Chương 20
Hội nghị diễn ra vô cùng thành công, kế hoạch ra mắt của game chính thức được triển khai, sau đó phải thành lập website, đây là công việc điều hành. Hội nghị kết thúc, vốn dĩ sẽ có tiệc liên hoan chúc mừng, song gần đây mọi người đều bận bịu mệt mỏi, Diệp Tu quyết định để mọi người về sớm nghỉ ngơi, liên hoan chờ sau Giáng sinh sẽ tổ chức.
Dụ Văn Châu nhìn khắp hội trường một lượt không thấy Hoàng Thiếu Thiên, gọi điện thoại cũng là máy bận, không khỏi có chút sốt ruột.
Ngụy Sâm từ trong hội trường đi ra, Dụ Văn Châu lên tiếng chào hỏi, "Ngụy tổ trưởng."
"Ân, Tiểu Dụ sao?"
"Ngụy tổ trưởng, anh có thấy Thiếu Thiên không?"
"Đứa nhóc kia vì giờ lên tàu hỏa nên đã xin về trước rồi, không phải sắp đến lễ Tình nhân sao? Tuổi trẻ các cậu thật hoạt bát..." Ngụy Sâm châm một điếu thuốc, thế nào mà hắn ba mươi tuổi vẫn chưa có đối tượng chứ.
"Là Giáng sinh..."
"Giáng sinh không phải lễ Tình nhân sao, nếu không các cậu không không tin Chúa, sao lại mừng lễ này? Phải rồi, cậu tìm y có việc?"
Dụ Văn Châu cười nhàn nhạt, "Không có gì."
"Em đã có người yêu rồi."
Nếu như nói gặp Dụ Văn Châu ở bar, đây vẫn là lần đầu tiên.
Dụ Văn Châu ngồi bên quầy bar, tay nâng ly rượu, ánh mắt mông lung trong suốt, lại tựa như đang ngẩn người.
Lý Hiên đi tới vỗ vỗ vai hắn, "Nghĩ gì vậy?"
"Đương nhiên là nghĩ chuyện." Dụ Văn Châu cười cười.
"Để tôi đoán xem, nhất định là đang nghĩ về tiểu tình nhân ngay cả tên tuổi cùng diện mạo của người ta cũng không nhớ mà cậu gặp năm lớp Mười một đi? Sách sách, quả nhiên là tình thánh, lâu như vậy vẫn còn một mực chấp niệm đâu."
Dụ Văn Châu lắc lắc ly rượu trong tay, "Cậu và Ngô Vũ Sách không phải cũng như vậy?"
"Làm sao có thể so sánh được, tôi với A Sách là thiên duyên tiền định, cậu lại chỉ nhớ pheromone của người ta, căn bản không giống nhau." Lý Hiên lắc đầu tự hào nói.
Dụ Văn Châu hơi ngây người, khẽ đặt ly rượu xuống quầy, đôi mắt trầm lại, "Đúng vậy, chỉ nhớ pheromone lại là hỏng việc rồi."
Hắn lẽ ra nên sớm nhận ra, thiếu niên luôn né tránh ánh mắt của hắn, lơ đãng để lộ cảm xúc quen thuộc mơ hồ, đôi khi muốn nói lại thôi, cách đối xử với hắn có chút kỳ quái, lại luôn cố ý bảo trì khoảng cách...
Bao nhiêu dấu hiệu rõ ràng như vậy, mà hắn lại không hề nghĩ tới...
Có điều...
Hoàng Thiếu Thiên hẳn nhớ tới hắn, y nhất định vẫn còn nhớ, thậm chí ngay từ khi hai người gặp mặt lại đã nhận ra hắn, điều này tuy khiến Dụ Văn Châu rất vui vẻ, nhưng vì sao y lại không nói ra? Chẳng lẽ...
"Tôi cũng yêu anh." (Cái này đã giải thích ở chương trước)
Nghe thấy thanh âm y ôn nhu như vậy, biểu tình y dịu dàng như vậy, trong lòng hắn như có thứ gì đang nứt vụn vỡ tan. Hắn không biết khi ấy Hoàng Thiếu Thiên đang nói chuyện với ai, nhưng có thể khiến cho người luôn mạnh mẽ như vậy lộ ra sủng nịch tới nhường kia, nhất định sẽ là một người cực kì quan trọng.
Đây chính là lý do sao?
"Hỏng việc rồi?" Lý Hiên nhạy bén phát hiện ra có điểm không đúng, "Khoan đã, ý cậu là cậu tìm được rồi?"
Dụ Văn Châu gật đầu không nói.
"Không ngờ cậu thực sự có thể tìm ra, vốn dĩ tỷ lệ thành công là rất thấp được không, đây đúng là kì tích!" Lý Hiên ngưỡng mộ nhìn hắn, "Không đúng, nếu tìm được y rồi sao cậu lại có vẻ không vui? Có chuyện gì sao?"
Dụ Văn Châu ngón tay thon dài chậm rãi vẽ một vòng tròn trên mặt kính quầy bar, "Lúc trước cậu cũng nói, y có thể đã có người khác..."
"Đúng vậy, dù sao thể chất OMEGA cũng rất đặc thù, bình thường vẫn muốn sớm tìm tới ALPHA để vượt qua kỳ động tình." Lý Hiên nâng cằm suy nghĩ, "Vậy cậu định thế nào?"
Định thế nào? Chẳng lẽ cam lòng từ bỏ? Bảy năm trôi qua, y đã có người mới, xác thực cũng nên tuyệt vọng chết tâm, nhưng người này cư nhiên lại là Hoàng Thiếu Thiên, là người mà hắn đã sáng chiều ở chung suốt ba tháng vừa rồi...
Thời điểm y cười rộ lên để lộ hai khỏa răng nanh xinh xắn, thời điểm y tinh lực mười phần ồn ào nói chuyện, thời điểm y cau mày suy nghĩ công việc, thời điểm y chăm chú làm báo cáo, thời điểm y giúp hắn pha cà phê, mua cơm lấy nước... Hoàng Thiếu Thiên tựa như sinh ra để tỏa sáng, tất cả những biểu cảm, dáng vẻ của y, hắn đều muốn giữ lấy cho riêng mình.
Giống như, hắn đã yêu y thêm một lần nữa.
Dụ Văn Châu không trả lời, nâng ly rượu lên một hơi uống cạn.
Lý Hiên cũng không biết phải nói thế nào, "Chuyện này, cũng thật không phải..."
Hắn chưa nói xong, bên vai đã bị người vỗ một cãi, Ngô Vũ Sách quàng khăn thật dày đang đứng phía sau hắn.
"Đang nói chuyện gì vậy?"
"Ai nha A Sách em tới rồi? Sao không gọi điện để anh đến đón..." Lý Hiên chính là một thê nô điển hình, nhanh chóng cười lấy lòng người yêu nhà mình, "Đang nói về OMEGA mà Dụ Văn Châu chỉ nhớ pheromone kia."
Ngô Vũ Sách kéo ghế ngồi xuống, quay sang hỏi Dụ Văn Châu, "Tìm được rồi? Trong trường học của chúng ta?"
"Ân."
"Tên y là gì? Nói không chừng tôi sẽ biết."
"Đúng đúng, A Sách nhân duyên rất tốt, biết đâu sẽ giúp được cậu." Lý Hiên nhanh chóng nịnh nọt.
Chuyện như vậy có lẽ Hoàng Thiếu Thiên sẽ không muốn người ngoài biết tới, Dụ Văn Châu lắc đầu, "Cảm ơn, có điều cũng không cần thiết nữa rồi..."
Ngô Vũ Sách cũng không hỏi sâu, hắn suy nghĩ một chút rồi nói, "Nếu là OMEGA chưa bị ký hiệu thể chất sẽ rất mẫn cảm, dễ dàng bị dính pheromone của OMEGA khác, cậu tìm hiểu cho kỹ, đừng để nhận lầm."
Điểm này trước đây Dụ Văn Châu xác thực không suy nghĩ chu đáo, lần gặp mặt trên tàu hỏa hẳn là Hoàng Thiếu Thiên bị ảnh hưởng bởi pheromone của OMEGA phát tình trong ga tàu đi.
"Lần này chắc chắn không sai."
Lý Hiên ngồi một bên lật lật menu, "Được rồi được rồi, tôi mời cậu một ly coi như an ủi bạn tốt thất tình, nha nha nha rượu hương quất cát này thế nào? Pheromone của OMEGA cậu yêu tha thiết..."
Dụ Văn Châu buồn cười, "Cậu xác định đây là an ủi tôi?"
Lý Hiên ngược lại thẳng thắn thừa nhận, "Thường ngày cậu chỉnh tôi thảm biết bao nhiêu, hiếm khi có một lần chật vật, sao tôi lại không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng chứ?"
"Tôi chỉnh cậu lúc nào?"
Lý Hiên cười ha ha đang định nêu ví dụ, Ngô Vũ Sách bên cạnh đột nhiên lên tiếng hỏi, "Pheromone là vị quất cát?"
"Đúng rồi, anh chưa nói cho em sao, OMEGA kia có pheromone là vị quất cát. Sao vậy, em quen?"
"Chẳng lẽ là... Hoàng thiếu?" Ngô Vũ Sách khẽ cau mày.
Mất mấy giây trầm mặc để tiếp thu tin tức, Lý Hiên cả kinh suýt đứng bật dậy, "Cái gì?! Hoàng thiếu?!"
Nếu Ngô Vũ Sách đã biết, Dụ Văn Châu cũng không tiếp tục che giấu, "Là y, hy vọng hai người có thể giữ kín chuyện này, tôi không muốn y bị quá khứ trước đây quấy rầy đến cuộc sống hiện tại."
Rõ ràng nhớ hắn nhưng một mực không nói ra, có lẽ y cũng không hy vọng hắn xuất hiện, chen chân vào cuộc sống của y đi?
"Dụ Văn Châu, cậu không nói đùa chứ? Người kia thực sự là Hoàng Thiếu Thiên?!" Khẩu khí Lý Hiên có chút kích động không dám tin tưởng.
Dụ Văn Châu cảm thấy Lý Hiên có điểm không đúng, "Không nói đùa, là y."
Lý Hiên vừa định mở miệng đã bị Ngô Vũ Sách bên cạnh kéo lại, Ngô Vũ Sách nhìn chằm chằm Dụ Văn Châu, hỏi, "Vậy y có nhận ra cậu không? Y biết cậu đang tìm y không?"
"Y nhận ra tôi, nhưng chuyện tìm người tôi chưa nói với y." Dụ Văn Châu thấy hai người có chút kỳ quái, song vẫn kiên nhẫn trả lời.
Lý Hiên và Ngô Vũ Sách trao đổi một ánh mắt phức tạp, không hiểu vì sao nhịp tim của Dụ Văn Châu đột nhiên trở nên kịch liệt. Trong lòng bất ngờ dâng lên căng thẳng, hắn có linh cảm sau đó sẽ phát sinh chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn.
Một lát sau, Lý Hiên mới chậm rãi mở miệng, "Tuy tôi đã đáp ứng với Hoàng thiếu sẽ không nói cho người khác, nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, vả lại cũng không nhất định là cậu... Ách, chuyện của hai người tôi không rõ ràng lắm..."
"Nhưng nếu như người kia thực sự là Hoàng Thiếu Thiên..."
"Cậu biết y đã có con không?"
_ End Chương 20 _
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz