Chương 12: Tĩnh lặng dưới mái Trường Tâm
Trường Tâm phủ đầu thu, nắng vẫn gắt nhưng gió đã dịu hơn. Những khóm cúc ngoài sân vừa trổ bông đầu mùa, hương thơm dìu dịu bay ngang hành lang gỗ.
Trong gian nhà nhỏ phía nam, nơi dùng làm chỗ nghỉ cho quản sự lâu năm - bà Lục mới trở về sau ba năm vắng mặt, đang ngồi dưới hiên, tay nâng chén trà nóng, mắt nhìn về phía sân trong như tìm lại hơi thở cũ.
Thược Dược mang thêm ấm trà vào, đặt xuống bàn tre. Tuy là người trẻ tuổi hơn, mới về phủ ba năm – đúng vào thời điểm Trần Uyển Hân được đưa về nhưng từ lâu nàng đã nghe danh bà Lục. Người này từng là quản sự chính của Trường Tâm phủ, thân cận với chủ nhân hơn hai mươi năm. Tính tình nghiêm khắc, trí nhớ hơn người, từng quản mọi chuyện trong phủ từ việc tiếp khách đến sổ thuốc cho ngựa.
Bà Lục nhìn sang Thược Dược, ánh mắt không nghiêm, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
– “Ba năm ở phủ, quen chưa?”
Thược Dược rót trà, lễ phép đáp:
– “Cũng quen rồi ạ. Ở đây tĩnh, tiểu thư lại dễ gần.”
Bà Lục khẽ cười, nhưng trong mắt như có gì sâu xa:
–"Ta nghe tên Thược Dược từ năm đó, nhưng mãi mới được gặp.”
–“Con cũng hay nghe nhắc bà. Đại nhân chưa từng cho ai đụng vào phòng chính của người... trừ lúc bà còn quản. Sau này cũng chỉ có tiểu thư được vào”
Gió từ cây mộc lan lùa qua hiên, mang theo mùi nắng và chút hơi đất. Cả hai im lặng một lúc, rồi bà Lục khẽ hỏi:
–“Tiểu thư giờ thế nào rồi?”
Thược Dược ngước lên, giọng mang theo nét dịu dàng hiếm có:
–“Dạ... vẫn như trước. Không nói nhiều, nhưng học rất siêng. Luyện kiếm hằng ngày, không than vất vả.”
Một thoáng ngập ngừng, rồi nàng tiếp, nhẹ hơn:
–“Cũng rất cứng đầu.”
Bà Lục bật cười khẽ, chậm rãi nhấp ngụm trà, nhìn về phía cuối hành lang ,l có bóng người thiếu nữ vừa đi ngang qua với thanh kiếm gỗ trong tay.
Một lát sau, bà mới nhẹ giọng, như đang trò chuyện cùng gió:
— “Mấy năm nay... đại nhân rất yên quý tiểu thư.”
Câu nói ấy không mang vẻ đàm tiếu, càng không phải đánh giá. Nó như một kết luận giản đơn, được chắt lọc từ ánh mắt quan sát và trí nhớ của một người từng sống gần chủ nhân hơn bất kỳ ai khác.
Thược Dược khẽ cúi đầu, nhưng không giấu được ánh nhìn chợt sáng lên.
–“Con cũng cảm nhận được… Nhưng đại nhân chưa từng nói điều gì cả.”
Bà Lục đặt chén trà xuống, tay mân mê viền chén như đang cân nhắc:
–“Ngài ấy không cần nói. Từ lúc đồng ý giữ tiểu thư lại Trường Tâm phủ, đã là một sự khác biệt rồi.”
Thược Dược hỏi nhỏ:
–“Vậy... bà nghĩ ngài ấy có biết thân thế thật của tiểu thư không?”
Bà Lục khẽ gật.
–“Biết chứ. Nếu không biết, sao lại để một đứa bé xa lạ ở bên cạnh, cho học chữ, luyện võ”
Thược Dược nín lặng.
Bà Lục đưa mắt nhìn nàng, giọng khẽ nhưng chắc nịch:
–“Chẳng có đệ tử nào lại được như vậy. Tiểu thư… là ngoại lệ. Không chỉ trong phủ. Mà cả trong lòng người.”
-------
Buổi chiều, sau buổi luyện chữ, Trần Tử Khiêm giao cho Hân một tờ giấy, viết bằng nét bút quen thuộc:
–“Đến kho lấy bộ sách binh pháp, đặt trong hòm gỗ đỏ, tầng hai, góc tây.”
Hân cúi đầu nhận lệnh. Không thắc mắc, cũng không đắn đo.
Từ trước đến nay, kho sách trong phủ là nơi cấm địa đối với gia nhân. Chỉ có thầy, vài quan khách thân cận hoặc người được lệnh đặc biệt mới được ra vào. Chính bản thân Hân cũng từng nhiều lần đi ngang qua dãy nhà kho cũ kỹ ấy mà không dám ngẩng đầu nhìn lâu.
Nhưng lần này, nàng bước đến với tờ lệnh trong tay, lòng bình tĩnh như thể mọi việc đều hiển nhiên.
Cửa kho hơi khép, chỉ hé một khe nhỏ. Vừa đặt tay lên chốt cửa, một giọng nói cất lên từ bên cạnh, có phần gấp:
–“Kho này… không được tự tiện vào.”
Người lên tiếng là một gia nô mới đến phủ độ nửa tháng, tuổi chừng hai mươi, mặc áo vải thô màu xám, trên ngực còn thêu chưa rõ chữ. Dáng vẻ lễ phép, nhưng giọng nói mang theo sự đề phòng.
Gia nô ấy nhìn nàng một lượt – chiếc áo vải gọn gàng, tay áo xắn cao, nhưng rõ ràng là người trẻ tuổi, trông không giống gia nhân thường thấy. Có vẻ nghi ngờ, hắn hơi lùi một bước, vẫn cố nhắc lại, nhỏ giọng hơn:
–“Kho phủ là chỗ quan trọng, người ngoài nếu không có lệnh của đại nhân…”
Lúc ấy, từ trong hành lang sau vọng ra tiếng ho nhẹ. Một bà lão chậm rãi bước tới – bà Lục, người quản lý khu nhà chính, tuổi đã ngoài năm mươi, tóc bạc điểm sương nhưng mắt tinh như diều hâu.
Bà nhìn cả hai, rồi dừng ánh mắt nơi người mới.
–" Tiểu thư là ngoại lệ của phủ "
Người gia nô kia lập tức cúi rạp người, mặt biến sắc.
“Con… con thất lễ, xin tiểu thư thứ tội…”
Hân thoáng sững người. Câu “ngoại lệ của phủ” như gió lướt qua tai, nhưng để lại âm vang rất lâu.
Bà Lục quay sang nàng, ánh mắt không sắc như khi mắng đám hầu nhỏ, mà trầm hơn, có gì đó vừa nghiêm, vừa dịu:
–“Tiểu thư cần gì, cứ vào lấy. Nhưng nhớ buộc lại dây hòm, đừng để sách ẩm mốc.”
Hân khẽ gật đầu. Không nói gì thêm, chỉ bước qua ngưỡng cửa kho, lòng dội lên những tiếng động âm thầm.
Bên trong kho phủ là mùi gỗ cũ và giấy mục. Nơi này được sắp xếp ngăn nắp, ngăn nào ngăn nấy đánh dấu rõ ràng. Bộ sách binh pháp nàng cần nằm trong một hòm gỗ sơn đỏ, đúng như lời thầy dặn.
Khi cúi xuống nhấc từng cuốn lên, Hân không khỏi tự hỏi:
“Vì sao lại là ta?”
Không phải người học trò nào khác, không phải gia nhân thân tín lâu năm, cũng chẳng phải một kẻ thân thế rõ ràng.
Nàng chỉ là một đứa trẻ được đưa về giữa năm trước, với cái tên mới, thân phận mờ nhạt, không họ hàng, không chỗ dựa. Nhưng dường như nàng đang được đối xử rất khác biệt. Đó không phải là sự thiên vị ồn ào. Mà là một sự chấp nhận lặng lẽ.
Khi trở ra, bà Lục vẫn đứng đó, tay chắp sau lưng.
Hân cúi chào. Bà gật đầu, không hỏi gì thêm, chỉ nhìn theo dáng nàng đi khuất dưới hành lang. Một thoáng sau, bà quay sang người gia nô lúc nãy, giọng khẽ khàng nhưng chắc nịch:
–“Sau này có chuyện gì, chỉ cần nhớ một điều. Người khác phải xin phép. Tiểu thư ấy – không cần.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz