Chương 10
Mùi thuốc sát khuẩn nồng nặc kích thích xoang mũi, vách tường lam trắng cắt hành lang thành một đường nhỏ chật chội.
Ba chữ to đỏ tươi "ĐANG PHẪU THUẬT", lấp lánh sáng.
Lee Minhyeong ngồi suy sụp trên ghế dài lạnh như băng của bệnh viện, tâm loạn như ma.
Anh cũng không biết tại sao mình sẽ làm như vậy. Tại sao lúc nghe thấy Ryu Minseok nói muốn làm với anh, sẽ trở nên càng thêm phiền lòng, phiền tới mức trực tiếp giẫm chân ga phi xe ra ngoài, phi thẳng tới chỗ của Hyeonjoon.
Càng khiến anh tâm phiền ý loạn, là Hyeonjoon.
Anh tìm được căn nhà cũ rách kia, mà mấy cái người gọi là thân thích của Hyeonjoon lại ra sức ngăn cản, anh nhất thời cảm giác được có gì đó không đúng. Mạnh mẽ phá cửa mà vào, liền thấy được Hyeonjoon quần áo không ngay ngắn, đầu đầy máu tươi, cơ hồ lâm vào hôn mê.
Một khắc kia là tâm tình gì? Giống như tất cả tâm tình đều bị tháo sạch, trong nháy mắt vừa tức vừa vội vừa sợ, cả người cơ hồ muốn nổ tung.
Trong lối đi vang lên tiếng giày cao gót dồn dập. Không bao lâu, vóc dáng một cô gái xuất hiện trong tầm mắt.
Anna đi tới bên cạnh Lee Minhyeong, thở dốc một cái, bình phục lại thở hồng hộc chạy nhanh đến: "Lee tổng, Hyeonjoon, cậu ấy...... Thế nào rồi?"
"Vẫn đang phẫu thuật." Âm thanh Lee Minhyeong không có bất kỳ nhiệt độ nào.
Hai mắt trong vắt của Anna hiếm thấy mà hiện ra một tia nước mắt: "Làm sao lại xảy ra chuyện này?"
Lee Minhyeong không nói gì, hai mắt lan tia máu đỏ.
Anna đứng tại chỗ một lúc lâu, nhìn chằm chằm tấm biển ĐANG PHẪU THUẬT kia, một lúc lâu, mới thở dài một hơi, ở trên ghế dài đối diện Lee Minhyeong hoảng sợ ngồi xuống.
Không lâu lắm, trợ lý sinh hoạt Yoo Minkyu của Lee Minhyeong cũng thở hồng hộc mà chạy tới. Y gật gật đầu với Lee Minhyeong: "Lee tổng, con mèo này đã để bác sỹ thú y xử lý qua."
Đang nói, đầu nhỏ lông xù của Chobi từ trong tây trang đen của Yoo Minkyu thò ra, hai con mắt vô tội càng không ngừng chớp.
Đôi chân trước của nó, lúc này đã bọc một lớp băng gạc thật dày, thoạt nhìn chọc cười đáng yêu.
"Meoww."
Đầu Chobi bất an mà động, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng, cũng không biết rốt cuộc đang nói cái gì.
"Ngoài ra." Yoo Minkyu hòa hoãn: "Đối với chuyện phát sinh hôm nay, tôi cũng hiểu rõ đơn giản một chút."
Lee Minhyeong lập tức nhìn ánh mắt sắc bén về phía Yoo Minkyu.
Yoo Minkyu lấy ra hai tờ giấy: "Lee tổng anh xem, đây là một phần thỏa thuận chuyển nhượng tiền bồi thường, nội dung là chuyển tất cả tiền bồi thường của cha Hyeonjoon tới dưới danh nghĩ của anh Hyeonjoon. Nhưng mà...... Trên phần thỏa thuận này chữ ký của trợ lý Moon không giống với nét chữ bình thường của cậu ấy, tôi cho rằng dưới trạng thái hôn mê bị cưỡng chế ký xuống."
Lee Minhyeong rút tờ thỏa thuận kia qua, nhìn qua một cái.
Anh quá quen thuộc chữ ký của Hyeonjoon, nét chữ trên tờ thỏa thuận này, nhất định là có bất thường.
"Còn nữa không?"
Yoo Minkyu lại đưa qua một phần văn kiện khác: "Đây là ở trong túi người cậu của trợ lý Moon phát hiện, là một bản photo thông báo, anh xem."
Lee Minhyeong nhận lấy thông báo này, chỉ thấy phía trên thông báo nền trắng chữ đỏ, rất rõ ràng viết Hyeonjoon cưỡng gian phụ nữ sau đó chối, không cưới cô ta, bọn họ muốn biểu dương chính nghĩa, muốn đòi lại công đạo.
Lee Minhyeong xoẹt xoẹt hai cái trực tiếp xé thông báo, sắc mặt âm trầm: "Xem ra đám người kia đã chuẩn bị tất cả, đã sớm đào bẫy chờ Hyeonjoon nhảy xuống."
"Đúng vậy." Yoo Minkyu gật gật đầu: "Đây là bản photo, tôi đoán ở nhà của mấy người kia còn có rất nhiều. Mấy thứ này nếu như rải đến công ty, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ đối với trợ lý Moon."
"Yoo Minkyu cậu nhớ kỹ." Lee Minhyeong trầm ổn nói: "Những thứ này, một tờ cũng không được truyền ra ngoài."
Yoo Minkyu gật gật đầu.
Lee Minhyeong bên này đang nói chuyện, đèn phẫu thuật bụp một tiếng tắt. Cửa lớn phòng phẫu thuật kia bị đẩy ra, mấy bác sĩ đầu đầy mồ hôi xuất hiêun, tháo khẩu trang xuống.
Lee Minhyeong gấp đến độ lập tức đứng dậy: "Người sao rồi?"
"Đã không nguy hiểm tính mạng nữa." Bác sĩ lau mồ hôi, quét mấy người ở đó một vòng: "Các người ai là người nhà của cậu ấy?"
Anna lén lút liếc Lee Minhyeong một cái. Chỉ thấy Lee Minhyeong không chút do dự: "Là tôi."
"Cậu là người nhà, tại sao không để tâm như vậy?" Bác sĩ trực tiếp cau mày chất vấn.
Lee Minhyeong không trả lời.
"Tại sao lại đặt cậu ấy vào trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy? Cậu ấy đã xuất hiện triệu chứng đau bụng và ra chút máu, bất quá cũng may tình trạng thân thể cậu ấy cũng không tệ lắm, vết thương bị vật nặng đánh cũng chủ yếu tập trung ở phần lưng, hơn nữa các người đưa đến cũng coi như kịp thời, cái thai coi như giữ được."
Lee Minhyeong có chút nghe không hiểu bác sĩ này đang nói cái gì: "Giữ được cái gì?"
"Cậu không biết?"
Lee Minhyeong còn chưa kịp phản ứng, lời kế tiếp của bác sĩ, lại giống như kinh lôi vang lên.
"Cậu ấy mang thai, cậu là người nhà, chẳng lẽ không biết?"
Một câu kia giống như sét đánh, trực tiếp làm mấy người ở đây một câu cũng không nói ra được.
Anna khó khăn nuốt ngụm nước miếng: "Mang thai?"
"Đúng vậy." Bác sĩ gật gật đầu, nặng nề nói: "Đây là chuyện xác xuất cực nhỏ, chúng tôi cũng rất khó tin."
Anna sửng sốt, chợt nhớ tới có một lần, cô từng thấy trên bàn của Hyeonjoon có sách về thai nhi và mẹ bầu. Lúc đó cô còn hỏi Hyeonjoon nhưng lại bị cậu chuyển đề tài nên cô cũng không nghĩ nhiều. Nhưng thật không ngờ, Hyeonjoon khi đó, vậy mà lại mang thai thật.
Anna ở bên này rơi vào trong khiếp sợ, Lee Minhyeong cũng không tốt hơn chỗ nào. Anh trợn to mắt, ngay không dám chớp: "Cậu ấy...... Mang thai? Cậu ấy...... Là nam."
Bác sĩ thở dài: "Anh đi theo tôi."
Vừa nói, bác sĩ vừa dẫn những người này vào một phòng làm việc nhỏ. Bác sĩ thay đồ giải phẫu, choàng áo blouse, trong cái nhìn chăm chú của mấy người, lục tủ, rốt cục tìm được một quyển tập san y học.
"Anh xem." Bác sĩ lật tập san tới một tờ nào đó: "Trước đây không lâu Santiago Mỹ đã có tin tức nam giới sinh ra nhiều bào thai, lúc ấy đưa tin rất chấn động. Cũng có chuyên gia y học đi điều tra và nghiên cứu, đây là một bài viết giải thích đại khái tình huống."
Hai tay Lee Minhyeong run rẩy, nhận lấy tập san này.
Tiêu đề tập san, một hàng chữ viết in hoa về nghiên cứu tiền lệ nam giới sinh con.
Anh càng nhìn xuống dưới, càng cảm thấy kinh hãi.
Bác sĩ nhìn sắc mặt nặng trĩu của anh: "Xác suất này cực kỳ cực kỳ thấp, cho nên cho tới bây giờ, nam giới mang thai mặc dù có tiền lệ, nhưng vẫn chưa có ai đưa ra được một nhận thức mang tính hệ thống. Cho nên, tính nguy hiểm của kỳ sinh sản của nam giới cũng cực kỳ cao."
Lee Minhyeong trầm trầm mà buông tập san xuống, hồi lâu: "Cho nên nói...... Không phải cậu ấy làm lớn bụng người khác, là tôi......"
Anna cúi đầu, không nói chuyện.
"Cậu ấy mang thai con tôi, là của tôi." Lee Minhyeong vẫn lẩm bẩm tự nói: "Cậu ấy và con, hiện tại......"
"Đều ổn, lớn bé đều bình an." Lời của bác sĩ dường như là một liều thuốc an thần, để cho trái tim treo lên của Lee Minhyeong hơi đặt xuống: "Hiệu quả của thuốc mê vẫn chưa tan, hiện tại người bệnh vẫn chưa tỉnh. Tới lúc tỉnh lại,ânh có thể qua thăm cậu ấy chút."
Lee Minhyeong khó khăn nói tiếng cám ơn, giống người mất hồn mà đi ra khỏi phòng làm việc, nói với Yoo Minkyu: "Minkyu, liên hệ với viện trưởng Shin một chút. Đợi lúc Hyeonjoon tỉnh, chuyển viện cho cậu ấy."
"Vâng." Yoo Minkyu gật đầu rồi xoay người rời đi.
Lee Minhyeong đi tới trước phòng bệnh của Hyeonjoon, xuyên qua cửa sổ nhỏ, chỉ nhìn thấy người trên giường bệnh còn đang ngủ. Sắc mặt tái nhợt, đôi môi không có chút huyết sắc, thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt.
Hyeonjoon cho tới bây giờ đều là dương quang kiện khí, cho tới bây giờ đều sống như sói con xương cứng.
Nhưng hôm nay, Lee Minhyeong nhìn dáng vẻ cậu nằm trên giường bệnh, trong lúc nhất thời trong lòng thế nhưng cực khó chịu.
"Anna." Lee Minhyeong bỗng nhiên lên tiếng gọi.
"Lee tổng."
Lee Minhyeong hơi ngừng chút: "Giúp tôi gọi điện thoại nói với Ryu Minseok, tối nay tôi muốn gặp mặt nói chuyện với cậu ấy.
Anna ngẩn người, nhưng cũng không nói thêm gì, trực tiếp đi tới một bên bắt đầu gọi điện thoại.
Trong hành lang đang an tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng dày da chạy nhanh. Lee Minhyeong cau mày quay đầu vừa nhìn, là Yoo Minkyu vừa đi không bao lâu.
"Lee tổng, mấy người đó đến rồi." Yoo Minkyu thở hồng hộc.
"Cậu nói rõ ràng, ai tớ?"
Yoo Minkyu dùng cánh tay chống vách tường, khó khăn mới nói đầy đủ ra một câu: "Cậu mợ của Hyeonjoon, dẫn theo người trong thôn bọn họ khoảng 10 người hiện tại nói là muốn đòi lại công đạo, khí thể hùng hổ."
Mắt Lee Minhyeong nhất thời lạnh xuống: "Người đang ở đâu?"
"Hiện tại đang vây ở cửa bệnh viện, lớn tiếng la hét ầm ỹ, khắp nơi nói với người bọn họ là yếu thế, chịu ủy khuất."
Lee Minhyeong lạnh lùng hừ một tiếng: "Được, tôi còn muốn tìm bọn họ, tới vừa lúc." Vừa nói, lại liếc Yoo Minkyu một cái: "Hiện tại gọi điện thoại cho cục trưởng Kang và đội trưởng Ju, nói với bọn họ, tôi có việc nhờ bọn họ giúp đỡ chút."
Đại sảnh bệnh viện, cảnh la hét ầm ĩ.
Cậu của Hyeonjoon, lúc này mặc một cái áo bông cũ, trực tiếp ngồi chính giữa, ánh mắt âm lãnh.
Mợ đã ở một bên khóc, một bên khóc một bên giúp cậu đỡ một cánh tay.
Cánh tay kia, đã trật khớp.
Cái này cũng không kỳ quái. Lee Minhyeong là người luyện võ nhiều năm như vậy, trình độ của anh hoàn toàn đã ngang với người chuyên nghiệp, đối với người không có chút kỹ năng nào như ông ta, chỉ biết dùng ngu xuẩn thô bạo dung lực, căn bản không phải đối thủ của Lee Minhyeong.
Chỉ tháo trật khớp của ông ta, đã là nhẹ rồi.
Một người đàn ông trung niên, coi như là họ hàng xa của Hyeonjoon, tiến tới bên tai ông ta: "Chút tiền ông hứa cho tôi kia, còn giữ lời không? Chúng tôi đều tận lực rồi, ông không thể đổi ý!"
"Cái rắm, tôi sẽ đổi ý sao?" Ông ta mắt dao găm liếc qua: "Thông báo chuẩn bị đâu? Phát cho tôi."
"Hiện tại?" Người đàn ông trung niên kia có chút sửng sốt.
"Vậy con mẹ nó còn lúc nào?" Ông ta rốt cục nổi giận: "Tôi con mẹ nó đâu biết người đàn ông tiến vào là ai? Cánh tay của ông đây đã thành như vậy!"
Người đàn ông trung niên có chút do dự: "Nhìn người đàn ông mặc toàn đồ hiệu, còn có xe riêng, nhìn qua không giống người bình thường. Chúng ta nếu không...... Đừng tìm bọn họ tranh đấu nữa đi?"
"Tiểu tử cậu gan giống nhỏ!" Ông ta tùy chỗ khạc đờm: "Cậu sợ cái gì? Bọn họ có tiền vậy càng tốt, chúng ta nghèo, chúng ta là quần thể yếu thế, cậu khóc nhiều làm ầm ĩ, cậu xem mọi người giúp ai! Cậu nói cậu bị bắt nạt, người có tiền bọn họ sợ nhất phiền toái, cậu còn sợ không vớt được tiền? Đồ phế vật."
Ông ta bên này nói tới vui vẻ, đã có mấy người đàn ông trung niên giống như cướp giật la lên oan ức. Trong lúc nhất thời đại sảnh bệnh viện giống như chợ bán thức ăn, vừa náo nhiệt vừa buồn cười.
Đúng lúc này, cửa bệnh viện bỗng dưng đỗ mấy chiếc xe màu đen. Cửa xe mở ra, là một nam nhân than thể cường tráng. Khí thế bọn họ lăng nhiên, đi về phía trong bệnh viện.
Bọn họ đi tới đại sảnh bệnh viện, hơi nhìn quanh một chút, liền nhìn thấy Yoo Minkyu từ trên cầu thang nhanh chóng xuống.
Mấy đội trưởng bảo tiêu này đi lên bắt tay với Yoo Minkyu: "Trợ lý Yoo, chào anh."
"Chào đội trưởng Ju." Trợ lý Yoo trầm ổn gật đầu: "Có chút chuyện phiền phức xin anh giúp đỡ."
"Trợ lý Yoo khách khí." Đội trưởng Ju cười nói: "Có thể vì Lee tổng dốc sức, chúng tôi hết sức vinh hạnh."
Yoo Minkyu gật gật đầu, ánh mắt ghét bỏ liếc về phía đám người Cậu một cái, lạnh tiếng nói: "Các người làm ồn đủ chưa? Nếu làm đủ rồi, theo tôi tới bên ngày."
Ông ta lúc này lại học được cảnh giác, đôi mắt nhỏ đảo quanh xoay chuyển, hiển nhiên là đang tính kế: "Các người muốn làm gì! Các người muốn ức hiếp người dân yếu thế sao? Tôi kiện các người!"
Yoo Minkyu sửng sốt, khẽ cười một tiếng: "Đâu dám chứ? Lee tổng chúng tôi nói lúc trước lỗ mãng đả thương mấy người nhà các người, hiện tại phái tôi tới thương lượng thủ tục bồi thường."
Ông ta đứng tại chỗ không động đậy, hiển nhiên vẫn đang do dự.
Yoo Minkyu dùng ra đòn sát thủ, từ trong tay một vệ sĩ nhận lấy một vali, vừa mở ra, xếp chỉnh tề mấy xấp tiền giá trị lớn: "Hiện tại anh tin chưa?"
Ông ta vừa nhìn thấy tiền liền ngây dại.
Cậu của Hyeonjoon là một tên hết ăn lại nằm, cho tới bây giờ cũng không tích được tiền. Vừa nhìn thấy đồ trong vali này, tim liền đập bình bịch.
Ông ta run run rẩy rẩy mà đưa tay tính thăm dò mà cầm một xấp tiền mặt khoảng 50 triệu won nhét vào trong áo mình, nhìn thấy đám người Yoo Minkyu cũng không ngăn cản, vẫn như cũ cười hì hì nhìn ông ta, ông ta lúc này mới yên lòng lại.
"Cái này mới đúng chứ." Ông ta cười lại nhét vào trong quần áo hai xấp: "Có lời gì mọi người cứ nói cẩn thận, chúng tôi cũng đều là người phân rõ phải trái. Tiền bồi thường chúng ta có thể thương lượng thêm chút, chỉ cần các người có thành ý, chuyện này khẳng định không khó làm!"
Thần sắc Yoo Minkyu không đổi: "Như vậy, xin mời anh qua bên này?"
"Đi đi đi, hiện tại liền đi." Cậu lôi kéo đám người mợ, cười ha ha: "Lee tổng của các người cũng là người không tệ. Đợi lát nữa nói xong bồi thường, tôi và anh sau này chính là anh em tốt, mọi người sau này còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, cậu nói có phải đạo lý này hay không?"
Chờ đám người thôn quê cùng Yoo Minkyu tiến vào, Lee Minhyeong đang vừa nói vừa cười với Cục trưởng Kang.
Cậu của Hyeonjoon không chút khách khí, vừa tiến đến trực tiếp ngồi xuống đối diện Lee Minhyeong: "Lee tổng, xin chào xin chào."
Dứt lời, đưa tay ra muốn bắt tay với Lee Minhyeong.
Hai chân dài của Lee Minhyeong tùy ý vắt, anh chỉ là dùng ánh mắt liếc liếc người đàn ông này, cũng không duỗi tay, cũng không phản ứng.
Ông ta tự kiếm không vui vẻ mà thu tay về, sờ sờ mũi: "Chuyện tiền bồi thường......"
"Tiền bồi thương." Lee Minhyeong khẽ cười nói: "Cho ông 2 tỷ won, đủ không?"
2 tỷ!
Ông ta lập tức trợn to mắt, mặt mày hớn hở: "Oh, 2 tỷ......"
"Không đủ?" Lee Minhyeong cười, nới lỏng cà vạt của mình: "...... 3 tỷ?"
Ông ta và vợ cực nhanh mà nhìn nhau một cái, trong con ngươi lẫn nhau đều là kích động.
Người có tiền đều là kẻ ngu. Xem ra hôm nay đại phát rồi.
"Như vậy đi" Ông ta làm bộ thở dài: "Mọi người đều không dễ dàng, tôi cũng là người nói đạo lý. Lee tổng, tôi cũng không tranh với anh nữa, một cái giá, 5 tỷ won, chuyện này chúng ta kết thúc."
Cục trưởng Kang ngồi ở một bên không nói chuyện, nhưng nghe lời của người đàn ông trung niên này, không khỏi nhíu mày.
Tham lam quá vượng, khẩu khí quá lớn. E là sẽ gặp tai ương.
Y và Lee Minhyeong là bạn học, cũng là người nhìn Lee Minhyeong từng bước từng bước mở rộng cả một Lee thị tầm trung thành tập đoàn hang đầu. Y cực kỳ rõ ràng, Lee Minhyeong là một người có mánh khóe còn vô cùng quyết đoán, nếu không, anh cũng không cách nào ở trong thương giới đứng vững không ngã.
Mấy tên ngu này còn tưởng Lee Minhyeong là tên coi tiền như rác mặc cho bọn họ vớt, thật đúng là ngu không biên giới.
Lee Minhyeong cười cười: "5 tỷ won, có thể."
Ông ta nhất thời cười đến mắt cũng không nhìn thấy: "Như vậy thì tốt rồi. Mọi người sau này đều là bạn bè, đều là anh em, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, có phải hay không?"
Lee Minhyeong không để ý đến ông ta, chỉ là nhìn nhìn đồng hồ trên tay: "Nói xong chuyện của ông rồi, hiện tại nói đến chuyện của tôi chút."
"Của cậu...... chuyện gì?"
Lee Minhyeong vén tay áo lên, trên cánh tay kia rõ ràng cũng có mấy đường vết thương.
Lúc ấy vọt vào nhà cậu của Hyeonjoon,vì quá mức nóng lòng, trực tiếp xảy ra xung đột với nhóm người bọn họ. Lee Minhyeong cho dù lợi hại hơn nữa, cũng không tránh khỏi phải ở dưới thế công của đám người này bị thương.
Ánh mắt ông ta lập tức cảnh giác.
"Như vậy đi, tôi cũng không nhận nhiều tiền của ông." Lee Minhyeong cười nói: "Tôi bị thương thế nào, các ông liền trả thế đó. Đội trưởng Ju, bảo người của các anh tới, đem cánh tay của 10 người bọn họ, toàn bộ đánh trật khớp hết."
Ông ta nghe vậy trợn tròn mắt, giống như không nghĩ tới chuyện bỗng nhiên sẽ phát triển thành như vậy.
"Như vậy vấn đề liền ổn." Lee Minhyeong hút điếu thuốc, khuôn mặt tuấn lãng của anh ở sau làn khói, nhìn phá lệ có uy thế: "Tôi trong lúc nhất thời không tìm được chi phiếu của tôi, cho nên 5 tỷ won chuẩn bị cho các người...... Tiền xu. Tay các người đều trật khớp rồi, mang về thế nào đây?"
Ông ta đã nhận ra nguy hiểm nồng nặc, đứng dậy phòng bị.
"Nếu không thì như vậy." Lee Minhyeong cũng đứng lên, khí thế cả người anh lập tức đè chết chút phô trương thanh thế của ông ta: "10 người các người, mỗi người nuốt 500 triệu tiền xu mang về nhà, được không?"
Nuốt 500 triệu...... Vậy bọn họ còn có thể sống được đi ra ngoài sao?
Ông ta rốt cuộc biết, người trước mắt này, không phải tên ngốc có thể để mặt cho bọn họ tùy tiện đòi tiền, mà là một con mãnh hổ phúc hắc lại thâm trầm.
"Cậu muốn làm gì...... Tôi cảnh cáo cậu." Ông ta lui về sau mấy bước, ánh mắt cảnh giác: "Chúng tôi là người dân yếu thế, cậu nếu dám động thủ, tới lúc đó cậu có quả ngon để ăn. Tôi với trưởng cục công an là anh em, cậu đừng ép tôi!"
Lee Minhyeong không nói chuyện, ngược lại Cục trưởng Kang bên cạnh phì nở nụ cười: "Ông rất quen với cục trưởng? Vậy sao?...... Nhưng mà, tôi sao không nhận ra ông?"
Ông ta lúc này rốt cuộc biết, mình chọc phải chuyện rồi.
Ánh mắt cảnh giới của ông ta quét qua xung quanh một vòng, say đó bỗng nhiên cất bước chạy ra ngoài, nhưng căn phòng này được bảo tiêu nghiêm ngặt mà vây quanh, đây có cơ hội cho ông ta chạy trốn?
Lee Minhyeong nhìn người đàn ông trung niên bị mấy bảo tiêu xách lên giống như con gà con, cười lạnh một tiếng: "Đội trưởng Ju, đút cho tôi." Đội trưởng Ju cầm túi tiền xu bên cạnh lên, đi tới trước mặt ông ta, nhìn thần sắc hoảng sợ lại tức giận của ông ta: "Kẻ ác có ác báo. Ông cho rằng ông giở trò xấu, người khác không có biện pháp với ông, đều phải nhường ông." Y cười một tiếng: "Ông sai rồi. Có rất nhiều người có cách chỉnh chết ông."
Dứt lời, trực tiếp cạy miệng ông ta ra, cứng rắn nhét một đồng xu vào.
"Ông không phải yêu tiền sao? Ông không phải vì tiền ngay cả cháu ngoại ruột của mình cũng có thể hãm hại sao?" Ánh mắt Lee Minhyeong nghiêm nghị, đi tới trước mặt ông ta: "Hiện tại tiền ở đây. Ông có thể nuốt bao nhiêu, tôi để cho ông mang đi bấy nhiêu, ăn đi."
Ông ta mãnh liệt mà ho khan, thật vất vả mới nôn được đồ trong miệng ra: "Tao còn tưởng chúng mày có thành ý, con mẹ nó chờ tao......"
Không đợi ông ta nói xong, Lee Minhyeong quơ nắm đấm, một nắm đấm trái hung hăng đập qua.
"Tao cho mày bắt nạt Hyeonjoon sao!"
Đầu ông ta lập tức bị đánh nghiêng đi, khóe miệng nhất thời hiện ra một mảnh xanh tím.
"Mày! Chúng mày đừng bắt nạt người!" Ông ta một bên sợ hãi một bên tức giận: "Chúng tao là người dân yếu thế, mày nếu......"
"Yếu thế cái con mẹ mày!"
Lee Minhyeong giận dữ, giơ tay lại một đấm phải vừa mạnh vừa độc, trực tiếp nện vào trên mặt ông ta.
Khóe miệng ông ta nhất thời chảy xuống giọt máu.
"Làm bất tỉnh cháu ngoại ruột của mình gọi là yếu thế, ép cậu ấy hiếu kính toàn bộ tiền bồi thường của cha cậu ấy cho ông gọi là yếu thế, suýt nữa hại chết cậu ấy, suýt nữa hại chết cậu ấy và con của cậu ấy, cái này gọi là yếu thế." Lee Minhyeong cười lạnh liên tục, nhấc chân trực tiếp hung hăng đá vào bắp chân ông ta.
Nghe xương răng rắc một tiếng, cùng với tiếng tru lên thống khổ như heo bị cắt tiết của ông ta, người xung quanh lập tức hiểu một chuyện.
Lee tổng lần này thật sự tức giận rồi. Đám người này sắp phải đổ máu rồi.
Cục trưởng Kang ngồi một bên, hất mắt đi.
Mặc dù người đàn ông này bị đánh không hợp quy tắc, nhưng dù sao ông ta cũng làm việc quá ác độc, nên chịu một lần dạy dỗ này, ông ta có thể biết mình không phải loại người lợi hại gì, chỉ là tên ma xó phế vật. Thế giới này cũng không phải là chỉ xoay quanh ông ta, ông ta dám làm ra mấy chuyện ác độc kia, nên biết sẽ có hậu quả gì.
Lee Minhyeong biết chừng mực, Cục trưởng Kang là bạn học cũ, cũng hiểu Lee Minhyeong giờ phút này nổi điên, vì vậy cũng không ngăn cản.
"Mày...... Đừng khinh người quá đáng...... A......"
Lee Minhyeong bóp cổ ông ta: "Chỉ vì chút tiền như vậy, mày dám ra tay độc ác với Hyeonjoon, ông đây thật con mẹ nó muốn một súng bắn chết mày."
Ông ta đã bị người đàn ông nổi điên này dọa vỡ mật. Đám bảo tiêu bên cạnh đang giễu cợt, vừa quay đầu liền ngửi thấy một cỗ mùi khó ngửi. Bọn họ tỉ mỉ ngưng mắt hơi đánh giá, nhất thời nhíu mày.
Hay lắm, sợ tè rồi.
Trên quần ông ta xuất hiện một vũng nước đọng lớn.
Lee Minhyeong nắm tóc tên đàn ông này lên: "Ông đây ra ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, không ai dám bắt nạt người của tao, mày coi như là đầu tiên, tốt lắm."
Vừa nói, ánh mắt anh lạnh lùng xoay người, ngồi xuống xuống ghế sô pha, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm ông ta: "Chúng mày coi như là giẫm lên giới hạn của tao rồi. Cho dù Hyeonjoon xin tha cho chúng mày, tao cũng sẽ không bỏ qua cho chúng mày. Yoo Minkyu!"
"Lee tổng."
Lee Minhyeong lạnh lùng hỏi: "Tài liệu đã thu xếp chưa?"
Yoo Minkyu khẽ cười một tiếng: "Thám tử riêng chúng ta thuê đã bắt đầu tiến hành điều tra tất cả người một nhà này, tiến triển trước mắt cũng không tệ lắm."
"Trước mắt chúng tôi tra được, Cậu của trợ lý Moon bốn năm trước có một vụ có tội trộm cắp chưa phán, ba năm trước có nghi ngờ cưỡng gian quả phụ cùng thôn, bất quá vụ án bị đè xuống. Mợ của trợ lý Moon khả nghi bao che tội phạm, mấy họ hàng xa khác từng người có chiếm đoạt tài vật phi pháp, sản xuất và tiêu thụ nguyên liệu thực phẩm chất lượng kém, lừa đảo, gây hấn gây chuyện các loại tội danh. Hơn nữa lần giam giữ phi pháp và tội cố ý gây thương tích này, nhân chứng vật chứng cụ thể đã tăng thêm nhân viên đi thu thập rồi, tin rằng rất nhanh, những tội danh này đều có thể định ra."
"Tốt." Lee Minhyeong gật gật đầu: "Chuyện lần này hoàn thành, cho mọi người tiền thưởng gấp bội."
"Cám ơn Lee tổng."
Ông ta bị người khống chế giống như heo chết, lập tức sắc mặt trắng bệch.
Làm sao lại......
Mấy chuyện ông ta từng làm kia, đều đã giở trò vô lại không chịu nhận hoặc là tìm cách xóa sạch quan hệ, tất cả đều đè xuống rồi. Tại sao, tại sao lại bị mấy người này từng cái đào bới hết lên!
Cả người ông ta giống như cái sàng run lẩy bẩy.
Yoo Minkyu nhìn nhìn tên đàn ông lâm vào trong kinh hãi và khiếp sợ cực độ kia, hừ cười một tiếng, bổ một đao: "Số tội này gom đủ, chỉ cần tài liệu giao ra, tội danh xác định, e rằng đời này...... triệt để xong rồi."
Lee Minhyeong hút điếu thuốc, bắt tay với Cục trưởng Kang: "Chuyện lần này nhờ có Cục trưởng Kang bên này trợ giúp. Chuyện vẫn chưa xong, chờ đám người này toàn bộ bị bắt vào ngục giam." Anh dừng một chút, thần sắc lạnh hơn: "Cục trưởng Kang phải giúp tôi chiếu cố cẩn thận. Bọn họ nếu còn không đàng hoàng...... Dụng cụ tra tấn của Cục trưởng Kang để lâu quá rồi, cũng đừng để chúng nó gỉ sét nữa."
Cục trưởng Kang đương nhiên nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh, cũng cười một tiếng: "Tôi hiểu rồi. Lee tổng yên tâm, ở chỗ tôi, chơi xấu, không có ích gì."
Lee Minhyeong gật gật đầu, đứng dậy đi tới cửa.
Chỉ là lúc anh đi tới bên cạnh Cậu, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, duỗi tay ra, trực tiếp đem một cánh tay vẫn ổn của tên đàn ông này cũng răng rắc một tiếng tháo thành trật khớp.
Ông ta đau đến tru tréo, gào tới cổ họng cũng phá âm.
"Đừng tưởng cái này xong rồi." Lee Minhyeong cười lạnh nói: "Cuộc sống khổ sở của các người...... Giờ mới bắt đầu."
Quẳng xuống một câu này khiến tất cả thân thích tại chỗ sởn gai ốc, Lee Minhyeong cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi ra khỏi gian phòng nhỏ này.
Thủ đoạn của cục trưởng Kang anh biết, ở dưới tay y, không có phạm nhân nào dám nói láo gây chuyện. Vô luận mấy phạm nhân kia trước khi vào có khi thế ra sao, sau khi tiến vào không bao lâu, từng người nghe lời phải giống như trẻ con mới đi học, thế cho nên càng về sau, đánh rắm cũng phải giơ tay báo cáo.
Cục trưởng Kang cũng không dùng thủ đoạn phi pháp gì, nhưng chính là có thể đạt tới hiệu quả này. Giao người cho y, Lee Minhyeong rất yên tâm.
Vừa ra căn phòng này, Anna đã vội vàng chạy tới: "Lee tổng, người tỉnh rồi."
Trong lòng Lee Minhyeong chợt nhảy, bước nhanh hơn, trực tiếp đi thang máy tới tầng phòng bệnh Hyeonjoon ở.
Anh đứng ở cửa hơi do dự một chút, rốt cục xoay khóa cửa, một mình đi vào.
Trong phòng bệnh rất an tĩnh, ngoài trừ tiếng giày da của anh giẫm trên sàn nhà gỗ ra, chính là một mảnh yên tĩnh. Rèm cửa sổ kéo lại, cơ hồ không có ánh sáng gì xuyên qua, trong phòng bệnh một mảnh mờ mờ.
Lee Minhyeong ở trước giường bệnh Hyeonjoon ngồi xuống.
Anh vừa ngồi xuống không lâu, Hyeonjoon trên giường bệnh trở người, từ từ mở mắt ra.
Yên lặng một lúc lâu, anh mới nghe thấy Hyeonjoon dùng âm thanh khàn khàn nhẹ nhàng nói: "Lần này...... Cám ơn anh."
Lee Minhyeong chỉ nghe được tiếng hô hấp của mình vừa đều vừa nhạt, trái tim hơi đặt xuống chút: "Không cần."
"Lần này nếu không phải anh tới kịp, nói không chừng tôi thực sự đã để lại cái mạng nhỏ này ở chỗ đó rồi." Hyeonjoon tự giễu mà cười một tiếng: "Đám người đó không làm gì anh chứ?"
Lee Minhyeong mở miệng, nhưng không có nói lời ra. Hồi lâu, anh mới vừa dùng ngữ khí trầm trầm nói: "Đã tìm người xử lý sạch sẽ."
Hyeonjoon lập tức xoay đầu lại: "Anh làm gì bọn họ?"
Lee Minhyeong cau chặt chân mày: "Xảy ra chuyện như vậy, cậu còn muốn che chở bọn họ?!"
"Cái gì?" Hyeonjoon khẽ hừ một tiếng, trong đôi mắt đều là vẻ căm hận: "Tôi chi sợ anh ra tay không đủ độc, khiến bọn họ có cơ hội chạy trốn."
"Cậu yên tâm đi." Lee Minhyeong nói: "Tôi tìm cục trưởng chỗ này, y sẽ xử lý vụ này, sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai. Tôi cũng phái Yoo Minkyu phái người đi điều tra, đem tất cả chuyện phạm pháp của mấy người này, từng vụ một toàn bộ đều thu thập lại, đảm bảo bọn họ cả đời cũng không trở mình được."
Hyeonjoon nghe vậy, gật gật đầu: "Dựa theo tài liệu chỉnh lý xong rồi, cho tôi xem chút."
"Cậu xem cái này làm gì?"
"Tôi sợ các anh có bỏ sót." Hyeonjoon hừ cười một tiếng: "Bọn họ mấy năm nay làm không ít ác. Ngoại trừ mấy cái anh nắm giữ kia, còn có mấy chuyện không có án ghi chép, ví dụ như làm ồn bệnh viện. Tôi có thể bổ sung mấy cái này vào, anh cũng có thể điều động nhân chứng làm ghi chép."
Lee Minhyeong gật gật đầu.
"Những người này lần này dám lớn gan làm bậy như vậy, tôi tuyệt sẽ không tha thứ cho bọn họ, cũng sẽ không cho bọn họ chút tình thân nào." Hyeonjoon nghiến răng nhiến lợi nói.
Lee Minhyeong cầm tay cậu: "Cậu dưỡng bệnh thật tốt, tất cả giao cho tôi."
Hyeonjoon mệt mỏi gật gật đầu, ém ém góc chăn, nhắm hai mắt lại.
Lee Minhyeong nhưng vẫn ngồi tại chỗ, không có đứng dậy rời đi. Anh trầm mặc một lúc lâu, rốt cục lên tiếng nói: "Chúng ta quay lại như trước, ở chung một chỗ."
Hyeonjoon mở choàng mắt, đề phòng nhìn Lee Minhyeong một cái: "Anh nói cái gì?"
Lee Minhyeong hít sâu một hơi, nghiêm túc lặp lại một lần: "Chúng ta một lần nữa ở chung."
"Không." Hyeonjoon xoay người qua: "Chúng ta đã chia tay rồi, tôi không cần thiết tiếp tục ở cùng với anh."
"Không cần thiết?" Lee Minhyeong bỗng nhiên dùng sức mà xoay người Hyeonjoon qua, một đôi mắt lạnh lẽo lại tức giận nhìn chằm chằm Hyeonjoon. Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Đứa nhỏ trong bụng cậu là con của tôi, cậu lại nói không cần thiết?!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz