Chương 18
Kỳ động tình rốt cuộc kết thúc, Hoàng Thiếu Thiên đến công ty tiếp tục thực tập, khi ấy Ngụy Sâm không có ở công ty, có lẽ đã đến trường giảng dạy. Hai ngày nữa là có hội nghị quan trọng, Dụ Văn Châu cũng không có ở phòng Kế hoạch, tất cả mọi người đều đã đến hội trường chuẩn bị trước.
Lúc này bộ Kỹ thuật ngược lại rất thanh nhàn, buổi chiều sau khi xử lý xong vài vấn đề nhỏ, Hoàng Thiếu Thiên hứng thú bừng bừng chạy đến bộ Kiểm tra tìm Diệp Tu PK. Diệp Tu lúc này đang bận rộn kiểm tra hệ thống BUG, tài nguyên dâng đến cửa nào có lí lẽ không tận dụng, lập tức lôi kéo Hoàng Thiếu Thiên tới làm khổ sai.
Hoàng Thiếu Thiên dù bên miệng ồn ào la hét "Lão Diệp anh có biết xấu hổ không???", bất quá vẫn chăm chú phối hợp với hắn, quả nhiên phát hiện ra một BUG không nhỏ.
"BUG này muốn xử lý cần phải cài đặt lại chương trình một lần, có lẽ sẽ tốn không ít thời gian." Hoàng Thiếu Thiên cau mày.
"Để tôi nói với Dụ Văn Châu một tiếng." Diệp Tu nghe xong gật đầu, đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại.
Hoàng Thiếu Thiên mặc kệ hắn, vẫn chuyên chú nhìn màn hình chằm chằm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chuột máy nhưng đang xem xét cách xử lý.
Mất phút sau, Diệp Tu trở lại phán một câu thản nhiên, "Hắn nói giao cho cậu."
Hoàng Thiếu Thiên nhất thời ngẩn người, "Sao?"
"Cậu là môn sinh đắc ý của lão Ngụy, hiện tại lão Ngụy không ở đây, đương nhiên việc sửa BUG này là trách nhiệm của cậu, thế nhé, sứ mệnh vinh quang này giao lại cho cậu!" Diệp Tu trịnh trọng, "Tốc độ của cậu nhanh hơn người thường, vả lại ca cũng lười đến bộ Kỹ thuật tìm người..."
Câu cuối cùng mới là trọng điểm đi!!!
Hoàng Thiếu Thiên nhe răng trừng mắt vươn tay tới đánh hắn, "Tôi là thực tập sinh! Thực! Tập! Sinh! Có kẻ nhân mô cẩu dạng nghiền ép bắt nạt thực tập sinh như anh sao?!"
Diệp Tu vội vàng đỡ lấy tay y, "Ai bảo cậu tới trước tiên... Ôi ôi ôi Hoàng Thiếu Thiên đồng chí, muốn đánh hãy tìm Dụ Văn Châu đánh, đề nghị là của hắn không liên quan tới tôi a!"
Việc xử lý phải hoàn thành trước chiều mai, Hoàng Thiếu Thiên không còn cách khác đành phải ở lại tăng ca. Tháng Mười hai thời tiết rất lạnh, trong phòng rõ ràng đang bật điều hòa, vậy mà Hoàng Thiếu Thiên thỉnh thoảng vẫn run rẩy rất nhẹ.
Có người gõ cửa tiến vào, Hoàng Thiếu Thiên quay đầu nhìn lại, Dụ Văn Châu đang đứng bên cạnh, trong tay mang theo một túi đồ ăn.
"Vất vả rồi." Hắn cong mắt cười, "Đây là đền bù cho em."
Bánh bao sữa tỏa ra hương thơm ngọt ngào, OMEGA trời sinh hảo ngọt, Hoàng Thiếu Thiên vừa cắn một ngụm bánh bao vừa gõ bàn phím, thanh âm có chút mơ hồ không rõ hỏi Dụ Văn Châu, "A... đúng lúc em đang đói, cảm ơn... Đúng rồi, sao anh lại ở đây?"
Dụ Văn Châu rót nước bưng tới cho y, "Tới lấy mấy thứ, nhân tiện xem em."
"Sách sách Dụ tổng quả nhiên rất thương cấp dưới, chỉ là một phần bánh bao sữa không đủ để vùi lấp chuyện anh nghiền ép sức lao động của em đâu, ít nhất phải ba phần."
Dụ Văn Châu nhìn y, "Ba phần, em cũng thật biết mặc cả."
Hoàng Thiếu Thiên ăn đến hai má phồng phồng hệt như sóc nhỏ, căm giận trừng hắn, "Bao nhiêu phần cũng không đủ để an ủi tâm hồn đã bị anh làm tổn thương."
Dụ Văn Châu bật cười lắc đầu, quả nhiên ở cạnh Hoàng Thiếu Thiên sẽ không bao giờ buồn chán.
Ăn xong bữa khuya, cơ thể cũng ấm lên một chút, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy bản thân sức lực dồi dào tới có thể làm thẳng qua đêm. Tiếng bàn phím vang lên trong phòng vắng, thỉnh thoảng ngừng lại ghi chép mấy ý vào sổ tay, bất tri bất giác đã qua hai giờ, Hoàng Thiếu Thiên chậm rãi đứng dậy muốn hoạt động gân cốt một chút, không nghĩ lại thấy Dụ Văn Châu đang ngồi ở sofa phía sau nhìn di động. Y sửng sốt một chút, buột miệng hỏi, "Sao anh còn chưa đi?"
"Anh chờ em cùng về." Dụ Văn Châu ôn nhu mỉm cười.
Thả lỏng cơ thể mấy phút, Hoàng Thiếu Thiên lại trở lại máy tính làm việc, tay y bận rộn không ngừng, miệng cũng không rảnh rỗi cùng Dụ Văn Châu tán gẫu.
"Ngày hôm nay em PK thua lão Diệp, hắn chơi chức nghiệp chiến pháp thật tốt, còn nói sau khi Vinh Quang ra mắt sẽ chơi thử tán nhân..."
"Cấp năm mươi sẽ mở ra Thần Chi Lĩnh Vực, có điều tán nhân không thể thăng cấp." Dụ Văn Châu chậm rãi nói.
"Đã tính tới đấy sao?"
"Đúng vậy, công ty muốn đầu tư lâu dài vào Vinh Quang."
...
Đề tài ban đầu còn rất bình thường, chỉ xoay quanh game cùng chuyện công ty chuyện cuộc sống, chẳng qua sau một hồi cuộc đối thoại càng lúc càng đi xa.
"Nghe nói hôm nay có mưa sao băng, hừ, mỗi lần nói có mưa sao băng họ đều lặp lại mấy câu ca ngợi nghe đến phát chán..."
"Anh đừng mở cửa sổ, chúng ta ở đây cũng không nhìn thấy, ngay cả mấy ngôi sao ngoài kia còn nhìn không rõ. Đây đều do ô nhiễm không khí quá nặng, ra đường nhất định phải chú ý hơn mới được."
...
"Bên cạnh nhà ăn dưới lầu mới mở một cửa hàng tiện lợi, ông chủ hình như quen biết Diệp Tu."
"Anh không biết đâu bộn dáng hắn siêu hung dữ, em mua một túi khoai tây chiên, lúc tính tiền nghe hắn hỏi mà suýt mang cả thẻ ngân hàng ra giao cho hắn. Lần trước lão Diệp muốn mua một bao thuốc, ông chủ nhất định không chịu bán cho hắn, đáng tiếc anh không nhìn thấy vẻ mặt lão Diệp lúc ấy."
...
"Đúng rồi, nhà ăn có một nữ phục vụ mới tới, rất thích mặc váy ngắn, chân dài lại trắng, cũng thật xinh đẹp..."
"Khoan khoan, Thiếu Thiên em là OMEGA..."
BUG xử lý hơn một nửa, phần còn lại có thể sửa xong trong sáng mai, Hoàng Thiếu Thiên lưu dữ liệu rồi tắt máy, Dụ Văn Châu phía sau cũng đứng dậy, "Anh đưa em về."
Hoàng Thiếu Thiên nhìn y một chút, mở miệng, "Dụ Văn Châu, anh cũng biết em là OMEGA..." Thanh âm của y đột nhiên nghiêm túc lên mấy phần, "Anh như vậy sẽ làm em có cảm giác anh đang gạt em."
Dụ Văn Châu hơi khựng lại.
Hoàng Thiếu Thiên đeo ba lô đi lướt qua hắn, "Em đã có người yêu rồi."
Một mình y đi thang máy xuống dưới, ra đường lớn liền vẫy một chiếc taxi trở về nhà. Xe khởi động rời khỏi công ty, Hoàng Thiếu Thiên quay đầu lại nhìn tòa nhà cao ngất ngày một nhỏ lại.
Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn duy nhất một căn phòng sáng đèn. Dụ Văn Châu vẫn chưa đi.
Hoàng Thiếu Thiên thu lại tầm mắt, mệt mỏi dựa đầu lên cửa kính.
"Cố gắng chịu đựng một chút, lát nữa đến thời điểm dừng xe nghỉ ngơi chúng ta đi mua cơm và thuốc."
"Không muốn động."
"Ân, tôi đi mua cho em. Em thích ăn món gì?"
"Bánh bao sữa, nhưng chắc sẽ không có."
"Không sao, lát nữa tôi đi hỏi thử xem."
"Không có thì thôi, anh mua gì cũng được, miễn không phải đậu bắp."
...
Xe đến trạm nghỉ ngơi, hành khách lục tục xuống xe đi lại mua đồ cho đỡ uể oải, đối phương cũng đứng dậy muốn ra ngoài. Không biết có phải vì đã trải qua lâm thời ký hiệu hay không, Hoàng Thiếu Thiên đặc biệt dính hắn, cảm thấy hắn muốn rời đi, y liền theo phản xạ nắm chặt lấy góc áo người kia không chịu buông ra.
"Tôi rất nhanh sẽ trở về, em ở đây chờ tôi..."
_ End Chương 18 _
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz