ZingTruyen.Xyz

[ Edit] Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Phần 2

Chương 256: Không Chịu Nổi Sự Khiêu Khích

dunglittle

Tôi nhìn quanh bệ đá, hoàn toàn không có lối ra. 

Dưới bệ là hành lang, mà hành lang chỉ có một lối duy nhất. 

Vậy bệ đá này phải bay lên bay xuống mới được sao? Tôi cố tình tìm xem có đường ngầm nào không, giống như bệ nâng trong buổi đấu giá. 

Diệp Cẩm Thanh mỉm cười nhìn tôi, hắn chẳng hề vội. 

Tôi tìm kiếm rất lâu như trò tìm điểm khác biệt, bệ đá này không lớn, chỉ bằng sân bóng rổ, mắt có thể quét hết tất cả. Với dáng vẻ tự tin của hắn đứng đó, chắc chắn nơi này không còn đường nào khác. 

Nếu tôi nhảy xuống, chắc chắn sẽ gãy cả hai chân, không thể chạy thoát. 

Tôi quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hắn vẫn thản nhiên. 

Càng bình tĩnh, tôi càng thấy lửa giận bốc lên. Tôi đứng ở mép bệ, hỏi: “Anh rốt cuộc là ai… muốn gì?” 

“Haha.” Hắn cười, nụ cười trong sáng, chẳng hợp chút nào với dáng vẻ hiện tại. 

Nụ cười ấy giống hệt khi tôi từng thấy ở Bát Nhĩ, chỉ là giờ hắn không còn là công tử ánh dương, mà như sứ giả bóng tối. Quan trọng hơn, nếu hắn thật sự là người khi ấy, thì giờ ít nhất đã hơn trăm tuổi. 

“Chúng ta chẳng phải vừa gặp sao? Em còn gọi tên tôi, chẳng lẽ đã quên nhanh vậy?” Hắn nói tiếp. 

Tôi không muốn tranh cãi. Giữa chúng tôi là khoảng cách lớn, bình thường phải dùng điện thoại mới nói chuyện được. Nhưng trong không gian trống rỗng này, lời nói dù nhỏ cũng vang vọng đến tai đối phương. 

Tôi hỏi thẳng: “Tại sao anh ném tôi xuống?” 

“Chỉ muốn cho em trải nghiệm cuộc sống của tôi.” Hắn đáp nhẹ nhàng. 

Tôi cau mày: “Cuộc sống của anh?” 

Diệp Cẩm Thanh dang tay, chỉ quanh mình: “Đúng vậy, đây chính là cuộc sống của tôi. Tôi luôn sống trong bóng tối.” 

“Nhưng anh là đại công tử nhà họ Diệp, anh trai Diệp Thu Mặc, con trai của đại phu nhân. Sao lại sống ở nơi này?” Hắn càng nói tôi càng rối. 

Hắn cười, lần này là nụ cười ngạo mạn. 

Đợi hắn cười xong, mới hạ giọng chậm rãi: “Ừ, đúng, tôi là đại công tử nhà họ Diệp.” 

Lời hắn như thể đang tự nhắc nhở bản thân, như thể trước đó quên mất vai trò này. 

Tôi không hiểu chuyện gì, thấy hắn tự giễu cũng chẳng tiện nói thêm. 

Khi hắn bình tĩnh lại, tôi rụt rè hỏi: “Trước đây… ừm… tôi từng gặp anh ở nơi khác, nhưng đã lâu rồi… anh…” 

“Em muốn hỏi tôi có phải là xác chết không à?” Tôi còn chưa tìm được từ thích hợp, hắn đã thẳng thắn nói ra. 

Tôi gật đầu dứt khoát. 

Hắn nghĩ một lát, vừa lắc đầu vừa gật đầu. 

Tôi càng không hiểu, nhìn hắn đầy nghi hoặc, chờ hắn nói tiếp. Nhưng hắn lại dừng, không nói nữa. 

Tôi chỉ có thể truy hỏi: “Anh… rốt cuộc là ai?” 

“Diệp Cẩm Thanh, các người đều gọi tôi như vậy.” Hắnă đáp. 

Ý gì đây? Chẳng lẽ hắn cũng giống Vụ Vân, mắc chứng mất trí nhớ? 

Tôi vừa định mở miệng hỏi tiếp, môi mới hé nửa chừng thì Diệp Cẩm Thanh bỗng ngẩng đầu, đôi mắt dưới mũ choàng lóe sáng, hắn khẽ nói: “Em quả thật rất quan tâm đến chuyện của tôi.” 

Giọng điệu ấy rõ ràng muốn nói: em quan tâm đến tôi, phải không? 

Tôi ngượng ngùng ho khẽ một tiếng, bất lực nói: “Dù sao tôi cũng phải biết lý do vì sao bị ném xuống vách đá. Ở đây toàn độc vật, tôi có thể chết bất cứ lúc nào.” 

“Nhưng em chưa chết.” Diệp Cẩm Thanh thản nhiên đáp. 

Được rồi, như thể hắn cố tình thử thách tôi vậy. Câu nói ấy khiến tôi nghẹn lời. Tôi quả thật vẫn đứng đây nguyên vẹn, vừa rồi còn lén véo đùi, vẫn thấy đau, chắc chắn chưa biến thành quỷ. Việc tôi đột nhiên biết bay, e rằng là trò của hắn. 

Chợt tôi nhớ ra chuyện rất quan trọng. Cú sốc vì bay được và gặp Diệp Cẩm Thanh quá lớn, tôi vội chạy vài bước về phía hắn, nói: “Hãy giúp tôi cứu người, hai người bạn của tôi đang bị một quái vật khổng lồ quấn lấy.” 

“Em nói đến kẻ họ Kỳ và người đàn bà tóc trắng?” Diệp Cẩm Thanh chẳng hề có ý định đi chiến đấu, chậm rãi nói: “Yên tâm, họ sẽ không chết.” 

“Tôi rõ ràng đã thấy…” Tôi nhớ lại vụ nổ lớn, tim hoảng loạn. 

Diệp Cẩm Thanh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn tôi, lại nhấn mạnh: “Họ không sao.” 

Khi hắn nghiêm túc, ánh mắt thật đáng sợ. Khuôn mặt vốn rạng rỡ bỗng tối sầm, xanh xám như xác chết vừa chui ra từ mộ. 

Có lẽ thấy tôi lộ vẻ sợ hãi, sắc mặt hắn dịu lại đôi chút, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, hỏi ngược: “Tại sao em không nghĩ họ cố tình tỏ ra yếu ớt trước mặt em? Rõ ràng sau khi em rời đi, họ đã dùng thủ đoạn khiến con quái vật kia bị thương nặng.” 

“Làm nó bị thương?” Tôi nhớ đến ánh sáng chói lòa của vụ nổ. 

Là Kỳ Văn và Vụ Vân gây ra sao? Nếu họ thật sự có bản lĩnh ấy, vì sao lại bảo tôi chạy? 

Diệp Cẩm Thanh vẫn đứng yên, từ lúc thấy tôi đứng vững đến giờ chưa hề nhúc nhích. Hắn tiếp tục: “Em chưa từng nghĩ, khi tôi phái quỷ ảnh đi tìm em, thì kẻ họ Kì cố tình bỏ đi sao?” 

“Tại sao hắn phải cố tình bỏ đi?” Tôi lập tức hỏi lại, tâm trạng đã bị hắn dẫn dắt. 

Giọng hắn trầm ổn, không chút dao động, vẫn thản nhiên: “Bởi vì hắn muốn biết quan hệ giữa tôi và em, muốn biết tôi sẽ nói gì với em, muốn biết lập trường của em. Hắn không tin em, hắn đang thử thách em.” 

Từng chữ, từng câu hắn nói bằng giọng nam trầm đầy từ tính, đánh thẳng vào lòng tôi. Hắn nói đúng, giữa tôi và Kỳ Văn không có niềm tin, dễ dàng bị người khác chia rẽ. 

Nhưng vấn đề là, giữa tôi và Diệp Cẩm Thanh cũng chẳng có gì cả. 

Tôi mím môi, bật cười bất lực, nhìn hắn nói: “Vậy nên anh cố tình để quỷ ảnh nói, không muốn tôi và Kỳ Văn quá gần, thực ra là để kích thích hắn, chứ chẳng phải vì tôi.” 

Diệp Cẩm Thanh khựng lại, rồi nhếch môi cười lạnh. 

“Tôi và các người vốn chẳng quen biết, càng không muốn chen vào ân oán giữa các ngừơi. Anh bắt nhầm người, đe dọa nhầm người. Thả tôi đi.” Tôi khinh thường nói. 

Hắn nhìn chằm chằm tôi, một lúc sau mới chậm rãi, chắc nịch nói: “Em làm sao chắc chắn được, lời quỷ ảnh tôi phái đi nói… là giả dối?” 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz