Tô Triết sẽ cùng gia chủ Tạ gia là Tạ Thất Đao dẫn theo mấy chục tinh nhuệ Ám Hà tới phục kích, nhưng chỉ đánh nghi binh, không tung toàn lực.
Sau đó thúc giục Ảnh Tông dồn phần lớn lực lượng tới chỗ đó, như vậy bên trong Ảnh Tông sẽ trống rỗng, lực lượng trấn thủ suy yếu đi nhiều, mới có cơ hội tiếp cận Vạn Quyển Lâu.
Còn Tô Xương Hà sẽ dẫn theo Mộ Vũ Mặc, Mộ Thanh Dương, Mộ Tuyết Vi cùng tiến vào Vạn Quyển Lâu, đối chiến với tên tông chủ sống chết cũng không chịu rời khỏi Ảnh Tông là Dịch Bốc.
Là một con cáo già lâu năm, Dịch Bốc tự cảm thấy lần này là thời cơ tốt nhất để giết Lang Gia Vương, quả thực đã phái phần lớn hộ vệ của Ảnh Tông ra ngoài. Nhưng lão lại không hoàn toàn tin tưởng Tô Xương Hà, vẫn ở lại trấn thủ trụ sở Ảnh Tông.
Hơn nữa, tên nhóc Tô Xương Hà kia gian giảo vô cùng, không thể nào ngoan ngoãn hợp tác thật sự, chắc chắn sẽ chừa lại hậu chiêu để giết lão. Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Ảnh Tông này ai giết ai còn chưa biết chắc đâu!
Tô Xương Hà là quân cờ không ổn định, đã không dùng được thì hủy đi là xong. Ảnh Tông vẫn sẽ là trời của Ám Hà!
Bên phía Trác Nguyệt An, hắn cưỡi ngựa ra khỏi thành Thiên Khải, đi về hướng Tuyết Nguyệt Thành được một ngày, nhưng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hoảng hốt vô cùng, vội vàng dừng ngựa lại.
Bình thường hắn đâu có chứng bệnh tim đập chân run, hai ngày nay ăn uống nghỉ ngơi cũng điều độ, đi đường tuy có gấp gáp chút nhưng vẫn nằm trong phạm vi thể lực cho phép.
Có lẽ là hơi mệt mỏi thật rồi, Trác Nguyệt An tự an ủi mình, chi bằng hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.
Thế là hắn tìm một khách điếm gần đó thuê phòng thượng hạng nghỉ lại, nhưng nằm mãi không ngủ được, bèn uống chút rượu an thần, lúc này mới chợp mắt.
Giấc ngủ này cũng chẳng hề yên ổn, bởi vì hắn gặp một cơn ác mộng.
Trong mơ, Tô Xương Hà toàn thân đầy vết thương, bất lực nằm trong vũng máu vươn tay về phía hắn, nhưng hắn lại như kẻ mù lòa mà đi lướt qua.
Hình ảnh thê thảm đó khiến Trác Nguyệt An giật mình tỉnh giấc. Giấc mơ thường là điềm báo, tên kia có khi nào thực sự gặp nguy hiểm rồi không!
Trái tim Trác Nguyệt An rối bời, chợt cảm thấy mình thực sự ngu ngốc, sao lại dễ dàng tin vào mấy lời xàm xí đó chứ.
Cái gì mà không thể nhìn thấy y giết người, không nhìn thì tìm một cái viện ở thành Thiên Khải mà nghỉ chân, chẳng phải tốt hơn việc đã chạy xa cả mấy trăm dặm như bây giờ sao!
Hắn vội vàng bật dậy, nhân lúc đêm tối, một đường phi ngựa quay lại Thiên Khải. Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nhé!
Bây giờ hối hận cũng vô dụng, chỉ là lần sau tuyệt đối không thể tin bất cứ câu nào từ miệng tên đó nữa, đồ lừa đảo!
Về phần Tô Xương Hà bên này, y quả thực đã phạm phải một sai lầm lớn, đó là đánh giá thấp thực lực của Ảnh Tông.
Cho dù Dịch Bốc đã phái phần lớn nhân thủ ra ngoài, nhưng những cao thủ hàng đầu thực sự vẫn trấn thủ tại trụ sở, một người cũng không đi.
Không chỉ vậy, lão còn chiêu an gia chủ Mộ gia đã phản bội lúc Ám Hà nội loạn là Mộ Tử Triết, dụ đi mất tay đấm Mộ Từ Lăng mà Tô Xương Hà phải dùng thuốc giải làm lợi thế mới đổi về được.
Lần này Dịch Bốc còn triệu tập ba vị trưởng lão của ba nhà Tô - Mộ - Tạ ở phân chi Thiên Khải, tọa trấn Vạn Quyển Lâu để đảm bảo không sơ hở chút nào.
Ba vị trưởng lão này đều tu luyện Diêm Ma Chưởng, lại còn có một chiêu hợp kích cực kỳ mạnh mẽ, cộng thêm đứa cháu trai là thiên kiêu về tiễn thuật của họ, nghĩ thế nào cũng không thấy khả năng thua!
Thực lực của Ám Hà đương nhiên không thể khinh thường, nhưng để lấy được lòng tin của Dịch Bốc, Tô Xương Hà đã phái những cao thủ thế hệ trước còn sót lại sau nội loạn đi đối phó với Lang Gia Vương.
Chỉ mang theo tân gia chủ Mộ gia và mấy đứa cháu đi xông vào Vạn Quyển Lâu, quả thực lực bất tòng tâm.
Tam lão Ảnh Tông nội lực thâm hậu, phối hợp lại cực kỳ ăn ý, hoàn toàn không cho đám người Tô Xương Hà cơ hội đánh trả. Cộng thêm tên cung thủ kia thỉnh thoảng lại bắn tên quấy nhiễu, càng khiến bọn họ không thể tiến lên một bước.
Tô Xương Hà thấy tình hình này, thực sự bất lực, đành phải thi triển Diêm Ma Chưởng đối chiến với Tam lão. Thốn Chỉ Kiếm của y trong vòng ba tấc là thiên địa, nhưng nếu ngay cả khoảng cách ba trượng cũng không vượt qua được, thì nói gì đến ba tấc?
Diêm Ma Chưởng vừa khởi, cục diện có chút thay đổi, Tô Xương Hà một mình gắng sức chống lại Tam lão Ảnh Tông, lúc này Mộ Vũ Mặc cũng rảnh tay dùng Thiên Chu Trận vây khốn tên thần tiễn thủ kia.
"Ha ha ha ha, Tô Xương Hà, người tưởng thật sự Diêm Ma Chưởng của chúng ta yếu hơn của ngươi sao? Diêm Ma Chưởng của Ảnh Tông không phải bản toàn vẹn, ba người bọn ta cũng chỉ luyện đến tầng thứ tám, đó là vì tầng thứ chín sẽ gây ra phản phệ, nên mới xóa bỏ bí tịch tầng chín đi. Còn ngươi, hiện tại tuy có thể mạnh hơn ba người bọn ta, nhưng một canh giờ sau, khi phản phệ ập đến, chúng ta dễ dàng có thể vây chết ngươi!"
Tam lão Ảnh Tông sắc mặt ung dung, thậm chí có chút miệt thị đám người Ám Hà đối diện. Chẳng qua chỉ là đám người trẻ tuổi cái gì cũng không biết, giống như trẻ con chơi đồ hàng mà cũng muốn thoát khỏi sự khống chế của Ảnh Tông, vọng tưởng!
Trong lòng Tô Xương Hà hiểu rõ, nhưng không thể vì thế mà nhụt chí. Lần hành động này do y chủ đạo, nếu ngay cả y cũng không trụ được, thì những người Ám Hà khác dựa vào cái gì mà liều mạng, tiếp tục tìm chết chứ?
"Các ngươi nói một canh giờ là một canh giờ sao? Những kẻ đã rời xa việc giết chóc quá lâu như các ngươi căn bản không hiểu, là một sát thủ, ta nhất định sẽ trụ được đến khoảnh khắc giết sạch các ngươi!"
Tô Xương Hà gầm lên, một lần nữa vận nội lực, thúc giục pháp tướng Diêm Ma Chưởng tấn công về phía Tam lão Ảnh Tông, áp chế ba người không thể kháng cự.
Tình thế mắt thấy sắp xoay chuyển, nhưng lúc này Dịch Bốc xuất hiện lại một lần nữa làm rối loạn trận tuyến của Tô Xương Hà.
"Cái lão rùa già này thế mà cũng ra tay rồi?" Không trách Tô Xương Hà không nghĩ tới, thực sự là Dịch Bốc quá cẩn thận, luôn trốn trong phủ Quốc trượng không bước ra nửa bước.
Vốn dĩ vì thân phận Quốc trượng của lão, Tô Xương Hà đã định không giết lão, vừa hay giảm bớt chiến lực của một bên, nhưng không ngờ lão lại ra mặt vào lúc này để xoay chuyển chiến cục.
"Đại gia trưởng! Ta tới cản lão giúp ngài, ngài đừng quên giao ước của chúng ta!" Sự xuất hiện đột ngột của Thủy Quan và Mộ Hồng Anh khiến Tô Xương Hà thở phào nhẹ nhõm.
Hai người này cuối cùng cũng tới.
Vốn đã lên kế hoạch để Thủy Quan tránh mặt Thiên Quan giết chết Địa Quan, sau đó để Mộ Hồng Anh dùng thuật dịch dung đóng giả Địa Quan thừa cơ lẻn vào, hợp lực giết chết Thiên Quan.
Chỉ là Thiên Quan quả thực khó giết, hai người tốn rất nhiều sức lực mới miễn cưỡng hạ sát được hắn. Lúc này tuy nói là chống lại Dịch Bốc, nhưng cũng chẳng còn lại bao nhiêu nội lực.
Nhưng thế thì đã sao?
Lần này nếu thắng, tất cả mọi người đều có thể đạt được thứ mình muốn, đủ để người ta đánh cược tất cả!
Chiến sự trở nên giằng co, nhưng cũng giống như lời Tam lão Ảnh Tông nói, phản phệ của Diêm Ma Chưởng dần bắt đầu. Tô Xương Hà cũng có chút lực bất tòng tâm, mấy lần suýt trúng tên của tên thần tiễn thủ kia.
"Đại gia trưởng! Cẩn thận!" Trận pháp phòng ngự của Mộ Thanh Dương thực sự không chống đỡ nổi nữa, mà người đứng mũi chịu sào, chính là Tô Xương Hà ở vị trí tiền phương.
Cung thủ là kẻ biết nắm bắt thời cơ nhất, cho dù dưới sự ngăn cản của Thiên Chu Trận của Mộ Vũ Mặc, hắn vẫn bắn ra một mũi tên chí mạng, nhắm thẳng hướng tim Tô Xương Hà lao tới trong chớp mắt.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh trường kiếm từ phía Tây bay tới đánh chệch mũi tên kia, nhưng cũng chỉ lệch đi vài tấc. Mũi tên vẫn xuyên qua xương tỳ bà của Tô Xương Hà, chấn y lùi lại phía sau vài bước.
Lúc này Tam lão Ảnh Tông cũng nhìn chuẩn cơ hội hợp lực tung ra một chưởng. Trong tích tắc sinh tử, Tô Xương Hà được vớt vào một vòng tay quen thuộc, tay còn lại của người phía sau vung ra một kiếm đẩy lùi Tam lão.
"Thiên Hạ Duy Ngã!" Duy ngã tối cường!
Tam lão cũng không phải người ở ẩn tránh đời, tự nhiên nhận ra chiêu kiếm danh chấn thiên hạ trong trận Ma giáo Đông chinh này.
"Tễ Nguyệt công tử Trác Nguyệt An? Ngươi tới đây làm gì?"
"Cứu người." Trác Nguyệt An trừng mắt nhìn ba người đối diện, không chút sợ hãi.
"Cứu người? Nhưng nơi này là Ảnh Tông, sát thủ Ám Hà muốn bắt nạt Ảnh Tông ta, vị thiếu hiệp chính đạo này chẳng lẽ lại muốn cứu người của Ám Hà sao?"
Tam lão Ảnh Tông lộ vẻ âm hiểm, miệng thì nói lời trì hoãn Trác Nguyệt An, nhưng tay lại ra ám hiệu về phía sau, để tên cung thủ kia chọn cơ hội bắn thêm một mũi tên.
Trác Nguyệt An nâng Lạc Vũ kiếm, một chiêu Xuân Vũ kiếm pháp chặn lại đòn tấn công sắp đâm vào Tô Xương Hà. Tam lão Ảnh Tông kinh hãi, lập tức nhớ tới phụ thân của vị Tễ Nguyệt công tử này chính là Kiếm thần Trác Vũ Lạc đại danh đỉnh đỉnh!
Ba người trong lòng kiêng kỵ Kiếm thần Trác Vũ Lạc của Vô Kiếm Thành, bèn lên tiếng: "Chuyện ở đây là ân oán giữa Ám Hà và Ảnh Tông, Trác Thiếu thành chủ làm thế này là muốn đặt Vô Kiếm Thành vào chỗ nào?"
"Hôm nay ta tới đây, chỉ đơn thuần là Trác Nguyệt An, vì bảo vệ bạn của ta mà đến, không liên quan gì đến Vô Kiếm Thành!"
"Ngươi nói không liên quan là không liên quan sao? Phụ thân ngươi nếu hôm nay ở đây, ngươi có dám nói như vậy không?"
"Phụ thân dạy ta rằng, hành tẩu giang hồ, tình nghĩa là trên hết. Người nếu ở đây, cũng sẽ đứng cùng ta!"
Nói xong hắn liền phi thân lên trước, một lần nữa thi triển chiêu kiếm từng định đoạt cục diện Ma giáo năm xưa — Thiên Hạ Duy Ngã!
"Được được được, vậy để chúng ta lĩnh giáo chiêu kiếm vang danh thiên hạ này!"
Tam lão Ảnh Tông ba người hợp nhất, hòa quyện khí thế thành một thể, trở thành một tồn tại mới tựa như chúa tể địa ngục, từ trong ngục tối vô biên từ từ trỗi dậy, ba đầu sáu tay, đánh đâu thắng đó.
Trên đó một đôi tay bắt quyết, một đôi tay cầm kiếm, một đôi tay giơ đao, dưới sự đồng tâm hiệp lực của Tam lão mà thúc giục, đồng thời đánh về phía Trác Nguyệt An.
Trác Nguyệt An một người một kiếm lao lên, vọng tưởng lấy sức một người chống lại ba người, nhưng vẫn là phí công. Trong lần đối kích này, Trác Nguyệt An bị chấn bay ra ngoài, chịu nội thương.
"Chiêu kiếm này rất tinh diệu," Mộ Phù Sinh, kẻ đứng đầu Tam lão lắc đầu châm chọc: "Nhưng, vẫn chưa đủ mạnh. Con trai Trác Vũ Lạc cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Lửa giận bốc lên từ đáy lòng Trác Nguyệt An, hắn không nghe nổi một câu nào nói xấu cha mình, lập tức cầm kiếm lao lên lần nữa, nhưng lại bị một kích đánh bật trở về. Lần này chấn động khiến lục phủ ngũ tạng hắn đảo lộn, không kìm được phun ra một ngụm máu lớn.
"Trác Nguyệt An, ngươi sao rồi?" Tô Xương Hà vừa mới hoãn lại một chút, thấy Trác Nguyệt An thổ huyết liền lập tức tiến lên đỡ lấy.
"Khụ khụ," Trác Nguyệt An lúc này không muốn nói gì với y, chỉ dùng Lạc Vũ kiếm chống đỡ thân thể, từ từ đứng thẳng dậy, nhìn về phía Tam lão nói:
"Ngươi không nên nhục mạ phụ thân ta!"
"Thì đã sao? Ông ta chỉ xưng Kiếm thần chứ không xưng Kiếm tiên thì nên nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay! Vô Kiếm Thành, hừ! Một cái thành lẽ ra đã phải bị diệt vong từ lâu rồi! Nếu không phải... À đúng rồi, ta lẽ ra nên nghĩ đến người Ám Hà và Vô Kiếm Thành đã sớm có cấu kết, nếu không sao lại có một kẻ thừa kế Thập Bát Kiếm Trận đi cứu Vô Kiếm Thành chứ?"
Trác Nguyệt An nghe vậy bỗng nhiên nhìn về phía Tam lão Ảnh Tông. Có ý gì? Chẳng lẽ biến cố mười năm trước của Vô Kiếm Thành lại có quan hệ gì với Ảnh Tông!
Tô Xương Hà nghe vậy lại có chút chột dạ. Y đã sớm biết chuyện này từ chỗ Vương chưởng quầy của Tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền, nhưng vẫn chưa từng nói rõ với Trác Nguyệt An, chính là sợ hắn vì chuyện Ám Hà từng tham gia vào mà sinh lòng chán ghét y.
Bây giờ, e là không giấu được nữa rồi.
"Năm xưa không diệt được Vô Kiếm Thành, hôm nay giết chết Thiếu thành chủ nhà ngươi cũng không tính là giết oan. Ngươi cứ cùng tên Đại gia trưởng Ám Hà này chết chung một chỗ đi!"
Tam lão Ảnh Tông lúc này thực sự động sát tâm, toàn lực thúc giục pháp tướng hợp kích đánh về phía hai người. Nhưng chỉ thấy một bóng kiếm trong nháy mắt đã chắn ngang đòn chí mạng này.
"Mộ Vũ!"
Trác Nguyệt An trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này đã ngộ ra. Hóa ra kiếm đạo thực sự phải ở trong ranh giới sinh tử mới có thể ngộ được, và kiếm ý của hắn cũng đã sáng tỏ trong tâm.
Trước kia hắn luyện kiếm chỉ để được phụ thân khen ngợi, để danh chấn thiên hạ, để làm rạng danh Vô Kiếm Thành.
Nhưng chiêu kiếm ngày hôm nay, hắn chỉ vì bảo vệ một người sau lưng mà thôi.
Chiêu kiếm này được gợi mở từ Thập Bát Kiếm Trận. Trước kia hắn không có binh khí thực sự thích hợp với Thập Bát Kiếm Trận trong tay, nên vẫn luôn không thể dung hội quán thông nó với kiếm của mình.
Nhưng hôm nay hắn đột nhiên ngộ ra rồi. Thập Bát Kiếm Trận có thể là mười tám thanh kiếm, cũng có thể là một trăm tám mươi, một ngàn tám trăm, một vạn tám ngàn thanh kiếm, vậy thì, cũng có thể chỉ là một kiếm!
Nhất hóa vạn thiên! (Một hóa thành ngàn vạn)
Chỉ một thanh kiếm bay ra, nhưng trong nháy mắt phân tách thành hàng vạn kiếm quang, kiếm thế, kiếm ảnh. Từ trên chín tầng trời rơi xuống hỗn loạn, tựa như cơn mưa phùn lúc hoàng hôn (mộ vũ), dày đặc mà kinh khủng.
Phụ thân, minh tâm chứng đạo, con dường như đã hiểu rồi.
Kiếm của con, là kiếm thủ hộ.
"Ta có một kiếm,
Tên gọi Mộ Vũ,
Mời quân nếm thử!"
(Lời tác giả ngốc nghếch: Cháy lên rồi! Thật sự cháy lên rồi! (Không biết cháy ở đâu nhưng cứ cháy lên là được rồi!!!)
Cái điểm "Mộ Vũ" bảo vệ vợ này có ai hiểu không! Bạn học nào hiểu xin mời đứng dậy!!!)
Nguyệt An chính là thiên tài lưu đột phá ngay trong trận chiến đó nha ~ Chỗ này thực ra xét về thực lực là đột phá Kiếm Tiên rồi, thực ra trước đó chỉ cách Kiếm Tiên một bước thôi, chính là minh tâm (sáng tỏ tâm ý), nhưng chỗ này úp mở một chút, Kiếm Tiên gì đó Nguyệt An vẫn chưa muốn làm đâu ~
Bé Xương Hà... Bé Xương Hà nhà ngươi, đợi bị đánh nát mông đi, chồng ngươi giận lắm rồi (╰_╯), hậu quả rất nghiêm trọng!
Cầu bình luận cầu đề cử ~)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz