[FREENBECKY - BECKYFREEN] SỰ LỰA CHỌN CUỐI CÙNG
Chương 2
"Đủ rồi!" Cô ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực, ánh nhìn không còn yếu ớt, mà lạnh như lưỡi dao, giọng cô thấp, sắc, lạnh đến rợn người "Im ngay! Một lời nữa... đừng trách ta không cảnh báo trước!"
Nàng trợn mắt, giọng run run "Cô doạ tôi à? Cô nghĩ cô làm được gì—"
Lời nàng còn chưa dứt thì—
Trong chớp mắt, bàn tay cô bóp chặt cổ nàng, lực mạnh đến mức nàng bật tiếng kêu khản đặc, cả người bị ép thẳng vào tường
Không khí thoát khỏi phổi nàng một cú
"Khụ— buông... ra...!!" Nàng đập mạnh tay vào vai cô, cố giãy giụa
Cô cúi sát, môi gần tai nàng đến mức nàng cảm nhận được hơi thở lạnh buốt kéo dài sống lưng
"Ta đã cảnh cáo..." Giọng cô gần như gầm lên trong im lặng "Nhưng ngươi vẫn thích thách thức ta... vậy thì chết đi!"
Lực siết càng mạnh
Nàng thấy mắt mình hoa lên, đầu óc trống rỗng
Trong khoảnh khắc ấy, biểu cảm của cô hoàn toàn vô cảm — như một sinh vật săn mồi đang trừng phạt con mồi vì dám chống trả
Nhưng—
Một cơn đau xé bụng khiến cô giật mình
Cô buông nàng ra, lùi lại một bước, tay ôm vết thương, mặt cô tái đi, hơi thở nặng
Nàng ngã xuống sàn, ôm cổ ho sặc sụa, nước mắt trào vì nghẹt thở
Đúng lúc đó—
Rầm!
Cánh cửa nhà bật mở
James cùng Mia bước vào
"Mày làm gì không mở cửa cho tụi tao vậy hả?!" Mia khoanh tay, khó chịu "Có biết tụi tao đứng chờ lâu lắm không? Mà ai đây?"
"À một người quen thôi, có việc ở đây nên tao cho ở tạm..." Nàng xua tay, hơi thở còn chút hỗn loạn
"Hình như cô ấy sắp xỉu rồi kìa, Becky!" James hất mặt về phía cô
Nàng ngoảnh lại, thấy cô ngồi bệt, tay ôm bụng, mặt tái mét
Tim nàng thót lại, vội dìu cô lên phòng nghỉ
Lên đến phòng, nàng mở cửa để cô nằm xuống giường, dặn thêm, giọng thấp, còn hơi run
"Cô nghỉ ngơi đi! Tôi xuống nhà với bạn chút!"
"May cho ngươi... là ta đang bị thương" Cô nói bằng giọng khàn nhưng vẫn lạnh sắc, quay đầu, ánh mắt đỏ lịm "Nếu không... giờ ngươi đã không còn đứng đó để nói mấy cái vớ vẩn đấy với ta!"
Nàng sững người rồi lặng lẽ rời phòng. Khi cánh cửa khép lại, nàng mới dám thở phào, bàn tay còn run, ngực còn đau, tim còn đập loạn, nuốt nước bọt, cảm giác vẫn còn lạnh sống lưng
Trong đầu nàng vang lên một câu duy nhất—
"Mình... vừa đem cái gì về nhà vậy?"
Mãi một lúc sau, nàng mới hít sâu vài hơi, ổn định lại nhịp thở rồi mới bước xuống phòng khách
Cổ nàng vẫn rát, mỗi lần nuốt nước bọt là lại nhói như có gai cào nhưng nàng cố ngẩng đầu, điều chỉnh lại nét mặt trước khi bước ra
James và Mia đang đứng xem một vài món đồ trang trí của nàng
James quay lại đầu tiên "Làm gì lâu dữ vậy? Tao tưởng mày ngủ trên lầu luôn rồi"
Mia nhìn kỹ mặt nàng, nhíu mày "Sao cổ mày đỏ vậy Becky? Ai làm mày—"
"Không có gì đâu" Nàng cắt lời, giọng trấn an nhưng hơi khàn, thậm chí khó giấu được sự mệt mỏi
James nghiêng đầu, ánh mắt thoáng lo lắng "Becky... mày ổn không? Mày trông cứ như vừa chạy 100 mét"
Nàng cười nhẹ, một nụ cười gượng mà bạn bè thân quen mới nhận ra "Ổn, chỉ hơi mệt thôi"
Mia ngồi xuống sofa, khoanh chân lại "Hay hôm nay tụi mình đi ăn nhẹ rồi về sớm? Tao thấy mày yếu lắm"
"Hôm nay tao không đi được, xin lỗi hai đứa bây nha!" Nàng lắc đầu, xua tay "Tao chỉ muốn nghỉ chút... với lại còn phải lo cho người kia nữa"
James cau mày "Người kia? Người hồi nãy?"
Nàng thở dài, xoa thái dương "Ừ... người quen, bị thương nặng nên tao cho ở tạm chắc là do té hay gì đó"
Nàng nói dối suôn sẻ... nhưng trong lòng biết rõ chẳng phải "té"
Cảm giác bàn tay lạnh như băng bóp chặt cổ nàng lại ùa về — sự lạnh lẽo ấy không phải của người bệnh, nó... khác
Mia cầm túi xách đứng dậy "Thôi được, tụi tao về! Mày nghỉ ngơi đi, có gì nhớ gọi nha"
Nàng tiễn họ ra tận cửa, gắng nở nụ cười quen thuộc "Cảm ơn hai đứa bây, về cẩn thận"
Khi cánh cửa khép lại, tiếng khóa cửa cạch một cái, bầu không khí tĩnh mịch lập tức bao trùm
Nàng đặt tay lên cổ — dấu đỏ vẫn còn, nhói nhưng không phải điều làm nàng run
Điều khiến lòng nàng bất an là... cơ thể cô gái kia lạnh đến mức đáng sợ — lạnh đến không giống bất kỳ người sống nào
Rồi nàng thở một hơi thật sâu rồi đi thẳng vào bếp, mở tủ, lấy gạo, thịt bằm, gừng
Tay nàng run nhẹ nhưng cố giữ vững, nấu cháo là bản năng khi gặp người bệnh — dù người đó vừa bóp cổ nàng cách đây chưa đầy một giờ
"Không thể để cô ta chết trong nhà mình..." Nàng khẽ lẩm bẩm, vừa vo gạo vừa nhìn ra khoảng cửa tối dẫn lên phòng
Hơi nóng từ nồi bốc lên khiến kính mắt nàng mờ một chút nhưng trong đầu nàng càng lúc càng rõ ràng hơn những hình ảnh vừa xảy ra
Nụ hôn...
"Trời ơi... cái nụ hôn đó..."
Không phải kiểu ngọt ngào, không phải kiểu cuồng nhiệt của người sống, mà là — lạnh, sắc đến rợn người
Lần đầu tiên nàng cảm thấy môi mình tê vì lạnh khi chạm môi ai đó
Nàng lẩm bẩm "Hai lần... hai lần trong vòng chưa đầy một ngày... đúng là điên thật"
Nước sôi
Nàng giảm lửa
Hình ảnh thứ hai ùa về.
Đôi mắt đỏ — không phải đỏ kiểu người bị kích ứng hay khóc mà đỏ như ánh sáng phản chiếu trong đồng tử của loài săn mồi trong bóng tối và khi cô nhìn nàng... không có chút cảm xúc nào ngoài sự tính toán và cảnh giác của một con thú bị dồn đến đường cùng
Rồi—
Cái bóp cổ.
Nàng vô thức đưa tay lên cổ lần nữa — cảm giác lúc đó như thể một lưỡi thép đang siết dần, không có chút run rẩy, không chần chờ, một bàn tay cực lạnh nhưng cực mạnh
"Lúc đó cô ta... thật sự... muốn giết mình" Nàng thì thầm bằng chất giọng không chắc chắn
Nhưng điều khiến nàng rùng mình hơn tất cả là phút cuối, khi lực siết mạnh nhất, đôi mắt cô ta lại thoáng... đau.
Không phải đau tình cảm mà là đau thể xác, vết thương ở bụng – rất sâu
Nàng cắt gừng, cho vào nồi, hơi thở dài hơn "Không biết là bị ai làm... nhưng chắc không phải 'té' như mình đã nói với tụi nó"
Nàng nhớ rất rõ khi sơ cứu — máu cô đỏ đậm đến lạ, nhiệt độ cơ thể gần như không có, vết thương dài, sắc, không giống dao bình thường
Nàng lắc đầu mạnh, vỗ vỗ mặt mình vài cái "Không được nghĩ lung tung... cô ta... sao có thể là ma cà rồng được..."
Nhưng nàng không tự tin vào câu đó lắm
Nhất là khi nhớ lại hơi thở thoảng mùi kim loại của cô, ánh mắt đỏ như máu khô, và sức mạnh bóp cổ dễ như bẻ cành cây
Nồi cháo sôi lục bục
Nàng mở nắp, dùng thìa khuấy nhẹ, hơi nóng phả lên mặt khiến nàng tỉnh hơn phần nào.
"Dù sao thì... cũng không thể để cô ta chết" Nàng đặt môi thìa vào cổ tay thử rồi gật gù "Tệ nhất thì... hỏi cô ta là ai, sao lại bị thương, rồi sau đó... tiễn đi sớm nhất có thể"
Nàng múc cháo ra bát, đặt khay lên tay, hít sâu một hơi, nhìn về phía cầu thang tối thui — nơi căn phòng chứa người vừa hôn nàng, bóp cổ nàng... và có thể không phải con người
"Được rồi Becky... lên gặp cô ta đi..."
Và nàng bước lên, từng bậc cầu thang tiếng về phía phòng cô đang nằm
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz