ZingTruyen.Xyz

[Bình Tà] Chung Cực Bút Ký Chi Tà Đế Trọng Sinh

Chương 981 - 990 (Song Hỉ Lâm Môn)

Hannnurluve

EDIT: HANNNURLUVE

Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.

Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%

...

Chương 981: Chuẩn Bị Đám Cưới

Ngô Nhất Cùng lấy lại giấy cam kết Trương Đại Tộc Trưởng ký tên đồng ý, ngân nga khúc hát rồi về phòng ngủ.

Trước khi đi, nói với Trương Khởi Linh: "Giấy cam kết này tôi cất, cậu nên nhớ thật kĩ, đến lúc đó đừng giở trò lật lọng. Thời gian gấp gáp, kêu Trương gia các cậu mau chóng chuẩn bị đi, nội trong tháng giêng sẽ giải quyết chuyện của các cậu cho xong. Có điều, chúng tôi nói trước, đám cưới tổ chức ở Ngô gia chúng tôi, Ngô gia cưới Trương gia gả, không vấn đề chứ?"

Trương Khởi Linh đã chuẩn bị tâm lý sẵn, là cưới hay gả, trước đây hắn có thể không quan tâm, nhưng ở Tây Chu ngay cả Vương Phi cũng từng làm rồi, thiếu phu nhân Ngô gia thì có là gì chứ, làm một chút cũng chẳng sao, huống chi, đây chỉ là hư danh, những gì Ngô Tà phải trả đều là thật.

Vì Ngô Tà, vì bảo bối của họ, Trương Khởi Linh quyết định nhẫn nhịn.

-"Không thành vấn đề. Tôi lập tức kêu người trong nhà đi chuẩn bị. Ngày đã mời người xem, định là mùng 6 tháng giêng, ngày lành tháng tốt, hợp cưới gả."

"Mùng 6 tháng giêng, thời gian liệu gấp quá không. Tôi nói cho cậu biết, đây là chuyện đại sự đầu tiên trong đời Tiểu Tà, cậu không được làm qua loa đâu."

-"Không đâu, người Trương gia chắc chắn toàn lực ứng phó, sẽ không khiến ngài thất vọng."

"Hừ, nói thì hay lắm, còn phải coi năng lực thực tế của Trương gia các cậu thế nào đã."

-"Bá phụ đi thong thả."

Nhìn bóng lưng rời đi của Ngô Nhất Cùng, khóe môi Trương Khởi Linh cong lên, như trút được gánh nặng liền đi tìm bọn Trương Hải Khách và Trương Hưng Vĩ sắp xếp nhiệm vụ.

Vì thế, dưới tình hình Ngô Tà còn chưa hay, đại sự lần đầu trong đời cậu, đã được người Trương gia lo liệu xong.

Trương Hải Khách thật sự khóc không ra nước mắt, hắn còn nhớ trước đó không lâu mình còn nói khoác với Tộc Trưởng Đại Nhân, nhưng giờ người ta đã định ngày cưới rồi, sắp làm chú rể rồi, mà bản thân ngay cả nửa kia ở đâu của chưa xác định được, bị vả mặt nhanh quá.

-"Không hổ là Tộc Trưởng Đại Nhân vĩ đại nhất nhất của chúng ta, quá nhanh quá nguy hiểm."

Trong lòng kêu thảm, ngoài miệng vẫn phải nói lời lấy lòng Tộc Trưởng.

-"Điều một số người bên Nhật Sơn qua, họ đã có kinh nghiệm."

Trương Khởi Linh đưa ra ý tưởng cho Trương Hải Khách. Khách sạn Tân Nguyệt vừa lo liệu đám cưới Trương Nhật Sơn và bà chủ Doãn xong, làm việc này đã thành thạo, có họ giúp đỡ, chắc chắn sẽ đạt hiệu quả gấp đôi, tiết kiệm được khá nhiều phiền não.

Trương Nhật Sơn biết chuyện vui sắp tới của Tộc Trưởng Đại Nhân, đích thân chọn mấy chục người đưa đến Hàng Châu, trong đó vậy mà bao gồm cả thính nô.

-"Tộc Trưởng, ngay sau khi qua tết, tôi và Nam Phong sẽ đến Hàng Châu. Năm trước có quá nhiều chuyện, không thể rời đi được, ngài đừng để bụng."

-"Nam Phong đặc biệt kêu thính nô đi chung, có cô ấy ở đó, đám Uông gia không thể làm loạn được, như vậy chúng tôi cũng có thể yên tâm hơn chút."

Trương Nhật Sơn nói vậy với Tộc Trưởng Đại Nhân. Trương Khởi Linh không vì hắn không đích thân tới mà tức giận, mà kêu hắn thay mình cảm ơn Doãn Nam Phong, giờ hắn rất cần người như thính nô bên cạnh, cho dù không phải vì Uông gia, cũng có thể khiến lòng hắn kiên định hơn.

Người của khách sạn Tân Nguyệt cùng ngày đã đến Hàng Châu, người Trương gia so với người khách sạn Tân Nguyệt đến trễ hơn một ngày. Hai đội quân tiếp viện cùng với người Trương gia có sẵn ở Hàng Châu, còn có người do Ngô Nhị Bạch nghe tin dẫn về, trong một lúc nhân thủ đã đầy đủ, công tác chuẩn bị cũng được tiến hành một cách có trật tự và nhanh chóng.

Ngô Tà và Ngô lão thái thái với mẹ Ngô chập tối cùng ngày và Ngô Nhất Cùng cuối cùng ngủ dậy xong mới biết tin này. Lúc đó Trương Đại Tộc Trưởng đúng lúc ra ngoài không có ở Ngô gia.

Chương 982: Thông Báo Bàn Tử

Những ngày tiếp theo, người Ngô gia và Trương gia đều bận đến khí thế ngất trời, ngay cả Trương Đại Tộc Trưởng xưa nay mấy khi quản chuyện gì cũng thường xuyên đi sớm về khuya, thường là Ngô Tà chưa dậy hắn đã ra ngoài, đến tối Ngô Tà vào mộng đẹp vẫn chưa về.

Những ngày như vậy trôi qua được vài hôm, Ngô Tà khó tránh hờn giận. Hôm đó, trước khi ngủ cậu một tờ giấy để lên đầu giường, sau đó kiên trì đi vào mộng đẹp.

Sau khi Trương Khởi Linh về, thấy người đang ngủ ngon, vốn không định làm phiền cậu nghỉ ngơi, nhưng nhìn thấy tờ giấy oán khí mà không chịu nói thẳng, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Cất tờ giấy đi, rồi nhẹ tay nhẹ chân đi rửa mặt, Trương Khởi Linh ôm người ngủ say vào lòng, khẽ nói:

-"Ngày mai không ra ngoài nữa."

Sáng hôm sau, lúc Ngô Tà dậy, bất ngờ phát hiện Trương Khởi Linh đang ở cạnh mình, châm chọc:

-"Trương Đại Tộc Trưởng hôm nay không bận à?"

Trương Khởi Linh cười hôn trán cậu, nhẹ giọng:

-"Hôm nay ở nhà cùng cậu."

Ngô Tà nghe câu này, bao nhiêu tủi thân trong bụng lập tức tan biến sạch, vui tíu tít nói:

-"Anh nói là phải làm đó, không được thất hứa."

-"Yên tâm."

Hai người đang nói chuyện, điện thoại Ngô Tà đột nhiên reo lên, cậu cau mày:

-"Mới sáng sớm ai gọi phiền tiểu gia vậy."

Trương Khởi Linh giúp cậu cầm điện thoại qua, nhìn rồi chấp nhận cuộc gọi dùm cậu:

-"Bàn Tử."

Vừa nghe là Bàn Tử gọi, Ngô Tà có hơi chột dạ, hình như cậu chưa báo cho Bàn Tử hay, kêu hắn qua tết đến Hàng Châu tham gia đám cưới của mình.

Bàn Tử đầu dây bên kia vừa nghe người nhận điện thoại là Tiểu Ca, cũng kinh ngạc một lát, mới nói:

-"Tiểu Ca, sao lại là cậu? Thiên Chân đâu, đừng nói là còn đang ngủ nướng nha."

Trương Khởi Linh nhếch mép nhìn Ngô Tà.

-"Không có, cậu ấy dậy rồi."

Bàn Tử biết gần đây trạng thái tinh thần Ngô Tà không tốt, cũng không nghi ngờ gì, thì nghe Tiểu Ca nói tiếp:

-"Bàn Tử, cậu với Vân Thái ăn tết xong đến Hàng Châu một chuyến nha."

Bàn Tử nghe vậy, hơi khó hiểu, nhưng vẫn thoải mái hỏi:

-"Sao thế, Tiểu Ca, là cậu nhớ tôi à, hay Tiểu Thiên Chân nhớ tôi?"

Ngô Tà muốn đích thân báo tin này với Bàn Tử, ra hiệu Tiểu Ca đưa điện thoại cho mình, Tiểu Ca hiểu ý, đưa điện thoại cho cậu, Ngô Tà cầm điện thoại, nói với Bàn Tử:

-"Bàn Tử, mùng 6 tháng giêng là ngày đại hỉ của tôi và Tiểu Ca, mời cậu và tẩu tử đến uống rượu mừng, tất nhiên, phong bì đỏ cũng không thể thiếu nha."

Bàn Tử biết sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng không ngờ, ngày đó lại đến đột ngột như vậy.

-"Thật hả? Các cậu sắp cưới rồi!"

Ngô Tà kiêu ngạo nói:

-"Tất nhiên là thật rồi, Tiểu Ca sắp thành thiếu phu nhân Ngô gia chúng tôi rồi, tiểu gia tôi sẽ nhanh chóng ôm mỹ nhân về, rất là vui luôn."

Bàn Tử nhớ lần trước mình đến thủ phủ Tây Chu đụng phải đám cưới của hai người họ, cảm thấy Tiểu Ca cũng thảm quá rồi, không nhịn được đồng tình với hắn, nhưng hai huynh đệ của hắn cuối cùng cũng tu thành chính quả, trong lòng càng thấy mừng thay bọn họ.

-"Thiên Chân, coi cậu đắc ý kìa. Có điều, tôi thật sự mừng cho các cậu. Là mùng 6 tháng giêng đúng không?"

-"Đúng vậy, cậu với tẩu tử đến sớm nha."

-"Đươc, tôi lập tức bàn bạc với tẩu tử cậu. Đây chính là chuyện vui trọng đại nha!"

Bàn Tử ở bên kia vui đến cười toe toét, dường như so với lúc hắn cưới vợ còn vui hơn.

Chương 983: Vân Thái Có Hỉ

Bàn Tử cúp điện thoại xong, vui mừng chạy đi tìm Vân Thái, thì phát hiện cô đang nằm trên giường, trông uể oải mệt mỏi, vội đi qua hỏi:

-"Vợ ơi, em sao vậy? Người không khỏe à?"

Vân Thái thấy Bàn Tử đến, thấp giọng nói:

-"Không sao, vừa nãy thức dậy, có chút choáng váng buồn nôn, nằm một lát thì đỡ rồi."

Bàn Tử không dám lơ là.

-"Hay là mời bác sĩ khám xem sao, không nên ỷ y."

Hắn đắp chăn cho Vân Thái, bản thân thì mặc thêm đồ.

-"Anh đi tìm bác sĩ tới khám cho em, em nằm đi đừng động ha."

Nói xong, cũng không chờ Vân Thái nói gì đã ra ngoài.

Nhìn hướng nam nhân rời đi, Vân Thái có chút cảm động, con người Bàn Tử trông thô kệch, nhưng thật ra rất chu đáo, quan tâm người khác từng li từng tí, đối xử với mình thì khỏi phải bàn.

Bàn Tư dẫn lão đại phu trong thôn quay lại, Vân Thái đã ngủ rồi. Lão đại phu lấy gối đo mạch ra, bắt mạch cho Vân Thái, hỏi Bàn Tử: "Kỳ kinh nguyệt của thôn trưởng bao lâu rồi chưa đến?"

Bàn Tử suy nghĩ nói:

-"Từ lúc tôi về thôn, hình như đã chưa tới. Sắp cuối năm rồi, tôi về vào cuối tháng 10, tính từ lúc đó cũng gần hai tháng rồi."

Tiếng hai người nói chuyện đánh thức Vân Thái, cô cuối cùng cũng ý thức được mình có vấn đề gì rồi.

-"Ông ơi, không lẽ con có thai rồi ạ?"

Lão đại phu gật đầu, "Từ mạch tượng cho thấy, chắc là có hỉ rồi. Nếu các con muốn chính xác hơn, thì có thể đi bệnh viện kiểm tra."

Bàn Tử hết sức vui mừng:

-"Tôi sắp làm ba rồi, thật sự quá tốt rồi."

Hắn ôm chầm Vân Thái, vui mừng hét lớn:

-"Vợ ơi, thật sự cảm ơn em, lão Vương nhà chúng ta có hậu rồi,"

Lão đại phu lại thay Vân Thái bắt mạch thêm vài lần, xác nhận người lớn và đứa bé đều bình an, chỉ là phản ứng bình thường của thai kì, hai người mới yên tâm.

Trước khi đi, đại phu dặn những điều cần chú ý trong thai kì, nhắc họ một lần nữa, sắp xếp thời gian đi bệnh viện khám tổng quát.

Tiễn đại phu đi, Bàn Tử mới nhớ đến hỉ sự của Ngô Tà và Tiểu Ca, nói với Vân Thái:

-"Vợ ơi, hôm nay thiết tam giác tụi anh có thể nói là song hỉ lâm môn. Em mang Tiểu Bàn Tử, mà hai vị bên kia cũng sắp kết hơn rồi."

Vân Thái có chút bất ngờ:

-"Thiếu Chủ và Tộc Trưởng sắp kết hôn hả?"

-"Ừ, ngày đã định rồi, mừng 6 tháng giêng."

Nói đến đây, hắn mới nhớ ra, hai người này muộn thế mới cho người anh em thân thiết là mình, tình nghĩa anh em cỡ đó không đó.

-"Hừ, hai tên thấy sắc quên bạn, cũng không báo sớm cho chúng ta hay. Thiên Chân còn muốn phòng bì lớn của anh, cửa cũng không có."

Vân Thái thấy vẻ mặt tức giận mà chỉ khi hắn nhắc đến Tộc Trưởng và Thiếu Chủ hắn mới có, không nhịn được cười nói:

-"Bàn ca, anh hứa với Thiếu Chủ, muốn để con chúng ta kêu hắn và Tộc Trưởng làm cha nuôi đó."

Bàn Tử vỗ ót, lại cười ha ha:

-"Đúng ha, vợ ơi, chờ vừa qua tết, xử lí trong chuyện trong thôn, chúng ta cùng đến Hàng Châu, như vậy, đồng nghĩ với việc chúng ta dẫn con trai cùng tham gia tiệc hỉ của hai cha nuôi rồi."

-"Sao anh biết là con trai? Nếu sinh con gái, thì sao?"

Bàn Tử nghe hai chữ con gái, thì càng phấn khích hơn.

-"Nếu là con gái, đương nhiên tốt hơn rồi, tốt nhất là xinh như em, đó là một tiểu công chúa xinh đẹp biết bao. Vợ ơi, anh không phải kiểu đàn ông trọng nam kinh nữ, sở dĩ nói là con trai, chẳng qua là vì bản thân anh là người thô kệch, sợ là con gái xinh đẹp tuyệt trần, không muốn làm con gái anh."

Chương 984: Đêm Giao Thừa

Vì là lần đầu hai người làm ba mẹ, hôm đó hai người nói liên hồi về bao ước mơ hy vọng dành cho đứa trẻ chưa chào đời, tất nhiên chủ đề cũng không thể thiếu hai người cha nuôi của bé.

Bàn Tử quyết định, trước hết khoan hẵng báo tin tốt này cho Ngô Tà và Tiểu Ca biết, chờ đến Hàng Châu rồi hẵng báo tin, cho họ một bất ngờ thật lớn.

Trước tết họ phải tranh thủ đi lên bệnh viện trong thành phố một chuyến, khám thai cái đã, sau khi có kết quả, mẹ và bé đều bình thường, mới yên tâm được.

Ngay sau đó, là cái tết náo nhiệt sôi động. Tết đến, nhà nhà trong thôn đều dán câu đối tết đỏ thẫm, treo đèn lồng đỏ tự làm, ngập tràn không khí vui mừng.

Đêm giao thừa, hai người ở nhà ăn sủi cảo, nghe tiếng pháo nối tiếp nhau bên ngoài, nhìn nhau cười.

Ba Nãi vốn không có tập tục tết ăn sủi cảo, nhưng Bàn Tử là người phương bắc, cảm thấy không ăn sủi cảo thì không tính là đón tết, nên đích thân xuống bếp nhào bột băm nhân cán vỏ rồi gói sủi cảo, bận cả buổi sáng, cuối cùng cũng ăn được sủi cảo nóng hôi hổi.

-"Vợ ơi, đây, chúng ta lấy trà thay rượu, chúc năm mới, ngày càng tốt đẹp hơn!"

Vân Thái mang thai, tất nhiên không thể uống rượu, nên Bàn Tử cũng tự giác bỏ thuốc bỏ rượu, nói nửa đời sau vì con cái và vợ mà sống, thuốc lá sẽ không đụng đến nữa, còn rượu cũng không uống nữa, lúc cần thiết ở bên ngoài, uống ít một chút vẫn có thể.

Vân Thái thấy nam nhân này quan tâm đến cô và đứa bé trong bụng đến vậy, tất nhiên rất vui. Có Bàn Tử tỉ mỉ chu đáo chăm sóc, phản ứng thai kì của cô cũng ngày càng ít đi, chắc là vì thai đã lớn rồi.

Kết quả kiểm tra trong bệnh viện cho thấy, đứa bé tròn ba tháng rồi, nói vậy, chắc là mang từ lúc họ kết hôn.

Vì chuyện này, Bàn Tử còn đắc ý tận mấy ngày, cảm thấy mình vẫn còn phong độ rất mạnh vô cùng tự hào.

Tin Bàn Tử được làm ba Ngô Tà vẫn chưa hay, giờ cậu đang ngồi với mọi người ăn bữa cơm đoàn viên vô cùng náo nhiệt.

Mọi người, không chỉ là ba đời Ngô gia, còn có vài nhân vật quan trọng của Trương gia nữa, Tộc Trương Trương gia Trương Khởi Linh, trợ thủ đắc lực khiêm anh em tốt của hắn Trương Hải Khách và Trương Hải Tinh, bạn đại học của Ngô Tà Trương Hải Dương cũng đến nữa, bác sĩ mỹ nhân của Trương gia Trương Hải Đào, cũng bị Tộc Trưởng đặc biệt tìm về, với cả thế hệ nhỏ hơn Trương Hưng Dân Trương Hưng Vĩ Trương Hưng Nghiệp.

Hai nhà ngồi hai bàn, trên bàn đặt đày các món ăn, nam bắc đầy đủ, hương vị phong phú.

Chủ bàn là Ngô lão thái thái, vợ chồng Ngô Nhất Cùng, Ngô Nhị Bạch, Ngô Tà, Trương Khởi Linh, với mấy người Trương Hải Khách. Mấy người Trương gia còn lại ngồi một bàn.

Lão nhân đều thích náo nhiệt, lão thái thái năm nay ăn tết náo nhiệt như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ, nói con trai lớn ngồi cạnh bà:

-"Nhất cùng à, nhà chúng ta biết bao năm rồi mới náo nhiệt như vậy đó."

Ngô Nhất Cùng thấy lão thái thái vui như vậy, cũng không thể để mẹ già mất vui vào dịp tết đến xuân về, cười nói: "Dạ phải, từ khi Tiểu Tà lớn, trong nhà cũng không còn náo nhiệt được vậy nữa."

Hồi nhỏ, Ngô Tà là đứa nhỏ thích náo nhiệt, hằng năm tết đến sẽ ngóng trông ba mẹ và chú ba về ăn tết, mà mấy người họ cứ lo bận, cũng phải đến trước ba mươi mới về đến nhà, cả nhà quây quần bên nhau, vô cùng sôi nổi ăn bữa cơm đoàn viên. Có năm, Ngô Tam Tỉnh dẫn Trần Văn Cẩm về nhà ăn tết, từ đó trở đi, Ngô Tà bắt đầu ở sau lưng gọi Trần Văn Cẩm là dì ba...

Sau đó, trước là Ngô Tam Tỉnh hễ vài ba ngày là ra ngoài một lần, thậm chí tới tết cũng không về nhà, sau đó lão gia tử qua đời, Ngô Tà cũng thường không thấy bóng dáng...

Nhớ lại chuyện cũ, Ngô Nhất Cùng không nhịn được nhìn con trai đang vùi đầu ăn cơm, nếu giấy cam kết của Trương Đại Tộc Trưởng không phải ăn nói lung tung thì tốt biết mấy, như vậy thì, năm tới Ngô gia sẽ càng náo nhiệt hơn nữa. Haizz, tiếc là, cái tên đó không đáng tin, chuyên này e là con nít ba tuổi cũng không tin, bản thân còn sốt sắng giữ tờ giấy đó, đúng là điên rồi mà.

Chương 985: Bao Lì Xì Của Thiếu Chủ

Bữa cơm tất nhiên ăn uống vui vẻ, cả khách lẫn chủ đều hài lòng, cho dù là người Ngô gia, hay là người Trương gia từ xa đến, đều tươi cười rạng rỡ.

Với Ngô gia mà nói, tiểu tử thối nhà mình, có thể lấy Đại Tộc Trưởng Trương gia vào cửa, cũng coi như đủ thể diện rồi.

Mà đối với Trương gia mà nói, Ngô Tà là Thiếu Chủ của họ, là người lãnh đạo cao hơn Tộc Trưởng Đại Nhân hẳn một bậc, Tộc Trưởng của họ vậy mà có bản lĩnh, có thể rước Thiếu Chủ về Trương gia làm Tộc Trưởng Phu Nhân, đúng là đã cho Trương gia thể diện rồi.

Về phần cách nói Ngô gia lấy Trương gia gả gì đó, họ tự động không quan tâm. Buồn cười, Tộc Trưởng Đại Nhân anh minh thần võ của họ sao có thể gả cho người kia chứ.

Tuy Trương Hải Khách từng qua ải suy đoán Tộc Trưởng và Thiếu Chủ ai trên ai dưới, nhưng sau này bình tĩnh lại, những dấu hiệu trong mấy chục năm qua cho thấy, Tộc Trưởng nhà hắn tuyệt đối không thể ở dưới được, mà Thiếu Chủ Đại Nhân nhìn như nào cũng thấy giống mẹ hiền dâu thảo.

Đặc biệt là lần này sau khi gặp Thiếu Chủ, nhìn dáng vẻ yếu mềm ngày nào cũng ngơ ngác ngáy ngủ, thật sự là khiến người ta suy diễn linh tinh.

Có điều, nói cũng lạ, cái tên chết tiệt Trương Hải Đào kia lần này bất ngờ câm như hến, không cạy ra được một chút tin tức nào luôn.

Về kết quả kiểm tra lần trước của Thiếu Chủ, hắn chắc chắn, Thiếu Chủ không có vấn đề gì, chỉ là vì gần đây tinh thần không tốt lắm, Tộc Trưởng không yên tâm, mới kêu họ đến kiểm tra thôi.

Chuyện khác thường chắc chắn có quỷ, Trương Hải Khách nghĩ đến lần này Tộc Trưởng Đại Nhân vội vã muốn tổ chức đám cưới với Thiếu Chủ, không nhịn được mở rộng trí tưởng tượng phong phú của hắn. Nghĩ đến vô số khả năng. Có điều, cho đến tận bây giờ, vẫn chưa có chứng cứ mà thôi. Dù sao, chỉ cần thời gian đủ dài, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, đúng không?

Lịch đã lật sang ngày đầu tiên của năm mới trong vô vàng suy nghĩ bay cao bay xa của Trương Hải Khách, sáng sớm mùng 1, hắn dẫn tất cả tộc nhân Trương gia ở Hàng Châu, đến nhà tổ Ngô gia, chúc tết Thiếu Chủ và Tộc Trưởng.

Không hề bất ngờ, Thiếu Chủ vẫn chưa dậy.

Tối qua thức canh, cậu một mực không chịu đi ngủ, cuối cùng chịu đựng đến khi tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên, mới được Trương Khởi Linh dẫn về phòng ngủ.

Vừa đụng vào cái gối, lập tức ngủ đến không biết trời trăng mây nước gì hết, cho đến khi tia nắng đầu tiên của năm mới chiếu vào phòng, đến lúc cả Trương gia đến chúc tết, cậu vẫn ngủ ngon lành, căn bản không có ý muốn dậy.

Tai Trương Khởi Linh nhạy, nghe tiếng cả Trương gia đến chúc tết, khẽ đứng dậy ra khỏi phòng, đưa tay cản họ, khẽ nói:

-"Thiếu Chủ chưa dậy, không cần hành lễ, ai lo việc nấy đi."

Vì thế, tất cả dưới sự chỉ huy của Trương Hải Khách, hành đại lễ với Tộc Trưởng Đại Nhân, rồi hướng về phía cửa phòng, hành đại lễ với Thiếu Chủ, bất ngờ nhận được bao lì xì đỏ chói mà Tộc Trưởng Đại Nhân đã chuẩn bị sẵn, mới tươi cười rạng yên lặng rỡi rời đi.

Trương Hải Khách và Trương Hải Dương là người rời đi cuối cùng. Trương Hải Khách vỗ vai Trương Khởi Linh.

-"Tộc Trưởng Đại Nhân đúng là người gặp chuyện vui tinh thần phơi phới ha, tiền lì xì cũng lớn hơn nhiều so với trước đây nhỉ."

Trương Hải Khách mở bao lì nhìn, trêu:

-"Nói, có phải ở sau lưng Thiếu Chủ giấu quỹ đen không?"

Trương Khởi Linh cười lắc đầu.

-"Là Thiếu Chủ chuẩn bị."

Thì ra, trước khi bữa cơm tất niên ngày hôm qua bắt đầu, Ngô Tà đã thần thần bí bí đưa Trương Khởi Linh một cái gói to, Trương Khởi Linh cầm mở ra nhìn, bên trong bất ngờ là cả đống bao lì xì sắp ngay ngắn, nặng trĩu, chỉ nhìn qua cũng thấy mỗi bao lì xì đều có giá trị không nhỏ.

Ngô Tà nói với Trương Khởi Linh, sáng sớm ngày mai cả Trương gia đến chúc tết, nếu mình chưa dậy, thì dặn hắn đưa mấy bao lì xì này cho họ, họ ở xa từ HongKong chạy đến Hàng Châu, rất vất vả, đây là chút tâm ý của cậu.

Chương 986: Vất Vả Rồi Ca

Vừa nghe bao lì xì do Thiếu Chủ đưa, ánh mắt Trương Hải Khách và Trương Hải Dương lập tức sáng lên.

-"Vẫn là Thiếu Chủ thương chúng tôi mà. Tộc Trưởng, điểm này, anh phải học hỏi Thiếu Chủ cho thật tốt đó."

Ngô Tà đối xử chân thành, cho dù là thủ hạ của cậu, hay là bạn cậu, cậu đều đối đãi chân thành, đây là cũng nguyên nhân quan trọng cậu có thể chinh phục mấy người này.

Trương Khởi Linh cười mà không nói, tất nhiên Ngô Tà là tốt nhất, điểm này không thể nghi ngờ.

-"Tộc Trưởng, thay chúng tôi chuyển lời đến Thiếu Chủ, tâm ý của cậu ấy, chúng tôi đều hiểu. Có điều, sau này mọi người đều là người một nhà rồi, không cần phải khách sáo vậy đâu."

Trương Khởi Linh gật đầu, tỏ ý mình sẽ chuyển lời. Thì nghe Trương Hải Khách nói tiếp:

-"Đồng thời nói với Thiếu Chủ, cũng chúc cậu ấy năm mới, ước gì được nấy, sức khỏe dồi dào. Chúng tôi đi trước đây, chuyện đám cưới, còn bận nhiều lắm."

Trương Khởi Linh mỉm cười trả lời người anh em cùng nhau lớn lên:

-"Vất vả cho anh rồi, ca."

Sau khi Trương Đại Tộc Trưởng lớn, cũng không còn gọi Trương Hải Khách là ca nữa, một tiếng ca này, suýt thì khiến hắn cảm động muốn khóc.

-"Tộc Trưởng Đại Nhân, tôi còn tưởng, cả đời này sẽ không còn được nghe cậu gọi tôi là vậy nữa."

Trương Hải Dương kế bên có hơi khó hiểu mạch não của người anh vợ tương lai này, "Hải Khách ca, em thấy nước mắt anh rơi xuống rồi đó. Em suốt ngày gọi anh là ca, cũng không thấy anh cảm động như vậy. Sao anh bất công thế."

Trương Hải Khách cho Trương Hải Dương một đấm, cười mắng:

-"Cậu cả ngày gọi tôi là ca, còn không phải là vì để tôi đồng ý hôn sự của cậu và em gái tôi sao, cậu tưởng mắt tôi mù không nhìn ra à?"

Trương Hải Dương với Trương Hải Hạnh em gái Trương Hải Khách là một đôi vừa hận vừa yêu, hai người đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống, sau những lúc ở thành công và thất bại, thậm chí vài lần đối mặt với sinh tử, cuối cùng cũng hiểu rõ được lòng mình.

Vì vậy, từ Uông gia đại nạn không chết về đến Trương gia lần nữa, hai người đã yêu đương, cả ngày cứ xà nẹo xà nẹo quyến luyến không rời, Trương Hải Khách thấy cũng ê răng. Mình còn chưa tìm được đối tượng phù hợp, mắt thấy em gái ruột sắp bị người ra lừa đi mất.

Lần này đến Hàng Châu, Trương Hải Hạnh cũng ồn ào muốn theo, nhưng bị Trương Hải Khách đánh gậy uyên ương, kêu cô ở lại HongKong coi nhà, nói cái gì mà mình đi như này, không biết khi nào mới về, Trương gia to như này không có người đáng tin cậy trông thì sao mà được.

Thế là, Trương Hải Hạnh chối đây chối đẩy đủ đường với Trương Hải Diêm, ở lại Trương gia, mà Trương Hải Dương thì vì có mối quan hệ là bạn đại học của Thiếu Chủ, nên bị Trương Hải Khách lôi đến Hàng Châu là cu li.

Đôi tình nhân trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt cứ như vậy bị ông anh chia cắt, chỉ đành mỗi ngày gọi điện nói chuyện cho tỏa nỗi nhớ mong. Trương Hải Khách thấy trong mắt vui trong lòng, thầm nghĩ, muốn dụ em gái ruột của ông đây về tay, không chịu trả chút giá thì sao mà được?

Nghe hai người nhắc đến Trương Hải Hạnh, Trương Khởi Linh không tỏ ý gì, hắn không phải Ngô Tà, không có tố chất làm bà mai, hắn luôn thấy chuyện tình cảm, vẫn nên để người trong cuộc nỗ lực quan trọng hơn, như hắn với Ngô Tà, trải qua rất nhiều, tình cảm càng vững chắc.

Sau khi Trương Hải Dương và Trương Hải Khách đi, Trương Khởi Linh cũng quay người ra cửa, hắn muốn đi chúc tết các trưởng bối Ngô gia, Ngô Tà là đứa nhỏ Ngô gia cưng chiều, chắc chắn các trưởng bối cũng sẽ không để ý cậu dậy trễ, nhưng mình lần đầu ăn tết ở Ngô gia, những lễ nghi cần thiết vẫn không thể bỏ qua.

Lúc này, trong phòng lão thái thái Ngô gia, vợ chồng Ngô Nhất Cùng và Ngô Nhị Bạch đã có mặt đầy đủ, tập tục ở thế hệ trước sáng sớm mùng một chúc tết, tất nhiên Ngô gia cũng không ngoại lệ. Chúc tết lão thái thái xong, ba người ngồi trong phòng lão thái thái nói chuyện.

Lúc Trương Khởi Linh vào, ánh mắt bốn người đều hướng về phía hắn, làm hắn cũng thấy hơi ngượng ngùng.

Chương 987: Vật Gia Truyền

Trương Khởi Linh lấy lễ vãn bối chúc tết Ngô lão thái thái xong, cũng hành lễ với bọn Ngô Nhất Cùng.

Ngô lão thái thái và mẹ Ngô đều cầm bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, bao gồm một phần của Ngô Tà, Ngô Nhất Cùng lạnh mặt không nói, Ngô Nhị Bạch cảm thấy cảnh tượng trước mặt rất giống vở hí kịch, Trương Đại Tộc Trưởng oai phong một cõi mấy chục năm trước, vậy mà giờ lại để mẹ và đại tẩu phát lì xì năm mới cho hắn!

Chuyện này nếu để người cha đã mất biết, không chừng sẽ đào mộ chui ra mất.

Có điều, cũng không nhất định, dù sao lão gia tử sớm đã đoán ra Quan Căn là Ngô Tà, không phải sao?

Trương Khởi Linh cầm bao lì xì trưởng bối cho mình và Ngô Tà, tâm trạng một lời khó nói hết, vui mừng có, cảm động càng nhiều hơn.

Hắn chẳng thấy gì vô lý cả. Bởi vì trong mắt hắn, họ là trưởng bối Ngô Tà, cũng là trưởng bối của mình, mình hành lễ chúc tết họ, đều là nên làm.

Có điều, hắn mất cha mẹ từ nhỏ, chưa từng được nhận bao lì xì từ trưởng bối, nghĩ đến mình từ nay về sau cũng có trưởng bối và người nhà, trong lòng hắn cũng rất cảm động. Cảm thấy cuộc đời như vậy, cũng không sống uổng phí một đời, ngay cả đủ loại thăng trầm trong vài chục năm trước cũng đều có ý nghĩa.

Ngô Nhị Bạch không chuẩn bị bao lì xì, vì ông nghĩ, theo tính tiểu tử Ngô Tà kia, đêm qua ngủ trễ vậy, sáng sớm hôm nay chắc chắn dậy không nổi. Nhưng không ngờ, Ngô Tà chưa dậy, nhưng Trương Đại Tộc Trưởng đã đến, còn lấy lễ vãn bối chúc tết mình.

-"Tôi chưa chuẩn bị bao lì xì."

Lão hồ ly Ngô gia có chút ngượng nói.

Ánh mắt mọi người đều đặt lên người Ngô Nhị Bạch, trong lòng ông động một cái, nhìn chiếc nhẫn phong cách cổ trên tay mình, tháo ra, tặng cho Trương Khởi Linh.

-"Chiếc nhẫn này là lão gia tử truyền lại, cậu cũng sắp thành người Ngô gia chúng ta rồi, chiếc nhẫn này tặng cậu coi như là quà cưới cho các cậu vậy."

Nhẫn này là Ngô lão cẩu truyền lại cho Ngô Nhị Bạch, vậy chứng tỏ chiếc nhẫn này không hề tầm thường, mà tín vật độc nhất của gia chủ Ngô gia, Trương Khởi Linh tất nhiên không thể dễ dàng nhận được...

-"Chú hai, quà này quá quý giá rồi..."

Thấy hắn có ý cự tuyệt, Ngô Nhị Bạch lại nói:

-"Không sai, chiếc nhẫn này là tín vật của Ngô gia, thấy vật như thấy gia chủ Ngô gia. Năm đó lão gia tử giao cho tôi, từng nói một câu, ông nói nhẫn này chỉ là kêu tôi bảo quản thay, chờ ngày Ngô Tà kết hôn, thì sẽ giao nó cho vợ Ngô Tà..."

Về phần tại sao là giao cho vợ cháu trai, chứ không phải cháu trai, lão gia tử không nói, có điều giờ Ngô Nhị Bạch coi như hiểu rồi, hóa ra lão gia tử sớm đã đoán được sẽ có ngày này, biết Tộc Trưởng Trương gia sẽ trở thành cháu dâu Ngô gia.

Haizz, gừng càng già càng cay mà. Trong lòng Ngô Nhị Bạch cảm thán, ông luôn cảm thấy mình là anh tài trời sinh mưu kế không hề thiếu, nhưng so với lão gia tử vẫn còn kém xa. Đại khái cũng là lão gia tử thà đưa gia nghiệp cho cháu trai, âu cũng là lí do ông không truyền cho bất kì ai trong ba anh em họ.

Ngô Nhị Bạch nói vậy, không chỉ Trương Khởi Linh hiểu, ngay cả lão thái thái cũng hiểu.

-"Tiểu Trương à, con cứ cầm lấy đi. Ông nó nhà chúng ta, lúc còn sống, thương Tiểu Tà nhất, trước khi đi, điều khiến ông lo lắng nhất, cũng là Tiểu Tà. Tiểu Tà giao cho con chăm sóc, ông ấy yên tâm, chúng ta cũng yên tâm."

-"Sau này, chúng ta là người một nhà rồi, người nhà không nói lời khách sáo. Nhẫn này giao cho con, với giao cho Tiểu Tà, đều như nhau. Con cứ an tâm thay Tiểu Tà nhận đi."

Đã nói tới vậy, Trương Khởi Linh chỉ đành cảm ơn, trịnh trọng nhận lấy tín vật gia truyền nặng hơn cả nghìn cân này, bỏ vào trong túi, nào về giao cho Ngô Tà.

Chương 988: Ai Ăn Hiếp Ai

Đến lúc Ngô Tà dậy, đã nhìn thấy chiếc nhẫn quen thuộc Tiểu Ca đưa đến.

-"Cái này không phải nhẫn trên tay chú hai à? Sao lại ở đây?"

Trương Khởi Linh cười kể lại cho Ngô Tà nghe, Ngô Tà nghe đến mở to hai mắt:

-"Ông nội tôi đúng là liệu tính như thần, biết tôi sẽ tìm cho ông đứa cháu dâu vừa hiền huệ vừa tài giỏi."

Tiểu Ca cũng không giận, chỉ sủng nịnh nhìn cậu, Ngô Tà bị ánh mắt dịu dàng của hắn nhìn đến mức không chịu nổi, nên kêu lên:

-"Tiểu Ca, anh đừng có nhìn tôi như kiểu vợ nhỏ nữa, tôi thấy mắc cỡ lắm."

Tiểu Ca lại cười nói:

-"Năm mới cát tường, Tiểu Tà."

Ngô Tà mới nhớ ra, hôm nay là mùng một tết, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, mình ngủ một giấc đến trưa luôn rồi, mặt đỏ bừng lên.

-"Tiểu Ca, năm mới cát tường. Tôi phải mau chóng đi chúc tết bà nội và ba mẹ chú hai."

Nói rồi, đứng lên thay đồ rửa mặt, Tiểu Ca ở cạnh giúp một tay, quả nhiên rất hiền huệ.

Trước khi Ngô Tà đi, Tiểu Ca còn nói đùa:

-"Bao lì xì tôi đã đem về rồi, đều ở đây."

Hắn chỉ đống bao lì xì trên bàn nói:

-"Bao gồm cả cậu."

Ngô Tà nhìn bốn cái bao lì xì căng phồng, cười nói:

-"Bà nội với mẹ đúng là bất công, năm ngoái bao lì cho mình, cũng không nhiều như vậy. Vẫn là thể diện vợ tôi lớn mà."

-"Bao lì xì lấy rồi, nhưng vẫn chưa chúc tết, kì lắm. Tiểu Ca, tôi đi đây, anh đến phòng ăn đi, tôi với bọn bà nội sẽ qua chung. Chúng ta gặp ở phòng ăn nha."

Bà nội thấy cháu trai ăn mặc chỉnh tề đến chúc tết mình, cười vô cùng rạng rỡ.

-"Mau qua đây, Tiểu Tà, để bà nội xem xem."

Tuy là ngày nào cũng gặp, nhưng bà nội nhìn cháu trai, thế nào cũng không thấy đủ.

Ngô Tà ngoan ngoan để bà nội kéo tay mình, cười nói:

-"Bà nội, bà ngày càng trẻ đẹp ra rồi ạ."

Bà nội nhéo mặt cậu, cười mắng yêu:

-"Cái miệng này của con, chỉ biết nịnh thôi. Có điều, hôm nay dù con nói gì đi nữa, bà cũng không có bao lì xì cho con đâu."

Ngô Tà cười nói:

-"Bao lì xì của bà nội, con thấy rồi, so với năm ngoái còn lớn hơn không ít nha. Xem ra, con không phải cháu trai ruột của bà, Tiểu Ca mới là cháu dâu ruột của bà,"

Nghe thấy cháu trai ghen tị với Tiểu Trương, bà nội cười đến vui vẻ.

-"Con bớt diễn với bà nội đi, nếu năm nay bà lì xì mà không bằng mấy năm trước, thì con sẽ thấy bà không coi trọng Tiểu Trương, sẽ thấy không vui đúng không?"

Bị bà nội nói trúng tâm sự, Ngô Tà cũng không ngại ngùng.

-"Bà nội, bà không biết đâu, Tiểu Ca từ nhỏ không cha không mẹ, vẫn chưa từng được ai cho bao lì xì lớn vậy đâu bà. Con nhìn ra được, có thể nhận được bao lì xì của bà, ảnh vui lắm đó ạ."

-"Vui thì tốt rồi. Vì đó là người mà con quyết định gắn bó suốt đời, bà nội cũng coi như nó như con mình mà đối xử. Tiểu Tà à, Tiểu Trương từ nhỏ thiếu tình yêu thương, sau này con phải đối xử với người ta tốt hơn một đó nha, đừng có lúc nào ỷ vào tính mình mà bắt nạt người ta nghe chưa."

Ngô Tà cười nói:

-"Còn nói bà không thiên vị, nhưng trong lòng bà, đã thiên vị đến tận trời rồi."

-"Bớt ngắt lời bà đi, lời bà nói, con nhớ chưa."

Ngô Tà cũng nghiêm mặt nói:

-"Bà nội, con nhớ rồi. Bà yên tâm, từ trước đến giờ chỉ có hắn ăn hiếp con, chứ con có ăn hiếp hắn hờ nào đâu."

Bà nội tất nhiên không tin.

-"Nhưng mà, bà thấy, con nói một, Tiểu Trương sẽ không nói hai, nó chuyện gì cũng nghe theo con, lúc nào cũng chiều theo ý con, chưa thấy nó ăn hiếp con đâu. Con đó, bớt ăn hiếp người ta đi, bà đã hài lòng lắm rồi."

Ngô Tà muốn nói, bà nội thấy chỉ là bề ngoài, đều là bày ra ở trước mặt người khác, chỉ lúc có hai người, Tiểu Ca nào dễ nói chuyện vậy đâu, còn thường xuyên bắt nạt mình, nhưng lời này riêng tư lắm, cậu cũng ngại nói ra, đành dùng sức gật đầu, tỏ ý lời bà nội nói đều đúng.

Chương 989: Bàn Tử Chúc Tết

Sau khi ăn trưa xong, Ngô Tà gọi Bàn Tử chúc tết.

-"Bàn Tử, chúc cậu với tẩu tử năm mới cát tường vạn sự như ý nha!"

Bàn Tử nghe giọng Ngô Tà đầy vui vẻ.

-"Yo, mỹ nhân ngủ say, cậu dậy rồi đó hả. Năm mới cát tường, mọi người đều cát tường nha."

Buổi sáng hắn gọi cho Ngô Tà và Tiểu Ca, Tiểu Ca lại nói Ngô Tà chưa dậy, vì sợ làm ồn cậu, lúc mình đi ra, điện thoại cậu cũng tiện tay cầm theo luôn.

Lúc đó Bàn Tử vui mừng quá chừng, lập tức đặt biệt danh mới cho Ngô Tà – mỹ nhân ngủ say, nhưng không dám nói với Tiểu Ca, sợ hắn bao che, lần này cuối cùng cũng có thể nói ra trước mặt chính chủ rồi, trong lòng vui sướng biết bao.

Ngô Tà quen nói giỡn với Bàn Tử, cũng không quen cái tật này của hắn, lâp tức mắng:

-"Bàn Tử chết tiệt, tiểu gia có lòng tốt gọi chúc tết cậu, cậu còn đặt biệt danh cho tôi. Vân Thái tẩu tử đâu rồi, tôi muốn mắng vốn cổ, nói cậu ăn hiếp tôi!"

Nhắc đến vợ mình, Bàn Tử lập tức sợ liền, giờ Vân Thái nhà hắn, mang tiểu bảo bối nhà hắn, rất là quý giá, sao có thể tùy tiện làm phiền chứ.

-"Tiểu Thiên Chân, coi chút tiền đồ của cậu kìa, toàn lo mách tội tôi. Sáng tôi gọi cho cậu, lời chúc tết còn chưa nói, cậu vẫn chưa dậy, sao trách tôi được."

Ngô Tà vừa tỉnh ngủ, đã chạy đi chúc tết bà nội ba mẹ chú hai, sau đó đến phòng ăn ăn cơm, ăn xong thì về phòng, gọi điện cho Bàn Tử, thật sự không để ý đến nhật kí cuộc gọi của Bàn Tử, Tiểu Ca cũng không nhắc cậu, chắc là chưa kịp nói.

-"Bàn Tử, nói cậu nghe chuyện này."

Ngô Tà quyết định nói một phần sự thật cho Bàn Tử hay, tất nhiên, chỉ là một phần nhỏ. Tuy không bàn đến kiếp trước kiếp này, Bàn Tử tuyệt đối đủ tình nghĩa với Ngô Tà, nhưng cái miệng rộng của hắn, Ngô Tà vẫn có hơi không yên tâm.

Bàn Tử nghe Ngô Tà đột nhiên nghiêm túc, cũng thu lại vẻ mặt cười cợt, nghiêm túc hỏi:

-"Thiên Chân, hồi ở Ba Nãi, tôi thấy cậu suốt ngày cứ buồn ngủ miết, bộ suốt khoảng thời gian này cậu luôn trong trạng thái này à."

-"Cũng cũng, dù sao từ khi xuống núi Trường Bạch, tôi khá thích ngủ. Bởi vì tối qua thức đến mười hai giờ đêm, cho nên sáng nay tôi tranh thủ ngủ bù. Bởi vậy, không phải tôi cố ý không nhận cuộc gọi của cậu đâu."

Ngô Tà giải thích với Bàn Tử.

Bàn Tử nghe vậy liền sốt ruột.

-"Tiểu Thiên Chân à, cậu có phải bị bệnh gì không, không lẽ lúc ở Thanh Đồng Môn, mất hồn rồi."

Nhớ lại hình ảnh cuối cùng của Chu Mục Vương vì cứu họ mà chết, hắn nghĩ Ngô Tà rất có khả năng trúng tà, hoặc là lúc đó thấy cha chết thảm, chịu cú sốc tinh thần quá lớn, dẫn đến cơ thể không khỏe.

Ngô Tà nghe lời Bàn Tử nói, lập tức vui lên, cười mắng:

-"Bàn Tử, cậu bớt nói nhảm đi, mất hồn gì chứ, tôi lại không phải con nít, còn bị dọa sợ cho hết hồn à!"

-"Vậy cũng không chắc. Cậu nên mời người về gọi hồn đi, kẻo mấy hôm nữa ngủ gật trong đám cưới thì mất mặt lắm."

-"Xéo đi, Bàn Tử, nếu cậu có bản lĩnh, thì tới đây thu hồn ông đây đi, nếu không có bản lĩnh, thì bớt phí lời."

-"Bỏ đi, Thiên Chân, cậu cũng không có bản lĩnh đó. Cậu vẫn nên đi khám xem sao đi."

-"Đã đi khám rồi, không sao, cậu yên tâm đi. Qua một thời gian nữa là khỏi à."

Bàn Tử mới yên tâm.

-"Mốt chúng tôi đến Hàng Châu, đến lúc đó cậu với Tiểu Ca phải đích thân ra đón chúng tôi nha, có một kinh hỉ lớn chờ các cậu đó."

Chương 990: Trương Nhật Sơn Đến Hàng Châu

Mùng hai, Trương Nhật Sơn đến Hàng Châu, Doãn Nam Phong vẫn còn chuyện cần xử lí, sẽ đến kịp ngày cưới.

Hắn vừa đến, Trương Hải Khách giống như nhìn thấy cứu tinh.

-"Nhật Sơn, cậu cuối cùng cũng tới rồi. Tôi trông cậu cả ngày rồi đó."

Đột nhiên Trương Nhật Sơn cảm thấy Trương Hải Khách hơi tội nghiệp, bận đám cưới của mình với Doãn Nam Phong xong, thì ngựa không ngừng vó chuẩn bị đám cưới của Tộc Trưởng, mà bản thân hắn vẫn là cẩu độc thân hàng thật giá thật, mình với Nam Phong còn dễ chịu, không có show ân ái ngược cẩu độc thân như Tộc Trưởng và Thiếu Chủ, chắc mấy ngày nay, cả ngày bận rộn cộng thêm bị thồn cơm chó, cuộc sống của Hải Khách chắc là rất gian nan nhỉ.

-"Vất vả rồi Khách ca. Có chuyện gì, cần tôi giúp thì cứ nói thẳng, đừng ngại."

Trương Hải Khách hiếm khi nghe Trương Nhật Sơn nói lời săn sóc như vậy, lập tức cảm động.

-"Không sao, không sao, vì chung thân đại sự của Tộc Trưởng và Thiếu Chủ, dù khổ cũng ngọt mà."

Trương Hải Khách nói lời quang minh chính đại cũng là lời thật lòng, hắn thật lòng hi vọng người anh em khiên Tộc Trưởng của hắn có thể được hạnh phúc.

-"Đúng rồi, mấy người khách sạn Tân Nguyệt của các cậu, thật sự giúp tôi một việc lớn. Tôi còn phải cảm ơn cậu nữa kìa."

Trương Nhật Sơn có hơi ngại nói.

-"Nói sao thì, tôi cũng là người Trương gia, chúng ta cũng là anh em, đây đều là chuyện nên làm, nói cảm ơn gì chứ, khách sáo quá."

Trương Hải Khách cũng không muốn tiếp tục khách sáo nữa, mấy ngày kế tiếp, còn nhiều việc phải làm lắm.

-"Mấy chục người của khách sạn Tân Nguyệt đến năm ngoái, ngoài thính nô được Tộc Trưởng Đại Nhân đích thân sắp xếp công việc ra, những người còn lại đều ở chỗ tôi hỗ trợ."

Trương Nhật Sơn hiếu kì hỏi.

-"Tộc Trưởng sắp xếp công việc gì cho thính nô?"

Trương Hải Khách thần thần bí bí nói:

-"Cụ thể thì không rõ, từ khi cổ đến đây, thì như rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi. Tôi gặp cổ cũng không được mấy lần. Cậu cũng biết, Tộc Trưởng miệng kín, tôi thì không dám đi nhiều chuyện hỏi. Chuyện này, cậu có thể tranh thủ cơ hội đi hỏi thẳng cổ đi."

-"Tộc Trưởng sắp xếp, luôn có đạo lí, chúng ta đừng bận tâm vô ích nữa. Mới nãy tôi chẳng qua là nhất thời tò mò thôi, cũng không có ý dò hỏi hành động của Tộc Trưởng."

Người Tộc Trưởng đặt ở đầu quả tim, không ai ngoài một người. Họ dùng gót chân nghĩ, cũng có thể nghĩ ra, sắp xếp này, chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến Thiếu Chủ Đại Nhân của họ.

Trương Hải Khách gật đầu, rất đồng tình.

-"Cậu đã đến rồi, thì người của khách sạn Tân Nguyệt trả lại cho cậu, tùy cậu sắp xếp công việc cho họ, tôi cũng tranh thủ rảnh tay làm việc khác."

-"Không thành vấn đề."

Trên đường Trương Nhật Sơn đi chúc tết Tộc Trưởng và Thiếu Chủ, đúng lúc gặp tính nô mà hắn với Trương Hải Khách mới bàn tới, dặn cô nhất định phải nghe theo sắp xếp của Tộc Trưởng, bảo vệ sự an toàn của Thiếu Chủ và Tộc Trưởng.

Thính nô được Tộc Trưởng ủy thác, mấy ngày nay thường xuyên ở chỗ cách Ngô Tà không xa, âm thầm bảo vệ cậu, ngăn chặn tất cả các nhân tố có thể làm hại đến cậu. Nhưng cái này, Ngô Tà không hề biết. Cậu chỉ biết khách sạn Tân Nguyệt cử vài người tới, cũng nghe Tiểu Ca nhắc đến, thính nô cũng ở trong đó, nhưng không biết cô luôn ẩn mình ở chỗ cách mình không xa.

Lúc này, Trương Nhật Sơn vừa thấy thính nô, đã dặn như vậy, cô còn tưởng Trương Khởi Linh đã nói với Trương Nhật Sơn về sắp xếp của mình, khẽ gật đầu, tỏ ý mình sẽ làm hết sức.

Trương Nhật Sơn nhìn bóng lưng thính nô lướt qua rồi biến mất, mỉm cười, xem ra mình đoán đúng rồi, công việc Tộc Trưởng sắp xếp cho thính nô, chính là bảo đảm cho sự an toàn của Thiếu Chủ.

Trương Nhật Sơn chúc tết Trương Tộc Tưởng và Thiếu Chủ bất ngoài nhận được bao lì xì, tuy Trương gia từ xưa đã có phong tục lì xì vào dịp tết, nhưng hắn đã rời gia tộc mấy chục năm, lập tức thấy không quen.

...

2025.12.09

Tui thi nguyên tháng 1 nên là qua tháng 1 mới có chap mới nha, mấy bạn gáng đợi tui nghen~~~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz