ZingTruyen.Xyz

[Guon] Sinh con cho tổng tài

Chương 8

MonPiii

Hôm sau lúc đi làm, Hyeonjoon không ngồi xe Lee Minhyeong nữa. Lời đã nói rất rõ ràng, vậy thì không cần có bất kỳ liên lạc nào nữa. Cậu cầm lấy cặp lên lầu, vừa đẩy ra cửa phòng trợ lý, liền sững sờ. Chỗ ngồi của mình ngồi một người.

Ryu Minseok.

Cậu liếc Ryu Minseok: "Huấn luyện hoàn thành rồi?"

Ryu Minseok không chút nào để ý mà dựa trên ghế của cậu, cười cười: "Hoàn thành viên mãn, sau này phải xin mọi người chỉ giáo nhiều hơn rồi."

"Chỉ giáo cậu được á." Hyeonjoon nhận nước nóng, đi tới bên cạnh cậu ta: "Nhưng đầu tiên, đứng dậy khỏi chỗ của tôi."

Ryu Minseok không động đậy, mắt vẫn như cũ tràn ý cười: "Vậy thì, tôi ngồi đâu?"

Hyeonjoon nhìn xung quanh một vòng. Số lượng trợ lý và số lượng bàn làm việc tương xứng. Nói cách khác, tên trợ lý miễn cưỡng chen vào Ryu Minseok này, không có chỗ ngồi.

Hyeonjoon nhíu mày, trực tiếp đặt đồ của mình của mình lên bàn: "Lee tổng nhà cậu chưa sắp xếp cho cậu sao? Hỏi anh đi."

Mắt Ryu Minseok có chút ủy khuất.

"Đừng đặt trước mặt tôi bày cái vẻ làm nũng kia." Hyeonjoon trợn mắt: "Tôi không thích cái vẻ kia của cậu. Có vấn đề, đi vài bước là tới phòng Lee tổng rồi, Lee Minhyeong đến rồi cậu đi hỏi anh. Hiện tại, tránh ra!"

Ryu Minseok cắn răng, rốt cục không cam tâm mà đứng dậy khỏi ghế của Hyeonjoon.

Hyeonjoon nhìn y lúng túng đứng một bên: "Cậu không làm việc sao?"

Ryu Minseok ngập ngừng một chút, không nói gì. Y đương nhiên không làm việc. Y yêu cầu Lee Minhyeong sắp xếp cho y chức vị trợ lý, chỉ là vì chút tâm tư nhỏ của mình. Về phần chân chính đi làm việc......

Hyeonjoon giống như nhìn thấu ý nghĩ của y, ném ra một phần tài liệu: "Lee tổng nói để tôi dẫn dắt cậu, được thôi, vậy tôi liền dẫn dắt cậu. Chỗ này có một phần kế hoạch sơ lược của hạng mục mới, 5 tiếng, soạn ra một phần kế hoạch sơ thảo cho tôi."

Ryu Minseok nhíu nhíu mày: "Anh bảo tôi làm sơ thảo?"

"Còn muốn làm trợ lý, thì làm chút chuyện thật." Hyeonjoon cười lạnh nói: "Không có năng lực, thì cuốn gói rời đi."

Ryu Minseok nhất thời bị Hyeonjoon chọc tức đến đỏ bừng cả mặt. Từ nhỏ đến lớn, y đều là được nâng niu trong lòng bàn tay.

Cha mẹ mặc dù không ở bên cạnh y, nhưng cái gì cũng thuận theo y, người làm trong nhà cũng không dám phản bác ý của y. Sau khi lớn lên, Lee Minhyeong lại càng vui vẻ cưng chiều y, có Lee Minhyeong ở đây, những người khác đâu còn dám trái ý y?

Ngoại trừ Hyeonjoon không thức thời này.

Ryu Minseok nhìn xung quanh một vòng, lại phát hiện mấy trợ lý cũng không có ý giúp y. Trong đó còn có người tên là Anna, lại hai tay ôm ngực, trên mặt mang theo ý cười sung sướng xem kịch vui.

Y cắn cắn răng, nhận lấy phần tài liệu kia: "Tôi hiện tại viết ngay, được rồi chứ! Xí!"

Vừa nói, nhấc chân liền muốn đi.

"Chờ chút!" Hyeonjoon bỗng nhiên gọi y lại.

Sắc mặt Ryu Minseok hơi u ám mà xoay người qua: "Anh còn có chuyện gì?"

"Tôi nhớ chức vị của cậu là trợ lý, không phải tổng tài nhỉ." Hyeonjoon liếc xéo.

"Vậy thì sao?"

"Cậu đã là trợ lý." Hyeonjoon đứng dậy, khí thế lập tức áp đảo chút phô trương thanh thế kia của Ryu Minseok: "Vậy thì nên có dáng vẻ mà trợ lý nên có, nói chuyện chú ý kính ngữ và thái độ. Tự cậu yêu cầu chức vị trợ lý, vậy gì làm cẩn thận, đừng ép ai giống như với tôi. Nghe rõ chưa?"

Răng Ryu Minseok mài đến vang kèn kẹt, rốt cục mặt u ám: "Rõ rồi."

Vừa nói, nhấc chân liền đi vào phòng của Lee Minhyeong. Trước khi đóng cửa, y âm lãnh nhìn mấy người ở phòng trợ lý một cái, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Không nhường chỗ cho y? Được, vậy y trực tiếp tới phòng giám đốc ngồi, y cũng không thích cùng làm việc với đám râu ria này. Chỉ cần Lee Minhyeong còn cưng chiều y, những người này, đặc biệt là Hyeonjoon kia, muốn đè y một đầu?

Ha, chờ đi. Y sẽ cẩn thận dạy dỗ cậu ta, cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình, cái gì gọi là tự chuốc lấy khổ.

Lúc Lee Minhyeong đi vào phòng làm việc, chỉ thấy Ryu Minseok ngồi ở chỗ của mình.

Ryu Minseok vừa thấy anh đi vào, vội vội vàng vàng đặt văn kiện sang một bên. Lee Minhyeong cởi áo khoác, đặt trên ghế, tùy ý liếc một cái, đó là tài liệu của Hyeonjoon.

Biết Ryu Minseok trở lại, anh ngược lại cũng không có vẻ mặt kinh hỉ gì, chỉ là nhàn nhạt nói: "Về rồi?"

Ryu Minseok cười hì hì ngẩng đầu: "Nhớ em không?"

"Ừm." Ánh mắt Lee Minhyeong quăng tới: "Huấn luyện tiến hành thế nào?"

"Giáo viên rất nghiêm khắc, nhưng có thể học được rất nhiều, tốt lắm." Ryu Minseok cười nói.

Lee Minhyeong hơi sững sờ, gật gật đầu, lật tài liệu trong tay. Anh không phải là không biết Ryu Minseok ở bên ngoài đã làm gì.

Cấp dưới của anh hôm nay đã nói với anh, tấm thẻ đen mà anh cho Ryu Minseok kia, trong nửa tháng Ryu Minseok tới Đức tham gia huấn luyện, tiêu phí 3 tỷ won.

Địa điểm tiêu phí là các cửa hàng đồ xa xỉ, nhà hàng hạng sang, các loại chỗ ăn chơi xa hoa. Tiền là chuyện nhỏ, Lee Minhyeong chỉ là biết, Ryu Minseok nửa tháng này, căn bản không nghiêm túc đi tham gia huấn luyện gì, chỉ là đi du lịch chơi bời thôi.

Ryu Minseok nhìn thái độ có hơi thờ ơ của Lee Minhyeong, không nói chuyện, quay đầu lại nhìn máy tính.

5 tiếng trôi qua rất nhanh, Ryu Minseok ở bên cạnh in ra bản thảo mình làm, đắc ý thu thập chút, đi ra khỏi phòng tổng tài tới trước bàn Hyeonjoon, trực tiếp đặt tài liệu trước mặt cậu: "Viết xong rồi."

Bất quá chính là viết vài thứ mà thôi, Hyeonjoon muốn dùng cái này để đả kích y, quả thực là tên ngu nói mộng.

Ryu Minseok khinh thường mà cười quay đầu muốn đi.

Hyeonjoon gọi y lại: "Cậu chờ chút."

"Còn có việc gì khác sao?" Ryu Minseok ngẩng đầu lên: "Anh cứ việc nói, không làm khó được tôi."

Hyeonjoon nghi ngờ nhìn y một cái. Sự tự tin của tên ngốc này từ đâu tới?

Cậu giao bản thảo của Ryu Minseok lại cho y: "Công việc khác không có, phần bản thảo này...... Viết lại."

Mắt Ryu Minseok nhất thời trợn to: "Anh nói cái gì?"

"Lời cũng không nghe rõ thì nhanh tới trung tâm khoa tai mũi họng lấy số." Hyeonjoon lặp lại một lần: "Phần bản thảo này, viết lại toàn bộ."

"Dựa vào cái gì!"

"Tự cậu không biết sao?" Hyeonjoon nghiêng đầu."Tôi mới xem vài tờ, nội dung không đúng. Căn chỉnh không xong, cậu làm được cái gì?"

Ryu Minseok siết chặt bàn tay, nhìn muốn phát tác.

"Tôi tin bất kỳ người chính quy nào, đều sẽ hướng dẫn người mới xử lý tài liệu thế nào, nhưng thật đáng tiếc, từ bản thảo mà cậu nộp, tôi cũng không có nhìn thấy cậu có loại năng lực này."

Sắc mặt Ryu Minseok đỏ bừng, ánh mắt lại dữ tợn: "Trợ lý Moon, đừng nói chuyện quá quá đáng."

Hyeonjoon chớp chớp mắt. Cậu nói quá đáng lắm sao? Câu nào? Rốt cuộc là câu nào?

Vì không muốnđâm chọt trái tim nhỏ yếu ớt của Ryu Minseok, cũng muốn minh ít gặp phiền toái, cậu coi như đã dùng ngữ điệu dịu dàng rồi, cái này cũng có thể bị Ryu Minseok nhìn thành khiêu khích?

"Tôi cảm thấy tôi nói đều là sự thật, cũng không có ngôn ngữ mang tính khiêu khích." Hyeonjoon bình tĩnh nói.

Ryu Minseok hít sâu một hơi, dư quang vừa chuyển, mím môi, ủy khuất nói: "Tôi biết mình làm không tốt, nhưng tôi thật sự sẽ cố gắng......"

Hyeonjoon chau mày.

"Tôi viết lại, bao nhiêu lần tôi cũng nguyện ý viết lại. Mang tới phiền toái cho các anh, xin lỗi." Ryu Minseok cắn môi, trịnh trọng mà cúi người với Hyeonjoon.

Hyeonjoon sợ hết hồn, đang nghi ngờ Ryu Minseok này bỗng nhiên phát điên cái gì, mắt hướng bên ngoài vừa nhìn, cửa phòng bên kia đã mở ra, có bóng người đang đi tới bên này.

Cậu trong nháy mắt hiểu. Khán giả tới rồi, ngôi sao phim bắt đầu diễn phim rồi sao.

Hyeonjoon cười lạnh: "Cậu đừng cúi người với tôi, tôi không chịu nổi."

"Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi." Trong đôi mắt to của Ryu Minseok tràn ngập ủy khuất và tự trách: "Đều là năng lực của tôi không tốtc, mang đến cho anh nhiều phiền toái như vậy, còn muốn anh không ngại phiền mà hướng dẫn."

"Cậu ấy hướng dẫn em là nên." Một giọng nam trầm thấp vang lên, không ngoài dự tính, chính là Lee Minhyeong: "Đây là công việc của cậu ấy, em không có gì phải nói xin lỗi, tới đây đi."

Ryu Minseok thẳng người, đi tới bên cạnh Lee Minhyeong, hai mắt giống như lóe sáng: "Sao nói như vậy? Anh Hyeonjoon hướng dẫn em rất cẩn thận, bản kế hoạch này anh ấy vừa thấy không hài lòng liền bảo em viết lại, vất vả thì vất vả chút, nhưng có thể học được rất nhiều."

Lee Minhyeong xoa tóc Ryu Minseok: "Em không cần vất vả như vậy."

"Em không sợ vất vả." Ryu Minseok cười đến cực kỳ rực rỡ: "Em biết năng lực của mình còn thiếu, cho nên anh Hyeonjoon mắng em cũng là nên, em biết anh ấy là vì tốt cho em."

"Đừng, không nhận nổi." Hyeonjoon nhìn bộ dáng giả tạo kia, cả người ngứa ngáy: "Đừng cho tôi cái mũ lớn như vậy, thái độ của công việc mà thôi."

Ryu Minseok cười đến có chút ngượng ngùng, cầm tay Lee Minhyeong.

"Được rồi." Lee Minhyeong lên tiếng: "Hyeonjoon, cậu cũng ít hành hạ Minseok thôi, khoan dung em ấy nhiều chút."

Hyeonjoon suýt nữa không bật cười: "Tôi? Hành hạ cậu ta? Thế nào, tôi ngay cả bảo cậu ta viết bản kế hoạch, viết không được viết lại, anh đau lòng?"

Quả nhiên vẫn là đãi ngộ khác biệt. Hyeonjoon cậu từng chịu đựng bao nhiêu đêm, để sửa một phần kế hoạch, sửa một phương án, chịu đựng tới hai mắt đỏ bừng, lúc dựa vào ý chí liều mạng xử lý, không thấy Lee Minhyeong đau lòng cậu chút. Ryu Minseok làm chút việc như vậy, Lee đại tổng tài đã đích thân lên tiếng yêu cầu khoan dung với y?

"Xin lỗi xin lỗi." Ryu Minseok khom khom người: "Đều là tôi không phải. Anh Hyeonjoon anh đừng tức giận, tôi viết lại còn không được sao? Tôi hiện tại liền đi viết, anh đừng tức giận."

Hyeonjoon trực tiếp vỗ bàn một cái: "Ít giả bộ cho tôi. Thật sự muốn viết lại, thì ít nói nhảm đi viết cho tôi, ở chỗ này vớ va vớ vẩn đổ dầu vào lửa, cậu cảm thấy tôi là tên ngu, không nhìn ra ý đồ gì đó của cậu phải không?"

"Tôi......" Ryu Minseok lời nói nghẹn lại, ánh mắt viết oan uổng: "Tôi không có ý gì khác, anh Hyeonjoon anh đừng nghĩ nhiều. Tôi biết hôm nay đều là lỗi của tôi, tôi lập tức sửa, được không?"

Lee Minhyeong kéo Ryu Minseok ở sau lưng mình: "Moon Hyeonjoon, đừng hùng hổ dọa người, làm việc đi."

"Tôi hùng hổ dọa người?" Trong mắt Hyeonjoon cười lạnh: "Lee Minhyeong, tôi biết anh thích cậu ta, thiên vị cậu ta, nhưng anh cũng không thể quản cả chút chuyện nhỏ như vậy chứ, không nói đạo lý? Chuyện hôm nay, tôi không thẹn với lương tâm, Ryu Minseok cậu ta cũng đừng biểu hiện giống như bị tôi bắt nạt, tất cả trợ lý ở đây đều là nhân chứng."

Sắc mặt Ryu Minseok có chút không nhịn được: "Tôi cũng không nói anh sai mà, tôi nói đều là lỗi của tôi, chẳng lẽ còn không được sao?"

Hyeonjoon nhìn chằm chằm Ryu Minseok. Diễn viên chính còn đang diễn kịch, còn đang giả bộ vô tội, giả bộ đáng thương, giả bộ thuần khiết không tỳ vết, làm nổi bật cậu giống như nhân vật phản diện hơn.

Được, được lắm. Nếu như đụng tới người khác, có lẽ khẩu khí này có thể nhịn, dù sao công việc và tiền đồ quan trọng hơn. Nhưng đụng vào Hyeonjoon cậu? Nhịn cái l*n mẹ mày.

Dù sao không lâu sau sẽ từ chức rồi, cũng không quan tâm Lee Minhyeong nhìn cậu thế nào, Ryu Minseok đã tâm tư lung lay như vậy, có thể giả bộ, có thể diễn như vậy, vậy hóa ra tốt.

Hyeonjoon lộ ra một nụ cười lạnh. Hôm nay xé nát cậu!

Hyeonjoon đi lên trước, cầm kế hoạch sơ thảo trong tay Ryu Minseok qua, cười lạnh mở ra: "Đây chính là thứ cậu viết, Ryu Minseok, cậu thật sự tham gia đào tạo trợ lý công ty chính quy sao?"

Ryu Minseok gật gật đầu: "Vâng."

"Vậy được." Hyeonjoon hai mắt trấn định: "Bản kế hoạch tôi giao cho cậu, là phương án tuyên truyền cao ốc thương mại mới của tập đoàn Lee thị. Cậu nói cho tôi, phương án tuyên truyền này so với trước kia, đổi mới ở đâu? Dự tính chi là bao nhiêu? Điểm phù hợp với kết quả nghiên cứu thị trường là gì?"

Ryu Minseok có chút sửng sốt: "Có thể là......"

"Có thể?" Hyeonjoon chất vấn: "Tôi không cần có thể, cho tôi câu trả lời chính xác."

"Tôi cảm thấy......" Ryu Minseok có chút gấp, sắc mặt đỏ bừng.

"Không trả lời được? Vậy được, tôi tiếp tục hỏi cậu. Quần thể bao trùm chủ yếu của phương án tuyên truyền này là quần thể nào? Để hấp dẫn lưu lượng khách, đại khái sẽ tiến hành hoạt động gì? Sẽ hợp tác với công ty nào? Mục tiêu lợi nhuận dự tính đạt thành là bao nhiêu? Số liệu tiêu chuẩn là gì?"

Ryu Minseok càng thêm ấp úng: "Cái này......"

Hyeonjoon bộp một tiếng khép tài liệu lại: "Vẫn không đáp được?"

Ryu Minseok không nói tiếp.

"Không đáp được nói rõ hai điểm." Hyeonjoon tùy ý mà đặt văn kiện ở một bên, hai tay ôm ngực tựa vào bên cạnh bàn làm việc, khí thế cường đại, vừa soái với câu người: "Hoặc là, cậu căn bản không nghiêm túc tiếp nhận huấn luyện, điều này chỉ ra cậu cũng không phải thật lòng muốn làm phần công việc này, là mang theo mục đích khác tới Lee thị hoặc là bản thân cậu tiếp nhận huấn luyện nhưng căn bản không hiểu, điều này nói rõ...... Cậu cần làm kiểm tra chỉ số thông minh chính quy một lần. Cậu cảm thấy, cậu là loại nào?"

Anna nghe lời của Hyeonjoon, nhất thời không nhịn được, bộc phát cười to sảng khoái.

"Anh nói quá đáng quá đấy!"

"Quá đáng? Đây là quá đáng sao?" Hyeonjoon cười lạnh, chỉ chỉ hộp socola trên bàn Anna: "Cậu từ Đức về, tất cả trợ lý trong phòng đều tặng một hộp socola, tôi không nhận được. Đương nhiên, tôi cũng không thèm đồ của cậu, chỉ bất quá, tâm tư tặng quà này của cậu rất khả nghi."

Ánh mắt cậu mang theo cười, ưỡn thẳng sống lưng đi tới bên cạnh Ryu Minseok: "Cậu cảm thấy, có thể dùng loại mánh khóe nhỏ này, viên đạn bọc đường, để từ từ cùng bọn họ kết hợp thành một nhóm nhỏ, chèn ép tôi ra ngoài, muốn dùng loại bạo lực lạnh để đánh tôi sao?"

"Tôi không có." Ryu Minseok phủ nhận.

"Cậu thừa nhận cũng được, phủ nhận cũng được." Hyeonjoon cười, hai tay chống bàn, trực tiếp ngồi lên, hai chân thon dài tùy ý vắt: "Cậu phải hiểu rõ một sự thật......"

Vừa nói, cậu nhìn xung quanh đám trợ lý bình thường đều có quan hệ cực kỳ tốt này một cái: "Các cô ấy, là người của tôi."

Cả phòng trợ lý, chỉ có một nam là Hyeonjoon, hơn nữa là gay. Cho nên, mọi người bình thường thường xuyên sẽ nói giỡn, bởi vì quan hệ tốt, cũng không ngại.

Lời này vừa ra, tất cả trợ lý đều không phản đối, Anna còn dựa ở một bên xoay eo tặng nụ hôn.

Ryu Minseok siết chặt nắm đấm, rốt cục không treo được nụ cười giả bộ kia: "Được á, anh lợi hại, được chưa?"

"Tôi đương nhiên lợi hại." Hyeonjoon chớp chớp mắt: "Tôi không lợi hại, sao có thể làm nhiều kế hoạch, lại chưa từng xảy ra lỗi? Tôi không lợi hại, sao có thể hoả nhãn kim tinh, hàng yêu phục ma?"

Vừa nói, cậu đi tới bên người Ryu Minseok, liếc xéo đóa sen nhỏ tức giận này: "Hôm nay anh Hyeonjoon dạy cậu đạo lý. Cậu muốn gây sự cũng được, muốn làm ác cũng được, điều kiện đầu tiên là cậu phải có tư cách, có năng lực. Coi công ty thành của cậu, muốn chèn ép người, khoe mẽ, nhưng tới lúc cần cậu ra sức, ngược lại một chút năng lực cũng không có. Công ty không phải công cụ để cậu chơi, tôi cũng không phải ân nhân cứu mạng của cậu. Cậu là người xã hội, nơi này là nơi làm việc, vô luận cậu có bao khả năng làm nũng bao khả năng diễn kịch, cậu nhớ kỹ, không có năng lực, chúng tôi đối với cậu, không khoan dung!"

Vừa nói, cậu cười lại đi tới trước mặt Lee Minhyeong.

Lee Minhyeong cao hơn cậu khoảng 1 cái đầu, vóc người cũng cường tráng hơn cậu, Hyeonjoon đối mặt vừa lúc là cổ áo Lee Minhyeong.

Cậu đưa tay ra, giống như thân mật mà thắt cà vạt cho Lee Minhyeong: "Cứ thế này, đợi đến khi tôi đi rồi thì bên cạnh Lee tổng ngay cả người đeo cà vạt cũng không có? Cà vạt này đeo, quá thất bại, giống như đeo khăn quàng đỏ vậy."

Hơi liếc mắt sang bên cạnh, Ryu Minseok này quả nhiên bởi vì hành động này của cậu tức đến hai mắt đỏ lên. Ha.Sướng quá.

Lee Minhyeong vừa cúi đầu, chỉ thấy Hyeonjoon giống như trước kia đeo cà vạt cho anh, không biết làm sao, trong lòng lay động khó giải thích được, có một loại kích động muốn ôm người này.

Hyeonjoon thắt cà vạt cho anh xong: "Vô luận là công việc cũng được, cuộc sống cũng được, nên phân rõ thì phải phân rõ, nên làm gì thì phải nghiêm túc làm. Mọi người đều có mắt, không có ai là kẻ ngốc. Lời này tặng cho Lee tổng, cũng tặng cho Ryu thiếu."

Nói xong rồi, Hyeonjoon cầm áo khoác lên sải chân dài đi tới cửa phòng trợ lý, hơi quay đầu: "Anh đi ăn cơm, các bảo bối, buổi chiều gặp."

Sau đó xán lạn cười một tiếng, lộ ra hai cái răng nanh nhọn nhọn. Cậu hôm nay, là Moon Hyeonjoon toát ra hào quang. Không đúng. Cậu mỗi một ngày, đều là Moon Hyeonjoon tỏa sáng. Cái này mới đúng.

Hyeonjoon một bên ăn cơm, một bên nhìn điện thoại. Trong group riêng của trợ lý, tin tức chạy cực nhanh.

Người phụ nữ tâm tư lung lay lại khéo tay Anna này, đã nhanh chóng đăng ảnh lên. Cậu cười cười, mở tấm ảnh Anna chụp trộm ra, là ảnh cậu đang kịch liệt đáp lại với Ryu Minseok và Lee Minhyeong.

Cậu vừa ăn cơm vừa xem cẩn thận, tự tổng kết ra cho mình 3 điểm thiếu xót và 5 phương án sửa đổi, hi vọng có cơ hội có thể kéo xé thêm lần nữa, nhất định có thể phát huy tốt hơn.

Con người, chính là phải tố còn muốn tốt hơn như vậy. Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu nhìn mọi người tán gẫu trong nhóm, ăn càng thêm vui, duỗi tay gọi nhân viên phục vụ, lại gọi một phần ăn.

Gọi món xong cậu cũng có chút sửng sốt. Khẩu vị hiện tại vậy mà lớn như vậy rồi, có thể ăn được 2 phần cơm lớn? Cậu cau mày cúi đầu nhìn, quả nhiên, bụng đã to lên. Cậu đưa tay vuốt vụng, suy nghĩ nguyên nhân thật sự.

Lần trước, cậu đi tìm bác sĩ Lee, hỏi y bụng mình to lên có phải là thai nhi trưởng thành hay không. Bác sĩ Lee sờ sờ bụng cậu, vẻ mặt trấn định: "Cậu Moon, đừng nghĩ nhiều. Cậu chỉ là mập mà thôi."

Thật xấu hổ. Hiện tại, cậu lại sờ sờ bụng mình, nghiêm túc cảm thụ chút, cảm thấy lần này nhất định là nguyên nhân mang thai. Đúng lúc này, một trận rung động kỳ dị truyền đến lòng bàn tay cậu. Cậu giống như khắp người chạm phải điện, lập tức ngơ ngẩn.

Cỗ rung động này, cực kỳ yếu ớt, không nghiêm túc cảm thụ căn bản không cảm giác được. Nhưng, cỗ rung động này lại chân thật như vậy, trước kia chưa từng cảm nhận qua.

Đây là...... động thai?

Trên mặt cậu nhất thời phiếm hồng, một tay ở trên bụng mình vuốt đi vuốt lại, muốn một lần nữa cảm thụ cỗ rung động kỳ diệu này. Nhưng dù sờ thế nào, cũng không cảm thụ được.

Hyeonjoon rõ ràng mà hiểu một sự thật. Trong bụng cậu thật sự có một sự sống.

Có lẽ là nguyên nhân khó mà tin được trong tiềm thức, lúc trước cậu luôn coi chuyện mình mang thai không có gì to tát. Nhưng lần này, lại khiến cậu không cách nào coi nhẹ sự thật này nữa.

Cậu thật sự mang thai, mang thai con của Lee Minhyeong. Cái này hoàn toàn khác với ở trong phòng thí nghiệm nuôi vi khuẩn.

Phần ăn lớn thứ 2 mang lên, cậu nuốt một ngụm nước bọt. Đây là vì con ăn, tất cả đều là nhóc quỷ thèm ăn trong bụng.

Không phải là cậu thèm ăn đâu. Nghĩ như vậy, cậu không do dự nữa, cầm lấy đũa, tiêu diệt sạch.

Công việc một ngày kết thúc, Hyeonjoon duỗi lưng một cái, cầm lấy đồ đạc của mình tan lamg. Anh dương rất đẹp, cuộc sống chậm chạp mà kéo dài.

Cả người cậu đều ngâm trong nắng chiều, thân ảnh thon dài thoạt nhìn cực kỳ dịu dàng. Cũng bởi vì tâm tình tốt, ngay cả người tới đưa đồ gấp gáp vội vã đụng vào một bên cậu, cậu cũng không nói gì.

Đi tới ven đường, cậu lấy điện thoại ra, gọi xe về nhà .

Hyeonjoon vừa từ trên xe xuống, điện thoại liền rung lên. Cậu cầm tới trước mắt vừa nhìn, là mợ của cậu.

Cậu cau cau mày, trong lòng có chút do dự, nhưng vẫn nhận: "Alo?"

"Hyeonjoon, mày nhanh về chút."

"Tại sao?" Hyeonjoon chất vấn.

Mợ hình như ở bên kia cười lạnh một tiếng: "Ba mày chết rồi, về đưa ma cho ba minh đi chứ."

Vừa nghe lời này, Hyeonjoon nhất thời ngây tại chỗ.

Âm thanh của mợ một chút nhiệt độ cũng không có, lạnh tới giống như băng: "Nhanh chút đi, nếu không về người sẽ chôn cất. Mày cho dù hận ba mày thì mày vẫn là con của ba mày, lo ma chay cũng là điều nên làm."

Hyeonjoon đang muốn nói gì, người bên kia giống như sợ cậu cự tuyệt, vội vàng cúp máy, chỉ còn lại tiếng vọng tút tút không vang.

Cậu vào phòng khách, tâm sự nặng nề mà ngồi xuống, Chobi bỗng nhiên từ một bên giống như tên lửa nhảy ra ngoài. Hai mắt tròn xoe viết đói bụng.

Cậu từ trong tủ lấy thức ăn cho mèo ra, đổ ra một ít ở lòng bàn tay mình, Chobi lập tức vùi đầu lông xù vào lòng bàn tay cậu, hì hục bắt đầu dùng bữa.

"Có nên về hay không đây......" Hyeonjoon không chút ý thức nào mà vuốt đầu Chobi.

Chobi meo mà kêu một tiếng. Chỉ có Hyeonjoon biết, Chobi đang nói, có về hay không tự cậu quyết định, nhưng không thể quấy rầy mèo nhỏ ăn cơm, tuyệt đối không thể.

Cậu khẽ cười một tiếng, trong đầu lại bỗng nhiên hiện ra ký ức mơ hồ hồi bé. Lúc ông bà nội còn sống, cậu, ba, mẹ, là một gia đình ấm áp.

Khi đó, ba mỗi ngày đi sớm về trễ, nhưng về nhất định sẽ mang quà nhỏ cho cậu, hoặc là đồ ăn vặt ven đường, hoặc là một món đồ chơi nhỏ. Mẹ mỗi ngày làm xong cơm, một bên dạy cậu viết chữ, một bên chờ ba về ăn cơm.

Đó là ký ức ấm áp không cách nào quên được, khó có được trong cuộc đời này.

Hyeonjoon tự giễu mà cười một tiếng. Có lẽ là chuyện sống chết quá lớn, tới mức rất nhiều ân oán nhân thế, tới lúc giây phút sống chết đều biến thành một làn khói nhẹ.

Cậu hận ba mình, đây là không thể nghi ngờ. Nhưng, lúc ông ta đi rồi, cậu vậy mà vẫn không nhịn được nhớ tới những điểm tốt của ông ta.

Nghĩ như vậy, cậu rốt cuộc đứng dậy, chuẩn bị hành lý đơn giản.

Một lần cuối cùng, lần cuối cùng về nơi không có tình cảm kia. Sau này nơi đó, không có liên quan gì tới cậu.

Thời gian quá vội, không kịp đặt vé xe, Hyeonjoon quyết định tự mình lái xe đi. Trong gara đỗ các loại xe sang và xe gia dụng, bình thường đều để đó không dùng,. Hyeonjoon có lòng mượn một chiếc, liền gọi điện thoại cho Lee Minhyeong.

Không ai nhận. Cậu nhíu mày, lại tìm được chú Im trong vườn hoa: "Chú Im, Lee Minhyeong về chưa?"

"Thiếu gia còn chưa về đâu, Moon thiếu có chuyện gì tìm cậu ấy?"

"Cháu muốn mượn một chiếc xe." Hyeonjoon cười nói: "Gọi điện thoại cho anh ta nhưng anh ta không nhận."

Chú Im: "Moon thiếu muốn dùng thì cứ dùng đi, mượn xe thôi mà, mấy chuyện nhỏ nhặt này, không quan trọng. Chìa khóa vẫn ở chỗ cũ."

Hyeonjoon gật gật đầu.

Cầm lấy chìa khóa, từ gara lái xe ra, đang muốn lái đi, lại phát hiện Chobi không biết lúc nào từ trong nhà bộ dáng xum xoe chạy ra trước xe.

Hyeonjoon từ trong xe đi ra: "Chobi, con ra ngoài làm gì chứ? Mau về."

Chobi bất động, ngược lại víu ống quần cậu.

Hyeonjoon muốn ôm nó đưa về, nhưng Chobi lần này không biết tại sao, phản kháng tới vô cùng kịch liệt. Xoay người duỗi móng vuốt, chiêu gì cũng dùng, chính là không muốn về.

"Đây là gặp quỷ à." Hyeonjoon lầm bầm: "Hôm nay sao không nghe lời như vậy?"

Chú Im không biết lúc nào thì từ trong vườn hoa đi ra, thấy một màn này, cười ha ha nói: "Mèo rất có linh tính, nó chính là không muốn tách ra đấy."

"Đây phải tách ra chứ." Hyeonjoon cười nói: "Cũng chỉ đi tạm thời 1 chuyến thôi, không tới 3 ngày đã về, nhanh lắm. Chobi, con ngoan, về đi."

Chobi chính là không thuận theo, liều mạng víu lấy cậu.

Chú Im lắc lắc đầu: "Nếu không, Moon thiếu mang theo nó đi?"

"Cháu mang theo nó, không tiện lắm." Hyeonjoon nói.

Chú Im thở dài: "Chủ yếu là chú Im mấy hôm nay phải bồi bạn già tới tỉnh ngoài một chuyến, chú sợ không ai chăm sóc nó. Người trong nhà đều là làm việc xong liền đi, gần đây ở nhà cũng chỉ có mình chú."

Hyeonjoon do dự một chút, lại nhìn nhìn Chobi trong ngực.

Móng vuốt Chobi đang túm cổ áo cậu, một bộ cố chấp hiên ngang lẫm liệt, làm sao cũng không chịu buông.

Cậu đành phải cười khổ nói: "Chobi, con mèo bướng bỉnh không nghe lời này!"

Lee Minhyeong lúc từ phòng họp đi ra, muộn hơn giờ tan làm bình thường 2 tiếng. Ryu Minseok không đợi được lâu như vậy, đã sớm đi trước, anh cũng không ý kiến gì.

Thu dọn đồ đi xuống, lúc đi tới cửa, bị lễ tân gọi lại: "Lee tổng, xin chờ chút."

Lee Minhyeong quay đầu: "Có việc gì?"

"Đây là đồ có người đưa tới cho trợ lý Moon." Lễ tân đỏ mặt cúi đầu, đưa cái túi kia tới trước mặt Lee Minhyeong: "Trợ lý Moon đã tan làm. Ngài xem ngài có thể...... Thuận đường cầm về cho anh ấy?"

Lee Minhyeong gật gật đầu, nhận lấy cái túi kia: "Được."

Vừa nói, liền đi ra ngoài.

Lái xe ra ngoài đi trên đường, lúc gặp phải đèn đỏ, Lee Minhyeong dừng xe ở một bên. Lấy 2 cái điện thoại của minh ra, một cái là dùng cho công việc, một cái là cá nhân.

Hơi nhìn thoáng qua, lại phát hiện chiếc điện thoại cá nhân, có một cuộc gọi nhỡ.

Đến từ Hyeonjoon.

Chân mày anh hơi nhíu lại, đang định gọi lại, điện thoại của Ryu Minseok đã nhanh chóng gọi tới.

" Minhyeong?"

"Ừm." Đèn xanh sáng, Lee Minhyeong đeo tai nghe bluetooth, vừa lái vừa nói.

Ryu Minseok dường như có chút do dự: "Anh tan làm chưa?"

"Vừa từ công ty ra ngoài. Có việc?"

Ryu Minseok ở đầu kia điện thoại hơi trầm mặc vài giây: "Tối nay tới biệt thự của em được không?"

"Có chuyện gì?"

"Ừm......" Ngữ khí Ryu Minseok bên kia dường như vô cùng ám muội: "Anh đến là biết."

Vừa nói, liền cúp điện thoại.

Lee Minhyeong nghe âm thanh tút tút tút bên kia, tâm tình lại bình tĩnh như nước ngoài ý muốn.

Anh vững vàng mà nắm tay lái, ai ngờ đột nhiên có người từ lối rẽ bước đi nhanh, anh vội vàng phanh xe, mới không đụng phải.

Vừa thở phào, dư quang lại liếc thấy chiếc túi đặt bên cạnh.

Chiếc túi đặt trên ghế phụ trực tiếp rơi xuống. Nút thắt lỏng lẻo cũng rời ra, đồ bên trong nhất thời rơi ra ngoài.

Anh tùy ý liếc một cái, nhất thời ngây ngẩn cả người. Dừng xe ở một bên, anh do dự một chút, đưa tay nhặt mấy món đồ kia.

Bên trong có một ít đồ bổ thân thể, nhưng...... Là đồ ăn chuyên dùng cho người mang thai.

Chân mày anh nhất thời nhíu lại, cẩn thận kiểm tra một phen, còn phát hiện một tấm thẻ. Trên thẻ để lại 3 chữ Lee Sanghyeok, nội dung thẻ, là dặn dò một vài hạng mục chú ý trong thời gian mang thai. Những đồ này, chính là đưa cho Hyeonjoon?

Lee Minhyeong nhớ lại lúc mình ở dưới lầu, lễ tân kia nói là có người đưa đồ cho Hyeonjoon, bảo anh thuận đường mang cho cậu, cho nên những đồ này, quả thực chính là đưa cho Hyeonjoon.

Nhưng mà...... Tại sao Hyeonjoon lại cần mấy đồ cho mẹ và bé này?

Chẳng lẽ...... Một ý nghĩ kinh ngạc nhất thời hiện lên trong lòng Lee Minhyeong. Chẳng lẽ đồ Hyeonjoon này ở bên ngoài làm phụ nữ mang thai?!

Lee Minhyeong nhíu mày, Được lắm, thật không nghĩ tới! Hyeonjoon nhìn rất đàng hoàng, vậy mà lén lút thông đồng với phụ nữ, lại còn làm lớn bụng người khác?

Lee Minhyeong giận đến run người, lập tức cầm điện thoại lên, tức giận chưa ngừng mà gọi đi.

Giọng nữ máy móc vang lên.

Anh tức tới ném điện thoại xuống, giẫm chân ga, trực tiếp về nhà chính.

Chú Im đang chậm rãi tưới nước cho hoa, thấy Lee Minhyeong về liền cười một tiếng: "Thiếu gia về rồi!"

Lee Minhyeong đóng cửa xe cái rầm: "Moon Hyeonjoon đâu? Gọi cậu ta ra đây."

"À, thật không đúng lúc." Chú Im đáp: "Moon thiếu vừa rồi còn tìm cậu đấy, nói là muốn mượn xe cậu dùng chút. Tôi nói đây là chuyện nhỏ, cậu ấy trực tiếp lái một chiếc xe đi, khả năng trưa mai mới có thể về."

"Cậu ta là chột dạ, chạy trốn?" Lee Minhyeong cười lạnh: "Vậy mà có thể làm ra loại chuyện này?"

Chú Im không rõ nội tình: "Chuyện gì?"

"Chú Im, chuyện này chú đừng quản." Lee Minhyeong hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén: "Cậu ta đi dâu?"

Chú Im ngẩng đầu: "Hình như...... Là về quê rồi đi."

Lee Minhyeong gật gật đầu, vào nhà lại phát hiện con mèo đáng ghét kia cũng không thấy.

Hyeonjoon đây là muốn tháo chạy?

Làm to bụng người ta, sợ chịu trách nhiệm nên chạy trốn?

Lee Minhyeong tức giận tới mức trực tiếp ném chìa khóa xe trên mặt đất. Anh đi tới ban công, cầm lấy điện thoại bắt đầu gọi cho Hyeonjoon.

Tắt điện thoại.

Lee Minhyeong nhìn đồ dùng mẹ và bé đặt một bên, càng nhìn càng chướng mắt.

Bọn họ chia tay mới khoảng 1 tháng, Hyeonjoon nếu quả thực làm một cô gái lớn bụng, vậy thì chỉ có thể lúc bọn họ còn chưa chia tay đã làm rồi.

Nói cách khác, Hyeonjoon đội nón xanh cho anh?

Tốt lắm, Moon Hyeonjoon thật là bản lĩnh, có tiền đồ! Lee Minhyeong hít sâu một hơi, tìm địa chỉ quê Hyeonjoon, cắn răng, trực tiếp lái xe đi. Anh muốn chất vấn Hyeonjoon, hiện tại muốn hỏi rõ ràng người phụ nữ kia là ai, bọn họ rốt cuộc là gian tình bắt đầu từ khi nào! Anh một khắc cũng không chờ được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz