[2]
- Vết Cắt Không Hoàn Hảo -
Sáng hôm sau, Seoul đón bình minh với một bầu trời xám xịt, nặng trĩu. Cơn mưa đêm qua đã ngớt, nhưng những vũng nước đọng vẫn phản chiếu ánh đèn đường mờ nhạt, gợi nhớ về sự ẩm ướt và lạnh lẽo. Lee Sanghyeok trở về Sở Cảnh sát trong tình trạng kiệt sức, mùi ẩm mốc và tử khí vẫn vương vấn trên quần áo anh, bám víu dai dẳng như một lời nhắc nhở không thể xóa nhòa về hiện trường kinh hoàng đêm qua. Anh gục mặt xuống bàn làm việc, cốc cà phê đen đặc tỏa hơi nóng nhàn nhạt, nhưng không đủ để xua đi cái lạnh buốt từ bên trong. Cuộc điều tra vụ án mạng ở khu công nghiệp hoang tàn đã chính thức bắt đầu, và ngay từ những giây phút đầu tiên, nó đã cho thấy sự phức tạp vượt xa những gì anh từng hình dung.
"Thanh tra Lee, kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ từ Viện Pháp y Quốc gia đây ạ" Park Jihoon, một đồng nghiệp trẻ tuổi, đặt tập hồ sơ dày cộp lên bàn Sanghyeok, giọng nói đầy vẻ căng thẳng. Jihoon là một cảnh sát trẻ đầy nhiệt huyết nhưng đôi khi còn thiếu kinh nghiệm, và vụ án này rõ ràng đang thử thách giới hạn của cậu ta. Khuôn mặt cậu ta vẫn còn xanh xao, có lẽ vẫn bị ám ảnh bởi cảnh tượng đêm qua.
Sanghyeok lập tức vươn tay lấy tập hồ sơ, đôi mắt anh dán chặt vào từng dòng chữ, từng bức ảnh. Báo cáo được ký bởi Han Wangho. Mặc dù vẫn còn nghi ngờ về khả năng của bác sĩ pháp y trẻ tuổi này, nhưng những lời cậu nói tại hiện trường đêm qua vẫn in đậm trong tâm trí Sanghyeok: "Nạn nhân đã bị lấy đi nội tạng. Có chủ đích."
Từng trang báo cáo xác nhận những phỏng đoán kinh hoàng đó. "Nạn nhân: Nam giới, khoảng 35-40 tuổi. Nguyên nhân tử vong: Chấn thương sọ não nghiêm trọng do vật cùn, có thể là cú đánh mạnh vào phía sau đầu. Thời gian tử vong: Ước tính 30-36 tiếng trước thời điểm phát hiện. Đặc điểm đáng chú ý: Phát hiện vết mổ bụng dài khoảng 30cm, đường rạch không đều nhưng đi sâu vào khoang bụng. Các cơ quan nội tạng bao gồm gan, thận trái, và một phần ruột non đã bị loại bỏ."
Gan, thận trái, và một phần ruột non. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng Sanghyeok. Đây không phải là một vụ giết người ngẫu hứng. Đây là một cuộc mổ xẻ dã man, có mục đích. Ai lại cần những bộ phận cơ thể đó? Và tại sao lại lại lại có một vết cắt "không hoàn hảo" như vậy? Sự mâu thuẫn giữa hành vi chuyên nghiệp và nghiệp dư khiến anh cảm thấy bứt rứt. Nó giống như một kẻ đã được huấn luyện bài bản nhưng lại vội vàng thực hiện, hoặc cố tình để lại dấu vết. Ngay lúc đó, điện thoại trên bàn Sanghyeok rung lên. Là số của Han Wangho.
"Thanh tra Lee, anh đã đọc báo cáo chưa?" Giọng Wangho từ đầu dây bên kia có vẻ hơi mệt mỏi nhưng vẫn rất rõ ràng và tập trung. "Tôi muốn nói thêm một vài điều mà tôi nghĩ là quan trọng."
"Tôi vừa mới đọc xong," Sanghyeok đáp, đặt bút xuống. "Về vết mổ. Cậu nói nó vừa nghiệp dư vừa chuyên nghiệp. Anh có thể giải thích rõ hơn không?"
"Đúng vậy," Wangho bắt đầu, giọng cậu trầm xuống, như thể đang hình dung lại từng chi tiết kinh khủng. "Đường rạch ban đầu rất thô bạo, không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng về mặt vô trùng hay kỹ thuật mổ. Tuy nhiên, khi đi sâu vào bên trong khoang bụng, các đường cắt để lấy nội tạng lại rất chính xác, cho thấy người thực hiện có kiến thức rõ ràng về giải phẫu học và vị trí các mạch máu lớn. Điều này giống như một sinh viên y khoa năm nhất cố gắng thực hiện một ca phẫu thuật phức tạp sau khi xem hàng trăm video hướng dẫn, hoặc một bác sĩ phẫu thuật có kinh nghiệm nhưng bị buộc phải làm việc trong điều kiện cực kỳ tồi tệ, vội vàng và thiếu dụng cụ."
Sanghyeok nhíu mày "Sinh viên y khoa... hoặc bác sĩ." Anh lẩm bẩm. "Cậu có tìm thấy bất kỳ manh mối nào khác không? Ví dụ như dụng cụ y tế, hay dấu vân tay lạ?"
"Tôi đã tìm thấy một số mảnh găng tay phẫu thuật bị rách và một sợi chỉ y tế tổng hợp rất nhỏ, thường được dùng để khâu mạch máu" Wangho nói, giọng
cậu trở nên nghiêm trọng hơn. "Chúng đều đã được gửi đi phân tích ADN và dấu vân tay. Nhưng có một điều nữa, Thanh tra Lee. Mảnh vải vụn màu xanh đậm mà tôi tìm thấy tại hiện trường đêm qua."
"Mảnh vải dùng trong y tế?" Sanghyeok nhớ lại.
"Đúng vậy. Tôi đã kiểm tra kỹ hơn. Nó không phải là loại vải y tế thông thường được sử dụng rộng rãi trong các bệnh viện công. Nó có một cấu trúc sợi đặc biệt và một lớp phủ chống thấm nước rất tốt, thường chỉ được sử dụng trong các phòng mổ tiên tiến, hoặc trong các nghiên cứu thí nghiệm đặc biệt. Nhưng có một điều thú vị hơn. Tôi đã tìm thấy một ký hiệu nhỏ trên mảnh vải này, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nó giống như một biểu tượng của một bệnh viện hoặc một tổ chức y tế nào đó."
"Một ký hiệu?" Sanghyeok hỏi, trong lòng bắt đầu có một dự cảm không lành. "Cậu có thể mô tả nó không?"
"Nó là một hình tam giác lồng vào một vòng tròn, và bên trong hình tam giác có một chữ cái. Tôi đã gửi hình ảnh và mẫu vật đến đội phân tích vật liệu. Nhưng ngay lập tức, tôi đã có một liên tưởng. Biểu tượng này rất giống với logo cũ của Bệnh viện Seoul Quốc tế, nơi tôi từng thực tập năm đầu đại học."
Bệnh viện Seoul Quốc tế. Cái tên đó khiến Sanghyeok đứng bật dậy. Đó là một trong những bệnh viện tư nhân lớn nhất và lâu đời nhất ở Seoul, từng rất nổi tiếng nhưng đã đóng cửa đột ngột cách đây gần mười năm vì một vụ bê bối tài chính lớn và những cáo buộc về "hoạt động bất thường" không được công khai chi tiết. Nếu mảnh vải này thực sự thuộc về nơi đó, vậy vụ án này có thể có liên quan đến một quá khứ đã bị chôn vùi.
"Bệnh viện Seoul Quốc tế?" Sanghyeok lặp lại, giọng anh trầm hẳn xuống. "Họ đã đóng cửa cách đây gần mười năm rồi. Cậu có chắc không, bác sĩ Han?"
"Tôi không thể chắc chắn 100% khi chưa có kết quả phân tích chính thức, nhưng hình dáng và cảm giác của chất liệu rất giống" Wangho khẳng định.
"Tôi nhớ loại vải này được sử dụng trong phòng thí nghiệm giải phẫu và khu vực nghiên cứu của bệnh viện. Nó rất đặc biệt, được nhập khẩu từ nước ngoài."
Sự trùng hợp này không thể là ngẫu nhiên. Một thi thể bị mổ xẻ dã man, được tìm thấy trong khu công nghiệp bỏ hoang, lại có liên hệ đến một bệnh viện đóng cửa mười năm trước với nhiều tai tiếng. Sanghyeok cảm thấy như mình vừa chạm vào một đầu dây của một mạng lưới phức tạp và đen tối. Anh nhớ lại những tin đồn về Bệnh viện Seoul Quốc tế vào thời điểm đó – những tin đồn về các nghiên cứu y tế phi đạo đức, về việc biến mất của bệnh nhân, nhưng không có gì được xác nhận công khai. Mọi thứ dường như đã được che đậy một cách hoàn hảo.
"Cảm ơn cậu, bác sĩ Han. Cậu đã cung cấp một manh mối rất quan trọng" Sanghyeok nói, giọng anh giờ đây đầy vẻ suy tư. "Tôi sẽ cử người đến kiểm tra lại hồ sơ cũ của bệnh viện đó."
Cúp điện thoại, Sanghyeok cảm thấy một cơn đau đầu nhẹ. Jihoon vẫn đứng đó, theo dõi từng biểu cảm của anh.
"Thanh tra Lee, có chuyện gì vậy ạ?"
"Chuyện lớn" Sanghyeok đáp, không giấu nổi sự nghiêm trọng trong giọng nói.
"Vụ án này không chỉ là giết người thông thường. Có vẻ như chúng ta đang đối phó với một kẻ có kiến thức y khoa, và có thể liên quan đến một tổ chức đã hoạt động từ rất lâu."
Anh chỉ vào mảnh vải trong báo cáo của Wangho. "Mảnh vải này, bác sĩ Han tin rằng nó có liên quan đến Bệnh viện Seoul Quốc tế."
"Bệnh viện Seoul Quốc tế?" Jihoon lặp lại, đôi mắt mở to. "Nhưng bệnh viện đó đã đóng cửa từ rất lâu rồi mà? Cháu còn nhớ hồi đó có rất nhiều tin đồn lạ lùng về nó."
"Đúng vậy. Và có lẽ, những tin đồn đó không phải là vô căn cứ" Sanghyeok nói. Anh lấy điện thoại, gọi cho Đội Hồ sơ cũ. "Tôi cần tất cả hồ sơ liên quan đến Bệnh viện Seoul Quốc tế, đặc biệt là những năm trước khi họ đóng cửa. Bất kỳ vụ việc bất thường nào, báo cáo về nhân sự, đặc biệt là các bác sĩ phẫu thuật và nghiên cứu viên."
Anh cảm thấy một cảm giác bất an len lỏi. Nếu kẻ gây án có liên quan đến bệnh viện đó, thì đây không chỉ là một vụ buôn bán nội tạng đơn lẻ. Nó có thể là một đường dây, một tổ chức đã hoạt động ngầm suốt nhiều năm, và giờ đây lại nổi lên. Ai là kẻ đứng sau? Liệu có phải một trong những bác sĩ cũ của bệnh viện đó, một người có kiến thức và kỹ năng để thực hiện những ca mổ xẻ dã man như vậy? Sanghyeok bắt đầu nghi ngờ có kẻ nội bộ liên quan, có thể là một người trong ngành y tế, hoặc một người có liên hệ chặt chẽ với những nhân vật trong quá khứ của bệnh viện. Anh hình dung ra một con rắn đang lẩn khuất trong bóng tối của hệ thống y tế, chờ đợi cơ hội để cắn.
Cùng lúc đó, tại Viện Pháp y Quốc gia, Han Wangho vẫn đang xem xét tỉ mỉ các mẫu vật dưới kính hiển vi. Khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một đêm không ngủ, nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc, không chút lơ là. Phát hiện về vết mổ và mảnh vải đã khuấy động tâm trí cậu một cách dữ dội. Bệnh viện Seoul Quốc tế. Cái tên đó như một tiếng vang vọng từ quá khứ, một quá khứ mà cậu đã cố gắng chôn vùi. Han Wangho đã từng thực tập ở đó, vào năm đầu tiên của trường y. Nơi đó không phải là một bệnh viện bình thường. Có những điều kỳ lạ, những khu vực cấm, những ánh mắt lảng tránh của các y tá khi cậu hỏi về một số bệnh nhân "đặc biệt". Nhưng khi đó, cậu còn quá trẻ, quá non nớt để hiểu được sự thật ẩn giấu đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng.
Cậu nhớ lại một vụ việc kỳ lạ xảy ra vào năm 2015, ngay trước khi bệnh viện đóng cửa. Một người bạn học cùng cậu ở đó, Kang Jihye, đã đột ngột biến mất. Cảnh sát đã điều tra, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào. Bệnh viện thì tuyên bố Jihye đã xin nghỉ việc và bỏ đi mà không báo trước. Nhưng Wangho không bao giờ tin điều đó. Jihye là một cô gái rất chăm chỉ và có trách nhiệm. Sự biến mất đột ngột của cô ấy đã để lại một vết sẹo trong tâm trí Wangho. Và bây giờ, vụ án này lại có liên hệ đến chính cái bệnh viện đó.
Wangho quay lại với mảnh vải vụn màu xanh đậm. Cậu đặt nó dưới một kính hiển vi mạnh hơn. Ký hiệu hình tam giác lồng vào vòng tròn hiện ra rõ nét hơn. Đúng vậy, không thể nhầm lẫn được. Đó chính là logo cũ của Bệnh viện Seoul Quốc tế. Nhưng điều khiến cậu rùng mình là bên trong hình tam giác, có một chữ cái nhỏ được thêu tay một cách cẩn thận: chữ "S". Chữ S có ý nghĩa gì? Nó có phải là tên của một người, hay một phân khu đặc biệt trong bệnh viện?
Wangho tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Một dòng ký ức ùa về, không được chào đón. Cậu nhìn thấy hình ảnh một cô gái trẻ với mái tóc dài ngang vai, luôn nở nụ cười tươi tắn – Kang Jihye. Rồi hình ảnh một hành lang tối tăm, một cánh cửa bị khóa chặt với dòng chữ "Khu vực Nghiên cứu Đặc biệt", và tiếng nói thì thầm của một y tá: "Đừng bao giờ lại gần đó, bác sĩ Han. Có những thứ tốt nhất là không nên biết." Cậu đã bỏ qua những lời cảnh báo đó vào thời điểm đó, quá bận rộn với việc học và thực tập. Giờ đây, những lời nói đó lại vang vọng trong đầu mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Wangho mở mắt, sự mệt mỏi đã tan biến, thay vào đó là một ý chí sắt đá. Cậu biết rằng mình không thể đứng ngoài cuộc. Vụ án này không chỉ là một vụ giết người thông thường. Nó là một sự kiện có mối liên hệ sâu sắc với quá khứ, và có thể, quá khứ của chính cậu. Mảnh vải vụn và vết cắt không hoàn hảo kia không chỉ là bằng chứng của một tội ác, mà còn là một cánh cửa dẫn đến những bí mật kinh hoàng đã bị che giấu suốt một thập kỷ. Cậu cảm thấy một trách nhiệm nặng nề đè lên vai. Han Wangho phải làm sáng tỏ vụ án này, không chỉ vì công lý cho nạn nhân, mà còn vì những câu hỏi chưa lời giải đáp về quá khứ của chính mình và những gì đã xảy ra tại Bệnh viện Seoul Quốc tế.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz