Chương 9
Hyeonjoon gần sáng sớm ngày thứ 2 tới thị trấn nhỏ kia.
Chỗ này rất vắng vẻ, nếu như trước đó chưa từng tới đây, e là phải vòng một vòng lớn mới có thể tìm được thị trấn nhỏ bị dãy núi bao quanh này.
Đường dẫn tới trong thị trấn không dễ lái xe, cậu dứt khoát dừng xe ven đường, ôm mèo đi bộ vào.
Cậu vốn nghĩ gọi trước một cuộc điện thoại cho mợ, nhưng lấy điện thoại ra mới nhìn thấy, một ngày không sạc, điện thoại đã tự tắt máy. Cậu thở dài, thả di động lại túi, dựa theo trí nhớ đi tới bên trong.
Thành phố bên ngoài, phát triển rất nhanh, diện mạo thành thị là mỗi năm một vẻ. Nhưng thị trấn nhỏ này, dường như cách biệt với thế gian vậy, hơn 10 năm rồi, cũng không có thay đổi ít nhiều, giống y như phần lớn ký ức trước đây.
Hyeonjoon thuận đường đi vào, dọc đường có rất nhiều người vô tình cố ý mà đánh giá, giống như đang quan sát mục đích tới của người lạ này. Cậu không để ý, bước chân một mực đi thẳng.
Càng đi vào trong làng, nhà cửa càng nát.
Rốt cuộc đi tới chỗ quen thuộc, cậu ngẩng mắt nhìn. Căn nhà cũ ban đầu có lẽ đãsửa chữa lại chút, nhưng cũng chỉ đơn giản là quét sơn tường, nhìn mới chút thôi. Cửa đặt mấy vòng hoa đơn sơ, treo vải trắng tượng trưng tang sự, theo gió khẽ bay.
Cậu hít sâu một hơi, đi vào mở cửa căn nhà nhỏ này ra.
Bên trong đầy rẫy huyên náo tiếng người và mùi hôi rình. Thấy có người đi vào, phụ nữ trung niên bên trong ngẩng đầu nhìn, khóe miệng xiêu vẹo: "Ơ, đây không phải Hyeonjoon sao?"
Hyeonjoon cẩn thận đánh giá, nhận ra đây là mợ của cậu.
Hoàn toàn khác với bộ dáng năm đó, bây giờ bà ta đã già hơn người bình thường. Nhưng đôi mắt sắc bén kia, so với trước kia càng thêm khiến cho người ta trong lòng sợ hãi.
"Cao lớn vậy rồi." Bà ta làm bộ thán phục nói: "Mặc toàn là hàng hiệu, quả nhiên là ở bên ngoài sống rất tốt."
Âm thanh bà ta vừa vang vừa thé, rất nhanh đã hấp dẫn những người khác trong nhà đều ra ngoài. Mấy người họ hàng đó ngay cả tên cũng không gọi được, rất nhanh đều xông tới, mỗi người thêm một câu, ồn ào huyên náo.
Sắc mặt Hyeonjoon hơi lạnh: "Cháu đi gặp ông ấy."
Bà ta cậu kéo tay áo cậu: "Theo mợ tới đây."
Hai người thoát khỏi đán thân thích tới xem náo nhiệt, càng đi vào trong, ánh sáng cũng càng ngày càng mờ tối. Đẩy ra một cánh cửa nhỏ, hơi thở lạnh lẽo ập vào mặt.
Bên trong có kê một chiếc giường lớn, phía trên có một người đàn ông, đã không còn hơi thở, thay vào áo liệm.
"Cháu nhìn đi, mợ ra ngoài làm việc." Bà ta vừa nói, ở sau lưng cậu mang theo thâm ý nhìn một cái, xoay người ra cửa. Hyeonjoon đi tới bên giường.
Người đàn ông kia nằm bất động, không còn tức giận nào, cả người giống như một cành cây khô già, gầy guộc lại tang thương.
Ông ta ở trong ký ức của cậu không phải như vậy.
Với Hyeonjoon, ông ta từng có dáng vẻ oai hùng tràn trề. Mỗi lần về nhà, ông ta đều sẽ mang cho Hyeonjoon đồ ăn vặt, lúc ông thần bí mà từ phía sau lấy ra cái hộp nhỏ tỏa mùi thơm, loại hạnh phúc này, Hyeonjoon cả đời này cũng sẽ không quên.
Hyeonjoon đứng sững sờ tại chỗ mãi cho tới lúc Chobi gãi gãi cổ áo cậu, cậu mới hồi phục tinh thần.
Trên đường đến suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, vậy mà lúc này đến một câu cũng không nói ra được.
Yêu cũng được, hận cũng được, rốt cuộc cũng không qua được sinh tử.
Hồi lâu, cậu hướng người đàn ông nằm trên giường kia, cúi một cái thật sâu. Duyên phận cha con cả đời này coi như đã hết. Hi vọng kiếp sau, cũng không gặp nữa.
Trong phòng đang an tĩnh, bỗng nhiên Chobi túm quần áo cậu lớn tiếng kêu meo một cái.
Cả người Hyeonjoon run rẩy, quay đầu đi, chỉ nhìn thấy mợ chẳng biết lúc nào mang theo nụ cười đứng bên cạnh cậu: "Đi ra ăn cơm."
Ở trên bàn ăn ngồi xuống, ngồi quanh thân đều là người xa lạ. Hyeonjoon ôm Chobi, tùy ý mà ăn vài miếng, không có khẩu vị.
Cậu và mợ của cậu ngồi đối diện, con trai của hai người bọn họ, một tiểu mập, mắt nhìn chằm chằm mèo trong ngực Hyeonjoon, một lúc lâu, bỗng nhiên hét lớn: "Mẹ ơi, con muốn chơi con mèo kia."
Bà ta cầm lấy đũa gõ đầu nó một cái, mắng: "Trên bàn ăn hét to vậy làm gì? Con muốn chơi thì trực tiếp đi bắt là được, anh Hyeonjoon của con còn có thể không đưa mèo cho con chơi sao?"
Tiểu mập vui vẻ ra mặt, trực tiếp chạy đến bên cạnh Hyeonjoon, duỗi tay muốn kéo đuôi Chobi.
Hyeonjoon trực tiếp đánh tay nó ra: "Đừng đụng vào nó, nó tính tình không tốt."
"Mẹ em nói em có thể chơi với con mèo này, anh nhanh đưa cho em." Tiểu mập thẳng thắn nói.
"Mẹ em nói?" Hyeonjoon cười lạnh: "Mèo này là của anh, anh định đoạt, người khác nói đều không tính."
Sắc mặt mợ có chút không dễ nhìn: "Hyeonjoon, cháu cứ đưa cho nó chơi một lát thì sao? Nó vẫn là trẻ con, cũng không làm mèo bị thương, cháu đã là người lớn, không phải nên nhường nó chút sao?"
Hyeonjoon liếc xéo bà ta một cái: "Mợ gần 50 rồi, ở trước mặt mợ tuổi cháu cũng nhỏ, sao mợ không nhường cháu?" Bà ta nhất thời nghẹn lại, ngầm oán hận lườm Hyeonjoon một cái.
Cậu của Hyeonjoon trách cứ nhìn mợ một cái, chỉ cho Hyeonjoon một bé gái xa lạ ngồi bên kia: "Hyeonjoon à, đây là con gái nhà chú ba cách vách cháu, các cháu trước kia từng nói chuyện, biết không?"
"Không biết."
"Không biết cũng có thể làm quen, dù sao mọi người cũng là người một nhà, phải không?" Ông ta cười ha ha, đôi mắt kia lại lộ ra tia khôn khéo.
Hyeonjoon ở Lee thị lăn lộn lâu như vậy, hạng người gì cũng từng nhìn thấy. Chút tâm cơ nhỏ này của ông ta, quả thực rất dễ nhìn thấu.
Từ lần trước trong điện thoại trở mặt với mợ, cha cậu sau đó mất, những người này hẳn vô cùng lo lắng, sợ Hyeonjoon từ đó cao chạy xa bay, một phân tiền cũng không đưa cho bọn họ.
Trong tang lễ đã bắt đầu sắp xếp xem mắt cho cậu, muốn cậu lập gia đình, tù túng ở thị trấn nhỏ này.
Cực kỳ bỉ ổi.
"Cậu." Hyeonjoon ngẩng đầu, khóe miệng mặc dù cười, nhưng ý cười lại không tới đáy mắt, ngược lại là lạnh lùng: "Cậu tỉnh lại đi."
Ông ta dường như bị ngữ điệu không khách khí của Hyeonjoon làm cho kinh sợ, sau đó ngữ khí trở nên âm trầm nói: "Đây chính là thái độ cháu nói chuyện với trưởng bối?"
Hyeonjoon động đũa hai cái, không nói chuyện.
Ăn xong bữa cơm này liền tản ra, cậu cùng với những người này, ngay cả bạn bè cũng không muốn làm, còn để ý mấy lễ nghi dối trá kia?
Ông ta như đang khắc chế cơn giận của mình, nghiến răng hai cái, rốt cục vẫn không quát lớn nữa, mà là âm thầm đối mắt với vợ mình, nói với Hyeonjoon: "Phần bồi thường của chính quyền của cha cháu......"
Ánh mắt Hyeonjoon nghiêm túc. Quả nhiên có mục đích.
Cha cậu không phải chết già, vì vậy công ty bảo hiểm và chính quyền khu có một khoản tiền bồi thường kha khá phát xuống. Lúc cậu đến đã nghĩ, đám người này, có thể sẽ động chút tâm tư với số tiền đó rồi.
Nhưng không nghĩ tới lại quang minh chính đại như vậy, trực tiếp nói thẳng trên bàn ăn.
"Hyeonjoon à, cháu nghe mợ nói." Bà ta ho khan hai tiếng: "Cậu và mợ khoảng thời gian này cũng chăm sóc ba cháu rất nhiều, huống chi mọi người đều là họ hàng, mợ cũng không tham tiền, khoản tiền bồi thường này chúng ta cứ dựa theo nhân số trong nhà phân chia, cháu thấy sao?"
Hyeonjoon không ngờ người mợ này của cậu cho rằng cậu ngu, dựa theo nhân số gia đình mà chia, Hyeonjoon cậu chỉ có một mình, trong nhà mợ khoảng hơn 10 người, hiện tại cả mấy người họ hàng xa vô cùng tận kia cũng kéo đến, tất cả đều mắt hừng hực mà chờ chia tiền đấy.
Cậu để đũa xuống: "Mợ, trước khi chia tiền, cháu hỏi mợ chuyện này."
"Cháu nói."
"Lúc trước cháu mỗi tháng gửi tiền cho mợ, cháu tính sơ qua, gần 1 tỷ won." Ngữ khí Hyeonjoon dần dần nặng: "Mợ nói cho cháu biết, số tiền này, mợ đã dùng vào chỗ nào rồi?"
Bà ta trầm mặc không đáp.
Hyeonjoon cười lạnh một tiếng: "Mợ, dây chuyền ngọc trai trên cổ mợ, là Blvgari nhỉ? Cháu nhớ không nhầm, giá tiền trong cửa hàng là gần 50 triệu."
Bà ta nghe vậy vội vàng nhét dây chuyền phát sáng lấp lánh lại trong cổ áo.
"Cha cháu gầy thành như vậy, vừa nhìn đã biết trước khi chết trải qua những ngày tháng thế nào." Hyeonjoon nghiêm giọng nói: "Tiền cháu gửi cho các người không ít, nhưng các người lại dùng riêng cho mình. Hiện tại tiền bồi thường của cha cháu, các người còn muốn nuốt riêng. Người không thể vô sỉ như vậy chứ?"
"Hyeonjoon, cháu chú ý chừng mực!" Cậu của Hyeonjoon không nhịn được nổi giận, trực tiếp nện đũa: "Cậu và mợ cháu là trưởng bối của cháu, vô sỉ với không vô sỉ cái gì? Sao lại nói khó nghe như vậy, cho dù hôm nay cậu có lấy hết tiền đi cũng là làm theo lẽ thường, cháu cũng đừng có oán giận với cậu, đây là hiếu thuận, là quy củ!"
Hyeonjoon không chút sợ hãi nào mà trực tiếp đứng dậy: "Hiếu thuận? Phép tắc? Cậu, cậu đừng ỷ vào mấy văn hóa không có thật này để ở đây quơ tay múa chân. Muốn dùng mấy lý do đứng không vững chân này để cướp tiền bồi thường, nằm mơ!"
Ánh mắt ông ta càng thêm nham hiểm dọa người.
"Bất luận từ góc độ nào mà nói, khoản tiền bồi thường này, cũng không có chút liên quan nào tới cậu và mợ, cho nên tôi một phân tiền cũng sẽ không chuyển cho các người." Hyeonjoon cười lạnh nói: "Bản thân tôi cũng không tham số tiền này. Tiền tôi cầm, tôi sẽ đem toàn bộ đi từ thiện, tôi tình nguyện đưa tiền cho người ngoài, cũng không muốn dung túng mấy người các người, giữ lại cho các người thoải mái sung sướng mà sống."
"Được." Ông ta bỗng nhiên âm lãnh mà cười: "Đây là mày tự tìm."
"Cha cháu cháu đã nhìn, cơm cháu không ăn nữa, đi đây." Vừa nói cầm lấy áo khoác muốn đi. Tay Hyeonjoon vừa chạm vào tay cầm cửa, một cỗ khí lực to lớn phía sau hung hăng quấn lấy cậu.
Cậu cả kinh, tính phản xạ mà giơ chân đá, trực tiếp đá tên họ hàng xa ngay cả tên cũng không biết kia ngã trên mặt đất, đau tới gã gào khóc kêu mãi.
Mọi thứ lập tức mất kiểm soát.
Mấy người họ hàng vốn ngồi trên bàn ăn, lúc này tất cả đều giống như nhận được sai khiến, như ong vỡ tổ vọt lên, từng người trực tiếp quấn lấy Hyeonjoon. Bọn họ cũng không có thù oán với Hyeonjoon, nhưng bọn họ vốn không phân rõ phải trái mà giữ chặt lấy cậu. Bởi vì cậu của Hyeonjoon đã hứa hẹn, giữ người lại, bọn họ sẽ có tiền.
Hyeonjoon mạnh mẽ đá thêm mấy cái, lại không chú ý phía sau, trực tiếp bị ông ta bóp cổ.
"Mau, lấy thuốc!" Ông ta đỏ hết cổ cao giọng hô.
Mợ vội vội vàng vàng mà từ trong tủ móc ra một cái chai, hét lên một tiếng, hướng mặt Hyeonjoon liền bắt đầu dồn sức xịt.
Mùi kia cực kỳ nồng, làm Hyeonjoon nhất thời muốn ói.
Cậu bị mấy thân thích không thù không oán nhưng lòng dạ tham làm này triệt đề khống chế, ngay cả động cũng không động được.
Thuốc thấm vào trong cơ thể, ban đầu không có phản ứng gì, vài phút sau Hyeonjoon liền cảm thấy không ổn. Là thuốc mê hiệu lực cực mạnh.
"Các người...... Đây là phạm pháp......"
Ông ta vẫn giữ chặt cậu, tức trợn mắt: "Ông đây mặc kệ mày phạm pháp hay không, hôm nay mày dám nuốt tiền chạy trốn, ông đây cho dù phải đánh gãy xương mày cũng phải để mày nôn tiền ra cho tao! Đồ khốn!"
Hyeonjoon bắt đầu mãnh liệt mà ho khan. Cùng lúc đó, thân thể cũng truyền đến từng trận đaukhác thường.
Giống như có một luồng nhiệt bỗng nhiên tuôn vào bụng dưới, cả người cậu cũng bắt đầu nóng lên. Hiệu lực của thuốc mê rất mạnh, cậu lập tức giống như mất đi khí lực, cả người mềm nhũn, khó có thể nhúc nhích.
"Nhanh, cầm thỏa thuận đến, tôi ấn tay nó để nó ký, ấn dấu vân tay."
Mợ lại run run rẩy rẩy mà đưa tới một tờ thỏa thuận.
Chỗ đó viết, là một chữ hàng to "Thỏa thuận chuyển nhượng tiền bồi thường".
Ông ta một bên khống chế tay Hyeonjoon, để cho cậu khuất nhục mà viết chữ bên trên, bên kia mợ cũng lo lắng hỏi: "Nó bị ép ký như vậy, thỏa thuận này coi như hữu hiệu sao?"
Trên mặt ông ta hiện ra nụ cười âm lãnh lại gian trá: "Bà không nghe người đó nói sao? Chỉ cần ký đóng dấu vân tay, là hữu hiệu. Nếu như nó chứng minh thỏa thuận này vô hiệu thì phải cầm chứng cứ ra, chứng minh nó bị ép, nhưng mà, khà khà, nó lấy được sao?"
"Hơn nữa." Ông ta cười lạnh nói: "Người đó hứa hẹn sẽ giúp chúng ta, tìm luật sư có tiếng cho chúng ta, bà lo lắng cái gì?"
Trái tim lo lắng của mợ rốt cục đặt xuống.
Hyeonjoon chỉ cảm thấy cả người giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, ngứa tê tê, thân thể càng ngày càng nóng, quả thực tới mức khó có thể chịu được.
Cùng lúc đó, còn có một cơn đau như bị kim châm bắt đầu từ bụng truyền đến.
"Đau...... Đau quá......" Sắc mặt Hyeonjoon trắng bệch, ngã trên mặt đất, mồ hôi lạnh toát ra đầy mặt.
"Giả bộ, mày giả bộ." Ông ta trực tiếp dùng chân đạp mạnh vai Hyeonjoon: "Ông đây cho mày dùng thuốc mê, mày giả bộ với tao cái gì, đau? Đau chết mày đi! Hiện tại biết sợ rồi, vừa nãy còn có gan tham tiền, nên dạy dỗ mày như vậy!"
Bụng Hyeonjoon co rút đau, ý thức nhất thời lâm vào mơ hồ, nhưng lại bị đau đớn kịch liệt miễn cưỡng tỉnh táo.
Nếu quả thực theo như lời ông ta nói, chỉ là thuốc mê, như vậy, hiện tại cơn đau kịch liệt trong bụng chỉ có một nguyên nhân.
Thuốc mê kích thích thai nhi.
Con của cậu gặp nguy hiểm!
Dường như có cây kim sắc nhọn mãnh liệt đâm vào trên bụng, cả người Hyeonjoon nhất thời thoát lực, trong lúc nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngay cả lời cũng không nói ra được.
Hyeonjoon đau đến tái nhợt đầy mặt: "Tôi...... Đau......"
Ông ta liếc cậu một cái: "Giả bộ cái con mẹ mày. Tao cho mày biết, số tiền này của mày dựa theo phép tắc vốn nên là của ông đây, không để tao dùng, mày còn muốn đưa ai dùng? Cậu của mình cũng không giúp, mày nói mày có phải nhầm không?"
Hyeonjoon mồ hôi lạnh đầm đìa: "Cứu......"
Ông ta ha ha cười lạnh một tiếng, ra lệnh vợ uốn Hyeonjoon thành tư thế hai đầu gối quỳ xuống đất: "Hiện tại tất cả họ hàng đều nhìn đấy, nào, dập đầu nói xin lỗi cho ông."
Vừa nói, trên tay hành động, trực tiếp ấn đầu Hyeonjoon xuống.
Đầu dính vào bụi bẩn, Hyeonjoon chỉ cảm thấy tôn nghiêm sắp bị mấy tên vô tri ngu muội lại tham lam này mạnh mẽ xé nát.
Hận ý trong lòng cậu cực đậm, hận không thể trực tiếp cầm dao chọc chết mấy tên ngu này, nhưng cơn đau trong bụng khiến cậu ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.
"Cái này đúng rồi." Ông ta cười toét miệng, lộ ra hàm răng vàng, thỏa mãn nói: "Mày là tiểu bối, nên dập đầu nói xin lỗi với ông đây. Số tiền kia của mày, cũng đều nên hiếu kính tao trước, đúng không?"
Vừa nói, trực tiếp ra lệnh vợ nói: "Đưa nó vào trong phòng."
Mợ và mấy thân thích đáp lại, trực tiến tiến lên, kéo thân thể giãy dụa của Hyeonjoon, muốn đưa vào trong căn phòng nhỏ hẹp kia.
Trước khi bị đẩy vào phòng, Hyeonjoon mơ mơ hồ hồ chỉ nghe thấy ông ta đang nói chuyện với con gái nhà chú ba.
Ông ta nói với cô gái kia: "Nhìn thấy người rồi chứ? Thích không?"
Cô gái kia đỏ mặt: "Nhìn rồi, cháu có thể gả cho anh ta."
"Được rồi, người đã cho dùng thuốc, cháu trực tiếp đi vào, chuyện nên làm cứ làm cẩn thận. Mẹ cháu đã dạy cháu rồi chứ?" Cô hái nhỏ giọng gật đầu: "Đã dạy."
"Chỉ cần tối nay làm với cậu ta, hôm nào ta nhất định đích thân ra mặt để Hyeonjoon cưới cháu. Ta là cậu của nó, hôn sự của nó ta có quyền lên tiếng, tới lúc đó nhất định tổ chức hôn lễ hoành tráng cho hai cháu."
Cô gái còn có chút lo lắng: "Nhưng, nếu anh ấy không vui......"
"Không vui?" Ông ta rút một điếu thuốc, mắt càng lộ vẻ âm độc: "Trong thân thể cháu có vết tích từng làm và tinh dịch của nó, nó không vui, ông đây tới cục cảnh sát kiện nó cưỡng gian, đến công ty nó kéo biểu ngữ, cho nó nổi danh ở trên mạng, phá hủy thanh danh của nó. Ta nghĩ nó cũng không dám nói không."
Mặt cô gái càng đỏ.
Ông ta hút điếu thuốc, cười nói: "Cháu yên tâm, chuyện này nhất định có thể thành. Tới lúc đó kết hôn, cháu cũng không thể quên hiếu kính trưởng bối."
Toàn thân Hyeonjoon đau đến bắt đầu phát run, cậu bị đám người kia kéo vào một gian phòng âm u lại chật hẹp, chỉ nghe ầm một tiếng, cửa phòng bị hung hăng đóng lại.
Cậu cong người, hai tay dùng sức mà ôm bụng mình.
Đau quá......
Đứa nhỏ......
Môi cậu trắng bệch, âm thanh cũng run rẩy: "Cứu...... Cứu mạng......"
Cậu dùng lực giãy dụa, dùng hết khí lực toàn thân bò đi, nhưng trong lúc vô tình từ trên giường lăn xuống, trực tiếp ngã trong bụi bẩn.
Chobi thừa dịp đám người loạn, lén lén lút lút theo vào không bị ai phát hiện, lúc này, nhìn thấy Hyeonjoon ngã trên mặt đất, mặt đầy thống khổ, bỗng nhiên bắt đầu kêu meo meo .
Nó dùng đầu lưỡi liếm mặt Hyeonjoon, sau đó bỗng dưng chạy như điên tới cạnh cửa, hai chân trước bắt đầu điên cuồng mà cào cửa.
"Chobi, đừng......" Hyeonjoon rơi vào trạng thái bán hôn mê, chỉ có thể vô lực mà kêu.
Chobi chạy trở về bên cạnh cậu, lại ở trên mặt cậu giống như an ủi mà liếm hai cái, sau đó lại chạy về bên cửa gỗ, một bên dùng móng vuốt điên cuồng cào cửa, một bên thê lương mà điên cuồng gào thét.
Cửa gỗ bị khóa rồi, vụn gỗ sắc nhọn đâm sâu vào trong móng vuốt Chobi, cả bàn chân nhỏ toàn là máu tươi đầm đìa.
"Meoooo meoww"
Vật nhỏ bình thường cực kỳ cưng chiều lại ngạo kiều, lúc này giống như không biết đau, vẫn cào như phát điên.
Nó không có tâm tư phức tạp như người, nó chỉ biết là, cái người đối với mình rất tốt này hiện tại đang rất khó chịu. Khí lực của nó rất nhỏ, nhưng nó không sợ, nó phải cứu người này, đánh cược cả cái mạng mèo này cũng phải cứu!
Lại một trận đau kịch liệt ập tới, Hyeonjoon kêu lên một tiếng, ôm chặt bụng.
Thật không nghĩ tới mình sẽ bị mấy người ngu xuẩn này tính kế.
Hôm nay, e là chạy không thoát......
Không biết lúc nào, cô gái kia đã bị mấy người đàn ông trung niên xem náo nhiệt cười khà khà đẩy vào trong phòng.
Cô gái đỡ Hyeonjoon tới trên giường, nuốt ngụm nước miếng: "Tôi giúp anh."
Hyeonjoon thở hổn hển, cả người co rút đau đớn: "Cút, cút ra!"
Cô gái đánh bạo tiến lên, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của Hyeonjoon.
Nếu là bình thường, Hyeonjoon một tay là có thể trực tiếp đè cô ta lại. Nhưng lúc này không giống xưa, hiệu quả của thuốc mê liền khiến cả người không còn chút sức lực nào, mặc cho người định đoạt.
Cả người cậu mềm nhũn, tay chân đều không nghe sai khiến, đến một chút khí lực cũng không có.
Cô gái kia cởi áo sơ mi cậu ra, nhìn thân thể trắng nõn lại khỏe mạnh lộ ra của Hyeonjoon, sắc mặt đỏ bừng. Cô ta duỗi cái tay hơi thô ráp ra, nhẹ nhàng sờ lên xương quai xanh của Hyeonjoon,chạm qua cơ ngực mỏng manh kia, lại từ từ đi xuống......
Trong mắt cô gái nhất thời lộ ra một tia nghi ngờ. Bụng này, sao giống mang thai vậy?
Tuy nhiên, cô ta cũng mắc cỡ hai tai đỏ bừng, tay có hơi run.
Người đàn ông này, khí chất lỗi lạc, tướng mạo thật sự rất tuấn tú, rất đẹp trai. Vóc người và tỷ lệ cũng là đẹp nhất trong số đàn ông cô ta từng gặp. Sau này, chính là người chồng mà một mình cô ta độc hưởng.
Hyeonjoon chỉ cảm thấy có người đang đụng vào mình: "Cút...... Cút đi, cách tôi xa chút......"
Cậu vô lực mà hô, vung tay lên, lật đổ một cái bình gốm ở bên cạnh. Bình gốm nhất thời vỡ một mảnh lớn, mảnh nhỏ sắc bén lóe hàn quang bén nhọn.
Cô gái cắn răng, kiên định nói: "Anh đừng nghĩ nữa, cậu của anh đã sớm sắp xếp xong xuôi những thứ này. Cậu của anh ở trong thôn rất có uy quyền, anh không tìm được người giúp anh đâu. Ông ấy để chúng ta hôm nay làm chuyện, anh nếu nghe lời ông ấy, mọi người đều tốt, không phải sao?"
Hyeonjoon cắn khớp hàm.
"Hơn nữa, tôi cũng là xử nữ. Trong nhà lo lắng hôn sự, tôi gả cho anh, chúng ta sau này sống thật tốt, được không?"
Nghĩ như vậy, cô gái trực tiếp cúi đầu xuống, giống như lúc trước nghĩ, định hôn lên môi Hyeonjoon.
Cô ta vừa định hôn xuống, ai biết một con mèo phía sau giống như phát điên nhào lên, mạnh mẽ túm cổ cô ta.
Cô ta hét lên một tiếng, vừa quay đầu liền ngửi thấy một mùi máu tươi.
Tiếng thét chói tai này nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của bên ngoài, Cậu và mợ lập tức đẩy cửa đi vào, vừa thấy cảnh gáy cô gái chảy máu, liền kinh ngạc hỏi: "Cháu còn không không chế được nó sao?"
"Là mèo, mèo cào cháu."
Ông ta mặt lạnh, ra lệnh cho vớ: "Bà đi."
Mợ nhìn con mèo nhỏ vẻ mặt đề phòng, từ một bên với tay cầm lưới, muốn bắt Chobi.Bà ta vồ trượt hận đến nghiến răng, chạy điên khắp phòng.
Chobi vốn có thể tránh né, nhưng móng vuốt vì cào cửa đã bị đâm quá nhiều vụn gỗ, máu chảy đầm đìa, vừa chạy trốn, mấy vụn gỗ kia liền đâm vào càng sâu, khiến mèo nhỏ nhất thời chân trước mềm nhũn, rơi xuống. Bà ta thừa dịp này, chụp lưới vào, trực tiếp trói chặt Chobi lại.
Đứa con béo ú kia của bà ta cũng giống như tham gia náo nhiệt chen vào, vẻ mặt kinh hỉ: "Mẹ, con muốn chơi mèo!"
"Cầm ra đi!" Mợ giống như ghét bỏ trực tiếp nhét mèo cho thằng con béo của bà ta: "Đừng để nó chạy. Con muốn chơi thì cầm ra ngoài chơi."
Thằng con béo kia đắc ý cười hai tiếng, túm cổ Chobi: "Mình đã nói mình nhất định có thể chơi với con mèo này. Khà khà, mày còn chạy, tao xem mày chạy đi đâu!"
Chobi điên cuồng mà vùng vẫy, nhưng lực tay của thằng béo này rất lớn, nó chỉ là một con mèo nhỏ, hoàn toàn không tránh thoát được.
"Meow"
Nó thê lương mà kêu một tiếng, vô lực mà vẫy chân trước chảy máu, hao hết khí lực quay đầu nhìn chủ nhân chật vật vùng vẫy trên giường, đôi mắt tròn xoe kia tuôn nước, giống như muốn khóc ra vậy.
Hyeonjoon nắm chặt mảnh vỡ trong lòng bàn tay, mảnh gốm sắc bén đâm rách bàn tay, máu chảy đầm đìa. Nhưng đồng thời, cảm giác đau sắc bén kia khiến ý thức cậu tỉnh táo hơn chút.
Cậu liều mạng mà cắn răng, từ trên giường lật xuống, thừa dịp ông ta không chuẩn bị, chợt nhào về phía trước, hao hết tất cả khí lực đâm mảnh vỡ thật sâu vào trong đùi ông ta: "Con mẹ mà, mày không chết tử tế được, mày còn dám đâm tao!"
Ông at dữ dội rống lên ra tiếng.
Vừa cúi đầu, chỉ thấy quần mình bị đâm rách, mảnh gốm đã đâm vào trong thịt đùi ông ta, máu nhất thời không khống chết được chảy xuống. Vết thương rất sâu, chỉ suýt nữa đã đâm cái kia của ông ta rồi.
Tên đàn ông trung niên này nhất thời giống như con mãnh thú nổi điên, giơ chân lên trực tiếp đạp mạnh vào đầu Hyeonjoon: "Con mẹ nó đồ chó, mày dám đâm ông! Tao đánh chết mày!"
Vừa nói, ông ta trực tiếp từ bên cạnh rút ra một cây gậy, bộp một tiếng hung hăng mà đập lên lưng Hyeonjoon.
"A -"
Hyeonjoon bị đau mà hô một tiếng, sau lưng đau rát.
"Mẹ kiếp, xem ra thuốc vẫn chưa hoàn toàn phát huy, đồ chó này còn có khí lực đả thương người!" Ông ta hùng hổ, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt về phía Hyeonjoon.
Mợ kiểm tra vết thương của ông ta: "Tôi ra ngoài rửa vết thương cho ông, trước tiên cứ nhốt nó một lát rồi làm."
Vừa nói, mấy người hùng hổ ra ngoài, rầm một tiếng, hung hăng khóa cửa lại.
Đứa nhỏ......
Chobi......
Hyeonjoon đau đến nước mắt chảy dài. Cậu ôm chặt bụng mình, cả người phát run.
Lúc này, cậu mới cảm thấy tuyệt vọng triệt để. Cậu thậm chí ngay cả hai chữ cứu mạng cũng không kêu ra được.
Ở trong căn phòng nhỏ đổ nát chật hẹp tối om này, cậu bắt đầu khẩn cầu ông trời mở mắt, phái người tới cứu cậu. Cho dù người này là Lee Minhyeong cũng dược, cầu anh, tới cứu cậu, cứu con của hai người.
Bên ngoài vẫn ồn ào, nhưng trong căn phòng này chỉ còn lại nức nở trầm thấp của Hyeonjoon, và mùi máu tươi nồng đậm.
Lee Minhyeong lái xe gần một đêm, nhưng địa chỉ của Hyeonjoon thật sự vô cùng hẻo lánh, anh vòng mấy lần, ngây ngẩn không tìm đúng chỗ.
Anh dừng xe lại, mở cửa xuống xe, nhìn xung quanh một vòng.
Dãy núi vây quanh, liên miên không dứt. Một con sông hẹp cắt ra núi và đường, nước chảy ào ào.
Quả nhiên là cực kỳ hoang vu.
Anh hơi cau mày, ngồi trở lại trong xe, một lần nữa mở bản đồ hướng dẫn ra, nghiêm túc mà nhìn, một lần nữa xác nhận vị trí của mình, lại lần nữa khởi động xe.
Xe chạy không bao lâu, có điện thoại gọi đến.
Điện thoại của Ryu Minseok.
Lee Minhyeong hơi do dự một chút, nhận điện thoại: "Alo?"
" Minhyeong, anh ở đâu?" Ryu Minseok bắt đầu đã chất vấn.
Lee Minhyeong nắm chặt vô lăng: "Anh có việc, ra ngoài một chuyến."
"Hôm qua chúng ta đã hẹn, anh tới biệt thự của em." Âm thanh Ryu Minseok vẫn bình tĩnh như cũ: "Em chờ anh hơn 1 giờ rồi, sau đó không cẩn thận ngủ mất. Hiện tại tỉnh lại phát hiện, anh căn bản không tới."
Chân mày Lee Minhyeong hơi nhíu lại: "Anh có việc, em đừng quản."
"Anh có việc gì?"
Sắc mặt Lee Minhyeong từ từ trầm xuống. Anh không thích loại cảm giác bị người khác chất vấn này.
" Minhyeong, anh có phải...... Đi tìm Hyeonjoon hay không?"
Lee Minhyeong ngẩn ra: "Sao em biết?"
Ryu Minseok ở đầu kia giống như thê thảm mà cười một tiếng: "Em biết ngay, em biết ngay anh không đến nhất định đi tìm anh ta. Lee Minhyeong, anh nhớ kỹ, anh đã chia tay với anh ta rồi. Bây giờ chuyện của anh ta đã đã không liên quan tới anh nữa, không phải sao?"
Trong lòng Lee Minhyeong khó giải thích được mà nhói một cái. Đúng thế, anh và Hyeonjoon đã chia tay. Cho nên, từ nay về sau, chuyện của Hyeonjoon đều không có liên quan gì với anh sao?
Như vậy, anh hiện tại là đang làm cái gì? Tim Lee Minhyeong run lên, dừng xe lại.
Từ lúc nhìn thấy mấy đồ dùng mẹ và bé kia, suy đoán Hyeonjoon có lẽ nảy sinh gian tình với một người phụ nữ, có lẽ còn làm cho người phụ nữ kia mang thai, Hyeonjoon sẽ triệt để chia cắt với anh như vậy, cậu ấy sẽ có gia đình của mình, từ đó cùng Lee Minhyeong anh chính là người xa lạ.
Vừa nghĩ tới lần này, anh chính là vừa sợ vừa giận, hận không thể thể lập tức tìm được Hyeonjoon, trói cậu lại bên cạnh mình, khiến cậu không đi đâu được, để cho cậu không có gan câu kết làm bậy với người khác.
Anh rốt cuộc bị bệnh gì!
Anh đang nghĩ xuất thần, âm thanh trong vắt của Ryu Minseok bên kia lại truyền tới: " Minhyeong, anh vẫn nghe chứ?"
"Nghe." Lee Minhyeong hồi phục tinh thần, ho khan một tiếng: "Em nói đi."
"Em không hi vọng loại chuyện này sẽ phát sinh lần nữa." Ngữ khí Ryu Minseok hơi nghiêm túc chút: "Minhyeong, anh lập tức trở về cho em."
Ngón tay Lee Minhyeong chỉ bản đồ đường, hơi quét một cái. Đã cách đích đến không xa.
Ryu Minseok hít một hơi thật sâu, giống như đã đưa ra một quyết định trọng đại nào đó: "Lúc anh đón em về, hỏi em có thể ở cùng anh hay không. Lúc ấy, em nói em còn cần kiểm tra anh, bản thân em cũng cần suy nghĩ. Hiện tại, em đã suy nghĩ kỹ."
Lee Minhyeong giật mình.
"Lee Minhyeong, em nguyện ý ở cùng với anh."
Lee Minhyeong không đáp lại.
Trước mắt anh chính là con đường đất hướng về thôn quê hoang vu kia của Hyeonjoon, trong tai nghe chính là âm thanh mềm mại của Ryu.
Lúc anh đón Ryu Minseok về nước có tỏ tình với y.
Đáp án của Ryu Minseok vô cùng mơ hồ, không có xác định cũng không có phủ định. Lee Minhyeong hiểu, Ryu Minseok là đang thử anh, nhưng anh vẫn như cũ dứt khoát kiên quyết mà đón Ryu Minseok về nhà, hơn nữa định cưng chiều y cẩn thận, đối tốt với y, để cho y cam tâm tình nguyện nói ra lời đồng ý.
Chỉ là hiện tại......
Âm thanh của Ryu Minseok mang theo một hai phần lửa nóng: "Lee Minhyeong, anh nghe em. Hiện tại, anh không được do dự, lập tức quay đầu về, đến biệt thự của em."
"Em ở phòng ngủ chờ anh, chờ anh trở lại." Ryu Minseok hít một hơi thật sâu: "Minhyeong, chúng ta làm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz