[FREENBECKY - BECKYFREEN] SỰ LỰA CHỌN CUỐI CÙNG
Chương 3
Nàng đẩy cửa phòng thật nhẹ
Ánh đèn vàng từ chiếc đèn bàn phủ lên căn phòng một lớp sáng mỏng, đủ để thấy cô ngồi thẳng lưng trên mép giường
Không nhúc nhích, không quay đầu, không một cái chớp mắt hướng về phía nàng
Vai cô hơi run như đang kiệt sức nhưng ánh mắt dù không nhìn thẳng vẫn sắc lạnh như lưỡi dao
Nàng đặt khay cháo xuống bàn, cố không tạo tiếng động, cất tiếng, nhỏ nhưng rõ
"...Này"
Không phản ứng
"Cô có nghe tôi nói không?" Nàng nhíu mày, nghiêng đầu nhìn kỹ hơn
Vẫn im lìm như thể nàng chỉ đang nói chuyện với cái bóng
"Thiệt tình luôn..." Nàng lầm bầm, hai tay chống hông "Bị thương mà còn... chảnh nữa!"
Không ai đáp
Nàng thở nhẹ rồi tiến lại, dù trong lòng vẫn còn nguyên cảm giác sợ khi nhớ lại lúc bị bóp cổ nhưng vẫn đưa tay, dè dặt chạm vào vai cô
Khoảnh khắc đầu ngón tay nàng vừa chạm vào
Cô quay phắt lại
Nhanh đến mức nàng không kịp nuốt hơi thở
Đôi mắt đỏ rực xuất hiện ngay trước mặt nàng, đủ gần để nàng thấy được cả vệt đỏ li ti trong tròng mắt khiến nàng giật mình, lùi lại theo bản năng
Ánh mắt đó... không phải của người sắp xỉu mà của một kẻ có thể giết nàng chỉ trong một cái búng tay
Nàng lùi, gót chân đập vào kệ sau lưng
Đoảng!
Bình hoa rơi xuống, vỡ tung
Mảnh sứ bắn ra khắp sàn
"A!"
Một mảnh ghim thẳng vào cổ chân nàng
Máu trào ra ngay lập tức
Nàng chống tay xuống mép giường, mặt nhăn lại vì đau "Đ... đau... đau quá..."
Nhưng chính cô lại là người run nhiều hơn, đứng dậy, mắt đỏ không rời vết máu
Nàng nuốt khan, kêu nhỏ "N–này... đừng có nhìn kiểu đó chứ..."
Cô tiến lại một bước
Tiếng thở của cô thay đổi – nặng hơn, gấp hơn, như vừa bị dội vào mùi gì quá mạnh
"Đứng yên" Giọng cô thấp, khàn, run như người đang cố gồng giữ lấy lý trí "Đừng... di chuyển"
"Tại sao tôi phải—"
Cô nắm lấy tay nàng, kéo bật ra khỏi đống mảnh vỡ
"A đau! Cô... cô kéo mạnh quá đấy!" Nàng rít lên, mặt nhăn nhó, tay ôm chân của mình
"Ngươi chảy máu!" Cô siết nhẹ tay nàng hơn nữa, giọng trầm xuống "Đứng ở đó... nguy hiểm"
"Ủa chứ cô tính làm gì—"
"Ngồi xuống!"
Lời nói cắt ngang như lưỡi dao
Cô đặt nàng ngồi lên giường, rồi quỳ xuống trước mặt nàng, đôi tay lạnh buốt của cô nâng chân nàng, khẽ xoay nhẹ để xem vết thương
Nàng giật nhẹ, khẽ rùng mình "Lạnh dữ vậy? Cô bị thiếu máu hay gì?"
Cô không đáp
Máu nàng nhỏ từng giọt và mỗi giọt, mắt cô lại đỏ thêm một độ
Nàng nuốt nước bọt, rụt chân lại bản năng "Cô... đừng cúi sát quá... tôi thấy hơi sợ—"
"Hửm?" Cô ngẩng lên, đôi mắt đỏ rực, sát khí như dao lam quét ngang khí quản nàng
Nàng im bặt
Cổ họng cô giật mạnh như phải cố nuốt thứ gì xuống
"Cô... bị gì vậy?" Nàng hạ giọng, hơi run "Cô thở... kỳ lắm..."
Cô đáp bằng một hơi thở khàn nghẹn "Máu của ngươi... rất lạ"
"Lạ... là sao?" Nàng chớp mắt, căng thẳng "Cô nói nghe như... như đang—"
Nàng chưa nói xong thì
Cô lao tới
Nàng bị đè ngã xuống giường trong nháy mắt, hai tay cô khóa chặt vai nàng, không đau nhưng không thể vùng vẫy, mái tóc dài đổ xuống, che hết ánh đèn chỉ còn lại đôi mắt đỏ rực ngay sát mặt
"C–Cái gì vậy?! Buông tôi ra!" Nàng hoảng loạn, la lên
Cô cúi xuống, mắt cô sáng bừng, răng nanh bật ra, dài, sắc, lấp lánh trong ánh đèn
Nàng trợn mắt, mặt trắng bệch "N–này, đừng! Cô đừng lại gần—"
Cô không nghe
Trong giây sau đó—
Răng nanh cô cắm vào cổ nàng
"—Aaa!!" Nàng vặn người, đau đến mức chân đạp vào đệm không kiểm soát, hơi thở vỡ ra trong cổ họng "Buông tôi ra!! Làm ơn!! Đau quá mà—!"
Cô giữ chặt nàng, cơ thể run lên vì dòng máu chảy vào miệng, vết thương trên bụng cô nóng lên, giật giật rồi bớt đau ngay lập tức
"Dừng lại... dừng lại... tôi không... tôi không chịu nổi..." Nàng gào lên, tay cố đẩy cô ra
Cô cắn sâu hơn
"Tha cho tôi... làm ơn... ai đó..." Giọng nàng yếu dần, nghẹn lại "Ai đó... cứu tôi với..."
Nước mắt rơi xuống gò má, rơi vào cổ, rơi vào bàn tay cô
Cô khựng lại như bị đóng băng, răng nanh rời khỏi cổ nàng, một giọt máu chảy xuống từ miệng cô, ngồi bật dậy, thở dốc, ánh mắt hoảng sợ chính mình, tay cô run run, vô thức lùi lại
"Ta... không cố..." Giọng cô nhỏ, nghẹn, lẫn sợ hãi "Ta... không được phép làm vậy..."
Nàng cố mở mắt, thở mạnh từng hơi vì choáng, đưa tay lên cổ nhưng chưa kịp chạm thì tay rớt xuống
"Cô... là cái... gì vậy..." Nàng thì thào, yếu đến mức mỗi chữ như trôi ra ngoài cùng hơi thở
"Ta—"
Cô muốn trả lời nhưng mím môi lại
Nàng nói đứt quãng, choáng váng "Cô... đồ điên... tôi ghét... cô..."
Cô nhìn nàng rõ ràng có chút áy náy nhưng không dám chạm vào nữa
Nhưng... nàng không còn sức để động đậy.
Suốt một tuần quay phim gần như không ngủ, cơ thể kiệt quệ giờ lại mất máu đột ngột
Mí mắt nàng nặng xuống, tầm nhìn nhòe đi
Cô hơi nghiêng người tới, định đỡ lấy nàng nhưng chưa chạm, nói khẽ "Đừng ngất..."
Nàng không nghe được, cơ thể nàng mềm lại rồi hoàn toàn bất tỉnh.
Cô ôm lấy cơ thể mềm oặt của nàng, hai tay run nhẹ như thể không tin mình vừa làm gì, giọng cô khàn, gấp, khác hẳn vẻ lạnh lùng lúc trước
"Này... dậy đi"
Cô lay nàng một cái
Không phản ứng
Cô nghiêng sát hơn, áp tai vào ngực nàng như để chắc rằng tim nàng vẫn còn đập
"Dậy đi... ta không cố ý" Cô lặp lại, nhỏ, gần như thì thầm bên tai nàng
Nàng vẫn im lặng, hơi thở yếu đến mức cô phải dán mắt nhìn thật kỹ mới thấy ngực nàng còn phập phồng
Cô nuốt khan – một động tác đầy hoảng loạn mà cô chưa từng trải qua trong đời rồi ánh mắt cô vô tình liếc xuống chân nàng
Máu – vẫn đang chảy, loang nhanh trên sàn gỗ và lên cả mép giường
"Chết tiệt..."
Cô vội xoay người nàng lại, kéo chân nàng lên sát mình và dùng tay đè vào vết cắt
"Nóng..."
Cô khẽ lầm bầm, giật mình khi cảm nhận được độ ấm từ da nàng—đối lập hoàn toàn với đôi tay lạnh băng của cô
Máu chảy qua kẽ tay cô, nóng rẫy, cô cắn chặt răng, cố nhìn thẳng vào vết thương chứ không nhìn vào dòng máu
"Không được, không được nữa" Cô nói với chính mình bằng giọng nén nghẹn, như đang dằn từng cơn khát đang muốn trỗi dậy
Cô xé góc ga giường, quấn lấy chân nàng, buộc chặt để cầm máu — mỗi khi ngửi thấy mùi máu trên vải, cổ họng cô lại giật nhẹ, đồng tử co lại nhưng cô không để bản thân lại gần
Khi máu ngừng chảy mạnh, cô từ từ đặt nàng nằm ngay ngắn lên giường, vuốt một bên tóc nàng sang, động tác vừa nhẹ vừa vụng như sợ chạm vào sẽ làm nàng đau thêm
"Mình... đã làm cái gì vậy" Cô lẩm bẩm một mình
Đây là lần đầu tiên
Lần đầu tiên cô mất kiểm soát
Lần đầu tiên uống máu trực tiếp từ một con người
Lần đầu tiên bị kích thích bởi mùi máu mà còn là mùi máu của nàng
Cô lùi lại một bước, rồi thêm một bước như người vừa phạm phải tội lỗi không thể tha thứ
Trong phòng chỉ còn tiếng thở run rẩy của cô và nhịp thở mỏng manh của nàng
Cô cúi xuống, nhặt từng mảnh vỡ của bình hoa, mỗi lần nhặt một mảnh, đầu ngón tay cô đều run lên như thể đang cố tìm một việc để làm, để không suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra
Sau khi gom hết lại, cô đem bỏ vào thùng rác, rồi quay lại
Cô không tới gần giường nữa mà ngồi xuống sofa sát bên đó — khoảng cách chỉ hơn nửa mét, nhưng cô không dám tiến thêm
Trong nhiều giờ, cô chỉ ngồi đó, tay nắm chặt nhau, mắt dán vào hơi thở yếu ớt của nàng
Đến khi trời tối mịt chỉ còn ánh đèn vàng nhỏ bên giường
Cô vẫn ngồi im như tượng, như ai đó đã rút mất toàn bộ sức sống khỏi người cô
Chợt—
Nàng khẽ động đậy, mi mắt run nhẹ, hàng mi dài mở chậm chạp, hơi thở nàng khàn, đau, yếu nhưng nàng mở mắt ra
Cô bật thẳng dậy nhưng vẫn đứng nguyên chỗ, không dám lại gần
Nàng nhìn thấy cô trước tiên
Và ngay lập tức, nàng giật mạnh người ra sau, trượt khỏi mép giường như bản năng tự vệ
"Đừng đến gần tôi!" Giọng nàng khàn và run nhưng quyết liệt
Cô sững người, đôi mắt tối lại, thoáng có một vệt đau vừa xuất hiện rồi biến mất
"...Ta không làm gì ngươi nữa" Cô nói khẽ, không tiến tới, cũng không đưa tay ra "Ngươi... tỉnh rồi"
Nàng siết chặt mép chăn, cố kéo nó lên che cổ mình, hơi thở đứt quãng khi nhớ lại cảm giác răng nanh xuyên qua da thịt
Cô đứng cách nàng vài bước, cố giữ khoảng cách nhưng chỉ trong vài giây, cô nhận ra một vấn đề khác
Mùi máu
Mùi máu còn sót lại từ chân nàng – dù yếu, dù rất ít – vẫn trôi lơ lửng trong không khí và mỗi khi nàng giật mình lùi thêm một chút, vải quần cọ vào vết cắt khiến mùi ấy... đậm hơn
Cổ họng cô giật nhẹ lần nữa
Nàng không biết nhưng cô biết rất rõ là nếu nàng cứ cử động như vậy, bản năng trong cô sẽ lại trỗi dậy
Cô nhắm mắt một giây, siết tay mình rồi mở mắt lại, giọng cô khàn, cố kiềm chế "...Đừng nhúc nhích nữa"
Nàng tưởng đó là đe dọa nên càng hoảng "Tôi—tôi bảo cô đừng lại gần mà!"
"Ngồi yên đi" Cô hít sâu, quyết định bước tới, giọng cô thấp hơn, căng hơn
Nàng tái mặt, lùi sát vào tường đầu giường, tay chộp đại cái gối trên giường và ném thẳng vào cô "Tránh xa tôi ra!!!"
Cô né rất dễ, nhưng không hề phản ứng giận dữ, chỉ tiếp tục... bước
Nàng ném luôn cái gối thứ hai, rồi cái ly nhựa đặt trên bàn đầu giường, cuốn sách, cái chăn
"Dừng lại!! Tôi nói dừng lại!!"
"Ngươi càng nhúc nhích... càng làm mùi máu khuếch tán nhiều hơn" Cô nói rất nhỏ, như đang lẩm bẩm với chính mình hơn là với nàng
Nhưng nàng không nghe hoặc không muốn hiểu, tay nàng run, chụp đại cái gì đó trong tầm với một chiếc hộp khăn giấy ném mạnh về phía cô
Cô không né nữa, để nó đập vào vai mình rồi rơi xuống sàn và bước thêm một bước, bước cuối cùng
Nàng định ném thêm thì—
Một vòng tay khóa lấy nàng
"A!! Không—!!"
Cô ôm nàng — không phải ôm để giữ chặt như bắt giữ con mồi mà là ôm như ai đó đang nỗ lực tuyệt vọng giữ nàng khỏi cử động thêm
Tay trái của cô vòng ra sau gáy nàng, những ngón tay lạnh chạm vào da nàng, khẽ xoa rất nhẹ, gần như rụt rè, tay phải siết eo nàng vừa đủ để nàng không giật thêm, không làm vết thương rỉ máu
"Đừng... đừng cử động nữa" Giọng cô trầm xuống, gần như run "Ta không... không muốn làm hại ngươi"
Nàng vùng vẫy mạnh, gào lên "Buông ra!! Buông—ra—!!"
Cô siết nhẹ thêm, như sợ nàng sẽ tiếp tục làm bản thân bị thương, giọng gần như van xin "Ta không làm gì ngươi nữa! Ta hứa!"
Một điều mà có lẽ cô chưa từng làm với ai trong đời
Nàng vẫn chống tay vào ngực cô, cố đẩy ra nhưng hơi thở đã đứt đoạn, sức lực đã quá yếu
Và điều kỳ lạ là — vòng tay cô dù lạnh, dù mạnh, nhưng không mang cảm giác đe dọa như khi cô tấn công lúc trước
Nó... khác so với tối qua
Một lúc sau, nàng dần ngừng vùng, vai vẫn run, nhưng không còn loạn như trước
Cô cảm nhận được sự thay đổi đó và nhẹ nhàng nới lỏng siết, vẫn giữ tay trên sau gáy nàng, xoa từng chút như muốn trấn an
"Bình tĩnh lại... được chứ?" Giọng cô nhỏ đi, ít gai góc hơn, mang màu buồn hơn
Nàng thở mạnh một cái, mệt đến mức không còn muốn giãy, đầu nàng tựa vào vai cô, không phải chủ ý, mà vì mệt quá không giữ nổi
Cô nhìn xuống đỉnh đầu nàng, khựng lại, thì thầm "...Ta xin lỗi"
Khoảnh khắc đó im lặng đến mức nàng nghe rõ nhịp thở của cô run và không ổn định
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz