ZingTruyen.Xyz

[Bình Tà] Chung Cực Bút Ký Chi Tà Đế Trọng Sinh

Chương 971 - 980 (Cược)

Hannnurluve

EDIT: HANNNURLUVE

Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.

Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%

...

Chương 971: Nam Hạt Bắc Ách Đồng Bệnh Tương Liên

Ban đêm, Hạt Tử không muốn phòng không gối chiếc, còn bị Tiểu Hoa đuổi ra.

-"Hôm nay gia muốn tâm sự với bạn thân, không có thời gian để tâm đến anh."

Tiểu Hoa nói lời vô tình như vậy, đuổi Hắc gia ra khỏi phòng ngủ.

-"Không phải, Hoa nhi, cậu không thể đối xử với tôi vậy mà..."

Hạt Tử ôm cái chăn của mình đứng ở cửa, muốn tranh thủ thêm một chút, thì nghe giọng đồ đệ chiếm hời kia:

-"Sư phụ, lại bị sư nương đuổi ra ngoài à."

Bỗng hắn quay đầu lại, trong tay Ngô Tà cũng ôm chăn, đứng một bên cười hì hì khịa mình.

-"Ngô Tà, biết bên trong là sư nương cậu, cậu còn chạy đến làm gì, mau về tìm Trương câm của cậu đi."

Ngô Tà xính lao thiếu đánh:

-"Tôi nói với Tiểu Ca rồi, tối nay muốn nói chuyện suốt đêm với Tiểu Hoa, hắn đi ngủ trước rồi."

Bình giấm chua kia từ khi nào mà dễ nói chuyện vậy? Hạt Tử nghĩ không ra, rồi lại không thể lay chuyển được Tiểu Hoa và Ngô Tà, chỉ đành ôm chăn đến phòng Tiểu Ca, còn nhai:

-"Hừ, nếu câm đã không chịu cố gắng như vậy, tôi đi phá hắn, không thể để hắn ngủ ngon được."

Giữa bạn bè, có nạn cùng chịu chứ, Hạt Tử e là đêm nay mình khó mà ngủ được, không thể để tên Trương Khởi Linh kia yên được, đây mới gọi là bạn bè có phúc cùng hưởng có họa cùng chia chớ.

Cửa phòng Tiểu Ca không khóa, Hạt Tử đẩy cái đã mở.

-"Yo, câm, Ngô Tà nhẫn tâm bỏ cậu vậy, cậu còn để cửa, mòn mỏi ngóng trông cậu ấy về. Đúng là đáng thương mà!"

Sau khi Hạt Tử vào phòng, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo, Tiểu Ca không kiên nhẫn nói:

-"Cậu đến làm gì?"

Hạt Tử sớm đã theo với mặt lạnh của Trương Đại Tộc Trưởng, sức chịu đựng rất cao. Hắn ném cái chăn trong lòng lên giường, người cũng nhảy lên theo, thảnh thơi nói:

-"Tôi tới làm bạn với cậu nè, đêm đen gió lớn, một mình cậu lại ngủ không được, buồn lắm."

-"Không cần."

Miệng thì nói không cần, nhưng không tỏ ý đuổi người ra ngoài, rõ ràng là bị Hắc Hạt Tử nói trúng tim đen rồi, giờ Trương Đại Tộc Trưởng cũng cần một người bạn có thể tâm sự ở bên, cho dù là kẻ lắm chuyện.

-"Được rồi, ở trước mặt tôi, đừng khẩu thị tâm phi nữa. Tôi còn không hiểu cậu à. Nói đi, rốt cuộc Ngô Tà làm sao vậy? Hắn với Hoa nhi thần thần bí bí như vậy, đừng nói là vì bệnh dạ dày tái phát nha."

Tất nhiên Trương Khởi Linh không thể nói sự thật cho hắn biết, nhưng nếu không nói hết sự thật, cũng dễ khiến Hạt Tử nhìn ra vấn đề, nửa thật nửa giả nói:

-"Ngô Tà giận rồi."

Nghe câu này, tinh thần Hạt Tử tỉnh táo, hắn ngồi dậy liền, hóng hớt hỏi:

-"Yo, mau nói cho tôi biết, sao cậu bảo bối nhà cậu khó chịu thế, sao cậu ấy giận? Đừng nói là vì Uông Loan dụ dỗ cậu ấy, cậu lại ghen, cậu ấy chê cậu ghen, nên cãi nhau với cậu."

Nhắc đến Uông Loan, Trương Khởi Linh có chút khó chịu, nhưng hắn cũng không dễ ghen hay to tiếng với Ngô Tà vì chuyện đó, vì hắn từ trước đến nay thích dùng hành động bày tỏ ý kiến của mình, chứ không phải dùng lời nói. Điểm này, Ngô Tà cảm động sâu sắc.

-"Không hoàn toàn."

-"Không hoàn toàn? Tức là nói, ngoài chuyện này, còn có chuyện khác khiến hai người các cậu mâu thuẫn. Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Tôi đoán không ra nữa."

Tiểu Ca thở dài, nói ra lời đã chuẩn bị từ trước:

-"Hôn lễ của Nhật Sơn, chuẩn bị rất tốt, Ngô Tà rất thích."

Hạt Tử bỗng thông suốt tiếp lời:

-"Ngô Tà cũng muốn có một hôn lễ hoành tránh như vậy, nhưng cậu mãi vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu của cậu ấy. Như thế à?"

Tiểu Ca trịnh trọng gật đầu, đâu chỉ là Ngô Tà, bản thân hắn cũng rất muốn tổ chức một đám cưới hoành tráng, sớm chính thức rước người về nhà.

Chương 972: Hoa Tà Tâm Sự Đêm Khuya

Hạt Tử nói xong suy đoán của mình, đột nhiên vỗ ót.

-"Tôi hiểu rồi, Hoa nhi nhà chúng tôi có thể bị Ngô Tà nhà các cậu ảnh hưởng, cũng ngưỡng mộ hôn lễ của người ta, chính vì vậy mới nhìn tôi không thuận mắt..."

Càng nói càng cảm thấy là chuyện như vậy.

-"Câm, cậu buồn ngủ chưa?"

Trương Khởi Linh khẽ lắc đầu.

-"Tôi cũng không buồn ngủ. Nếu không như này, dù sao hai chúng ta cũng không ngủ được, cả đêm nghiên cứu một hôn lễ long trọng hơn cả Trương hội trưởng và bà chủ Doãn đi, cũng để cho hai vị tiểu gia sớm ngày nguôi giận. Cậu thế sao?"

Tiểu Ca chưa buồn ngủ, gật đầu đồng ý. Đây vốn là nước cờ tiếp theo hắn muốn đi, bây giờ bắt đầu chuẩn bị, thời cơ vừa đúng.

Dĩ nhiên, việc họ lập kế hoạch và chuẩn bị là một chuyện, hai vị tiểu gia kia chịu hay không thích hay không, lại là một chuyện khác.

Giờ Tiểu Tam gia Ngô gia và Tiểu Cửu gia Giải gia cũng không buồn ngủ chút nào, họ nói chuyện không phải hôn lễ gì đó, mà là liên quan đến kết quả kiểm tra hôm nay.

-"Tiểu Tà, hình như kết quả kiểm tra hôm nay cậu không bất ngờ cho lắm."

Ngô Tà chui vào cái chăn cả buổi, mới rầu rĩ nói:

-"Tiểu Hoa, thật ra lúc gọi cho cậu, đã biết rồi. Sở dĩ tìm cậu, chỉ là muốn xác nhận thêm một bước. Vì chuyện này cũng ngạc nhiên cho lắm."

Tiểu Hoa biết chuyện này không phải là nhỏ, cũng hiểu Ngô Tà đang lo cái gì.

-"Ngoài cậu và Tiểu Ca ra, còn ai biết?"

Chỉ bằng sự bình tĩnh đêm nay Tiểu Ca đối mặt với sự mất tích của Ngô Tà, hắn đã biết, có lẽ câm kia cũng không biết chuyện Ngô Tà hẹn mình tìm bác sĩ trước đó, nhưng hắn tuyệt đối biết bí mật này của Ngô Tà. Nếu không, dựa vào sự đề phòng nghiêm ngặt mà hắn đối với mình trước đây, sao có thể bỏ mặc Ngô Tà chạy với mình, còn thả cậu ấy nói chuyện thâu đêm với mình dưới ánh nến!

Ngô Tà cũng không giấu Tiểu Hoa, trên đời này người đầu tiên cậu tin tưởng, tất nhiên là Muộn Du Bình của cậu, Tiểu Hoa thì là xếp sau Tiểu Ca. Bất kể kiếp trước hay kiếp này, tình nghĩa của người trúc mã này đối với mình, tuyệt đối không thể bàn cãi. Tất nhiên, ngang hàng với Tiểu Hoa, còn có Bàn Tử, nhưng cái miệng tên kia không kín, chuyện này tạm thời vẫn không nên để hắn biết.

-"Một người Trương gia."

Tiểu Hoa đưa tay, vỗ đầu Ngô Tà giấu trong chăn, cười nói:

-"Nói ra đi, đừng để bản thân stress quá mức."

Ngô Tà chui sâu vào trong, vẫn không chịu ra. Nghe Tiểu Hoa cười khẽ:

-"Tiểu Tà, cậu không đến mức hay ghen như cái bình giấm chua nhà cậu chứ, cho rằng tôi có tâm tư gì đó với cậu."

Ngô Tà vội nói:

-"Tất nhiên không phải, chúng ta là anh em tốt, cậu có thể có tâm tư gì với tôi chứ."

Cậu nói vậy, nhưng vẫn không chịu chui ra khỏi cái chăn, nghe có vẻ ủ rũ.

-"Vậy tại sao cậu không ra đi ra đối mặt với tôi."

Giọng Tiểu Hoa lại xuyên qua cái chăn truyền đến tai Ngô Tà.

-"Cậu làm vậy, không lẽ không phải vì mắc cỡ?"

Ngô Tà nghe câu này, lập tức xốc chăn lên chui ra, gấp gáp thanh minh:

-"Tôi mới không thèm mắc cỡ, cũng không phải không dám đối mặt với cậu. Tôi chẳng làm gì sai cả!"

Tiểu Hoa thấy cậu cuối cùng chui đầu ra, an ủi:

-"Yên tâm đi, Tiểu Tà, người Trương gia kín miệng, người Giải gia tôi càng kín hơn. Chuyện này chỉ cần cậu không muốn, sẽ không có ai truyền ra ngoài đâu."

Ngô Tà dĩ nhiên tin Tiểu Hoa, Tiểu Cửu gia nhất ngôn cửu đỉnh, sẵn sàng hi sinh vì bạn bè, điểm này cậu tin tưởng không nghi ngờ.

-"Thật ra, không phải tôi không tin các cậu. Là tâm lý chưa quen."

Chương 973: Hạ Quyết Tâm

Đời thứ ba Ngô gia chỉ có độc đinh một mình Ngô Tà, cha mẹ cậu luôn ngóng trông có thể ôm cháu trai, cũng là gánh nặng lớn trong lòng Ngô Tà.

Trước đây bận đối phó Uông gia, bận chuẩn bị mọi kế hoạch để giải lời nguyền Thanh Đồng Môn, cậu không kịp nghĩ đến mấy chuyện vặt vãnh này, nhưng giờ Uông gia tuy còn đang thoi thóp, nhưng đã hoàn toàn không còn là đối thủ của Trương gia nữa, chuyện Thanh Đồng Môn cũng đã giải quyết, sau này cũng không cần lo lắng Tiểu Ca phải đi canh cửa nữa.

Người một khi rãnh rỗi, khó tránh sẽ nghĩ đến những chuyện mà lúc bận rộn đã cố tình quên đi, như vấn đề Ngô Tà kế thừa, còn có vấn đề Tộc Trưởng Trương gia không ai nối nghiệp.

Đám người Trương Hải Khách Trương Hải Diêm Trương Hải Tinh Trương Hải Đào đều không phải Trương gia bổn gia, kì lân huyết không đủ tinh khiết, theo quy tắc, con cháu của họ và họ, không có tư cách trở thành Tộc Trưởng Trương gia.

Mà bên bổn gia, cũng chỉ còn lại Trương Nhật Sơn và Trương Khởi Linh. Mà giờ Trương Nhật Sơn cưới bà chủ Doãn, con cháu của hắn chắc chắn cũng mất đi tư cách tranh chức Tộc Trưởng.

Ban đầu Trương Khởi Linh đã có vị hôn thê do bổn tộc Trương gia chọn cho hắn, nhưng trong lòng hắn chỉ có Thiếu Chủ, không thể chứa được bất kì người khác, cho nên vị hôn thê này cũng vẫn luôn là vị hôn thê, cho nên khi bản thân cô ta tự tìm đường chết hương tiêu ngọc vẫn, cũng không thể khiến Tộc Trưởng Trương gia nhìn lấy cô ta một cái, cũng thật đáng thương.

Ngô Tà với Tiểu Hoa lải nhải cả đêm, không gì ngoài chuyện Ngô gia và Trương gia. Nhưng Ngô gia và Trương gia đều cần có người kế thừa là thật, Ngô Tà không muốn để mình biến thành quái vật không được thế gian chấp nhận cũng là thật.

-"Tiểu Hoa, cậu có nghĩ tôi là quái vật không?"

Vốn dĩ cậu là một kẻ dị loại sống hơn ba ngàn năm, giờ đây lại biến dị, tuy biến dị này theo bác sĩ Giải gia nói chỉ là tạm thời, nhưng cậu vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.

Tiểu Hoa hiểu nỗi thấp thỏm lo âu của cậu, khẽ vỗ lưng cậu, dịu giọng:

-"Tiểu Tà, cho dù cậu biến thành gì, cậu vĩnh viễn đều là Ngô Tà ca ca mà lúc nhỏ tôi quen."

Ngô Tà bị câu Ngô Tà ca ca lấy lòng, cái tên này từ khi lớn lên, cũng không còn gọi mình là ca ca nữa.

-"Tiểu Hoa muội muội, gọi ca ca nữa đi."

Thấy cậu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, Tiểu Hoa hung hăng vỗ cậu một cái.

-"Mơ đẹp đấy, tôi không phải Tú Tú, suốt ngày gọi cậu là ca ca. Cho dù tôi dám gọi, cậu dám nhận sao?"

-"Vậy có gì không dám nhận chứ."

-"Nếu cậu không sợ Trương câm tính sổ sau với cậu, chúng ta có thể thử xem."

Nhắc đến bình giấm kia, Ngô Tà lập tức cụt hứng.

-"Vẫn nên bỏ đi."

Sau khi thả lỏng, Ngô Tà cảm thấy mí mắt hơi khó mở, thì nghe Tiểu Hoa hỏi:

-"Tiểu Tà, nếu biến dị này chỉ là tạm thời, cậu phải suy nghĩ cho kĩ, rốt cuộc là muốn bắt lấy cơ hội này, vì Ngô gia để lại con cháu, hay là dứt khoát để lỡ."

Ngô Tà có chút vô lực nói:

-"Tiểu Hoa, tôi từng nằm mơ, mơ thấy một tiểu bảo bảo, nó rất giống Tiểu Ca, nhưng mắt lại giống tôi. Trên đời này nếu có một bảo bảo như vậy thì thật tốt... Tôi còn nói với Tiểu Ca... nếu nhận bảo bảo này làm con nuôi... thật ra, nếu có thể có một bảo bối như vậy... cho dù làm quái vật một lần... cũng đáng giá đi..."

Tiểu Hoa nghe cậu kể đứt quãng, trong lòng sốt ruột, Ngô Tà quả nhiên vẫn là người có tim mềm thích suy nghĩ vì người khác, tuy không quen, nhưng thật ra cậu sớm đã hạ quyết tâm rồi.

Chương 974: Vui Vẻ Chấp Nhận

Ngô Tà ngủ đến chạng vạng ngày hôm sau. Khi cậu từ trong mơ tỉnh lại, trong đầu vẫn quanh quẩn cảnh trong mơ, cậu lại mơ thấy bảo bảo, bảo bối có chút giống Tiểu Ca và mình, hơn nữa bên cạnh bé còn có một bé có đôi mắt giống mình và nét mặt y hệt Tiểu Ca...

Xong rồi, đúng là điên rồi, mơ một đứa chưa đã nghiền, còn mơ thấy một đôi...

Ngô Tà ôm trán thở dài:

-"Tiểu Tiểu Tà, Tiểu Tiểu Bình Tử, lần này mơ trọn vẹn luôn, đúng là gặp quỷ rồi."

-"Tiểu Tà, lại mơ à?"

Bên tai truyền đến giọng dịu dàng, chính là Bình Tử thúi đáng chết kia, sao hắn đến đây?

Ngô Tà nhìn bên cạnh, quả nhiên phát hiện Tiểu Ca đang ngồi bên giường, lo lắng nhìn mình, giống như mình là đồ sư dễ vỡ.

-"Tiểu Ca, sao lại là anh? Tiểu Hoa đâu?"

Ngô Tà nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng Tiểu Hoa, nhưng rõ ràng đây là phòng Tiểu Hoa mà.

Tiểu Ca nghe cậu vừa mở miệng đã hỏi Tiểu Hoa, sầm mặt, nhưng vẫn không nổi giận, mà dịu giọng nói:

-"Cậu ngủ một ngày rồi."

Khoảng thời gian này Ngô Tà vốn ngủ nhiều, động một tí là mệt muốn ngủ. Hôm qua căn bản đã nhịn cả đêm, ngủ một ngày cũng nằm trong dự đoán. Chỉ là Tiểu Hoa thân là gia chủ Giải gia, không thể cả ngày không xử lí công việc mà ở cạnh ngủ ngon như bạn thân, với lại cho dù hắn muốn ở bên Hắc Hạt Tử cũng không đồng ý đâu.

-"Tôi ngủ lâu vậy à?"

Ngô Tà dịu mắt ngồi dậy. Tiểu Ca liền khoác áo cho cậu. Mùa đông ở Bắc Kinh, lò sưởi nóng hừng hực. Ngô Tà ở phương nam đã quen, không cảm thấy trong phòng lạnh. Nhưng Tiểu Ca vẫn sợ cậu lạnh, nên khoác thêm áo cho cậu.

Ngô Tà đi đến cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy buổi chiều bầu trời phía tây với những áng mây đỏ rực, trải kín cả bầu trời, trông cực kì tráng lệ.

-"Tiểu Ca, nhìn xem, mây đỏ đẹp quá. Tiểu Ca, những năm tháng sau này của chúng ta, nhất định phải cùng nhau ngắm ánh bình minh sớm mai, chạng vạng ngắm ráng chiều, sống một cuộc sống bình thường, mãi mãi không chia xa. Anh nói có được không?"

Tiểu Ca đứng bên cạnh Ngô Tà, nhìn rặng mây đỏ phía chân trời, dùng sức kéo người vào lòng, khẽ nói:

-"Được."

Rất nhanh lại nói khẽ:

-"Nếu Tiểu Tiểu Tà và Tiểu Tiểu Bình Tử cũng ở đó, thì càng tốt."

Ngô Tà lại nhớ đến hai bảo bảo trong mơ, trong lòng mềm mại:

-"Tiểu Ca, vừa rồi tôi lại mơ thấy chúng, lần này nhìn rõ rồi, là hai bảo bối nha, một đứa giống anh, dáng vẻ và ánh mắt đều giống tôi. Đứa còn lại thì giống tôi, nét mặt và ánh mắt lại giống anh. Chơi vui lắm!"

Trương Khởi Linh nói:

-"Tiểu Tà, đừng làm khó bản thân."

Tất nhiên hắn thích Tiểu Tiểu Tà và Tiểu Tiểu Bình Tử, nhưng trời đất rộng lớn, Ngô Tà lớn nhất, hắn không hi vọng Ngô Tà vì bất kì nguyên nhân gì, mà miễn cưỡng bản thân làm chuyện mà bản thân không muốn làm.

Nghe lời Tiểu Ca nói, đang chìm trong giấc mơ đẹp chưa tỉnh hẳn lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

-"Tiểu Ca, tôi nghĩ kĩ rồi."

Ngô Tà dựa sát vào lòng Tiểu Ca, bình tĩnh nói:

-"Tôi muốn chúng đến bên cạnh chúng ta, nếu trời cao cho chúng ta cơ hội này, tuyệt đối không thể để lỡ."

-"Tiểu Ca, giấc mơ này, tôi mơ ba lần rồi. Đây là chúng đang nhắc nhở chúng ta đó."

-"Ngoài chúng ta ra, anh còn có Trương gia, tôi còn có Ngô gia, chúng ta không thể phụ kì vọng của họ."

-"Tất nhiên, cho dù không cân nhắc Trương gia và Ngô gia, tôi cũng thật lòng thích chúng, không hề miễn cưỡng chút nào hết, càng không khó xử, mà là cam tâm tình nguyện, vui vẻ chấp nhận!"

Chương 975: Tộc Trưởng Rất Bận

Sau khi hai người nói chuyện xong, Tiểu Ca mới nhớ đến chuyện hôm nay Uông Loan đến tìm Ngô Tà.

-"Cô ta đến tìm tôi làm gì, tôi không có chút hứng thú gì với cô ta hết!"

Ngô Tà rất phiền khi nghe thấy cái tên này.

Tiểu Ca vỗ nhẹ lên đầu cậu trấn an.

-"Đuổi đi rồi."

Sau khi Tiểu Hoa biết thân phận cô ta, thì không thể nào có thái độ tốt với cô ta được nữa, đuổi người đi là chuyện bình thường.

Ngô Tà cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

-"Đuổi tốt lắm. Sau này cứ làm như vậy."

Tiểu Ca gật đầu tán thành.

Hôm sau, họ rời Bắc Kinh về Hàng Châu, không ngờ, đoàn Uông Loan cũng theo họ đến Hàng Châu.

Có điều, lần này có Trương Hải Khách theo, cũng không cần tự họ ra mặt đuổi người.

-"Yo, Uông Đại Tộc Trưởng cả đường theo chúng tôi đến Hàng Châu, đúng là bám riết không tha mà. Nói đi, rốt cuộc tính làm gì?"

Uông Loan biết đây là Trương Hải Khách, trong hôn lễ Trương Nhật Sơn, họ đã từng gặp mặt.

"Tôi tìm Tộc Trưởng các người."

-"Thật ngại quá, Tộc Trưởng chúng tôi bận ở bên phu nhân, không có thời gian gặp người không liên quan."

Uông Loan và thủ hạ cứ như vậy bị Trương Hải Khách chắn ngoài cửa lớn Ngô gia, không thể tiến thêm một bước, mặc cho cô ta nói thế nào, Trương Hải Khách nhất quyết không thả người. Cuối cùng, Uông Loan chỉ có thể tức giận rời đi.

Trương Đại Tộc Trưởng tất nhiên không có thời gian gặp người Uông gia, giờ hắn đang dỗ Ngô Tà, muốn nhanh chóng giải quyết chuyện hai người.

Điều khiến Trương Khởi Linh bất ngờ là, Ngô Tà rõ ràng không ngờ đến vấn đề này.

-"Tiểu Ca, chúng ta kết hôn hai lần rồi, còn cần làm lại lẫn nữa à? Với lại, ba tôi vẫn chưa chịu đâu đó."

Cậu nhớ ba từng nói, trừ phi Ngô gia có hậu, nếu không sẽ không đồng ý.

Tiểu Ca mặc kệ chuyện đó, vị trí Phu Nhân Tộc Trương Trương gia, hắn giữ lại cho Tiểu Tà nhà hắn mấy chục năm rồi, không muốn tiếp tục chờ đợi vô thời hạn nữa.

-"Tiểu Tiểu Tà và Tiểu Tiểu Bình Tử, cũng là con cháu Ngô gia."

Lời này tuy có lí, nhưng Ngô Tà cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm, cả buổi mới phản ứng lại.

-"Tiểu Ca, giờ chúng còn chưa biết đang ở đâu, sao có thể dùng để thuyết phục ba tôi chứ."

Tiểu Ca nhìn cậu nói:

-"Tôi nói chuyện với ba cậu."

Tiểu Ca đây là đang muốn thể hiện diễn xuất siêu hạng của một 'ảnh đế' đây mà, thử một chiêu với Ngô Nhất Cùng xem sao, Ngô Tà nghĩ nghĩ, cảm thấy dù sao mình không đối phó được với người bảo thủ kia, không bằng để Tiểu Ca thử xem sao.

-"Anh muốn nói thì nói đi, dù sao năm nay ba mẹ tôi muốn về nhà tổ ăn tết, đến lúc đó có cơ hội. Có điều, Tiểu Ca, tôi cảnh cáo anh, không được nói cho họ biết..."

-"Yên tâm."

Dĩ nhiên hắn sẽ không nói với bất kì ai, nhưng lão hồ ly Ngô Nhị Bạch kia đã đoán được tám chín phần rồi, chuyện này hơi khó giải quyết một chút.

May mà lúc đó suy đoán của Ngô Nhị Bạch tạm thời vẫn chưa thành sự thật, cơ thể Ngô Tà tuy đã xảy ra thay đổi, nhưng đối với Tiểu Tiểu Tà và Tiểu Tiểu Bình Tử mà nói, vẫn chỉ là mong mỏi của Ngô Tà trong mơ và họ.

-"Tiểu Tà, chú hai cậu có từng suy đoán đến."

Trương Khởi Linh kể chuyện mình nói với Ngô Nhị Bạch lúc đó, nghe xong gân xanh trên trán Ngô Tà giật giật, chú hai cũng hóng hớt vậy à? Mình cứ hở một tí là hối chú chuyện cưới xin, khiến chú bị ép đến bực bội.

-"Tưởng tượng của chú hai tôi đúng là phong phú, chuyện không hợp với lẽ thường, cũng nghĩ ra được."

Nhưng dù trí tưởng tượng của Ngô Nhị Bạch có phong phú đến đâu, cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến ông chỉ đoán đúng một nửa, những hành động khó chịu và khác thường trước đó của Ngô Tà, chẳng qua là do cấu tạo cơ thể xảy ra cải biến. Nói trắng ra, là Ngô Nhị Bạch chỉ suy nghĩ vượt xa với thực tế một chút.

Mà hiện giờ, Ngô Nhị Bạch còn ở Trường Sa, hắt hơi vài cái mà không có dấu hiệu dự báo trước.

-"Thằng nhóc nào lại đang nói xấu sau lưng tôi đó."

Chương 976: Bà Nội Ủng Hộ

Mấy ngày sau đó, Ngô Tà vẫn như cũ ngày nào cũng buồn ngủ, trông có vẻ mệt mỏi uể oải, bà nội nhìn thấy rất lo lắng, lặng lẽ gọi Tiểu Ca lại, hỏi hắn:

-"Tiểu Trương à, cơ thể Ngô Tà không sao thật chứ?"

Đối mặt với lão thái thái Ngô gia, Trương Khởi Linh một chút cũng không dám thất lễ, đây chính là trụ cột vững chắc của Ngô gia, chỉ cần có thể giữ vựng được bà, Ngô Nhất Cùng Ngô Nhị Bạch Ngô Tam Tỉnh gì đó, đều không thành vấn đề.

-"Bà nội, khoảng thời gian này trí nhớ Ngô Tà không tốt, có điều bà yên tâm, kiểm tra không có vấn đề gì hết, có lẽ nghĩ ngơi nhiều hơn một chút là được."

Lão thái thái nhìn sắc mặt Tiểu Ca hồi lâu, cũng không nhìn ra sơ hở gì, nên tin lời hắn nói.

-"Con nhắc đến chuyện trí nhớ của nó, bà nghĩ đến một chuyện."

-"Chuyện gì vậy bà?"

-"Lúc nhỏ, Tiểu Tà từng đến núi Trường Bạch một lần, về rồi thì bệnh nặng một trận, chờ đến khi nó khỏi hẳn, thì chuyện lúc nhỏ gần như đã quên hết."

Chuyện này Tiểu Ca từng nghe Ngô Nhất Cùng nói, hơn nửa hiện giờ trí nhớ hắn cũng khôi phục rồi, tình hình lúc đó cũng nhớ ra. Khi đó, hắn mất trí nhớ lần nữa, căn bản không nhớ Ngô Tà là đứa nhỏ mình đưa đến Ngô gia, theo quy tắc, yêu cầu Ngô gia dẫn cậu đến trước Thanh Đồng Môn...

-"Ý bà là nói, trí nhớ lần này của cậu ấy, có thể có liên quan đến việc đến núi Trường Bạch?"

Lão thái thái gật đầu.

-"Phải. Tiểu Tà từng đến núi Trường Bạch một lần, trước đó lại đi một lần nữa. Trí nhớ của nó khiếm khuyết, bắt đầu từ khi nào?"

Trương Khởi Linh suy nghĩ.

-"Mấy tháng trước."

Chính xác mà nói, là sau khi từ địa cung Tây Vương Mẫu về, cũng tức là lần đầu sau khi xuyên không, nhưng lần đó không rõ ràng, cho đến cái lần cậu và Tiểu Ca cùng xuyên không lần nữa ở Trương gia Cổ Lâu... Sau lần đó, trí nhớ của cậu xảy ra vấn đề rõ ràng hơn.

-"Cũng tức là nói cuối năm ngoái từ khi từ núi Trường Bạch về?"

Tiểu Ca gật đầu, tuy hắn cảm thấy không có liên quan đến Thanh Đồng Môn, là hậu di chứng xuyên không, nhưng bà nội không biết chuyện này, hắn nói dăm ba câu cũng không nói rõ được, vả lại theo lý giải của lão thái thái, nói vậy cũng đúng.

-"Đúng."

-"Haizz, sau này đừng để nó đến núi Trường Bạch nữa, nó xung khắc với chỗ đó."

Bà nội thở dài nói.

-"Bà nội yên tâm, con sẽ trông chừng Tiểu Tà mà."

-"Bà biết con đối tốt với Tiểu Tà. Chờ vợ chồng lão đại về, con nói với lão đại, chờ ăn tết xong, các con dành chút thời gian giải quyết chuyện này đi."

Trương Khởi Linh đối tốt với Ngô Tà, Ngô lão thái thái nhìn thấy trong mắt nhớ trong lòng, cũng yên tâm giao cháu trai cho hắn chăm sóc. Lão thái thái không cứng nhắc như Ngô Nhất Cùng, bà nhìn ra được, Ngô Tà hết lòng với Tiểu Ca, không thể thay lòng đổi dạ được, nếu đã vậy, thì hà tất gì phải làm khó chúng chứ.

-"Cảm ơn bà nội."

Trương Khởi Linh rất ngạc nhiên trước sự thấu hiệu và thông cảm của bà nội, thật lòng cảm ơn bà vì đã ra tay giúp đỡ.

-"Khách sáo gì chứ, sau này chúng ta là người một nhà rồi."

-"Đúng, người một nhà."

Lúc Trương Khởi Linh đối mặt với các vị trưởng lão Trương gia, chưa từng có cảm giác người một nhà, nhưng lúc đối mặt với Ngô lão thái thái, lần đầu tiên đã có cảm giác đó.

-"Bà nội yên tâm, tất cả người Trương gia, đều không thể làm trái Ngô Tà, quy tắc không cho phép, con cũng không cho phép."

Bà nội cười nói:

-"Cũng kể cả con?"

-"Kể cả con."

-"Từ nhỏ Ngô Tà đã bị ông nội nó chiều hư rồi, bà còn sợ nó sẽ không quen với đại gia tộc như Trương gia các con nữa. Có lời này của Trương Đại Tộc Trưởng, cho dù ngày nào đó bà đi gặp ông nội nó, cũng có thể yên lòng đi rồi."

Chương 977: Buổi Cơm Chiều Sóng Gió

Lúc Ngô Nhất Cùng và vợ về đến nhà tổ Ngô gia, chứng thèm ngủ của Ngô Tà ngày càng nghiêm trọng.

Bữa tối ngày đầu họ về, Ngô Tà ôm bát cơm ngủ gật, dọa mẹ Ngô giật mình, "Tiểu Tà, con sao vậy?"

Nhìn thấy dáng vẻ con trai lớn và con dâu lớn kinh ngạc đến vậy, Ngô lão thái thái bình tĩnh nói:

-"Không sao, hôm nay người nhiều, ăn tối một tiếng, Tiểu Tà buồn ngủ rồi. Tiểu Trương, con đưa Tiểu Tà về phòng nghỉ ngơi trước đi."

Lão thái thái cũng không quản Trương Đại Tộc Trưởng có ăn no không, trực tiếp kêu hắn đưa cháu trai bảo bối của mình về phòng ngủ, để tránh nằm úp sấp ở đây ngủ đau cổ.

Trương Khởi Linh đáp một tiếng, rồi ôm Ngô Tà lên, nhìn về hướng vợ chồng Ngô Nhất Cùng và lão thái thái xin phép, rồi trong ánh mắt đầy khó ưa của Ngô Nhất Cùng, dẫn người đi.

Sau khi hai người đi, Ngô Nhất Cùng hừ lạnh một tiếng: "Hừ, càng ngày càng không có tiền đồ, sớm vậy đã buồn ngủ, còn không bằng người có tuổi như chúng ta."

Mẹ Ngô lo cho con trai nhất, vội hỏi mẹ chồng, "Mẹ, Tiểu Tà có phải xảy ra chuyện gì không?"

Bà nội bình tĩnh nói:

-"Nó tuổi còn trẻ, có thể có chuyện gì chứ. Có điều gần đầy thích ngủ, đi bệnh viện khám cũng không có vấn đề gì."

"Ngày nào cũng vậy ạ?" Mẹ Ngô vẫn không yên tâm.

-"Từ khi về, vẫn luôn như vậy, mẹ cũng quen rồi."

Ngô Nhất Cùng vốn còn cảm thấy không có chuyện gì lớn, nhưng nghe lời mẹ nói, cũng có hơi sốt ruột. Tuy ông yêu cầu nghiêm khắc với con trai, nhưng tình yêu thương con trai thì luôn bất biến theo thời gian.

"Mẹ, Tiểu Tà về Hàng Châu cũng gần một tháng rồi nhỉ?" Ngô Nhất Cùng hỏi.

-"Ừm, mấy ngày nữa được một tháng. Có thể ở nhà một khoảng thời gian, từ sau khi nó lớn lên, tình hình như vậy thật hiếm thấy."

"Một tháng nay, nó luôn trong trạng thái vậy à?"

-"Cũng gần vậy, dù sao ngày nào cũng buồn ngủ, cho dù đang đứng hay ngồi, cũng đều có thể ngủ được."

Lão thái thái nói vậy, cũng là muốn hù con trai lớn, thấy phản ứng của ông, mục đích coi như cũng đạt được, lại nói:

-"Nhất Cùng à, Tiểu Trương đã kêu bác sĩ Trương gia khám cho Tiểu Tà rồi, cơ thể nó không có bệnh gì hết, con không cần quá lo lắng đâu."

Tâm tư Ngô Nhất Cùng bị mẹ nhìn thấu, miệng vẫn không thừa nhận: "Con mới thèm lo cho nó. Đã ngoài hai mươi cả rồi, có cái gì phải lo chứ."

"Mẹ, đừng nghe Nhất Cùng, anh ấy cứng miệng thôi. Chứ trong lòng anh ấy, phàm là chuyện của Tiểu Tà, đều quan tâm hết." Mẹ Ngô ở bên cạnh vạch trần Ngô Nhất Cùng.

Thấy vợ cũng kéo mình xuống đài, Ngô Nhất Cùng có chút để ý, "Em đừng hùa theo làm ầm ĩ."

Mẹ Ngô cũng không chọc ông nữa, mà gắp đồ ăn cho lão thái thái, "Mẹ, thịt ninh nhừ, mẹ nếm thử đi ạ."

Lão thái thái cười ăn miếng thịt, khen mấy câu, rồi dặn người bên cạnh:

-"Đem cái này qua cho Tiểu Trương đi, rồi chọn thêm hai món, ừm, hai cái này đi, ta thấy vừa nữa nó ăn hai món này. Đừng quên, múc thêm một chén cơm nữa. Chỉ có đồ ăn không có cơm sao mà đủ no, lúc nãy Tiểu Trương còn chưa ăn được mấy miếng nữa."

"Dạ, lão thái thái." Nữ đầu bếp bưng cơm rời khỏi phòng ăn, Ngô Nhất Cùng mới hừ lạnh một tiếng, "Hắn không phải chân dài sao, không biết tự quay lại ăn à, còn đưa qua đó, mẹ, mẹ thiên vị quá rồi đó."

Mẹ Ngô sợ Ngô Nhất Cùng chọc lão thái thái giận, nên hòa giải: "Tiểu Trương người ta vì đưa Tiểu Tà về phòng, mới để lỡ giờ cơm, kêu người đưa chút đồ ăn qua đó, thì có vì thiên vị chứ. Mau ăn cơm đi, nói nhiều vậy làm gì!"

Chương 978: Chuyện Mẹ Chồng Nàng Dâu

Ăn cơm tối xong, vợ chồng Ngô Nhất Cùng chuẩn bị đưa lão thái thái về phòng nghỉ ngơi, lão thái thái lại nói:

-"Lão đại, để vợ con đi với mẹ được rồi, con đó, nên đi chỗ nào đó hóng mát đi, mẹ không muốn nổi giận vào ban đêm đâu, lão thái thái mẹ vẫn muốn sống thêm vài năm nữa."

Ngô Nhất Cùng bị mẹ cấm chat, nhưng lại không dám cãi lại, chỉ đành đen mặt rời đi.

Nhìn bóng lưng chồng đi, mẹ Ngô đỡ lão thái thái đứng lên, "Mẹ, tính Nhất Cùng vậy thôi, mẹ đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, đừng so đo với anh ấy, càng không nên để mình tức giận ha."

Lão thái thái ha ha cười.

-"Hiểu con không ai bằng mẹ, ba đứa con trai của mẹ, đứa nào cũng có tính cách và suy nghĩ khác nhau, mẹ là người rõ nhất. Tuy nói Tiểu Tà không phải con ruột của con và lão đại, nhưng cái tính này, cuối cùng vẫn chiều theo nó, việc gì đã định rồi, thì tám con trâu cũng kéo không lại."

Nhắc đến con trai, mẹ Ngô cười tươi như hoa, cản bản không để ý mấy chữ "không phải con ruột."

"Mẹ, mẹ nói chi đâu xa, ba con họ, đúng thật là, đều có cái tính xấu đó, bướng bỉnh. Không cùng một nhà thì khó sống chung dưới một mái nhà được."

-"Năm đó, lão già nhà chúng ta vốn muốn để Nhất Cùng tiếp quản công việc trong nhà. Nhưng lão đại cứ gân cổ lên cãi, nó không muốn nhờ vào công lao tổ tiên, muốn tự ra ngoài làm ăn. Ông ấy không khuyên được nó, nên để nó rời nhà đi."

-"Ai biết, vừa buông tay một cái, nó như con cá bơi trong biển lớn, chẳng chịu về nhà nữa. Cho dù sau này các con kết hôn, lại có Tiểu Tà, cả năm nó cũng không về nhà được mấy ngày. Đứa con trai này của mẹ, nuôi uổng công rồi."

-"Tiểu Tà cũng giống hệt tính ba nó. Ông ấy đã cấm nó dính dáng với chuyện làm ăn, nó vẫn không nghe, sau này vẫn đi theo con đường của lão tam..."

Nhắc đến chuyện xưa, lão thái thái vẫn thấy chưa nói đủ:

-"Vợ lão đại à, Tiểu Tà cố chấp giống ba nó, người này còn cứng đầu hơn người kia, con bị kẹt giữa hai ba con nó, mấy năm qua làm khó con rồi."

"Mẹ, con chỉ đóng vai người hòa giải thôi, đều là người một nhà, có gì làm khó với không làm khó chứ mẹ."

Hai người nói chuyện, bất tri bất giác đến phòng ngủ lão thái thái, nhưng giờ tinh thần lão thái thái đang tỉnh táo, vốn không muốn đi ngủ, giữ tay con dâu không cho bà đi.

-"Vợ lão đại à, con cũng lâu lâu mới về một chuyến, nói chuyện với mẹ thêm đi."

"Dạ được, mẹ. Giờ mẹ có muốn lên giường nằm nghỉ một lát không ạ?"

-"Không cần, mẹ chưa buồn ngủ."

Vậy là mẹ chồng nàng dâu nói chuyện, tất nhiên là không gì ngoài cháu trai Ngô gia.

-"Vợ lão đại à, con cảm thấy Tiểu Trương thế nào?"

Mẹ chồng đột nhiên hỏi vậy, mẹ Ngô hơi rối một chút, nhưng nhớ đến lão thái thái quan tâm Trương Khởi Linh, cũng thuận miệng nói: "Đứa trẻ Tiểu Trương này, con vẫn khá thích, thấy cậu ấy cư xử nho nhã lễ độ, chắc hẳn gia giáo rất tốt, quan trọng là, cậu ấy đối với Tiểu Tà rất tốt, cho dù là người mù cũng nhìn ra được, đây mới là điều đáng trân trọng nhất."

Lão thái thái cố ý thở dài nói:

-"Haizz, Tiểu Trương này, cái gì cũng tốt, chỉ có một điều không tốt."

Mẹ Ngô liền hỏi điểm nào không tốt, lão thái thái ý vị sâu xa nói:

-"Đáng tiếc nó không phải con gái, bằng không mẹ đã sớm kêu Tiểu Tà cưới nó về Ngô gia làm cháu dâu rồi."

Mẹ Ngô còn tưởng lão thái thái muốn chia rẻ chúng, vội nói: "Mẹ, nếu Tiểu Trương là con gái, vừa nãy e là không thể ôm Tiểu Tà về phòng nghỉ ngơi đâu. Tiểu Tà nhà chúng ta từ nhỏ được nuông chiều quen rồi, nếu để nó đi chăm sóc con gái người ta, người làm mẹ như con, trong lòng vẫn có chút không nỡ. Giờ có Tiểu Trương không phải vẹn cả đôi đường sao!"

Chương 979: Lấy Gì Đảm Bảo

Ngô lão thái thái lấy lui làm tiến, để con dâu lớn chủ động cắn câu, nói ra lời trong lòng ủng hộ Tiểu Trương và Ngô Tà, trong lòng thích ý, nhưng ngoài mặt vẫn vẻ mặt không vui.

-"Này là suy nghĩ của con, hay đã bàn bạc với Nhất Cùng?"

Thấy lão thái thái nghiêm mặt, mẹ Ngô càng bênh con trai khi thấy chuyện bất công, "Mẹ, Nhất Cùng cổ hủ tư tưởng phong kiến nặng nề, không thể trông cậy anh ấy sẽ dễ dàng đồng ý chuyện này. Nhưng mẹ với anh ấy khác, mẹ thương Tiểu Tà nhất, thấy hai đứa nó gắn bó keo sơn, mẹ cũng không nhẫn tâm chia cắt tụi nó đâu nhỉ. Vả lại, con dâu có thể nhìn ra được, mẹ cũng thật lòng thích đứa nhỏ Tiểu Trương kia đúng không?"

Thấy con dâu tậng bốc mình, lão thái thái suýt thì cười ra tiếng, thấy vợ lão đại có thể trở thành trở thủ của mình, mẹ chồng nàng dâu hai người cùng giúp vợ chồng trẻ kia đánh hạ con trai lớn phần tử bảo thủ kia, hai đối một, cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn rất nhiều.

Vì thế, hai người phụ nữ đã nhanh chóng thành lập mặt trận thống nhất, cùng tấn công Ngô Nhất Cùng.

Trưa hôm sau, lúc Ngô Tà gặp lại ba, phát hiện đôi mắt thầm quầng thiếu sức của ông, liền hỏi ông sao vậy. Ngô Nhất Cùng hừ lạnh một tiếng: "Hừ, còn không phải đều tại tiểu tử thúi con sao."

Ngô Tà gãi đầu, hôm qua cậu đi ngủ sớm, chọc ba lúc nào chứ.

-"Nhưng hôm qua con ngoài ngủ ra, thì có làm gì đâu."

"Mẹ con vì chuyện của con, nói chuyện cả đêm với ba, một hai không cho ba ngủ, con nói con có liên quan không hả!"

Ngô Nhất Cùng khó ở, tại sao từ sau khi vợ mình về nhà tổ, đã thay đổi lập trường nhanh như vậy, từ những mơ hồ trước đó, đến kiên quyết ủng hộ con trai, ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ tiểu tử Ngô Tà này tìm cách mê hoặc cô ấy?

Ngô Tà nghe lời ba nói, ngược lại hớn hở, nghe ý của ông, không lẽ mẹ đột nhiên nghĩ thông, công khai ủng hộ mình?

-"Mẹ con cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, chuyện này đáng để ăn mừng một phen."

Ngô Tà không để ý đến ông ba đang sầu não, mà chạy đi tìm mẹ cậu.

"Thằng nhóc không có lương tâm." Ngô Nhất Cùng nhìn bóng lưng con trai mà mắng. Ông đang chuẩn bị tìm phòng ngủ bổ sung, thì đụng phải Trương Đại Tộc Trưởng.

-"Bác trai, con muốn nói chuyện với bác."

Trương Khởi Linh nhõ nhã lễ phép nói với Ngô Nhất Cùng.

Ngô Nhất Cùng thật sự không muốn để ý đến cái tên cướp con trai mình, nhưng xét thấy đối phương từng có ơn với Ngô gia, lại có thân phận Tộc Trưởng Trương gia, cũng không thể biểu hiện quá thất lễ, vì thế, cho dù không muốn đến đâu, ông vẫn phải theo Trương Đại Tộc Trưởng đến một căn phòng yên tĩnh.

Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Ngô Nhất Cùng không kiên nhẫn nói: "Trương Đại Tộc Trưởng tìm tôi, muốn nói cái gì? Chúng ta vẫn nên đi thẳng vào vấn đề đi. Nếu cậu muốn nói chuyện của cậu với Tiểu Tà, lần trước tôi đã nói rồi, chỉ cần Ngô gia tôi có hậu, tôi tất nhiên sẽ không ngăn cản."

-"Chính là chuyện này. Giờ đây đại cục đã định, Trương gia sẽ nhanh chóng cử hành một nghi lễ, để Ngô Tà chính thức thành chủ Trương gia. Tất nhiên, chuyện con cái, không lâu nữa sẽ được giải quyết, ngài cứ việc yên tâm."

Giọng Trương Đại Tộc Trưởng không cao, nhưng câu nào cũng mạnh mẽ dứt khoát, là kiểu khí thế không thể cãi lại, khiến cho Ngô Nhất Cùng phản bác cũng có chút thiếu tự tin: "Ban đầu chúng tôi đã nói, Ngô gia trước hết phải có hậu, giờ cậu chỉ cần cho tôi một cái đảm bảo, muốn cướp Tiểu Tà của tôi đi. Cậu lấy cái gì đảm bảo, thân phận Tộc Trưởng Trương gia sao?"

Chương 980: Đánh Cược Và Giấy Đảm Bảo

Tất nhiên Trương Khởi Linh không thể đem bí mật của Ngô Tà nói cho Ngô Nhất Cùng biết, nhưng nửa thật nửa giả giả vờ sâu xa thì có thể thử xem.

-"Tôi có thể đảm bảo, nột trong một năm, Ngô gia tất có đứa trẻ sinh ra. Nếu ngài sợ nói miệng không bằng chứng, có thể viết giấy cam kết."

Sở dĩ nói thời gian ngắn như vậy, cũng là để phù hợp với những việc thực tế sẽ xảy ra sau này.

Bác sĩ Giải gia nói, cơ thể Ngô Tà biến đổi, chỉ là tạm thời, đây là trạng thái đại khái sẽ duy trì trong một năm. Sau một năm, khi sức mạnh thần bí trong cơ thể Ngô Tà khôi phục, cơ thể cậu sẽ trở lại nguyên vẹn như ban đầu.

Tuy bác sĩ kia nói không biết uy lực khổng lồ của sức mạnh long phượng, cũng nhìn ra sức mạnh kia không giống bình thường, bằng không sẽ không có sự biến đổi khổng lồ xảy ra trong cơ thể Ngô Tà.

Tức là nói, thời gian của họ có hạn, nhất định phải tranh thủ trước khi cơ thể Ngô Tà khôi phục bình thường, để lại hạt giống cho Trương gia và Ngô gia, bằng không thật sự sẽ không còn cơ hội nữa.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng làm Trương Khởi Linh nóng lòng sắp xếp hôn lễ với Ngô Tà. Cho dù không để người Ngô gia và Trương gia biết đứa nhỏ này là ai sinh, thì dù sao cũng để sau khi đứa nhỏ này sinh ra có thể được họ danh chính ngôn thuận mang theo bên cạnh.

"Cậu lừa ai chứ? Coi tôi là tên ngốc à? Tam Tỉnh còn không biết đang ở đâu, Nhị Bạch lại hạ quyết tâm không kết hôn, nội trong một năm, muốn để họ đẻ ra một đứa, cậu nằm mơ đi." Ngô Nhất Cùng cảm thấy Trương Khởi Linh đang ăn nói lung tung nói hươu nói vượn đúng là khó ưa.

Trương Khởi Linh lại không nhanh không chặm cười nói:

-"Chúng tôi không trông mong vào chú hai và chú ba."

"Không trông mong lão nhị và lão tam, vậy trông mong cậu sao? Cậu e là không có khả năng đó đâu! Trương Đại Tộc Trưởng." Ngô Nhất Cùng càng nói càng tức, cuối cùng vứt luôn thân phận Trương Đại Tộc Trưởng ra sau đầu, gần như rống lên.

-"Có khả năng đó hay không, một năm sau sẽ có kết quả. Không bằng như này, chúng ta cược đi."

Trương Khởi Linh nói mơ hồ, khiến Ngô Nhất Cùng tưởng tiểu tử này bị điên, còn nói một năm sau sẽ có kết quả, cho dù mười năm hai mươi năm hay trăm năm, hắn cũng không có khả năng đó. Ông tất nhiên không biết, Trương Khởi Linh không có khả năng đó, nhưng con trai bảo bối của ông thì có.

"Cược cái gì?" Ngô Nhất Cùng tức giận nói, ông ngày càng cảm thấy con trai nhà mình não úng nước rồi, mới nhìn trúng cái tên đầu óc không tỉnh táo này, một hai là hắn mới chịu, tức chết ông rồi.

-"Cược nội trong một năm Ngô Tà có thể có thêm hai đứa nhỏ không."

"Cược, đương nhiên phải cược, tôi thắng chắc rồi. Đặt cược cái gì?" Ngô Nhất Cùng suýt cười đến nhăn mặt, há miệng là hai đứa nhỏ, một đứa cũng không thấy bóng dáng, còn hai, đúng là muốn đứa nhỏ muốn đến điên rồi.

-"Nếu tôi thắng, một trong hai đứa phải theo họ Trương, trở thành người thừa kế Tộc Trưởng để Trương gia bồi dưỡng."

Ngô Nhất Cùng suy nghĩ, nếu thật sự có hai đứa nhỏ, cho Trương gia một đứa cũng không phải không thể, dù sao cho dù mình không đồng ý, Ngô Tà kia cánh tay hướng ra ngoài, cũng sẽ nghe theo cái tên này.

"Nếu tôi thắng, thì sao?" Ngô Nhất Cùng vẫn cảm thấy mình không thể thua, người thua chỉ có thể là Trương Khởi Linh.

Trương Khởi Linh không chút qua loa nói:

-"Tôi với Tiểu Tà mặc cho ngài xử trí, ngài nói gì chúng tôi cũng nghe."

Ngô Nhất Cùng nghe vậy suy nghĩ, vụ cược này mình thắng chắc rồi, cho dù giờ đồng ý để hai người bọn họ kết hôn, một năm sau, vẫn như cũ có thể để chúng tách ra, giao dịch có lời như vậy, sao mà không làm được chứ.

"Được, vậy viết cam kết đi, để tránh đến lúc đó cậu hối hận."

Vì thế, Trương Khởi Linh viết giấy bảo đảm tại chỗ cho Ngô Nhất Cùng, giấy bảo đảm nội trong một năm, dẫn về hai đứa con Ngô Tà, trong đó một đứa về Trương gia, một đứa về Ngô gia. Nếu không làm được,, nghe Ngô Nhất Cùng tùy ý xử trí.

...

2025.12.02

Tranh thủ ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz