ZingTruyen.Xyz

fakenut | người giữ bí mật

[1]

dyelune

- Thi Thể Trong Đêm Mưa -

Cơn mưa tầm tã trút xuống Seoul như một tấm màn đen khổng lồ, nhấn chìm mọi âm thanh và ánh sáng, biến những con phố tấp nập thành những dòng sông mờ ảo. Từng hạt nước lạnh buốt rát mặt, cuộn theo mùi ẩm mốc đặc trưng của đêm cuối thu, hòa lẫn với hương kim loại hoen gỉ và bùn đất từ những công trường dang dở. Trong cái lạnh cắt da, Lee Sanghyeok, thanh tra hình sự thuộc Đội điều tra số 1 của Sở Cảnh sát Seoul, kéo cao cổ áo khoác da đã sờn vai, cảm nhận sự ẩm ướt thấm vào từng thớ vải. Anh bước xuống từ chiếc xe tuần tra, đôi mắt sắc lạnh quét qua không gian u tối. Ánh đèn pha của chiếc xe nhấp nháy liên hồi, xé toạc màn đêm đặc quánh tại khu công nghiệp bỏ hoang ở Mapo-gu, nơi mà ngay cả tiếng mưa cũng bị nuốt chửng bởi sự tĩnh lặng đến rợn người.

Mùi tử khí, lạnh lẽo và kinh tởm, xộc thẳng vào mũi Sanghyeok ngay khi anh đặt chân xuống nền đất lầy lội. Nó không chỉ là mùi của sự phân hủy, mà còn là mùi của một cái chết đột ngột, đau đớn, một mùi tanh nồng của máu đã khô lẫn với mùi bùn đất và nước mưa. Một thi thể được tìm thấy trong một góc khuất, nằm úp mặt xuống vũng nước đọng, dường như đã bị vứt bỏ một cách vội vã, không chút che đậy, phơi bày giữa sự khắc nghiệt của đêm mưa. Các đồng nghiệp của anh đã có mặt, nhưng mọi người đều giữ một khoảng cách nhất định, vẻ mặt ai cũng căng thẳng, tái nhợt dưới ánh đèn mờ ảo. Họ đứng sát vào nhau hơn bình thường, như thể muốn tìm kiếm sự an ủi từ hơi ấm của đồng đội, cố gắng tránh xa thứ mùi ghê tởm đang bốc lên, thứ mùi len lỏi vào từng tế bào, bám lấy quần áo và tâm trí, ám ảnh khứu giác đến tận sáng hôm sau.

"Thanh tra Lee, hiện trường đã được phong tỏa" một cảnh sát trẻ báo cáo, giọng đầy vẻ căng thẳng, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng đôi tay vẫn run rẩy khi đưa sổ ghi chép. "Nạn nhân là nam giới, khoảng 30-40 tuổi. Anh ta mặc bộ đồ công nhân màu xám đã sờn. Chưa tìm thấy giấy tờ tùy thân nào trên người hay xung quanh. Có vẻ như thi thể đã ở đây được ít nhất một ngày rồi, thưa thanh tra."

Sanghyeok gật đầu, đôi mắt sắc bén như chim ưng quét qua khu vực xung quanh. Nơi đây từng là một nhà máy sản xuất linh kiện điện tử sầm uất, từng vang dội tiếng máy móc và tiếng người làm việc, giờ chỉ còn là những bức tường đổ nát, khung sắt rỉ sét và những đống phế liệu ngổn ngang chất chồng như những con quái vật kim loại trong đêm. Từng ô cửa sổ vỡ vụn như những hốc mắt trống rỗng nhìn vào màn đêm, tạo nên một khung cảnh hoang tàn, u ám đến rợn người. Đây là một địa điểm hoàn hảo để che giấu những tội ác kinh hoàng, nơi mà tiếng la hét sẽ bị nuốt chửng bởi sự im lặng của đổ nát, nơi những bí mật có thể nằm yên nghỉ mãi mãi. Anh cẩn thận bước từng bước, đôi giày da cứng giẫm lên lớp đất đá vụn vỡ và những mảnh kính vỡ, tiếng lạo xạo dưới chân hòa vào tiếng mưa.

Ánh đèn pin từ chiếc điện thoại của anh lia qua từng ngóc ngách, soi rõ khuôn mặt trắng bệch của người đã khuất, trông ghê rợn dưới ánh đèn điện yếu ớt, đôi mắt mở trừng trừng vô hồn nhìn thẳng vào hư không. Thi thể đã bắt đầu trương phềnh, làn da tái xanh dưới ánh đèn, có dấu hiệu bị ngâm nước một thời gian dài, khiến việc nhận dạng ban đầu trở nên cực kỳ khó khăn. Sanghyeok đã làm cảnh sát hình sự gần mười năm, đối mặt với hàng trăm vụ án mạng, từ những vụ ẩu đả dẫn đến chết người cho đến những vụ án mạng có chủ đích, những cuộc truy đuổi nghẹt thở, những vụ án gia đình phức tạp, nhưng mỗi lần đối mặt với cái chết, anh vẫn luôn cảm thấy một sự lạnh lẽo không tên, một gánh nặng vô hình đè nặng lên vai mình. Cảm giác bất lực khi phải đối mặt với một sinh mạng đã mất là điều mà một thám tử không bao giờ quen được.

"Đã liên hệ với Viện Pháp y Quốc gia chưa?" Sanghyeok hỏi, giọng nói trầm tĩnh, không một chút dao động, cố gắng giữ vững sự chuyên nghiệp tuyệt đối. Anh tin rằng sự điềm tĩnh của mình sẽ giúp trấn an những đồng nghiệp trẻ còn đang hoang mang, giữ cho họ tập trung vào nhiệm vụ.

"Đã liên hệ rồi ạ. Bác sĩ Han Wangho sẽ tới ngay, thưa thanh tra." Viên cảnh sát trả lời, giọng có vẻ ngạc nhiên khi thấy Sanghyeok hỏi về một người chưa xuất hiện.

Han Wangho? Sanghyeok nhíu mày. Cái tên này không quen thuộc chút nào. Anh đã làm việc với hầu hết các chuyên gia pháp y hàng đầu của Seoul, những người thường được điều động đến các hiện trường phức tạp như thế này. Các vụ án lớn, đặc biệt là những vụ có tính chất phức tạp, thường do những bác sĩ pháp y dày dặn kinh nghiệm, những người có tiếng tăm trong ngành, đảm nhiệm. Việc một bác sĩ trẻ như vậy, một cái tên hoàn toàn mới mẻ, được cử đến một hiện trường phức tạp như thế này có chút bất thường. Anh tự hỏi liệu có sự thay đổi nhân sự nào không báo trước trong Viện Pháp y, hay đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, một sự điều động bất đắc dĩ. Trong đầu Sanghyeok, cái tên Han Wangho không gợi lên bất kỳ ký ức hay liên hệ nào, dù anh là người nắm khá rõ nhân sự trong ngành pháp y và thường xuyên cập nhật thông tin về các chuyên gia. Anh cảm thấy một chút bứt rứt, bởi vì trong công việc của anh, sự không quen thuộc thường đi kèm với những rắc rối tiềm tàng, những ẩn số không thể lường trước được.

Đúng lúc đó, một chiếc xe màu đen khác đỗ lại. Tiếng lốp xe rít nhẹ trên nền đất ướt át, hòa vào tiếng mưa. Cánh cửa mở ra, và một người đàn ông có vóc dáng nhỏ hơn Sanghyeok một chút, mái tóc đen lòa xòa dưới vành chiếc mũ lưỡi trai đội thấp, bước xuống xe. Cậu mặc chiếc áo blouse trắng tinh tươm nổi bật trong màn đêm bẩn thỉu của khu công nghiệp, không chút tì vết nào, như thể cậu vừa bước ra từ một phòng thí nghiệm vô trùng chứ không phải một hiện trường án mạng đầy rẫy bùn đất và mùi hôi thối. Tay cậu xách một chiếc vali kim loại sáng bóng, trông có vẻ nặng và chứa đầy dụng cụ chuyên dụng, ánh kim loại lấp lánh dưới ánh đèn pha. Khuôn mặt trẻ hơn Sanghyeok nghĩ, có lẽ chỉ ở độ tuổi cuối 20, đầu 30. Ánh mắt cậu có vẻ hơi căng thẳng, một chút lo lắng thoáng qua, nhưng ẩn chứa một sự tập trung đáng ngạc nhiên, một sự sắc bén khiến người đối diện cảm thấy bị xuyên thấu, như thể có thể nhìn thấu những bí mật sâu kín nhất.

"Tôi là Han Wangho, bác sĩ pháp y từ Viện Pháp y Quốc gia," người đàn ông tự giới thiệu, giọng nói có chút dè dặt nhưng rõ ràng và dứt khoát, từng câu chữ đều được phát âm một cách cẩn trọng. Cậu đưa tay ra, nhưng Sanghyeok chỉ gật đầu nhẹ, không có ý định bắt tay trong hoàn cảnh này. "Thanh tra Lee Sanghyeok, phải không? Tôi được thông báo về vụ việc."

Sanghyeok gật đầu, đánh giá đối phương. "Đúng vậy. Hiện trường ở đây. Cảm ơn vì đã đến, Bác sĩ Han." Anh nhận thấy Wangho không có vẻ gì là lúng túng hay sợ hãi trước hiện trường đầy rẫy tử khí, mùi hôi thối và cảnh tượng ghê rợn, điều đó khiến anh có chút ấn tượng. Có thể sự trẻ tuổi của cậu là một lợi thế, một cái nhìn mới mẻ mà các chuyên gia lâu năm có thể bỏ qua do quá quen thuộc với những gì họ thường thấy.

Wangho không nói gì thêm, cậu đi thẳng đến thi thể, không hề ngần ngại hay chần chừ. Khi cậu quỳ xuống, ánh sáng từ đèn pin của Sanghyeok chiếu rõ hơn khuôn mặt của Wangho. Một thoáng cau mày xuất hiện trên gương mặt trẻ tuổi, và Sanghyeok nhận ra có gì đó khác lạ. Đây không phải là sự ghê tởm hay sợ hãi, mà là một sự tập trung cao độ, gần như ám ảnh, một sự khao khát được thấu hiểu, như thể Wangho đang cố gắng đọc được điều gì đó từ thi thể, tìm kiếm một ngôn ngữ ẩn giấu trong sự im lặng vĩnh cửu của cái chết. Cậu bắt đầu kéo găng tay chuyên dụng lên đến khuỷu tay một cách cẩn trọng, từng ngón tay thon dài khẽ miết lên chất liệu cao su, đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào. Đôi mắt đen láy của cậu đảo nhanh qua từng chi tiết của thi thể, từ những vết bầm tím trên da đến những sợi tóc dính bết, không bỏ sót một dấu vết nào.

Wangho bắt đầu công việc của mình một cách tỉ mỉ, chậm rãi nhưng đầy hiệu quả. Cậu kiểm tra nhiệt độ cơ thể bằng một thiết bị điện tử nhỏ gọn, ghi lại chỉ số. Sau đó kiểm tra độ cứng của xác, xác định giai đoạn hoại tử. Tiếp theo, cậu quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết nhỏ nhất trên da nạn nhân, từ các vết trầy xước, vết bầm tím, đến những dấu hiệu của côn trùng. Sanghyeok đứng bên cạnh, theo dõi mọi cử động của cậu, cảm thấy một sự tò mò và tôn trọng đang dần nảy nở. Mặc dù là người mới, Wangho có vẻ rất chuyên nghiệp và cẩn trọng, từng thao tác đều dứt khoát và chính xác, không thừa thãi một động tác nào, chứng tỏ đã được đào tạo bài bản và có kinh nghiệm thực tế. Cậu thậm chí còn dùng một chiếc kính lúp nhỏ để xem xét những vết xước li ti trên da nạn nhân, những vết tích mà mắt thường khó có thể nhận ra dưới ánh sáng yếu ớt của hiện trường và lớp bùn đất.

"Nạn nhân đã chết khoảng 24 đến 36 tiếng trước," Wangho thì thầm, giọng cậu mang theo một sự điềm tĩnh lạ lùng trong bầu không khí nặng nề, như thể đang nói chuyện với chính thi thể vậy. Cậu ghi chép nhanh chóng vào cuốn sổ tay nhỏ mang theo, nét chữ ngay ngắn, sạch sẽ, không hề run rẩy dưới ánh đèn pin.

"Thời gian tử vong có thể được ước tính chính xác hơn sau khi khám nghiệm tử thi đầy đủ tại viện. Cơ thể có dấu hiệu bị tổn thương trước khi tử vong, có thể là do vật cùn, chủ yếu ở vùng đầu và ngực. Có nhiều vết bầm tím và một vết rách sâu ở sau gáy. Vùng ngực và bụng có vẻ..."

Han Wangho dừng lại đột ngột, đôi mắt cậu nheo lại, tập trung cao độ vào phần bụng của thi thể. Cậu kéo một chiếc đèn pin cầm tay nhỏ ra, bật sáng và chiếu thẳng vào vùng đó. Ánh sáng mạnh hơn làm lộ rõ một số chi tiết ghê rợn. Cậu cẩn thận dùng nhíp gắp một vật gì đó rất nhỏ từ vũng nước đọng gần thi thể. Đó là một mảnh vải vụn, màu xanh đậm, lẫn trong bùn đất, dính chặt vào một sợi chỉ thép nhỏ, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường trong bóng tối và bùn lầy nếu không có ánh đèn pin và sự tỉ mỉ của Wangho. Nó nhỏ đến mức nếu không có ánh đèn pin và sự tỉ mỉ của Wangho, nó đã bị bỏ qua hoàn toàn, nằm lẫn trong hàng ngàn mảnh vụn khác của khu công nghiệp hoang tàn. Cậu đặt nó vào một túi chứng cứ đã được đánh số và niêm phong cẩn thận.

"Cái gì vậy?" Sanghyeok hỏi, tiếng nói của anh vang vọng trong không gian trống rỗng. Anh tiến lại gần hơn, ánh mắt dán chặt vào vật thể nhỏ bé kia, trực giác của một thanh tra dày dạn kinh nghiệm mách bảo anh rằng mảnh vải vụn này không đơn thuần. Nó có vẻ như một mảnh ghép quan trọng, một chìa khóa để mở ra cánh cửa bí mật của vụ án.

Wangho giơ mảnh vải lên, ánh mắt cậu lộ rõ sự kinh ngạc, thậm chí là một chút bàng hoàng, như thể cậu vừa phát hiện ra một điều kinh khủng, một sự thật không thể chấp nhận. "Mảnh vải này không thuộc về quần áo của nạn nhân. Thanh tra Lee, chất liệu của nó rất lạ. Nó giống như vải dùng trong y tế, loại vải đặc biệt để bọc dụng cụ phẫu thuật hoặc che chắn trong phòng mổ. Màu sắc và độ bền của nó cho thấy đây không phải là loại vải thông thường. Và, có một điều rất lạ hơn mà tôi cần anh xác nhận..."

Cậu nhẹ nhàng vén lớp áo đã mục nát của nạn nhân, để lộ một vết mổ dài, không quá rõ ràng do thi thể đã ngâm nước và bắt đầu phân hủy. Vết mổ ấy không phải là dấu vết của một cuộc phẫu thuật thông thường. Nó quá thô bạo, gần như là một vết cắt xẻ vội vàng, nhưng lại cho thấy sự chính xác đáng sợ ở một số điểm, như thể người thực hiện vừa vội vàng vừa có kiến thức y khoa sâu sắc. Vết mổ chạy dọc từ xương ức xuống dưới rốn, để lại một đường rạch thô kệch trên làn da đã chuyển màu của nạn nhân. Xung quanh vết mổ, có những dấu hiệu của việc băng bó tạm bợ đã bị nước cuốn trôi.

"Vết mổ này... đây là vết mổ phẫu thuật" Wangho nói, giọng cậu trầm xuống, ánh mắt cậu lộ rõ vẻ khó hiểu, xen lẫn một sự ngờ vực sâu sắc. Cậu dùng găng tay chạm nhẹ vào vết mổ, cảm nhận độ cứng của da thịt xung quanh.

"Nhưng nó lại rất nghiệp dư ở một số chỗ, có những đường cắt lộn xộn, không đều. Tuy nhiên, nó lại rất chuyên nghiệp ở những chỗ khác, đi thẳng vào đúng vị trí của các cơ quan nội tạng chính xác một cách đáng kinh ngạc. Điều này cho thấy kẻ thực hiện có kiến thức về giải phẫu, nhưng lại không quan tâm đến sự tinh xảo hay vệ sinh. Có vẻ như... có thứ gì đó đã bị lấy đi từ bên trong cơ thể nạn nhân. Một hoặc nhiều cơ quan nội tạng."

Sanghyeok cứng người. Một vụ giết người đơn thuần không bao giờ có những chi tiết như thế này. Anh đã điều tra hàng trăm vụ án, từ những vụ ẩu đả dẫn đến chết người cho đến những vụ án mạng có chủ đích, những cuộc truy đuổi nghẹt thở, những vụ án gia đình phức tạp, nhưng đây là lần đầu tiên anh đối mặt với một tình huống kỳ lạ và đáng sợ như vậy. Sự lạnh lẽo của cơn mưa không thấm vào anh bằng sự lạnh lẽo của phát hiện này.

"Cậu nói... bị lấy đi là sao? Cậu có chắc chắn không, Bác sĩ Han?"

Giọng Sanghyeok trầm hơn, mang theo một chút ép buộc. Anh cần một sự xác nhận, một sự chắc chắn tuyệt đối từ người bác sĩ trẻ này. Anh biết rằng một sai lầm trong việc phân tích ban đầu có thể dẫn đến toàn bộ cuộc điều tra đi vào ngõ cụt.

Wangho ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh của cậu đối diện với Sanghyeok, không một chút dao động, thể hiện sự chắc chắn tuyệt đối. Trong giây phút đó, Sanghyeok cảm thấy một luồng điện chạy qua cơ thể, một cảm giác rằng người bác sĩ pháp y trẻ tuổi này đang nhìn thấy điều gì đó vượt xa những gì anh có thể hình dung.

"Thưa Thanh tra Lee, dựa vào vị trí vết mổ, độ sâu của vết cắt, sự thiếu máu chảy ra xung quanh vết thương mà một cuộc mổ thông thường sẽ có, và tình trạng trương phềnh bất thường của thi thể, tôi có thể khẳng định nạn nhân đã bị lấy đi nội tạng. Có chủ đích, và có lẽ là ngay sau khi tử vong hoặc thậm chí là trước đó một chút, khi nạn nhân còn sống. Điều này không chỉ đơn thuần là một vụ án mạng, mà là một vụ mổ xẻ trái phép, một hành vi dã man và có tổ chức. Và điều đó, Thanh tra Lee, không phải là thứ mà một kẻ giết người thông thường sẽ làm. Đây không phải là một vụ án mạng đơn thuần. Đây là một vụ án có tổ chức, có sự chuẩn bị, có kiến thức y khoa, và có thể liên quan đến một mạng lưới tội phạm tinh vi hơn nhiều."

Cơn mưa vẫn rơi nặng hạt, nhưng không khí xung quanh dường như càng trở nên nặng nề hơn, báo hiệu một chuỗi sự kiện kinh hoàng đã bắt đầu. Han Wangho, với vẻ ngoài trầm tĩnh nhưng ánh mắt đầy nội tâm, đã nhìn thấy một chi tiết nhỏ mà không ai khác nhận ra. Cậu là người đầu tiên vén bức màn che phủ sự thật kinh hoàng này. Một bí mật đã hé lộ, và Sanghyeok biết rằng vụ án này sẽ phức tạp hơn bất cứ điều gì anh từng đối mặt. Anh nhìn chằm chằm vào thi thể nằm bất động trong vũng nước, cảm giác như một bức màn đen vừa được vén lên, để lộ ra một vực thẳm tội ác còn kinh hoàng hơn những gì anh từng tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz