ZingTruyen.Xyz

Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 52 : Thế tử , Vân Khanh và cuộc hẹn ở dòng suối nhỏ

jinmyungseo

Lúc phụ nhân Tần thị nhìn thấy Tạ thị và Vân Khanh, hơi cử động thân người, Vi Trầm Uyên vội vàng đi qua đỡ bà, bà muốn đứng dậy chào, Tạ thị thấy bà như thế, nói: "Sức khỏe bà không tốt, không cần khách khí, mau nằm xuống cho đại phu bắt mạch đi."

Tần thị thấy vậy mới lại dựa vào gối, Vi Trầm Uyên đắp chăn cho bà, đứng ở một bên chờ đại phu nói kết quả bắt mạch. 

Tạ thị phát hiện, tuy rằng Tần thị luôn bệnh nặng, áo khoác trên người dù đã sờn cũ bạc màu nhưng vẫn sạch sẽ, đệm chăn áo gối đều không ô bẩn, trong nhà thế nhưng không có cái mùi tanh tưởi của người nghèo bị bệnh nặng, ngược lại có một mùi hoa thoang thoảng, theo mùi hương tìm kiếm, ở đầu giường bằng gỗ của Tần thị, có một ống trúc làm thành bình hoa, bên trong cắm vài ba cành hoa đào, làm phòng ở sáng sủa hẳn lên.

Tần thị theo ánh mắt của bà nhìn thoáng qua, cười nói: "Đây là ta cho Tiểu Uyên hái vào, để phòng có vẻ sinh động chút, miễn cho không khí trầm lặng."

Lúc ốm đau còn chú ý sắp xếp như vậy, có thể thấy được tâm tính Tần thị rất tốt. Lại nhìn trong phòng tất cả đều rất sạch sẽ, bày biện chỉnh tề, Vi Trầm Uyên bình thường rất chú trọng hình thức, tuy rằng nhà nghèo, nhưng gia giáo cũng không tệ. 

Một lát sau, đại phu đứng lên, chắp tay nói: "Lệnh đường bệnh này cùng chẩn đoán trước đó vài ngày giống nhau, chính là khi sinh con sức khỏe cạn kiệt, sau lại không được chăm sóc tốt, khiến tổn hao nguyên khí, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, dựa theo phương thuốc lão phu kê trước đó mà dùng và nghỉ ngơi, thì không có gì đáng ngại nữa."

Nghe chẩn đoán thế, Vi Trầm Uyên mắt liền sáng rực, thân thể nương không có trở ngại gì là tốt rồi, hắn chắp tay nói: "Đa tạ đại phu."

"Không sao, nếu không còn chuyện gì nữa, ta phải sang nhà khác chẩn bệnh rồi." Đại phu bắt đầu thu thập thùng thuốc, đeo lên vai, đứng lên cáo từ nói. 

"Được, mời ngài đi thong thả." Vi Trầm Uyên đưa đại phu ra cửa, trong phòng liền còn lại Tần thị cùng mẹ con Tạ thị ba người.

Tần thị mới hướng Tạ thị nói: "Ta nghe Tiểu Uyên nói, hôm nay ít nhiều được mẹ con phu nhân giúp đỡ, đại ân không biết như thế nào cảm tạ." Sau khi bà ngồi dậy, liền nhìn hai người nói: "Xem ta hồ đồ chưa kìa, vào cửa lâu như vậy vẫn chưa mời hai vị ngồi. Mau mau mời ngồi."

Ánh mắt Tạ thị chuyển qua hai chiếc ghế đơn sơ trong phòng bà, nước sơn phía trên đều tróc ra, nhìn rối loạn lại có vẻ loang lổ cổ xưa, do dự một hồi, cuối cùng vẫn ngồi xuống nói: "Quý công tử tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu lễ nghĩa, Thẩm gia ta vẫn luôn giúp đỡ gia đình nghèo khổ, hôm nay tiểu nữ biết được chuyện tình trong nhà bà, liền trở về nói với ta, ta bèn tới nhìn xem." 

Tần thị nhìn đến Vân Khanh đứng ở bên cạnh Tạ thị, nàng mặc cẩm bào hình vân nhạn đang giương cánh, phối với váy áo màu đỏ thêu hoa hải đường màu vàng, trên đầu búi tóc hình tròn, cài cây trâm đính ba chiếc lông chim oanh, thêm một cây trâm bích vân có những sợi dây dài uốn lượn, ăn mặc như tùy ý, lại khóe léo hào phóng, tới nhà thăm bệnh, màu sắc y phục cũng được chọn lựa rất khéo, lại nhìn khuôn mặt như trăng rằm, làn da trắng mịn như ngọc, so với các tiểu thư trong kinh trước kia bà gặp qua đều xinh đẹp hơn vài phần, lại nhớ tới chuyện nhi tử đã nói, phát ra ca ngợi từ đáy lòng nói: "Quý thiên kim thật sự vô cùng xinh đẹp, nhã nhặn lịch sự hào phóng, tâm địa lại tốt, phu nhân thật sự là có phúc khí tốt."

Nghe được có người khen nữ nhi của mình, so với trực tiếp khen bà, Tạ thị nội tâm cao hứng hơn, khách khí nói: "Đâu có, đây chỉ là đang ở trước mặt người khác mới như vậy thôi, đâu thể so với công tử nhà bà."

Sau khi hai người khách sáo vài câu, Vi Trầm Uyên từ bên ngoài đi vào, đối với Tạ thị cùng Vân Khanh cúi đầu thật sâu nói: "Đa tạ Thẩm phu nhân cùng Thẩm tiểu thư tương trợ." 

"Không cần đa tạ, cũng là do một mảnh hiếu tâm của ngươi thôi." Tạ thị nói: "Nghe nói ngươi ở thư viện thành tích không tệ, nay cũng được mười bốn, nếu có thể, ngươi có muốn đi Bạch Lộc thư viện học không?"

"Đương nhiên nguyện ý." Vi Trầm Uyên cúi đầu đáp, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt thản nhiên của Vân Khanh, lại rất nhanh thu hồi: "Chỉ là mẫu thân thân thể ôm bệnh không nhẹ, chỉ sợ không thể rời đi."

Tần thị nghe được có người nguyện ý giúp đỡ nhi tử đến Bạch Lộc thư viện học tập, lại nghe nhi tử bởi vì sức khỏe của mình mà không đi, sắc mặt khẩn trương, vội vàng nói: "Con cứ đi đi, bệnh của nương không đáng ngại." 

Tạ thị nhìn vẻ mặt của bà, hiển nhiên không muốn vì sức khỏe của mình mà cản trở tương lai sau này của con, thật ra cùng là mẫu thân ai cũng muốn con mình sống thật tốt, ngược lại sinh lòng đồng cảm, cười nói: "Bà không cần sốt ruột, nếu lệnh công tử nguyện ý đi, nay thư viện đã khai giảng, ta ở Dương Châu có một tiểu viện còn trống, sân tuy rằng không lớn, cũng rất thanh tĩnh thích hợp cho hai người ở, cách thư viện cũng không xa, có thể mang theo bà cùng đi, việc hắn đến trường và chiếu cố bà không thể chậm trễ cái nào, không biết bà nghĩ thế nào?"

Tần thị nghe thế, trong mắt kích động nói không nên lời, bỏ chăn xuống giường đến trước mặt Tạ Thị quỳ xuống, cảm kích đến hai mắt đẫm lệ nói: "Phu nhân đại ân đại đức thật sự không lời kể xiết, cho chúng tôi mượn bạc cũng thôi, còn cung cấp sân ở cùng thư viện, nông phụ như tôi thật sự là hổ thẹn không dám nhận."

Tạ thị vội vàng đứng lên khẽ đỡ nói: "Không cần như vậy, Thẩm gia chúng ta vẫn đều làm việc thiện, tình cảnh trong nhà phu nhân Thẩm gia đã biết, tất nhiên phải ra tay giúp đỡ, trăm ngàn chớ nên hành lễ, sức khỏe bà còn suy yếu, không thể cử động mạnh, nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt." 

Một phen khuyên bảo xong, Tần thị mới chịu lên giường, đại khái bởi vì vừa rồi động tác quá mạnh, tâm tình lại quá kích động, lại bắt đầu ho lên, Vi Trầm Uyên vội vàng vỗ lưng cho bà.

Tạ thị hơi hơi nhíu nhíu mày, nói: "Ta từ ngày mốt tính quay về thành Dương Châu, nếu các người nguyện ý, liền cùng chúng ta lên đường, thứ nhất có thể chiếu cố lẫn nhau, thứ hai thư viện đã muốn khai giảng, chớ để chậm trễ chương trình học mới tốt."

Tần thị che miệng, hít một hơi thật sâu ngừng ho nói: "Đa tạ phu nhân quan tâm, từ hôm nay chúng tôi sẽ ráng thu xếp hành lí, hiện tại phu nhân cùng tiểu thư vẫn đừng nên đứng ở nơi này, nếu lỡ nhiễm bệnh thì ta sẽ rất có lỗi." 

Tạ thị vừa rồi cũng có suy nghĩ đó, thấy bà mở miệng trước, liền tiếp lời nói: "Ta đây liền đi về trước để bọn họ an bài một chút, sân kia vẫn đều có người quét tước, chừng cỡ ngày kia là có thể vào ở, bà nên nghỉ ngơi, chú ý sức khỏe của mình."

"Được, Tiểu Uyên, đi tiễn Thẩm phu nhân cùng Thẩm tiểu thư."

"Thẩm phu nhân, Thẩm tiểu thư, mời." Vi Trầm Uyên cúi người, đưa hai người đi ra ngoài. 

Hai cỗ kiệu còn đang đợi bên ngoài, Tạ thị lên cỗ phía trước nhìn hắn một cái, mở miệng nói: "Đem những đồ cần thiết thu thập là được, vốn không cần vội vã như vậy, nhưng mẫu thân ngươi sức khỏe không được tốt, xe ngựa của Thẩm gia vững vàng hơn một chút, miễn phải chịu xóc nảy nhiều."

Vi Trầm Uyên nghe vậy, trong lòng rung động, mấy năm nay bị người xem thường đã thành thói quen, chưa từng nghĩ Thẩm phu nhân còn có thể thay hắn lo lắng những chuyện đó, có thể lo lắng chuyện xe ngựa, chỉ có người thật lòng có thiện tâm mới có thể làm được, ngực nghẹn ngào, giọng nói đã trầm đục như vịt lại khàn khan cất tiếng: "Thẩm phu nhân, đại ân không lời nào cảm tạ hết được."

Tạ thị mỉm cười, cũng không còn khách khí, gật đầu lên kiệu, dưới cái nhìn của mắt nhiều người, Vân Khanh cũng không cùng hắn nói chuyện khác, gật gật đầu, cũng xoay người lên kiệu.

Vi Trầm Uyên đợi hai cỗ kiệu biến mất ở đầu thôn, mới quay đầu vào phòng, Tần thị lúc này đã muốn ngừng ho, tựa vào đầu giường sắp ngủ, Vi Trầm Uyên nhẹ tay nhẹ chân bước qua, muốn đỡ bà nằm xuống, không ngờ vừa đến gần, Tần thị liền mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi: "Thẩm phu nhân các nàng đi chưa?"

"Đã đi rồi." Vi Trầm Uyên nói: "Nương nếu mệt, mau mau nằm xuống, tránh cho cảm lạnh." 

Tần thị lắc đầu, nhìn nhi tử gầy như cây trúc trong gió ở trước mặt, thở dài nói: "Đều là nương sức khỏe không tốt, để con chịu khổ rồi."

"Nào có, phụng dưỡng nương là chuyện nhi tử nguyện ý làm, cam tâm tình nguyện làm." Vi Trầm Uyên cười nói: "Nương lại suy nghĩ nhiều rồi, hơn nữa hiện tại Thẩm phu nhân nguyện ý giúp chúng ta, về sau thuốc của nương sẽ không bị ngừng nữa, sức khỏe sẽ như vậy mà tốt hơn"

"Con cứ thế mà cam tâm tình nguyện nhận sự giúp đỡ của người khác?" Tần thị sắc mặt bỗng nhiên nghiêm lại, tuy rằng vẫn là gương mặt bệnh tật, nhưng lại có vài phần uy nghiêm. 

Vi Trầm Uyên lập tức nói: "Không có, nhi tử đã nói, là mỗi một khoản bạc đều ghi rõ vào sổ, ngày sau nhi tử trưởng thành, nhất định một đồng không thiếu trả lại cho Thẩm gia."

Thấy hắn nói như vậy, Tần thị trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà chỉ sợ nhi tử cho rằng trên đời này những sự trợ giúp kia đều theo lẽ thường mà làm, thanh âm liền mềm mỏng nói: "Con biết làm như vậy là tốt, mặt khác còn có một chuyện, con nhất định phải đọc sách thật giỏi, thi đậu tú tài, như vậy mới có thể chân chính báo đáp Thẩm gia."

Vi Trầm Uyên nao nao: "Xin nương chỉ dạy?" 

Tần thị thấy trên gương mặt thiếu niên của hắn lộ ra vẻ khó hiểu, mỉm cười, hỏi: "Con cũng đã biết hôm nay đến là người gì của Thẩm gia?"

"Nhi tử đương nhiên biết, là thôn chủ của đại thôn trang, phú hào Dương Châu Thẩm phủ." Vi Trầm Uyên đã sớm nghe được chuyện của Thẩm gia.

"Ân, Thẩm gia vẫn luôn là phú hào, gần mười năm nay đều như thế, chủ nhân hiện nay đã đem Thẩm gia quản lý đến phát triển không ngừng, bọn họ vẫn làm việc thiện, có thể nói là danh cũng có, tiền cũng có, lại chỉ thiếu một thứ mà ai cũng muốn." Tần thị vẫn chưa nói thẳng ra, mà là hướng dẫn nhi tử tự giải đáp. 

Vi Trầm Uyên đầu óc xoay chuyển, kinh ngạc nói: "Mẫu thân nói là quyền thế?" Tiền có, danh có, còn lại đó là quyền thế, Thẩm gia cũng không có người trên quan trường.

Tần thị gật đầu nói: "Con nói đúng, Thẩm phu nhân sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với mẹ con chúng ta như vậy, con ở nông thôn đọc sách cho tới nay đều rất giỏi, nói vậy Thẩm phu nhân cũng đã biết, mới vươn tay giúp đỡ."

Vừa nói như vậy, trên mặt Vi Trầm Uyên liền hiện ra một tia thất vọng, hắn mới vừa rồi còn đối với Tạ thị vô cùng cảm động, nay nghe mẫu thân nói, hình tượng trong lòng đã bị hạ thấp một chút. 

Tần thị hiểu con của mình nhất, hắn nghĩ gì trên mặt liền hiện ra, bèn cười nói: "Con cũng chớ có thất vọng, trên đời người đọc sách giỏi không chỉ một mình con, nhưng Thẩm phu nhân biết tình cảnh của ta và con, liền đến thăm, còn cung cấp sân cho chúng ta ở lại, bà là một người tốt, cũng là một người thiện tâm, bất quá người sống trên đời, cũng sẽ vì mình mà suy tính một hai, bà hiện tại giúp con, là không suy tính thiệt hơn, chỉ là muốn con về sau nếu có trúng cử, có thể nhớ đến ân tình của Thẩm gia, có việc thì giúp đỡ một chút mà thôi."

Nhi tử tuy rằng tuổi trẻ tài cao, nhưng dù sao cũng lớn lên ở nông thôn, rất nhiều chuyện cùng con mắt nhìn người còn chưa đủ cao, đó cũng là nguyên nhân vì sao bà không có lo lắng mà nhận sự giúp đỡ của Tạ thị, chỉ có ở kinh thị phồn hoa, tiếp xúc càng nhiều người, gặp càng nhiều tình huống khác nhau, tư duy mới có thể trưởng thành, mới có thể hoàn toàn thông suốt những đạo lí trong sách.

Bà không thể để cho cốt nhục của lão gia biến thành một cái nông thôn dã phu, nhớ tới lời dặn của lão gia năm đó, nội tâm bà liền càng thêm chắc chắn muốn cho nhi tử đọc sách, sau đó trở nên nổi bật. 

Nghe được mẫu thân nói như vậy, Vi Trầm Uyên trong lòng lại thông thấu rất nhiều, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tần thị, hắn cảm giác mẫu thân còn hiểu lễ hơn các phu nhân ở nông thôn gấp trăm lần, nếu không phải từ nhỏ sinh trưởng ở nông thôn, hắn cảm thấy cử chỉ ngôn ngữ của mẫu thân cũng có vài phần phong cách quý phái.

Lắc lắc đầu, Vi Trầm Uyên vì ý nghĩ ngớ ngẩn đột nhiên xuất hiện trong đầu mà thấy buồn cười, nghĩ đến việc có thể đến Bạch Lộc thư viện học tập, liền nhanh chân đi thu thập đồ đạc, chuẩn bị tốt để từ ngày mai cùng Tạ thị chuyển đến Dương Châu.

Ngồi ở trên kiệu, Vân Khanh dọc theo đường đi đều suy nghĩ một vấn đề, nghe chuẩn đoán của đại phu và nhớ tới khuôn mặt của Tần thị, tuy nói nàng học y chưa lâu, nhưng xem sắc mặt này, mặc dù da mặt chuyển vàng, hai mắt lại có thần, không giống người sắp chết. 

Nhớ rõ ở kiếp trước, nàng cũng nghe được Vi Trầm Uyên nói Tần thị chỉ cần dùng thuốc và nghỉ ngơi tốt thì sẽ khỏe, nhưng sau hai tháng Tạ di cùng Vi Ngưng Tử tới thăm, Tần thị liền bệnh phát qua đời, sau đó Tạ di cùng Vi Ngưng Tử còn giúp Vi Trầm Uyên xử lý tang sự cho Tần thị, làm Vi Trầm Uyên cảm động, mới nhận lời làm con thừa tự của Tạ di. Nhưng nay nàng cũng dựa vào câu chuyện này, đại phu vẫn chưa nói Tần thị sức khỏe chuyển xấu, sẽ dễ bị bệnh phát mà qua đời, theo lý mà nói Tạ di cùng Vi Ngưng Tử nếu muốn giả làm người tốt, nhất định sẽ không tiết kiệm tiền thuốc.

Chẳng lẽ năm đó cái chết của Tần thị không phải vì bệnh phát qua đời? Mà là bị Tạ di cùng Vi Ngưng Tử độc chết, dựa vào bản lĩnh của Vi Trầm Uyên lẽ nào không phát hiện được mẫu thân mình bị độc chết a, chuyện kì lạ như vậy hắn làm sao có thể không biết.

Kỳ thật Vân Khanh nghĩ không sai, ở kiếp trước, Vi Ngưng Tử nhận bạc của nàng, lại lấy danh nghĩa của nàng ta đưa cho Vi Trầm Uyên, khi trở lại Thẩm phủ thì Vi Ngưng Tử nhắc tới chuyện này, Tạ di nương liền động tâm, nàng dưới gối không con, tuy nói có một Vi Ngưng Tử, nhưng đã là nữ nhi thì sớm hay muộn đều phải gả ra ngoài, đến lúc đó không có người ở bên cạnh hầu hạ rất bất tiện, lại nghe nói Vi Trầm Uyên đọc sách rất giỏi, liền động tâm suy nghĩ, mượn cớ đi thăm bệnh của Tần thị, nghe đại phu nói Tần thị nếu được chăm sóc tốt sẽ không có trở ngại, Tạ di lại tiếc bạc làm chuyện tốt vô ích này, hơn nữa Tần thị vẫn còn sống, cho dù Vi Trầm Uyên làm con nuôi của bà, nhưng mẹ ruột người ta vẫn còn đang sống. 

Bất quá Tạ di cũng không phải hạ độc độc chết Tần thị, mà là tìm một cơ hội, nói với Tần thị nếu bà còn sống với sức khỏe như vậy sẽ hao phí lượng bạc rất lớn, Vi Trầm Uyên đời này cũng chỉ có thể ở quê nhà sống uổng phí cả đời, một nhân tài tốt như vậy lại chỉ có thể mỗi ngày làm việc nông, thật sự là quá lãng phí rồi. Nếu Tần thị chết, không hề liên lụy Vi Trầm Uyên, bà ngược lại có thể lo bạc trợ cấp Vi Trầm Uyên đọc sách thi đỗ khoa cử.

Lời nói ám chỉ rõ ràng như vậy Tần thị sao lại nghe không ra, ý của Tạ di chính là muốn Tần thị chết sớm một chút, miễn cho liên lụy nhi tử, Tần thị bị tức đến ngũ tạng bốc lên, lo lắng đến tiền đồ của nhi tử nhưng lại không thể nuốt xuống cơn giận này, vừa tức vừa tủi, vì thế bệnh tình chuyển nặng, hơn nữa bà cũng nghĩ Tạ di nói đúng, vụng trộm đem phần thuốc mỗi ngày đều đổ bỏ.

Một người bệnh vốn đã nặng lại không chịu uống thuốc, một lòng muốn chết, hai tháng sau, Tần thị liền như đèn đã cạn dầu mà chết, Vi Trầm Uyên cũng không biết mọi chuyện, chỉ nghĩ rằng mẫu thân do bệnh chuyển nặng mà qua đời, liền ngay cả Vân Khanh cũng không biết thì ra còn có nguyên nhân này. 

Chuyện của kiếp trước cũng đã qua, kiếp này bởi vì hành động vừa rồi của Vân Khanh, mà Tần thị cũng sẽ không phải chịu uy hiếp của Tạ di nữa.

Trong lúc đắn đo, cỗ kiệu đã đến cửa hậu viện của thôn trang, Tạ thị cùng Vân Khanh xuống kiệu, sau khi vào cửa, Vân Khanh đi theo Tạ thị đến chủ viện.

"Phu nhân đã trở lại, muốn dùng bữa tối hay chưa?" Đi qua đi lại thời gian liền trôi qua rất nhanh, lại đến hoàng hôn rồi, Hổ Phách đi vào hỏi Tạ thị muốn dùng bữa tối hay không. 

Tạ thị bởi vì buổi chiều đi ra ngoài một chuyến, liền có chút mệt mỏi, khẩu vị cũng không tốt, ngẩng đầu hỏi Vân Khanh: "Con đói bụng chưa? Nếu đói bụng, ta liền cho các nàng đem đồ ăn bưng lên."

Sáng sớm phải đi ra ngoài hái vải nên đã tiêu hao rất nhiều thể lực, giữa trưa Vân Khanh có ăn hai chén cơm, cho tới bây giờ cũng chưa đói lắm, liền kêu: "Làm hai chén cháo và đem hai đĩa điểm tâm lên là được rồi."

Hổ Phách được dặn dò, lập tức đi ra ngoài phân phó tiểu nha hoàn thông tri đầu bếp nữ đi hầm cháo, Vân Khanh liền chuyển cái ghế tròn ngồi ở bên cạnh Tạ Thị, giúp bà bóp chân. 

"Tô Mi cũng thật bình thản a, cho tới bây giờ còn chưa tới chỗ ta đây để thỉnh an." Tạ thị híp mắt lại suy nghĩ, trong giọng nói mang theo tia giễu cợt.

Vân Khanh nhìn bà một cái, mở miệng nói: "Nàng ta biết chúng ta ngày mai còn phải ở lại một ngày, đương nhiên vẫn bình thản như không, nếu ngày mai còn chưa đến, thế thì thật sự coi như nàng ta lợi hại rồi."

Nàng không tin Tô Mi sẽ không muốn quay về thành Dương Châu, dựa vào tính tình của nàng ta mà có thể ngây người ở nông thôn là chuyện không thể xảy ra, chẳng qua là chưa đến giới hạn thì chưa có chịu tìm cớ để nhún nhường mà thôi. 

Nhưng thật ra người mà Thủy di nương an bài, tại sao đến nay vẫn chưa có động tĩnh, nàng ta rốt cuộc là có chủ ý gì?

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng Hổ Phách đang dạy dỗ tiểu nha hoàn: "Cho ngươi đến phòng bếp mượn lọ thuốc đến, tại sao lại đi lâu như vậy, phu nhân một lát nữa vẫn còn phải uống thuốc đấy!"

Thuốc này là do Vấn Lão Thái Gia kê đơn để an thần bổ thân, Tạ thị mỗi ngày đều phải dùng, hôm qua một tiểu nha hoàn không cẩn thận làm vỡ ấm thuốc tử sa mang theo, cho nên ngày hôm nay Hổ Phách cho nàng ấy đi phòng bếp của thôn mượn đến để hầm thuốc. 

Tiểu nha hoàn ngập ngừng nói: "Lúc ta vừa cầm thuốc đến phòng bếp, không cẩn thận đụng phải Xuân Xảo tỷ tỷ, nàng nói chân của nàng bị trật, ta đỡ nàng đi qua ngồi một hồi, cho nên trì hoãn thời gian."

Vân Khanh nhíu mi, Xuân Xảo? Đây không phải là nha hoàn bên người Tô Mi sao? Ngẩng đầu nhìn Tạ thị đã muốn ngủ, liền ngừng tay, nhẹ nhàng đi ra bên ngoài.

Vừa ra sân, liền nhìn thấy Hổ Phách tiếp nhận lọ thuốc cùng gói thuốc kia, đang muốn đem vào phòng bếp để nấu, Vân Khanh đi qua, nhẹ giọng gọi nàng lại, nói: "Hổ Phách, đem lọ thuốc cùng gói thuốc kia đưa cho ta nhìn xem." 

Hổ Phách nhìn nhìn lọ thuốc cùng gói thuốc trong tay, nhớ tới Xuân Xảo là người của Tô Mi, cũng lo lắng, liền đưa qua cho Vân Khanh, nói: "Đại tiểu thư, thuốc này người xem có vấn đề hay không?"

Chuyện Vân Khanh trở thành đồ đệ của Vấn Lão Thái Gia, trừ vợ chồng Thẩm Mậu và Tạ thị ra, còn có Phỉ Thúy, Hổ Phách cùng Lưu Thúy mấy người biết, những người khác thì đều không biết.

Đó cũng là chủ ý của Vấn Lão Thái Gia, trước khi được ông đồng ý cho xuất sư, Vân Khanh không thể đối với bên ngoài tuyên bố nàng là đệ tử của ông, để tránh y thuật không thông, nhưng thanh danh bị xung quanh thổi phồng, lại thêm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng, chỉ sợ Vân Khanh chìm đắm trong đó, ngược lại không thể tận tâm học y thuật. Đối với việc này, Vân Khanh cũng rất đồng ý, cây to đón gió, trước khi y thuật của nàng chưa vững, tốt nhất vẫn là không nên khoe khoang. ‘Thần vốn vô tội, trọng thần luôn mang tội’ chính là đạo lý này, khó tránh khỏi những người khác sẽ bởi vì nàng là đệ tử của Vấn Lão Thái Gia mà sinh lòng khiêu khích hoặc ghen tị, chẳng phải phiền phức hơn sao?

Mở ra gói thuốc, Vân Khanh lấy dược liệu bên trong ra xem xét, lại bốc lên ngửi một chút, lại đem lọ thuốc kiểm tra, rồi trả lại cho Hổ Phách nói: "Không sao, ngươi cầm đi cho người hầm đi."

Nhưng việc Xuân Xảo đụng phải nha hoàn của Tạ thị, thật sự là trùng hợp sao? Phượng mâu lóe lên tia sáng, Vân Khanh khóe miệng khẽ nhếch, Thủy di nương muốn gài bẫy nàng, nàng nhưng thật ra muốn vờ lọt bẫy mới có thể không uổng công người ta lập mưu a.

Gọi Thanh Liên dặn dò một chút, Vân Khanh mới xoay người trở vào phòng, một lát sau, tiểu nha hoàn đem cháo và điểm tâm bưng lên, cùng Tạ thị ăn một bát cháo, Vân Khanh ngồi một hồi, liền trở về đông viện. 

Lúc này màn đêm đã buông xuống, bầu trời tối đen, chỉ có ánh trăng sáng ở trên cao, như một viên minh châu tản ra ánh sáng, lấn át tất cả ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao.

Vân Khanh mặc váy trắng ngang ngực, khoác áo ngoài màu trắng ngà đem tay áo giấu ở bên trong, đem khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng tôn lên vẻ quý phái thanh thoát, phảng phất như nàng tiên dưới ánh trăng, phiêu diêu như gió. Nàng nằm trên xích đu bằng trúc trong viện, lẳng lặng nghe tiếng côn trùng kêu vang ở xung quanh, gió lạnh thổi tới, phe phẩy mái tóc xõa dài của nàng, đảo qua gương mặt nàng, mang đến một chút ngưa ngứa, nàng lấy tay vén lên tai, ánh mắt như trước nhìn bầu trời.

Từ khắp sân nhìn ra ngoài, bầu trời cũng trải dài rộng lớn, cảnh vật như bị nhét vào khuôn thành một khối vuông cứng ngắc, rơi vào trong mắt liền không được linh động như lúc ban ngày. 

Nàng một tay cầm quạt cung nữ bằng ngà voi chậm rãi phe phẩy, trong đầu xuất hiện cảnh sắc bên đường của vườn trái cây, không bị thúc ép sinh trưởng, lại mang hơi thở hoạt bát, khiến người ta chìm đắm trong đó.

Nếu ngày mai chỉ còn có một ngày, nàng nhất định phải đi ra ngoài nhìn xem mới được, nếu không chẳng phải là lãng phí cảnh đẹp nơi này rồi sao.

Nghĩ đến đây, Vân Khanh liền bất giác chờ mong đến ngày mai, đứng dậy đi vào phòng, phân phó Thanh Liên nói: "Ngươi đi tìm Hoàng trang chủ, cho Hoàng Tiểu Muội sáng mai đến hậu viện trong thôn trang đợi ta." 

Thanh Liên đáp lời liền đi ra ngoài, Nã Thanh hiếu kỳ nói: "Tiểu thư, ngày mai người còn muốn đi hái vải sao?"

"Không hái nữa, ngày mai cho Hoàng Tiểu Muội mang ta đi xung quanh xem phong cảnh." Vân Khanh cười nói, bảo nàng ấy đem tóc xõa xuống, nấu nước đi tắm.

Đến ngày thứ hai, Vân Khanh thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, trước đi đến chỗ Tạ thị thỉnh an, Tạ thị biết nàng muốn ra ngoài dạo, không có ngăn cản, chỉ là dặn dò Nã Thanh cùng Thanh Liên phải chăm sóc Vân Khanh thật tốt, Hoàng Tiểu Muội càng phải cẩn thận chút, không nên đi đến nơi hoang vu. 

Lần này đích thật là đi du sơn ngoạn thủy, Vân Khanh tâm tình so với hôm qua thoải mái hơn rất nhiều, hôm nay vẫn như cũ từ cửa sau hậu viện đi ra ngoài, trừ dòng suối nhỏ vẫn chảy nước róc rách ra, Vân Khanh còn ngẩng đầu nhìn ra phương xa, thấy chung quanh đỉnh núi đều là hoa đào nở rộ trắng hồng, tươi mát đáng yêu, trong không khí cũng ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, so với Thẩm phủ thì tươi mát khoáng đạt hơn rất nhiều, nàng liên tục hít sâu hai cái, sau đó nhìn đầu kia của dòng suối nhỏ nói: "Tiểu Muội, chúng ta theo suối đi xuống, đến bên kia ngắm hoa đào và hoa lê đi."

"Được, tiểu thư, ngay từ đầu ta đã muốn mang người đi qua bên kia rồi, theo dòng suối đi xuống, nơi đó liền đến bờ sông, còn có một bãi cỏ, ta thích nhất đi chỗ đó chơi." Hoàng Tiểu Muội cao hứng nói.

Nã Thanh nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng, nhịn không được nở nụ cười, Thanh Liên lại nghiêm túc mở miệng nói: "Ngươi thật không biết lớn nhỏ, ở trước mặt tiểu thư nên tự xưng nô tỳ." 

"Ai, ra ngoài chơi còn nô tỳ nô tỳ, không có ý nghĩa." Hoàng Tiểu Muội không thèm để ý lời của nàng ấy, nói với Vân Khanh: "Tiểu thư, mau cùng ta đi thôi."

Bốn người liền theo dòng suối nhỏ đi xuống, dọc theo đường đi Vân Khanh đều chìm đắm trong cảnh sắc xinh đẹp, nghe Hoàng Tiểu Muội giới thiệu, nhìn nàng tươi cười hồn nhiên, cùng giọng nói sang sảng, trong lòng thản nhiên sinh ra một sự hâm mộ, nàng từ nhỏ sống ở Thẩm phủ, mọi chuyện đều phải theo quy củ mà làm việc, làm sao có thể cười vui vẻ tự nhiên thế này, chơi đùa ầm ĩ, muốn đi đâu thì đi, đây là cuộc sống nàng chưa từng nghĩ tới. Đáy lòng liền quyết định chủ ý, hiếm khi được tự do đi ra ngoài như vậy, hôm nay nên thả sức mà chơi thôi

Chợt đi đến một nơi không có đường, phía trước là một đoạn suối, qua nơi này, mới có thể đi tiếp.

"Cái này làm sao qua a?" Vân Khanh cau mày hỏi, nàng còn muốn đến phía trước xem hoa nữa nha. 

Hoàng Tiểu Muội cười khanh khách, mũi chân nhún một cái, nhảy lên một tảng đá trong dòng suối, sau đó xoay người nói: "Cứ như vậy mà nhảy qua thôi."

Vân Khanh vừa thấy những tảng đá bóng lưỡng, lại nhìn nước suối sâu đến đầu gối, lắc lắc đầu nói: "Ta sợ ngã vào nước."

Hoàng Tiểu Muội buồn cười nói: "Người sợ cái gì, tảng đá lớn như vậy, làm sao có thể ngã a!" Nàng còn làm mẫu ở trên tảng đá nhảy qua nhảy lại, nhảy đến bờ bên kia lại nhảy lại đây nói: "Nhìn xem, ta một chút cũng không bị gì hết nè." 

Vân Khanh vẫn không dám, chỉ là hâm mộ nhìn dáng vẻ linh hoạt của Hoàng Tiểu Muội, quay đầu nói: "Nã Thanh, Thanh Liên, hai người các ngươi nhảy qua thử xem."

Nã Thanh cùng Thanh Liên hai người không phải lớn lên trong phủ, cũng lớn lên từ gia đình nghèo khổ, đối với việc nhảy đá này có lá gan rất lớn, thấy vậy cũng im lặng, nhìn bốn bề vắng lặng, đem làn váy vén cao một chút, đi cà nhắc liền nhảy lên tảng đá, vài bước đã nhảy tới bờ bên kia.

"Tiểu thư, không khó, người có muốn nhảy thử hay không." Nã Thanh hô. 

Thanh Liên nhanh chóng nhảy trở về bên bờ, đứng ở bên người Vân Khanh nói: "Tiểu thư, người nếu không dám nhảy, thì chúng ta không đi hướng này nữa, hướng nơi khác đi thôi."

Vân Khanh nhìn cỏ cây hoa lá phía trước, lại nhìn tảng đá lớn trong dòng suối, nhịn xuống sợ hãi trong lòng, hai tay nắm chặt lại mở ra, vừa nhấc chân, kết quả lại thả xuống, nàng chưa từng làm qua loại chuyện này a, đi đường đều là bước từng bước nhỏ, nhảy xa như vậy, nếu lỡ trượt xuống, chẳng phải toàn thân đều ướt đẫm?

Nàng dù sao cũng là tiểu thư khuê các, không giống Hoàng Tiểu Muội, Nã Thanh, Thanh Liên các nàng, ban ngày dám đi ra ngoài chơi đã là một đột phá. 

Hoàng Tiểu Muội nhìn nàng do dự, gấp đến độ hô to: "Tiểu thư của ta a, người đưa chân liền có thể đứng vững, người còn do dự cái gì a, những tảng đá này đều bằng phẳng như sàn, sẽ không té ngã đâu."

Vân Khanh nhìn xuống nước, bên trong phản chiếu ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sợ hãi của mình, nàng không khỏi giật mình, chẳng qua chỉ là một dòng suối nhỏ mà thôi, nàng còn sợ, vậy về sau nàng làm sao có thể vì Thẩm gia đi đối mặt với Tứ hoàng tử, thậm chí là càng nhiều địch nhân, chút chướng ngại trong lòng đều đột phá không được, vậy thì làm sao bây giờ?

Nàng cắn chặt răng, hai tay gắt gao nắm chặt vén lên làn váy, gắt gao nhìn chằm chằm chỗ đặt chân, mũi chân nhún một cái, nhảy xuống chỗ kia. 

Giờ khắc này trái tim của nàng bay đến chỗ cao nhất, thân mình cũng nháy mắt bay lên, rơi xuống đất trừ một tiếng vang nhỏ, nàng lại vững vàng đứng ở trên tảng đá, cũng không có đáng sợ như nàng tưởng tượng, cũng sẽ không dễ bị rơi vào trong nước, nhất thời nhếch miệng nở nụ cười, hoan hô nói: "Ta nhảy qua rồi, thì ra thật sự không khó a, chỉ cần nhẹ nhàng nhảy là có thể nhảy tới."

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của nàng, Nã Thanh che miệng cười trộm, Thanh Liên nhếch miệng lên ở phía sau nhìn nàng, sợ nàng té ngã ở trong nước, Hoàng tiểu muội lại mang theo sự đồng tình nhìn Vân Khanh, nghĩ rằng tiểu thư trong thành thật đáng thương a, ngày thường khẳng định không thể chơi đùa, lá gan còn nhỏ hơn so với con kiến, ngay cả nhảy qua một tảng đá đều kích động như vậy, dáng vẻ kia thật giống với khi cha tăng tiền tiêu vặt hàng tháng cho nàng, đợi lát nữa phải đưa nàng đi chơi nhiều nơi hơn mới được.

Vân Khanh tự nhiên không biết Hoàng Tiểu Muội lại đem nàng liệt vào hàng tiểu thư đáng thương, còn chìm đắm trong sự sung sướng khi mình có thể nhảy qua tảng đá kia, những hòn đá tiếp theo đều là từng bước từng bước nhảy quaa, thuận lợi đến bờ bên kia, Thanh Liên cũng theo sát ở phía sau nhảy lại đây. 

Nàng không biết là, lúc nàng nhảy qua con suối, còn có một người đứng ở chỗ tối, thần kinh so với nàng còn muốn khẩn trương hơn, sợ nàng không nhảy qua liền ngã vào trong nước, chuẩn bị tùy thời mà anh hùng cứu mỹ nhân, cho đến khi thấy nàng bình yên mà qua được bờ bên kia thì tâm mới dần thả lỏng.

Từ khi Vân Khanh nhảy qua con suối như khúc mở màn, bốn thiếu nữ dần dần mở lòng ra chơi, vốn tuổi cũng không lớn, ngày thường phải ở trong phòng tuân theo quy củ, lúc này bên cạnh lại không có người nhìn, tự nhiên liền cười đùa vui vẻ.

Đến bên cạnh rừng hoa đào, Vân Khanh vui vẻ khi những cây đào này tuy không được người trồng, lại có một cảm giác dã ngoại phong tình trong biển hoa, cây này xuyên tới xuyên lui một cách tự nhiên, liền hái hai nhánh đào cho Thanh Liên cầm, đợi lát nữa trở về cắm vào bình hoa. 

Hoàng Tiểu Muội không quan tâm chuyện ngắm hoa, nàng mỗi ngày đều xem, nhìn không ra cái gì khác biệt, nhưng lại đem váy buộc tới eo, đem ống quần kéo lên, đi xuống nước, chỉ thấy trong tay nàng cầm một nhánh cây, đối diện mặt nước trong vắt lần lượt đâm xuống.

Vân Khanh liền bị động tác của nàng hấp dẫn, tò mò đứng ở bên bờ, hỏi: "Tiểu Muội, ngươi đây là đang làm cái gì a?"

"Ta đang xiên cá, đợi lát nữa nếu có thể xiên được cá, ta nướng cho người ăn." Hoàng Tiểu Muội ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào trong nước, nhìn trong dòng suối có con cá nhỏ lượn lách trong những khe đá, hung hăng đâm nó. 

Nước bắn tung tóe, thiếu chút nữa bắn lên mặt Vân Khanh, nàng một chút cũng không chú ý tới, hưng phấn hỏi: "Có đâm trúng cá không?"

Hoàng Tiểu Muội ánh mắt hụt hẫng, nhìn con cá trong nước bơi đi, lắc đầu nói: "Không có, ta lại đâm, ngày hôm nay nhất định phải xiên trúng một con cho ngươi nướng ăn."

Vân Khanh nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, len lén buồn cười, nàng hâm mộ nhìn Hoàng Tiểu Muội cởi giầy, nhúng chân ở trong nước, chỉ nhìn như vậy, cũng cảm giác thật lạnh thật thích, nếu nàng có thể nhúng vào thì tốt rồi. 

Nhưng dù có to gan cỡ nào, nàng vẫn không dám vào ban ngày ban mặt đi cởi giày, cũng học Hoàng Tiểu Muội, đi lấy cái gậy, đem vòng tay gở xuống cho Thanh Liên cầm, vén tay áo lên, đứng trên một tảng đá trong dòng suối, nhìn thấy cá liền đâm xuống.

Nã Thanh thấy nàng cũng đi xiên cá, đứng ở một bên tảng đá, liên tục hô: "Tiểu thư, nơi này có cá......"

"Ai nha, nó rất giảo hoạt, chạy đi......" 

"Ai nha, tiểu thư, người tại sao lại không xiên được cá a......"

Vân Khanh là lũ chiến lũ bại, khi bại khi thắng, trạc năm sáu chục cái, cá không trạc được, nhưng thật ra lại đem cá dọa sợ tới mức không dám đến đây, vì thế tức giận lên, nhìn Nã Thanh nó: "Giỏi cho Nã Thanh ngươi, lúc xiên cá cần im lặng, không được dọa đến cá, ngươi như vậy ở bên cạnh kêu, nó còn không phải chạy hết a!"

Nã Thanh biết nàng không thực sự tức giận, cũng không sợ, cười hì hì nói: "Tiểu thư là mềm lòng, không nỡ xiên cá nha." Nàng bất quá chỉ đến xem náo nhiệt, ngay cả Tiểu Muội đều xiên không được con cá giảo hoạt này, tiểu thư xiên không được là bình thường. 

Vân Khanh lại liếc nàng một cái, hừ nói: "Đi, chúng ta đổi nơi khác xiên."

Hoàng Tiểu Muội ở khúc hạ lưu, bị các nàng náo loạn, cá cũng không thấy, đang muốn bảo các nàng đừng xiên nữa, ngẩng đầu liền nhìn thấy dưới tàng cây lê cách đó không xa, có một vị nam tử phong hoa tuyệt đại đang đứng, khuôn mặt đẹp không thể tả, mặc trường bào màu trắng đẹp đẽ quý giá, lười biếng tựa vào thân cây, một đôi mắt hẹp dài đang nhìn chằm chằm tiểu thư, khóe miệng còn mang theo một nụ cười tà mị.

Hoàng Tiểu Muội không khỏi tim đập loạn nhịp, ánh mắt liếc cũng không dám liếc nhìn nam tử, hắn là khi nào thì xuất hiện, vì sao nàng một chút cũng không có phát giác, hơn nữa, trên đời này thậm chí có người đẹp như vậy sao, cánh mũi cao thẳng, môi hồng nhuận, so với Vi ca ca của nhà mẹ Tần Đại còn dễ nhìn hơn nhiều...... 

Hắn chẳng lẽ không phải...... Không phải là người a?

Nhớ tới thường ngày ca ca nàng thường hay kể chuyện ma hồi xưa, bên trong có yêu tinh ăn thịt người có bề ngoài rất ưa nhìn. Hoàng Tiểu Muội lại sợ hãi, chẳng lẽ hắn không phải người, là quỷ? Không đúng, không có quỷ nào lại đẹp như vậy, là yêu tinh rồi, nghe nói yêu tinh chuyên ăn nữ hài tử xinh đẹp, tiểu thư của ông chủ bộ dạng xinh đẹp như vậy, cho nên hắn gắt gao nhìn chằm chằm tiểu thư của ông chủ, là muốn ăn luôn nàng sao?!

Không thể! Nếu tiểu thư của ông chủ bị ăn, cha sẽ đánh chết nàng! 

Nghĩ đến đây, Hoàng Tiểu Muội cầm gậy gộc trong tay quăng về phía nam tử, xoay người đối với Vân Khanh nói: "Tiểu thư chạy mau, có yêu tinh muốn tới ăn thịt người!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz