Chương 13 Trưởng thành
Triệu Viễn Chu nói ra những lời này, khiến cả căn phòng chìm vào sự im lặng đáng sợ. Ánh mắt của y sắc bén như muốn nhìn thấu tất cả, còn Bạch Cửu thì đứng cứng đờ tại chỗ, sắc mặt tái nhợt. Cậu không dám ngẩng đầu lên, đôi môi khẽ run rẩy nhưng không thể thốt ra lời nào.
Mọi người xung quanh nhìn phản ứng của Bạch Cửu, cảm giác sự im lặng này chính là lời thừa nhận rõ ràng nhất. Trác Dực Thần không thể tin được người anh luôn xem là đệ đệ là gián điệp , đứng bật dậy, giọng nói pha lẫn sự khó tin
"Tiểu Cửu, là thật sao? Đệ đúng là gián điệp của Sùng Võ Doanh? Vì sao... vì sao đệ lại làm vậy?"
Bạch Cửu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhưng vẫn không giấu nổi sự run rẩy:
"Ta... đúng là người của Sùng Võ Doanh. Xin lỗi... vì đã lừa mọi người."
Lời thú nhận như một cú đấm giáng thẳng vào lòng mọi người . Trác Dực Thần lùi lại vài bước, ánh mắt đau đớn như không tin nổi . Văn Tiêu cũng nhíu mày, sự nghi ngờ giờ đã được xác nhận .
Ly Luân, lúc này vẫn ngồi bên cạnh giường Tuyết Ly, ánh mắt trầm xuống . Hắn không lên tiếng, chỉ khẽ siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của con gái mình như để kìm nén cơn giận đang sôi trào trong lòng . Triệu Viễn Chu cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Bạch Cửu
"Tiểu bạch thỏ, ngươi nghĩ ngươi có thể tiếp tục lừa chúng ta sao? Ngươi không nghĩ rằng ta sẽ phát hiện?"
Bạch Cửu cúi đầu thấp hơn, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Cậu cắn môi, một lúc sau mới nghẹn ngào nói
"Ôn Tông Du đã nói... ông ta có cách cứu mẹ ta. Ta không còn lựa chọn nào khác... Nhưng... nhưng thời gian ở đây, ta thật sự đã xem mọi người là gia đình..."
Lời nói này khiến không khí càng thêm nặng nề . Ly Luân đứng dậy, ánh mắt như muốn xuyên thủng Bạch Cửu
"Ngươi nói xem, nếu không phải ngươi thật sự xem chúng ta là gia đình, vậy thì ngươi đã làm những gì trong khoảng thời gian qua ? Ngươi đã cung cấp bao nhiêu thông tin cho Sùng Võ Doanh ?! " Bạch Cửu run rẩy, nước mắt rơi lã chã
"Ta... ta không tiết lộ bất cứ điều gì quan trọng... Ta chỉ làm theo lệnh ban đầu để lấy lòng tin mọi người, nhưng ta không bao giờ muốn làm hại bất kỳ ai... Ta thề!"
Triệu Viễn Chu thở dài, sự giận dữ trong ánh mắt y đã dịu lại phần nào. Y quay sang Ly Luân, khẽ kéo tay hắn
"A Ly, ta nghĩ chuyện này nên tạm gác lại. Chúng ta cần lo cho tiểu Tuyết trước, sau đó mới xử lý tiểu bạch thỏ này."
Ly Luân im lặng một lúc, sau đó gật đầu. Hắn quay lại nhìn Bạch Cửu , ánh mắt tuy đã vơi đi sự lạnh lẽo nhưng sự lạnh lùng vẫn còn đọng lại trong đáy mắt
" Ta không quan tâm ngươi đã làm gì hay lý do của ngươi là gì. Nếu ngươi muốn chuộc lại lỗi lầm, hãy dùng chính mạng sống của mình để bảo vệ những người ở đây."
Bạch Cửu cúi đầu thật sâu, nước mắt chảy dài
"Ta hiểu rồi . Từ giờ, ta sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ mọi người."
Trác Dực Thần nhìn Bạch Cửu, trong lòng ngổn ngang cảm xúc . Cuối cùng , anh thở dài quay lưng đi
" Hy vọng đệ không khiến chúng ta hối hận vì đã tin tưởng đệ . " Triệu Viễn Chu lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Cửu, cuối cùng buông tay, giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ
"Tiểu bạch thỏ, ngươi bị Ôn Tông Du lừa rồi. Nếu muốn biết rõ hơn về mẹ ngươi , hãy đến hỏi Tư Đồ đại nhân " . Nghe vậy, Văn Tiêu khẽ gật đầu, tỏ ý đồng tình
" Phải, chúng ta nên đi gặp Tư Đồ đại nhân để làm rõ mọi chuyện " dứt lời, cả nhóm không chần chừ thêm nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng, tiến thẳng đến chỗ Tư Đồ đại nhân. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng đến kỳ lạ . Chỉ còn lại Triệu Viễn Chu và Ly Luân đứng đó, cả hai lặng lẽ nhìn Tuyết Ly vẫn đang nằm ngủ say trên giường . Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc , Ly Luân cúi đầu , bàn tay siết chặt lấy mép giường, từng ngón tay trắng bệch. Hắn khẽ nói, giọng run rẩy
"A Yếm... ngươi nói xem, có phải ta thật sự quá vô dụng không? Ta... ở thời không kia, ta đã trơ mắt nhìn Tiểu Tuyết gặp nguy hiểm, đi đến kết cục vĩnh viễn tan biến... Ta rõ ràng đã thề rằng sẽ bảo vệ con bé , sẽ không để nó chịu bất kỳ đau khổ nào nữa ... Vậy mà khi con bé tuyệt vọng và đau đớn nhất, ta lại không thể ở bên "
Nỗi đau hiện rõ trong từng lời nói, từng giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt vốn luôn lạnh lùng giờ đây lại đầy bất lực của hắn.
Triệu Viễn Chu đứng lặng trong giây lát, ánh mắt lóe lên nỗi buồn xen lẫn quyết tâm. Y bước tới, đặt tay lên vai Ly Luân, dịu dàng nhưng cũng đầy vững chãi
"A Ly, không phải lỗi của ngươi , tội lỗi lớn nhất phải là ta . Chính ta là người đã gieo rắc đau thương cho hai người, để rồi sau đó bỏ đi như thể mọi thứ chẳng liên quan đến mình. Nếu không phải lần đầu gặp Tiểu Tuyết ở nhân gian, ta sẽ vĩnh viễn không nhận ra bản thân đã khiến ngươi khổ sở, mệt mỏi đến mức nào " Triệu Viễn Chu cúi xuống ôm lấy Ly Luân , giọng y trầm thấp nhưng chứa đựng sự hối hận sâu sắc
" Ta thề, lần này sẽ không để bất kỳ ai phải chịu đau đớn thêm nữa. A Ly, Tiểu Tuyết... Ta sẽ bảo vệ cả hai , để bi kịch kia mãi mãi không lặp lại."
Ly Luân ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn đầy mâu thuẫn nhìn Triệu Viễn Chu. Nhưng trong sâu thẳm ánh mắt đó, sự tin tưởng vẫn còn hiện hữu trong hắn , hắn không tin Triệu Viễn Chu nhưng hắn tin Chu Yếm của hắn
"Hy vọng ngươi không chỉ nói suông , A Yếm . Nếu bi kịch của kiếp trước tái diễn, ta không biết mình còn có thể gượng dậy được nữa hay không " . Triệu Viễn Chu khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định . Ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt rọi xuống , mang theo chút ánh sáng dịu dàng , tựa như lời hứa hẹn cho một tương lai bình yên hơn .
Đến 10 ngày sau Tuyết Ly mới tỉnh lại , nàng cảm thấy như mình vừa trôi qua một không gian mơ hồ , nơi mọi thứ đều không rõ ràng . Những ký ức mơ hồ chập chờn trong đầu nàng , như một bức tranh mờ nhạt không thể nắm bắt , điều duy nhất nàng có thể nhớ được là một thiếu niên người ấy đã dặn nàng , giọng nói đầy kiên định và dịu dàng "Hãy tiến về phía trước, đừng quay đầu lại " . Thiếu niên ấy mang đến cho nàng một cảm giác vô cùng quen thuộc , như thể nàng đã gặp hắn từ rất lâu, nhưng lại không thể nhớ được cụ thể khi nào, ở đâu
Khi nàng mở mắt, cảm giác trống rỗng trong lòng dâng lên mạnh mẽ . Dù mọi thứ xung quanh vẫn như thế, nhưng cảm giác mất mát lại như một bóng đen đè nặng lên trái tim nàng ,cảm giác ấy không thể diễn tả thành lời , khiến nàng thấy mình như thể vừa đánh mất một điều gì đó vô cùng quan trọng dù không thể nhớ ra điều đấy là gì.
Bước vào phòng, Ly Luân nhìn thấy con gái mình đang nằm trên giường , đôi mắt đẫm lệ . Cảnh tượng ấy khiến hắn hoảng sợ , hắn vội vàng chạy đến bên nàng , khuôn mặt đầy lo âu , thấy Tuyết Ly nhìn mình, đôi mắt nàng đầy nước mắt , trong khoảnh khắc ấy nàng ngẩng đầu nhìn cha và ngay lập tức nàng như tìm thấy điểm tựa vững chãi trong vòng tay ấm áp của hắn , nàng khóc lớn những tiếng nức nở như vỡ vụn trong nghẹn ngào . Ly Luân vội vã ôm lấy tiểu cô nương , giọng nói run rẩy vì lo lắng
"Tiểu Tuyết, không sao cả, có cha ở đây. Con đừng lo, cha sẽ luôn ở bên con. Con có thể nói cho cha nghe không ? Con cảm thấy thế nào ? " Tuyết Ly nghẹn ngào, tiếng nói yếu ớt của nàng vang lên qua làn nước mắt
"Cha... con đột nhiên cảm thấy rất buồn, rất trống rỗng . Con không biết tại sao, nhưng hình như con vừa đánh mất một thứ rất quan trọng, mà con lại không nhớ ra được là gì... tại sao con lại buồn như vậy ? Nước mắt con không thể ngừng được, không thể dừng lại được ..."
Ly Luân lắng nghe con gái, trong lòng hắn cũng tràn đầy cảm xúc đau lòng , hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng , cố gắng xoa dịu nỗi đau mà nàng đang phải trải qua , hắn thở dài giọng nói dịu dàng nhưng mang đầy sự thấu hiểu
"Cha hiểu cảm giác của con lúc này . Đôi khi, những nỗi buồn không cần phải có lý do rõ ràng . Có thể con đang trải qua một cảm giác trống rỗng , có thể là do con đang mệt mỏi, hoặc có điều gì đó trong lòng con mà con chưa nhận ra . Con không cần phải ép buộc mình phải hiểu ngay lập tức , đôi khi chỉ cần để bản thân được khóc , được nhẹ nhõm và cha luôn ở đây, con không cô đơn , cảm xúc này rồi sẽ qua và cha sẽ luôn bên con. Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp hơn."
Ly Luân từ từ lấy ra một cây sáo bạch ngọc, cây sáo mà A Dạ đã từng nhờ hắn đưa lại cho Tuyết Ly. Cây sáo này không chỉ là một đồ vật bình thường, mà là một ký ức, là sự gắn kết với những gì nàng đã trải qua, dù ký ức đó mơ hồ và phai nhạt dần theo thời gian. Hắn nhẹ nhàng đặt cây sáo vào tay Tuyết Ly, như một cách giúp nàng tìm lại sự kết nối với những gì đã bị mất, hoặc ít nhất là cảm thấy sự ấm áp trong lòng.
"Tiểu Tuyết, cây sáo này là của một người nhờ ta đưa cho con . Nó là một phần quan trọng trong quá khứ của con , mặc dù ký ức có thể mờ nhạt nhưng những gì thực sự quan trọng sẽ luôn ở lại sâu trong trái tim con."
Tuyết Ly nhìn cây sáo trong tay mình, cảm giác như có một làn sóng cảm xúc dâng trào trong lòng . Nàng không thể nhớ rõ ràng vì sao nhưng lại cảm thấy nó rất quen thuộc. Những hoa văn tinh xảo khắc trên thân sáo như kể lại một câu chuyện mà nàng đã quên, một câu chuyện cũ mà có thể nàng đã từng sống qua. Những ngón tay của nàng nhẹ nhàng vuốt lên từng vết khắc, và nước mắt lại chảy xuống không ngừng. Nàng muốn nhớ, muốn tìm lại những gì đã mất, nhưng lại không thể.
"Người đó... là ai vậy cha? Vì sao con cảm giác như đã từng gặp, nhưng lại không thể nhớ ra?" Nàng hỏi, giọng đầy băn khoăn và ngỡ ngàng.
Ly Luân im lặng một chút, rồi siết chặt vai nàng, đôi mắt hắn thoáng nét buồn. Giọng nói của hắn vẫn dịu dàng, nhưng có chút nghẹn ngào:
"Người đó là một phần quan trọng trong cuộc đời con . Nhưng có lẽ... giờ đây điều tốt nhất là để ký ức ấy ngủ yên. Con đừng lo, hãy sống vì hiện tại, vì tương lai của con. Những gì thuộc về con, nếu thực sự quan trọng, sẽ trở lại với con vào đúng thời điểm."
Tuyết Ly lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn cha, trong mắt nàng là sự bối rối và tiếc nuối. Nàng vẫn không thể quên đi cảm giác mất mát trong lòng, nhưng lời nói của cha nàng như một lời động viên , như một ánh sáng chiếu rọi vào tâm hồn nàng, cho nàng sức mạnh để tiếp tục bước đi.
"Cha, nếu như con không thể nhớ lại, liệu con có đánh mất điều gì quan trọng mãi mãi không?" Tuyết Ly hỏi với giọng đầy lo lắng.
Ly Luân nhẹ nhàng mỉm cười, vỗ về mái tóc nàng
"Sao có thể chứ , con gái của cha, không phải mọi thứ đều cần phải được ghi nhớ . Nếu con cảm thấy trống rỗng, hãy để thời gian lấp đầy . Con gái của cha rất mạnh mẽ ,cha tin rằng bản thân con sẽ tìm ra điều mình cần."
Tuyết Ly khẽ gật đầu, cố gắng lau đi những giọt nước mắt. Nàng ôm cây sáo vào lòng, cảm nhận được hơi ấm từ cha. Dù ký ức có phai nhạt, nhưng tình yêu và sự che chở của cha là điều duy nhất không thể nào phai mờ.
"Con sẽ cố gắng, cha à. Con sẽ bước tiếp , sẽ tiến không quay đầu lại về phía sau nữa." Giọng nàng vang lên, lần này không còn sự sợ hãi hay bối rối, mà là sự quyết tâm.
Ly Luân mỉm cười, trong ánh mắt hắn có niềm tự hào , đây chính là con gái hắn . Ly Luân biết con gái mình sẽ tìm thấy con đường riêng, dù con đường ấy có khó khăn đến đâu nhưng chắc chắn con bé sẽ không từ bỏ . Hắn và Chu Yếm sẽ luôn ở đây, không bao giờ rời xa nàng.
Bạch Cửu bước vào, ánh mắt lóe lên sự vui mừng khi thấy Tuyết Ly đã tỉnh lại. Nhưng ngay sau đó, sự vui mừng ấy nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ ngượng ngùng và xấu hổ , cậu đứng khựng lại trước cửa, bàn tay siết chặt góc áo như không biết nên làm gì tiếp theo. Đôi mắt đỏ hoe của cậu nhìn về phía Tuyết Ly, như muốn nói điều gì đó nhưng lại không dám mở lời.
Tuyết Ly ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Cửu đang đứng đó, ánh mắt nàng thoáng chút bất ngờ. Nàng khẽ mỉm cười, nụ cười yếu ớt nhưng chân thành
"Cửu ca, huynh đến rồi sao? Cảm ơn huynh và mọi người đã chăm sóc muội "
Câu nói ấy khiến Bạch Cửu cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua tim mình , nhưng đồng thời nó cũng khiến cậu càng thêm day dứt. Cậu bước từng bước chậm rãi vào phòng, đứng cách giường của Tuyết Ly một khoảng vừa đủ, không dám tiến gần hơn. Cậu cúi đầu, giọng nói mang theo sự áy náy và tự trách:
"Tiểu Tuyết... ta... ta không đáng để muội gọi là Cửu ca nữa. Là ta đã khiến mọi người thất vọng, nếu ta không giấu diếm thân phận của mình , không nghe theo Ôn Tông Du... có lẽ mọi chuyện đã không tệ thế này."
Tuyết Ly ngạc nhiên khi nghe cậu nói vậy. Nàng nhìn vẻ mặt đầy áy náy của Bạch Cửu, khẽ nghiêng đầu giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc
"Cửu ca, huynh đang nói gì vậy? Ai trong chúng ta chưa từng phạm sai lầm chứ? Điều quan trọng không phải là huynh đã sai ở đâu, mà là huynh đã lựa chọn sửa chữa thế nào. Muội không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu huynh vẫn đứng ở đây thì huynh đã chọn cách ở lại.
Những lời nói ấy như một mũi tên bắn thẳng vào lòng Bạch Cửu, khiến cậu không cầm được nước mắt. Cậu quỳ xuống đất, cúi đầu thật thấp giọng nói run rẩy:
"Tiểu Tuyết, ta sẽ không bao giờ để muội và mọi người phải chịu tổn thương nữa. Ta biết ta đã làm sai, nhưng ta sẽ dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ muội, bảo vệ tất cả mọi người! "
Tuyết Ly nhìn cậu, ánh mắt nàng dịu lại. Nàng khẽ nghiêng người về phía trước, đưa bàn tay đặt lên vai Bạch Cửu.
"Cửu ca, muội tin huynh. Đừng tự trách nữa, được không? Nếu huynh vẫn đứng ở đây, thì huynh vẫn là một phần của gia đình này."
Bạch Cửu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng, không nói nên lời. Từ phía sau, Ly Luân trầm ngâm nhìn cảnh tượng này, đôi mắt hắn thoáng chút phức tạp, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo sự lạnh lùng và uy hiếp
"Bạch Cửu, ta không quan tâm ngươi đã sai lầm thế nào. Nhưng từ giờ, mọi hành động của ngươi sẽ phải chứng minh rằng ngươi thật sự hối lỗi. Nếu ngươi không giữ được lời hứa , ta sẽ không tha cho ngươi
Bạch Cửu lập tức cúi đầu, giọng nói kiên định:
"Đại yêu , ta hiểu. Từ giờ, ta sẽ không để bất kỳ ai phải thất vọng nữa."
Tuyết Ly khẽ mỉm cười khi thấy Bạch Cửu quyết tâm như vậy. Nàng ôm chặt cây sáo trong tay, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Trong lúc đó, ánh trăng ngoài cửa sổ lại chiếu xuống, soi sáng cả căn phòng
Ly Luân đứng lặng một lúc, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Tuyết Ly. Dù nàng vẫn còn vẻ xanh xao vì mới tỉnh lại sau hôn mê, nhưng ánh mắt kiên định và thái độ trầm tĩnh của nàng lại khiến hắn nhận ra một điều: con gái hắn dường như đã trưởng thành.
Hắn bước đến gần, khẽ đặt tay lên vai nàng. Giọng nói của hắn dịu dàng nhưng mang theo chút buồn bã:
"Tiểu Tuyết, cha cảm thấy con đã khác. Dường như sau lần này, con không còn là tiểu cô nương ngày xưa chỉ biết ở sau lưng cha khi bị các yêu quái tìm đến hỏi tội nữa "
Tuyết Ly ngẩng đầu nhìn cha, ánh mắt nàng thoáng chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó lại trở nên trầm lắng. Nàng khẽ nắm lấy bàn tay cha, giọng nói mềm mại nhưng chắc chắn:
"Cha, có lẽ con đã thay đổi thật rồi. Trong khoảng thời gian vừa qua, dù con không nhớ rõ những gì đã xảy ra, nhưng con cảm giác mình đã mất đi điều gì đó rất quan trọng... và chính cảm giác đó đã dạy con một bài học. Con không thể mãi yếu đuối như trước nữa . Cha, con muốn mạnh mẽ hơn, để bảo vệ những người con yêu thương, và để không trở thành gánh nặng cho cha."
Nghe những lời ấy, trái tim Ly Luân như bị bóp nghẹt. Hắn vừa tự hào, vừa đau lòng. Tự hào vì con gái mình đã trưởng thành, nhưng đau lòng vì sự trưởng thành ấy lại phải đánh đổi bằng những nỗi đau mà nàng đã trải qua ở kiếp trước , dù cho bây giờ nàng không nhớ gì cả
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tuyết Ly vào lòng, bàn tay to lớn vuốt nhẹ mái tóc nàng. Giọng nói của hắn trầm thấp, mang theo sự yêu thương vô bờ bến:
"Tiểu Tuyết, con không bao giờ là gánh nặng của cha. Con là niềm tự hào lớn nhất của cha, từ trước đến giờ đều như vậy. Cha không biết trong giấc mơ của con đã xảy ra những gì, nhưng nếu con muốn trở nên mạnh mẽ hơn, cha sẽ tôn trọng quyết định của con. Chỉ cần con nhớ một điều: bất kể con có trở thành ai, bất kể con có mạnh mẽ đến đâu, con vẫn luôn là con gái nhỏ của cha . Và cha sẽ luôn ở đây sẽ luôn ủng hộ , bảo vệ con."
Tuyết Ly tựa vào vòng tay cha, cảm nhận được hơi ấm và tình yêu thương bao la của hắn. Nàng khẽ gật đầu, giọng nói run run nhưng tràn đầy quyết tâm
"Cha, con hứa với cha. Từ giờ, con sẽ trở nên cường đại hơn , không chỉ vì cha mà còn vì con, vì những người con yêu thương. Cha đừng lo, con nhất định sẽ không làm cha thất vọng."
Ly Luân siết chặt vòng tay, ánh mắt hắn dịu dàng nhưng lại thoáng nét xót xa.
"Tiểu Tuyết, cha chưa bao giờ thất vọng về con cả. Hãy cứ là chính mình, và nhớ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, con không bao giờ cô đơn. Cha luôn ở đây, con gái của cha."
Tuyết Ly gật đầu, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm và ấm áp. Nàng biết, dù con đường phía trước có khó khăn thế nào, nàng cũng không còn sợ hãi nữa, vì nàng có cha , có phụ thân , có Anh Lỗi thúc , Anh Chiêu gia gia và cả mọi người trong Tập Yêu Ty luôn bên cạnh . Không biết có phải do chăm sóc Tuyết Ly quá kiệt sức không mà Ly Luân thấy tầm mắt mình mờ dần , hắn ngất xỉu trước ánh mắt hoảng hốt của Tuyết Ly và Bạch Cửu
ôn thi mà mắc viết quá 😅. Tui định triển ngoại truyện
1 là cho Tuyết xuyên về kiếp trước để thay đổi kết cục
2 là cho mọi người kiếp trước xuyên đến thời không hiện tại
3 là viết về kiếp trước nhưng mà BE hết từ cha đến con
Mấy bà thích tui triển ngoại truyện nào
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz