Kiếp trước 5
Vì chiến sự biên quan căng thẳng, Quân Trường Dạ buộc phải ra trận. Nghe tin này, Tuyết Ly lo lắng không yên, bởi nàng hiểu rõ chiến trường tàn khốc đến mức nào. Dẫu vậy, Quân Trường Dạ vẫn xoa đầu nàng, ánh mắt dịu dàng như muốn xua tan mọi bất an.
"Chờ ca ca trở về, nhất định sẽ mang sính lễ đến Đại Hoang để xin cưới A Tuyết."
Tuyết Ly mím môi, giả vờ hờn dỗi: "Chưa chắc cha ta đã đồng ý đâu. Người nhất định sẽ dạy dỗ chàng một trận cho mà xem." Dù nói vậy, nàng vẫn lặng lẽ làm bùa bình an, rót yêu lực của mình vào đó, hy vọng có thể bảo vệ hắn bình an trên chiến trường.
Khi Quân Trường Dạ đi rồi, mỗi ngày Tuyết Ly đều ngồi trước cửa Dạ Vương phủ, lặng lẽ chờ đợi hoặc lui về Hoè Giang cốc bên cạnh Ly Luân để tìm chút bình yên. Nhưng tin tức từ biên ải càng khiến nàng thêm bất an: Tây Bắc hung hãn và ác liệt, khiến chiến sự kéo dài đến ba năm mới có thể kết thúc.
Ba năm chờ đợi, tưởng như đã thấy được ánh sáng nhưng sóng gió lại ập đến kinh thành. Trong lúc Quân Trường Dạ còn ở biên cương, Quân Ngọc mưu phản, giả truyền thánh chỉ nhằm chiếm đoạt ngai vàng. Gã còn bày mưu tính kế, sai người giả truyền tin chiến thắng trở về để dụ Tuyết Ly vào bẫy.
"Hắn hiện đang ở hoàng cung, muốn nhờ ta chuyển lời đến cô nương," ả nha hoàn của Quân Ngọc nói, ánh mắt đầy mưu mô.
Nghe vậy, Tuyết Ly không chút nghi ngờ, vội đi theo. Nhưng khi cánh cửa hoàng cung nặng nề khép lại, nàng cũng không hay biết rằng, đó chính là lúc vận mệnh của nàng và Quân Trường Dạ khép lại mãi mãi.
Bước vào hoàng cung, Tuyết Ly cảm thấy một luồng áp lực vô hình đè nặng, yêu lực trong cơ thể nàng như bị thứ gì đó kiềm chế. Chưa kịp hiểu chuyện gì, một lưỡi kiếm sắc lạnh bất ngờ đâm xuyên qua cơ thể nàng. Nàng khuỵu xuống, máu thấm đỏ y phục trắng muốt. Yêu lực của nàng lúc này hoàn toàn bất lực, không thể chống đỡ.
Quân Ngọc chậm rãi bước tới, gương mặt đầy vẻ đắc ý. Gã cất giọng vang dội:
"Dạ Vương cấu kết với yêu quái mưu sát tiên hoàng! Giờ trẫm đã lên ngôi, nhất định phải xử tử Dạ Vương để báo thù. Còn yêu nghiệt này, giao cho quốc sư xử lý!"
Từ phía sau, lão quốc sư bước ra, cúi mình tuân lệnh, ánh mắt gã nhìn Tuyết Ly đầy tham lam như kẻ săn mồi đã tóm được con mồi quý giá. Tuyết Ly run rẩy, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng gượng đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Quân Ngọc.
"Ngươi nói dối! Chính ngươi là kẻ chủ mưu! Cớ gì lại đổ hết lên đầu chúng ta?" Nàng hét lớn, giọng nói tràn đầy căm phẫn
Lời nàng vừa dứt, các quan viên lập tức xì xào bàn tán:
"Không ngờ Dạ Vương lại cấu kết với yêu quái để soán ngôi! Thật may có nhị hoàng tử kịp thời chấn chỉnh triều cương."
"Yêu quái này tuy xinh đẹp, nhưng tâm địa độc ác, thật là nguy hiểm."
"Yêu quái thì có gì tốt đẹp? Tất cả đều là bọn dơ bẩn, hiểm ác, Dạ Vương thật đáng tội chết!"
Tuyết Ly ngỡ ngàng, lặng người trước những ánh mắt khinh miệt, những lời lẽ cay nghiệt không ngừng đổ xuống nàng và Quân Trường Dạ. Đây là lần đầu tiên nàng đối diện với sự hiểm ác của lòng người, thứ mà nàng chưa từng biết đến, bởi nàng luôn được Quân Trường Dạ và Ly Luân bảo vệ kĩ càng
Nàng nhận ra sự tàn nhẫn của nhân gian có thể vượt xa những gì nàng từng tưởng tượng ,trong đôi mắt mơ hồ của nàng lúc này, thế gian dường như chỉ còn lại bóng tối.
Lão quốc sư đưa Tuyết Ly xuống địa lao, nơi lạnh lẽo và ẩm thấp đến rợn người. Gã không chút do dự dùng 72 cây đinh trấn hồn, ghim sâu vào cơ thể nàng, từng chiếc đinh như rút đi từng mảnh linh hồn, khiến nàng đau đớn đến tận cùng. Yêu lực của nàng hoàn toàn bị phế bỏ, thân thể yếu ớt, không còn sức kháng cự.
Cùng lúc đó, Quân Trường Dạ dẫn đại quân khải hoàn hồi kinh. Trời bất ngờ đổ mưa lớn, từng hạt mưa nặng nề như báo hiệu một tai họa đang ập tới. Quân Ngọc bước ra nghênh đón, trên tay cầm một thánh chỉ giả, giọng điệu giả nhân giả nghĩa:
"Dạ Vương cấu kết với yêu nghiệt mưu sát tiên đế. Nay trẫm lên ngôi, quyết định thanh trừng Dạ Vương để an ủi linh hồn phụ hoàng."
Nghe vậy, Quân Trường Dạ kinh hoàng, ánh mắt đầy phẫn nộ và không thể tin nổi.
"Ngươi nói bậy! Ta không tin những lời quỷ quái của ngươi!"
Quân Ngọc không tranh cãi, chỉ ném một thanh kiếm xuống trước mặt hắn, lạnh lùng nói:
"Thất đệ, đệ biết phải làm gì rồi. Ta cũng không muốn mang tiếng huynh đệ tương tàn."
Quân Trường Dạ cười nhạt, ánh mắt đầy khinh miệt:
"Ngươi nằm mơ!"
Các binh lính trung thành phía sau hắn lập tức giơ vũ khí, đồng loạt nhắm về phía Quân Ngọc. Nhưng đối mặt với mối đe dọa, gã chỉ cười nhếch mép, giọng nói đầy toan tính:
"Thất đệ, đừng manh động. Yêu nghiệt mà đệ luôn muốn bảo vệ, hiện đang bị ta phong tỏa yêu lực và nhốt dưới địa lao. Nếu đệ không muốn nàng ta chịu thêm đau khổ, hẳn đệ biết mình nên làm gì."
Lời nói của Quân Ngọc như một nhát dao đâm thẳng vào tim Quân Trường Dạ. Hắn hoảng sợ, lòng đầy bất an khi nghĩ đến Tuyết Ly. Hắn biết Quân Ngọc là kẻ tàn nhẫn, sẽ không chừa bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Cuối cùng, hắn chỉ có thể nắm chặt tay, rồi cúi đầu nhặt thanh kiếm dưới chân, ánh mắt tràn đầy bi thương.
"Ta đầu hàng... Chỉ xin ngươi tha cho A Tuyết."
Quân Ngọc nhìn hắn, ánh mắt đắc ý, nhưng không nói gì thêm. Quân Trường Dạ cầm chặt thanh kiếm, từng bước chậm rãi đưa lưỡi kiếm lạnh lẽo hướng về chính mình.
"Xin lỗi, A Tuyết... Ca ca không thể trở về cưới nàng được rồi..."
Lời nói nghẹn ngào vừa dứt, hắn dùng toàn lực đâm thẳng thanh kiếm vào ngực mình. Máu đỏ hòa lẫn với mưa, thân hình mạnh mẽ của hắn từ từ gục xuống. Trong khoảnh khắc cuối cùng, hình bóng Tuyết Ly hiện lên trong tâm trí hắn, nụ cười của nàng là điều duy nhất hắn mang theo rời khỏi thế gian này
Trong địa lao ẩm thấp, Tuyết Ly bị hành hạ đến mức hơi thở trở nên yếu ớt. Nội đan của nàng đã bị lão quốc sư rút ra, biến nó thành thuốc cho nhi tử của lão, khiến cơ thể nàng gần như kiệt quệ. Trong cơn mê man, tiếng bàn tán của đám binh lính vọng vào tai nàng:
"Ngươi nghe chưa? Bệ hạ đã thanh trừng Dạ Vương rồi."
"Phải, nghe nói Dạ Vương vì yêu nghiệt mà chết. Yêu nghiệt đó cũng chỉ có chút nhan sắc, vậy mà Dạ Vương cao quý lại dám hy sinh vì nàng ta. Đúng là đáng đời!"
Nghe những lời đó, Tuyết Ly cố mở mắt, giọng thều thào:
"Các ngươi... nói gì? Ai chết cơ?"
Một tên lính nhếch mép, bước tới đạp mạnh vào nàng, giọng lạnh lùng:
"Chính bệ hạ đã giết Dạ Vương làm gương. Cả ngươi và hắn đều đáng chết!"
Lời nói như sét đánh ngang tai, Tuyết Ly cứng đờ người. Nỗi đau thể xác không thể so sánh với cơn đau xé lòng khi nghe tin Quân Trường Dạ đã chết. Mắt nàng mờ dần, nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt nhợt nhạt.
Ở Hoè Giang cốc, Ly Luân đang tĩnh tâm thì cảm nhận được luồng yêu khí của con gái mình đang suy yếu đến mức nguy hiểm. Không chút do dự, hắn lập tức xác định vị trí của nàng và dùng yêu lực dịch chuyển tới.
Đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến hắn tức giận đến cực điểm. Con gái luôn xinh đẹp, kiêu ngạo của hắn giờ đây toàn thân bê bết máu, mái tóc trắng bạc vốn được tết gọn gàng nay bẩn thỉu và rối tung. Cơ thể nàng gần như tan biến, dấu hiệu rõ ràng của một yêu quái sắp chết.
Trong cơn thịnh nộ, Ly Luân không kìm chế được, một tay giết sạch toàn bộ những kẻ có mặt tại địa lao. Không ai thoát khỏi cơn giận dữ của hắn. Xong xuôi, hắn bế Tuyết Ly vào lòng, đôi mắt đỏ rực đầy đau đớn.
Tuyết Ly yếu ớt dựa vào vai cha, giọng nói mỏng manh như gió thoảng:
"Cha... lạnh quá... Con muốn về nhà... Hóa ra cảm giác sắp chết là thế này..."
Ly Luân siết chặt nàng vào lòng, giọng nói trầm đục nhưng chứa đầy quyết tâm:
"A Tuyết, đừng sợ. Cha sẽ không để con có chuyện gì đâu. Dù phải trả giá thế nào, ta cũng sẽ cứu con."
Ánh mắt của Ly Luân rực lên sự căm hận và đau lòng khi nhìn con gái mình đang dần mất đi sự sống. Trong lòng hắn, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất bằng mọi giá phải cứu sống con bé
Ly Luân đưa Tuyết Ly đến Côn Luân trong cơn mưa tuyết lạnh giá. Tại nơi sơn đạo quanh co, lão Sơn thần Anh Chiêu xuất hiện. Gặp lại hắn, ánh mắt Anh Chiêu thoáng qua những cảm xúc phức tạp. Năm xưa, Ly Luân vì chấp niệm của mình đã phá hủy Bạch Trạch lệnh, gây ra đại nạn cho Đại Hoang, khiến ông không thể tha thứ.
Nhưng khi nhìn thấy Ly Luân ôm một cô nương toàn thân yếu ớt, gần như sắp tan biến, trái tim ông không khỏi dao động. Ly Luân bước tới, quỳ gối trước mặt ông, giọng nói khàn đặc:
"Anh Chiêu, ta biết năm xưa ta đã phạm phải những sai lầm không thể tha thứ. Ta không cầu ngươi tha thứ, cũng không cầu ngươi giúp ta... Chỉ xin ngươi hãy cứu lấy nữ nhi của ta."
Ánh mắt của Anh Chiêu thoáng đau xót. Hoè quỷ Ly Luân kiêu ngạo ngày nào nay lại cúi đầu chỉ vì mạng sống của đứa con gái. Anh Chiêu thở dài, chậm rãi gật đầu:
"Đưa nàng vào đi."
Ly Luân vội vàng bế Tuyết Ly vào trong. Nhìn cô nương trước mắt với cơ thể yếu ớt, yêu khí gần như tan biến, nội đan bị rút cạn, Anh Chiêu không giấu nổi sự kinh ngạc. Đôi tay già nua của ông run rẩy khi chạm vào nàng, giọng ông nghẹn lại:
"Muốn cứu nàng... chỉ có cách lấy mạng đổi mạng. Ly Luân, ngươi hiểu rõ điều này chứ? Nếu làm vậy, ngươi cũng sẽ vĩnh viễn tan biến."
Ly Luân không hề ngạc nhiên, vẻ mặt bình thản như đã sớm đoán trước. Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Tuyết Ly, đang bất tỉnh trong tay mình.
"Ta biết."
Anh Chiêu siết chặt tay, ánh mắt đầy bất lực và phẫn nộ:
"Ngươi thật cố chấp, Ly Luân! Nàng là con ngươi, nhưng còn chính ngươi thì sao? Đại Hoang vẫn cần ngươi, thiên địa này cần ngươi!"
Ly Luân lắc đầu, ánh mắt đầy kiên định:
"Không ai cần ta cả. Nhưng nàng cần. Nếu không còn nàng, ta tồn tại để làm gì?"
Không chần chừ thêm, Ly Luân đặt Tuyết Ly xuống giường đá, từng động tác cẩn thận như sợ nàng tan biến bất cứ lúc nào. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, tay kết ấn, miệng niệm chú ngữ cổ xưa.
Trận pháp bắt đầu sáng rực lên, ánh sáng bạch quang bao phủ cả căn phòng. Yêu lực của Ly Luân bùng lên mạnh mẽ, dâng trào như sóng dữ, từng chút một truyền vào cơ thể Tuyết Ly. Mỗi dòng yêu lực chảy đi, thân thể của hắn dần trở nên mờ nhạt.
Anh Chiêu đứng bên, lòng đau như cắt nhưng không thể làm gì ngoài việc giám sát trận pháp.
Ly Luân khẽ vuốt mái tóc bạc của Tuyết Ly lần cuối, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng:
"A Tuyết, con phải sống, sống thật tốt. Đừng hận cha, cha chưa bao giờ hối hận khi làm tất cả vì con..."
Câu nói dần tan vào không gian khi thân hình Ly Luân biến mất hoàn toàn, để lại ánh sáng ấm áp bao phủ Tuyết Ly. Dưới ánh sáng đó, hơi thở của nàng dần trở nên đều đặn hơn, làn da tái nhợt dần hồng hào trở lại. Nhưng từ nay, nàng sẽ không bao giờ thấy được người cha luôn yêu thương mình nữa.
Anh Chiêu lặng lẽ nhìn ánh sáng tàn dần, lòng nặng trĩu. Ông thầm thở dài, nhìn về phía Tuyết Ly, trong lòng tự nhủ:
Ly Luân, ngươi thật là một kẻ ngốc... nhưng cũng là một người cha vĩ đại.
Khi tỉnh dậy, Tuyết Ly nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ. Ánh sáng dịu nhẹ từ khung cửa sổ rọi vào, khiến căn phòng thêm ấm áp. Một ông lão trông hiền từ bước tới, giọng nói nhẹ nhàng:
"Hiện tại con vẫn còn rất yếu, hãy nghỉ ngơi thêm chút nữa."
Tuyết Ly cảm nhận được yêu lực trong cơ thể mình và nội đan quen thuộc. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nàng run rẩy hỏi:
"Cha ta đâu? Ta muốn gặp cha ta."
Ánh mắt của ông lão thoáng buồn, nhưng ông chỉ im lặng. Tuyết Ly từ chối tin vào những gì đang dấy lên trong lòng. Nàng tự nhủ cha nàng là Đại yêu của Đại Hoang, làm sao có thể xảy ra chuyện được.
Nàng bước xuống giường, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng đôi chân run rẩy không ngăn được quyết tâm của nàng. Giọng nàng nghẹn ngào:
"Cha ta chắc chắn đang ở Hoè Giang cốc chờ ta. Ta phải về nhà!"
Không ai ngăn cản được nàng. Tuyết Ly loạng choạng rời khỏi nơi đó, Anh Chiêu chỉ biết âm thầm theo sau để đảm bảo nàng không gặp nguy hiểm.
Khi về đến Hoè Giang cốc, cảnh vật vẫn quen thuộc như xưa. Tuyết Ly chạy thẳng vào trong, trái tim đập thình thịch, ánh mắt ngập tràn hy vọng. Và rồi, nàng nhìn thấy bóng dáng của Ly Luân đứng đó, tựa như mọi thứ vẫn nguyên vẹn.
"Cha!" Nàng bật khóc, chạy đến ôm lấy hắn nhưng khi nàng chạm vào, cơ thể hắn chỉ là một ảo ảnh. Bàn tay nàng xuyên qua hình dáng ấy.
Đó chỉ là tàn hồn cuối cùng mà Ly Luân để lại, để nói lời tạm biệt với nàng.
Ly Luân nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng, tràn đầy tiếc nuối:
"A Tuyết, ta phải đi rồi. Sau này, con phải học cách chăm sóc bản thân, phải biết phân biệt ai tốt, ai xấu. Không phải ai cũng tốt như Quân Trường Dạ. Con nhất định phải sống vui vẻ."
Tuyết Ly quỳ xuống, nước mắt rơi không ngừng. Nàng cầu xin trong tuyệt vọng:
"Cha, con sai rồi... Con không nên vì tò mò mà đến nhân gian. Tất cả là lỗi của con. Con xin người, đừng biến mất... đừng rời xa con mà..."
Ly Luân cúi xuống, ánh mắt tràn đầy yêu thương, dù hình dáng hắn ngày càng mờ nhạt. Hắn khẽ mỉm cười:
"Ngốc à, đây không phải lỗi của con. Ta tự nguyện. Chỉ cần con sống tốt, đó là điều ta mong muốn nhất."
Hình ảnh của Ly Luân tan biến vào ánh sáng, để lại Tuyết Ly gào khóc trong đau đớn. Cả Hoè Giang cốc dường như rung lên bởi tiếng khóc xé lòng của nàng.
Hình ảnh của Ly Luân tan biến vào ánh sáng, để lại Tuyết Ly gào khóc trong đau đớn. Cả Hoè Giang cốc dường như rung lên bởi tiếng khóc xé lòng của nàng . Trong nàng bùng lên cơn hận thù mãnh liệt bây giờ nàng chỉ muốn khiến tất cả kẻ hại nàng trả giá . Bỗng có một làn khói đen xuất hiện trước mắt nàng , giọng nói trầm khàn " Thú vị , bản tôn bị phong ấn bao năm nay lại vì oán hận mãnh liệt của ngươi mà được hồi sinh "
"Ngươi có muốn báo thù không?" Làn khói đen cuộn lại thành một hình dáng mơ hồ, ánh sáng đỏ rực lóe lên như đôi mắt quỷ. "Ta cảm nhận được trong ngươi nỗi oán hận mãnh liệt. Nếu muốn, ta có thể cho ngươi sức mạnh. Đổi lại... ngươi phải trả một cái giá."
"Ngươi muốn ta trả giá gì?" Tuyết Ly cất tiếng, giọng nói khàn khàn đầy quyết tâm. Ánh mắt nàng tràn ngập sự tuyệt vọng xen lẫn khát khao báo thù. Nàng siết chặt tay, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay đến rỉ máu. Trong đôi mắt nàng, ánh sáng của sự sống đã bị bóng tối nuốt chửng.
Làn khói đen vẫn lơ lửng trước mặt, âm thanh thì thầm như tiếng ma quỷ mời gọi:
"Ngươi còn gì để mất? Hãy để nỗi đau của ngươi dẫn đường. Ngươi muốn báo thù, muốn bọn chúng trả giá cho những gì đã gây ra... Ta có thể biến điều đó thành hiện thực."
Tuyết Ly ngẩng đầu lên, giọng nàng khàn đặc nhưng đầy quyết tâm:
"Ta muốn sức mạnh... Nhưng nếu ngươi muốn lấy mạng ta, hãy quên đi. Ta sẽ không chết trước khi tất cả những kẻ đó phải trả giá."
Làn khói đen cười lớn, âm thanh vang vọng khắp Hoè Giang cốc:
"Ngươi quả nhiên có khí chất của kẻ sẽ khuấy đảo thiên hạ! Không cần ngươi phải chết, chỉ cần một phần linh hồn của ngươi để làm giao kèo. Đổi lại, ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh đủ để quét sạch tất cả kẻ thù."
Nói rồi, khói đen cuộn lại thành một bàn tay, vươn ra trước mặt Tuyết Ly. "Đặt tay ngươi vào đây, giao kèo lập tức có hiệu lực."
Tuyết Ly nhìn bàn tay đó, lòng ngổn ngang giữa những cảm xúc mâu thuẫn. Nhưng hình ảnh Quân Trường Dạ đổ gục trong mưa, máu nhuộm đỏ đất trời, cùng tiếng cười man rợ của Quân Ngọc hiện lên rõ mồn một trong tâm trí nàng và hình ảnh cha nàng tan biến trước mắt. Nàng nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi vươn tay ra chạm vào bàn tay của làn khói đen.
Lập tức, một luồng sức mạnh mãnh liệt tràn vào cơ thể nàng, như hàng ngàn ngọn lửa thiêu đốt bên trong. Toàn thân Tuyết Ly run lên, đôi mắt nàng biến thành màu đỏ như máu, và những hoa văn đen kỳ dị lan ra khắp làn da. Làn khói đen cười mãn nguyện:
"Tốt lắm! Từ giờ trở đi, ngươi sẽ không còn là yêu nữ yếu đuối bị coi khinh. Hãy sử dụng sức mạnh của ngươi để giành lại tất cả những gì đã mất!"
Tuyết Ly đứng lên, mái tóc trắng bay tung trong gió, ánh mắt tràn đầy sự căm hận . Nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, nơi cung điện nguy nga của Quân Ngọc vẫn đứng sừng sững, lạnh lùng như một kẻ chiến thắng.
"Quân Ngọc, hãy chờ xem ta sẽ khiến ngươi nếm trải từng giây phút đau khổ."
Nàng quay người bước đi, bóng dáng nhỏ bé nhưng chứa đựng sức mạnh hủy diệt, từng bước từng bước rời khỏi Hoè Giang cốc, tiến về phía kinh thành. Trong lòng nàng lúc này, chỉ có hai từ duy nhất vang vọng báo thù
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz