[BHTT][EDIT] Sờ Sờ Cái Đuôi Nhỏ Của Sơn Pi | Qua Tử Miêu
Chương 56
Hôm nay là ngày cuối cùng Sơn Linh ở ký túc xá, vốn cũng có thể mai mới đi. Nhưng ngày mai Thẩm Khuynh Y còn phải làm việc, Sơn Linh cảm thấy tự mình tới nhà chị ấy không thích hợp.
Cũng may đồ đạc của Sơn Linh cũng không nhiều, lúc tới có hai vali, lúc đi cũng không nhiều hơn bao nhiêu.
Hứa Văn Đào tất nhiên cũng không nỡ, lôi kéo Sơn Linh nói thật nhiều, thiếu chút nữa đã theo nàng lên xe. Vẫn là Sơn Linh an ủi cô, nói mình có rảnh sẽ thường xuyên cùng cô ra ngoài chơi.
Cứ dây dưa dây cà như vậy, cộng thêm tâm sự với nhau, lúc Sơn Linh lên xe đã là 11 giờ rưỡi.
Cốp xe đều tràn đầy đồ của nàng, còn có một số đồ không để vừa, Thẩm Khuynh Y phải đặt ở hàng ghế sau, rồi mới lôi kéo người về nhà.
Tâm trạng của Sơn Linh rất vui, cảm thụ được tiết tấu 【+1 +1 +1】 tốt đẹp, lại nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, cảm thấy một cánh cổng dẫn đến thế giới mới đã mở ra~
"Hôm nay cảm ơn chị." Sơn Linh ôm túi xách của mình, quay đầu nhìn Thẩm Khuynh Y chuyên tâm lái xe, cười nói: "Nếu chị không tới thì hai vali đồ của em cũng không biết phải đem qua bằng cách nào."
"Không có gì đâu." Thẩm Khuynh Y một bàn tay nắm tay lái, một tay gác lên cửa, lười biếng nói: "Dù sao chị cũng muốn đến một chuyến."
Sơn Linh thấy cô hơi cúi mắt, thì quan tâm hỏi: "Có phải chị mệt hay không?"
"Một chút." Thẩm Khuynh Y nói: "Chủ yếu tại chị thấy an tâm khi ở cạnh em."
Này cũng không phải lời nói dối, lúc bình thường Thẩm Khuynh Y hoặc nhiều hoặc ít đều có chút lo âu. Đôi khi cảm xúc này cũng sẽ rất mãnh liệt, nhưng chỉ cần có Sơn Linh ở cạnh, tâm trạng lo âu sẽ giảm bớt rất nhiều.
Thẩm Khuynh Y nghĩ nếu mình nói chuyện này cho Chu Xu, chị ấy khẳng định sẽ kiến nghị Thẩm Khuynh Y và Sơn Linh nên cột vào cùng nhau, tốt nhất một giây cũng không cần tách ra.
Sơn Linh đối lời "khích lệ" khác thường này của Thẩm Khuynh Y cũng rất vui vẻ. Hai người nói nói cười cười, giúp cho Thẩm Khuynh Y tỉnh táo hơn nên cũng nhẹ nhàng.
Đêm khuya 12 giờ trên đường rất ít xe, cho nên cũng không bị kẹt xe. Thẩm Khuynh Y lái xe một đường thông suốt tới nhà, ngừng xe ở bãi đỗ xe dưới lầu, xách hai vali hành lý lên lầu giúp Sơn Linh .
Lúc trước Sơn Linh cũng từng 'quang minh chính đại' tới đây một lần, cũng biết nhà Thẩm Khuynh Y ở lầu mấy, quẹt thẻ rồi lên lầu rất thuần thục.
Giống như là trước kia thường xuyên ra vào nơi này.
Sau khi mở cửa, Sơn Linh mở đèn ở hiên nhà và phòng khách, sau đó mới cùng Thẩm Khuynh Y đem mấy vali đồ từ ngoài vào.
"Haaa——"
Sơn Linh đỡ eo thở phì phò: "Sao em lại có nhiều đồ vậy nhỉ, nặng quá đi!"
Thẩm Khuynh Y vẫn ổn, chỉ là hơi thở có hơi gấp gáp mà thôi, cô đóng cửa lại nói với Sơn Linh: "Hôm nay quá muộn, mấy đồ này cứ để một bên một bên, ngày mai lại dọn đi."
Sơn Linh cũng nghĩ như vậy, đặt balo của mình trên sô pha trong phòng khách, không để ý đến quần áo đã phơi khô ném trên sô pha. Sơn Linh lấy đồ ngủ và đồ dùng tẩy rửa của mình ra, ngẩng đầu nhìn Thẩm Khuynh Y trước mắt: "Em có thể đi tắm không? Em cảm thấy cả người đều là mồ hôi."
Thẩm Khuynh Y gật gật đầu, nói với nàng: "Lần trước em đã tới rồi, còn nhớ rõ dùng như thế nào sao?"
Sơn Linh vui vẻ nói: "Nhớ rõ nhớ rõ, em đi tắm trước, năm phút liền ra tới."
"Không vội, em có thể tắm lâu một chút."
"Dạ!"
Thẩm Khuynh Y nhìn sô pha lộn xộn cũng không có chỗ ngồi, cô vào bếp nấu một ấm nước trước, sau đó kéo ghế dựa ngồi xuống.
Hiện tại đã hơn 12 giờ, cô nhìn thoáng qua bộ dáng lộn xộn trong nhà, tính toán ngày mai nói trước với Nặc Nặc một tiếng, buổi chiều mới đến quán cà phê.
Dù sao cũng nên dọn dẹp nhà.
Thẩm Khuynh Y nghe tiếng nước trong phòng tắm, cô cảm thấy căn nhà này cuối cùng cũng có hơi người, sẽ không còn đáng sợ như trước kia.
Sơn Linh tắm rửa rất nhanh, nàng không chỉ tắm rửa sạch sẽ thân thể hình người, còn múc một thao nước tắm luôn thân chim. Cả người từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều thơm ngào ngạt!
Sơn Linh mặc một cái áo ngủ mỏng, đây là lúc trước Sơn Linh tham gia chương trình khuyến mãi trong trung tâm nhận được. Tuy mỏng nhưng rất tiện nghi và mềm mại, mặc vào rất thoải mái.
Thẩm Khuynh Y thấy nàng ra tới, đem gối đầu và chăn sửa sang lại một chút, chỉ vào vị trí bên trong nói: "Em vẫn ngủ chỗ cũ đi, không cần đổi vị trí. Máy sưởi trong nhà đã bật rồi, em trực tiếp ngủ là được."
"Cảm ơn Y Y." Sơn Linh ngồi ở trên giường mềm mại co dãn, vui đến muốn lăn một vòng.
Thẩm Khuynh Y cũng rất vui, nhưng không biểu hiện quá rõ ràng. Nói với Sơn Linh một tiếng thì cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Đợi người đi rồi, Sơn Linh mới không khống chế được lăn lộn ở trên giường.
Trên giường ngoài hương thơm mát mẻ của ánh mặt trời, thậm chí còn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng của Thẩm Khuynh Y.
Lúc Sơn Linh sực tỉnh lại mới cảm thấy hành động của mình có chút thất lễ, vội vàng lăn đến chỗ của mình, xốc lên chăn chui vào.
Lúc Thẩm Khuynh Y tắm rửa xong ra tới, hai người sóng vai nằm ở trên giường.
Sơn Linh đã thức đêm thành thói quen, tuy hiện tại đã gần 1 giờ, nhưng theo đồng hồ sinh học của nàng, thì cuộc sống về đêm lúc này chỉ mới bắt đầu.
"Y Y." Sơn Linh ôm chăn, nằm ở bên cạnh Thẩm Khuynh Y, nghiêng đầu nhìn cô: "Quán cà phê của chị bận lắm sao, em tới sẽ làm việc gì vậy?"
Thẩm Khuynh Y thường không thích nói chuyện công việc ở nhà, nhưng nghe Sơn Linh hỏi như vậy, cô cũng suy nghĩ nói: "Giống những việc lần trước em làm vậy, bưng cà phê đến cho khách, đóng gói đơn đặt hàng, thu dọn bàn ghế. Nếu có lúc thiếu người, em có thể còn phải phụ trách gọi món và thu ngân. Những việc này đều rất đơn giản, chị và Nặc Nặc đều sẽ dạy em."
"Dạ" Sơn Linh nghe vậy thì gật đầu, nghe tới hình như cũng không phải quá khó.
Nàng lại ngẩng đầu hỏi Thẩm Khuynh Y: "Em nghe Nặc Nặc nói, lúc trước có không ít người đến ứng tuyển, chị đều không vừa lòng, tại sao vậy?"
Thẩm Khuynh Y nghĩ thầm, còn không phải vì em sao?
Công việc ở quán cà phê rất đơn giản, Thẩm Khuynh Y nghĩ nếu là Sơn Linh có thể tới thì tốt rồi. Cho nên cô nhìn những ứng viên đó cảm thấy thế nào cũng không hài lòng, các loại khuyết điểm bị vô hạn phóng đại. Nếu không phải cảm thấy người này hơi thấp, chính là cảm thấy người kia hơi mất tập trung.
Nói ngắn gọn chính là không tốt bằng Sơn Linh.
"Đương nhiên là có rất nhiều nguyên nhân." Thẩm Khuynh Y hơi hơi nghiêng người, xoa đầu Sơn Linh, đẩy nàng vào lại ổ chăn, nói: "Đã 1 giờ em nghỉ ngơi sớm một chút. Em phải điều chỉnh lại đồng hồ sinh học của em."
Sơn Linh đắp chăn, nhìn Thẩm Khuynh Y 'cùm cụp' một tiếng tắt đèn, toàn bộ phòng ngủ đều rơi vào bóng tối.
Dưới người là giường nệm mềm mại, cảm giác khác hoàn toàn với ván giường gỗ ở ký túc xá của khu trò chơi, làm cho Sơn Linh lập tức liền cảm thấy buồn ngủ.
Sơn Linh nhắm mắt lại, nói: "Ngủ ngon."
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Khuynh Y bị một tiếng chim kêu ríu rít đánh thức. Cô vừa mở mắt, thì nhìn thấy hai con chim đứng ngoài cửa sổ của phòng ngủ. Không biết chúng nó ríu rít đang nói cái gì, nhìn thấy Thẩm Khuynh Y tỉnh liền bay đi.
Thẩm Khuynh Y nhìn thoáng qua sắc trời, ánh nắng ban mai chỉ vừa trải rộng trên đại địa, nhìn qua hẳn chỉ vừa 7 giờ mà thôi.
Thực tế hiện tại cũng chỉ vừa qua 7 giờ một chút.
Người trên giường không thấy đâu, Thẩm Khuynh Y đối với việc sáng sớm ánh mắt đầu tiên không nhìn thấy Sơn Linh, mà thấy hai con chim có hơi không vui.
Lúc cô nghe được tiếng từ ban công truyền đến, có một suy nghĩ nảy ra trong lòng.
"Đúng vậy đúng vậy, chị đã về rồi."
Trên ban công, Sơn Linh mặc áo ngủ, mang dép lông, lúc này đang chống eo tưới nước cho cây cỏ trên ban công. Trên lan can ngoài ban công còn đứng mấy chú chim, kêu 'pi pi pi' rất ồn ào.
"Em đang nói gì vậy?" Thẩm Khuynh Y mở miệng hỏi.
Sơn Linh hoảng sợ, làm vòi tưới cây tưới lên dép mình, đôi dép vốn lông xù xù bị tưới ướt đẫm, vệt nước ở trên lông tơ nhìn rất rõ ràng.
"Ôi chết!" Sơn Linh cúi đầu nhìn dép của mình, bất đắc dĩ nói: "Ướt rồi."
Thẩm Khuynh Y cười cười, đi tới nói: "Ướt thì phơi một chút, thời tiết hôm nay có vẻ rất tốt."
Sơn Linh nghe vậy thì ngẩng đầu, cười khanh khách nói: "Đúng vậy, hôm nay đúng là thời tiết tốt, cho nên em tưới nước cho hoa cỏ của chị."
Nói xong, Sơn Linh lại răn dạy Thẩm Khuynh Y: "Có phải chị không hề tưới nước cho chúng nó không. Chị có biết thực vật không được tưới nước sẽ chết hay không? Còn phải bón phân và xới đất nữa. Em nhớ rõ lần trước tới nhà chị, em đã nói chị tưới nước cho chúng nó, có phải từ đó tới giờ chị không tưới nước cho chúng nó hay không?"
Thẩm Khuynh Y chớp chớp mắt, đúng là từ đó tới giờ cô không hề tưới nước.
"Chị nhớ rồi." Thẩm Khuynh Y cười nói: "Sau này chị sẽ nhớ rõ phải tưới nước cho chúng nó."
Cô nhìn thoáng qua mấy chú chim còn ở ngoài ban công, cảm thấy khó hiểu nói: "Kỳ lạ quá, những chú chim này đều không sợ người sao? Hai người chúng ta đứng ở ban công lâu như vậy, chúng nó thế nhưng vẫn còn ở."
Nếu là bình thường, chúng nó nếu phát hiện có người sẽ vội bay nhanh đi. Sao còn có thể đứng thành một hàng, bộ dáng như đang nhiều chuyện.
Nhiều chuyện?
Thẩm Khuynh Y cảm thấy rất kỳ quái, vì sao cô sẽ cảm thấy chúng nó đang hóng chuyện chứ???
Không đợi Thẩm Khuynh Y nghĩ kỹ, mấy chú chim kia đã vỗ cánh bay đi, làm gián đoạn suy nghĩ của Thẩm Khuynh Y .
"Đừng để ý chúng nó." Sơn Linh đặt bình tưới cây xuống, lôi tay Thẩm Khuynh Y kéo cô vào phòng bếp, nói: "Em nấu bữa sáng cho chị, nhân lúc còn nóng ăn đi."
Lúc này, Thẩm Khuynh Y mới phát hiện nhà hình như đã được người quét dọn. Các vật trang trí đều không thay đổi vị trí, nhưng bụi phía trên đã được lau sạch sẽ.
Bàn ăn vốn lộn xộn cũng được dọn gọn gàng, đồng dạng được chà lau sạch sẽ, ở dưới ánh nắng sớm chiếu vào sạch sẽ sáng bóng.
Trừ cái này Thẩm Khuynh Y còn phát hiện phòng khách cũng được dọn sạch sẽ. Sàn nhà và quầy TV quầy đều được lau dọn rất sạch sẽ, cái này làm cho Thẩm Khuynh Y kinh ngạc. Không biết Sơn Linh thức dậy lúc mấy giờ, thế nhưng có thể dọn nhà sạch sẽ đã ngăn nắp.
Rất giống như đã quay lại đoạn thời gian đó.
Sơn Linh bưng một đĩa dưa muối nhỏ, còn có bánh trứng, cùng với một chén cháo hạt kê.
"Nếm thử xem." Sơn Linh đứng bên cạnh Thẩm Khuynh Y, như là một bảo mẫu hiểu chuyện: "Dưa muối là em mang đến, bánh trứng là mới vừa làm, cháo cũng vừa nấu xong, em có bỏ thêm chút đường vào. Nếu chị ăn cháo ngọt không quen lần sau em sẽ không bỏ."
Thẩm Khuynh Y nhìn bữa sáng trước mặt, cùng với căn nhà sạch sẽ ngăn nắp, bất đắc dĩ nói với Sơn Linh: "Thật ra em không cần như vậy, chị đã nói rồi, việc nhà để chị hoặc dì Khương làm, em chỉ cần nấu cơm là được rồi."
Sơn Linh một chút cũng không thèm để ý, cười khúc khích nói: "Dù sao em dậy sớm cũng không sao, thuận tay thu dọn một chút, chị nếm cháo này trước, xem có thể ăn được hay không?"
Lúc này Thẩm Khuynh Y mới cầm lấy cái muỗng, ăn vài muỗng, cháo mềm mại, dư vị có chút ngọt, hương vị rất ngon.
"Ăn rất ngon." Thẩm Khuynh Y nhìn Sơn Linh, nói: "Ngồi xuống cùng nhau ăn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz