ZingTruyen.Xyz

[ Edit] Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Phần 2

Chương 227: Em Thật Sự Đáng Yêu Vô Cùng

dunglittle

Ánh sáng của đèn U Minh khác hẳn với nến bình thường, nó tỏa ra ánh xanh nhạt trong bóng tối. 

Nếu dùng để chiếu sáng, nó chỉ đủ soi rõ phạm vi khoảng hai mét xung quanh. 

Nhưng nó lại có thể làm sáng lớp kính trong phòng, trong lúc tối đen nhất, nó hữu dụng hơn nến rất nhiều. Ít nhất, người thường không thể thổi tắt đèn U Minh. 

Diệp Thu Mặc từng nói cách thắp sáng đèn U Minh rất đặc biệt. Tôi chỉ thấy Lôi Phi ở bên tủ quẹt một cái, lập tức đèn sáng lên. 

Lôi Phi cầm đèn U Minh quay lại chỗ chúng tôi, nhờ ánh sáng ấy dẫn tôi và Diệp Thu Mặc đến gần chiếc tủ. 

Dưới tủ có một khoảng trống khá lớn, nếu là động đất thì trốn dưới chiếc tủ chắc chắn này cũng là cách tốt. 

Căn phòng này rất kỳ lạ, những thứ nhìn như giống giấy, tưởng chừng yếu ớt, thực ra lại vô cùng chắc chắn. Khi tôi đặt tay lên mặt tủ, mới phát hiện chất liệu giống như kim cương. 

Có thể làm từ vật liệu cứng như thế mà lại tạo hình thành vẻ cũ kỹ, quả thật tay nghề thợ thủ công rất cao. 

Tôi còn cảm thấy chất liệu của tủ giống với những khối đá điêu khắc dưới lầu. Khi Lôi Phi nhét chúng tôi vào dưới tủ, tôi còn ngửi thấy mùi lưu huỳnh nhè nhẹ. 

Nói là mùi lưu huỳnh cũng không hẳn chính xác, chỉ biết đó là mùi rất kỳ lạ. 

Tôi và Diệp Thu Mặc bị nhét vào khoảng trống nhỏ, chỉ có thể co người lại. Dưới tủ vốn không đủ chỗ cho ba người, nên Lôi Phi phải đứng ngoài. 

Dù có đủ chỗ, chắc anh cũng không vào. 

Lôi Phi cầm chân đèn, ngồi xổm nói với chúng tôi: “Thiếu gia, cô Tô Ly, xin hãy trốn ở đây. Tôi ra ngoài xem tình hình.” 

“Đừng đi, nguy hiểm lắm.” Từ nãy đến giờ, mí mắt phải của tôi cứ giật liên tục. 

Tôi cố chen sát vào Diệp Thu Mặc, chừa ra một khoảng trống nhỏ bằng bàn tay, vỗ xuống đất nói: “Anh cũng vào đây đi, chờ bên ngoài yên ổn rồi chúng ta ra.” 

Lôi Phi thân hình to lớn, cơ bắp đầy mình. Dù không có chúng tôi, anh cũng khó mà ngồi lọt vào, chỉ có thể bò hoặc lăn vào. 

Anh liếc tôi, bất lực nói: “Không sao, hai người cứ trốn kỹ.” 

“Cẩn thận nhé.” Diệp Thu Mặc hiếm hoi nói một câu quan tâm đến Lôi Phi. Bình thường anh luôn coi Lôi Phi như người hầu. 

Trong mắt Diệp tổng tài, vai trò của Lôi Phi là vệ sĩ, người hầu, kẻ sai vặt, người khuân vác, truyền tin… tất cả những việc anh không muốn làm đều giao cho Lôi Phi. Hơn nữa anh còn mắc chứng sạch sẽ, nhiều việc anh không muốn chạm vào đều để Lôi Phi làm trước. 

Diệp Thu Mặc chưa bao giờ coi Lôi Phi là bạn. Có lẽ trong lòng anh, khái niệm bạn bè vốn không tồn tại. 

Lôi Phi cũng ngạc nhiên trước câu nói ấy, rồi gật đầu, đứng dậy đi về phía cửa sổ. 

Tôi rất không hài lòng với cách làm của Diệp Thu Mặc. Vừa rồi tôi đã nhích vào sát anh để chừa chỗ cho Lôi Phi, giờ lại dịch ra xa, tức giận nói: “Cách anh nói với anh ấy, cứ như thể anh ấy sẽ không quay lại vậy.” 

“Anh chỉ muốn quan tâm một chút thôi.” Diệp tổng tài làm bộ ấm ức, thuận tay kéo tôi lại. 

Tôi vốn định tránh xa anh, nhưng lúc nguy cấp anh lại không còn vẻ yếu đuối của một tổng tài, mà trở nên mạnh mẽ đến mức tôi giãy giụa cũng vô ích. 

Diệp Thu Mặc hừ lạnh, ôm chặt tôi, đắc ý nói: “Đã tự dâng đến cửa, sao có thể buông tay?” 

Tôi cảm thấy sau khi căn phòng tối sầm lại, thần trí anh dường như khôi phục bình thường. Khi thấy Quỷ Tỷ nổ tung thành mảnh vụn, gân xanh trên trán anh nổi lên, nhưng khi phòng bắt đầu rung lắc, anh lại bình tĩnh trở lại. 

Anh dường như biết trước sẽ xảy ra chuyện gì. 

Lúc này Lôi Phi đã đến gần cửa sổ, tôi cũng nhìn theo. 

Đèn U Minh khi đưa đến gần cửa sổ, lớp kính đặc biệt lại phát sáng, có thể nhìn rõ bên ngoài. 

Bên bục tròn, đèn U Minh lay động trong gió, tim đèn rung mạnh, như thể bên ngoài đang có cơn gió lớn. 

Các phòng khác đều chìm trong bóng tối, chỉ phòng chúng tôi còn chút ánh sáng. Phòng họ không có chút ánh sáng nào. Nhưng vì Lôi Phi chưa đứng hẳn sát cửa sổ, nên tôi cũng không nhìn rõ được. 

Sinh vật nhỏ vẫn bị nhốt trong lồng vàng, bên cạnh là Quỷ Tỷ đã vỡ vụn thành từng mảnh. Nó dùng hai móng lớn ôm chặt lấy cái đầu bé xíu, ngồi co ro run rẩy, hai móng hoàn toàn che kín đầu, không dám nhìn ra ngoài. 

Người chủ trì không còn ở gần tủ trưng bày, không biết đã đi đâu. 

Lôi Phi cầm đèn U Minh, từng bước cẩn thận tiến lại gần cửa sổ. Sau cơn rung lắc vừa rồi, căn phòng giờ đã yên tĩnh trở lại. 

Tôi có cảm giác muốn bò ra ngoài xem, cứ thấy ngồi yên ở đây chẳng phải cách. 

Tiếng động của những loài giáp xác nhiều chân cũng biến mất, xung quanh yên lặng đến đáng sợ. 

“Cộp, cộp, cộp cộp, cộp…” 

Đột nhiên, một loại âm thanh có nhịp vang lên từ hệ thống loa. 

Chẳng lẽ là từ tai nghe của người chủ trì? 

“Khắc la khắc la, khắc la khắc la, cộp, cộp…” 

Nghe như không chỉ có một loại âm thanh, tiếng không rõ ràng, mơ hồ hư ảo. 

“Âm thanh gì thế?” Tôi khẽ hỏi Diệp Thu Mặc: “Buổi đấu giá này rốt cuộc là thế nào? Lần trước anh đến cũng như vậy sao?” 

“Anh đâu có mấy mạng. Nếu trước đây cũng thế này, anh đã thành cô hồn dã quỷ từ lâu rồi.” Diệp Thu Mặc nhẹ nhàng vỗ vai tôi, an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây.” 

“Anh mà thành cô hồn dã quỷ rồi thì có anh cũng vô ích thôi.” Tôi cố tình chọc tức anh. Hai lần trước nói sẽ cứu tôi mà chẳng cứu, anh còn giấu bao nhiêu bí mật nữa. Anh chẳng hề sợ hãi, ngược lại như đang bình thản chờ đợi điều gì đó. 

Rõ ràng anh biết một số chuyện nhưng không nói ra. Từ nét mặt của Lôi Phi cũng không thấy gì thêm, chứng tỏ anh vệ sĩ này hoàn toàn không biết gì. 

Lôi Phi chỉ là tiền tuyến, Diệp Thu Mặc để anh ta đi trước chịu chết. 

Diệp Thu Mặc mỉm cười dịu dàng, vỗ nhẹ sau đầu tôi: “Em đó, chúng ta ở trong không gian chật hẹp thế này, em lại cứ đáng yêu như vậy, anh không chắc mình sẽ kiềm chế được.” 

Anh thì thầm bên tai tôi, môi lướt qua má tôi. 

Tôi rùng mình, hoảng hốt muốn đứng dậy. 

Kết quả lại đập đầu vào tủ, suýt ngất. 

“Phì…” Diệp Thu Mặc bật cười không chút khách khí, dịu dàng nói: “Anh thích nhất là phản ứng của em lúc này, đáng yêu vô cùng.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz