[BHTT-Edit Hoàn] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 70: Giận dữ
Có phải Lộc Miên chê bai nàng rồi không?
---
"Đi về hướng nào?" Lộc Miên hỏi dồn.
"Dạ, hình, hình như là vào thang máy rồi. Cụ thể đi đâu... tôi cũng không rõ."
Nghe vậy, một luồng khí lạnh thấu xương ập vào lòng Lộc Miên. Cô thực sự bất ngờ trước chuyện này.
Tại sao Phong Ánh lại đưa Lâm Giản vào thang máy? Nếu Lâm Giản đã tỉnh thì nàng nhất định phải đi tìm cô. Sao nàng có thể chủ động đi theo một người đàn ông chứ? Chắc chắn là Phong Ánh đã nói gì đó hoặc làm gì đó.
Ly rượu bị ép uống đó...
Chuông báo động réo vang. Lộc Miên cảm thấy đầu mình ù đi, trống rỗng.
Cô hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh, gọi điện cho Phong Ánh thì hắn tắt máy. Tắt máy nghĩa là gì? Một người đàn ông ép một người phụ nữ uống rượu rồi đưa cô ấy đi nghĩa là gì? Lộc Miên không dám nghĩ sâu hơn.
Lộc Miên tìm được trợ lý của Phong Ánh, đe dọa tra hỏi và rất nhanh đã biết được số phòng. Lấy thẻ khách sạn, cô không dám chậm trễ một giây nào, chạy thẳng lên tầng cao nhất.
Tốc độ thang máy đi lên khiến cô cảm thấy thời gian trôi chậm như cả năm. Cô hoảng loạn, sợ hãi, kinh hoàng. Vạn nỗi sợ vây quanh cô. Tim cô đập quá tải đến mức trán cô đổ mồ hôi lạnh.
Cô xưa nay không tin thần Phật, vậy mà lúc này lại nhớ đến lời ông lão hòa thượng trong chùa. Ông ấy nói cô và Lâm Giản sẽ trải qua nhiều sóng gió, sau sóng gió sẽ là viên mãn. Những lời này lúc này trở thành niềm an ủi nhỏ nhoi trong lòng cô.
Hiện tại, cô cũng trở thành một tín đồ sùng đạo, cầu thần phật cho Lâm Giản đừng xảy ra chuyện.
Vài chục giây, cô như đang ở trong địa ngục đày đọa. Thực ra, khoảnh khắc mở cửa Lộc Miên cũng rất sợ, rất sợ nhìn thấy cảnh mình không muốn thấy. Nhưng cô biết, Lâm Giản nhất định còn kinh hãi hơn cô, Lâm Giản nhất định đang đợi cô đến.
"Anh làm gì vậy?!" Tiếng người đàn ông đau đớn vang lên trong phòng Tổng thống. Đập vào mắt Lộc Miên là bóng lưng cao lớn của Phong Ánh, và Lâm Giản đang ngã vật trên ghế sofa trước mặt hắn.
Mái tóc dài rối bù che khuất nửa khuôn mặt. Áo khoác không thấy đâu, cổ áo dường như bị xé toạc thô bạo. Nàng liên tục muốn lùi về phía sau, khuôn mặt đầy vẻ đề phòng và kinh hãi.
Nàng sợ hãi đến mức nước mắt không ngừng tuôn ra từ khóe mắt, chảy dài trên má, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.
Miệng nàng nói lời cầu xin tha thứ, trông thật yếu ớt và bất lực trước người đàn ông cao lớn.
Giọng nàng run rẩy đến mức khiến tim Lộc Miên như tan vỡ. Cô sững sờ đứng đó, không thể phản ứng, không dám tin, đau lòng tột độ.
Hơi thở cô cũng trở nên run rẩy. Cô chỉ cảm thấy đầu mình tê dại vì máu dồn lên. Cơn giận khiến người vốn luôn lý trí như cô không thể suy nghĩ được gì. Phong Ánh kinh ngạc quay đầu lại. Cô bước tới, giáng một cái tát thẳng vào mặt hắn.
Phong Ánh bị đánh bất ngờ không kịp trở tay. Lộc Miên nắm chặt cổ áo hắn, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm, tát liên tiếp hết cái này đến cái khác.
"Phong Ánh, anh điên rồi sao?!!"
"Anh muốn chết à?"
Phong Ánh bị ăn liên tiếp mấy cái tát. Dấu bàn tay trên mặt khiến hắn đau đến không mở được mắt: "Lộc Miên, cô bình tĩnh lại!"
Bình tĩnh sao? Bảo cô bình tĩnh thế nào chứ?
Lộc Miên không thể bình tĩnh, cũng không muốn bình tĩnh. Khắp người cô tỏa ra sự tàn ác nguy hiểm. Những câu nói tàn nhẫn thoát ra từ kẽ răng: "Đừng nói với tôi là anh không biết cô ấy là bạn gái tôi."
Phong Ánh: "Là cô ấy..."
"Chát—" Lại một cái tát nữa giáng xuống mặt hắn.
Người trợ lý đi theo phía sau vội vàng bước lên kéo cô ra: "Miên tỷ, bình tĩnh lại!"
Lộc Miên biết Lâm Giản bây giờ rất cần cô. Cô tàn nhẫn liếc hắn một cái nữa, buông hắn ra và bước về phía Lâm Giản.
Cô nhìn Lâm Giản. Lâm Giản cũng đang bất lực nhìn cô. Nỗi xót xa tột độ tràn ngập lòng cô. Mấy bước chân này cô đi rất nhanh, nhưng chưa kịp vui mừng, cô đã phát hiện khuôn mặt vốn tái nhợt của nàng lại xuất hiện một màu hồng hào bất thường.
"Miên Miên..." Lâm Giản yếu ớt tựa vào lòng cô. Lộc Miên cảm thấy cơ thể nàng nóng ran, chắc chắn không bình thường.
Lâm Giản thút thít mong manh: "Khó chịu..."
Lộc Miên: "Khó chịu ở đâu?"
"Khó chịu..." Nàng không thể nói rõ khó chịu chỗ nào, chỉ là lý trí đang mất dần, ánh mắt trở nên mơ màng, không rõ ràng.
Ôm lấy cổ Lộc Miên, nàng mơ màng muốn đòi hỏi điều gì đó.
Lộc Miên rất nhanh nhận ra nàng bị làm sao.
Đồng tử cô mở to. Cô giận dữ tột độ nhìn về phía Phong Ánh.
Nhìn những dấu bàn tay in hằn trên mặt hắn, nhìn cái vẻ giả tạo của hắn, lần đầu tiên Lộc Miên cảm thấy mình mất kiểm soát đến mức muốn giết người.
Cô luôn biết Phong Ánh rất trăng hoa, bao nuôi hết người mẫu này đến người mẫu khác, ngày ngày chìm đắm trong vòng xoáy phụ nữ. Ai đi theo hắn thì sẽ có được nguồn lực.
Nhưng cô thực sự không ngờ, Phong Ánh lại dám nhúng tay vào người bên cạnh cô.
Hắn làm sao dám chứ? Bao nhiêu thứ hắn có được trong những năm qua, bao nhiêu thứ là nhờ cô mà thành?
Phong Ánh ngông cuồng đến mức này từ khi nào chứ? Không màng đạo đức, không màng tình nghĩa giữa họ, không xem cô ra gì.
Nếu không phải bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, thì những gì Phong Ánh nhận được chắc chắn không chỉ đơn giản là vài cái tát.
Lộc Miên nhặt áo khoác của Lâm Giản, mặc lại kín đáo cho nàng, bế xốc nàng lên và rời khỏi phòng.
Bên trong phòng Tổng thống trở lại yên tĩnh. Người trợ lý lấy khăn tay, cẩn thận giúp hắn lau mặt: "Phong, Phong tổng,... anh không sao chứ?"
Má Phong Ánh đau rát, hắn hất khăn tay ra: "Đừng đụng vào tôi."
Người trợ lý "ối" lên một tiếng, thực sự không hiểu hắn: "Chẳng lẽ anh không biết cô gái đó là của Miên tỷ sao? Anh thiếu phụ nữ thì nói với tôi chứ, sao lại dính đến cô ấy vậy?"
Người trợ lý đã bắt đầu thấy đau đầu. Hắn căn bản không thể tưởng tượng được Lộc Miên, người vốn kiêu ngạo ngất trời, sẽ gây ra chuyện gì.
Phong Ánh im lặng, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa, trong mắt hắn tràn đầy sự bực tức vì bị lợi dụng, đùa bỡn.
*
Đưa người xuống bãi đậu xe ngầm, Lộc Miên đặt nàng vào ghế sau xe. Nhân viên đi theo không dám chậm trễ một giây: "Miên tỷ, đi đâu ạ?"
Lộc Miên: "Đến bệnh viện gần nhất."
"Vâng." Nhân viên nhìn định vị: "Khoảng 15 phút ạ."
"Lái nhanh lên."
"Tôi sẽ cố hết sức."
Chiếc xe lao nhanh trên đường vào ban đêm. Người trong lòng Lộc Miên nóng bỏng. Cô cúi xuống nhìn, Lâm Giản đang cắn chặt môi mình, cắn đến trắng bệch, dường như nàng nghĩ làm vậy có thể giữ được tỉnh táo.
Lộc Miên nhìn thấy mà xót xa. Thật khó mà tưởng tượng được Lâm Giản đã tuyệt vọng đến mức nào khi bị Phong Ánh cưỡng ép đưa đi.
Xót xa lại may mắn. Cô dùng tay giúp Lâm Giản tách môi ra. Mắt Lâm Giản ướt đẫm, rất khó chịu nhưng không biết nói ra sao.
"Miên Miên, cậu đang ở bên mình, đúng không?"
"Đúng, mình ở bên cậu."
"Lâm Giản, tất cả là do mình."
Lộc Miên hiểu rằng điều mình có thể làm trước tiên là an ủi nàng, để nàng yên tâm: "Sắp đến bệnh viện rồi. Bên cạnh cậu chỉ có mình thôi. Cậu bây giờ rất an toàn, sẽ sớm hết khó chịu. Sắp đến bệnh viện rồi, được không?"
Nhưng ý chí con người làm sao chống lại được tác dụng của thuốc chứ? Vài phút trước Lâm Giản còn ngoan ngoãn đồng ý, cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng theo thời gian, thuốc dần phát huy tác dụng. Nàng ngày càng bồn chồn, không còn thỏa mãn khi chỉ được Lộc Miên ôm chặt an ủi nữa. Nàng không kiểm soát được mình, dụi loạn xạ vào cổ Lộc Miên, miệng đứt quãng nói những lời mơ hồ, mỗi âm thanh đều như đang làm nũng.
Nàng bắt đầu không ngoan nữa. Để ngăn nàng cử động lung tung, Lộc Miên đã giữ chặt hai tay nàng. Sức lực của Lâm Giản không bằng Lộc Miên, không thể ôm cô, cũng không thể chạm vào cô nữa.
Nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cô. Đôi mắt ấy đã sớm mơ màng, không rõ ràng. Nàng làm nũng cầu xin: "Miên Miên, hôn mình đi, hôn mình đi..."
Nàng muốn ân ái với Lộc Miên, nhưng bị cô khống chế nên không thể. Nàng biết Lộc Miên không thể cưỡng lại nụ hôn của nàng, nên nàng khôn ngoan lùi một bước trước.
"Mình muốn hôn. Miên Miên, mau hôn mình đi~" Nàng bắt đầu dụi vào má cô, dụi vào cằm cô. Nhiệt độ từ khuôn mặt nóng bỏng truyền sang Lộc Miên, khiến mặt cô cũng bắt đầu nóng lên.
Mặc dù Lộc Miên tuyệt đối không muốn chuyện này xảy ra, nhưng cô phải thừa nhận, Lâm Giản sau khi trúng thuốc đã mang đến cho cô một cảm giác mới mà cô vô cùng yêu thích.
Nàng tha thiết, uất ức, cứ như không có nụ hôn của cô thì sẽ không còn không khí để thở nữa.
"Hôn mình đi", nghe thật mềm mại, thật quyến rũ, thật đáng yêu.
Thực sự rất làm người ta say đắm.
Nhưng cô lại liên tưởng đến việc Lâm Giản trở nên như thế này là do Phong Ánh, liên tưởng đến việc nếu cô đến trễ một bước... Ham muốn chiếm hữu của Lộc Miên bắt đầu dâng lên. Cô muốn làm điều gì đó để giảm bớt sự thôi thúc này.
Mặt Lâm Giản đỏ bừng, như quả đào chín mọng. Lộc Miên không kìm được véo một cái. Thật đáng tiếc, cô còn tưởng sẽ có nước chảy ra chứ.
Mặc dù không có nước chảy ra, nhưng Lâm Giản đã chủ động mở môi, chờ cô đến hôn.
Lộc Miên cúi đầu hôn lên. Lâm Giản đạt được điều mình muốn, vui vẻ rên lên. Nàng hết mình đáp lại cô. Nàng mở môi, thè lưỡi ra, mời Lộc Miên hôn nàng sâu hơn, vô cùng nồng nhiệt.
Nàng cũng muốn cảm nhận được sự nồng nhiệt của Lộc Miên. Càng hôn, nàng càng không còn thỏa mãn với chỉ một nụ hôn nữa. Nàng bất chấp nói ra rất nhiều lời cầu ái.
Những lời này, cộng thêm tiếng nước chụt chịt khi hôn, khiến nhân viên ngồi ghế lái ngượng chín mặt, đỏ bừng cả tai: "Miên tỷ, đến bệnh viện rồi ạ."
Lộc Miên kéo lý trí mình ra khỏi nụ hôn cực kỳ mê hoặc này. Lâm Giản nhận ra Lộc Miên muốn rời xa mình, nàng mất mát đuổi theo môi cô.
Lộc Miên dỗ dành nàng: "Lâm Giản, phải xuống xe rồi. Đến bệnh viện trước, để bác sĩ kiểm tra đã."
Nhưng trong đầu Lâm Giản lúc này ngoài sự thôi thúc đó ra thì không còn gì khác. Nàng lắc đầu, vô cùng không muốn: "Không đi bệnh viện. Mình có Miên Miên rồi, tại sao phải đi bệnh viện chứ?"
"Ở đây cũng được mà. Cậu bảo anh ta xuống xe đi, chỉ còn lại hai chúng ta thôi..."
"Chủ nhân, xin người..."
Lời Lâm Giản nói rất lay động lòng người, nhưng Lộc Miên vẫn rất lo lắng. Cô không biết Phong Ánh dùng loại thuốc gì, không biết có gây hại cho cơ thể không. Vì sức khỏe của bạn gái, họ vẫn cần phải đi gặp bác sĩ.
Cô vẫn quấn nàng lại kín đáo rồi mở cửa xe. Lộc Miên bất đắc dĩ nói: "Ngoan một chút."
Sau khi được Lộc Miên bế xuống xe, cơn gió đêm se lạnh thổi qua má nàng, khiến nàng tỉnh táo lại trong chốc lát. Ngay sau đó là cảm giác uất ức và xấu hổ bị phóng đại. Rõ ràng Lộc Miên chưa bao giờ từ chối chuyện này.
Suốt dọc đường, nàng mang theo giọng nức nở chất vấn Lộc Miên có phải không yêu nàng nữa, có phải không muốn chạm vào nàng nữa, có phải chê bai nàng rồi không...
Mỗi câu nói đều nhắm trúng vào lòng Lộc Miên, khiến cô vừa xót xa vừa thấy đáng yêu. Hóa ra Lâm Giản cũng biết nói những lời vô lý như vậy, cũng có một mặt kiêu căng đáng yêu thế này...
Đưa Lâm Giản vào phòng khám. Lâm Giản xấu hổ không muốn người ngoài thấy cảnh mình đáng xấu hổ như vậy, nàng vùi mặt vào lòng Lộc Miên, cố gắng kiềm chế cảm giác, nhưng vẫn không ngừng khóc.
Bác sĩ tiêm một mũi vào cánh tay nàng. Rất nhanh, cảm giác bất thường trong cơ thể nàng dần biến mất. Sự hưng phấn chuyển thành mệt mỏi. Nàng dần dần mềm nhũn trong lòng Lộc Miên, tiếng khóc biến thành tiếng thút thít nhỏ, cho đến khi chỉ còn lại tiếng thở.
Trái tim treo ngược của cô cuối cùng cũng được buông xuống. Lộc Miên chỉ cảm thấy bình yên và thanh thản.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz