ZingTruyen.Xyz

[DỤ HOÀNG] LƯU QUANG

Chương 17

TeDiepTu

Tháng Mười hai, công việc dần tiến vào giai đoạn hoàn thiện, tất cả các bộ phận đều hoàn hảo không chút trục trặc, mọi người khi ấy mới có cảm giác thả xuống lo lắng, có thể hảo hảo nghỉ ngơi. Hoàng Thiếu Thiên nhân cơ hội này trở về trường hoàn thành nốt luận án tốt nghiệp, mà nhóm Tống Hiểu cũng vừa lúc về trường, bốn người liền quyết định cùng nhau ăn lẩu một bữa.

Hoàng Thiếu Thiên dựa vào tốc độ tay ưu việt lại canh thời cơ tốt, trước nay vẫn luôn giành ưu thế tuyệt đối khi ăn lẩu. Kế tới là Tống Hiểu một đũa gắp lấy mấy miếng thịt, khiến cho Lý Viễn Từ Cảnh Hi bên cạnh đỏ mắt đau lòng trực tiếp tập kích dĩa đồ ăn của hắn.

Tống Hiểu giận tới trừng mắt, "Sao các cậu không cướp của Hoàng thiếu, cướp của tôi làm gì?"

Từ Cảnh Hi bỏ miếng sủi cảo vừa giành được vào miệng, "Cướp của cậu dễ hơn."

Lý Viễn vừa thả thêm thịt vào nồi vừa gật đầu, "Đúng vậy, cướp của Hoàng thiếu khó thành công lắm."

"Coi như các cậu có mắt nhìn, nha, Tống Hiểu ánh mắt kia của cậu là gì? Không phục liền đến chiến!" Hoàng Thiếu Thiên khí phách hiên ngang giơ đũa nhìn hắn.

"Đến!" Tống Hiểu cũng hắn hái cầm đũa lên.

Sau một hồi náo loạn chó sủa gà bay, kết quả cuối cùng Tống Hiểu ngay cả một miếng nấm cũng không giành được, càng không nói tới thịt lẩu, Hoàng Thiếu Thiên cười đến phong vân đắc ý.

"Cậu cũng quá tàn ác rồi..."

"Ai bảo cậu so tốc độ tay với tôi?"

Lý Viễn cắn đũa nhìn y, "Trịnh Hiên học trưởng nói tháng chín Tiểu Lô có tới một lần?"

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, lão Lô đưa nó tới, suýt nữa phá hủy toàn bộ mô hình tôi mới mua."

Không những tới, còn gặp qua cả cha ruột rồi...

"Nếu biết Tiểu Lô tới tôi đã không về nhà, đều tại Hoàng thiếu cậu không nói sớm." Từ Cảnh Hi tiếc hận nhìn y.

"Không bằng tôi lúc ấy vẫn còn ở trường đâu! Không được, tới lễ tốt nghiệp cậu nhớ đưa Tiểu Lô tới, chúng ta cùng chụp ảnh kỷ yếu." Tống Hiểu vỗ bàn.

"Ý này rất tốt, Hoàng thiếu cậu nhất định phải đáp ứng, nếu không thấy tiểu nhi tử hoạt bát đáng yêu này chúng tôi tốt nghiệp cũng không yên lòng."

"Phi, tôi đồng ý cho các cậu làm cha nuôi nó sao?! Tiền lì xì đầy tháng còn chưa có đâu! Hài tử của tôi chỉ có thể gọi một mình tôi là ba ba!"

Thấy y xù lông nhe răng, Từ Cảnh Hi nhanh tay lẹ mắt gắp một đũa rau chân vịt, Lý Viễn gắp đậu mầm, Tống Hiểu không biết từ đâu vớt ra đậu bắp liền đồng loạt thả vào dĩa thức ăn của y, "Tiền lì xì."

"Dựa vào dựa vào dựa vào ít nhất là đùi gà mới tính! Còn nữa Tống Hiểu cậu muốn ăn đòn đúng không?"

Miệng nói là như vậy, nhưng thấy mọi người đều mong chờ, tốt nghiệp nhất định y sẽ đưa Lô Hãn Văn tới.

Cơm nước xong xuôi, ba người kia đều trở về kí túc xá, chỉ còn một mình Hoàng Thiếu Thiên đi đến điểm xe bus chờ xe. Gần tới nơi y liền nhận ra Ngô Vũ Sách đang mặc một thân y phục da đen đứng cạnh xe gắn máy xem điện thoại, nhìn qua vô cùng khí suất, Hoàng Thiếu Thiên vẫy tay gọi hắn.

Ngô Vũ Sách ngẩng đầu nhìn y, "Cậu đang định chờ bus trở về sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, cậu ở đây làm gì?"

"Tôi cũng có việc chuẩn bị vào thành phố." Hắn vươn tay lấy một chiếc mũ bảo hiểm đưa cho Hoàng Thiếu Thiên, "Lên xe, tôi đưa cậu về."

"Nha, vậy thật cảm ơn." Hoàng Thiếu Thiên đội mũ bảo hiểm, y chuẩn bị lên xe, phía sau đột nhiên có một chiếc ô tô lái tới.

"Thiếu Thiên." Dụ Văn Châu hạ cửa kính xe, mỉm cười nhìn y, "Ngô Vũ Sách cũng ở đây sao?"

Đương nhiên Dụ Văn Châu và Ngô Vũ Sách cũng là quen biết, hắn nhẹ nhàng cười một chút thay cho lời chào.

"Anh đến trường em sao?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi xong mới nhìn thấy người ngồi ở ghế sau, ha hả, này là đến tìm bạn trai đi.

Phương Duệ cũng hạ cửa xe hướng y vẫy vẫy tay, "Quả nhiên là hai người, các cậu định đi đâu vậy?" Bên cạnh hắn còn có một nam nhân đeo kính thập phần nhã nhặn, nhưng Hoàng Thiếu Thiên không biết người này.

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, "Đương nhiên là trở về rồi, ngày mai tôi còn phải đi làm sớm."

"Thật trùng hợp, vậy chúng ta cùng nhau trở về." Dụ Văn Châu nhìn Ngô Vũ Sách, "Lý Hiên đổ bệnh, cậu có biết không?"

Ngô Vũ Sách gật đầu, hắn vào thành phố cũng là vì chuyện này.

Dụ Văn Châu bất đắc dĩ cười cười, "Hắn tuy rằng hay nháo loạn nhưng cũng không phải cố ý, điểm này có lẽ cậu càng hiểu rõ hơn tôi."

"Sách sách sách hóa ra là tình nhân giận dỗi." Phương Duệ ở sau ồn ào bát quái.

Nam nhân đeo kính bên cạnh hắn bất đắc dĩ lên tiếng, "Em cũng đừng náo loạn thêm nữa."

Dụ Văn Châu nhìn Hoàng Thiếu Thiên đội mũ bảo hiểm, hỏi, "Thiếu Thiên, em không lên xe anh sao?" (Thặc có lỗi nhưng đọc câu này buồn cười ná thở :))) Dụ tổng cứ như cô vợ nhỏ oan ức nhìn chồng đi theo người ta ấy)

Hoàng Thiếu Thiên vung vung tay, cười rộ lên để lộ đôi răng nanh nhỏ nhắn, "Không cần, hiếm có cơ hội được ngồi lên ái xa của Ngô nữ sĩ một lần, làm sao có thể bỏ lỡ chứ? Lần trước em mượn mãi mà hắn nhất định không chịu!"

"Đúng vậy đúng vậy Ngô nữ sĩ tôi biết lỗi rồi, cậu đừng tức giận, lần sau nhớ cho tôi mượn xe nha!" Phương Duệ ha ha cười chêm vào.

"Tôi là sợ hai người các cậu chưa đi được năm chục mét đã phá hỏng xe tôi." Ngô Vũ Sách khởi động xe, Hoàng Thiếu Thiên cũng nhanh chóng ngồi lên phía sau hắn, "Được rồi, chúng tôi đi trước."

"Ân, gặp lại sau." Dụ Văn Châu gật đầu.

Kỹ thuật lái xe của Ngô Vũ Sách rất tốt, theo lời bạn nhỏ họ Hoàng, dù hắn có đi với tốc độ bàn thờ cũng vẫn có cảm giác cực kì an toàn, bên tai là tiếng gió vù vù, cảm giác phiêu trên phố đêm rất thoải mái, tâm trạng cũng tốt hơn mấy phần.

Về đến tiểu khu của Hoàng Thiếu Thiên, y nhảy nhót xuống xe tháo mũ bảo hiểm trả hắn, Ngô Vũ Sách một bên nhận lấy một bên nhíu mày, "Cậu đến kỳ động tình?"

Hoàng Thiếu Thiên đưa tay lên ngửi thử một chút, quả nhiên vị quất cát trong veo ngọt ngào tràn ngập trong khoang mũi, "Mấy hôm nay bận rộn làm tôi suýt quên mất, ban nãy trước khi lên xe vẫn bình thường, có lẽ trên đường trở về mới bắt đầu. Cảm ơn cậu đưa tôi về."

Sau chuyện lần trước, y tuyệt đối không muốn nó xảy ra trên người mình lần thứ hai. Ngô Vũ Sách cũng là một OMEGA, nếu ở cùng một OMEGA đến kỳ động tình lâu sẽ bị kích thích tiến vào kỳ động tình, Hoàng Thiếu Thiên liền vẫy vẫy tay, "Vậy tôi lên phòng trước, hôm khác mời cậu ăn cơm."

Ngô Vũ Sách gật đầu đáp ứng, sau đó khởi động xe nhanh chóng rời đi.

Hoàng Thiếu Thiên mở cửa vào nhà, Trịnh Hiên vẫn chưa trở về. Y uống hai viên thuốc ức chế, mơ mơ màng màng tắm rửa xong liền chui vào chăn lấy điện thoại nhắn tin cho Ngụy Sâm: [Ngụy lão đại Ngụy lão đại, kỳ động tình của tôi đến rồi, tôi muốn xin nghỉ ba ngày!]

Không bao lâu sau, điện thoại nhanh chóng có tin nhắn tới, [Anh sẽ xin phép giúp em, nhớ chú ý nghỉ ngơi.]

Tin nhắn tới từ Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên ngây người mấy giây mới nhận ra bản thân nhắn nhầm số.

Phi!

Y ảo não thả điện thoại sang một bên, hai mắt mở to chăm chú nhìn trần nhà, cả căn nhà rơi vào tĩnh mịch.

Cơ thể dần nóng lên, bên trong y như có một đoàn lửa mãnh liệt thiêu đốt.

Một lát sau, Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc không nhẫn nhịn được, run rẩy xuống giường đi tới bên tủ quần áo.

Thanh âm mở tủ "Kẽo kẹt —" hai tiếng, mà đối với y tựa như đang mở ra cả kí ức phong trần y cố giấu kín bấy lâu.

Hoàng Thiếu Thiên lấy từ ngăn sâu nhất trong tủ ra chiếc áo từ năm mười bảy tuổi vẫn chưa trả lại cho Dụ Văn Châu, khoác nó lên người rồi trở lại giường ngủ.

Quần lót bị cởi xuống, một bàn tay theo bên hông tiến về phía trước, nắm lấy nơi nhạy cảm non nớt nhất cơ thể y, nhẹ nhàng an ủi.

Đó là một ngày đông lạnh giá, tuyết rơi trắng xóa cả đất trời, trên đỉnh đầu là vầng trăng mờ mờ ảo ảo cùng mấy vì sao bị mây lấp đi ánh sáng đang lặng lẽ di chuyển trên bầu trời.

Một bàn tay khác xoa nắn mảnh đùi trong mềm mại yếu ớt, sau đó chậm rãi hướng lên phía trên vuốt ve cánh mông trắng nõn xinh đẹp.

Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo như bông tuyết ngày đông, dùng nhiệt độ của mình ủ ấm cho y, hơi ấm từ người sau truyền tới tận cõi lòng Hoàng Thiếu Thiên, chung quanh không còn tuyết phủ, không có gió bay, chỉ còn lại an toàn cũng ấm áp.

"A... Ân..." Hoàng Thiếu Thiên thở dốc, chất lỏng bắn ra phía trước bị bôi lên địa phương ướt át phía sau.

Trong đôi mắt ôn hòa của hắn như có ánh sáng kỳ diệu đang lưu động, còn đẹp hơn những vì sao ảm đạm phía cuối chân trời.

Một ngón tay run rẩy tiến vào.

"Đừng sợ..."

"Ha... A..." Có chất lỏng đang chảy xuống.

"Không có chuyện gì..."

Dụ Văn Châu...

Hắn nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của y, sau đó ôn nhu luật động, cảm giác bị lấp đầy vừa đau đớn vừa dễ chịu đánh thức mọi giác quan trên cơ thể.

Văn Châu...

"Ha..."

Nhớ dáng vẻ hắn đặt y bên thân cây, nhớ đôi mắt hắn thời điểm thành kính cẩn thận hôn môi y, nhớ hắn chậm rãi rót pheromone vào tuyến thể cho y một dấu hiệu lâm thời, nhớ sườn mặt nghiêng nghiêng dưới ánh trăng bạc của hắn, nhớ thanh âm dịu dàng của hắn lúc muốn ôm y trở về xe, nhớ bàn tay hắn khi kéo y vào trong lòng dùng nhau chia sẻ hơi ấm, nhớ cả bóng lưng lúc hắn muốn rời đi mua thuốc cho y...

Đầu ngón tay thong mảnh xẹt qua một điểm, Hoàng Thiếu Thiên run rẩy bắn ra lần thứ hai.

Y siết chặt tay, sít mạnh hai hàm răng lại.

.

"Khốn kiếp..."


_ End Chương 17 _

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz