Chương 4: Nhóm họ
Mấy ngày sau đó, Hoàng vẫn hoàn toàn không hề hay biết gì về việc Huy đã lén "xử lý" tin nhắn của Xuân trong lúc cậu ngủ say, quả bom ảnh hôn nhau kèm nội dung "Biến! Đừng làm phiền vợ tao nữa" đã khiến Xuân câm nín vĩnh viễn.
Sự dịu dàng và trưởng thành của Huy từ từ khiến Hoàng động lòng thực sự. Nói thật thì Hoàng không phải là một người khó yêu lắm, nếu ai đủ tốt, đủ chân thành, cậu sẽ thử mở lòng chứ không mắc công bỏ lỡ làm gì.
Trước đây thì vô tình đang quen Xuân, Xuân nó diễn giỏi quá, ngọt ngào giả tạo, khóc lóc van xin nên cậu tin nó xái cổ, hy sinh hết mình. Chứ nếu Hoàng biết sớm nó lấy tiền cậu dâng cho thằng chạy xe ôm công nghệ thì cậu đã nghe lời ba mẹ từ lâu, hoặc đi kiếm mối khác rồi, thay vì tự hành hạ bản thân.
Huy chở Hoàng về khu trọ cũ bằng chiếc Mercedes G-Class đen bóng, lấy hết đồ đạc có giá trị đem đi – laptop, quần áo xịn, giấy tờ quan trọng. Bạn bè Hoàng mấy ngày đó cũng đại khái hiểu được tình hình qua group chat hỗn loạn: cậu chọn Huy thay vì lụy người yêu cũ, ai nấy đều thấy Hoàng sáng suốt và tỉnh táo.
Tụi nó chỉ sợ người yêu nhiều như Hoàng khó bỏ thôi, kiểu "yêu điên cuồng thì chia tay cũng đau". Chứ Hoàng thì cũng may, cậu là người dứt khoát trong tình cảm lắm – tụi bạn ít thấy cậu giận ai, tại nếu một khi Hoàng giận thật thì chuyện đã không thể cứu vãn rồi, cắt đứt sạch sẽ không còn dính líu tới mấy chuyện ảnh hưởng cuộc đời mình nữa.
Gần cả chục người – trai lẫn gái, từ bạn đại học đến đồng nghiệp – ùa vào căn phòng trọ chật hẹp của Hoàng để dọn đồ tiếp cậu, cười nói rộn ràng như tiệc tùng. Huy thì đi thẳng văn phòng chủ trọ, huỷ hợp đồng thuê phòng rồi bồi thường vài tháng tiền nhà một cách hào phóng – thật ra Hoàng vẫn còn tiền để tự lo, nhưng lấy chồng đại gia thì làm gì, ảnh chủ động lo thì mình cứ nhận thôi, thoải mái hưởng thụ.
Tụi bạn của Hoàng mỗi đứa cầm một món lên hỏi: "Hoàng còn xài cái laptop này không cho tao?", "Cái áo khoác này xịn quá đem bán không?", Hoàng gật đầu: cậu không muốn giữ những thứ đó lại nữa.
Cái nào sạch sẽ, còn tốt thì cho bạn bè hoặc đem đi mấy viện phúc lợi xã hội cho người khó khăn đang cần. Còn cái nào liên quan mật thiết đến Xuân – ảnh cặp đôi, quà tặng sến súa hoặc đồ riêng tư – thì Hoàng đem vứt hết vào thùng rác không thương tiếc.
Trong lúc đang dọn đồ nhộn nhịp, tiếng xe máy shipper vang lên ngoài cửa. Shipper cầm túi đồ giao tới, Hoàng ra tiếp, ngạc nhiên hỏi: "Anh có giao lộn không? Tụi em không có đặt á?"
Anh ta cười: "Không nhầm đâu em, anh Huy đặt, ảnh trả tiền luôn rồi, trà sữa, nước ép, bánh tráng trộn, đồ ăn vặt đủ kiểu."
Hoàng hiểu ý ngay: Huy đặt đồ ăn nước uống cho bạn cậu, xem như cảm ơn đã giúp đỡ Hoàng những ngày qua. Cậu nhận đơn, chia đều cho mọi người, ai nấy vừa ăn vừa khen um sùm:
"Hoàng có tấm chồng tốt vl! Được chồng lo sướng vậy sao phải đâm đầu vào thằng Xuân tóc đỏ lẳng lơ kia chứ, tao tưởng hồi đó nó học lộn tác phẩm 'Làm đĩ' nên bị sai kiến thức hay sao ấy?!"
Mỗi người chửi một câu cay độc – "Đồ con đĩ!", "Ăn cháo đá bát!" – Hoàng cũng không thấy buồn gì mà còn thấy hả dạ, cười tươi như trút được gánh nặng.
Rồi, phải chi nhắc tiền nhắc bạc không nói, nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới liền. Thằng Xuân với bộ dạng khốn khổ như ăn mày – tóc tai bù xù, quần áo nhàu nhĩ, mắt thâm quầng sau những đêm lang thang – tự động tìm đến trọ, chắc nhận ra không còn đường lui sau quả ảnh hôn từ Huy.
Nó kinh hoàng thấy mấy người từng đánh nó đang ăn uống vui vẻ đùa giỡn với nhau trong "nhà" của nó, đã vậy còn nhắc tên nó chửi thẳng mặt mà Hoàng chẳng nói gì, ngồi cười hả hê.
Nó hét lên làm ai cũng giật mình, có đứa còn chửi um sùm bị liệu vì tiếng hét đó:
"TỤI BÂY! TỤI BÂY LÀM GÌ Ở ĐÂY! CÚT RA KHỎI NHÀ TAO!!!"
Không thấy thì thôi, chứ thấy là nóng máu trong mình, có đứa bỏ ngay ly trà sữa xuống, kéo tay áo lên định vả cho Xuân vài bạt tai nữa thì Hoàng ngăn lại kịp thời: "Thôi, đừng có đánh nữa. Mày muốn lên phường à?"
"Chứ sao? Đã đuổi đi rồi còn mặt dày về đây kiếm chuyện." Một đứa bạn gằn giọng.
Xuân sợ bị đánh nên nước mắt lưng tròng, mấp máy môi nhìn Hoàng van xin: "Anh... anh ơi, nó đòi đánh em kìa anh..."
Người bạn từng nôn mửa vì vô tình thấy cảnh giường chiếu của Xuân và thằng xe ôm hôm kia, nó đang uống ngon lành ly trà sữa trân châu đường đen, gặp mặt Xuân là kí ức kinh hoàng quay về.
Mặt nó xanh mét, vội vàng bịt miệng, chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo hết ra bao nhiêu "tinh hoa" trà sữa vừa nạp. Tiếng nôn ọe vang vọng khiến cả bọn dọn đồ cũng phải rùng mình.
Mấy đứa còn lại cũng không vừa, thấy Xuân mặt dày quay lại thì máu nóng trong người sôi lên. Chúng đứng bật dậy, bắt đầu cãi lộn chí chóe, lời qua tiếng lại với Xuân, đẩy nó qua một bên nhưng cố gắng không đánh đấm để tránh rắc rối pháp lý, dù tay chân đứa nào đứa nấy cũng ngứa ngáy muốn "tặng" cho Xuân vài bạt tai.
Hoàng thấy tình hình căng thẳng, kêu tụi nó im, nhưng tiếng hét của cậu chẳng làm lại được mấy cái miệng đang "sôi máu" kia. Rồi Xuân, sau khi bị đẩy qua một bên, lại hét lên một lần nữa, giọng the thé đầy uất ức và ghen tuông:
"ANH HOÀNG! RỐT CUỘC, RỐT CUỘC CÁI NGƯỜI HÔN ANH XONG GỬI ẢNH CHO EM LÀ AI!!! CHÚNG TA CHƯA CHIA TAY MÀ! EM NGOẠI TÌNH THÌ ANH CŨNG NGOẠI TÌNH! ANH CŨNG DƠ DẤY NHƯ EM! CÓ GÌ HƠN EM MÀ DÁM ĐUỔI EM ĐI!!!"
Hoàng và lũ bạn ngẩn người. Bạn bè thì ngạc nhiên vì độ "mặt dày" và "hồn nhiên" của Xuân, còn Hoàng thì ngạc nhiên vì sao Xuân lại biết chuyện đó và ai là người đã gửi ảnh.
Cậu nhớ là bản thân chưa hề nói với Xuân chuyện mình chuẩn bị đám cưới, và càng không biết chuyện ảnh hôn gì hết.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hoàng, nhưng cậu vờ như không biết gì, lạnh lùng nói:
"Ngoại tình gì? Ngay từ giây phút mày phản bội tao là mày đã nói lời kết thúc cho chuyện tình này rồi, tao với mày cần phải nói chuyện nữa à? Với lại, mày nói ai hôn tao? Tao chẳng hiểu gì hết."
"Đm đừng có giả ngu nữa!!"
Xuân ngay lập tức lấy ra điện thoại, bấm bấm mấy cái rồi chìa ra. Màn hình hiện lên đoạn chat ngày hôm đó, trong đó có ảnh Huy hôn Hoàng lúc cậu ngủ và cả đoạn tin nhắn sắc lạnh 'Biến! Đừng có làm phiền vợ tao nữa', chắc chắn là do Huy làm.
Hoàng thoáng ngạc nhiên tột độ vì Huy lại làm một hành động táo bạo như vậy, nhưng cậu không nói ra sự thật. Cậu còn hùa theo Huy, ngẩng mặt lên đầy thách thức:
"Thì sao? Tao hôn chồng tao có gì sai? Tao chia tay với mày rồi, thậm chí tao hôn hết mấy đứa ở đây luôn tao cũng chẳng sai gì hết. Còn mày, trong lúc tao yêu mày nhưng mày dối gạt tao đủ kiểu, mày mới là người sai. Đừng có tỏ vẻ nạn nhân nữa!"
Mọi người nghe vậy thì được đà hùa theo, đồng loạt lên tiếng: "Đúng rồi, có phước mà không biết hưởng. Tao cũng muốn có được người chăm lo tao như thằng Hoàng đây, mày có mà mày không biết trân trọng."
Xuân còn định lên tiếng hét ùm lên lần nữa để thu hút sự chú ý, thì bỗng một giọng nói âm trầm vang lên từ phía sau nó, trầm thấp và lạnh lẽo như vang vọng từ địa ngục, khiến Xuân lạnh hết cả gáy, không khỏi rùng mình:
"Tránh ra."
Xuân ngay lập tức quay phắt lại, sợ hãi thái độ của người đàn ông cao lớn đang đứng đó – Huy. Nó nghe lời lùi qua một bên, rồi kinh hoàng chứng kiến cảnh Huy bước vào, cúi xuống hôn lên má Hoàng một cái nhẹ nhàng, đầy tình cảm, rồi nói:
"Anh bàn xong chuyện chấm dứt hợp đồng trọ rồi, em yên tâm nha."
"Cảm ơn anh nhiều", Hoàng đáp lại. Cậu định hôn lên má Huy để dằn mặt Xuân, để nó thấy khốn nạn thế nào khi không biết trân trọng tình yêu của cậu, nhưng thôi dù gì nó cũng đã thấy ảnh Huy hôn Hoàng rồi nên cứ đáp lễ lại vậy.
Hoàng chuyển từ hôn lên má Huy sang hôn lên môi anh, một nụ hôn dứt khoát, đầy chủ quyền. Tiếng "chụt" vang lên chói tai giữa căn phòng, khiến mấy đứa bạn đang độc thân phải ra sức hút trà sữa rột rột để che đi sự ghen tị. Tụi nó bắt đầu chọc ghẹo Hoàng và Huy đủ kiểu, hoàn toàn ngó lơ Xuân, coi như nó không tồn tại.
Thấy Xuân đứng yên ở đó, mặt tái mét, mắt đỏ hoe vì uất ức và xấu hổ, nhưng Hoàng cũng không thể nào tha thứ cho nó được. Huống chi mấy ngày ngắn ngủi sống bên Huy, lần đầu tiên cậu mới cảm nhận được hóa ra tình yêu từ hai phía nó hạnh phúc tới cỡ nào, hạnh phúc hơn mấy năm gắn bó với Xuân gấp bội.
Hoàng đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng để cậu chấm dứt chuyện này một lần và mãi mãi:
"Như mày cũng thấy đó Xuân, bây giờ tao có người mới rồi, tao còn chuẩn bị kết hôn với người ta. Những đồ đạc quần áo này kia tao mua cho mày thì mày có thể giữ lại, nhưng những đồ vật đắt tiền khác như cái laptop, chiếc đồng hồ mày đeo thì phải trả lại cho tao. Đừng trách tao ác độc với mày, hãy trách bản thân tại sao không trân quý những thứ đó. Chúng ta đã kết thúc rồi, mày đừng tìm tao nữa, chồng tao buồn, biết chưa?"
Xuân nghe xong oà khóc nức nở, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhếch nhác, rồi quay đầu chạy mất hút khỏi khu trọ, tiếng khóc the thé vang vọng trong con hẻm nhỏ.
Không biết nó lại lao vào "con cu" của thằng xe ôm nào nữa, hay nhảy lầu tự tử gì đó thì kệ mẹ nó – Hoàng không quan tâm nữa, cuộc đời của nó là do nó tự quyết định. Cậu đã cho Xuân cơ hội cuối cùng để giữ chút thể diện, giờ thì hết thật rồi.
Mọi người tiếp tục dọn dẹp xong cũng đến tối muộn, ánh đèn đường vàng vọt chiếu vào căn phòng giờ sạch bong, họ giúp Hoàng phân loại đồ đạc: cái nào cho bạn bè, cái nào mang đi từ thiện phúc lợi xã hội, chỉ giữ lại những thứ cần thiết. Tụi bạn xách hết lên chiếc Mercedes G-Class của Huy đỗ ngoài hẻm, cười nói rộn ràng như tiệc chia tay quá khứ.
Huy hào phóng mời mọi người một bữa lẩu nướng hải sản sang chảnh ở quán quen gần đó – thịt bò Mỹ Wagyu, tôm hùm Alaska, rau củ organic – Hoàng toàn chinh phục được bạn bè của cậu luôn, ai nấy xuýt xoa "Chồng mày đỉnh vl!".
Lúc đó mọi người còn gọi thêm rượu Hàn soju trái cây để vừa uống vừa ăn cho đã đời, Huy chu đáo cắt thịt nướng chấm sốt ướt át đặt vào bát Hoàng, rót cho cậu vài ly nhỏ rồi không cho uống nữa:
"Mắc công tối lại nhức đầu."
Trong lúc mọi người hơi ngà ngà say, tiếng cười nói rôm rả hòa quyện mùi khói nướng thơm lừng, Hoàng khẽ dựa sát vào Huy, trên người anh có mùi thịt nướng quyện lẫn rau thơm tươi mát kết hợp hoàn hảo, nhưng cậu vẫn dụi đầu vào hõm cổ anh, hít hà say mê:
"Chắc là em phải tu mấy kiếp mới được gặp anh đó. Anh tốt với em quá, cứ ngỡ như là mình thật sự đã từng có gì đó với nhau từ kiếp trước."
Huy đỡ vai Hoàng vững chãi, ôm cậu vào lòng rồi đút miếng thịt bò mềm tan chấm sốt cay tê vào miệng cậu, giọng trầm ấm thực tế:
"Không phải kiếp trước kiếp sau gì hết, kiếp này nhờ may mắn tình cờ mình mới được gặp nhau." Huy lúc nào cũng thực tế, không sến sủa hoa mỹ như Xuân từng làm cậu mê muội, nhưng cậu thích lắm – đó chính là thứ chân thành cậu tìm kiếm bấy lâu nay, khác hẳn lời đường mật giả tạo.
Hoàng cũng đã chính thức nghỉ việc ở công ty – gửi đơn xin nghỉ phép dài hạn rồi cắt đứt luôn, không còn gánh nặng KPI ngột ngạt. Còn căn hộ mới cậu mua bí mật bằng tiền tích góp, cậu vẫn để đó, coi như "kho bí mật riêng tư": lỡ sau này cuộc sống hôn nhân yên bình quá, Hoàng sẽ kiếm cớ giận anh để trốn qua đó ở vài ngày, có những lúc bản thân vẫn cần không gian riêng tư để thở, tránh nhàm chán.
Hai ngày sau, họ có một buổi chụp hình cưới theo kiểu phóng sự documentary tự nhiên – Hoàng cũng chẳng biết Huy chi bao nhiêu tiền (chắc vài trăm triệu) cho studio chuyên nghiệp, cảm giác giống như một buổi fansite K-pop ấy, toàn camera pro.
Còn có cả drone bay lượn, gimbal theo chân, có những góc chụp Hoàng đang cùng Huy nhìn đông ngó tây tạo kiểu tự nhiên thì thấy một ông cameraman với ống kính tele "đại bác" 600mm nấp trong rừng cây ven hồ bắt trọn từng khoảnh khắc candid, Hoàng hết hồn tưởng ai chụp lén paparazzi không luôn.
Rồi tới khúc họ phải hôn nhau chụp ảnh cưới, nói thật là tự nhiên bây giờ dây thần kinh ngại ngùng mới bắt đầu hoạt động dữ dội, tim đập thình thịch như trống hội. Mặc dù đã thấy ảnh Huy hôn mình lúc ngủ và hôm dọn trọ để Xuân tức nên Hoàng cũng hôn anh công khai, nhưng đó là lúc cơn điên lên đỉnh điểm nên cái gì cũng dám làm.
Cậu từng thách thức Xuân bằng câu "Tao hôn hết mọi người trong phòng cũng được!", suýt làm thật luôn nhưng may mà Huy về kịp lúc. Bây giờ nhìn lại cái người gần sát mặt mình – hơi thở bạc hà ấm áp, đôi môi mỏng gợi cảm làm tim Hoàng đập thình thịch, cậu nuốt nước bọt đánh ực rồi nhìn qua mấy cameraman chuyên nghiệp nói:
"Mấy anh chị đợi xíu, cho em lấy tâm lý."
Ban đầu mọi người còn thoải mái đợi, cười xòa: "Không sao, không sao, cứ tự nhiên, thả lỏng mới có ảnh đẹp."
Nhưng mà Hoàng lấy tâm lý lâu hơn dự tính, ai cũng ngáp lên ngáp xuống vì chờ đợi dưới cái nắng chiều oi bức miền Tây, ekip cameraman kiên nhẫn nhưng cũng bắt đầu xì xào.
Mặt trời từ trên cao giờ dần dần hạ xuống thành một màu vàng trứng gà đẹp mắt, nhuộm đỏ cả cánh đồng lúa chín ven hồ, tạo nên khung cảnh hoàng hôn lãng mạn tự nhiên.
Trong lúc đó, nhóm chụp hình vẫn kịp bắt trọn mấy kiểu phóng sự về khoảnh khắc căng thẳng rung động trước khi hôn nhau, Hoàng run run ôm eo Huy, mắt nhìn nhau đầy ngại ngùng, ánh sáng vàng chiếu nghiêng làm nổi bật đường nét khuôn mặt cả hai, kiểu ảnh candid đầy cảm xúc cho album cưới.
Huy cũng kiên nhẫn chờ đợi, tay vuốt nhẹ lưng Hoàng trấn an, nhưng khi ekip nhắc nhở:
"Giờ là thời điểm đẹp nhất rồi, không chụp kịp nữa đợi sang mai mắc công lắm đó, ánh hoàng hôn chỉ kéo dài 10 phút thôi!"
Thế là Huy ôm eo Hoàng sát lại hơn, hơi thở ấm áp phả vào tai cậu, thì thầm:
"Nếu em không làm được để anh làm cho, ôm cổ anh đi."
Tay Hoàng hơi run run nâng lên ôm cổ Huy, ngón tay bấu nhẹ vào gáy anh, rồi anh bắt đầu hôn cậu, những nụ hôn đầu tiên là môi chạm môi nhẹ nhàng, để bắt được khoảnh khắc đẹp lãng mạn cho nụ hôn dưới hoàng hôn.
Nhóm chụp hình ra hiệu nhiệt tình: "Hôn sâu hơn một chút, điên lên cũng được, nhưng đừng tục quá, ánh sáng đang perfect!" Huy mút lại đôi môi Hoàng, lưỡi khẽ quấn quýt, ráng chiều theo hướng ánh sáng chiếu lên một bên mặt cả hai, làm khung cảnh đẹp hơn tự nhiên và hoang dã, gió đồng lúa thổi vi vu, lá cọ xào xạc.
Có người thốt lên vui tính: "Đẹp quá! Đã hoàng hôn lên đôi má, mà còn có Hoàng hôn lên đôi môi! Nhất anh Huy rồi."
Cả Huy và Hoàng đều bật cười trong nụ hôn khi nghe câu chơi chữ ấy, khoảnh khắc tự nhiên chân thực ấy cũng chính thức nằm trên ảnh cưới treo cổng đám cưới của họ – một tấm hình viral sau này trên mạng xã hội.
Ngày mời thiệp cưới, Hoàng mời hết bạn bè thân thiết ở thành phố, ai lo sợ đi xa quá tốn kém đã có Huy lên tiếng: "Anh chi trả toàn bộ chi phí đi lại và ngủ nghỉ, xe đưa đón hết!"
Họ nhìn tấm thiệp cưới đơn giản tinh tế: hình vẽ hai chú rể mặc áo dài truyền thống đơn giản, chữ thư pháp "Hôn lễ Nguyễn Huy & Đỗ Nhật Hoàng – 24/12/2025", chứ không quá cầu kì mà đẹp cực kì, in trên giấy kraft thân thiện môi trường.
Huy cũng đưa Hoàng về quê để chuẩn bị hôn lễ lớn lao, vì đám cưới quy mô trăm bàn nên bên đơn vị tổ chức phải đến sớm mấy hôm để dựng backdrop, bàn ghế, âm thanh ánh sáng mới kịp.
Trên con đường quê nhộn nhịp xe tải chở hoa tươi, cờ hoa rợp trời, không khí lễ hội hẳn lên với đèn LED treo dọc đường quê. Huy và Hoàng bắt đầu ra mắt gia đình hai bên: ba mẹ Huy – doanh nhân thành đạt với chuỗi nhà máy xuất khẩu – về theo để cho con trai hỏi cưới Hoàng long trọng.
Nói thật thì ông bà đã giục cưới Huy không biết bao nhiêu năm nay nhưng anh không chịu cưới hay tìm hiểu ai, ông bà còn sợ Huy "chết già cô độc" vì suốt ngày cắm đầu làm việc như máy.
Nhưng nghe tin Huy chuẩn bị kết hôn với một người từ nông thôn, ban đầu hơi nghi ngại vì khác biệt đô thị-nông thôn, nhưng biết đại khái gia thế gia đình Hoàng cũng lớn có đất đai cổ phần hợp tác xã nhưng khiêm tốn không phô trương thì họ yên tâm cho con cưới.
Với lại Hoàng là một người rất dễ thương, ban đầu cậu còn rón rén sợ ba mẹ Huy không thích, nhưng cậu nào biết rằng ba mẹ Huy chỉ cần con mình chịu cưới thôi chứ gái hay trai hay con gì cũng được, họ chỉ mong con trai có bến đỗ hạnh phúc, đừng cô đơn giữa guồng quay công việc nữa.
Và họ càng nể ba mẹ Hoàng về cách dạy con cái chu đáo, lễ phép từ nhỏ đến lớn, cũng như nể cốt cách hai ông bà, giản dị nhưng chính trực, hào sảng với bà con lối xóm.
Đúng là sống dưới quê miệt vườn nhưng không phải hạng dân quê tầm thường, nghèo hèn tầm thường; nhà cũng có của ăn của để, nhưng hai ông bà vẫn giữ lối sống mộc mạc, không phô trương.
Có nhiều thứ làm ba mẹ Huy hơi bỡ ngỡ: từ cách tiếp khách bằng trà nóng pha lá chè vườn nhà đến những câu chuyện đời thường đầy triết lý dân gian. Cảm giác quyền lực, địa vị doanh nhân thành đạt ở thành phố như biến mất khi về quê, nhưng thay vào đó là sự yên bình lạ thường, gió đồng lúa thoảng, tiếng gà gáy sáng, không bon chen ồn ào.
Nói sao hai ông bà này không chịu lên thành phố sống, với gia tài lớn đó đủ sống tới già cần chi đi làm lụng vất vả? Cái cảnh sống đơn giản mà hạnh phúc ấy, bữa cơm gia đình đạm bạc nhưng ấm cúng làm ba mẹ Huy cũng thòm thèm, ao ước một lần buông bỏ guồng quay đô thị.
Buổi bàn bạc về hôn lễ diễn ra khá suông sẻ, hai bên gia đình thống nhất quy mô lớn nhưng giữ nét truyền thống miền Tây: lễ ăn hỏi sính lễ sang trọng gồm có vàng, nhẫn cưới, trầu cau, đám cưới tại nhà quê Hoàng với trăm bàn.
Thấm thoát cái tới ngày "nhóm họ" – ngày trước đám cưới chính thức, đây sẽ là ngày họ mời dòng họ, bạn bè, hàng xóm tới chơi nhà, đãi tiệc buổi tối rôm rả.
Không khí ban đêm khá vui tươi, rộn ràng tiếng cười nói, có nhiều hàng xóm đi lễ nhà thờ Giáng sinh xong còn ghé xem vì tưởng nhà chú Bảy (ba Hoàng) tổ chức lễ hội lớn – đèn LED Giáng sinh treo rợp trời, cờ hoa bay phất phới, nhạc sống bolero vang vọng.
Họ không nghĩ đám cưới ở quê mà làm lớn vậy: bàn ghế ngoài sân, âm thanh chuyên nghiệp, xe đưa đón khách từ xa. Huy thấy mọi người đứng xem tò mò cũng cùng Hoàng ra mời nhiệt tình: "Mời mọi người vào góp vui!", cả mấy du khách nước ngoài backpacker đang đi chơi miền Tây cũng được mời vào quẩy, nhảy múa theo điệu nhạc dân gian remix hiện đại.
Ban đêm trên bàn tiệc có lẩu chả cá khổ qua, món đặc sản miền Tây nấu bằng nước dừa tươi ngọt thanh mát, ăn vào ấm bụng cực kì giữa se lạnh đầu đông, thịt cá tươi rói dai ngọt kèm theo những topping thả lẩu, tàu hủ non, tàu hủ ki và vài loại rau có tính mát.
Họ cũng không đặt thợ nấu chuyên nghiệp buổi tối, không phải vì tiết kiệm chi phí mà muốn giữ lại những phần giá trị nhất – không khí gia đình, phong tục địa phương – để khách khứa từ thành phố xa xôi tới thấy nét văn hóa chân thực, khác hẳn tiệc cưới khách sạn xa xỉ.
Hoàng vào bếp cùng các cô các dì nấu đồ ăn bằng bếp củi truyền thống – khói um tùm, lửa reo tí tách, mùi thơm lan tỏa.
Huy ngồi một bên quạt cho lửa lớn hơn bằng nan quạt tre, lỡ mạnh tay quá khói phả hết vào mặt Hoàng, kèm cả tro bếp bay mù mịt. Hoàng ho sặc sụa quá trời, nước mắt chảy ròng ròng rồi bật cười vui vẻ, Huy hoảng hốt sợ cậu cay mắt liền lấy áo lau mặt nhẹ nhàng cho Hoàng, động tác âu yếm đầy yêu chiều.
Tình cảm của hai người làm mấy bà dì trong bếp đang "nấu xói"một đối tượng bỏ chồng bỏ con đi đánh bài tối ngày sang "nấu xói" đôi trẻ vì nguyên liệu này quá tiềm năng, tươi ngon.
"Coi kìa trời, tao chưa ăn cơm nữa ăn cẩu lương no luôn."
"Cẩu lương là cái gì?"
"Coi phim tổng tài nhiều vô, cẩu lương là cơm chó, ý là nói mấy cái tình cảm sến súa vậy á, tao nhìn tao no luôn rồi."
"Ừa, công nhận lần đầu tiên thấy đám cưới cho người đồng tình ở quê mà được ủng hộ nhiều tới vậy luôn."
"Đồng tình là gì má nội, đồng tính trời ơi!"
"Ủa vậy hả? Vậy mà hỗm dài tao đi khoe nhà tao có thằng cháu đồng tình, hèn chi không ai hiểu gì hết."
"Thánh thần thiên địa ô, thôi mai mốt bớt khoe nha."
Mọi người cười rộ lên ầm ĩ, không khí vô cùng hài hước ấm áp vì họ biết đó là những lời nói chân thật, vô tư không có ý mỉa mai gì, phản ánh sự chấp nhận LGBTQ+ ở nông thôn ngày càng cởi mở, dù vẫn còn định kiến. Người bị chọc mắc cỡ đánh nhẹ vào vai bà kia một cái rồi tiếp tục khắc hoa văn dễ thương trên củ cà rốt để lát trang trí cho món gỏi tôm.
Hoàng nấu lẩu xong, húp thử một miếng nếm vị nhưng chưa cảm nhận rõ vì khói cay, đưa muỗng cho Huy thử, cậu hỏi giọng ngọt ngào: "Ngon không anh? Cần thêm gì nữa không?"
"Anh thấy ngon rồi, mà em nấu gì nước ngọt thanh vậy?"
"Nước dừa á, ở đây có nhiều món nấu bằng nước dừa lắm, ngọt tự nhiên, béo ngậy. Nhưng mà nếu chỉ có nước dừa không thì vẫn chưa đủ, cần phải có đường phèn, nấm rơm và bầu thì mới ngọt được vậy."
Hoàng dùng cái muôi khác khuấy nồi, Huy từ phía sau ôm eo cậu, hôn nhẹ một cái lên má Hoàng, thì thầm: "Sau này nếu có thời gian, em nấu cho anh cái này nha."
"Ừm, về sau để vợ nấu cho chồng ăn, nào ngán thì thôi."
Không hiểu sao nói từ "vợ chồng" làm Hoàng ngại ngùng đỏ bừng cả mặt, tim rung động, tiếp tục nấu rồi cùng Huy chia nước lẩu ra nồi nhỏ dọn lên bàn tiệc cho mọi người thưởng thức.
Đó là một đêm ồn ào rộn ràng của cái xóm nhỏ ven sông, nhưng cũng không ai phàn nàn gì vì lâu lắm rồi mới có đám cưới xôm tụ, hoành tráng vậy ở quê, kết hợp Giáng sinh hiện đại với truyền thống miền Tây. Hoàng nấu ăn xong thì ra thăm hai con cún Becgie Đức yêu quý của mình.
Hoàng ngồi xuống thềm nhà mát lạnh, hai con Becgie già, giờ đã thân thiết và quen mùi chủ mới, quấn quýt quanh cậu như những đứa trẻ to xác, dụi đầu vào chân, đòi vuốt ve. Huy thấy vậy cũng ngồi xổm xuống, ôm một con vuốt đầu nó rồi xoa bụng, con chó phê pha dụi đầu vào đùi Huy, liếm tay anh một cách trìu mến.
Hoàng ngạc nhiên nói: "Anh thân với nó vậy à?"
"Ừ, thân từ lâu rồi." Huy mỉm cười bí ẩn.
"Lần đầu tiên nó gặp anh nó có sủa hay làm gì không?" Hoàng tò mò.
"Không có á, buổi sáng anh không gặp nhưng buổi tối nó chủ động ngủ dưới gầm giường để canh anh như canh ăn trộm, cảnh giác nhưng không hề sủa. Mấy ngày sau cho nó ăn nó cũng quen mùi rồi mến." Huy kể lại kỷ niệm đêm đầu tiên ở nhà Hoàng.
"Ồ."
Hoàng gật gù, rồi chợt nhớ ra chuyện cũ, giọng đầy uất ức: "Em kể cho anh biết, thằng Xuân hồi đó mới về nhà em á, hai con này tự nhiên bình thường chơi ở sân sau với mấy con thỏ chứ ít khi ra ngoài trước, vậy mà nghe tiếng thằng Xuân là nó ào ra sủa inh ỏi không cho Xuân vào nhà. Ba em phải nhốt nó mấy ngày trong chuồng chó chứ không thôi nó xé xác Xuân thì lâu rồi. Nghĩ lại thấy tội hai đứa con trai em quá, chắc sợ rắn vào nhà nên ngăn cản, mà lúc đó em không biết còn nói nó hư."
Huy chọc Hoàng, "Vậy nó không sủa anh thì chắc có lẽ ngay từ lúc anh bước vào nhà nó đã nhận mặt chủ rồi đó."
"Hì hì, chắc là vậy rồi." Hoàng bật cười, lòng thấy ấm áp.
Hoàng buông hai đứa ra, nắm tay anh kéo dậy rồi nói: "Thôi mình đi rửa tay rồi ra ăn uống đi. Bên ngoài giờ mọi người chơi cũng ồn ào quá, anh muốn ăn cùng mọi người hay bưng vào phòng ăn?"
"Ăn cùng mọi người đi, hiếm khi có dịp gặp mặt." Huy đáp.
Rồi Huy và Hoàng rửa tay xong, anh khoác vai cậu cùng ra ngoài.
Trong không khí đám cưới luôn tưng bừng và sôi động. Hễ mà uống nửa chai rượu vô người thì ai cũng "có phép" hết, diễn xiếc cũng không thua gì diễn viên chuyên nghiệp, có người còn nâng nguyên cái bàn đỡ lên đầu để giữ thăng bằng, vậy mà làm được luôn mới ghê, dù trước đó họ chưa từng làm mấy chuyện điên rồ ấy.
Có mấy ông già lên sân khấu khiêu vũ cùng vợ mình theo điệu nhạc bolero rộn ràng, có người trẻ là bạn bè Hoàng tranh nhau cái mic để hát karaoke, tạo nên một đêm "nhóm họ" đầy ắp tiếng cười và kỷ niệm.
Mọi người chơi tới khuya, đến khi mệt mỏi rã rời mới bắt đầu dọn dẹp chén bát bàn ghế, quét dọn để mai còn tổ chức lễ tân hôn chính thức. Ai về nhà nấy, bạn bè và dòng họ của Huy đến từ thành phố thì về khách sạn do Huy đặt, còn dòng họ của Hoàng thì ngủ tại nhà cậu.
Nhà Hoàng lớn nhất cái xứ đó rồi, hai ông bà già cứ đất dư tới đâu là xây nhà tới đó, đi hoài không hết cái nhà như địa đạo Củ Chi – rộng lớn và nhiều ngóc ngách. Lần đầu tiên Huy giúp mẹ Hoàng lau nhà cũng mệt bở hơi tai vì quá rộng, không biết khi nào mới lau hết. Vậy mà hai ông bà già không thuê người làm, hai người lủi thủi vậy mà nhà cửa sáng bong không một hạt bụi.
Khách khứa được sắp xếp vô phòng này phòng kia mà cũng không đủ phòng để ngủ luôn, phải trải chiếu trải mền khắp nơi. Nhưng may mắn mùa này không có muỗi, nên dù ngủ bờ ngủ bụi ở đâu cũng không lo bị muỗi cắn.
Hoàng và Huy chuẩn bị mền gối cho mọi người xong, căn nhà đông đúc dần chìm vào yên tĩnh. Hai người lúc này mới tắt đèn, rón rén về phòng, tắm táp rồi leo lên giường ôm nhau ngủ.
Trước khi ngủ, Hoàng vẫn còn cảm thấy mọi chuyện như là mơ, cứ ngỡ ba mươi tuổi mình mới đám cưới, ấy vậy mà mới hai mươi mấy đã cưới rồi, lại còn là một người chồng khác xa với những người Hoàng từng quen.
Lớn tuổi hơn cậu, chín chắn hơn cậu, và đặc biệt là rất chiều cậu – một tình yêu đích thực, sự thấu hiểu mà Hoàng chưa từng cảm nhận được trọn vẹn trước đây
Hoàng thấy lâng lâng trong vòng tay Huy ấm áp, mùi hương nam tính quen thuộc từ anh lan tỏa, khiến cậu ôm chặt lấy anh hơn, rồi lại lặp lại một điều không biết cậu đã thì thầm bao nhiêu lần suốt những đêm qua: "Em thấy mình như đang mơ vậy anh." Giọng cậu ngọt ngào, pha lẫn chút ngượng ngùng giữa không gian phòng ngủ quen thuộc ở nhà quê – nơi tiếng ve kêu ran ran ngoài cửa sổ hòa quyện với tiếng gió đồng lúa thoảng.
Và lần nào Huy cũng khẳng định, giọng trầm ấm kiên định, tay vuốt nhẹ mái tóc cậu:
"Không phải mơ, đây là sự thật. Chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi, ngày mai chính thức là vợ chồng."
Huy hôn nhẹ lên trán cậu, hơi thở ấm áp phả vào da thịt, rồi thì thầm: "Em xứng đáng có được những gì em đã chịu đựng suốt bao năm. Còn anh, anh không phải Hoàng tử đến giải cứu em gì hết. Anh chỉ là anh, là chồng em, anh sẽ luôn mở cửa đợi em bước tới. Em đừng hoài nghi bản thân nữa nha."
"Ừm, em hạnh phúc lắm. Chồng ơi, biết vậy em gặp anh sớm hơn rồi." Hoàng dụi đầu vào ngực anh, lòng đầy biết ơn.
"Không sao, cái gì càng đến muộn ta càng thấy được sức nặng và giá trị của nó. Anh cũng vậy, không riêng gì em." Huy đáp, tay siết chặt eo cậu.
"Chồng ơi, ban đầu... em muốn kết hôn với anh chỉ vì em mất hết hy vọng vào tình yêu rồi, nên kết hôn đại đi, cho qua ngày đoạn tháng. Nhưng mà bây giờ phải nói rằng, một tháng qua, mặc dù nó ngắn nhưng nhiêu đó cũng đủ với em rồi. Em muốn kết hôn với anh vì yêu anh chứ không phải vì mai mối của ba mẹ hay vì ai hết."
Hoàng thú nhận chân thành, mắt long lanh dưới ánh đèn ngủ mờ ảo.
"Ừm, anh cũng yêu em." Huy đáp thật khẽ, lời này anh chỉ dành cho Hoàng thôi.
Huy đặt một nụ hôn lên môi Hoàng, ban đầu nhẹ nhàng như cánh bướm lướt qua đóa hoa, chỉ là sự chạm khẽ, thăm dò, như một lời hứa hẹn đầy ý nhị.
Rồi từ từ, nụ hôn trở nên triền miên sâu lắng, môi anh mút nhẹ môi cậu, khẽ hé mở, lưỡi quấn quýt ngọt ngào, mang theo vị trà xanh thoang thoảng từ tối qua và cả hương bạc hà dịu nhẹ từ kem đánh răng.
Đến đoạn Huy nằm nhẹ lên người Hoàng, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai mẫn cảm, tay anh luồn vào áo cậu, khẽ sờ lên làn da mịn màng trắng ngần, cảm nhận nhịp đập rộn ràng dưới lồng ngực thì bỗng bên ngoài có tiếng một bà con họ hàng nói vọng vào, giọng lè nhè say rượu, phá tan khoảnh khắc riêng tư:
"Ui da... đã già cả không thấy gì rồi tắt đèn, đi đái đéo thấy đường luôn!"
Hai người rút khỏi nụ hôn ngay lập tức kéo theo tiếng chụt đầy bối rối, Hoàng đỏ bừng hết cả người, hơi thở dồn dập, còn Huy hơi gấp gáp nhưng vẫn giữ bình tĩnh, anh khẽ nuốt khan. Hoàng ngượng ngùng che mặt bằng hai bàn tay, thì thầm:
"Thôi thì lần sau tiếp tục nha?"
Anh gật đầu, mỉm cười trìu mến, trở lại vị trí ôm cậu, để Hoàng gối đầu lên tay mình, hơi thở ấm áp phả vào trán Hoàng, cùng chìm vào giấc ngủ yên bình giữa đêm quê se lạnh Giáng sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz