[ Edit] Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Phần 2
Chương 278: Cô Ấy Bị Mù
Tôi quay đầu lại, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Linh. Ánh mắt cô ấy rất chân thành, giống như chỉ cần tôi xuất hiện, chủ nhân tốt đẹp, người bạn thuở nhỏ mà cô ấy yêu quý kia sẽ có thể trở lại như trước.
Hiển nhiên, Linh đang cố ép bản thân tin rằng Chung Ly Chu vẫn là cô bé ngày xưa. Nhưng thực tế là, từ sau khi gặp tiến sĩ Tương, mặt tối trong lòng Chung Ly Chu đã bị phóng đại đến vô hạn.
Tôi tuyệt đối không tin tất cả những chuyện xảy ra… lại chẳng liên quan gì đến Chung Ly Chu.
“0724 là thuốc do tiến sĩ Tương phát minh. Mục đích chính dùng để khống chế độc vật dưới vực sâu. Đáng tiếc nó chỉ là sản phẩm thử nghiệm, chưa hoàn toàn thành công, còn có tác dụng phụ nhất định.”
Linh đặt tay lên máy CD, liên tục nhấn nút, trông vô cùng bồn chồn: “Chúng tôi đã biết độc vật dưới vách núi bắt đầu bạo động từ một tháng trước.”
“Nhưng các người vẫn tổ chức buổi đấu giá đúng như kế hoạch. Là vì các người rất muốn món đồ nào đó trong buổi đấu giá sao?” Tôi dịch đầu, dựa vào đầu giường gỗ khiến phía sau đầu hơi đau.
Linh suy nghĩ rồi nói: “Có vẻ người nói cho cô biết chuyện của nhà họ Chung Ly vẫn chưa kể đầy đủ. Phi Lê chỉ mới trở thành chủ nhân trong thời gian ngắn. Cơ quan trong tòa cổ bảo này tầng tầng lớp lớp, cô ấy không biết cách giải, cũng không hiểu gì về tất cả mọi thứ thuộc về nhà họ Chung Ly. Cô ấy chỉ không muốn người khác nhân lúc nhà họ hỗn loạn mà thừa cơ. Buổi đấu giá là sự kiện cố định mỗi năm, dù thế nào chúng tôi cũng phải tìm cách tổ chức.”
“Cho nên các người mới để đội trưởng lén xuống vực, nơi vừa bắt đầu xuất hiện độc vật bạo động, mang theo cái thuốc 07 gì đó, định xử lý mọi chuyện trước buổi đấu giá?” Tôi hỏi.
Linh gật đầu.
Ai cũng tỏ ra yếu đuối đáng thương trước mặt tôi, khiến tôi không biết có nên tin ai hay không. Họ diễn xuất quá sâu, thậm chí còn có thể tự lừa mình.
Tôi bất đắc dĩ nói: “Tôi đã gặp hai xác nữ mặc đồ đen dưới vách núi. Thi thể còn nguyên vẹn, thậm chí không có dấu hiệu cứng lại. Chỉ là họ ở trong bụng một con độc vật… và con đó… không may phát nổ…”
“Vậy sao……” Ánh mắt Linh trở nên ảm đạm hơn, giọng cô đầy đau đớn: “Tất cả mọi người đều rất thích đội trưởng.”
“Thích đến mức khâu miệng cô ấy lại sao?” Tôi không khách khí đáp.
Linh trợn mắt nhìn tôi, nắm tay siết chặt. Tôi biết tôi đã chạm vào điểm cấm kỵ của cô ấy.
Nhưng tôi không hề hối hận với lời mình vừa nói. Lần này đến lượt tôi bình tĩnh nhìn cô ấy, đợi cơn giận của cô ấy lắng xuống.
Cô ấy nhìn tôi dữ dội, nghiến răng nói: “Đừng tưởng cô là bạn của Lý Ương, là người Phi Lê muốn gặp thì tôi sẽ nương tay!”
Tôi bật cười, thậm chí suýt cười thành tiếng.
Những người này thật nực cười, mỗi lần đều trút giận lên đầu tôi.
“……” Linh nhìn tôi vài giây, rồi nới lỏng nắm tay, cúi đầu, giọng nhỏ xíu: “Xin lỗi……”
Tôi nhún vai. Cả hai chìm vào im lặng.
Linh nghịch mấy nút trên máy CD, bỏ qua không biết bao nhiêu bài. Cuối cùng đĩa chạy đến cuối và tự động dừng lại. Căn phòng lập tức yên tĩnh.
Lúc đó tôi mới nghe thấy tiếng “cộc tắc, cộc tắc” đều đặn từ ngoài cửa sổ vọng vào.
“Dù thế nào… dù có xảy ra chuyện gì… Phi Lê vẫn là người vô tội nhất.” Linh lại nói: “Cô sẽ không hiểu đâu.”
“Tôi đúng là không hiểu.” Tôi gật đầu: “Tôi vừa bò từ đống độc vật kia ra, lại biết được những bí mật kinh thiên động địa của các người. Thế mà các người bảo tôi, tất cả những thứ đó chẳng liên quan gì đến vị chủ nhân mà các người tôn kính nhất.”
“Tất nhiên là không liên quan!” Giọng Linh đột nhiên cao lên, vang vọng trong căn phòng rộng, khiến người ta sợ hãi. Cô trừng mắt nhìn tôi: “Bởi vì Phi Lê… cô ấy là người mù! Cô ấy chẳng nhìn thấy gì cả! Tất cả đều do tiến sĩ Tương! Tôi nhất định sẽ đuổi bà ta đi! Phi Lê chỉ vì quá lương thiện nên mới tin lời một người phụ nữ nhìn qua đã kỳ lạ như vậy! Cho dù không có bà ta, bọn tôi cũng có thể tự kiểm soát đám độc vật đó!”
Chung Ly Chu… là người mù?
Chuyện này thực sự khiến tôi chấn động. Hiển nhiên thông tin quan trọng như vậy mà Diệp Thu Mặc và Lôi Phi đều không nói cho tôi biết, có lẽ vì họ cũng không hề hay biết.
Vốn dĩ đã là một người phụ nữ yếu đuối, tiếp quản nhà họ Chung Ly chưa bao lâu, nếu còn là một người… không nhìn thấy gì, vậy thì đúng là rất khó đứng vững.
Chẳng trách nhà họ Chung Ly lại kỳ lạ như vậy. Tất cả bọn họ đều đang cố gắng giấu kín bí mật này.
Có lẽ Chung Ly Chu thật sự không biết gì hết?
Lần náo động trong buổi đấu giá lần này chỉ là tai nạn?
Hay kẻ đứng sau tất cả chính là tiến sĩ Tương?
Đầu tôi lại bắt đầu đau nhức. Sao mà bí ẩn cứ nhiều lên mãi thế.
Thấy tôi không phản bác nữa, Linh mới tiếp tục nói: “Hai đội trưởng xuống vách núi một tháng trước. Sau khi họ tới nơi, độc vật liền ngừng bạo động. Chúng tôi tưởng mọi chuyện ổn rồi, không ngờ ngay trong buổi đấu giá quan trọng như vậy lại xảy ra chuyện. Phần lớn khách mời đã được sơ tán, nhưng không ai ngờ cục diện hoàn toàn không nằm trong khả năng kiểm soát của chúng tôi.”
“Vậy các người định làm gì?” Tôi nhìn chằm chằm cô ấy, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Linh bất lực đáp: “Chúng tôi buộc phải đóng cửa khu vực đó.”
“Đóng cửa?! Không được!” Tôi gần như bật dậy khỏi giường. Nhớ đến Kỳ Văn và Diệp Cẩm Thanh vẫn còn ở khu vực đài tròn, tôi đứng hẳn lên giường hét lớn: “Các người phải đợi đến khi tất cả mọi người ra ngoài rồi mới được làm gì thì làm! Biết đâu vẫn còn người sống sót!”
“Có vẻ như cô biết điều gì đó.” Linh dựa vào mép bàn, hai tay chống ngược ra sau, nhìn tôi chăm chú.
Tôi ho nhẹ một tiếng. Nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Chuyện đó… chắc các người không thể không biết chứ.”
Linh lại bị tôi chặn họng. Cô ấy quay đầu sang hướng khác, giả vờ không nghe thấy, chỉ nhẹ giọng đáp: “Chúng tôi tự có suy tính.”
Tôi định tranh luận thêm vài câu, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Kỳ Văn, Diệp Thu Mặc và cả Diệp Cẩm Thanh, mục đích của họ đến buổi đấu giá lần này đều là để lấy được Quỷ Tỷ. Linh đi tham dự hẳn cũng vì Quỷ Tỷ.
Mà tôi… rời khỏi khu thông gió là do tức giận bỏ đi, mang theo Quỷ Tỷ trốn ra ngoài.
Thế nhưng bây giờ, tôi đang đứng trong phòng Linh, đứng trên giường cô ấy, trên người mặc quần áo sạch sẽ, còn được cô ta tắm rửa cho.
Vậy Bạch Bạch và Quỷ Tỷ đâu rồi!?
Tôi đảo mắt tìm quanh phòng, và trong góc cạnh cửa, tôi thấy bộ quần áo đen lúc trước.
Tôi lập tức nhảy xuống giường bằng chân trần, lao thẳng tới cửa, quỳ xuống lục tung đống quần áo.
Không có Bạch Bạch.
Cũng không có Quỷ Tỷ.
Linh khó hiểu đi theo tôi đến cửa, nhìn tôi hoảng loạn, cau mày hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
“Đồ trong quần áo của tôi đâu? Còn con… con…”
“Con gì?” Linh chờ tôi nói tiếp.
Nhưng tôi ngậm miệng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz