Chương 51 : Đạp đổ núi dựa của Vi Ngưng Tử
Vân Khanh đã thức dậy từ sáng sớm, Nã Thanh cùng Thanh Liên bắt đầu bận rộn giúp nàng chuẩn bị xiêm y, Vân Khanh nhìn các nàng lấy ra đôi giày thêu có đế thấp, đế giày thêu hoa mùa hè, khoát tay áo nói: "Nã Thanh, ta không phải nói ngươi chuẩn bị một bộ y phục cưỡi ngựa sao? Lấy ra cho ta thay."
Nã Thanh nhớ lại bộ y phục kia, lại nhìn đôi giày thêu trên tay, mở miệng nói: "Tiểu thư, người muốn đi ra ngoài cưỡi ngựa sao?"
"Ở nơi này làm sao cưỡi ngựa?" Vân Khanh nhìn nàng đang ngẩn người cười nói: "Hôm nay không phải muốn đi hái vải sao? Mặc váy này đi vườn trái cây chẳng phải là vướng chân vướng tay?"
"Chúng ta tự mình đi hái?" Nã Thanh vừa nghe, ánh mắt mở to, không dám tin nhìn Vân Khanh nói: "Tiểu thư, người là nói thật sao?"
"Đương nhiên, nếu không ta cũng sẽ không bảo ngươi mang theo đồ cưỡi ngựa." Vân Khanh cười nói.
Nã Thanh vẫn là vào phủ không lâu, nghe có thể đi ra ngoài dạo chơi, phản ứng thực hưng phấn "Thật tốt nha” dứt lời, xoay người đi lấy bộ y phục kia đến.
Nhưng thật ra Thanh Liên ở một bên nhìn, mở miệng nói: "Tiểu thư, người trước khi lên núi không muốn cùng phu nhân nói một chút sao?" Nàng tính tình trầm ổn, tuy rằng nghe được có thể ra ngoài đi dạo nội tâm cũng rất hưng phấn, nhưng thân phận của Vân Khanh vẫn là vấn đề cần lo lắng nhất.
Trong bọn nha hoàn bên người thì Lưu Thúy lão luyện nhất, tính cách cũng mạnh mẽ, bình thường tính tình rất tốt, nếu là chọc nàng, cũng là cái lá gan rất to, Vấn nhi còn nhỏ mà linh hoạt, giỏi nhất ở trong phủ tạo quan hệ, hỏi thăm tin tức thực thích hợp, mà Nã Thanh, sau khi tiếp xúc không lâu, coi như có vẻ quy củ, Thanh Liên thì lại rất cẩn thận, ngày thường trầm mặc ít lời, cơ hồ có thể xem như không tồn tại, nhưng gặp chuyện thì sẽ phản ứng nhanh hơn Vấn Nhi cùng Nã Thanh nhiều.
Nha hoàn có tính cách bất đồng, ở bên người mới có sinh cơ, nàng cũng không thích người có bài bản mà lòng dạ thâm sâu khó lường, cũng không cần người quá nóng nảy mà không lo hậu họa, hiện tại phối hợp như vậy, nàng vẫn tương đối vừa lòng.
Vân Khanh xoay người lại, gật đầu nói: "Đương nhiên là phải nói với phu nhân rồi."
Nã Thanh cầm một bộ y phục cưỡi ngựa màu xanh dương cho Vân Khanh thay, lại cầm một đôi giày da mềm cho nàng mang vào, bên hông buộc một đai lưng gấm màu hạnh thêu điệp luyến hoa, lại lưu loát giúp nàng thắt một búi tóc, dùng dây nơ màu đồng cột lại, chuẩn bị xong tất cả, nàng liền mang theo Nã Thanh và Thanh Liên đi đến viện của Tạ thị.
Mà Hoàng Đại sáng tinh mơ đã đến sân sau của Tạ thị, vừa nhìn thấy Vân Khanh tiến vào, vội vàng cúi đầu hành lễ nói: "Tiểu nhân tham kiến tiểu thư."
"Ân." Vân Khanh gật đầu hướng bên trong đi vào, nhìn ở cửa tiểu nha hoàn đang bưng nước đi ra, hỏi: "Phu nhân đã tỉnh?"
"Dạ đúng, tiểu thư." Tiểu nha hoàn trả lời.
Vân Khanh xốc lên rèm cửa đi vào, Tạ thị đang ngồi ở trước bàn trang điểm, vừa nhìn thấy nữ nhi mặc trang phục này, trên mặt mang theo kinh ngạc hỏi: "Như thế nào hôm nay lại ăn mặc như vậy?"
"Con không phải cùng nương nói qua rồi sao? Hôm nay muốn đi lên núi hái vải, đương nhiên phải mặc đồ nhẹ nhàng thoải mái một chút rồi." Vân Khanh đứng ở bên cạnh Tạ thị, nhìn y phục của bà, cầm một chiếc trâm ngọc bích hình con chim màu bạc cài cho bà.
"Con muốn đích thân đi?" Tạ thị nhìn gương mặt vừa sạch sẽ vừa nhẹ nhàng khoan khoái trong gương của nữ nhi, mày nhíu lại hỏi, hiển nhiên bà thật không ngờ Vân Khanh sẽ thật sự đi vườn trái cây tự hái vải, dĩ vãng đều là hạ nhân đem vải hái xuống, lại chọn ra loại thượng đẳng đưa đến Thẩm phủ là xong, làm sao sẽ để tiểu thư tự mình đi lên núi hái.
"Đương nhiên." Vân Khanh vẻ mặt tươi cười nói, chờ mong nhìn Tạ thị: "Nữ nhi cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua vườn trái cây nhà mình là bộ dáng gì, thật vất vả tới nơi này một chuyến, cũng không thể ra về tay không nha."
Tạ thị tà nhìn nàng một cái, không đồng ý nói: "Con là cái gì cũng tò mò, hái vải cũng đáng cho con tự mình lên núi sao, ngồi ở chỗ này, đợi lát nữa bọn họ ngắt xuống, con lại chọn lựa là được rồi."
"Vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ, đều là một chùm đã hái xuống đặt ở trong sọt, với đi đến vườn hái giống nhau sao?" Vân Khanh như trước cười hì hì nói.
"Vậy con một vị tiểu thư đi theo hạ nhân ra vườn trái cây, truyền ra ngoài, đối với thanh danh cũng không tốt." Tạ thị chau mày lại nói rõ phải trái.
"Ai nói thanh danh không tốt, hơn nữa đây là thôn trang xa xôi hẻo lánh, không ai sẽ truyền loại chuyện này, cho dù truyền ra, con là vì muốn làm vải ngâm cho tổ mẫu, tự mình đến vườn trái cây đi lựa vải vừa tươi vừa to về, là một mảnh hiếu tâm, làm sao có thể bị hủy thanh danh chứ?" Vân Khanh đầy lý lẽ phản bác, khiến Tạ thị đành bất đắc dĩ không biết nên khuyên nhủ như thế nào, hiện tại nữ nhi mồm mép càng ngày càng lưu loát, bà ngược lại nói không được, đành phải khuyên nhủ: "Con ham mới mẻ muốn đi vườn trái cây, nhưng sơn đạo không dễ đi, con có biết hay không, chưa đi được hai bước con liền có thể sẽ than đau chân?"
"Nương, người đáp ứng nữ nhi đi, mỗi ngày bị nhốt ở trong phủ, bên ngoài cái gì cũng không biết, trong sách không phải có câu, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường sao, nữ nhi luôn muốn tự mình đi xem phong cảnh bên ngoài, để tránh trừ hưởng thụ cẩm y ngọc thực ra, vốn không có một chút kiến thức." Vân Khanh tựa vào sau lưng Tạ thị, trong gương hai mẹ con mặt đặt song song cùng một chỗ, cùng là da thịt trắng nõn, chỉ là gương mặt có chút non mềm của trẻ con, cùng với đôi phượng mâu có khí thế khác nhau, lúc này trên khuôn mặt tăng thêm chút phấn khích, khiến cả khuôn mặt như sáng rực, nhưng miệng cũng hơi hơi chu ra, mang theo sự nghịch ngợm của tiểu nữ nhi.
Khuôn mặt này là sự kết tinh những ưu điểm của mình và Thẩm Mậu – gương mặt non nớt khiến Tạ thị xem đến mềm lòng, nâng lên tay trái sờ sờ mặt của Vân Khanh: "Con nha, đến thôn trang lại nói là vì tổ mẫu cùng nương, kỳ thật chính là muốn ra ngoài chơi."
Nghe Tạ thị khẩu khí buông lỏng, Vân Khanh khóe mắt mỉm cười, lập tức phủ nhận nói: "Nào có, con là vì tổ mẫu cùng nương mà đến, thuận tiện đúng lúc hái vải, thưởng thức một chút phong cảnh mà thôi."
Tạ thị bị dáng vẻ tiểu vô lại này của nàng chọc cho nở nụ cười, mím môi cười nói: "Được rồi, nương đã biết", bà quay đầu phân phó: "Cho Hoàng Đại vào đây đi."
Lúc Hoàng Đại đến, Tạ thị đã ngồi trên ghế chủ trong sảnh, nói với hắn: "Hôm nay tiểu thư cũng sẽ cùng các ngươi đi vườn trái cây."
"Tiểu thư cũng muốn cùng đi?" Hoàng Đại kinh hãi cùng kinh ngạc nói.
"Đúng vậy a, ta tự tay hái vải cho tổ mẫu ngâm uống, muốn chọn trái lớn nhất ngon nhất." Vân Khanh cười cực kỳ vui vẻ, trong giọng nói lộ ra một cỗ hoạt bát hăng hái, cuốn hút Hoàng Đại, đầu hắn vẫn không nâng lên, nói: "Nếu tiểu thư muốn đi, cũng là có thể, chỉ sợ sơn đạo gập ghềnh, không tiện hành tẩu."
"Không sao, ta đều chuẩn bị tốt, đến lúc đó đi chậm một chút là đến nơi." Vân Khanh sớm có tính toán.
Hoàng Đại thấy Tạ thị vẫn chưa mở miệng phản đối, nói vậy tiểu thư đã được sự cho phép của bà, liền đáp: "Nếu tiểu thư thật sự muốn đi, tiểu nhân trước đi xuống chuẩn bị một chút."
"Vậy ngươi nhanh chuẩn bị đi, chuẩn bị xong thì cho người nói cho ta biết." Vân Khanh sau khi nghe được, mừng đến mặt mày cong cong, vội vàng cho Hoàng Đại đi xuống.
Tạ thị nhìn bộ dáng của nàng, hưng phấn cùng tràn đầy chờ mong, sự rực rỡ trên mặt cùng với vẻ mặt ngày thường ở Thẩm phủ hoàn toàn bất đồng, trong lòng xúc động. Trong Thẩm phủ không an tĩnh như bên ngoài, tuy rằng trong phủ không có người ngoài, chuyện đấu đá nhau cũng không ít, Vân Khanh mỗi ngày sinh hoạt trong đó, ứng đối lão phu nhân cùng các di nương, cũng không vui vẻ được bao nhiêu. Hai ngày này nếu đã đến thôn trang, vậy thì để nàng chơi cho sảng khoái đi. Nghĩ đến đây, Tạ thị liền mở miệng nói: "Hai người các nguoi coi chừng tiểu thư cẩn thận, đừng để con bé té ngã hay va chạm gì, xảy ra chuyện thì các người sẽ chịu trách nhiệm."
Nã Thanh cùng Thanh Liên hai người đồng thanh thưa vâng. Vân Khanh nhìn Tạ thị nói: "Nương, người cứ yên tâm, nữ nhi sẽ cẩn thận."
Một lát sau, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng của Hoàng Đại: "Tiểu thư, tất cả đều chuẩn bị tốt rồi."
Vân Khanh mang theo Nã Thanh cùng Thanh Liên ra sân, lại thấy bên ngoài đứng một nhóm người, Hoàng Đại đứng ở đầu kiệu nhìn Vân Khanh chắp tay nói: "Tiểu thư, mời lên cáng tre."
Đứng phía sau hắn là sáu nam tử trưởng thành khỏe mạnh, ba cái cáng tre ở phía sau bọn họ, bày biện ngay ngắn chỉnh tề.
Vân Khanh nhất thời có chút dở khóc dở cười, thì ra Hoàng Đại nói đi chuẩn bị này nọ, chính là chuẩn bị cái này a, hắn thật có lòng, đáng tiếc hôm nay nàng đã chuẩn bị đi bộ, chuyến đi hôm nay, thập phần quan trọng, nàng không muốn ngồi cáng tre để người ta nâng đi.
Hoàng Đại nghĩ Vân Khanh là làm thiên kim tiểu thư muốn đi vườn trái cây chơi một chút, ai ngờ nàng ngay cả cáng tre cũng không ngồi, đúng là thật sự muốn đi bộ? Tuy nói sơn đạo nơi này cũng không gập gềnh, đi cũng không mất sức, nhưng là đối với tiểu thư từ nhỏ dưỡng ở khuê phòng mà nói, lộ trình cũng không tính gần, vẫn là có tính khiêu chiến. Nhưng xem ra các nàng đã sớm chuẩn bị tốt, mặc đồ gọn gàng lưu loát, Hoàng Đại liền đáp: "Như thế cũng có thể, tiểu nhân cho người nâng cáng tre ở phía sau, nếu tiểu thư đi mệt, liền có thể ngồi lên."
Lo lắng như vậy thật ra rất chu toàn, Vân Khanh biết hắn khẳng định sẽ không cho rằng nàng là muốn thật sự đi đường, liền theo như đề nghị của hắn, đoàn người do Hoàng Đại dẫn đầu, từ hậu viện đi ra ngoài.
Bề ngoài thì thôn trang đơn giản hơn Thẩm phủ, không có tường cao đại viện, từ sau viện đi ra, thì có một dòng suối nhỏ xanh rì, dòng nước không nhanh không chậm, róc rác tiếng nước chảy giống như một bản nhạc vui tươi, dọc theo dòng suối nhỏ mà đi, thì đi đến ruộng lúa đã cấy mạ, trên lá còn đọng nước, như một khối ngọc phỉ thúy thật lớn.
Vân Khanh đi theo bọn hắn đi trước, tuy nói bước chân không tính lớn, nhưng Hoàng Đại chiếu cố nàng, đem tốc độ chậm dần, nàng cũng không bị tuột lại phía sau, tuy rằng biết chung quanh cảnh sắc mới lạ, nàng lại vô tâm thưởng thức.
Lần này mục đích chủ yếu đến ở thôn trang, kỳ thật trừ việc cùng Tạ thị phòng ngừa Tô Mi sinh ra quỷ kế ra, còn muốn tìm một người. Nếu trí nhớ của nàng không sai, kiếp trước nàng cùng Vi Ngưng Tử cũng là đến thôn trang này, vì tổ mẫu hái nho, khi đó bởi vì nàng sợ bị người chỉ trỏ, là mang khăn lụa mỏng mà ra ngoài, lúc ấy, chính là tại con đường này gặp người kia. Không biết đời này mọi việc còn có thể xảy ra hay không.
Trên đường đi, cũng chỉ nghe hương hoa chim hót, gặp đều là nông dân trong trang. Vân Khanh trong đôi mắt mang theo một chút suy nghĩ sâu xa thầm nghĩ: hôm nay vẫn nên đi hái vải trước, nhưng chuyện tìm người cũng phải nhanh làm xong. Nếu gặp không được, nàng liền tới cửa tìm, dù sao thời gian nàng sống ở chỗ này không nhiều lắm, nàng nên lập tức tận dụng thời cơ mới được.
Theo đường mòn trên ruộng mà đi, tuy là đường bùn, nhưng cũng không khó đi. Vân Khanh bởi vì sau khi sống lại rảnh rỗi thường xuyên ở trong phòng đứng thẳng, so với các thiên kim tiểu thư khác thì cước lực cũng tốt hơn rất nhiều, đi qua cầu một đoạn nữa, từ xa liền trông thấy một cái tường đỏ bao quanh vườn trái cây.
Vào vườn trái cây, trước mắt đều là những cây vải sum suê trĩu quả, một gốc cây đầy trái ở giữa vườn, những trái vải đỏ tươi to đẹp nặng trĩu trên những cành lá um tùm, giống như một chùm trân châu đỏ gắn ở trên cành, trông rất đẹp mắt.
Vân Khanh sau khi sống lại dù sao cũng là lần đầu tiên đi quãng đường xa như vậy, vẫn có chút mỏi mệt, vừa nhìn thấy vườn vải lại có cơn gió nhẹ thổi mùi vải chín thơm ngát, nhất thời cảm thấy một hương vị tươi mát từ mũi chảy vào toàn thân, người cũng thoải mái hơn rất nhiều, đối với Hoàng Đại hỏi: "Những cây vải này đã có thể hái được rồi sao?"
Hoàng Đại quản lí thôn trang, đối với cây ăn quả đương nhiên là có kinh nghiệm, trả lời: "Đúng vậy, tiểu thư, lúc này đúng là mùa vải chín."
"Tốt lắm, ta liền đi vào hái vải thôi." Tuy nói chưa từng tự tay hái vải bao giờ, nhưng Vân Khanh đã ăn qua vải, biết trái nào ăn vào vừa ngọt vừa thơm, một tay tiếp nhận giỏ nhỏ do Hoàng Đại đưa tới, hướng tới bên trong vườn đi đến.
Nã Thanh đi theo phía sau, ánh mắt ở trong vườn quét tới quét lui, cảm thán nói: "Tiểu thư, những trái vải này thật to a."Thanh Liên đáy mắt cũng có chút sợ hãi than, vườn trái cây lớn như vậy nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vì chiếu cố Vân Khanh, Hoàng Đại cũng đi theo phía sau các nàng, nghe được tiếng cảm thán của Nã Thanh, cười nói: "Cô nương không biết rồi, vải của thôn chúng ta là giống đông khôi, là loại vải có kích thước to nhất, nước quả phong phú, chua ngọt vừa phải, ở thành Dương Châu tiếng tăm lừng lẫy, hàng năm trước khi vào mùa vải chín, đã có người đến đặt mua rồi."
Nói lên những việc mà mình quen thuộc, trên mặt Hoàng Đại tràn đầy niềm tự hào, khuôn mặt ngăm đen do phơi nắng trở nên sáng bóng, cả người nhanh nhẹn đầy tự hào khi nói chuyện, Vân Khanh bị tấm chân tình thuần phác này lay động, xoay người đến dưới tàng cây, cười nói: "Ta đây cần phải hảo hảo chọn lựa vài giỏ thật tốt."
"Tiểu thư cứ việc chọn, bảo đảm lão phu nhân sẽ thích, bà hàng năm đều thích ăn vải của thôn chúng ta đó." Nhìn thấy Vân Khanh cảm thấy có hứng thú với vải, Hoàng Đại cũng nói lên lời thật lòng.
Vân Khanh đi đến dưới một thân cây, đích thân hái xuống hai trái vải màu hồng tím, màu sắc tươi ngon căng tròn của trái vải ở trong bàn tay trắng nõn của nàng, càng cảm thấy mê hoặc, nàng nhịn không được bóc vỏ đặt ở trong miệng, nước vải chua ngọt nhất thời tràn ngập khoang miệng, nước bọt không tự chủ được chảy ra, so với mơ giải khát thì hiệu quả hơn.
Thanh Liên vừa thấy Vân Khanh hái được vải trực tiếp để vào trong miệng, vội la lên: "Tiểu thư, vải còn không có rửa, người trực tiếp ăn vào lỡ bị tiêu chảy làm sao bây giờ?"
Đáng tiếc nàng không kịp khuyên can, Vân Khanh đã cầm lấy khăn nhổ ra hạt vải, nghe vậy mới biết được chính mình vừa rồi làm cái gì, trái cây hái xuống liền bỏ vào miệng, kì thực có chút quá mức, đại khái là ở nông thôn, người cũng phóng khoáng, liền lộ ra gương mặt tiểu nữ nhi, thoáng có chút ngượng ngùng nói: "Bởi vì thoạt nhìn ăn thật ngon, cho nên nhịn không được vừa hái xong đã bỏ vào trong miệng, bất quá thật sự rất ngọt thực ngon miệng nha."
Nàng một thiên kim tiểu thư đích thân đi tới vườn trái cây, trên đường không có gì oán giận hay tỏ ra yếu ớt, Hoàng Đại và hạ nhân trong lòng đối với nàng cách nhìn cũng có chút thay đổi, lúc này thấy nàng ngượng ngùng tươi cười, ngây thơ giống như một cô gái, nhất thời thả lòng, toàn bộ cúi đầu cười rộ lên.
Hoàng Đại lại mở miệng nói: "Tiểu thư có thể yên tâm, ngày thường lúc bọn tiểu nhân hái, cũng sẽ trực tiếp ăn, không ai bị tiêu chảy."
"Vậy là tốt rồi." Vân Khanh lại cười, phượng mâu khi cười tạo ra một đường cong duyên dáng, nhiễm ánh nắng sáng rọi, giờ khắc này nàng như một cô gái 13 tuổi thực sự.
Trái vải trong vườn chất lượng đạt tiêu chuẩn, không đến nửa canh giờ, Vân Khanh liền hái được ba giỏ vải đầy, mà những hạ nhân khác cùng nàng bất đồng, còn đang vất vả cần cù ngắt lấy trái chín.
Nàng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, đem ba giỏ vải đặt dưới bóng râm, đi đến một gốc cây trong vườn cách đó không xa nghỉ tạm.
Một cô gái bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh đi tới, cầm trong tay ba cốc sứ, một ấm trà màu trắng bằng gốm sứ, hô: "Tiểu thư, các người uống trà không?"
Nã Thanh vừa nghe nàng nói chuyện cả cười đứng lên, chỉ vào Vân Khanh nói: "Nàng mới là tiểu thư, chúng ta là nha hoàn."
Cô gái vừa thấy, cau mày, đánh giá ba người, cuối cùng nói: "Các ngươi mặc xinh đẹp như vậy vẫn là nha hoàn a, mặc có khi còn tốt hơn so với tiểu thư của địa chủ nơi này."
Nàng nói chuyện ngây thơ thẳng thắn, Nã Thanh đều nở nụ cười: "Địa chủ nơi này đương nhiên không thể so cùngThẩm gia chúng ta, ngươi tên là gì, đang làm gì ở đây?"
"Cha ta là Hoàng Đại, ta là Hoàng Tiểu Muội, cha bảo ta lại đây hỏi các ngươi khát nước không?" Nàng nói xong đem ba cái chén đặt ở trong tay Vân Khanh cùng Nã Thanh và Thanh Liên, sau khi đổ đầy nước, chính mình cũng ngồi xuống ánh mắt nhìn quần áo của các nàng, tràn ngập thích thú cùng hâm mộ.
Vân Khanh nhìn cốc sứ thô ráp màu trắng, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu muội, này ở nông thôn này đều làm nông dân sao?"
"Đại bộ phận đều là vậy, nhưng cũng có người đọc sách." Hoàng Tiểu Muội ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Vân Khanh, cũng không có ngại ngùng cùng mất tự nhiên.
Nã Thanh nghe ở nơi hẻo lánh này còn có người đọc sách, nhíu mày hỏi: "Cái người đọc sách này lợi hại sao?"
"Đương nhiên lợi hại, nhà mẹ Tần Đại có Vi ca ca đọc sách rất lợi hại, liền ngay cả phu tử nơi này cũng khen hắn, đáng tiếc trong nhà hắn không có tiền, nếu có thể đi trong thành......" Hoàng Tiểu Muội nói ra những lời này thì Vân Khanh đáy mắt hiện lên một tia sáng bén nhọn, đây là điều mà nàng muốn hỏi, cũng may kiếp trước Vi Trầm Uyên cũng từ lúc đậu kì thi Hương mà nổi danh, đời này cũng không có thay đổi, người này vẫn còn tồn tại.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên từ đường nhỏ bên cạnh truyền đến thanh âm của hai người, xuyên thấu qua lá cây rậm rạp, giọng nói của hai người đều thập phần rõ ràng.
"Thúc phụ, mẹ ta đã nhiều ngày chưa uống thuốc, người có thể cho ta mượn mười hai bạc mua thuốc?" Đây là giọng của một thiếu niên mang theo chút khàn khàn như vịt phát ra, thanh âm lúc nói mang theo bức thiết thỉnh cầu.
Tiếp theo là giọng một người trung niên nam tử: "Nương ngươi bệnh cũng không phải một ngày hai ngày, nàng đó là bệnh nhà giàu, mỗi ngày đều phải dùng miếng nhân sâm nuôi bệnh, ta cho ngươi mượn lúc này, vậy lần sau ngươi lại làm sao bây giờ?"
Nghe ra nam tử cũng không muốn cho mượn tiền, nhưng thiếu niên tựa hồ không còn cách nào, tiếp tục nói: "Thúc phụ, đại phu lần trước nói mẹ ta bệnh đã có khởi sắc, chỉ cần kiên trì uống thuốc, sẽ tốt......" Lúc này đây ngữ khí của hắn đầy đau khổ mà cầu xin.
Đáng tiếc nói giữa chừng đã bị trung niên nam tử ngắt lời: "Ta cho ngươi mượn thì có thể, nhưng ngươi chừng nào mới có thể trả? Chỉ cần ngươi có thể nói ra lúc nào trả tiền, cho ngươi mượn không khó?"
Nói đến đây dừng hồi lâu, tựa hồ là thiếu niên không có biện pháp nói thời gian, sau đó nghe được bốp một tiếng, giống như tiếng đầu gối thẳng tắp quỳ xuống, thiếu niên tựa hồ cắn răng cầu xin: "Thúc phụ, ta biết hiện tại trong nhà khốn cùng, nhưng mẹ ta lại bắt đầu hộc máu, cầu xin người!" Tiếp theo đó là thanh âm dập đầu.
Trung niên nam tử lần này ngữ khí mang theo vẻ đắc ý cao cao tại thượng, lại cố tình còn chỉ trích nói: "Không phải ta không chịu cho ngươi mượn, mà là sau khi ta cho ngươi mượn, ngươi không có cách nào trả ta, ngươi xem lúc phụ thân ngươi còn, trong nhà cũng không tệ lắm, đáng tiếc vì nuôi bệnh của nương ngươi, thì càng ngày càng nghèo, nay ngươi trong phòng cũng còn lại cái gì? Ngươi giúp người ta làm ‘thợ khéo’(thợ thủ công) tiền kiếm được một tháng còn chưa đủ nửa tháng thuốc của nương ngươi, ta cũng biết rõ ngươi không có biện pháp mới đến tìm ta, nhưng vay tiền cho nương ngươi uống loại thuốc không đáy kia, loại chuyện có đi không có về này, không ai sẽ làm! Ngươi vẫn là sớm một chút thay đổi suy nghĩ, để nương ngươi như vậy mà chết rồi quên đi, miễn cho liên lụy ngươi!"
"Đủ rồi! Thúc phụ không chịu cho vay tiền thì thôi, không cần rủa nương của ta!" Thiếu niên giọng vịt gông cổ họng rống lên, đem bốn thiếu nữ đang ngồi ở một bên vô tình nghe cuộc đối thoại này dọa hoảng sợ, hiển nhiên trung niên nam tử kia cũng hoảng sợ không nhẹ, trực tiếp quăng một câu, phẫn thanh nói: "Với thái độ này của ngươi mà cũng muốn mượn tiền! Hừ, các ngươi nằm chờ chết đi!"
Nói xong, một trận tiếng bước chân dồn dập từ đường nhỏ phía sau truyền tới, một trung niên nam tử mặc màu áo choàng màu lam sắc mặt giận dữ hung hăng bước ra, hướng tới Vân Khanh liếc mắt một cái, sắc mặt lại mang theo xấu hổ vội vã rời đi.
"Thì ra là Vi ca ca của nhà mẹ Tần Đại, hắn học thức cao, người lại hiếu thảo, vì tiết kiệm tiền cho Tần Đại nương xem bệnh, một ngày chỉ ăn một bữa cơm, giấy bút cũng chưa bao giờ mua, thường xuyên ở bờ hồ dùng nước luyện chữ, ở học đường dựa vào việc thay người làm bài tập đổi lấy trang văn chương, hắn vốn đã sớm có thể thi đỗ tú tài, lại bởi vì không có tiền nên không thể đi." Hoàng Tiểu Muội tựa hồ thập phần phẫn nộ, cái miệng nhỏ nhắn mím lại trừng mắt nhìn bóng lưng của trung niên nam tử.
Mà khóe miệng Vân Khanh tươi cười, ở đời này, Vi Trầm Uyên vẫn xuất hiện, hơn nữa phương thức lại giống nhau, sự tình phát sinh chẳng qua thay đổi địa điểm mà thôi.
Nàng đỡ tay Thanh Liên đứng lên, Nã Thanh lấy chiếc lá con dính trên váy nàng xuống, mà Vân Khanh để lại Nã Thanh cùng Thanh Liên, còn có Hoàng Tiểu Muội đứng ở chỗ này không cần lại đây, chính mình hướng người thiếu niên kia đi tới, đứng ở chỗ cách hắn một trượng, không tiếng động, yên lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt mà quật cường của thiếu niên kia.
Lúc này Vi Trầm Uyên còn chưa phải là cận thần thiên tử được Tứ hoàng tử trọng dụng, trước đó hắn cùng mẫu thân ở quê hương sống nương tựa lẫn nhau, mà Vi Trầm Uyên là cái khung cứng rắn nhưng da mặt mỏng, sẽ không dễ dàng mở miệng cầu người, cho dù vừa đi học vừa làm thợ khéo, hắn cũng muốn dựa vào năng lực của mình mà nuôi sống mẫu thân, hôm nay có thể quỳ xuống trước mặt trung niên nam tử, nhất định là không còn cách nào mới làm vậy.
Nhớ tới kiếp trước, nàng cùng Vi Ngưng Tử đi ngang qua, cũng là nghe được một đoạn đối thoại như vậy, lúc ấy nàng liền động lòng trắc ẩn, phải giúp đỡ thiếu niên này, Vi Ngưng Tử lúc ấy còn nói nàng quá dễ bị lừa, không chịu để cho nàng ra tay, sau cùng do nàng đã nói rằng người đọc sách tốt, không nên mai một, tương lai sẽ có tiền đồ rộng mở. Có lẽ những lời này đả động Vi Ngưng Tử, Vi Ngưng Tử cầm 20 lượng bạc của Vân Khanh cho Vi Trầm Uyên. Sau đó vài ngày, Vi Ngưng Tử quay về Thẩm phủ, Tạ di lại cùng Vi Ngưng Tử đi thăm Vi Trầm Uyên, không bao lâu sau, mẫu thân của Vi Trầm Uyên là Tần thị liền bệnh chết ở đầu giường, Tạ di đột nhiên phát ra từ tâm, cho Vi Trầm Uyên làm con thừa tự của bà ta, làm con trai nuôi của bà.
Mà Vi Trầm Uyên là một người nhận ân tất báo, hắn cảm kích Tạ di cùng Vi Ngưng Tử hai người đã tương trợ, cố gắng hăng hái đọc sách, ở khoa thi năm đó thi được tú tài, ba năm sau trúng cử nhân, cùng năm Minh Đế thêm Khai Ân khoa, hắn lại đạt được Thám Hoa vị (đứng đầu),từ nay về sau tiến nhập con đường làm quan, liên tục được thăng chức, khí thế không thể đỡ.
Kiếp trước tuy rằng Vi Trầm Uyên không có tham dự vào âm mưu của Vi Ngưng Tử và Tạ di, một lòng đọc sách, sau khi đọc sách một lòng làm quan, nhưng là không thể không nói, Vi Ngưng Tử cũng là dựa vào hắn, mới có thể vào phút cuối đạp đổ vị trí Hầu phủ phu nhân của Vân Khanh để chính mình ngồi lên, nếu đã không có Vi Trầm Uyên này làm núi dựa, Vi Ngưng Tử còn có thể tùy tùy tiện tiện mà ngồi trên vị trí Hầu phủ phu nhân sao?
Nghĩ đến cảm thấy thật buồn cười, lúc ấy rõ ràng là nàng hảo tâm muốn giúp đỡ Vi Trầm Uyên, còn bị Vi Ngưng Tử mắng nàng mềm lòng, kết quả thì sao, Vi Ngưng Tử cầm bạc của nàng, cầm lòng tốt của nàng, lại đổi lấy trụ cột cả đời, hại nàng cả đời.
Trung niên nam tử đi rồi, thiếu niên vẫn như trước quỳ trên mặt đất, thân hình gầy gò giấu trong bộ y phục bằng vải bố màu lam, bố y đã muốn phai màu trắng bệch, vải dệt cũng trở nên nhăn nhúm, khiến bả vai đơn bạc của hắn càng có vẻ gầy yếu, thậm chí có thể thông qua vải dệt, nhìn được xương vai cao ngất của hắn.
Hắn quỳ gối nơi đó, cúi đầu, cái gáy mảnh khảnh gập xuống hiện ra một loại cảm giác vô lực mãnh liệt, đột nhiên hắn nắm tay, hung hăng ở trên cỏ đập vài cái, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như con thú bị thương, phát tiết trong lòng khí giận cùng sự uể oải.
"Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, mấy lượng bạc mà thôi, không đáng để ngươi quỳ với hắn." Tiếng nói mềm mại mang theo nét trong trẻo nhưng lạnh lùng lọt vào trong tai, Vi Trầm Uyên nâng lên khuôn mặt trắng vàng nhìn qua.
Đó là một cô gái mặc bộ đồ giản dị màu xanh da trời, đứng ở trên bãi cỏ xanh biếc, gió thổi tung bay vạt áo, như một ngọn sóng màu lam dâng lên trên bãi cỏ xanh, trong chốc lát, thiếu niên trong đầu nảy lên bài thơ. "Tiệc rượu bên hồ, tình cờ gặp. Hương phấn phảng phất, như hương hoa thoang thoảng. Nhìn kỹ mới hiểu rằng, đời người, cành liễu cong."
Nhưng hắn lại phát ra hai tiếng cười lạnh, cô gái này vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư, hắn đứng lên, dáng người thẳng tắp, cao giọng nói: "Ngươi đương nhiên cho rằng chỉ mấy lượng bạc mà thôi, một tiểu thư chỉ biết sống phóng túng nào hiểu được cái gì gọi là nỗi khổ dân gian!"
"Ngươi nói cái gì! Tiểu thư nhà ta như thế nào chỉ biết sống phóng túng chứ!" Nã Thanh trải qua hai ngày ở chung, biết Vân Khanh đối với người bên cạnh rộng rãi, tính cách cũng thân thiết, đã không còn câu nệ, bắt đầu hiện ra tính cách vốn có, lúc này vừa nghe có người chỉ trích Vân Khanh, liền mở miệng phản bác.
Mới như thế liền hận đời rồi hảư Nhớ tới vị trọng thần sau này nổi danh lẫy lừng trong kinh thành, lại nhìn thiếu niên trước mặt trong mi mắt còn chứa ngây ngô, bởi vì không cứu được mẫu thân mà trở nên oán giận, Vân Khanh nhợt nhạt nở nụ cười, các tiểu thư nhà khác thật đúng như hắn nói, mỗi ngày cũng chính là sống phóng túng, hai tay không dính chút bụi trần, nhưng đây là kiếp mệnh, sinh ở gia đình nào, sẽ có cuộc sống dạng đó, mỗi người đều có nỗi khổ, cho nên khi hắn không ngần ngại mà nói câu đó, phượng mâu nhíu lại như hai khe hẹp sâu, nhìn chằm chằm hắn nói: "Ta có thể giúp ngươi."
Vi Trầm Uyên ngẩn ra, trong con ngươi đầu tiên là hiện lên một chút kinh hỉ, tuy rằng hắn không hiểu biết về tú công(thêu thùa), nhưng vị tiểu thư trước mắt này, chỉ xem đai lưng bên hông của nàng, hắn cũng biết khẳng định không chỉ mười hai bạc, nếu nàng thật muốn ra tay tương trợ, đối với nàng mà nói chỉ là một bữa ăn sáng, như vậy lại có thể mua thuốc cho nương, nhưng hắn và nàng chỉ là lần đầu tiên gặp nhau, nàng vì sao phải làm như vậy?
Hắn hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của thiếu nữ, cắn chặt răng, nếu hắn hôm nay có thể quỳ xuống trước thúc phụ, chính là đánh cược để van cầu bạc chữa bệnh cho mẫu thân, chỉ cần có người chịu giúp, hắn liền nguyện ý đáp ứng tất cả điều kiện: "Ngươi nói đi, muốn ta bán mình hay là làm nô tài, ta đều nguyện ý."
Nhìn thái độ không sợ chết của hắn, Vân Khanh khóe miệng khẽ nhếch, bình tĩnh mở miệng nói: "Ta vừa không muốn ngươi bán mình, cũng không cần ngươi làm nô tài, còn muốn cho ngươi đến trường, tham gia khoa cử, để có thể hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân ngươi."
"Ngươi làm thế nào biết tình cảnh của ta?" Lúc nghe được không cần bán mình làm nô, Vi Trầm Uyên đáy mắt rõ ràng thả lỏng.
Vân Khanh lại thản nhiên cười, đôi mắt quét qua người đứng phía sau sườn bên trái của mình: "Mới vừa rồi ta nghe Hoàng Tiểu Muội nói tình huống của ngươi, ngươi nếu là đọc sách giỏi, vậy không nên vì thế mà lãng phí tài năng."
Hắn từ khe hở thân cây nhìn xuyên qua bên kia thấy bóng ba cô gái, một người là Hoàng Tiểu Muội trong trang, còn có hai người, xem ra chính là nha hoàn của vị tiểu thư này, nàng cho bọn họ đứng xa một chút, là không muốn các nàng nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn, nghe được hai người nói chuyện với nhau, giúp hắn giữ lại chút thể diện sao? Hành động như vậy xác thực thập phần tri kỷ, khiến hắn nhớ lại đánh giá quá quắt của mình đối với vị tiểu thư này mà mặt không khỏi đỏ lên.
"Chính là như thế?"
"Chính là như thế." Dù là ai đối với chuyện may từ trên trời rớt xuống, đều có lòng cảnh giác, huống chi là một thiếu niên vừa bị thúc phụ cự tuyệt trợ giúp, Vân Khanh mỉm cười đáp: "Bất quá, ngươi nếu là lương tâm bất an, bản thân ta thật ra cũng có chuyện muốn xin ngươi hỗ trợ."
Vừa nói như thế, Vi Trầm Uyên liền thoải mái hơn nhiều, hắn không thích nhận không viện trợ của người ta, liền thật lòng đối với Vân Khanh thở dài nói: "Nếu tiểu thư có thể cho ta mượn bạc để chữa bệnh cho nương, có yêu cầu gì ngươi cứ việc nói, dù liều cái mạng này, ta đều có thể làm, xin tiểu thư trước đem khoản nợ ghi lại trên sổ, ta hiện tại có lẽ vẫn chưa thể trả, về sau nếu có cơ hội, cam đoan tuyệt không thiếu một phần bạc."
Lời này nói ra thật đúng với tác phong của Vi Trầm Uyên, kiếp trước hắn cũng dốc hết sức giúp hai mẹ con Vi Ngưng Tử và Tạ di, chỉ cần các nàng mở miệng, hắn có thể làm được nhất định sẽ làm, chính là cuối cùng Vân Khanh nhờ Vi Ngưng Tử đi cầu xin hắn, Vi Ngưng Tử không có đi cầu, nàng ta ước gì Thẩm Mậu và Tạ thị chết sớm một chút, làm sao chịu đi cầu xin, đáng tiếc nàng ngu ngốc không tự biết, còn tưởng rằng biểu tỷ rắn rết là người tốt.
Vân Khanh thản nhiên nói: "Bạc đối với Thẩm gia mà nói không tính là cái gì, đợi khi ngươi được dư dả, trả lại cũng không muộn, ta trước mắt tạm thời còn không cần ngươi hỗ trợ, đến lúc nào đó nếu có việc, ta sẽ tìm ngươi, còn nữa, năm nay ngươi 14, có thể tham gia thi Hương, ngươi tuy rằng thành tích không tệ, nhưng phu tử ở nông thôn trình độ có hạn, ta sau khi trở về ở Bạch Lộc thư viện sẽ giúp ngươi báo danh, ngươi nhất định phải đến."
So với lời nói vừa rồi, câu này mới là kinh hãi nhất, Bạch Lộc thư viện là thư viện tốt nhất Dương Châu, bên trong các phu tử đều là lão sư giỏi nhất Dương Châu, nếu có thể đi vào đó, đối với các phương diện cá nhân về văn tự thi ca đều có thể tiến bộ vượt bậc, nhưng ngược lại, Bạch Lộc thư viện học phí cũng thập phần sang quý, một năm cần 50 lượng bạc, đối với người bình thường mà nói, thật sự là quá mắc.
"Nhưng mẹ ta còn ở nông thôn, chỉ sợ là không đi được." Vi Trầm Uyên nội tâm đã sớm muốn đi, bất đắc dĩ không có khả năng thực hiện, chỉ có thể không ngừng tiếc nuối, hắn không thể vứt bỏ mẫu thân mà đi vào thành học, mỗi ngày muốn quay lại cần 12 tiếng, nương nằm ở trên giường, có ai có thể chiếu cố đâu, mặc dù có người có thể chiếu cố, hắn cũng không yên lòng.
Điểm ấy Vân Khanh đương nhiên cũng đã nghĩ đến, Vi Trầm Uyên là người rất có hiếu, nếu không thể giúp Tần thị an bài tốt, hắn tất nhiên không thể an tâm đọc sách, liền từ trong túi lấy ra 12 lượng bạc vụn cho hắn trước, nói: "Chuyện dừng chân này, ta không thể làm chủ, nhưng mẹ ta có thể, ngươi đi về trước cho đại phu kê thuốc, buổi chiều ta cùng nương ta đến nhà ngươi nhìn xem."
Vi Trầm Uyên nghe nàng tựa hồ sớm có tính toán, lại đang lo lắng sức khỏe của Tần Thị, cũng không nhiều lời, tiếp nhận bạc xong, cúi chào thật sâu, vội vàng hướng về thôn xóm chạy đi, gió vườn thổi bay áo dài bạc màu của hắn, so với vừa rồi đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cho đến khi thân ảnh của hắn biến mất ở trong tầm mắt, Vân Khanh mới chậm rãi xoay người, Vi Ngưng Tử, Vi Trầm Uyên cánh tay phải này ta nhất định sẽ chém rớt của ngươi, đời này, xem ngươi dùng cái gì cùng ta tranh!
Đợi nàng đi ra, liền gọi Nã Thanh, Thanh Liên trở về sơn trang, Vân Khanh liền đem việc hôm nay nói cho Tạ thị nghe: "Nghe nữ nhi của Hoàng trang chủ nói, hắn tuy rằng nhà nghèo, chí cũng không nghèo, mỗi ngày dậy sớm đốn củi nấu cơm, sau đó đọc sách, lại đi học đường nghe giảng, buổi chiều trở về thức đêm canh thuốc nấu cho mẫu thân, là người cực kỳ hiếu thuận."
Tạ thị nghe xong tuy rằng trong lòng rung động, nhưng nếu làm viện thiện này, cũng không biết tương lai có thể hay không rước lấy phiền toái gì, dù sao Tần thị cũng bị bệnh nặng......
Vân Khanh nhìn ra nghi ngờ của bà, nhíu mi nói: "Nương, phụ thân không phải nói muốn mở Như Thiện đường, không phải muốn tích thiện sao, vốn việc thiện sẽ không dễ làm như vậy, nếu không nữ nhi cũng sẽ không muốn mời người về đi học, ngày hôm nay chuyện tình của Vi gia nữ nhi không phát hiện cũng thôi, nay đều đã biết đến, nếu làm như không thấy, vậy còn nói cái gì là làm việc thiện, người ta còn không nói chúng ta là giả nhân giả nghĩa, hơn nữa, nhà chúng ta cái khác không nói, bạc luôn không thiếu, mẫu thân hắn mặc dù là nuôi bệnh, nhưng hắn cũng nói, đại phu nói nếu vẫn uống thuốc, cũng sẽ tốt hơn, nói đến cùng còn không phải vì quá nghèo, chút ngân lượng này, chúng ta tùy tiện tiết kiệm một chút cũng có được, vì sao không làm chứ?"
Nghe nữ nhi nói, Tạ thị cũng hiểu được có chút đạo lý, nếu phải làm việc thiện, vậy không thể thấy rồi làm như không thấy, chỉ là chuyện nữ nhi nói việc đi học đường: "Chúng ta có phải hay không quản quá nhiều rồi, còn lo chuyện đi học của hắn?"
"Nương, người đều đã ra tay cứu người ta, sao không giúp người giúp cho đến cùng, phu tử đều nói hắn rất thông minh, nếu để lãng phí như vậy, chẳng phải là phụ lòng ông trời cho hắn sự thông minh, chúng ta nếu đã cứu người, vậy thì giúp hắn thêm một chút, nếu hắn có thể thi đậu, về sau không chừng làm quan, sao còn cần nhà chúng ta giúp đỡ hắn nữa chứ?" Vân Khanh túm cánh tay Tạ thị, khổ tâm nói: "Hơn nữa xem tình huống này, nếu không có người ra tay giúp đõ, mẹ hắn không chừng ngày nào đó chống cự không nổi nữa, đến lúc đó hắn liền biến thành không cha lại không nương, tình huống kia không phải càng khổ sao."
Đại khái là Vân Khanh nói ‘đứa nhỏ đáng thương không cha không nương’ những lời này, khiến Tạ thị do dự một hồi, rốt cục cũng đáp ứng: "Được rồi, ta buổi chiều liền cùng con đi đến nhà hắn nhìn xem, nếu không có chuyện gì, chúng ta ở Dương Châu còn có một tiểu viện trống, cho bọn họ chuyển vào ở.”
Kỳ thật trừ việc này ra, còn có một việc Tạ thị không có nói, vài lần quay về Liễu gia, bà cảm giác, Liễu gia đều có chút thay đổi, cũng không biết là do chuyện của Lễu Dịch Thanh làm cho bà cảm thấy trong đó có cổ quái, còn có lần trước ở trong rừng nghe được Liễu Dịch Thanh buông lời nhục mạ, bà đối với một nhà đại biểu tẩu trong lòng tồn tại khúc mắc, hơn nữa lần này nhìn đến thái độ của Liễu lão phu nhân đối với Tạ di và Vi Ngưng Tử, trong lòng bà đã không còn hoàn toàn tin tưởng vào tình thân này nữa rồi. Thẩm Mậu vẫn cấp bạc trải đường cho Đại Biểu Ca Liễu gia, chính là muốn nhờ hắn ở trên quan trường có chuyện gì trợ giúp một chút, nhưng nếu Liễu gia chẳng phải đáng để dựa vào, bọn họ chẳng khác nào quăng tiền qua cửa sổ.
Nay nghe Vân Khanh nói Vi Trầm Uyên đọc sách rất khá, nếu trợ giúp chút bạc, hắn có thể làm ra chút thành tích, có tiền đồ, lại lợi nhiều mặt khác, một suy tính lâu dài tuy có hơi dư thừa, nhưng so với đầu tư chết ở một đường thì tương đối tốt hơn.
Vì thế dùng qua bữa trưa xong, Vân Khanh cùng Tạ thị thay đổi một bộ xiêm y thích hợp, liền gọi Hoàng Đại, phái hai cỗ kiệu, cho Hoàng Tiểu Hoa dẫn đường đi vào trong thôn.
Đợi khi kiệu dừng ở một gian nhà tranh lợp bằng cỏ trong thôn thì Vân Khanh cùng Tạ thị hai người đều chợt ngẩn ra, các nàng biết Vi Trầm Uyên nhà nghèo, nhưng không ngờ tới lại nghèo như vậy, bùn đất cùng cây cỏ khô trộn lại làm vách tường, những bó rơm khô vàng trải ra thành nóc nhà, toàn bộ phòng ở lớn nhỏ liếc mắt một cái liền có thể nhìn được hết, còn không bằng một nửa Nhạn Các của Vân Khanh.
Sau khi hai người bọn họ vào cửa thôn, liền có người thông tri Vi Trầm Uyên, kiệu đi được một chút, liền nhìn thấy hắn đứng ở trước cửa gỗ, thay một trường bào màu xanh như học sinh, tuy là nửa mới nửa cũ, nhưng đây là cái tốt nhất hắn có, nhìn thấy hai người liền thở dài nói: "Thẩm phu nhân, Thẩm đại tiểu thư." Sau khi từ trong núi trở về, hắn mới biết được, thì ra là có phu nhân cùng tiểu thư của ông chủ đến thôn này hái vải, mà người hôm nay hắn gặp, đúng là tiểu thư của ông chủ sau khi hái vải đang nghỉ chân.
Tạ thị tất nhiên là đối hắn một phen đánh giá, thấy hắn người mặc dù gầy, lại cốt cách kiên cường, cử chỉ hữu lễ, sắc mặt thản nhiên, trong lòng liền có hảo cảm, một người có phong độ có thể theo khí chất mà nhìn ra, bà gật đầu nói: "Lệnh đường sức khỏe đỡ nhiều rồi chứ?"
"Đại phu đang ở bên trong bắt mạch, Thẩm phu nhân xin mời vào trong ngồi." Vi Trầm Uyên hữu lễ trả lời, sắc mặt mang theo khiêm cung vừa phải, lại không lộ vẻ ti tiện, Vân Khanh một bên xem âm thầm mỉm cười, quả nhiên là người hai mươi tuổi ngồi lên chức Thượng Thư, nay dù chưa thành thục, đã có thể nhìn ra được phong phạm sau này trong cử chỉ rồi.
Vào trong phòng, đầu tiên là một cái phòng nhỏ, dưới khăn trải bàn là cái bàn thô cùng bốn chiếc ghế nhỏ, thấy rõ những vật dụng bày biện trên bàn vuông sát tường, phía trên có bộ ấm trà cùng bốn cái cốc nhỏ, hiển nhiên là phòng khách, mà bên trái nhà, chính là phòng Tần thị đang ở, cách một tấm mành vải bông cũ, nghe được tiếng phụ nhân đang ho khan ở bên trong.
Vân Khanh đi vào liền nhìn đến nữ tử bệnh tật sau này có thể khiến cuộc đời Cảnh Hựu Thần thay đổi rất lớn đang dựa vào gối đầu đỏ thẫm, một lão đại phu đang ngồi ở đầu giường giúp bà bắt mạch.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz