[ Edit] Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Phần 2
Chương 252: Sụp Đổ
Chúng tôi trốn trong một chỗ lõm xuống.
Vì chỗ lõm khá sâu, chẳng khác gì một hang động.
Đột nhiên đất rung chuyển dữ dội, tôi lăn một vòng ngay tại chỗ, cả người lao thẳng đến bên đống lửa, một cánh tay đã thò vào trong.
Bạch Bạch thì bị tôi hất văng, bay thẳng vào lòng Kỳ Văn. Nó vừa định chạy về phía tôi thì đã bị bàn tay to của hắn giữ chặt, đôi chân nhỏ quẫy loạn nhưng với thân hình bé bằng nắm tay trẻ sơ sinh, mọi phản kháng đều vô ích.
Tôi hoảng hốt rút tay khỏi đống lửa, vội vã phủi lửa trên tay.
Nhưng chỉ phủi vài cái, tôi nhận ra cánh tay mình hoàn toàn không bị bỏng, ngọn lửa ấy chẳng hề nóng!
Tôi nghi hoặc đưa tay lại gần, rõ ràng cảm thấy ấm áp, nhưng không hề bị cháy. Tôi cắn răng, giống như người luyện thiết sa chưởng, căng thẳng đưa tay vào lửa… quả nhiên chẳng có cảm giác gì!
Ngẩng đầu nhìn sang Kỳ Văn, hắn vẫn mỉm cười, bất động giữa cơn địa chấn. Tựa như mỗi lần gặp hắn, lực hút của trái đất chẳng hề liên quan.
Kỳ Văn nhận ra sự nghi hoặc của tôi, hắn nhếch môi, khẽ nâng tay. Lập tức cái mông tròn trịa của Bạch Bạch bị đặt lên ngọn lửa, chỉ một giây sau đã bốc khói.
Bạch Bạch khóc “hu… hu…” nước mắt tràn đầy.
Hắn muốn cho tôi thấy ngọn lửa này là thật. Tôi không biết hắn lấy đâu ra diêm, rõ ràng chúng tôi chẳng có đồ dùng cá nhân.
Kỳ Văn giống như một con mèo trắng lười biếng, vẻ ngoài tao nhã, nhưng bên trong lại thâm hiểm đến mức chính hắn cũng đáng sợ. Hắn và Bạch Bạch như mèo gặp chuột, kẻ thù không đội trời chung. Có cảm giác nếu không trêu chọc nó, hắn sẽ ngứa ngáy khó chịu.
“Ngọn lửa này…” Tôi vừa định hỏi thì cửa hang đã bắt đầu rơi đá lộp bộp. Nếu không nhanh ra ngoài, chúng tôi sẽ bị chôn vùi.
Kỳ Văn bất lực đứng dậy, chỉnh lại quần áo, nhét Bạch Bạch vào túi áo: “Xem ra thời gian nghỉ ngơi đã hết.”
Hắn bước đến bên tôi, nắm tay kéo đi. Tôi nhìn đống lửa rồi nhìn ra ngoài trời tối đen, muốn lấy lửa soi đường nhưng nhận ra trong đó toàn xác côn trùng. Tôi không thể nào cầm xác cháy dở làm đuốc, đành bỏ ý định.
Mặt đất rung lắc dữ dội hơn. Khi chúng tôi chạy ra ngoài, quay lại thì cửa hang đã bị đá chặn kín.
Ở trong chỗ lõm không nhận ra, nhưng bên ngoài rung động khủng khiếp, cả mặt đất như chiếc giường rung, lắc trái phải liên tục.
Ngẩng lên nhìn vách đá, cảm giác nó có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Chẳng lẽ nơi này sắp bị chôn vùi?
Kỳ Văn đứng ở cửa hang, bình thản nhìn tất cả, không hề có ý định di chuyển. Hắn nắm tay tôi, không quá chặt.
Một tảng đá rơi ngay cạnh tôi, tôi hoảng hốt nép sát vào hắn, hỏi: “Chúng ta phải làm sao?”
Hắn quay sang nhìn tôi, hỏi ngược: “Sợ sao?”
“Tôi gần như quen rồi.” Tôi lắc đầu, cố gắng lắc người theo nhịp động đất để giữ thăng bằng.
Tôi đâu giống hắn, tựa như định hải thần châm.
Hắn mỉm cười, hàm răng trắng sáng, môi đỏ mỏng. Hắn gật đầu hài lòng: “Thích ứng được là tốt. Những việc sắp tới còn phức tạp và đáng sợ hơn. Anh sẽ bảo vệ em, nhưng hy vọng em đủ sức chấp nhận. Nếu em bị thương, anh sẽ nổi điên.”
Dù hắn không hề bị ảnh hưởng bởi cơn chấn động, nhưng trông vẫn yếu ớt. Nghe hắn nói sẽ nổi điên vì tôi, tôi lại chẳng thấy an toàn chút nào.
Hơn nữa, hắn bị thương nặng. Khi nằm trên chân tôi ngủ, tôi đã thấy vết sẹo dài trên ngực hắn. Lần đến căn hộ của hắn hỏi về Vương Văn Tĩnh và bát canh, tôi cũng thấy vết sẹo ấy. Dài, nhìn thật ghê người.
Tôi nhớ lại cảnh ở Bát Nhĩ, khi chạy ra khỏi ngôi nhà cháy, trên bệ cửa sổ có Kỳ Văn treo lơ lửng. Khi đó hắn đầy vết thương, nhưng không có vết nào dài như thế.
Nếu đúng là hắn, thì vết sẹo này xuất hiện sau đó.
Tôi chợt thấy tiếc nuối. Có quá nhiều chuyện về hắn tôi không biết, không tham dự, cũng chẳng có câu trả lời.
Nếu năm đó tôi là Tô Nhu, có lẽ đã biết thêm điều gì. Nhưng tôi không phải, thậm chí còn chẳng biết Tô Nhu là ai.
Người đàn ông bên cạnh tôi, dù nói lời dịu dàng, nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, thật sự là dành cho tôi sao?
Tôi không muốn nghĩ nữa, đầu óc rối loạn.
Có lẽ hắn cảm nhận được tâm trạng nặng nề của tôi, liền siết tay tôi. Tôi quay sang nhìn, đôi mắt hắn trong bóng tối như có ma lực, hút tôi vào một thế giới khác. Một thế giới không bí mật, không đúng sai, không ẩn giấu. Tôi là của anh, anh là của tôi.
Đang miên man, bỗng xa xa vang lên tiếng động đất dữ dội, như tiếng sét kinh thiên. Mặt đất nứt toác, ngay giữa chúng tôi.
Không, thậm chí ngay dưới chân tôi.
Kỳ Văn vốn nắm tay tôi rất chặt, nhưng khi thấy tình hình, hắn lập tức buông tay, đẩy tôi sang một bên, còn mình nhảy về hướng khác.
Nếu không có hắn, tôi đã rơi xuống vực sâu. Không biết dưới vách đá này còn gì.
Tôi ngồi nghiêng trên đất, tay đầy bùn ẩm ướt. Giữa tôi và hắn là một khe nứt rộng năm mét, tôi không thể nào nhảy qua.
Nơi tôi ngồi không chắc chắn, chỉ khẽ động đã nghe tiếng nứt vỡ. Tôi gần như bò sang bên cạnh, rồi quay đầu nhìn hắn đầy cầu cứu.
Hắn vẫn bình thản đứng đó, chiếc áo sơ mi trắng nổi bật trong bóng tối. Ánh mắt hắn sắc lạnh, nhìn thẳng phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz