[BHTT][EDIT] Sờ Sờ Cái Đuôi Nhỏ Của Sơn Pi | Qua Tử Miêu
Chương 55
Có thêm 100 nghìn công đức làm Sơn Linh thiếu chút nữa vui đến nhảy lên!
Nàng phát hiện, chỉ cần cùng Thẩm khuynh tìm sách cho người khác, nàng sẽ nhận được rất nhiều công đức mà không hiểu vì sao.
Lần trước là cô Trần, lần này là Quý Lăng Dao.
Hơn nữa mỗi lần đều là 100 nghìn công đức, chuyện này so với việc đỡ bà cụ qua đường lớn không biết phải nhiều hơn bao nhiêu lần.
Sơn Linh nhìn Thẩm Khuynh Y, đôi mắt đều bắt đầu tỏa ánh sáng. Cảm thấy bà chủ tương lai của mình quả thực chính là một cái rương công đức biết đi!
Nàng đã hiểu vì sao ở cạnh Thẩm Khuynh Y sẽ tự động hấp thu công đức. Có lẽ là bởi vì Thẩm Khuynh Y tìm quá nhiều sách cho người khác, mà người thường sẽ không thấy được những công đức này, chúng cũng không có tác dụng gì.
Thẩm Khuynh Y giống như là một cái rương chứa công đức, công đức tích cóp càng ngày càng nhiều, nhiều đến đầy rương, đầy thì sẽ tràn ra tới, có lẽ chính vì vậy mà mỗi giây Sơn Linh sẽ được +1 công đức.
Sơn Linh chỉ cảm thấy lựa chọn của mình thật sự quá sáng suốt, nàng nên ở bên Thẩm Khuynh Y!
Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Sơn Linh, Thẩm Khuynh Y cảm thấy khó hiểu.
Sao tự nhiên nhìn mình như vậy chứ?
Giống như nhìn Thần Tài vậy.
Thẩm Khuynh Y thấy khó hiểu nhưng cũng không để ý, Sơn Linh thích xem thì xem đi, cô cũng không bị mất miếng thịt nào.
Quý Lăng Dao lấy được quyển sách mình muốn tìm, cũng được như ý nguyện cùng người yêu ở bên nhau. Nên ở phương diện tiền bạc rất hào phóng, hôm sau đến quán cà phê, trực tiếp chuyển 35 vạn cho Thẩm Khuynh Y.
"Đây là tiền thù lao chị giúp tôi." Quý Lăng Dao nói: "Tôi biết chị là con gái của Thẩm Hồng Tuấn. Chị giúp tôi việc lớn như vậy, về sau nhà họ Thẩm nếu cần nhà họ Quý làm gì, tôi đều sẽ nhắn nhủ với anh hai tôi."
Thẩm Khuynh Y nhìn số tiền trong tài khoản, nói: "Có lẽ cả đời này tôi cũng không cần nhà họ Quý giúp đỡ, bởi vì tôi cũng không định kế thừa sản nghiệp của ba tôi."
Cô không hỏi Quý Lăng Dao biết thân phận của mình bắt cách nào. Nếu ngay từ đầu Quý Lăng Dao có thể tra được thông tin của cô, vậy biết cô là con gái của Thẩm Hồng Tuấn cũng không phải chuyện làm cô thấy ngoài ý muốn.
Quý Lăng Dao nhìn cô, chớp chớp mắt nói: "Thật ra tôi cảm thấy chị tốt hơn em gái của chị nhiều."
"Năm nay Kiều Kiều mới 8 tuổi, tương lai em ấy sẽ tốt hơn tôi nhiều." Thẩm Khuynh Y nhìn cô, nói: "Tôi có quán cà phê này là đủ rồi."
"Ai có chí nấy, giống như tôi chỉ quan tâm tới chị ấy thôi." Quý Lăng Dao bưng cà phê lên, vừa khoe khoang vừa cảm thán nói: "Ngay cả cho tôi gia tài trăm tỷ, tôi cũng không rời khỏi chị ấy."
"Nhưng An Hân chưa chắc đã nghĩ như vậy." Thẩm Khuynh Y cười nhạo nói: "Nếu cô ấy có được gia sản trăm tỷ, cô ấy sẽ chia cô một nửa rồi chạy mất."
Biểu cảm Quý Lăng Dao cứng lại, ngụm cà phê trong miệng nuốt cũng không được mà nhả ra cũng không xong, kẹt ở cổ họng làm cô khó chịu.
"Chị nói nhiều quá, sớm biết như vậy tôi đã không kể chuyện của chị ấy cho chị nghe." Quý Lăng Dao không vui cầm balo, đứng lên nói: "Một lát tôi còn có lớp học, không nói chuyện với chị nữa."
Lúc này Thẩm Khuynh Y mới nhìn thấy ba lô của cô, khó hiểu hỏi: "Sao đột nhiên lại đi học?"
"Cái gì mà đột nhiên?" Quý Lăng Dao khoanh tay, không vui nói: "Tôi cũng là lấy điểm cao đậu đại học, sinh viên nên có dáng vẻ sinh viên."
Đây là nguyên văn lời An Hân nói.
'Sinh viên nên có dáng vẻ của sinh viên, mỗi ngày em đều lang thang khắp nơi thì sao mà tốt nghiệp được?'
Ngay từ đầu Quý Lăng Dao còn sẽ làm nũng, nói rằng dù chính mình trốn học, nhưng thành tích một chút cũng không kém, lại bị An Hân quở trách rất lâu.
【Em biết có bao nhiêu người không được đi học không? Em biết hiện tại sinh viên ra trường xin việc có bao nhiêu khó không? Chị biết em là phú nhị đại, em không cần lo lắng tìm việc làm, nhưng em cũng không thể lãng phí tài nguyên tốt như vậy. 】
Một khi An Hân bắt đầu cằn nhằn thì hệt như người mẹ già, làm Quý Lăng Dao đau đầu vô cùng.
Nhưng cô biết, chị ấy là đang quan tâm cô , cho nên Quý Lăng Dao cũng không tức giận. Nếu nghe chán thì bế người ném lên giường, lúc đó sẽ không thể nói gì nữa, chỉ còn lại tiếng rên rỉ vui sướng.
Tưởng tượng đến chuyện này, Quý Lăng Dao cảm thấy sảng khoái lạ thường. Cô nghiêng người tới nói với Thẩm Khuynh Y: "Nghe nói Sơn Linh tới làm ở quán cà phê sao?"
"Ừ." Thẩm Khuynh Y liếc nhìn cô: "Cô muốn nói cái gì?"
"Tôi có thể nói cái gì chứ." Quý Lăng Dao cười nói: "Tôi nói chị nên nhanh xuống tay đi, Sơn Linh đáng yêu như vậy, chị không cần người khác sẽ đoạt đi đó."
Thẩm Khuynh Y không vui nói: "Cô quản cũng rộng quá."
"Còn ổn, có vài căn nhà gần bờ biển, có vài căn phòng ngắm cảnh biển, tất nhiên cũng quản rộng chút."
"Cô nhanh đi đi."
Thẩm Khuynh Y không kiên nhẫn đuổi người đi: "Sau này thường xuyên dẫn bạn học và bạn bè đến đây uống cà phê, mua theo nhóm giảm cho cô 5%."
"Keo kiệt quá vậy? Chỉ giảm 5%?"
"Không có cách nào, tôi chính là nhỏ nhen như vậy."
Quý Lăng Dao bĩu môi, đeo cặp sách ra cửa.
Đợi người đi rồi, Nặc Nặc mới lại đây thu dọn cái bàn, nhìn thoáng thấy Quý Lăng Dao đạp xe đạp đi rồi, mới nói với Thẩm Khuynh Y: "Cửa hàng trưởng, sao cô Quý lại đạp xe đạp vậy, Ferrari của cô ấy đâu?"
Thẩm Khuynh Y nói: "Ai biết được."
Thu dọn xong cái bàn, Nặc Nặc mới nói với Thẩm Khuynh Y: "Cửa hàng trưởng, ngày mai là ngày 1 rồi. Có phải tối nay chị đến đón Tiểu Linh không? Nếu không thì tối nay cậu ấy ở chỗ nào?"
"Ừm." Thẩm Khuynh Y nghe được chuyện về Sơn Linh, mới gật đầu nói: "Một lát sau khi đóng cửa quán chị sẽ đi đón em ấy về."
"Vậy Sơn Linh tìm được phòng chưa?"
"Chưa tìm được, trước mắt chị để em ấy ở nhà chị."
Thẩm Khuynh Y không có nói việc Sơn Linh sẽ ở nhà mình, sợ Nặc Nặc nghĩ nhiều. Hơn nữa sau này mọi người đều là đồng nghiệp, loại hiểu lầm 'không cần thiết' này không có sẽ tốt hơn.
Miễn cho Nặc Nặc mỗi ngày ngày chạy sau lưng cô hỏi Sơn Linh có phải bà chủ hay không?
Nặc Nặc hiểu rõ, cảm thán nói: "Cũng không biết quê của Tiểu Linh ở đâu? Em chưa từng nghe nói cậu ấy có bạn bè hay thân thích nào ở thành phố này, không biết sao cậu ấy lại đến đây."
"Sau này chúng ta chăm sóc em ấy là được rồi." Thẩm Khuynh Y nói.
"Vâng." Nặc Nặc cũng nghĩ như vậy.
Sau khi đóng cửa quán cà phê, Thẩm Khuynh Y liền lái xe đến trung tâm. Khi sắp đến nơi Thẩm Khuynh Y còn gọi điện thoại cho Sơn Linh, biết đối phương còn ở khu trò chơi, thì qua đó tìm nàng.
Tới nơi cũng chỉ vừa 6 giờ, đứng rất xa đã nhìn thấy Sơn Linh và vài người đồng nghiệp đang nói chuyện phiếm, đợi Thẩm Khuynh Y đến gần mới tản ra.
"Sao vậy?" Thẩm Khuynh Y ngồi ở chỗ cô thường ngồi, khó hiểu hỏi Sơn Linh và Hứa Văn Đào.
Hứa Văn Đào bĩu môi, nói với Thẩm Khuynh Y: "Chị cũng nói với Tiểu Linh đi, hôm nay bà chủ đã kết toán tiền lương cho cậu ấy. Vậy mà cậu ấy vẫn nhất quyết làm ca cuối cùng, chết sống cũng muốn làm đến 10 giờ mới chịu đi."
Thẩm Khuynh Y nghe vậy liền nhìn về phía Sơn Linh, hỏi: "Vậy sao?"
Sơn Linh lại rất chính nghĩa nói: "Bà chủ trả lương một ngày, mình phải đứng ở chỗ này đến lúc tan làm. Dù là ngày cuối cùng mình cũng không thể về sớm, nếu không sẽ bị người ta nói."
Hứa Văn Đào bất đắc dĩ nói: "Ai sẽ nói cậu chứ? Chúng ta đều 10 giờ tan làm, cậu trở về còn phải thu dọn đồ vật, cậu nhẫn tâm để chị Thẩm lại chờ cậu bốn tiếng sao?"
Sơn Linh nhìn Thẩm Khuynh Y, lúc này mới nhớ tới hình như đối đúng là phải đợi mình lâu như vậy.
"Này......Mình chưa nghĩ đến chuyện này." Sơn Linh nói: "Vậy hay là, Y Y chị về trước đi?"
Thẩm Khuynh Y còn chưa nói gì, Hứa Văn Đào đã xen vào nói: "Người ta cũng tới rồi, sao lại còn bắt chị ấy đi về, chị Thẩm là cố ý tới đón cậu đó."
Sơn Linh cũng khó xử, một mặt nàng vừa mới nói muốn làm tốt ca làm cuối cùng, một mặt nàng không muốn để Thẩm Khuynh Y chờ nàng lâu như vậy.
Bốn tiếng thì đúng là rất lâu nha!
"Không sao đâu." Thẩm Khuynh Y nói: "Chị cũng không ngại, dù sao về nhà cũng không có chuyện gì làm, không bằng ở chỗ này chờ em tan làm."
Hứa Văn Đào chớp chớp mắt, dùng khuỷu tay chọc chọc Sơn Linh, nói: "Cậu coi người ta kìa."
Sơn Linh hơi xấu hổ nhìn cô: "Vậy em sẽ tan làm trước một tiếng, vậy có được không?"
Thẩm Khuynh Y cũng không ngại một tiếng hai tiếng, dù sao cô về nhà cũng không làm gì, không bằng chờ Sơn Linh làm xong ca cuối.
"Không cần để ý chị." Thẩm Khuynh Y cười nói: "Em cứ tan làm đúng giờ, đến lúc đó chị lại cùng em thu dọn đồ đạc, dù sao chúng ta có xe, trễ chút cũng không sợ."
Sơn Linh gật đầu, rốt cuộc giải quyết vấn đề này cũng rất khó khăn, nhoẻn miệng cười nói: "Y Y, chị ăn cơm chưa, hôm nay em nhận tiền lương để em mời chị ăn nha?"
"Được." Thẩm Khuynh Y chống cằm cười nói: "Ăn cái gì đều được."
Vì thế, Sơn Linh dẫn Thẩm Khuynh Y đi ăn ở chợ đêm.
Thẩm Khuynh Y mặc áo khoác đen, ngồi ở trên ghế, vẫn còn chưa phản ứng lại.
Sơn Linh mặc một cái áo len, đi qua đi lại giữa các quầy quán mua đồ ăn. Sau đó lại mua một phần mì xào, hai người mỗi người một nửa, ăn chung với những món ăn vặt.
"Chị còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chị mời em ăn khuya không?" Sơn Linh nhai cá viên, nói với Thẩm Khuynh Y: "Lúc ấy em đã nghĩ phải trả lại chị một bữa."
Tóc Thẩm Khuynh Y bị gió lạnh thổi, híp mắt đau đớn nói: "Chúng ta nhất định phải ăn ở chợ đêm vào ngày gió lạnh vậy sao?"
"Cho nên phải ăn nhanh lên nha, nếu không liền lạnh." Sơn Linh tự tin nói.
Thẩm Khuynh Y thấy thật sự là không thể cự tuyệt, chỉ có thể căng da đầu ăn đồ ăn vặt trước mặt, một ngụm gió lạnh một miếng mì.
Nhưng mà nhìn Sơn Linh thích đồ ăn vặt như vậy, Thẩm Khuynh Y cũng không so đo, còn gắp cho nàng một ít đồ ăn, làm nàng ăn nhiều một chút.
Hai người cũng không nói nhiều, vừa mở miệng thì gió lạnh đã thổi vào, ít nhất Sơn Linh còn quay lưng về hướng gió, còn Thẩm Khuynh Y thì trực tiếp đón gió ăn, rất là đau khổ.
Ăn mì xào trộn với gió lạnh, Thẩm Khuynh Y đã ăn no, nhưng cô cảm thấy nữa đêm mình chắc sẽ bị đau bụng. Rốt cuộc đồ ăn cũng lạnh, lại còn nuốt nữa bụng gió Tây Bắc.
Nhưng Sơn Linh lại không bắt bẻ như vậy, vui vẻ ăn no, lúc đi ngang qua một quầy hàng còn mua một trái bắp nướng.
Bắp nướng vàng óng ánh, phía trên còn rắt thì là và bột ớt, được nướng bằng than rất thơm, nhìn cũng thấy rất ngon miệng.
Sơn Linh thích nhất ăn những loại ngũ cốc này, bẻ trái bắp thành hai phần, một nửa cho Thẩm Khuynh Y.
"Bắp nướng ăn rất ngon, chị nếm thử đi." Sơn Linh nói: "Em thích ăn bắp nướng ở quán này nhất, chỗ khác chỉ bẻ hạt rồi xiên que nướng, chỉ có chỗ này là nướng nguyên trái."
Tuy rằng từng xiên bắp ăn sẽ dễ hơn, nhưng ăn nguyên trái mới đã ghiền.
Thẩm Khuynh Y nhận nữa trái bắp nướng, dùng bao nilon cầm, gặm một cái, nói: "Cay quá."
Sơn Linh cười cong mắt: "Cay chút mới ngon."
Thẩm Khuynh Y lại gặm một cái, bình luận: "Đúng là cay mới ngon."
Sơn Linh rất vui, nàng gặm bắp, cùng Thẩm Khuynh Y đi dạo trong đám đông, đột nhiên nói: "Y Y, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta chính là đồng nghiệp."
Nàng quay đầu lại nhìn Thẩm Khuynh Y, cười nói: "Thật sự quá tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz