ZingTruyen.Xyz

[BHTT][EDIT] Sờ Sờ Cái Đuôi Nhỏ Của Sơn Pi | Qua Tử Miêu

Chương 54

namkha1407hn

Bên phía Thẩm Khuynh Y đã nhận mấy gói chuyển phát nhanh, đều là một ít dụng cụ của quán cà phê, cùng với hai bộ đồng phục mới.

Trên tạp đề mới in logo quán cà phê, tạp dề màu cà phê và áo sơ mi màu trắng đều đặt làm theo số đo của Sơn Linh, chất lượng vải dệt cũng rất tốt, rắn chắc mà bền.

Lúc Nặc Nặc mở gói chuyển phát còn chưa có hiểu gì, tưởng là mua cho mình. Sau đó lại cảm thấy tạp dề và áo sơmi của mình cũng không hư, vì sao muốn mua mới?

Nghĩ tới nghĩ lui, mới nhớ nghĩ đến chuyện sẽ có nhân viên mới đến quán cà phê!

Đúng lúc này, Thẩm Khuynh Y đẩy cửa lớn của quán cà phê ra, mang theo gió lạnh sáng sớm đi vào.

"Cửa hàng trưởng, buổi sáng tốt lành." Nặc Nặc nghiêng đầu nhỏ, xách cái tạp dề kia lên lắc lư trái phải: "Đồng phục mới là của ai vậy? Có phải của Tiểu Linh Linh đáng yêu của chúng ta hay không?"

Thẩm Khuynh Y nhìn sang, mắt thường cũng có thể thấy được nét mặt cô nhu hòa xuống dưới, giọng nói đều rất dịu dàng: "Nếu em cảm thấy vậy thì chính là như vậy."

"Trời ơi, cửa hàng trưởng chị thật sự đào Sơn Linh đến đây?" Nặc Nặc ôm tạp dề cảm thán: "Ngài thật sự quá lợi hại, vậy cậu ấy có khả năng trở thành bà chủ của cửa hàng chúng ta hay không ?"

Thẩm Khuynh Y lấy lại đồng phục trong tay cô ấy, liếc cô một cái: "Đừng nói hươu nói vượn."

Nặc Nặc cười khanh khách nói: "Sao em có thể nói hươu nói vượn chứ, ánh mắt của chị nhìn Tiểu Linh đó là rõ như ban ngày. Em cảm thấy chỉ có hai người là người trong cuộc nên nhìn không rõ thôi. Không tin chị tùy tiện kéo một người trên đường lại đây hỏi một chút, nhìn xem ánh mắt chị có phải là tràn ngập tình yêu hay không?"

Thẩm Khuynh Y không để ý tới cô, xếp đồng phục lại, đi vào phòng thay đồ mở ngăn tủ không dùng ra, bỏ đồng phục vào.

Nặc Nặc ở phía sau cô nhìn chăm chú, tò mò dò hỏi: "Quần áo đã tới rồi, không cần Tiểu Linh đến đây mặc thử sao?"

"Không cần mặc thử, đây là size của em ấy." Thẩm Khuynh Y gỡ xuống khăn quàng cổ và áo khoác, thay đồng phục nói: "Chỉ có rộng chứ sẽ không chật, không cần em ấy phải đến đây một chuyến."

"Được rồi." Nặc Nặc có chút thất vọng nói: "Tiểu Linh mặc đồng phục của chúng ta cũng rất đẹp, em cảm thấy cậu ấy thật sự rất đáng yêu. Tính cách đáng yêu, ngoại hình cũng dễ thương, rất thích hợp cưới về nhà làm vợ."

Thẩm Khuynh Y không chờ Nặc Nặc nói cho hết lời, liền trừng mắt nhìn cô.

Nặc Nặc vội vàng im miệng.

"Sáng sớm tinh mơ trong tiệm không có khách sao?" Thẩm Khuynh Y nhìn Nặc Nặc nói: "Chị đi tưới cây, em ra sau bếp lau hết bàn pha chế đi."

Nặc Nặc 'Vâng' một tiếng vội chuồn đi.

Cửa hàng trưởng của mình tuy là người tốt, nhưng mà tính tình lại không tốt lắm. Nặc Nặc vừa lau bàn vừa nghĩ, có lẽ chờ Sơn Linh tới, có thể thay đổi tính tình của cửa hàng trưởng một chút.

Rốt cuộc hiện tại thì người đẹp lạnh lùng đã không còn được ưa chuộng!

Thẩm Khuynh Y cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô cầm bình nước đi múc nước, rồi ra cửa tưới nước cho mấy bồn cây xanh bên ngoài.

Tuy những cây xanh này sẽ có công ty chuyên môn tới xử lý, nhưng lâu lâu Thẩm Khuynh Y vẫn tưới nước cho chúng nó, đề phòng bị héo chết.

Nói đến cũng lạ, bồn cây lúc trước Thẩm Khuynh Y mang về nhà, vốn dĩ đã héo úa. Cô định chờ hoa trên ban công cũng héo chết sẽ đem đi vứt hết. Nhưng không nghĩ rằng chúng nó lại sống lại, tỏa sáng ra sinh khí, rất là thần kỳ.

Khi Thẩm Khuynh Y đang cảm khái sức sống mạnh mẽ của thực vật , thì cảm giác điện thoại ở trong túi rung một chút.

Cô cũng không gấp gáp xem, sau khi tưới nước cho từng cây xanh của quán cà phê, mới lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn xem. Cô phát hiện đó là một thông báo hình lá thư, đây là thông báo tin nhắn từ diễn đàn.

Diễn đàn, tin nhắn, thông báo?

Thẩm Khuynh Y hình như nhớ tới cái gì, cô click mở biểu tượng lá thư, màn hình trực tiếp nhảy đến giao diện diễn đàn.

Phần mềm trên điện thoại nhìn rất đơn giản, nhưng cũng may nhìn còn thuận mắt. Diễn đàn tên 【Trung Cổ】này có thể tiến hành bất cứ giao dịch đồ cũ nào, bên trong thậm chí còn sẽ phân ra nhiều hạng mục.

Có rất nhiều đồ trang sức, cũng có nhiều túi xách, mà hạng mục Thẩm Khuynh Y thường xuyên xem là hạng mục sách cũ.

Cô thỉnh thoảng cũng mua sách cũ từ chỗ này, cũng bán sách ở đây. Gần đây cô đã đăng một bài viết, về quyển "Nàng tiên cà" mà Quý Lăng Dao nhờ cô tìm.

Nếu có người comment dưới bài đăng thường sẽ không có thông báo tin nhắn như vậy, hẳn là có người thông qua diễn đàn nhắn tin cho Thẩm Khuynh Y.

Nhìn tin nhắn người lạ gửi, bởi vì chưa kết bạn nên chỉ có một tin nhắn. Nếu muốn tiếp tục nhắn tin, ít nhất Thẩm Khuynh Y phải trả lời đối phương.

Tay cô cầm điện thoại, nhanh chóng gõ một đoạn tin nhắn: 【Nếu đúng là quyển sách tôi muốn tìm, không biết cô muốn bán với giá bao nhiêu?】

***

Tới gần tháng 12, đây là lúc các công ty thương mại điện tử thường bán giảm giá sâu đợt cuối năm, cho nên nhiều nơi đều tràn ngập tiếng nói cười.

Còn có một tuần, công việc của Sơn Linh ở khu trò chơi sẽ kết thúc. Ngày 1 tháng 12 sẽ phải chính thức dọn khỏi ký túc xá.

Vốn Sơn Linh muốn trước khi đi cùng Hứa Văn Đào và An Hân, ba cùng nhau ăn một bữa ngon. Thời gian đã định là sau 10 giờ lúc tan làm, dù sao mọi người đều là con cú, đều là người thức đến một hai giờ sáng.

Nhưng một tin tức lại làm Sơn Linh cảm thấy ngoài ý muốn, An Hân bởi vì viêm dạ dày cấp tính nên hộc máu vào bệnh viện.

Lần trước Sơn Linh gặp An Hân, còn cảm thấy sức khỏe chị ấy không tốt lắm, còn nói chị ấy nên đi bệnh viện xem thử. Không ngờ mới qua chưa được hai tuần, đã nghe được tin đối phương hộc máu nằm viện.

Hộc máu sao, nghe tới liền cảm giác rất nghiêm trọng!

Hứa Văn Đào cũng rất lo lắng tình trạng của An Hân, cùng Sơn Linh xin nghỉ, đi bệnh viện thăm cô ấy.

Sau khi biết được An Hân ở bệnh viện nào, hai người liền mang theo hoa cùng trái cây đi tới đó.

An Hân nằm ở trên giường, nhìn thấy hai người đến cảm thấy rất là ngoài ý muốn.

"Sao hai em lại tới?" An Hân nhận hoa của Sơn Linh, để Hứa Văn Đào đặt giỏ trái cây lên bàn bên cạnh.

"Nghe nói chị An Hân nhập viện, nên chúng em tới đây thăm chị." Hứa Văn Đào kéo hai cái ghế dựa, cùng Sơn Linh ngồi trước giường bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của An Hân liền nói: "Bệnh tình chị sao rồi, nghe nói còn hộc máu?"

An Hân cũng rất là xấu hổ, ôm hoa bất đắc dĩ nói: "Thật ra......là gần đây quá mệt nhọc, hơn nữa cũng không ăn cơm đúng bữa, giấc ngủ đôi khi cũng không tốt lắm. Tổng hợp lại nên dẫn đến viêm dạ dày, hộc máu chỉ là nhìn nghiêm trọng, nhưng trong ngày máu cũng đã ngừng."

"Là vậy sao?" Sơn Linh lo lắng nhìn cô, nói: "Em nghe tin này sợ muốn chết."

An Hân cười cười: "Không có việc gì, đều là bệnh vặt, là Dao Dao một hai bắt chị nhập viện quan sát, cho nên mới ở lại."

"Nằm viện là đúng." Hứa Văn Đào lén lút thò qua nói: "Cô ấy đều làm chị tức giận đến hộc máu, chị phải để cô ấy chăm sóc chị nhiều một chút."

Sơn Linh nghe vậy cũng nghiêm túc gật gật đầu.

An Hân bất đắc dĩ cười khổ, giúp Quý Lăng Dao nói một ít lời hay.

Đang lúc ba người ngồi nói chuyện lải nhải, thì nghe được tiếng mở cửa phòng bệnh. Ba người vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Quý Lăng Dao đứng ở cửa, còn có  Thẩm Khuynh Y đứng ở bên cạnh.

"Y Y?" Sơn Linh kinh ngạc nhìn cô: "Sao chị lại tới đây?"

Thẩm Khuynh Y thấy Sơn Linh cũng ở đây thì có chút ngoài ý muốn, đi tới nói với nàng: "Chị tìm Quý Lăng Dao có chút việc."

Sơn Linh lén lút nhón mũi chân lên hỏi: "Chị tìm cô ấy làm gì vậy? Sao còn chạy tới bệnh viện, lúc nãy em còn tưởng rằng cơ thể chị có vấn đề gì đâu, làm chị giật cả mình."

Hiếm khi Sơn Linh quan tâm mình như vậy, Thẩm Khuynh Y rất là hưởng thụ, cô lặng lẽ ôm eo Sơn Linh, dán ở bên tai nàng nói: "Em còn nhớ rõ Quý Lăng Dao nhờ chị tìm quyển sách không?"

Ánh mắt Sơn Linh sáng lên, ngửa đầu nhìn cô: "Chị tìm được rồi?"

"Sáng nay mới vừa gửi đến đây, chị cũng không biết có phải hay quyển sách mà cô ấy nói hay không, nên tới đây tìm cô ấy." Thẩm Khuynh Y nói: "Cô ấy nói với chị cô ấy đang ở bệnh viện, nên chị lái xe lại đây."

Sơn Linh rất vui, Quý Lăng Dao tìm quyển sách kia cũng đã lâu. Nếu lúc này Thẩm Khuynh Y thật sự có thể tìm được giúp cô ấy, vậy thì thật là một chuyện tốt.

Nếu có thể giống chuyện của cô Trần, lại cho chia cho mình một chút công đức, Sơn Linh thật sự sẽ vui đến mức nhảy lên!

"Hai người đang lén lút thì thầm chuyện gì vậy?" Hứa Văn Đào lên tiếng ngắt lời hai người họ, thò qua nói: "Sách gì vậy? Hai người đang nói cái gì?"

"Không có gì không có gì." Sơn Linh vội vàng nói với Hứa Văn Đào: "Chỉ nói chút chuyện khác thôi."

Mặt Hứa Văn Đào mang biểu cảm 'cậu có bí mật', cũng lười so đo với nàng, chỉ là quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Khuynh Y, nói: "Chị Thẩm, sau này Tiểu Linh của nhà chúng tôi đến quán chị làm việc, vậy tôi có thể đến cọ cà phê miễn phí hay không?"

Sơn Linh ngẩn người, Thẩm Khuynh Y lại không cần nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên có thể."

Chỉ là một ly cà phê thôi, uống nhiều mấy ly cũng không vấn đề gì.

Thẩm Khuynh Y nhìn thoáng qua Sơn Linh, cười khẽ nói với nàng: "Tối ngày 31 chị tới đón em, nếu lát nữa em không có việc, thì theo chị trở về một chuyến, đến thử đồng phục mới của em một lần."

"Đồng phục có nhanh vậy sao?" Sơn Linh kinh ngạc nói: "Nhưng còn một tuần em mới đến làm lận."

"Không có vấn đề gì." Thẩm Khuynh Y dịu dàng nói: "Chỉ là một tuần mà thôi."

Cùng bên phía Sơn Linh bất đồng, lúc này Quý Lăng Dao đứng trước giường bệnh của An Hân. Cô cầm cuốn sách có chút cũ nát trong tay đặt ở trên chiếc giường bệnh màu trắng.

Trên trang sách vẽ một hình ảnh cô gái nằm trên một tảng đá bên bờ biển, mắt nhắm lại, một mái tóc dài xinh đẹp trải dài từ tảng đá đến bên bờ. Những con cua và sao biển nhỏ trên bờ biển đều vây quanh nàng, nơi xa là một mảnh đại dương xanh thẳm.

Bìa sách bị thời gian nhuốm màu này mang một cảm giác cổ điển. Người lưu trữ quyển sách này hình như cũng không quý trọng nó, gáy sách đã bị mòn mất một miếng, thoạt nhìn thực sự có chút cũ nát.

An Hân nhìn quyển sách kia, chỉ cảm thấy rất là quen mắt, lại không nhớ từng thấy ở đây.

"Chị không nhớ quyển sách này sao?" Quý Lăng Dao có chút thất vọng, cô ngồi ở mép giường nhìn An Hân, bất đắc dĩ nói: "Vì tìm nó em đã tốn rất nhiều công sức."

Lúc này An Hân mới cúi đầu nhìn bìa quyển sách, như là nhớ tới cái gì, lại ngẩng đầu nhìn Quý Lăng Dao, nói: "Nó...... Rất quan trọng sao?"

Quý Lăng Dao gật đầu: "Đúng là rất quan trọng."

An Hân không nói gì. Quý Lăng Dao nói: "Nhưng chị quan trọng hơn nó rất nhiều."

Nếu không phải có 6 năm ở chung kia, khẳng định Quý Lăng Dao không có cách nào hoàn chỉnh sống đến bây giờ.

Hoặc là trở thành tàn tật, lại hoặc là trí lực thấp, tóm lại, tuyệt đối không phải bộ dáng như  hiện tại.

Là An Hân cứu cô, cũng là An Hân ở cạnh cô.

Ở trên đời này, An Hân so bất luận người nào đều quan trọng.

Người ngồi trên giường bệnh người như đã nghĩ thông suốt cái gì, khuôn mặt dịu dàng Quý Lăng Dao, đột nhiên cười nói: "Chị đã biết, Dao Dao."

An Hân nói: "Chờ chị xuất viện, em đi xem mặt bằng với chị được không? Chị muốn mở một quán cháo lớn hơn, tốt nhất......ở gần trường học của em, như vậy chúng ta có thể mỗi ngày đều gặp mặt."

Quý Lăng Dao cũng cười nói: "Không cần chọn chỗ gần trường, chị ở đâu thì em ở đó."

Ba người bên cạnh đứng nhìn cảnh như vậy, Hứa Văn Đào bất đắc dĩ nói: "Mình thích kết cục hạnh phúc mỹ mãn như vậy."

Thẩm Khuynh Y không nói gì, cô nhìn Sơn Linh đứng bên cạnh mình, chỉ cảm thấy nàng có hơi hưng phấn quá mức.

Sơn Linh nắm chặt hai bàn tay ở 2 bên người quơ lên quơ xuống, kích động nhìn Quý Lăng Dao và An Hân, trong lòng mặc niệm 'tới rồi tới rồi tới rồi'!

Cảm giác này rất giống chuyện của cô Trần lần trước, nàng mơ hồ cảm nhận được có gì đó sắp tới!

Nàng vừa nghĩ đến đây, liền nghe được tiếng công đức được tăng lên.

【 công đức +100, 000】!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz