ZingTruyen.Xyz

Linh Thức

CHƯƠNG 10: BẢO VẬT TRÊN THÁP TÀN KINH CÁC

KellyLee173


Sau khi nghe hết những gì Tử Lưu và Tạ Dung vừa điều tra được, Trầm Nguyệt lặng im rất lâu. Bàn tay nàng khẽ đặt lên chuôi Hàn Băng Kiếm bên hông, cảm nhận được hàn khí mơ hồ giao hòa với hơi thở của nàng. Nàng ngẩng lên, đôi mắt như hồ nước đêm soi bóng trăng.

"Ta đã có ý rồi." Giọng nàng rất nhẹ, nhưng trong sự điềm tĩnh ấy ẩn giấu một quyết ý lạnh lẽo.

Tử Lưu cau mày, ánh mắt lo lắng: "Nguyệt nhi, ý con là...?"

Trầm Nguyệt nhìn sâu vào mắt ông, chậm rãi nói từng chữ: "Con sẽ đột nhập tầng sáu Tàng Kinh Các. Nơi ấy, đêm đêm đều có thứ gì đó đang gọi con. Giờ con đã lấy được Hàn Băng Kiếm, kiếm linh có thể cảm ứng với vật kia. Đây không chỉ là cơ hội để tìm ra chân tướng điều gì đang dẫn dắt vận mệnh con... mà cũng là cơ hội để dụ kẻ nấp sau màn phải ra tay."

Tạ Dung trầm mặc, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

Tử Lưu nhíu mày sâu hơn: "Nhưng kế này quá nguy hiểm. Nguyệt nhi, con có nắm chắc phần thắng?"

Trầm Nguyệt khẽ lắc đầu: "Con không chắc phần thắng, nhưng sẽ dẫn dụ được rắn ra khỏi hang, chúng ta sẽ biết được hắn là ai, thay vì lo sợ con sẽ chủ động nghênh chiến trực diện."

Tử Lưu thở dài thật sâu. Ánh mắt già nua nhìn nàng: "Ta này sẽ bày hộ tâm trận quanh Tàng Kinh Các, đặt thêm ẩn trận, sát trận, trợ lực cho các con nếu có biến. Hứa với ta, nếu trong cơn nguy cấp con phải rút lui ngay, không được liều mạng."

Trầm Nguyệt mỉm cười nhạt, ánh mắt kiên định như băng sương: "Chúng ta bắt đầu thôi."

Đêm xuống. Sương núi phủ đầy trên mái ngói xanh rêu Tàng Kinh Các. Ánh trăng lu mờ sau tầng mây bạc, chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt rơi trên nền đá cổ.

Trầm Nguyệt một mình bước trên hành lang đá dẫn vào tháp. Áo bào xám nhạt hòa cùng màu đêm, khí tức nàng thu liễm đến mức như hoà tan trong bóng tối. Tay nàng nắm chặt Hàn Băng Kiếm, hơi lạnh từ chuôi kiếm như thấm vào tận xương, nhưng ánh mắt nàng vẫn tĩnh như mặt hồ thu.

Trầm Nguyệt đứng trước cánh cửa gỗ đen tuyền khắc đầy phù văn cổ ở tầng 6 ngọn tháp, Hàn Băng Kiếm trong tay nàng khẽ rung, kiếm linh phát ra một tiếng long ngâm cực nhỏ, chỉ mình nàng nghe thấy trong linh thức.. Trầm Nguyệt kết thủ ấn, mượn lực kiếm linh, dẫn ngũ hành khí tụ quanh đầu ngón tay. Nàng điểm một chỉ vào kết giới cổ trên cửa. Một luồng sáng xanh lam như thuỷ ngân len vào kết giới, từng vòng từng vòng ấn văn cổ hiện lên, hàn khí từ Hàn Băng Kiếm giao hòa với khí tức bí ẩn ẩn sâu trong tầng sáu, từng tầng cấm chế tan như sương khói.

Cánh cửa tầng sáu kẽo kẹt mở ra.

Nhưng cùng lúc đó, Tử Lưu và Tạ Dung đồng thời cảm nhận thiên địa hơi rung động. Một tia tà niệm cực nhạt thoáng qua trong không gian, nhanh đến mức mắt thường khó nhận. Một luồng khí lạnh lẽo, ẩn nhẫn đến cực điểm, từ sâu trong bóng tối vọng tới.

Tạ Dung hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn vào khoảng không, trường kiếm khẽ rung: "Đến rồi..."

Tử Lưu lẩm bẩm, tay kết ấn biến hóa, hộ tâm trận âm thầm mở rộng, giao thoa với trận nhãn ngầm mà ông bố trí từ trước: "Quả nhiên, hắn vẫn luôn rình rập."

Bên trong, khí tức cổ xưa ập ra, bụi phủ dày trên điển tịch, linh quang lác đác lập lòe. Chính giữa tầng, trên bệ đá đen nhánh, một vật hình tròn, nhỏ như nắm tay, phát ra ánh sáng nhàn nhạt xanh biếc - một khối ngọc bán nguyệt cổ xưa, khắc phù văn tinh diệu đến mức chỉ nhìn thôi đã khiến tâm thần dao động.

Từ khối ngọc ấy, một luồng ý niệm mơ hồ truyền tới: "Nguyệt... trở về..."

Trầm Nguyệt tim khẽ rung. Nàng không tiến thêm bước nữa, chỉ giơ Hàn Băng Kiếm lên, để kiếm ý và ngọc khí cộng hưởng.

Chính khoảnh khắc ấy:

Một luồng khí tức mạnh mẽ xé rách hư không lao tới thân ảnh hư ảo của Trầm Nguyệt trong tầng sáu, hỏa diễm như long cuồn cuộn đỏ rực như muốn thiêu rụi trời đất. Sát ý lạnh lẽo như lưỡi dao cắt thẳng vào linh hồn, mang theo uy thế chỉ kẻ từng trải trăm trận sinh tử mới có.

Nhưng sát chiêu đánh trúng, hư ảnh tan biến trong hư không như băng tuyết gặp lửa, để lại một trận gió lạnh quẩn quanh.

Ngay khoảnh khắc hắn sững người, nhận ra bị lừa, Vạn Linh Vô Ảnh Trận của Tử Lưu chân nhân đã giăng kín. Trận vây khốn cấp cao hợp với phù ấn cổ, chuyên chế trụ tu giả Phân Thần hậu kỳ, tầng tầng ấn quyết đánh xuống, linh lực từng đạo như núi đổ, liên tiếp phong tỏa không gian xung quanh.

Tạ Dung cũng xuất hiện, kiếm quang như tuyết, dùng Thuỷ Linh Kiếm Ý chế trụ từng đợt hỏa diễm phá trận của đối phương, khiến linh lực hỏa hệ bị hao tổn nhanh chóng.

Hoá ra ngay từ khi mở được cánh cửa, Trầm Nguyệt đã vận dụng Hàn Băng Kiếm làm tâm dẫn, sử dụng Hàn Băng Hoa Ảnh Phân Thân Thuật, phân ra 1 đạo hư ảnh, khí tức đều giống nàng như đúc, linh khí chân thực đến mức đủ che mắt cả tu giả Đại Thừa.

Trầm Nguyệt xé bùa ẩn thân bước ra, tay nắm chặt Hàn Băng Kiếm, ngũ hành hợp nhất, kiếm ý hóa cánh hoa băng, một chiêu Đào Hoa Sát Ảnh phá vào mắt trận, khiến toàn bộ trận pháp đè nặng lên kẻ giấu mặt, từng lớp từng lớp như lưới trời giăng kín.

Cả ba phối hợp thiên y vô phùng, từng tưởng có thể diệt trừ tận gốc kẻ giấu mặt. Nhưng đối phương chỉ lạnh lẽo cười khẽ, mắt lóe tia tàn độc.

"Lũ tiểu bối... lần này là lão phu khinh suất!"

Hắn bùng nổ linh lực hộ thể, hỏa quang rực trời, hủy một phần trận văn. Tay kết ấn như gió, trong chớp mắt vẽ ra Không Gian Dẫn Đạo Phù, hư không trước mặt vỡ nát như gương vỡ, hắn lướt vào, biến mất không thấy tăm hơi.

Trong không trung, chỉ còn vang vọng dư âm lạnh lẽo:

"Lần sau các ngươi không may mắn như vậy đâu!"

Tạ Dung thu kiếm, mắt nhìn nơi linh quang vừa tan, sắc mặt âm trầm:

"Cao thủ cấp Đại Thừa kỳ mới có thể phá huỷ pháp trận đó, linh căn hỏa hệ, trong tông môn ta, Tử Lưu sư thúc, người có nhận ra là ai không?"

Tử Lưu chân nhân im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài, giọng trầm như gió bắc:

"Ta không dám nghĩ đến... nhưng nếu đúng là hắn... Vân Cảnh Tông e là đã không an toàn từ lâu."..

Bỗng nhiên, tiếng chuông báo động tông môn vang lên từng hồi, ngay trong đêm, cả Vân Cảnh Tông trùng trùng điệp điệp pháp trận bừng sáng. Khí cơ kín bưng, linh áp bao phủ trời đất.

Từng đạo pháp lênh vang rền trong gió: "Vây bắt Trầm Nguyệt, lấy lại bảo vật trấn môn!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz