[Bình Tà] Chung Cực Bút Ký Chi Tà Đế Trọng Sinh
Chương 961 - 970 (Cơ Quan Mới)
EDIT: HANNNURLUVE
Mị xin khẳng định mị dịch truyện này sẽ có một số câu khác với bản gốc do nếu dịch nguyên bản gốc sẽ khó hiểu câu văn không mượt nên có một số chỗ mị dịch khác để phù hợp văn phong hiện tại. Xin cảm ơn.
Xin nhắc lại không giống bản gốc 100%
...
Chương 961: Vấn Đề Của Ai
Phần lớn người Trương gia này đều là lần đầu tiên gặp Thiếu Chủ Cơ Vô Tà, cũng tức là Tiểu Tam gia Ngô gia Ngô Tà, thấy cậu đứng cạnh Tộc Trưởng nói chuyện thong dong tự nhiên, mà Tộc Trưởng Đại Nhân nhà mình thì mỉm cười, yên lặng nhìn Thiếu Chủ, lập tức cảm thấy trọng trách trên vai nặng hơn chút.
Trương Hải Đào là một thanh niên cao gầy, mặc đồ trung tính rất thời thượng hiện nay, để mái tóc dài xõa vai, thêm vào đó là gương mặt thanh tú, ưa nhìn, rất nhiều người đều tưởng hắn là mỹ nữ, Ngô Tà cũng không ngoại lệ.
Lúc đó vừa nghe đến chuyên môn sở trường của hắn, rồi nhìn kĩ lại mới phát hiện là một mỹ nhân hiếm gặp, tuy chỉ là cái gật đầu chào hỏi đơn giản, cũng để lại ấn tượng sâu sắc.
Lúc này, người Trương gia lần lượt đi ra ngoài, mà Trương Hải Đào thì tươi cười đi đến trước mặt Thiếu Chủ và Tộc Trưởng, sau khi cúi người hành lễ thật sâu, Ngô Tà nghe thấy giọng nam vô cùng từ tính: "Hải Đào bái kiến Thiếu Chủ, bái kiến Tộc Trưởng."
Mỹ nữ trong suy nghĩ của Ngô Tà, đột nhiên biến thành soái ca, khó mà tiếp thu kịp, khó tin chỉ tóc hắn.
-"Thì ra, cậu không phải... cậu... cậu là nam!"
Trương Hải Đào tinh nghịch cười nói: "Tôi thích để tóc dài, lại còn đẹp trai, nên đi trên đường, rất nhiều người đều tưởng tôi là mỹ nữ đó. Chỉ là không ngờ, có một đại mỹ nhân như Tộc Trưởng làm bạn, vậy mà Thiếu Chủ cũng nhận nhầm nữa."
Nghe hắn dám ở trước mặt Trương Đại Tộc Trưởng nói hắn là đại mỹ nhân, Ngô Tà bất giác quay đầu nhìn phản ứng của Trương Khởi Linh, thì thấy hắn giống như không nghe thấy gì vậy, cảm thấy có chút khó tin. Cái tên này gan cũng quá to rồi đi. Nhưng nghĩ lại, tiểu tử này nhìn còn trẻ, nhưng cũng là lứa chữ Hải của người Trương gia, đồng lứa với bọn Trương Hải Khách và Tiểu Ca, không chừng vẫn có chút quen biết.
-"Người dám ở trước mặt Tiểu Ca nói vậy, ở Trương gia không có mấy người đâu. Trương Hải Đào, tôi nhớ kĩ cậu rồi."
Thiếu Chủ Ngô Tà với phong thái đầy uy nghi đang tự tìm cách cứu vãn danh dự vừa mới bị mất sạch không còn miếng nào, không để ý đến Tiểu Ca nghe lời cậu nói, khóe miệng cong nhẹ.
Đúng lúc này, Trương Hưng Vĩ đi qua, nói với Ngô Tà: "Thiếu Chủ, chú Hải Đào là chuyên gia y học nổi tiếng quốc tế, để chú ấy khám bệnh cho ngài trước đi." Hai người họ được Trương Hải Khách đặc biệt dặn dò, vì hạnh phúc của Tộc Trưởng Đại Nhân, nhất định phải nhanh chóng trị khỏi bệnh cho Thiếu Chủ.
Trương Hải Đào cũng cười đáp: "Đúng vậy, sức khỏe tôi tốt, tinh thần cũng không tệ, không cần đi nghỉ ngơi, vẫn nên khám cho Thiếu Chủ trước đi."
Ngô Tà vẫn muốn giãy dụa lần cuối, thì nghe Tiểu Ca cũng nói:
-"Sức khỏe Thiếu Chủ quý trọng, không được chậm trễ."
Ngô Tà quay đầu trừng Tiểu Ca, thầm nghĩ: ai mượn mà nhiệt tình vậy. Nhưng lại không thể làm bẻ mặt Trương Đại Tộc Trưởng nhất ngôn cửu đỉnh trước mặt tộc nhân, chỉ đành thỏa hiệp:
-"Nhưng mà, tôi nhớ lĩnh vực mà cậu giỏi, chỗ tôi... không có vấn đề gì."
Ngô Tà lấy lui làm tiến, còn muốn đạp nước lần cuối.
Nghe lời cậu nói, Trương Hưng Vĩ và Trương Hải Đào đều khó mà nói gì, đồng thời chuyển ánh mắt về phía Trương Khởi Linh, như đang chờ hắn lên tiếng. Vì chuyện này, ngoài Tộc Trưởng Đại Nhân, người khác cũng không có quyền lên tiếng.
Trương Khởi Linh nhìn xung quanh, phát hiện ở đây chỉ có bốn người bọn họ, nói:
-"Thiếu Chủ, thật sự không có vấn đề."
Lời này nói ra, ánh mắt Trương Hưng Vĩ và Trương Hải Đào đều toát ra vẻ mặt sáng tỏ: náo cả buổi, hóa ra không phải vấn đề của Thiếu Chủ, là vấn đề của Tộc Trưởng Đại Nhân à!
Chương 962: Thay Đổi
Do không thể mang theo máy kiểm tra cỡ lớn, Trương Hải Đào chỉ đành mang thiết bị cỡ nhỏ để tiến hành kiểm tra cần thiết cho Thiếu Chủ trước. Nhìn kết quả kiểm tra, cuối cùng hắn cũng hiểu, tại sao Tộc Trưởng nói Thiếu Chủ không có vấn đề, nhưng lại cứ một mực kêu mình đến một chuyến rồi.
"Tộc Trưởng, nói chuyện riêng một chút được không." Trương Hải Đào kéo Trương Khởi Linh ra một góc, thấp giọng hỏi hắn: "Gần đây Thiếu Chủ ngoài ham ngủ mệt mỏi ra, còn có triệu chứng nào khác không? Ví dụ như đau bụng..."
Sắc mặt Trương Khởi Linh căng thẳng nhìn Trương Hải Đào.
-"Có đau bụng."
Lúc còn ở núi Trường Bạch, sức mạnh long phượng trong người Ngô Tà mất rồi lại được, được rồi lại mất, dẫn đến cơ thể cậu xuất hiện một số phản ứng khó chịu, rõ ràng nhất là đau bụng, nhưng kiểu đau đó không phải không thể chịu được, cho nên Ngô Tà cũng không quá để tâm, chỉ nghĩ là chột bụng.
Tình trạng này kéo dài không lâu, khi họ rời khỏi đó, Ngô Tà ngoài thường xuyên buồn ngủ và tinh thần kém ra, thì không còn gì khó chịu hết. Nếu không phải giấc mơ đó, thì Ngô Tà hoàn toàn phớt lờ những dấu hiệu mà cơ thể phát ra....
Nguyên nhân hậu quả của chuyện này sau khi nói xong với Trương Hải Đào, Trương Khởi Linh lo lắng hỏi:
-"Cậu phát hiện gì?"
Trương Hải Đào nhìn kết quả kiểm tra trong tay một lần nữa, có chút không dám tin mà nói: "Tộc Trưởng, cấu trúc cơ thể của Thiếu Chủ... có hơi khác người bình thường. Hơn nữa, có thể không phải trời sinh. Mà là có liên quan đến sức mạnh long phượng."
-"Chỗ nào không giống?"
Trương Hải Đào vậy mà có chút nói lắp, "Thì... là như này, trong người Thiếu Chủ có một cơ quan mới, ờ... ý là có thể có chức năng sinh sản... cái... cái cơ quan này... hiện giờ chỉ mới ở dạng phôi."
Hắn mất sức chín trâu hai hổ, mới khéo léo nói ra kết quả kiểm tra mình thấy, thì phát hiện hình như Tộc Trưởng không hề đờ người ra như dự kiến, không khỏi khâm phục hắn, "Tộc Trưởng à, ngài đúng là vững như Thái Sơn mặt không đổi sắc mà. Nghe tin sốc như này, vẫn bình thản đến vậy."
Trương Khởi Linh có chút thất vọng hỏi:
-"Chỉ có vậy?"
"Chỉ có vậy! Ngài còn muốn sao nữa. Trong suốt mấy chục năm hành nghề của tôi, đây là lần đầu tiên gặp được tình huống này đó. Ngài còn chưa vừa lòng?" Trương Hải Đào cao giọng.
Hai người ở đó nói thầm, Ngô Tà vốn có thể vờ như không nghe thấy, nhưng giọng Trương Hải Đào nâng cao, cậu muốn diễn cũng không diễn được. Kêu lên:
-"Hai người các cậu, nói xong chưa. Mau qua đây!"
"Dạ, Thiếu Chủ." Trương Hải Đào lật đật chạy qua, đến trước mặt Ngô Tà, đỡ người dậy, nịnh nọt: "Thiếu Chủ, cơ thể ngài không thể vấn đề gì lớn, có thể là lúc trước đi núi Trường Bạch quá mệt. Điều dưỡng một khoảng thời gian là có thể khôi phục sinh lực được rồi."
Ngô Tà mỉm cười, nhưng lời nói ra có hơi lạnh:
-"Hải Đào, gạt người cũng phải bỏ chút công sức mới đạt hiệu quả chứ."
"Tộc Trưởng Đại Nhân có thể làm chứng, lời tôi nói đều là thật." Trương Hải Đào nhìn về phía Trương Khởi Linh, trong ánh mắt hiện lên rõ sự cầu cứu. Ngô Tiểu Phật gia không chịu nghe, phất tay:
-"Tôi tin, câu này của cậu là thật. Nhưng không phải tất cả. Nói đi, rốt cuộc là tình huống gì mà mấy chục năm khó gặp, có thể khiến hai người các cậu không nói thật cho tôi biết."
Ngô Tà nói chuyện, nhân cơ hội Trương Hải Đào không chú ý, giật lấy báo cáo kiểm tra trong tay hắn, chỉ nhìn một cái, đã hít một hơi khí lạnh.
Trương Khởi Linh sợ cậu chịu không nổi mà kích động, đưa tay muốn đỡ cậu, nhưng bị cậu tránh đi.
-"Tiểu Ca, tôi không sao."
Cậu quay đầu hỏi Trương Hải Đào.
-"Hải Đào, nói thật cho tôi biết, đây là kiểu thay đổi tạm thời, hay là vĩnh viễn?"
Chương 963: Thiếu Chủ Nổi Điên
Trương Hải Đào nhất thời cũng không dám kết luận, Ngô Tà đành từ bỏ, sắc mặt thay đổi thả hắn đi.
Sau khi rời khỏi tầm mắt Thiếu Chủ và Tộc Trưởng, Trương Hải Đào thở phào một cái, cuối cùng cũng sống sót đi ra, vừa nãy hắn sợ sẽ bị Thiếu Chủ giết người diệt khẩu thật. Nhưng cho dù vậy, hắn cũng không dám nói chuyện này với bất kì ai, bằng không Thiếu Chủ chắc chắn sẽ không tha cho cái mạng nhỏ của mình.
Buổi chiều không sắp xếp kiểm tra và hội chuẩn, vì mở tiệc đón gió cho các chuyên gia vào tối đó.
Cả buổi chiều, Ngô Tà nhốt mình trong phòng, ngay cả Tiểu Ca cũng không cho vào. Trương Khởi Linh biết cậu nhất thời không thể chấp nhận kết quả kiểm tra của Trương Hải Đào, cũng không dám đi phiền cậu, yên lặng ngồi trong sân trông chừng cậu.
Sau khi Ngô Tà suy xét cả buổi, cầm điện thoại, gọi cho Tiểu Hoa. Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng Tiểu Hoa có hơi kinh hỉ.
-"Ngô Tà, nhanh vậy đã nhớ tôi rồi à."
Thời gian họ tách nhau ra không dài, cũng khó trách Tiểu Hoa nói vậy.
Ngô Tà không có tâm trạng nói đùa với hắn, đi thẳng vào vấn đề nói:
-"Tiểu Hoa, có chuyện này, muốn xin cậu giúp đỡ."
Tiểu Hoa nghe giọng cậu có hơi trầm, thấy rõ tâm trạng không tốt, lo lắng hỏi:
-"Sao vậy? Trương câm ăn hiếp cậu à?"
Ngô Tà cười nói:
-"Chỉ có tôi ăn hiếp hắn thôi, sao hắn ăn hiếp tôi được chứ. Là như này, mấy ngày nữa tôi muốn đi Bắc Kinh một chuyến. Tôi nhớ cậu có một người bạn, là bác sĩ nổi tiếng..."
Tiểu Hoa nghe cậu nhắc đến bác sĩ, trong lòng lộp bộp một cái.
-"Cậu không sao thật hả?"
-"Không sao, tôi chỉ muốn tìm bác sĩ, khám sức khỏe thôi. Cậu cũng biết, hơn nửa năm nay, trí nhớ của tôi ngày càng kém, tôi sợ sẽ có một ngày, ngay cả cậu tôi cũng quên mất, nên tranh thủ thời gian khám xem sao."
Tiểu Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
-"Tôi biết ngay mà, cậu là kiểu người không có việc gì thì không đến phủ Tam Bảo*. Có điều, sức khỏe của cậu thật sự nên được kiểm tra và điều dưỡng cho thật tốt."
(*) Tam Bảo là nơi linh thiêng trong chùa.
Không phải Ngô Tà không tin tay nghề của Trương Hải Đào, chỉ là đối với chuyện này, tâm lý khó mà chấp nhận, nghĩ đến Tiểu Hoa. Đúng lúc kế tiếp cậu cũng phải đi Bắc Kinh một chuyến, nên gọi cho Tiểu Hoa.
Cậu không nhắc đến chuyện lần này Trương gia gióng trống khua chiêng giúp cậu khám bệnh, chỉ đề cập đến mình đi Bắc Kinh vì hoàn thành nguyện vọng của cha, muốn đi chủ trì hôn sự của Trương Nhật Sơn và bà chủ Doãn, khám bác sĩ chỉ là tiện đường, để Tiểu Hoa không cần quá căng thẳng. Tuy cậu không biết Trương Đại Tộc Trưởng đã định ngày cưới của hai vị tân nhân, nhưng vẫn có một cảm giác gấp gáp muốn nhanh chóng hoàn thành chuyện này.
Tiệc tối nay, Trương Khởi Linh không cho Ngô Tà dính một giọt rượu, Ngô Tà cũng hiếm khi không giở trò, lấy nước thay rượu uống vui hết nấc với người Trương gia.
Mọi người thấy Thiếu Chủ không hề kiêu căng, cũng gắn bó với Tộc Trưởng, cũng dần dần thả lỏng. Đặc biệt là Trương Hải Đào, bởi vì biết bí mật kinh thiên động địa, càng đặt thêm kì vọng lên người Thiếu Chủ, đôi mắt bất giác lượn theo Ngô Tà đi khắp nơi. Giống như thông qua bóng Thiếu Chủ và Tộc Trưởng Đại Nhân, nhìn thấy hình dáng Tiểu Tộc Trưởng vậy.
Ngô Tà cảm giác một ánh mắt cực nóng luôn đuổi theo mình, không khỏi nhíu mày nói với Tiểu Ca:
-"Kêu Trương Hải Đào thu lại chút đi, nếu không, tiểu gia móc mắt hắn ra."
Tiểu tử đó nhìn kiểu gì vậy, coi Tiểu Tam gia là quái vật? Hừ, nếu ai dám nhìn tiểu gia vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua!
Tiểu Ca trấn an vỗ lưng Ngô Tà, dịu giọng:
-"Yên tâm."
Rời khỏi Thiếu Chủ nhà hắn, nhanh chóng đến trước mặt Trương Hải Đào, túm người rời khỏi đại sảnh. Trương Hải Đào rình Thiếu Chủ bị Tộc Trưởng bắt được, cũng không dám liều mạng vùng vẫy, đành như con chim cút, theo Tộc Trưởng đến nơi yên tĩnh.
"Tộc Trưởng, tôi sai rồi, không dám nhìn Thiếu Chủ nữa đâu, ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi đi."
Chương 964: Hải Đào Đáng Thương
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Trương Hải Đào, Trương Khởi Linh hiếm khi muốn cười. Người này từ nhỏ đã thích làm đẹp, còn để ý khuôn mặt mình hơn cả con gái. Nghĩ đến đây, sầm mặt nói:
-"Tại sao cứ nhìn chằm chằm Thiếu Chủ?"
"Thật ra, tôi đang nghĩ Tiểu Tộc Trưởng sẽ trông ra sao. Rốt cuộc là giống Tộc Trưởng ngày, hay là giống Thiếu Chủ hơn. Có điều, ngoài tuyệt đối đừng nói cho Thiếu Chủ biết, nếu cậu ấy biết, chắc chắn sẽ không tha cho tôi."
Trương Khởi Linh cong khóe môi, chuyện này mấy ngày nay hắn cũng nghĩ đến không chỉ một lần, nhưng lời Ngô Tà nói không thể không chuyển lời.
-"Thiếu Chủ nói, nếu cậu nhìn nữa, sẽ rạch nát mặt cậu."
Nguyên văn của Ngô Tà là móc mắt, nhưng Trương Khởi Linh nghĩ đến tên này quý cái mặt đó nhất, chắc nói vậy, sẽ khiến hắn kiêng dè hơn.
Quả nhiên, Trương Hải Đào che mặt mình, chạy trốn ra xa, cả đêm cũng không dám vào đại sảnh, không lộ mặt trước mặt Thiếu Chủ...
Tiệc đêm đó khách chủ đều vui vẻ, ngoài đại mỹ nhân Trương Hải Đào ra, không một ai bị thương.
Một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau, các bác sĩ Trương gia lần lượt xếp hàng khám bệnh cho Thiếu Chủ, sau khi mọi người chuẩn đoán một lượt, Ngô Tà mới thở phào một hơi. Cảnh tượng này, so với lúc cậu làm Thành Vương Đại Chu, còn lớn hơn nhiều lắm. Mệt chết người ta rồi!
Sau khi bác sĩ hội chẩn, không đưa ra kết quả hội chẩn ngay tại chỗ, chỉ có các bác sĩ trung y dặn dò mấy câu như ngủ sớm dậy sớm ăn uống điều độ kiểu dưỡng sinh, Ngô Tà đều gật đầu đồng ý. Giờ cậu muốn thức khuya, cũng khó, bởi vì giờ cậu đứng cũng có thể ngủ được.
Sau khi kiểm tra xong xuôi, Ngô Tà tiếp về phòng mình nghỉ ngơi. Giống mấy ngày trước, vừa đặt đầu lên gối là chìm vào giấc ngủ. Theo lời Trương Hải Đào nói, thì giờ cơ thể cậu đang trong thời kì điều chỉnh, dễ buồn ngủ không có tinh thần, cũng là một kiểu bảo vệ của cơ thể, cơ thể con người thông minh, sẽ biết cách nhắc bạn khi nào nên làm việc gì.
Giấc ngủ này, ngủ thẳng từ chiều hôm đó đến sáng hôm sau khi trời vừa sáng. Ngô Tà cuối cùng cũng mở mắt, thì nhìn thấy mái tóc bạc của bà nội, cậu lập tức ngồi dậy.
-"Bà nội, sao bà đến đây?"
Bà nội nhìn khuôn mặt hồng hào của đứa cháu, trong lòng mềm xèo. Tướng ngủ của Ngô Tà, vẫn như lúc nhỏ, tay chân vung lung tung, chăn bị đạp xuống đất, ngay cả một chân cũng rớt từ trên giường xuống, may mà chân cậu dài, không thì lăn thẳng xuống đất rồi.
-"Tiểu Tà, con thấy sao rồi?"
Bà nội quan tâm hỏi cháu trai, tuy bà không biết tình hình cụ thể, nhưng nhìn dáng vẻ của Trương gia, chẳng lẽ cháu trai bảo bối của bà mắc bệnh gì nặng lắm à.
Tất nhiên Ngô Tà không muốn để bà nội lo cho mình, xoa dịu bà:
-"Bà nội, con ăn được ngủ được, không có vấn đề gì hết. Tiểu Ca kêu bác sĩ nhà họ qua, chỉ kiểm tra sức khỏe định kì cho Tộc Trưởng của họ thôi, tiện thể cũng khám cho con luôn."
Đây là cái cớ mà cậu với Tiểu Ca đã nói với bà nội trước đó, tất nhiên không thể để lộ sơ hở được.
Tuy bà nội khó mà tin được lời Ngô Tà nói, nhưng cũng không thể hiện ra, mà hỏi:
-"Vậy có kết quả kiểm tra chưa?"
-"Không nhanh vậy đâu bà, lát nữa con đi hỏi xem sao. Bà nội, bà ăn sáng chưa? Con đỡ bà ra ngoài đi dạo ha."
-"Bà nội đến đây kêu con ra ăn sáng. Con không nói, suýt thì bà cũng quên mất. Haizz, già cả rồi, đầu óc không còn minh mẫn nữa, cứ hay quên suốt."
Ngô Tà cũng nói theo:
-"Trí nhớ của bà còn tốt hơn cả Tiểu Tà nữa, bà chưa già đâu ạ."
-"Cái miệng này của con, vẫn ngọt như lúc nhỏ ha."
-"Có đâu ạ, con nói thật hết mà."
Ngô Tà đúng là nói thật, nhưng bà nội không tin.
Chương 965: Bắc Kinh Chào Đón Cậu
Đến khi Ngô Tà và bà nội ăn sáng xong, Tiểu Ca mới thong dong đến trễ, hắn còn cầm hai bảo báo cáo kiểm tra sức khỏe, một bản là của hắn, một bản là của Ngô Tà.
-"Tiểu Ca, kết quả kiểm tra có rồi?"
Tiểu Ca gật đầu.
-"Nhanh vậy, nào, đưa đây cho tôi xem."
Ngô Tà vờ như cầm hai bản báo cáo, cẩn thận xem hồi lâu. Bà nội hỏi cậu:
-"Tiểu Tà, sao rồi?"
-"Bà nội, không có vấn đề gì hết, các chỉ số đều bình thường. Chỉ là..."
-"Rốt cuộc làm sao?"
-"Cũng không có vấn đề gì lớn, hình như con thiếu máu nhẹ, Tiểu Ca thì suy dinh dưỡng nhẹ, cái khác đều không có vấn đề gì lớn."
Bà nội nghe vậy, xem hai bản báo cáo, đeo kính lão lên, nhìn thật kĩ, phát hiện Ngô Tà không nói dối mình, mới yên tâm.
-"Hai ngày nay, con suốt ngày chẳng ở nhà, ăn uống không đầy đủ, ngủ nghỉ cũng không tốt, nếu một chút vấn đề cũng không có, mới là chuyện lạ. Tiểu Trương cũng vậy."
Bà nội nói:
-"Như này đi, trước tết, các con ngoan ngoãn ở nhà, không cho đi đâu hết, hằng ngày bà sẽ nấu các món dinh dưỡng cho hai đứa, bồi bổ cho hai đứa thật tốt."
Ngô Tà muốn đi Bắc Kinh liền, tất nhiên không thể ngoan ngoãn ở Hàng Châu được.
-"Bà nội, hai ngày nữa con phải đi Bắc Kinh một chuyến, Trương hội trưởng sắp kết hôn, con phải đi uống rượu mừng, tiện thể thăm Tiểu Hoa, tặng họ chút quà tết."
Tiểu Ca cũng chưa kịp nói chuyện ngày cưới Trương Nhật Sơn đã được định xong, cũng hùa theo:
-"Đúng vậy, bà nội, Trương hội trưởng là người Trương gia, con với Tiểu Tà đi làm chủ hôn."
Nghe nói Trương hội trưởng sắp kết hôn, lão thái thái cũng không cản được.
-"Trương phó quan cuối cùng cũng kết hôn rồi à? Đúng là chuyện hỉ sự trọng đại. Không biết tân nương là cô nương nhà nào?"
-"Bà nội, tân nương tử của Trương hội trưởng, là bà chủ đương nhiệm của khách sạn Tân Nguyệt, tiểu thư Doãn gia."
-"Thì ra là tiểu thư Doãn gia à, đúng là một đôi hoàn hảo. Tiểu Tà, Tiểu Trương, khi nào hai đứa đi, giúp bà gửi quà cho Trương hội trưởng và Doãn tiểu thư. Lão thái thái bà cũng kính chúc họ tân hôn vui vẻ. Thật là tốt quá rồi."
Trương phó quan độc thân suốt bao nhiêu năm, cuối cùng cũng chịu cưới vợ, Ngô lão thái thái thật lòng cảm thấy vui cho hắn.
-"Con mau thắp nhang cho ông nội con, báo cho ông ấy biết chuyện đại hỉ sự này."
Trương Nhật Sơn vốn là phó quan của Trương Đại Phật gia, là người cùng thế hệ với Ngô lão cẩu. Trong thế hệ đó, già thì già, chết thì chết, diện mạo cũng không còn như xưa nữa. Cho nên Ngô lão thái thái mới vui đến vậy, còn vui hơn cả chuyện cháu trai nhà mình kết hôn nữa.
Ngô Tà cho Tiểu Ca ánh mắt hiểu ý, đỡ bà nội ra ngoài.
-"Bà nội, con với bà cùng đi thắp nhang cho ông nội nha."
Nhìn bóng lưng một già một trẻ rời đi, Trương Khởi Linh gom báo cáo sức khỏe lại. Hai bản báo cáo này chỉ là làm cho bà nội coi, tình hình thật sự của Ngô Tà, tất nhiên không thể để bà nội biết.
Ngô Tà và bà nội thắp nhang xong, lúc gặp lại Tiểu Ca lần nữa, mới biết được kết quả báo cáo thật: đại não cậu không có bất thường rõ rệt, thần kinh cũng không phát hiện vấn đề, tức là nói, ngọn nguồn vấn đề trí nhớ căn bản không tìm ra.
Bác sĩ chuyên khoa sinh sản, cũng không kiểm tra ra tình huống bất thường. Dĩ nhiên, ngoài Trương Hải Đào ra, về vấn đề này không để ai dùng bất kỳ thiết bị nào kiểm tra nữa.
Về mặt trung y, đưa ra rất nhiều kiến nghị. Có một vị bác sĩ trung y, cảm thấy mạch tượng Thiếu Chủ có chút không giống người thường. Nhưng nghĩ đến thân phận và những trải qua khác người thường của Thiếu Chủ, cũng bình thường trở lại. Mặc cho ai sống hơn ba ngàn năm, cũng không thể giống người thường được.
Đoàn đội chuyên gia Trương gia ở Hàng Châu chơi vài ngày, mới tạm biệt Thiếu Chủ và Tộc Trưởng, rời Ngô gia.
Ngay sau đó, Ngô Tà và Trương Khởi Linh cũng đi máy bay đến Bắc Kinh, hơn 2 tiếng sau, tấm băng rôn khổng lồ "Chào mừng Thiếu Chủ Tộc Trưởng" của nhân viên của khách sạn Tân Nguyệt đón, ngồi vào chiếc xe sang trọng, đến thẳng khách sạn Tân Nguyệt
Chương 966: Lão Bất Tử
Hôm nay khách sạn Tân Nguyệt không mở cửa đón khách, mà treo biển hôm nay nghỉ.
Trương Hải Khách đến đây được mấy ngày rồi, công việc liên quan đến hôn lễ cũng chuẩn bị tám chín phần rồi. Giờ đang nói chuyện với Trương Nhật Sơn:
-"Nhật Sơn à, sự tự do của cậu sẽ sớm không còn nữa, còn tôi vẫn là một quý tộc độc thân, có phải cậu đang ngưỡng mộ tôi không?"
Trương Nhật Sơn phản đối:
-"Anh ngưỡng mộ tôi thì cứ việc nói thẳng, bớt vòng vo tam quốc lại đi, không mệt hả?"
Đúng là Trương Hải Khách có hơi ngưỡng mộ Trương Nhật Sơn số tốt, tìm được người vợ gia thế tốt lại tài giỏi thì không nói đi, người ta còn một lòng một dạ với hắn, ngay cả chỗ nguy hiểm như Thanh Đồng Môn, cũng muốn đi chung với hắn. Người vợ tốt như vậy, đi đâu tìm được chứ.
Có điều, người như hắn luôn mạnh miệng, bảo hắn thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình, là nhiệm vụ không thể hoàn thành:
-"Tộc Trưởng đã sớm thoát kiếp độc thân rồi, muốn ngưỡng mộ tôi cũng ngượng mộ đôi thần tiên quyến lữ của hắn với Thiếu Chủ, chưa đến lượt cậu đâu nhóc."
Hắn vừa mạnh miệng, vừa nghĩ đến một chuyện.
-"Ai da, tôi tự hỏi sao luôn cảm thấy còn một việc gì đó chưa làm xong, trong lòng không yên tâm, hóa ra là chuyện này."
Trương Nhật Sơn lười tốn nước bọt với hắn, nên không mở miệng, quả nhiên Trương Hải Khách lại nói tiếp:
-"Hôn lễ của cậu do Thiếu Chủ và Tộc Trưởng chủ hôn, cộng thêm ý chỉ của Đại Vương để lại, cũng coi như phong quang vô hạn* đi. Nhưng đại sự đời người của Thiếu Chủ và Tộc Trưởng, ai mới có tư cách chủ hôn đây, đây là vấn đề rất lớn luôn á."
(*)Kiểu vô cùng vinh dự luôn á.
Trương Nhật Sơn mới chợt nhận ra, Thiếu Chủ và Tộc Trưởng nhà họ tuy nói yêu thương sâu đậm chẳng chút nghi ngờ, nhưng hình như chưa cử hành nghi lễ chính thức.
-"Đại Vương vốn là người được chọn thích hợp nhất, đáng tiếc là..."
Tuy Trương Hải Khách không tham gia trận chiến ở Thanh Đồng Môn, nhưng cũng nghe bọn Trương Hải Diêm kể, biết Đại Vương e là lành ít dữ nhiều rồi.
-"Nếu không được thật, chúng ta xúi Thiếu Chủ và Tộc Trưởng đi Tây Vương Mẫu cung lần nữa, mời vị kia xuống núi..."
Vị kia, tất nhiên là chỉ mẹ của Thiếu Chủ - Tây Vương Mẫu, nhưng bà không giống Chu Mục Vương, có chịu vì con trai mà ra ngoài không là một chuyện, có thể đi ra hay không lại là một chuyện khác.
Hai người vừa nói vừa lắc đầu, chuyện này e là không khả thi cho lắm.
Tây Vương Mẫu còn sống, chỉ là vẫn ngọc ở Tây Vương Mẫu cung không thể tiết lộ bí mật kinh thiên này ra ngoài được, người Trương gia biết chuyện này cũng rất có hạn, đúng là Trương Hải Khách và Trương Nhật Sơn là hai người trong đó, cho nên mới nói vậy.
Trương Nhật Sơn cuối cùng chốt hạ:
-"Chuyện Tộc Trưởng và Thiếu Chủ, cũng nên lên kế hoạch. Chuyện này, chúng ta phải chú ý hơn, đến lúc đó còn phải bàn bạc với Ngô gia và Cơ gia mới được."
Phía sau Trương Khởi Linh là cả Trương gia, đằng sau Ngô Tà ngoài Ngô gia ra, còn có con cháu Cơ gia ẩn cư ở núi Trường Bạch xa xôi. Cho nên, nếu muốn xử lí chuyện này một cách nghiêm túc, cũng khá có tính khiêu chiến, so với thông gia hai nhà Trương Doãn còn phức tạp hơn rất nhiều.
Lúc hai người đang trao đổi, thì nghe tiếng Doãn Nam Phong:
-"Lão bất tử, Thiếu Chủ và Tộc Trưởng sắp đến cửa lớn rồi, mau ra đón người."
Dù ngày cưới đã cận kề, Doãn Nam Phong vẫn quen gọi Trương Nhật Sơn là lão bất tử, Trương Nhật Sơn cũng không để bụng, ngược lại Trương Hải Khách nghe có hơi không thoải mái lắm. Nói ra thì, hắn lớn hơn Trương Nhật Sơn mấy tuổi, Nhật Sơn là lão bất tử, vậy mình há chẳng phải thành lão lão bất tử sao, với cả Thiếu Chủ há chằng phải thành lão yêu quái bất tử sao!
Chương 967: Ba Vấn Đề Chính
Một lần nữa được khách sạn Tân Nguyệt tiếp đón với tư cách khách quý, Ngô Tà cũng đã học được cách bình thản trước sóng gió.
-"Nhật Sơn, Nam Phong, chúc mừng, chúc mừng nha."
Ngô Tà cười rạng rỡ nói với Trương Nhật Sơn và Doãn Nam Phong, nhân tiện đưa món quà mình cầm trong tay ra:
-"Đây là quà mừng tân hôn bà nội kêu tôi mang cho hai người."
Doãn Nam Phong liền đưa hai tay nhận.
-"Để lão thái thái tốn kém rồi, xin thay chúng tôi cảm ơn lão thái thái."
Trương Nhật Sơn cũng khách sáo theo, nhờ Ngô Tà gửi lời hỏi thăm đến lão thái thái. Hắn với lão thái thái vốn là người cùng thế hệ, giờ đây cháu trai người ta đã lớn từng này rồi, mình vẫn chưa kết hôn, nghĩ đến cũng là tạo hóa trêu ngươi mà.
Mọi người cười nói một hồi, Trương Khởi Linh cũng đưa quà mình và Ngô Tà chuẩn bị cho hai vị tân nhân ra, đó là một trong vài món lần trước ở trong Thành Vương phủ đem ra, là một viên dạ minh châu cỡ trứng gà. Ban đầu họ muốn trước khi đi, lấy thêm vài món nữa, nhưng không tìm thấy cơ quan lối vào nữa.
Về các quy trình trong hôn lễ, Ngô Tà đưa ra một vài đề nghị, dưới sự tham gia của cậu, hôn lễ này rất có toát lên nét cổ kính trang nhã.
Chỉ có Trương Khởi Linh hiểu rõ, Ngô Tà phụng mệnh Đại Vương tứ hôn cho hai người, muốn tổ chức hôn lễ mang theo chút nét Tây Chu, để an ủi linh hồn của cha trên trời.
Thời nhà Chu chú trọng lễ nghi, đại hôn năm đó của Thành Vương và Thành Vương phi tổ chức theo nghi lễ thời nhà Chu. Giờ đây Thành Vương và Thành Vương phi dựa theo trí nhớ của mình, phục dựng được khoảng 30 – 50% không khí và cảnh tượng của lễ cưới lúc đó. Tất nhiên, do trí nhớ của Ngô Tà lúc nhớ lúc quên, trong đó có rất nhiều chi tiết do Trương Khởi Linh thiết kế.
Có điều, mấy cái này không quan trọng. Quan trọng là, hôn lễ này chấn động cả Bắc Kinh.
Sức ảnh hưởng của Doãn gia ở Bắc Kinh, cùng với khách khứa ngày trong lễ cưới của bà chủ Doãn, đã khiến toàn bộ khách sạn Tân Nguyệt đông nghịt đến mức không còn chỗ trống.
Đến lúc hai vị tân nhân mặc trang phục tân lang tân nương xuất hiện trong buổi lễ, cả khách sạn đều ầm ĩ cả lên. Kiểu trang phục của hai người, so với trang phục cổ trang trong phim còn xa hoa hơn.
Có người bên dưới không ngừng nhỏ giọng nghị luận:
-"Trang phục đẹp như vậy, rốt cuộc là làm theo thời đại nào vậy?"
"Nhìn không ra nha, cảm thấy trang nhã hơn thời Đường, lộng lẫy hơn thời Hán, thoải mái phóng khoáng hơn thời Tống..."
"Kệ nó thuộc thời nào đi, dù sao đây cũng là bộ đồ cưới đẹp nhất đời tôi từng chứng kiến. Chờ đến lúc cháu gái tôi kết hôn, tôi cũng muốn làm cho nó một bộ y như thế."
...
Không chỉ trang phục, lễ nghi ngày đó cũng khiến tất cả mọi người kinh ngạc, ngay cả hai vị chủ hôn, cũng mặc bộ cổ trang kiểu chỉ kém tân lang một xíu, càng lộ ra nét phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong.
Hai vị tân nhân đều không còn người thân trên đời, lúc nhị bái cao đường, vậy mà bái hai người chủ hôn trẻ tuổi, đây chính là vấn đề trọng tâm thứ ba của hôn lễ.
Hai vị thanh niên này rốt cuộc có thân phận gì, có thể khiến hội trưởng Hiệp Hội Cửu Môn và bà chủ khách sạn Tân Nguyệt cam tâm tình nguyện hành lễ vãn bối?
Bởi vì đã trải qua ba điều khiến mọi người hết sức kinh ngạc, vì vậy khi hôn lễ hoàn tất, lúc bắt đầu tiệc rượu, mọi người có mặt mới như tỉnh mộng, bắt đầu trò chuyện với nhau.
Thính nô hôm nay vẫn như cũ không đến trước đài, mà đứng ở chỗ yên tĩnh, yên lặng nghe động tĩnh bên ngoài, sàng lọc thông tin hữu dụng. Đột nhiên, sắc mặt cô thay đổi, hôm nay là ngày lành của bà chủ và Trương hội trưởng, tuyệt đối không thể để người này phá hỏng không khí!
Chương 968: Khách Không Mời Mà Đến
Hôm nay khách sạn Tân Nguyệt tràn ngập không khí vui tươi, vô cùng náo nhiệt trên mặt mọi người đều rạng rỡ niềm vui.
Nhưng cho dù là ngày đại hỉ của bà chủ, công tác bảo an cũng không lơ là. Tất cả khách vào khách sạn, đều cần đưa thiệp mời, mới được vào tham gia tiệc hỉ.
Ngay khi lễ cưới trên trong sắp kết thúc, tiệc cưới sắp sửa bắt đầu, một đoàn người đến trước cửa khách sạn, đi đầu là cô gái trẻ, đằng sau đi theo mười mấy tên vệ sĩ mặc tây trang.
"Tiểu thư, mời đưa thiệp mời." Bảo an lễ phép nói, nhưng bị vệ sĩ đứng sau cô đẩy qua một bên.
"Tộc Trưởng chúng tôi có thể đến, là cho khách sạn các người thể diện, còn dám đòi thiệp mời, đúng là không biết điều." Người nọ còn hùng hùng hổ hổ nói.
Bảo an khách sạn Tân Nguyệt tất nhiên không phải ghen ghét gì, ngày đó có thể rượt Tiểu Tam gia Ngô gia và Trương Đại Tộc Trưởng chạy khắp Bắc Kinh, hôm nay tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng chịu thua.
Vì thế một đám bảo an không biết từ đâu thoáng cái chui ra, chặn trước mặt đám người. Sau đó, hai bên lập tức chen chút một chỗ đánh nhau chí chóe, mà cô gái kia thì nhân cơ hội lẻn vào lễ đường cử hành hôn lễ.
Thính nộ chạy đến, đúng lúc đến kịp trước mặt cản cô gái.
"Bác sĩ Lương, là cô thật à." Thính nô từng gặp cô gái này, tất nhiên cũng từng nghe giọng cô. Nhưng người này rõ ràng là một bác sĩ thực tập, từ khi nào biến thành Tộc Trưởng gì đó rồi. Nếu nói Tộc Trưởng, bên trong có một người. Vậy vị Tộc Trưởng này của nhà nào chứ?
"Hửm, cô nhận ra tôi?" Bác sĩ Lương ngày trước, Tộc Trưởng Uông gia Uông Loan hiện giờ, nhìn cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt, cau mày hỏi. Cô không muốn ở đây tốn thời gian với cô ta, mắt thấy hôn lễ Trương Nhật Sơn sắp thành, trễ nữa sẽ không kịp mất.
"Ngài là em gái bà chủ chúng tôi nhận, sao tôi không quen được chứ. Bác sĩ Lương, hôm nay là ngày lành của bà chủ, ngài cũng đến uống rượu mừng nhỉ." Thính nô bình tĩnh chặn trước mặt Uông Loan, cô không phải cô gái tay trói gà không chặt, đối phó với Uông Loan thì vẫn chẳng có gì đáng ngại.
Nhưng hôm nay Uông Loan rõ ràng không phải đến đánh nhau, cô gật nhẹ đầu với thủ hạ đằng sau, chỉ với một cú nghiêng người, đã đi qua Thính Nô, cùng lúc đó, một người vạm vỡ chặn thính nô, "Tiểu thư, Tộc Trưởng chúng tôi muốn đi chúc mừng tân hôn của bà chủ Doãn, cô đừng đi góp vui."
Thính nô hết cách, chỉ đành lớn tiếng nói: "Bác sĩ Lương đến."
Nghe cảnh báo của thính nô, Ngô Tà cau mày, cô gái kia âm hồn bất tán mà, mình chạy đến đâu cô ta đi đến đó. Thật sự rất là phiền luôn á!
Lúc này hai vị tân nhân đúng lúc bái xong hai vị chủ hôn Trương Đại Tộc Trưởng và Thiếu Chủ Trương gia, đang chuẩn bị phu thê đối bái, Uông Loan đã đi vào.
"Hôm nay là ngày đại hỉ của tỷ tỷ, muội muội đến muộn rồi, thật là ngại quá." Uông Loan vừa đi vừa lớn tiếng nói.
Đã đến nước này, dù chặn người, thể diện của khách sạn Tân Nguyệt cũng khá khó coi. Doãn Nam Phong phát tay với bảo an đằng sau, để họ lui xuống. Cô không tin, trước mắt bao người, Uông Loan này có thể quậy hôn lễ của cô thế nào?
-"Yo, ra là muội muội à. Nghe nói muội rời Bắc Kinh, từ xa chạy về tham gia hôn lễ tỷ tỷ, đúng là có tâm."
Doãn Nam Phong không hổ là người lăn lộn trong giới kinh thành, đã bình tĩnh nhanh như vậy, cười vang.
-"Có điều, muội muội đến thật không phải lúc, vẫn mời ngồi một bên trước đã, chờ hôn lễ của chúng tôi xong, tỷ tỷ sẽ đến tâm sự với muội muội. Lão bất tử, chúng ta tiếp tục đi."
Chương 969: Mỹ Nhân Kế Trăm Lần Thử Trăm Lần Thành Công
Mục đích Uông Loan đến đây, tuy không nhất định phải phá hôn lễ của Trương Nhật Sơn và Doãn Nam Phong, nhưng rõ ràng là đến gây rắc rối, điểm này mọi người đều nhìn ra được, nhưng họ nghe Doãn Nam Phong nói, thì đều thả lỏng, có một cao thủ trấn thủ ở đây, thì có gì đáng sợ chứ.
Ngô Tà lạnh lùng nhìn bóng dáng Uông Loan, luôn sẵn sàng đề phòng cô ta phá hỏng hôn lễ. Đây là hoàn thành di nguyện cha cậu để lại, nếu ai dám gây rối, cậu sẽ không hạ thủ lưu tình.
Uông Loan vốn còn muốn tiếp cận Trương Nhật Sơn, muốn hỏi hắn mấy câu, nhưng bị ánh mắt sắc như dao của Ngô Tà làm cho dừng bước.
Ngô Tà cho ngươi chủ trì ánh mắt, ra hiệu hôn lễ tiếp tục hiến hành, bản thân thì nhấc chân đi về phía Uông Loan.
Đối với Uông Loan mà nói, sức hấp dẫn của Thiếu Chủ Trương gia so với Trương Nhật Sơn mạnh hơn nhiều, dường như cô bị mất trí nhớ, dừng bước, sửng sờ nhìn Ngô Tà đến trước mặt mình.
-"Uông Đại Tộc Trưởng, lâu rồi không gặp."
Giọng Ngô Tà cũng lạnh như băng, lạnh đến mức Trương Đại Tộc Trưởng thay đổi sắc mặt, lạnh đến mức Uông Loan vô thức lạnh run cả người, nhưng không muốn mất mặt trước mặt Ngô Tà, mà gượng cười nói: "Tiểu Tam gia ăn mặc chói mắt như vậy, không biết, thì còn tưởng ngài là tân lang đó."
-"Haha, tôi muốn biết, nhìn thấy tôi với người khác thành thân, nhìn thấy Nhật Sơn và người khác thành thân, cái nào ảnh hưởng đến cảm xúc cô hơn?"
Uông Loan nhìn Tiểu Tam gia người vừa nãy còn lạnh nhạt bỗng chốc đã nở nụ cười rạng rỡ trên mặt, cũng cười theo, "Hahaha, tất nhiên là Tiểu Tam gia có thể tác động đến tâm tôi hơn rồi."
-"Nói vậy, hôm nay cô đến khách sạn Tân Nguyệt, là vì tìm tôi?"
"Tất nhiên rồi. Ngoài Tiểu Tam gia ra, trên đời này cũng không tìm ra được người có duyên với tôi nữa, anh nói có phải không?"
Nhìn thấy chiêu mỹ nam kế của mình lại sắp đại công cáo thành, Ngô Tà không khỏi bội phục mình, cảm thấy mình đúng là thiên tài trong giới nghệ thuật.
Cùng lúc đó, đôi tân nhân cũng hoàn thành xong nghi thức cuối cùng của hôn lễ, tiệc cưới cũng chính thức bắt đầu rồi.
Trương Khởi Linh thấy Ngô Tà nói nói cười cười với cô gái kia, bưng một ly rượu qua.
-"Tiểu Tà, đang nói gì đó?"
Tất nhiên Ngô Tà không dám nói mình đang triển mỹ nam kế, chỉ đành qua loa.
-"Uông Tộc Trưởng nói đồ chúng ta mặc rất đẹp, hỏi may ở đâu."
Trương Hải Khách đằng sau Trương Đại Tộc Trưởng, hắn không cần Tộc Trưởng phân phó đã chủ động tiến lên một bước, nói với Uông Loan:
-"Đây là Uông đại tiểu thư nhỉ, y phục của Tộc Trưởng và Thiếu Chủ chúng tôi, là thợ may Trương gia thiết kế cho hai vị đại nhân."
Uông Loan còn muốn nói gì đó với Ngô Tà, nhưng thấy Tiểu Tam gia Ngô gia đã kéo cánh tay Tộc Trưởng Trương gia, cùng nhau đi về phía bàn rượu. Mà bàn đó, đang ngồi là Tiểu Cửu gia Giải gia Giải Vũ Thần còn có Hoắc Tú Tú gia chủ tân nhiệm Hoắc gia, ngoài ra còn có mấy vị gia chủ đương nhiệm của Lão Cửu Môn.
Bàn đó rõ ràng dành riêng cho con cháu Lão Cửu Môn, Tộc Trưởng Uông gia qua, chắc chắn là không thích hợp. Uông Loan rơi vào đường cùng, chỉ đành mặc cho Trương Hải Khách đưa cô đến bàn tiệc hẻo lánh, ngồi cùng bàn với những vị khách không biết tên.
Chờ đến khi đám vệ sĩ Uông Loan tìm thấy cô, phát hiện Tộc Trưởng Đại Nhân đang uống rượu giải sầu, hơn nửa ngồi trong góc khuất. Nhưng giờ trên người họ mang theo vết thương không nhẹ, cũng không dám tiếp tục kiêu ngạo, đành cụp cái đuôi giả vờ không để tâm, chỉ sợ một lát không thể rút lui nguyên vẹn.
Chương 970: Môn Thần Giá Đáo
Đám cưới hôm đó diễn ra suôn sẻ đến bước cuối cùng, người Uông gia cũng không kiếm chuyện nữa, vì hôm nay là ngày đại hỉ của bà chủ khách sạn Tân Nguyệt, cũng tha cho họ một lần, không đuổi cùng giết tận ngay tại đây.
Ngô Tà và Tiểu Hoa ngồi chung bàn uống rượu mừng, toàn quá quá trình đều được Trương Đại Tộc Trưởng theo dõi kĩ lưỡng, một giọt rượu cũng không dính tới, Hạt Tử nhìn thấy cũng phải thốt lên Trương câm tài thật, nhưng biến thành cái bia ngắm Ngô Tà trút giận, oan uổng quá đi.
Trước khi tiệc rượu kết thúc, Ngô Tà và Tiểu Hoa nhân cơ hội mọi người không chú ý, lặng lẽ chuồn khỏi khách sạn Tân Nguyệt, ngồi xe đã chuẩn bị từ trước, đến một bệnh viện tư nhân.
Đây là bí mật của hai người họ, ngay cả Tiểu Ca và Hạt Tử cũng không biết. Vì Ngô Tà từng nói, chuyện này không thể để Hạt Tử miệng rộng kia biết, bằng không thì xong đời. Tiểu Hoa tất nhiên nghe Ngô Tà, vậy là nảy ra màn bỏ chạy giữa trận.
Nhìn hai chỗ trống cả buổi chẳng có ai quay lại, cuối cùng Hạt Tử mới nhận ra chuyện không đúng, nhưng Tiểu Ca rõ ràng chẳng để tâm đến việc Ngô Tà mất tích.
-"Câm, cậu không sợ nữ nhân Uông gia kia lừa đồ đệ tôi chạy mất à?"
Tiểu Ca lắc đầu, hắn đã đoán được chân tướng chuyện này, sở dĩ ở lại, một là không muốn cho Ngô Tà thêm gánh nặng tâm lý, hai là vì giữ Hắc Hạt Tử bình tĩnh, không để hắn có cơ hội biết chuyện này.
Bí mật của Ngô Tà, tất nhiên càng ít người biết càng tốt.
-"Cô ta còn ở đây."
Trương Khởi Linh liếc mấy cái về phía Uông Loan ra vẻ nghiêm trọng. Dường như Uông Loan hơi say, thủ hạ đang khuyên cô ta, nhưng bị cô ta chê bai mắng một trận. Chỗ họ tất nhiên không nghe thấy đối phương nói gì, có điều Hắc Hạt Tử nửa nghe nửa đoán, dù sao mắt hắn dùng không tốt, nhưng tai thì nhạy hơn người bình thường một chút.
-"Cô gái này nhớ thương Ngô Tà đến vậy, hình như cậu không mấy để ý nhỉ, Câm."
Thật ra Trương Đại Tộc Trưởng không phải không để ý, mà là để tâm đến chuyện khác quan trọng hơn. Nhưng hắn không nói cho Hạt Tử biết.
Đến khi tiệc rượu kết thúc, Ngô Tà và Tiểu Hoa cũng không quay lại, Hạt Tử gọi cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa bắt máy, chỉ nói Ngô Tà có chút không khỏe, cậu đưa hắn về trước, giờ cậu đang đi lấy thuốc dạ dày với hắn, trễ một chút mới về nhà.
-"Câm à, Ngô Tà nhà cậu sao vậy, bệnh bao tử lại tái phát?"
Tiểu Ca gật đầu. Hạt Tử hình như đột nhiên hiểu ra.
-"Hèn gì hôm nay cậu quản hắn chặt vậy, không cho hắn uống rượu."
Trương Khởi Linh cũng gọi Ngô Tà hỏi một chút, Ngô Tà nói mình không sao, uống thuốc đã đỡ rồi, kêu hắn yên tâm, còn nói tối nay đến Giải gia, không về khách sạn Tân Nguyệt nữa, để tránh làm phiền hai vị tân nhân.
Hạt Tử ở bên cạnh nhìn, chỉ thấy sắc mặt Trương câm ngày càng đen, khịa hắn:
-"Ngô Tà muốn cho cậu phòng không gối chiếc, đáng thương quá rồi, câm à."
Lời còn chưa dứt, hắn mới phản ứng lại. Hoa nhi nhà hắn từ trước đến nay rất quan tâm săn sóc Ngô Tà, dịu dàng nhiều hơn so với mình. Nếu đem đồ đệ khó ưa kia về Giải gia, lại không có Trương Khởi Linh cái tên Muộn Du Bình này đi theo, chắc là hắn cũng phải đối mặt với số phận bi thảm một mình trong căn phòng trống.
-"Bỏ đi, hai chúng ta đồng bệnh tương liên, cậu nên về chung với tôi đi. Không thể cho hai người họ ở riêng với nhau được."
Tiểu Ca gật đầu, hắn đang có ý này. Ngô Tà ở đâu, tất nhiên hắn cũng phải ở đó mới được.
Cho nên, đến nửa đêm cuối cùng Ngô Tà và Tiểu Hoa cũng về đến Giải gia, phát hiện hai vị môn thân yên lặng đứng ở cửa lớn, chính là Hạt Tử và Tiểu Ca.
...
2025.11.29
Chuỗi ngày đi lâm sàng rồi đi trực đi thi muốn xĩu tới nơi rồi T_T
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz