ZingTruyen.Xyz

(Chu Ly ) Hoài Sinh Dụ Lạc

Kiếp trước 4

HanNguyen516958

Thời gian trôi qua, cuộc sống của Tuyết Ly và Quân Trường Dạ diễn ra rất yên bình, đầy ắp những khoảnh khắc hạnh phúc giản dị. Tuyết Ly dần thích nghi với cuộc sống ở nhân gian, trong khi Quân Trường Dạ luôn cố gắng bảo vệ nàng khỏi những ánh mắt soi mói và lời đồn đại từ triều đình.

Ở Hòe Giang Cốc, Ly Luân vẫn âm thầm quan sát mọi động tĩnh. Ban đầu, hắn không mấy thiện cảm với Quân Trường Dạ, lo rằng nhân loại này sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho nữ nhi của mình. Nhưng sau khi chứng kiến cách Quân Trường Dạ đối xử với Tuyết Ly, từ ánh mắt dịu dàng đến những hành động quan tâm chân thành, Ly Luân dần thay đổi cách nhìn.

Hắn gọi Ngạo Nhân đến, giọng nói trầm ngâm:
"Ngươi theo dõi bọn chúng một thời gian rồi, nói xem, tên Quân Trường Dạ kia có đáng tin không?"

Ngạo Nhân hơi ngần ngừ nhưng vẫn đáp:
"Chủ nhân, ta đã quan sát kỹ. Hắn thật lòng với tiểu thư, không chỉ bằng lời nói mà còn bằng hành động. Hắn luôn đặt sự an toàn và hạnh phúc của nàng lên trên hết. Có vẻ... hắn không giống những kẻ khác trong hoàng thất."

Ly Luân nghe vậy, ánh mắt thoáng chút nhẹ nhõm, nhưng vẫn không giấu được lo lắng.
"Hắn là con trai của hoàng đế, mà hoàng đế hiện tại lại nghe đồn đang muốn truyền ngôi cho hắn. Ngươi có biết điều này nghĩa là gì không?"

Ngạo Nhân khẽ gật đầu, gương mặt thoáng vẻ lo âu. "Bệ hạ hiện tại được thần lực Bạch Trạch bảo vệ, một sức mạnh có khả năng khắc chế yêu quái. Nếu Quân Trường Dạ thực sự kế thừa ngai vị, thần lực ấy chắc chắn cũng sẽ truyền lại và bảo vệ cho hắn. Điều này..."

Ly Luân nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn:
"Điều này nghĩa là một ngày nào đó, hắn có thể trở thành mối đe dọa lớn nhất với A Tuyết. Ngươi thử nghĩ xem, yêu và người vốn đã là hai thế giới khác biệt. Nếu hắn có được sự bảo vệ của thần lực Bạch Trạch, thì khoảng cách giữa chúng càng trở nên không thể vượt qua."

Ngạo Nhân im lặng một lát, sau đó ngập ngừng hỏi:
"Vậy chủ nhân có định ngăn cản tiểu thư tiếp tục mối quan hệ này không?"

Ly Luân nghe Ngạo Nhân báo cáo xong, ánh mắt trở nên sâu thẳm, mang theo sự quyết đoán. Hắn không cần lời đồn hay những thông tin gián tiếp. Là một người cha, hắn phải tận mắt nhìn thấy con người của Quân Trường Dạ, phải tự mình kiểm chứng xem nam nhân mà nữ nhi đặt trọn tình cảm có thực sự đáng tin cậy hay không.

Một ngày nọ, nhân lúc Tuyết Ly rời khỏi nhà để dạo chơi cùng Ngạo Nhân, Ly Luân âm thầm xuất hiện tại nhân gian, tìm gặp Quân Trường Dạ.

Quân Trường Dạ đang đứng trong đình viện, ánh mắt hướng về phía xa xăm như đang suy nghĩ điều gì. Khi cảm nhận được sự hiện diện của một luồng yêu khí mạnh mẽ, hắn lập tức quay lại, ánh mắt đầy cảnh giác.

"Ngươi là... phụ thân của Tuyết Ly?" Quân Trường Dạ lên tiếng, giọng điệu tuy ôn hòa nhưng vẫn mang theo sự dè dặt.

Ly Luân bước đến gần, khí chất uy nghiêm toát ra khiến không gian như trầm lắng lại. Hắn quan sát Quân Trường Dạ một lúc lâu, rồi gật đầu nhẹ.
"Ngươi không hổ danh là đích trưởng tử của hoàng đế, có thể bình tĩnh như vậy khi đối diện với ta. Nhưng ta không đến đây để khen ngợi ngươi."

Quân Trường Dạ cúi người, cung kính đáp:
"Đại nhân có điều gì muốn nói, xin cứ thẳng thắn."

Ly Luân không vòng vo, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can hắn.
"Ngươi biết rõ,mỗi đời hoàng đế của ngươi sở hữu thần lực Bạch Trạch. Một khi ngươi kế thừa ngai vị, thần lực ấy sẽ truyền sang ngươi. Ngươi có hiểu điều đó nghĩa là gì không? Yêu quái và người vốn không thể chung đường. Nếu ngươi sở hữu thần lực ấy, ngươi không chỉ gây nguy hiểm cho A Tuyết mà còn là mối đe dọa đối với toàn bộ yêu tộc."

Quân Trường Dạ không hề nao núng trước những lời sắc lạnh ấy. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt kiên định đối diện với Ly Luân.
"Đại nhân, ta biết rõ sức mạnh của Bạch Trạch, và ta cũng hiểu rõ những nguy hiểm mà nó mang lại. Nhưng ta không hề có ý định kế thừa ngai vị , ta không muốn làm hoàng đế, không muốn bị ràng buộc bởi những trách nhiệm ấy. Điều duy nhất ta muốn là bảo vệ A Tuyết và cùng nàng đi khắp nơi, sống một cuộc đời tự do tự tại."

Câu trả lời của Quân Trường Dạ khiến Ly Luân thoáng bất ngờ. Hắn nhìn sâu vào mắt thiếu niên trước mặt, như muốn kiểm chứng sự chân thành trong từng lời nói. Một lúc sau, Ly Luân trầm ngâm:
"Ngươi nói rất dễ dàng. Nhưng ngươi có biết áp lực từ hoàng cung lớn đến mức nào không? Phụ hoàng sẽ đồng ý để ngươi rũ bỏ ngai vàng, từ bỏ trách nhiệm hay sao?"

Quân Trường Dạ khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn vững vàng.
"Dù có khó khăn thế nào, ta cũng sẽ tìm cách thuyết phục phụ hoàng hơn nữa ngoài ta ra các hoàng huynh của ta cũng rất tài giỏi , có thể lo cho tương lại đất nước. Vì A Tuyết, ta sẵn sàng đánh đổi tất cả. Nếu tiền bối lo lắng, ta có thể thề ngay tại đây rằng, dù xảy ra chuyện gì, ta cũng không để thần lực Bạch Trạch làm tổn thương nàng."

Ly Luân im lặng, trong lòng dấy lên những suy nghĩ phức tạp. Hắn không thể không thừa nhận, ánh mắt và lời nói của Quân Trường Dạ đều tràn đầy chân thành. Nhưng là một người cha, hắn vẫn không thể hoàn toàn gạt bỏ những lo âu.

Cuối cùng, hắn gật đầu, giọng nói trầm ổn:
"Ta không tin vào lời nói, chỉ tin vào hành động. Nếu ngươi thực sự muốn bảo vệ Tuyết Ly, hãy chứng minh điều đó. Nhưng nhớ lấy, một khi ngươi làm tổn thương con bé, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi."

Quân Trường Dạ cúi người thật sâu, giọng nói đầy quyết tâm:
"Tiền bối yên tâm, ta sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra."

Ly Luân quay người, bóng dáng dần khuất vào làn sương nhẹ. Dẫu chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng trong lòng hắn đã có chút tin tưởng vào thiếu niên này. Những lời nói ấy, cùng ánh mắt kiên định của Quân Trường Dạ, như một lời hứa lặng lẽ rằng hắn sẽ bảo vệ Tuyết Ly bằng tất cả những gì mình có.

Những ngày sau đó, Quân Trường Dạ bắt đầu thực hiện lời hứa của mình bằng hành động. Hắn không chỉ dùng sức mạnh và địa vị để bảo vệ nàng, mà còn tìm cách hiểu rõ hơn về thế giới mà Tuyết Ly đến từ. Biết nàng yêu thích âm nhạc và thường thổi sáo dưới ánh trăng, Quân Trường Dạ âm thầm lên kế hoạch tìm một món quà ý nghĩa để thể hiện tấm lòng của mình.

Trong một chuyến tuần tra đến vùng biên giới, Quân Trường Dạ tình cờ ghé qua một khu chợ nhỏ. Đây là nơi buôn bán náo nhiệt, tập trung nhiều thương nhân từ khắp nơi, với hàng hóa đa dạng từ lụa là, gia vị đến các món trang sức tinh xảo. Khung cảnh tấp nập, tiếng cười nói hòa cùng mùi thơm của đồ ăn đặc trưng làm cho nơi này trở nên sống động.

Quân Trường Dạ, dù là một vị vương gia quyền uy, lại khoác trên mình bộ y phục giản dị, hòa lẫn vào đám đông như một người bình thường. Hắn thường không thích sự xa hoa của triều đình mà lại cảm thấy thoải mái hơn khi ở giữa dân chúng.

Trong lúc dạo quanh khu chợ, Quân Trường Dạ tình cờ nghe một người thợ già kể về loại bạch ngọc hiếm có chỉ tồn tại ở vùng núi tuyết phía Bắc – nơi quanh năm băng giá. Loại bạch ngọc này không chỉ trong trẻo và tinh khiết như ánh trăng, mà còn mang trong mình sức mạnh của sự thanh bình; khi được chế tác thành sáo, sẽ tạo ra âm thanh tựa như tiếng vọng của thiên nhiên. Nghe đến đây, Quân Trường Dạ biết mình đã tìm được thứ mình cần , chắc chắn A Tuyết sẽ rất thích

Không chút chần chừ sau khi kết thúc tuần tra, Quân Trường Dạ lên đường đến vùng núi tuyết ấy. Hành trình không hề dễ dàng. Hắn phải vượt qua những cung đường hiểm trở, những trận bão tuyết dữ dội, và cả những loài thú thần linh canh giữ khối bạch ngọc . Sau nhiều ngày gian khổ, cuối cùng hắn cũng đến được nơi có khối bạch ngọc tinh khiết ấy, nằm sâu trong một hang động được bảo vệ bởi một linh thú cổ xưa.

Hắn đứng trước linh thú, giữ tư thế kính cẩn, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy lễ độ:
"Ta chỉ xin khối bạch ngọc này để tặng cho người mà ta trân quý nhất. Đây là một món quà dành cho nàng, không có ý mạo phạm."

Linh thú khẽ ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực như ngọn lửa chiếu rọi vào Quân Trường Dạ, tựa hồ muốn xuyên thấu tâm can hắn. Bầu không khí trong hang động bỗng trở nên nặng nề, lạnh lẽo, như một phép thử âm thầm từ linh thú.

"Ngươi là con trai của hoàng đế, mang trong mình danh phận cao quý. Nhưng danh phận ấy không thể chứng minh lòng chân thành của ngươi. Nếu ngươi muốn khối bạch ngọc này, phải vượt qua thử thách của ta," linh thú trầm giọng nói, mỗi từ như sấm rền.

Từ phía sâu trong hang động, linh thú vung cánh, tạo ra một luồng sáng mạnh mẽ kéo theo từng luồng gió sắc bén như lưỡi dao. Chúng lao tới Quân Trường Dạ tựa như muốn kiểm tra sức chịu đựng của hắn.

Quân Trường Dạ không lùi bước, chỉ khẽ nghiêng người né tránh, nhưng những luồng gió mang theo sức mạnh của linh thú vẫn cắt qua tay áo hắn. Một vết rách hiện ra trên vai, dòng máu đỏ thẫm chảy xuống. Hắn vẫn không lùi, ánh mắt càng thêm kiên định, dù hơi thở đã bắt đầu nặng nề.

"Lòng chân thành của ngươi phải được chứng minh bằng ý chí," linh thú tiếp tục.

Một cơn lốc xoáy nữa kéo đến, mạnh mẽ và sắc nhọn hơn trước, đẩy Quân Trường Dạ lùi lại vài bước. Cánh tay hắn xuất hiện thêm một vết thương dài, máu loang lổ trên lớp áo. Dẫu đau đớn, hắn vẫn giữ thẳng lưng, ánh mắt không chút dao động, như muốn nói rằng: Dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng không bỏ cuộc.

Hắn gằn giọng, từng bước tiến lên, bất chấp cơn gió như hàng nghìn lưỡi dao tấn công. Khi đến gần khối bạch ngọc, một cơn sóng năng lượng cuối cùng từ linh thú đánh thẳng vào hắn. Quân Trường Dạ giơ tay lên đỡ, nhưng sức mạnh ấy khiến hắn quỳ một chân xuống. Máu chảy từ vết thương trên vai và tay, nhỏ giọt xuống đất, hòa vào làn sương lạnh lẽo.

Tuy nhiên, hắn không dừng lại. Quân Trường Dạ cắn răng, chống tay đứng dậy, bước tiếp đến khi bàn tay chạm vào khối bạch ngọc.

Hang động trở nên im lặng. Linh thú thu hồi sức mạnh, đôi mắt lấp lánh sự tán thưởng.
"Ngươi đã vượt qua. Những vết thương trên người ngươi là bằng chứng cho ý chí và lòng chân thành. Ngươi xứng đáng với khối bạch ngọc này. Nhưng hãy nhớ, trân trọng nó, cũng như trân trọng người mà ngươi yêu thương."

Quân Trường Dạ cúi đầu thật sâu để cảm tạ linh thú đã nhường đường. Dẫu máu vẫn rỉ ra từ những vết thương trên vai và cánh tay, cơ thể đau nhức từ trận thử thách khắc nghiệt, hắn vẫn giữ ánh mắt kiên định. Cẩn thận nhặt lấy khối bạch ngọc tinh khiết, Quân Trường Dạ ôm nó trong tay như một báu vật, từng bước rời khỏi hang động, bóng dáng kiên cường khuất dần trong màn tuyết trắng.

Khi trở về, hắn không hề nghỉ ngơi dù thân thể rã rời. Hắn tìm ngay một nghệ nhân lừng danh trong vùng, tự mình giám sát từng công đoạn chế tác. Mỗi đường khắc trên chiếc sáo đều được thực hiện dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ của Quân Trường Dạ, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi nó dù chỉ một khắc. Mỗi vết thương trên cơ thể dường như chẳng là gì so với sự quyết tâm trong lòng hắn để làm ra cây sáo hoàn hảo nhất

Dưới ánh trăng, Tuyết Ly ngồi bên suối, mái tóc trắng khẽ bay, đôi mắt trong veo nhìn bóng trăng in nước.

Bất chợt, một tiếng bước chân khẽ vang lên từ phía sau, phá tan sự yên tĩnh của đêm khuya. Nàng quay lại, ánh mắt thoáng qua một tia cảnh giác, nhưng ngay sau đó là sự dịu dàng quen thuộc. Quân Trường Dạ bước ra từ bóng tối, dáng người cao lớn như hòa lẫn cùng màn đêm. Trên tay hắn là một vật dài, được bọc cẩn thận trong lớp vải lụa trắng.

"Ca ca?" Tuyết Ly nhẹ giọng gọi, pha chút ngạc nhiên và tò mò. "Khuya thế này, sao ngươi lại tới đây?"

Quân Trường Dạ tiến lại gần nàng, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng nhưng thấp thoáng nét căng thẳng. Hắn dừng lại trước mặt nàng, cẩn thận tháo lớp vải bọc, để lộ một cây sáo bằng bạch ngọc tinh khiết. Ánh sáng từ ngọc phản chiếu dưới trăng, long lanh như ánh sương mai.

"A Tuyết, cây sáo này là dành cho nàng." Hắn trầm giọng nói, ánh mắt đầy chân thành.

Tuyết Ly sững người, nhẹ nhàng chạm vào thân sáo mát lạnh, cảm nhận hoa văn tinh xảo khắc trên đó. "Đẹp quá... Nhưng tại sao ca ca lại tặng ta?"

Hắn khẽ mỉm cười. "Nàng yêu thích âm luật, ta chỉ muốn tặng nàng thứ phù hợp nhất."

Tuyết Ly im lặng nhìn hắn, nhưng khi ánh mắt nàng dừng lại trên bàn tay đầy vết thương, nụ cười trên môi chợt tắt. Nàng nhíu mày: "Những vết thương này là sao? Ngươi đã làm gì để có được cây sáo này?"

Quân Trường Dạ hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng lảng tránh ánh mắt nàng. "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

"Ca ca!" Giọng Tuyết Ly nghiêm nghị, ánh mắt đầy trách móc. "Vì một món quà mà để bản thân chịu thương tích, ngươi không nghĩ đến cảm xúc của ta sao?"

Hắn nhìn nàng, ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định. "A Tuyết, ta chỉ muốn nàng vui vẻ. Dù có phải làm gì, với ta, điều đó cũng đáng giá."

Tuyết Ly khẽ thở dài, ánh mắt tràn ngập sự cảm động xen lẫn bất lực. Nàng siết chặt cây sáo trong tay, rồi nhìn hắn, giọng nói dịu đi: "Ta sẽ giữ nó, nhưng từ nay, ngươi không được liều lĩnh như vậy nữa."

Hắn cười nhẹ, nụ cười như xua tan mọi căng thẳng. "Được, ta hứa."
Dưới ánh trăng yên bình, họ chẳng hay biết số phận nghiệt ngã đã âm thầm chực chờ phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz