Chương 11
Hyeonjoon vừa nghe lời này, cả người hơi hơi chấn động.
Sau đó cậu kéo ra một nụ cười, nói: "Anh đừng nghe bọn họ nói lung tung. Tôi là nam, sẽ không mang thai. Trong thân thể tôi là nhọt."
"Bác sĩ đã nói với tôi hết rồi." Lee Minhyeong hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Hyeonjoon, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của cậu: "Là con của tôi, không sai chứ?"
Hyeonjoon quay đầu đi, một câu nói cũng không nói.
"Nói chuyện!"
Lee Minhyeong thấy cậu không phối hợp như vậy, không nhịn được tính khí, gầm nhẹ một tiếng.
Trong phòng bệnh trầm mặc một lúc lâu, mới nghe thấy Hyeonjoon nói: "Anh đều biết rồi, còn hỏi cái gì."
Lee Minhyeong nhịn cơn giận của mình, ngồi xuống bên giường cậu. Thấy cậu vẫn đưa lưng về phía mình, hai tay hành động, xoay người cậu lại, mạnh mẽ để cho cậu đối mặt với mình: "Nếu như không phải xảy ra chuyện như vậy, cậu có phải định sinh con ra mới nói với tôi?"
Hyeonjoon cười nói: "Anh nhầm rồi."
Ánh mắt Lee Minhyeong rất thâm trầm, thẳng tắp mà nhìn Hyeonjoon.
"Trước chuyện này." Hyeonjoon hít sâu một hơi: "Tôi định đến chết cũng không nói với anh."
Lee Minhyeong nắm cổ tay Hyeonjoon, giận tới muốn nắm đứt nó: "Được, Moon Hyeonjoon, cậu có gan!"
"Tôi quả thực có gan, gan ở trong bụng đấy." Chuyện tới đầu, Hyeonjoon nhưng không có một tia khẩn trương bị vạch trần, ngược lại có thể tự nhiên mà nói giỡn: "Lee Minhyeong, tôi cầu anh một chuyện."
Lee Minhyeong khó chịu mà quay đầu qua: "Nói."
"5 năm qua anh nợ tôi, lần này anh đã cứu mạng tôi và con tôi, cho nên chúng ta coi như thanh toán xong." Hyeonjoon chớp chớp mắt, đưa tay len lén sờ sờ bụng mình: "Anh coi như tặng cho tôi tinh trùng. Đứa nhỏ này sinh ra, tôi tự nuôi, tuyệt sẽ không đòi anh một phần tiền phí nuôi dưỡng, tuyệt đối sẽ không để nó xuất hiện trước mặt anh. Chúng ta giờ tách nhau ra, được không?"
Lee Minhyeong bùng lên lửa giận như muốn thiếu chết người trước mặt.
"Anh xem, anh cũng không thích tôi, đứa nhỏ tôi sinh ra chắc chắn anh cũng coi nó là gánh nặng." Hyeonjoon nghiêng đầu, cười khổ nói: "Nói không chừng, đứa nhỏ này sau này còn sẽ trở thành nhược điểm để người khác công kích anh. Anh coi như...... Chưa từng biết chuyện này, nhé? Anh và Ryu Minseok cùng nhau sông hạnh phúc, tôi và con nhất định sẽ đi thật xa, được không?"
Lee Minhyeong giống như sói ác nhìn chằm chằm Hyeonjoon, sau đó từ trong kẽ răng tàn bạo mà nặn ra 3 chữ: "Cậu đừng hòng!"
Hyeonjoon thở dài: "Cái này không thú vị. Anh cũng không yêu tôi, không cần vì một đứa con khiến mọi người đều không vui, anh như vậy......"
"Cậu nhanh đi ngủ nghỉ ngơi cho tôi." Lee Minhyeong vọt tiếng đứng dậy: "Chuyện khác cậu đừng nghĩ, không thể nào."
Dứt lời, trực tiếp bước nhanh đi ra khỏi phòng bệnh. Bước chân kia hơi có vẻ lộn xộn, giống như là cố ý trốn tránh.
Hyeonjoon nhìn bóng lưng Lee Minhyeong rời đi, thở dài.
Mẹ kiếp, đồ thối, xin đừng phiền nữa!
Lee Minhyeong đi ra khỏi phòng bệnh, không tự chủ được mà dựa vào trên vách tường lạnh như băng ngoài phòng bệnh.
Không có chút chuẩn bị nào mà trở thành sắp làm ba, cho dù là anh, cũng có mấy phần bối rối và luống cuống.
"Lee tổng." Âm thanh Yoo Minkyu ở bên cạnh vang lên: "Chuyện chuyển viện đã làm xong. Viện trưởng Im bên kia đã thông báo qua, đợi tới khi tình hình trợ lý Moon bên này ổn định, là có thể chuyển tới phòng bệnh đặc biệt bên kia."
"Ừ." Lee Minhyeong gật gật đầu, âm thanh hơi lạnh: "Chuyện của mấy người bên kia, cậu đi theo, có kết quả thì báo cho tôi."
"Vâng."
Lee Minhyeong trầm trầm thở dài, giống như nút thắt trong lòng nới lỏng ra. Anh quay đầu đi, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhỏ, nhìn Hyeonjoon nằm trong phòng bệnh.
Cậu thoạt nhìn cực kỳ mệt nhọc suy yếu, nằm ở trên giường bệnh, nhắm hai mắt, cũng không biết có ngủ hay không.
Nếu như vĩnh viễn cứ ngoan ngoãn như vậy là tốt rồi, Lee Minhyeong nghĩ, vô luận như thế nào, anh sẽ chịu trách nhiệm làm cha. Nếu như Hyeonjoon nghe lời một chút, ngoan một chút, anh có thể thử không đối tốt hơn trước kia.
Ngày đó, Ryu Minseok tới nơi hẹn trước.
Y ngoài mặt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong lòng lại không giống như như vậy.
Lee Minhyeong bảo Anna hẹn y ra ngoài, bảo là muốn gặp mặt nói chuyện với y. Giọng điệu nghiêm trọng như vậy, khiến y không khỏi sinh ra mấy phần hỗn loạn.
Y ở trong nhà hàng gọi đồ với nhân viên, lại đợi một lát thì chỉ thấy Lee Minhyeong không chút biểu tình mà đẩy cửa phòng, một thân chính trang vẫn như cũ chỉnh tề, chỉ là cổ áo cởi mấy nút, tạo ra vài phần tùy ý.
"Minhyeong." Y cười dịu dàng mà đứng dậy: "Anh mau ngồi đi."
Lee Minhyeong ừ một tiếng, ngồi xuống đối diện Ryu Minseok, sau đó nói với y: "Gọi đồ ăn chưa?"
"Gọi rồi." Ryu Minseok tự nhiên mà cười nói: "Bất quá vẫn chưa gọi rượu, có muốn hai chai Laffey anh thích hay không?"
"Không cần, hôm nay không muốn uống rượu." Lee Minhyeong khoát tay, ra hiệu nhân viên có thể xuống chuẩn bị thức ăn.
Nhân viên vừa đóng cửa phòng riêng lại, Ryu Minseok liền nói với Lee Minhyeong: "Hôm nay sao lại muốn ăn cơm ở đây? Anh có chuyện muốn nói với em sao?"
Lee Minhyeong trầm mặc một hồi: "Hyeonjoon ở quê xảy ra chuyện."
Trong lòng Ryu Minseok lộp bộp một cái, nhất thời kinh ngạc mà trợn to hai mắt: "Cái gì? Xảy ra chuyện gì? Anh ấy có bị gì nặng lắm không?"
Lee Minhyeong không nói chuyện.
"Sao anh không nói sớm với em, sớm biết vậy em đã đi thăm anh ấy." Ryu Minseok hơi trách móc.
"Không cần." Lee Minhyeong vặn lông mày: "Anh hôm nay hẹn em tới đây, chính là muốn nói với em......" Anh hít sâu một hơi, nghiêm túc mà quyết tuyệt nói: "Minseok, chúng ta kết thúc đi."
Nụ cười của Ryu Minseok nhất thời chết cứng ở trên mặt.
" Minhyeong, anh nói như vậy là có ý gì?"
"Cứ vậy đi." Lee Minhyeong nhìn nhân viên cúi đầu đẩy cửa phòng ra, bày đầy một bàn món ăn trang trí tinh xảo: "Em nói em nguyện ý ở cùng với anh, chỉ là hiện tại e là không được. Anh sẽ bảo chú Im thu dọn đồ của em, chuyển đến biệt thự cho em."
Ryu Minseok đứng bật dậy, không dám tin mà nhìn người đối diện: "Lee Minhyeong, anh đang nói giỡn với em phải không? Anh đừng kể chuyện cười cho em nữa."
"Để bồi thường, anh tặng cho em căn biệt thự và hai chiếc xe đỗ trong gara biệt thự kia, sau đó......"
"Em không cần!" Ryu Minseok bỗng nhiên cao giọng quát: "Lee Minhyeong, anh nói rõ ràng, anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Lee Minhyeong buông đũa xuống, chống tại con ngươi tràn đầy bị thương của Ryu Minseok: "Hyeonjoon mang thai con của anh."
Ryu Minseok giống như nghe thấy chuyện cười thiên đại nào đó: "Anh đừng nói với em, lời nói dối hoang đường như vậy anh cũng sẽ tin! Moon Hyeonjoon biết sinh con? Vậy con mẹ nó heo mẹ cũng có thể leo cây! Anh ta chính là vì muốn cướp anh lại, ngay cả lời nói dối ngu xuẩn ngày cũng dám tung ra, anh ta cũng qua tiện quá ngu rồi đi."
"Ngồi xuống." Ánh mắt tràn đầy lãnh ý kia của Lee Minhyeong nhìn Ryu Minseok một cái: "Cậu ấy không có nói dối. Đây là bác sĩ đích thân nói với anh, anh cũng đã xem hồ sơ của cậu ấy, hỏi thăm qua chuyên gia mới xác định."
Ryu Minseok nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lee Minhyeong, không cam lòng mà ngồi xuống.
"Chuyện này anh đã quyết định, cứ làm như vậy. Sau này nếu em tìm được bạn trai khác thích hợp, anh sẽ chúc phúc em. Nếu em có khó khăn, anh cũng sẽ giúp đỡ em. Vậy nhé."
Ryu Minseok không chút tri giác mà lắc lắc đầu, hai mắt đã lấp lánh ánh nước. Y rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi tới bên cạnh chỗ ngồi của Lee Minhyeong, ôm chặt lấy anh: "Em không buông tay."
"Như vậy không có ý nghĩa." Lee Minhyeong đẩy y một cái: "Dù sao chúng ta cũng không tính là thật sự ở chung một chỗ. Dây dưa với em lâu như vậy, anh thật có lỗi, nhưng chúng ta phải chấm dứt ở đây."
"Đừng." Ryu Minseok lắc lắc đầu, ánh mắt tràn ngập ủy khuất. Y ghé lên trước, ôm Lee Minhyeong càng chặt, sau đó ngẩng đầu hôn má Lee Minhyeong: "Em vừa quyết định ở cùng với anh, anh không thể cứ như vậy bỏ em. Chúng ta rất yêu nhau, anh lúc ở Los Angeles nói với em, anh yêu em, anh nguyện ý vì em......"
"Đủ rồi!" Lee Minhyeong quát ngưng lại dây dưa không ngừng của y: "Đều là người trưởng thành rồi, đừng khiến tình cảnh quá khó xử, chấm dứt ở đây đi. Anh không ăn nữa, em cứ ở lại dùng từ từ, hóa đơn anh đã thanh toán."
Vừa nói, cầm áo khoác lên, bước chân dài trực tiếp ra khỏi phòng riêng.
Ryu Minseok ngơ ngác mà đứng tại chỗ, một lúc lâu cũng không hồi phục tinh thần.
Hồi lâu, y mới ngây ngẩn cầm điện thoại lên. Màn hình sáng lên, xuất hiện ảnh chụp chung của y và Lee Minhyeong.
Mặt Lee Minhyeong vẫn lạnh lùng, nhưng trong sự lạnh lùng này lại chứa sự ôn nhu không dễ phát giác, mà y đang làm ổ trong ngực Lee Minhyeong, hạnh phúc mỉm cười.
Một bức ảnh chụp chung dịu dàng ngọt ngào cỡ nào.
Ryu Minseok bỗng nhiên nở nụ cười.
Y từng xem điện thoại của Lee Minhyeong, bên trong không có ảnh chụp chung với Hyeonjoon. Y cơ hồ có thể kết luận, ở trong lòng Lee Minhyeong, cái tên Ryu Minseok vĩnh viễn nặng hơn Moon Hyeonjoon.
Hyeonjoon tính là cái gì?
Một thằng nghèo kiết xác không cha không mẹ không giáo dưỡng mà thôi.
Ở trong mắt mọi người, Ryu Minseok y là ngọc quý, còn Moon Hyeonjoon vĩnh viễn chỉ có thể là mắt cá vô dụng.
Lần này, chỉ là ngoài ý muốn, chỉ là y tính sai.
Trầm mặc hồi lâu, y ở trong phòng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hướng không khí, lẩm bẩm: "Tôi cho rằng một cảnh cáo, anh hẳn sẽ rõ."
Một lúc lâu, y mới đứng dậy, cầm đồ của mình lên, cười lạnh một tiếng, tràn ngập thâm ý mà lẩm bẩm: "Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy......"
Hyeonjoon trải qua mấy ngày quan sát và trị liệu, tình hình coi như là ổn định.
Bác sĩ đỡ mắt kính, nhìn kết quả kiểm tra trên tay: "Các loại chỉ số đều trở lại mức độ bình thường, tình hình thai khá tốt, tim thai phát triển bình thường, không có tình huống ngoài ý, đúng là may mắn. Trước mắt còn cần làm tiếp kiểm tra dị tật để đảm bảo chút."
"Vất vả rồi." Lee Minhyeong gật gật đầu với các bác sĩ.
Bên cạnh, Yoo Minkyu một thân tây trang giày da đang bế Chobi tựa vào bên cửa sổ, móng vuốt nhỏ quấn băng gạc của Chobi gác lên bệ cửa sổ, mặt mèo nho nhỏ dán vào trên cửa sổ thủy tình, giống như rất cẩn thận mà quan sát người và tình huống bên trong.
Trong phòng bệnh thú cưng không thể vào, vì vậy Yoo Minkyu đành phải dùng cách mỗi ngày mang Chobi tới cách cửa sổ nhìn một lần, khai báo với chủ mèo này.
Hai tay Yoo Minkyu bế có chút mỏi, lẩm bẩm với con mèo nhỏ hư này một tiếng: "Ông chủ nhỏ, mày xem xong chưa?"
Chobi meow một tiếng, chui trở lại trong áo Yoo Minkyu.
Chủ tuần tra xong rồi, tiếp theo có thể yên tâm ăn cơm.
Lee Minhyeong gật gật đầu với Yoo Minkyu, sau đó đẩy cửa vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Hyeonjoon đang chán chết mà xem một quyển sách, nhìn thấy Lee Minhyeong tới, cũng không phản ứng.
Lee Minhyeong trầm mặc mà ở bên cạnh giường bệnh của cậu ngồi xuống, Lee Minhyeong bóc một quả quýt. Tách ra một múi mọng nước, đưa tới khóe miệng Hyeonjoon: "Há miệng."
"Không ăn."
Tay Lee Minhyeong không động đậy, vẫn như cũ nâng ở khóe miệng Hyeonjoon.
Hai người giằng co thật lâu, cuối cùng Hyeonjoon thở dài, há miệng ăn múi quýt kia, sau đó nhíu mày.
Khó ăn quá.
"Ngày mai anh làm thủ tục chuyển viện cho em." Lee Minhyeong lại bóc một quả khác: "Sau khi xuất viện Lee gia sẽ là nhà của em, em an tâm dưỡng thai, mấy cái suy nghĩ lộn xộn khác không cần nghĩ."
Hyeonjoon trấn định mà đặt sách xuống, nhìn Lee Minhyeong: "Tôi sẽ không về đó ở."
"Không được làm ồn." Lee Minhyeong lại đút cậu một múi.
Hyeonjoon buông sách xuống, từ trong tay anh túm lấy quả quýt, tự mình bóc mình ăn: "Anh đừng tự cho là đúng, tôi sẽ vì đứa nhỏ trong bụng cam tâm tình nguyện theo anh về. Hai chúng ta sớm tách rồi, không nên có liên hệ nữa. Về phần đứa nhỏ, chúng ta có thể ký thỏa thuận nuôi dưỡng, tôi và anh đều có quyền chăm sóc, mấy cái này đều có thể thương lượng ở trên thỏa thuận ghi chú rõ."
Lee Minhyeong siết chặt cổ tay cậu: "Em nghe lời chút cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, cũng sẽ đối tốt với em."
"Tôi mệt rồi, anh đi đi."
"Trước kia tôi có lỗi, hiện tại em mang thai con của tôi, tôi cũng sẽ không bỏ mặc em. Tôi......"
"Chưa xong phải không." Hyeonjoon nửa ngồi dậy: "Tôi đã nói không cần rồi, sao tôi thấy nói chuyện với anh còn khó hơn với heo chứ! Tôi thích sống thế nào là chuyện của tôi, đừng ở bên tai tôi lải nhải mãi nữa, phiền."
Sắc mặt Lee Minhyeong trầm xuống, vừa muốn làm gì, Hyeonjoon đã kéo chăn qua, quấn mình thành quả bóng, không nói chuyện.
Anh cắn chặt răng, rốt cuộc chịu không nối đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Hyeonjoon đắp chăn, nhưng cũng không nhắm mắt, ngược lại mở to, trong lòng giễu cợt.
Hiện tại đến nói đối tốt với cậu? Chó nó tin!
Cậu nếu tiếp tục tin tưởng lời ngon ngọt của tên khốn Lee Minhyeong này, cậu liền đổi tên thành Moon chó.
Chuyện chuyển viện của Hyeonjoon làm rất thuận lợi, hiệu suất giao nhận của hai bên cũng rất cao.
Cậu vốn cũng không muốn chuyển viện, dù sao đội ngũ chữa bệnh bên này kinh nghiệm cũng không kém. Nhưng đồ khốn Lee Minhyeong này cố chấp giống như đồng sắt vậy, dầu muối không vào, cứ dùng lý do đứa nhỏ trong bụng là của anh nên cậu phải chuyển tới bệnh viện hiện tại.
Cậu nhíu mày nhìn phòng bệnh đơn VIP cực lớn này, trang trí thanh nhã tự nhiên, thiết bị chữa bệnh cấp cứu đủ cả, vật dụng xa hoa cũng xắp xếp hợp quy tắc, hơi bất đắc dĩ.
Con mẹ nó tiêu bao nhiêu tiền vậy?.
Bên ngoài phòng bệnh, viện trưởng dẫn theo đội ngũ chuyên gia mới thành lập đi về phía phòng họp, bọn họ sẽ bàn bạc kỹ tình hình của Hyeonjoon, sau đó sắp xếp phương án chăm sóc đặc biệt.
Trong phòng bệnh đang an tĩnh, cửa đẩy ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi vào.
Y đẩy đẩy mắt kính gọng vàng: "Hyeonjoon."
Hyeonjoon ngước mắt vừa nhìn, là Lee Sanghyeok.
Cậu cười nói: "Bác sĩ Lee, khéo quá, ngồi bên này."
Lee Sanghyeok ngồi xuống bên cạnh cậu, đầu tiên là xem cậu truyền dịch gì, lại hỏi thăm tình hình của cậu, mới thở dài: "Đang yên đang lành xảy ra loại chuyện này, may mà cậu không sao."
Hyeonjoon xoa xoa bụng mình, mơ hồ cảm thấy lại tròn hơn một vòng: "Không sao rồi. Mấy tên lòng dạ xấu kia, tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ."
"Ừm." Lee Sanghyeok gật gật đầu: "Trong lòng cậu hiểu rõ là được."
"Bác sĩ Lee hôm nay sao lại ở đây?" Hyeonjoon hơi cười một tiếng, lộ ra hai cái răng nanh nhọn nhọn, đổi đề tài nói: "Anh không phải ở bệnh viện Trung Tâm sao? Sao lại mặc quần áo ở đây......"
"Còn không phải vị kia nhà cậu." Lee Sanghyeok hừ một tiếng, xoay con ngươi: "Trận địa làm tới lớn như vậy, giống như muốn tề tựu tất cả bác sĩ trong thành phố có hiểu biết về sinh sản nam giớihợp thành nhóm chuyên gia đặc biệt phục vụ cậu, muốn để cậu thuận lợi sinh con sao."
Hyeonjoon ngẩn ra, sau đó hừ nhẹ tiếng: "Anh ta là vì tôi à? Anh ta chính là vì con, vì nòi giống của Lee gia thôi, kỳ thực không có liên quan gì tới tôi."
"Hai người định làm thế nào?"
"Chả làm thế nào." Hyeonjoon cúi đầu, trong lòng lại rất rõ ràng: "Anh ta thích làm sao là chuyện của anh ta. Tôi sinh con, định ký thỏa thuận với anh ta, quy định quyền lợi và phân chia trách nhiệm đối với con của hai bên, sau đó tự mình sống chứ sao. Anh ta muốn tìm mẹ mới ba mới cho đứa nhỏ, chỉ cần bản thân nó nguyện ý là được."
Lee Sanghyeok lập tức trầm mặc.
Hồi lâu, y mới mở miệng hỏi: "Đối với tương lai có kế hoạch gì không? Có cái gì tôi có thể giúp được hay không?"
Hyeonjoon lắc lắc đầu đang muốn cự tuyệt, đầu óc xoay chuyển, chợt nhớ tới chuyện, nhất thời ngồi dậy: "Anh đừng nói, thật sự có một chuyện!"
"Nói xem."
Đầu quỷ của Hyeonjoon động não mà từ trong tủ nhỏ lấy ra một xấp văn kiện, hai mắt sáng lên bắt đầu nói với Lee Sanghyeok: "Khoảng thời gian này nghỉ ngơi ổn rồi ra viện, tôi cũng không định ở tập đoàn Lee thị làm việc, định ra ngoài làm riêng, anh xem, đây là một vài suy nghĩ của tôi."
Lee Sanghyeok nhíu mày, đưa tay cầm lên một phần văn kiện: "Quán trà sữa?"
"Tiền tiết kiệm trong tay tôi hiện tại không tính là nhiều, sau này còn phải nuôi đứa bé trong bụng." Hyeonjoon lật tài liệu trong tay: "Mở quán trà sữa, quy mô làm lớn chút, giá vốn và nguy hiểm đều ở trong phạm vi tiếp nhận của tôi. Làm ăn phải trước làm từ thấp lên, tôi muốn nếm thử chút."
Lee Sanghyeok liếc sơ những tài liệu này một cái, y nhìn ra được, Hyeonjoon làm cực kỳ tỉ mỉ. Bao gồm đoạn đường nào lưu lương người hàng ngày bao nhiêu, trang trí và chủ đề gì có khả năng điều động ham muốn mua sắm của khách hàng nhất, có khác gì với quán trà sữa thông thường các loại vấn đề đều suy tính đến, không hổ là đại trợ lý từng lăn lộn ở tập đoàn Lee thị.
Y gật gật đầu, ngược lại lại nhíu mày: "Cậu có thể hoạt động nhẹ nhàng, nhưng tôi nói với cậu, chú ý nghỉ ngơi, không thể quá mệt nhọc. Thân thể quan trọng hay là kiếm tiền quan trọng?"
"Đương nhiên là kiếm......"
Một đôi mắt dao găm sắc nhọn của Lee Sanghyeok đâm tới.
Hyeonjoon cúi cái đầu cao quý xuống: "Thân thể quan trọng."
"Cái này mới giống lời của một người sắp làm mẹ." Lee Sanghyeok hài lòng khẽ gật đầu: "Muốn tôi giúp cậu làm gì?"
"Giúp tôi thuê nhân viên." Ngữ khí Hyeonjoon sôi nổi: "Tôi muốn làm một khảo sát ở mấy khu phố, xem xem hướng đi thị trường và sở thích của khách hàng."
"Cái này không thành vấn đề." Lee Sanghyeok gật đầu.
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên lại bị đẩy ra, một nam nhân cường tráng, một thân chính trang, bước lớn mà vào, thấy Lee Sanghyeok, mới nặng nề thở ra một hơi: "Hyeokie, hóa ra em ở dây, em dọa chết anh rồi."
Lee Sanghyeok liếc gã một cái: "Anh sợ cái gì?"
Park Jaehyuk ngồi xuống bên cạnh y, trước tiên nắm lấy tay khớp xương rõ ràng của y, đặt ở bên môi hôn hôn: "Khoảng thời gian này không được rời khỏi anh. Em rời đi 1 phút, anh cũng sợ."
Hyeonjoon trợn tròn mắt nhìn hai người bọn họ.
Park Jaehyuk và Lee Sanghyeok đây là...... Hòa hảo rồi? Giải quyết vấn đề rồi?
Lee Sanghyeok giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Hyeonjoon, anhg anhg giọng: "Người đàn ông của tôi, Park Jaehyuk."
"Quen, quen." Hyeonjoon hơi gật gật đầu: "Hai người các anh đây là quyết định ở chung một chỗ?"
"Ừm." Khuôn mặt trắng nõn của Lee Sanghyeok có chút ửng đỏ: "Anh ta mặt dày nịnh bợ ăn vạ tôi, tôi không có cách nào, chỉ có thể nhận anh ta."
Park Jaehyuk một chút cũng không tức giận, ngược lại càng thêm vui vẻ, lén lút đặt tay tới trên đùi Lee Sanghyeok sờ sờ: "Phải, đều là anh mặt dày. Vợ à, em chịu cần anh là được, chuyện cưng chiều em cứ giao cho anh."
Lee Sanghyeok lườm anh một cái, quay đầu lại: "Anh ấy gần đây đang thu quyền, đợi tới lúc những chuyện này làm xong, là có thể đá mấy người không an phận kia đi. Đến lúc địa vị bên này vững chắc, chuyện Jeong gia và chuyện đính hôn dễ làm."
Hyeonjoon gật gật đầu.
Khó trách vừa nãy thấy Park Jaehyuk khẩn trương như thế, hóa ra là ở thời khắc mấu chốt đoạt quyền và đánh đổ đối thủ. Loại thời điểm này, sợ nhất ép đối phương thành thứ liều mạng, tới lúc xảy ra chuyện gì ai cũng không dám đảm bảo, không trách được Park Jaehyuk phải thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Lee Sanghyeok.
Park Jaehyuk cẩn thận sờ sờ tai Lee Sanghyeok: "Chuyện của anh nhất định sẽ làm xong, em nhất định phải là người của anh. Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì, bảo bối."
"Cút." Lee Sanghyeok giả vờ giận: "Ban ngày đừng ở chỗ này không biết xấu hổ."
Park Jaehyuk giống như một con mãnh thú bị thuần phục, ngoan ngoãn gật gật đầu: "Nhìn thấy em là anh yên tâm rồi, vậy ông xã ra ngoài chờ em."
Chờ tới lúc Park Jaehyuk đóng cửa lại, Hyeonjoon mới nhẹ nhàng mà đánh Lee Sanghyeok một cái, trêu chọc nói: "Rất có phúc khí."
"Phúc khí cái gì" Lee Sanghyeok hừ cười: "Chính là đồ vô lại không biết xấu hổ."
"Ài." Hyeonjoon lắc lắc đầu: "Bác sĩ Lee quả nhiên là thay đổi rồi. Trước kia mắng chửi người miệng lưỡi vừa trơn vừa nhọn, hiện tại nói chuyện từng câu đều giống như đang làm nũng."
"Cũng không khác lắm." Lee Sanghyeok trợn mắt: "Đừng để tôi đánh cậu."
Hyeonjoon cười hì hì, gật gật đầu: "Vậy nhé, chuyện câu hỏi điều tra liền nhờ anh."
"Ừ, cậu yên tâm."
Hai người lại nói chuyện với nhau mấy câu, mắt thấy cũng đến thời gian Hyeonjoon đổi bình truyền, Lee Sanghyeok gật gật đầu, đẩy cửa rời đi.
Hyeonjoon đợi Lee Sanghyeok đi, lại ngủ mê man mấy tiếng. Lúc vừa tỉnh lại, cơ hồ khó phân biệt ban ngày ban đêm. Cậu đang định đứng dậy, lại phát hiện bên giường còn có người nằm nhoài.
Han Wangho.
Han Wangho bị động tác đứng dậy của cậu thức giác, bán thẳng người, dụi dụi mắt: "Cậu tỉnh rồi."
"Sao cậu lại tới." Hyeonjoon tựa vào trên tường, thư giãn cánh tay ngủ tới tê dại: "Tới lâu rồi hả?" Han Wangho nhìn nhìn điện thoại: "Tới khoảng 2 tiếng rồi. Thấy cậu ngủ giống như heo chết, không gọi cậu nữa." Dứt lời, cậu ta duỗi tay sờ sờ bụng Hyeonjoon: "Đàn ông cũng có thể mang thai?"
Hyeonjoon trợn mắt: "Mỗi người gặp tớ, tớ đều phải giải thích một lần." Han Wangho cười hì hì, ngạc nhiên nhìn bụng Hyeonjoon.
Ai có thể nghĩ đến, phía trong bụng của người đàn ông này đang mang thai em bé chứ.
Han Wangho cười nói: "Cậu biết không? Chuyện cậu mang thai vốn cũng lên các loại báo chí truyền thông rồi, Lee Minhyeong đập tiền cứng rắn ép tới một chút bọt nước cũng không có. Bằng không nhá, mấy hôm nay e rằng sẽ có các loại truyền thông, các loại đội nghiên cứu muốn tới phiền chết cậu đấy."
Hyeonjoon sửng sốt: " Tôi cám ơn anh ta."
"Hai các cậu có con rồi, chuyện kế tiếp liền khó làm." Han Wangho tựa lưng vào ghế ngồi ngáp một cái: "Bất quá cho dù nói thế nào, sau này Lee gia nhất định là có chỗ cho cậu nói chuyện."
"Ai nói muốn vào Lee gia." Hyeonjoon hừ lạnh: "Nhà anh ta giấu vàng? Tôi còn mặt dày mà hiếm lạ?"
"Cậu khoan hẵng nói." Han Wangho nghiêm túc nói: "Nhà anh ta khả năng thật sự có."
Hyeonjoon nhíu mày, không nói gì.
Cậu không thèm tiền của Lee Minhyeong.
Tự cậu có thể kiếm tiền, cũng không nhất định phải bám Lee Minhyeong mới có thể sống tiếp.
"Nói tới đây." Han Wangho thấy cậu tâm tình buồn bực, chuyển đề tài: "Cậu hôm qua gửi tin nhắn nói cậu muốn mở cửa hàng làm ăn riêng, là tính toán cái gì?"
Hyeonjoon từ một bên rút tài liệu ra đưa cho: "Tớ định sau khi xuất viện mở quán trà sữa, thuê vài nhân viên, tớ phụ trách quản lý đưa vào hoạt động. Quy mô làm lớn chút, làm trà sữa có thể thư giãn ấy, tớ cảm thấy hạng mục này có tương lai."
Han Wangho lật vài tờ: "Cửa hàng này của cậu có tên chưa?"
"Chưa nghĩ ra." Hyeonjoon khoanh tay tay, ánh mắt hơi phóng ra không trung, làm như đang suy nghĩ cái gì: "Dù sao cũng phải có cái tên dễ cưng chút."
"Không cần nghĩ nữa, tớ đã nghĩ xong giúp cậu rồi."
Ánh mắt Hyeonjoon quăng tới.
"Quán của hai chúng ta đối diện nhau." Han Wangho cười khá khà, cười tới gian tà: "Quán tớ tên là Làm Vịt, quán cậu liền gọi là Vắt Sữa. Sau nay tớ làm vịt, cậu vắt sữa, chính là 2 trùm sỏ, tuyệt diệu!"
"Diệu cái đầu quỷ cậu." Hyeonjoon thưởng cho anh một cái khinh bỉ: "Tớ nói với cậu, khoảng thời gian này kiểm tra kiểm tra chất lượng kém kiểm tra không tuân theo quy định rất nghiêm, cậu cũng cẩn thận chút đi."
"Biết rồi mà." Han Wangho cau mày dụi đầu: "Cậu lúc nào thì xuất viện?"
"Cũng sắp rồi." Hyeonjoon nhìn chằm chằm dịch thuốc trong bình truyền từ giọt từng giọt nhỏ xuống, cực kỳ quy luật: "Tớ xem chừng nghỉ ngơi thêm nửa tháng nữa, có thể về nhà."
Đợi đến sau khi Han Wangho đi, Hyeonjoon không có ngủ tiếp, mà là nửa dựa người, trợn mắt nhìn trần nhà, như có điều suy nghĩ.
Đợi tới sau khi xuất viện, có lẽ là cuộc sống hoàn toàn mới đi.
Không cần tiếp tục để ý tên ngốc Lee Minhyeong này nữa, có thể tự mình thuê một căn nhà nhỏ có sân thượng, mua thêm cho Chobi một bộ đồ chơi, mua mấy túi đồ ăn mèo nhập khẩu tích trữ. Có thể sớm tới cửa hàng đồ bán sơ sinh mua mấy món đồ chơi nhỏ, quần áo nhỏ bé trai gái đều mua một ít. Quán trà sữa cũng phải nhanh chóng tìm công ty lắp đặt sắp xếp, sau đó còn phải thuê thêm mấy nhân viên phục vụ, sau đó làm tuyên truyền quảng cáo, khai trương......
Càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn.
Trong phòng bệnh trống trải yên tĩnh không tiếng động. Hyeonjoon nhìn trời chiều xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào từng điểm vàng rực rỡ, sờ sờ bụng mình, mắt lấp lánh, lặng lẽ nói tiếng: "Cố lên."
Ở bệnh viện nằm gần nửa tháng, Hyeonjoon chỉ cảm thấy cả người sắp mốc meo rồi.
Cái gì cũng không làm được, chán muốn chết, suy nghĩ cũng đờ đẫn mấy phần.
May mà còn có con gà lẳng lơ Han Wangho này, thường xuyên tới quấy rầy cậu. Anna mỗi tuần cũng tới dăm ba lần, trò chuyện với cậu, nói chút chuyện của công ty, để cho cậu giải sầu.
Ngược lại Lee Minhyeong, tới cũng không thường xuyên, Hyeonjoon cũng thấy không sao cả.
Đừng đến càng tốt.
Anna đi thang máy tới tầng lầu an tĩnh này, nhẹ nhàng sải bước đi tới cửa phòng bệnh đơn, chỉ thấy Lee Minhyeong ngồi ở phòng nghỉ bên ngoài phòng bệnh, cầm máy tính nghiêm túc xử lý công việc.
"Lee tổng." Cô chào hỏi.
Lee Minhyeong giương mắt nhìn cô một cái, liền cúi đầu: "Ừm."
Trên mặt Anna không tỏ rõ, trong lòng tất nhiên thở dài.
Quan hệ hiện tại của Hyeonjoon và Lee Minhyeong, rất phức tạp.
Hai người đã chia tay, quan hệ cũng bế tắc rồi, Hyeonjoon lại càng không muốn tiếp tục có qua lại với Lee Minhyeong. Nhưng đứa nhỏ trong bụng kia, rõ ràng lại là một mối liên hệ không thể chặt đứt của hai người.
Mấy hôm nay, Lee Minhyeong tan làm liền tới phòng nghỉ ở cạnh phòng bệnh của Hyeonjoon ngồi. Có lẽ không muốn cãi vã với Hyeonjoon, anh cũng không đi vào, ở phòng nghỉ ngồi làm việc. Thỉnh thoảng đi tới chỗ cửa sổ nhỏ nhìn vào bên trong một cái, cũng không để cho Hyeonjoon biết, nhìn xong quay về phòng nghỉ tiếp tục ngồi.
Thật cô đơn.
Anna cũng không nói gì, đẩy cửa ra, nhẹ nhàng mà vào phòng bệnh: "Hyeonjoonie?"
"Lim nữ sĩ, tới rồi?"
Hô hấp Anna cứng lại, suýt nữa không thở được. Cô quăng túi của mình trên sofa, tàn bạo mà chỉ vào Hyeonjoon: "Học xấu rồi nhá cậu, theo người khác gọi loạn."
Hyeonjoon cười đến mắt cong cong.
"Bà đây cảnh cáo cậu, tiếp tục gọi linh tinh, chị liền......" Anna giống như sư tử cái xù lông, đi tới bên người Hyeonjoon.
"Thì sao?"
Anna lườm cậu một cái, nhưng cũng không làm ra trò gì, hận tới vươn đôi bàn tay xoa lộn xộn tóc Hyeonjoon, giống như tổ chim: "Thì cậu phải chết."
Hyeonjoon sửa sang tóc, cười nói: "Gần đây chán chết em rồi, điện thoại cũng chơi chán rồi. Trong công ty có chuyện gì mới mẻ không?"
Trên mặt Anna hiện lên một tia do dự, sau đó nói: "Có thể có chuyện mới gì? Ngày nào cũng bị mấy khách hàng hành hạ chiết đi sống lại."
Hyeonjoon ngồi thẳng người: "Hạng mục xảy ra vấn đề sao?"
Anna lắc lắc đầu: "Vẫn ổn, gần đây có tiến triển mới, cho nên việc trong tay khá nhiều."
Hyeonjoon gật gật đầu: "Cho em xem xem tình huống mới nhất. Hạng mục này em trước kia vẫn luôn theo, cũng dễ giúp được cho mọi người."
Anna cho Hyeonjoon xem từng mail một: "Đây là hợp đồng hôm qua, đây là phương án sửa đổi mà bên kia đệ trình, đây là......"
Hyeonjoon theo ngón tay Anna từng cái mà nhìn. Ngón tay Anna xoẹt mail lạ, vội vàng muốn bỏ qua
Nhưng Hyeonjoon lại cầm lấy tay cô: "Chờ chút, mail vừa nãy?"
"À, không có gì." Anna nở nụ cười: "Là thư cá nhân của chị, chúng ta xem tiếp."
"Không đúng." Hyeonjoon vẻ mặt nghiêm trọng: "Em rõ ràng nhìn thấy bên trên viết tên em, còn có chữ điều tra, vu oan gì đó, chị cho em xem."
"Không cần, cái đó không cần thiết." Anna cười, muốn thu lại máy tính.
Hyeonjoon vẻ mặt nghiêm nghị, thẳng tắp mà nhìn mắt Anna: "Anna, có chuyện gì đừng giấu em."
Tay Anna cầm máy tính cứng tại chỗ. Trầm mặc hồi lâu, cô mới lại đưa máy tính tới.
Hyeonjoon nhận lấy máy tính, gạt trở lại, liền nhìn thấy mail lúc nãy.
Nội dung rất đơn giản, chính là nói về chuyện của Hyeonjoon, bọn họ đang tra tìm địa chỉ server của đối phương, trong vòng ba ngày nhất định có thể có được một phạm vi đại khái.
Chuyện gì?
Trong lòng Hyeonjoon nghi ngờ, kéo kéo xuống, có thể nhìn thấy bên trong có một mail gốc. Địa chỉ nơi gửi mail này rất kỳ quái, vừa nhìn đã biết là cố ý không cho ai biết. Cậu mở mail này ra, hiển thị thời gian gửi mail là 3 ngày trước, đối tượng gửi đến là các mail chung của tập đoàn Lee thị, phạm vi bao trùm ít nhất 500 người.
Cậu kéo xuống, nội dung mail đập vào mi mắt.
Tiêu đề chính là một hàng chữ đỏ cực lớn - TRỢ LÝ MOON HYEONJOON TẬP ĐOÀN LEE THỊ, ĂN CHƠI THÁC LOẠN, CHUẨN XÁC NHIỄM BỆNH XÃ HỘI, CÁC ĐỒNG NGHIỆP CẨN THẬN NGƯỜI NÀY!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz