ZingTruyen.Xyz

(Chu Ly ) Hoài Sinh Dụ Lạc

Kiếp trước 3

HanNguyen516958

Bọn họ bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện và tìm hiểu nhau. Tuyết Ly nhanh chóng nhận ra Quân Trường Dạ không hề đơn giản như vẻ ngoài thoải mái của hắn, còn Quân Trường Dạ lại càng thêm tò mò về nàng, cô nương với mái tóc trắng bạc như tuyết và thần thái kiêu ngạo, khác biệt hoàn toàn với những người mà hắn từng gặp.

Trong một buổi chiều, khi cả hai đang dừng chân dưới một tán cây lớn, Quân Trường Dạ bỗng mỉm cười, nụ cười chứa đựng sự trêu chọc quen thuộc. Hắn nghiêng đầu nhìn Tuyết Ly, giọng nói vừa thoải mái vừa mang ý dò xét:
"Ta nói này, tiểu cô nương. Nàng thật không giống người thường chút nào. Đến kẹo hồ lô mà cũng không biết, còn mái tóc trắng này... Ai nhìn cũng sẽ nghĩ nàng là một tiểu yêu quái đáng yêu, hơn là một cô nương bình thường."

Tuyết Ly dừng bước, ánh mắt hơi nheo lại, ánh bạc trong đôi mắt nàng sáng lên đầy tự tôn. Nàng cười nhạt, nhưng giọng điệu không kém phần sắc bén:
"Thế ngươi thì sao? Một kẻ suốt ngày cà lơ phất phơ như ngươi, trông thế nào cũng không ra dáng vị Dạ vương điện hạ trăm trận trăm thắng như lời đồn. Ngược lại, trông ngươi giống một tên lưu manh chuyên chọc ghẹo cô nương nhà lành hơn."

Quân Trường Dạ thoáng ngạc nhiên trước câu đáp trả sắc bén của nàng, nhưng ngay lập tức bật cười sảng khoái. Tiếng cười của hắn vang vọng khắp khu rừng, phá tan sự yên tĩnh xung quanh. Hắn lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ thú vị:
"Thật là hiếm có ai dám nói ta là lưu manh. Tiểu cô nương, nàng đúng là không biết sợ hãi là gì. Nhưng nàng không sợ chọc giận ta sao? Ta mà giận thật, có khi nàng sẽ không rời khỏi đây dễ dàng đâu."

Tuyết Ly khẽ nhún vai, vẻ mặt thản nhiên như thể chẳng có gì đáng để nàng bận tâm. Nàng ngước lên, đôi mắt đầy kiêu hãnh nhìn hắn:
"Nếu ngươi giận, cứ thử xem ngươi có thể làm gì ta. Ta không tin Dạ vương điện hạ lại đi so đo với một cô nương."

Quân Trường Dạ không đáp, chỉ nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập sự thú vị xen lẫn chút ngưỡng mộ. Hắn khẽ cúi xuống, đến gần nàng hơn một chút, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo ý cười:
"Ta thực sự rất muốn biết, trong lòng nàng, ta rốt cuộc là một vị vương gia hay một tên lưu manh đây?"

Tuyết Ly không đáp ngay, chỉ khẽ nhếch môi cười, ánh mắt ánh lên sự tinh nghịch nhưng cũng đầy tự tin:
"Để ta gặp ngươi thêm vài lần nữa rồi nói."

Thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa Quân Trường Dạ và Tuyết Ly càng trở nên sâu sắc hơn. Những lần gặp gỡ không còn là sự tình cờ hay ngẫu nhiên nữa, mà trở thành những cuộc hẹn đã được chờ đợi. Dẫu đến từ hai thế giới khác biệt, họ vẫn tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn.

Một ngày nọ, Quân Trường Dạ dẫn Tuyết Ly đến một cánh rừng phía sau kinh thành, nơi có một ngọn đồi nhỏ phủ đầy hoa dại. Trên đỉnh đồi, gió thổi nhẹ làm những cánh hoa bay lả tả, tạo nên một khung cảnh thanh bình hiếm có.

" A Tuyết, muội thấy nơi này thế nào?" Quân Trường Dạ hỏi, đôi mắt hắn ánh lên vẻ dịu dàng, tay chỉ về phía bầu trời trong xanh.

Tuyết Ly quay sang nhìn hắn, mái tóc trắng bạc của nàng khẽ tung bay theo làn gió. "Thật đẹp. Nơi này giống như một giấc mơ vậy."

Quân Trường Dạ mỉm cười, kéo tay nàng đến gần hơn: "Đây là nơi ta thường đến khi muốn tránh xa sự ồn ào của nhân gian. Nhưng từ khi gặp muội, ta nhận ra rằng dù có ở nơi nào chỉ cần có muội, ta đều cảm thấy an yên."

Tuyết Ly thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn cố che giấu cảm xúc của mình. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt lóe lên một tia nghịch ngợm: "Vậy ca ca muốn ta làm gì? Ở đây nghe ngươi kể chuyện cả ngày sao?"

Quân Trường Dạ bật cười, nhưng sau đó giọng nói trở nên nghiêm túc hơn. "Ta muốn muội hiểu rằng, dù phía trước có bao nhiêu khó khăn, ta vẫn sẽ ở bên muội. Không quan tâm đến những định kiến hay nguy hiểm, ta sẽ bảo vệ muội."

Tuyết Ly nhìn thẳng vào mắt hắn, trái tim nàng khẽ run lên trước sự chân thành trong từng lời nói. Nàng biết rằng con đường phía trước không hề dễ dàng. Tình yêu giữa người và yêu là một điều cấm kỵ, không chỉ bị nhân gian dị nghị mà còn đối mặt với sự phản đối từ yêu giới

"Ngươi có biết mình đang nói gì không, Quân Trường Dạ?" Tuyết Ly khẽ hỏi, giọng nói có chút run rẩy.

"Ta biết," hắn đáp, ánh mắt kiên định. "Ta không biết số phận sẽ đưa đẩy chúng ta đến đâu, nhưng ta biết một điều: ta không muốn mất muội."

Tuyết Ly im lặng một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu. "Nếu ngươi đã quyết như vậy, thì ta cũng không lùi bước. Nhưng ngươi phải nhớ, một khi đã chọn, thì đừng bao giờ hối hận."

Quân Trường Dạ cười, nắm chặt lấy tay nàng. "Ta sẽ không bao giờ hối hận."

Sau một thời gian, khi tình cảm giữa nàng và Quân Trường Dạ đã sâu đậm, Tuyết Ly quyết định trở về Hòe Giang cốc để kể mọi chuyện với cha. Nàng biết đây sẽ là một thử thách lớn, bởi Ly Luân luôn bảo vệ nàng trước mọi nguy cơ, và trong mắt hắn, nhân gian là nơi đầy những hiểm họa khó lường.

Khi nghe nàng nói xong, Ly Luân không tức giận, chỉ im lặng rất lâu. Cuối cùng, hắn thở dài, ánh mắt vừa phức tạp vừa sâu thẳm:
"Quân Trường Dạ... Ta đã nghe danh hắn. Một nhân loại tài giỏi, nhưng chung quy nhân loại thì vẫn là nhân loại. A Tuyết , con có biết rằng người và yêu vốn không thuộc cùng một thế giới, và điều đó chưa bao giờ mang lại một kết cục tốt đẹp?"

Tuyết Ly quỳ xuống bên cha, đôi mắt nàng ánh lên sự kiên định nhưng vẫn đầy dịu dàng:
"Cha, con hiểu người lo lắng cho con. Nhưng con không phải một đứa trẻ không biết gì nữa. Con và A Dạ đã suy nghĩ rất nhiều, chúng con biết mình sẽ phải đối mặt với những gì, nhưng con tin rằng chúng con có thể vượt qua."

Ly Luân nhìn nàng, trong lòng vừa buồn vừa xót xa. Hắn đặt tay lên đầu nàng, như một cách nhắn nhủ đầy yêu thương:
"Được, ta không ngăn cản con. Nhưng nếu một ngày con đau khổ vì lựa chọn này, hãy nhớ rằng Hòe Giang cốc luôn là nhà của con. Dù xảy ra chuyện gì, ta vẫn luôn ở đây."

Tuyết Ly gật đầu, nước mắt lấp lánh trong đôi mắt nàng:
" Cảm ơn cha. Con sẽ không để người thất vọng."

Dẫu chấp nhận chuyện tình của nữ nhi, nhưng sâu trong lòng Ly Luân vẫn không thể ngăn được sự lo lắng. Hắn biết rằng, tình yêu giữa người và yêu quái không chỉ là chuyện của hai người, mà còn là sự đối đầu với những định kiến và nguy hiểm từ hai thế giới. Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Tuyết Ly, hắn chỉ có thể thầm cầu nguyện rằng nàng sẽ tìm được hạnh phúc thật sự.

Đêm đó, ánh trăng tròn vành vạch treo cao trên bầu trời, phủ lên nhân gian một lớp ánh sáng bàng bạc. Tuyết Ly và Quân Trường Dạ đang cùng nhau dạo bước bên dòng sông nhỏ, nơi diễn ra một lễ hội lớn. Khắp nơi là ánh sáng lung linh của đèn lồng treo trên cây, những âm thanh náo nhiệt của tiếng cười nói, tiếng sáo du dương vang lên trong không khí lễ hội.

Dòng sông chảy nhẹ nhàng, mặt nước phản chiếu ánh sáng từ hàng trăm ngọn đèn hoa đăng trôi trên đó, tạo nên một khung cảnh như cổ tích. Người dân tấp nập bên bờ sông, thả những chiếc đèn hoa đăng nhỏ xinh với hy vọng những ước nguyện của mình sẽ theo dòng nước mà bay cao, bay xa.

Quân Trường Dạ vốn chỉ muốn đưa Tuyết Ly đến đây để nàng tận hưởng không khí nhộn nhịp của nhân gian. Nàng lúc đầu không mấy hào hứng, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng từ những chiếc đèn hoa đăng, vẻ đẹp thơ mộng ấy đã khiến nàng không khỏi tò mò.

"Người ở đây vì sao ai cũng thả đèn vậy?" nàng hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên.

Quân Trường Dạ nhìn nàng, ánh mắt thấp thoáng ý cười, rồi dịu dàng đáp:
"Đó là phong tục của nhân gian, thả đèn để cầu nguyện cho những điều tốt đẹp. Nguyện vọng của họ sẽ được dòng sông mang đi, và trời cao sẽ chứng giám."

Nghe vậy, Tuyết Ly liền nheo mắt, giọng nói pha chút tò mò:
"Thật sao? Vậy ta cũng muốn thử."

Quân Trường Dạ bật cười, dẫn nàng đến một quầy bán đèn hoa đăng. Hắn cẩn thận chọn một chiếc đèn có hình dáng hoa sen và đưa cho nàng.

Giữa ánh sáng dịu dàng của đèn lồng treo khắp bờ sông, Quân Trường Dạ và Tuyết Ly cùng nhau đứng bên dòng nước lặng lẽ. Mặt sông phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ những ngọn đèn hoa đăng đang trôi chậm rãi, tạo nên khung cảnh mộng mơ như trong tranh.

Tuyết Ly khẽ nghiêng đầu, ánh mắt long lanh ánh lên vẻ tò mò, rồi nhẹ giọng hỏi:
"Ca ca, ngươi có nguyện ước gì không?"

Quân Trường Dạ bật cười, giọng nói vừa dịu dàng vừa mang chút ý trêu chọc:
"Ca ca không cần điều gì đặc biệt. Nhưng còn A Tuyết của ta thì sao? Có điều gì muốn ước không? Nói cho ca ca biết, ca ca sẽ thay muội thực hiện."

Tuyết Ly lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt trong veo như mặt nước phản chiếu ánh sáng, rồi khẽ mỉm cười. Một lát sau, nàng nhẹ nhàng đáp:
"Vậy ta ước... ca ca, cha, và Ngạo Nhân cô cô luôn bình an, khỏe mạnh."

Quân Trường Dạ khựng lại một chút khi nghe những lời đơn thuần nhưng chân thành ấy từ Tuyết Ly. Hắn nhìn nàng, ánh mắt ánh lên tia dịu dàng không thể che giấu, như thể trái tim hắn vừa bị một điều gì đó mềm mại chạm đến.

"Ước nguyện của muội đơn giản vậy sao?" Hắn cười, nhưng giọng nói đã trở nên ấm áp hơn, không còn sự trêu đùa như thường ngày. "Muội không muốn cầu gì cho bản thân mình sao, A Tuyết?"

Tuyết Ly nghiêng đầu, khẽ mỉm cười, vẻ mặt thoáng chút ngây thơ nhưng cũng ẩn chứa sự kiên định. "Ta vốn không cần gì cả. Chỉ cần những người ta yêu thương luôn bình an, đó là điều ta mong muốn nhất."

Hắn nhìn nàng thật lâu, rồi cầm lấy chiếc đèn hoa đăng trong tay, nhẹ nhàng đặt vào dòng nước cùng nàng. Những ngón tay hắn khẽ chạm vào tay nàng, không hề vội vã nhưng lại đủ để tạo nên một sự kết nối đầy ý nghĩa.

"Được rồi, lời cầu nguyện của muội, ca ca sẽ ghi nhớ. Chỉ cần ta còn ở đây, ta sẽ làm mọi cách để điều đó thành hiện thực."

Chiếc đèn hoa đăng nhẹ nhàng trôi theo dòng nước, ánh sáng nhỏ bé ấy như mang theo lời nguyện ước của Tuyết Ly đi xa, hòa vào bầu trời đầy sao và dòng sông tĩnh lặng. Quân Trường Dạ và Tuyết Ly đứng bên nhau, lặng lẽ ngắm nhìn dòng nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh, như thể cả hai đang chia sẻ một khoảnh khắc chỉ thuộc về riêng họ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz