[BHTT-Edit Hoàn] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 108: Lộc Miên
Khắc sâu dấu vết.
---
Việc Lâm Giản đột ngột biến mất khiến Lộc Miên cực kỳ khó chịu. Bóng ma ám ảnh trước đây vẫn luôn bao quanh cô không dứt.
Giống như lần trước, Lâm Giản bỏ đi không một lời. Cô không biết tại sao, không biết lại xảy ra sai sót ở chỗ nào rồi?
Hậu quả của việc Lâm Giản bỏ đi không một tiếng nói lần trước là một cơn ác mộng mà đến nay cô vẫn không dám nhớ lại nhiều.
Cô sợ hãi tột độ. Cô không thể chịu đựng được hậu quả của việc mất Lâm Giản. Cô không thể tránh khỏi việc nghĩ lung tung về lý do Lâm Giản làm như vậy, trong đó không thiếu những sự tự nghi ngờ.
Phải chăng Lâm Giản mất trí nhớ đã không chịu nổi cô nữa?
Cô sẽ rất tức giận, rất ghen tuông chỉ vì Lâm Giản lên cùng một chiếc xe với người khác. Cô sẽ hạn chế các mối quan hệ xã hội của nàng, kiểm soát cuộc sống của nàng. Trong những ngày này, cô càng tùy hứng với nàng, không ít lần đưa ra những yêu cầu quá đáng, làm những chuyện quá đáng, muốn nàng, cả trong lẫn ngoài, đều chỉ thuộc về một mình cô. Cô không thể kiểm soát được cảm giác này, và cũng không thể kiểm soát được hành động của mình.
Liệu có phải Lâm Giản bề ngoài nghe lời, nhưng trong lòng đã cảm thấy không thể chịu đựng được nữa? Và không dám nói thẳng với cô, nên chọn cách bỏ đi, dùng bạo lực lạnh sao? Hay là vì lý do nào khác, nàng đã hồi phục trí nhớ? Nàng bị người khác mang đi? Nàng có chuyện quan trọng, nàng có nỗi khổ tâm nào sao?
Từ sáng tìm đến chiều, chiếc xe không ngừng chạy cuối cùng dừng lại một cách vô định ở một giao lộ. Lộc Miên ngả đầu dựa vào ghế, mái tóc dài bị vò rối bù, vừa bực bội vừa suy sụp.
Cuối cùng, trời đã ban cho cô sự cứu rỗi. Cô nhận được điện thoại của Lâm Giản.
Vô cùng may mắn, cô vội vàng nghe máy, buột miệng hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
Đầu dây bên kia không được yên tĩnh, có tiếng gió rít. Kèm theo giọng nói hơi khàn của Lâm Giản lọt vào tai Lộc Miên, nàng nói: "Miên Miên, mình xin lỗi..."
Lòng Lộc Miên thắt lại. Linh cảm không tốt dâng lên trong lòng.
"Mình hỏi cậu đang ở đâu? Tại sao lại biến mất không nói tiếng nào?"
"Mình xin lỗi..." Lâm Giản ở đầu dây bên kia rất do dự. Sự im lặng khiến khoảng cách giữa hai câu nói dài như cả một thế kỷ.
Mặt nàng tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ đau buồn. Cuối cùng, nàng vẫn nói ra: "Miên Miên, mình đã hồi phục trí nhớ rồi, mình xin lỗi..."
Nàng nói rất khó khăn, nàng đang chịu đựng sự đau khổ tột cùng.
Lộc Miên sững sờ. Mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý, cô vẫn nghẹn lời. Lời nói loanh quanh trong miệng mấy lần, không thể thốt ra.
Lâm Giản đã hồi phục trí nhớ. Điều này có ý nghĩa gì. Có nghĩa là mọi thứ giữa họ lại trở nên phức tạp. Những chuyện cũ mà họ có thể tạm thời quên đi và làm ngơ lại hiện lên trong đầu, buộc họ phải đối mặt.
Lâm Giản cũng hiểu rõ điều này. Nàng hiểu sâu sắc rằng nàng bất lực hơn trong mối quan hệ này, nên nàng mới đau khổ đến vậy.
"Mình đã nhớ lại hết rồi, Miên Miên..."
"Cậu chắc chắn rất lo lắng đúng không? Mình không cố ý làm cậu lo lắng. Lúc đó cậu ngủ ngon quá, mình không nỡ gọi cậu dậy, mà cũng không dám lừa cậu là mình vẫn không nhớ gì cả. Mình chạy ra ngoài suy nghĩ rất lâu, rất lâu..."
"Mình đã hỏi bác sĩ, xem có cách nào để phong ấn những ký ức đó lại không, nhưng bác sĩ nói không thể..."
"Mình sợ hãi lắm... phiền não lắm. Tại sao mình lại phải nhớ lại chứ? Mình thực sự không muốn nhớ lại chút nào, thật đấy..."
"Mình vẫn, thật sự rất thích cậu. Mình thực sự rất yêu cậu. Mình rất muốn tiếp tục đi cùng cậu, nhưng Lâm Giản thật sự đáng ghét, thật sự kinh tởm, thật bẩn thỉu. Nàng quá đê tiện..."
"Nàng đã mang đến cho cậu nỗi đau khổ và khó khăn vô tận... làm cho tình cảm của chúng ta không còn thuần khiết nữa, khiến chúng ta tan nát."
"Miên Miên, mình đau lòng quá... Nghe tin này, cậu có thất vọng lắm không?"
"Chúng ta rõ ràng đang hạnh phúc như vậy, tại sao mình lại phải nhớ lại? Tại sao mình lại phải trở thành cái người mà cậu thấy ghê tởm đó? Mình cũng hận chính mình. Mình ghét bản thân quá."
"Giá như mình chưa từng làm những chuyện đó, giá như mình không bẩn thỉu như vậy..."
Những hình ảnh về khoảng thời gian họ cuồng loạn liên tục phát lại trong đầu Lâm Giản.
Cơn giận của Lộc Miên, sự thất vọng của Lộc Miên, sự dứt khoát của Lộc Miên, sự mệt mỏi của Lộc Miên... Từng cảnh từng cảnh đều nói cho nàng biết nàng đã làm tổn thương Lộc Miên sâu sắc đến mức nào, Lộc Miên mệt mỏi ra sao khi ở bên nàng, và Lộc Miên đã muốn thoát khỏi nàng đến mức nào.
Tất cả mọi thứ đều nói với Lâm Giản rằng Lộc Miên không thể chấp nhận Lâm Giản như thế, Lộc Miên thấy Lâm Giản thật ghê tởm, Lâm Giản là tai ương, là khổ nạn trong cuộc đời Lộc Miên...
Điều này gần như đã lấy đi mạng sống của Lâm Giản.
Nàng ngẩng mặt lên, mắt ngấn nước. Nàng cố gắng kìm nén. Lộc Miên không thích nàng khóc, Lộc Miên sẽ nghĩ nàng đang giả vờ. Nàng đã dùng cách này quá nhiều lần. Lúc đó nàng trở nên giả tạo, lời nói dối tuôn ra một cách dễ dàng, thật giả lẫn lộn nàng cũng không phân biệt được. Nước mắt rốt cuộc là chảy cho ai xem, Lộc Miên sẽ không bao giờ tin nữa.
"Miên Miên..."
"Mình không biết phải làm sao nữa, Miên Miên..."
Rốt cuộc họ phải làm thế nào mới có thể sống tốt bên nhau? Lâm Giản trên thế giới này, làm thế nào mới có thể có được hạnh phúc?
Lâm Giản à Lâm Giản, rốt cuộc phải làm sao, mới không còn đau khổ và buồn bã nữa.
Thế giới rộng lớn như vậy, nhiều người như vậy, nhiều ánh đèn như vậy, rốt cuộc phải làm thế nào, Lâm Giản mới có thể có một bến đỗ bình yên, có thể dựa vào?
Lâm Giản sinh ra đã bị bỏ rơi. Cả nửa đời trước Lâm Giản đều chìm trong sự tìm kiếm. Lâm Giản không dám hành động nữa. Nàng sợ trái tim mình quá đê tiện, nàng sợ mình không kiểm soát được, đẩy cô và tình yêu của hai người ngày càng xa.
Lâm Giản không có Lộc Miên, còn có thể tìm được niềm vui như thế nào? Nàng đã thử 7 năm mà không tìm ra cách. Nàng đã thương tích đầy mình rồi. Nếu không có Lộc Miên, nàng sẽ héo tàn nhanh nhất có thể thôi.
"Miên Miên, mình có bệnh. Ngay cả khi mình mất trí nhớ, mình vẫn luôn nảy sinh những suy nghĩ xấu xa muốn độc chiếm cậu. Rất nhiều, không chỉ một lần mình muốn lén xem điện thoại của cậu, rình mò chuyện của cậu với người khác. Mình không khỏe lại được, có lẽ mình cả đời này cũng không thể khỏe lại."
"Mình là người như vậy, một người không bình thường, một tình yêu không bình thường." Nhưng nàng thực sự mong mỏi, mình có thể được lựa chọn một cách kiên định dù chỉ một lần.
Lâm Giản đưa tay lau nước mắt, vén mái tóc dài che nửa mặt, nhìn ra biển cả bao la. Mặt trời dần lặn. Ở đây chỉ có một mình nàng. Tại sao nàng luôn cô đơn và hiu quạnh đến vậy.
Hốc mắt nàng đỏ hoe như muốn rỉ máu. Nàng lại trở nên dịu dàng và tĩnh lặng, nhẹ nhàng nói vào điện thoại: "Miên Miên, cậu còn cần mình nữa không?"
Một người tan vỡ như nàng, liệu có ai sẽ không chút do dự mà ôm lấy nàng đây?
Nàng khao khát lắm. Cả đời nàng bị ám ảnh bởi điều đó.
May mắn thay, Lộc Miên hỏi nàng: "Cậu đang ở đâu?"
Giọng Lộc Miên rất khàn, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Giọng Lâm Giản càng nghẹn ngào hơn, cố gắng giữ nụ cười và sự dịu dàng: "Mình đang ở bãi biển Vong Ưu. Nếu Miên Miên vẫn sẵn lòng yêu mình, có thể đến đón mình không?"
Nàng nhìn hoàng hôn, thấy thật đẹp. Nàng rất muốn chia sẻ cùng người mình yêu. Nếu có thêm một người, cảm giác cô đơn hiu quạnh sẽ trở nên ấm áp và tươi đẹp hơn.
Nàng không muốn cô đơn hiu quạnh nữa.
Người yêu của nàng nói: "Được."
"Cậu đứng yên đó đợi mình."
Lâm Giản rơi một giọt nước mắt, nàng đưa tay nhẹ nhàng lau đi, nũng nịu đáp: "...Ừm."
Câu nói này thật dịu dàng. Nàng muốn giữ nó lại mãi mãi.
Miên Miên bảo nàng đứng yên đó đợi cô, Miên Miên bảo nàng đứng yên đó đợi cô...
Nàng là của Miên Miên, Miên Miên đương nhiên sẽ đến đón nàng.
Lộc Miên nhanh chóng đến nơi, gọi tên nàng từ xa. Nàng vịn vào tà váy đứng dậy, quay đầu nhìn lại.
Lộc Miên đang sải bước, bất chấp tất cả, chạy về phía nàng.
Khung cảnh này thật đẹp. Ngay cả gió biển cũng trở nên dịu dàng, từ từ vuốt ve mái tóc nàng. Đôi mắt ướt át, sáng trong của nàng cong thành hình trăng lưỡi liềm, cười rạng rỡ.
Nàng đứng yên tại chỗ, bị Lộc Miên vừa chạy đến nắm chặt cổ tay. Lộc Miên nắm rất mạnh, nhưng cơn đau lại trở thành dưỡng chất của nàng, tưới mát trái tim khô héo của nàng, khiến nàng trở nên rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
Hãy nắm chặt hơn nữa đi, hòa nàng vào máu thịt của cô, đừng bao giờ xa nhau nữa.
Nàng bị Lộc Miên kéo vào xe. Lộc Miên luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Nàng biết Lộc Miên chắc chắn rất tức giận. Nàng hơi lo lắng. Nàng muốn hôn, muốn ôm Lộc Miên, nhưng Lộc Miên đã khởi động xe. Nàng không biết Lộc Miên sẽ đưa nàng đi đâu. Chỉ cần đi theo Lộc Miên là được.
Lộc Miên kéo nàng xuống xe, bước vào một cửa tiệm, dẫn vào một căn phòng nhỏ, đuổi những người khác ra ngoài. Lộc Miên bảo nàng cởi đồ.
Lâm Giản không dám chống lại Lộc Miên đang tức giận. Nàng khẽ cắn môi, tuột dây áo, chiếc váy trắng rơi xuống đất. Theo yêu cầu của cô, nàng nằm sấp xuống. Hàng mi dài run rẩy nhẹ, nàng như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo. Lộc Miên bảo nàng không được cử động. Đằng sau nàng vang lên nhiều âm thanh, như đang chuẩn bị cho một việc khác thường.
Dù Lộc Miên rất tức giận, nhưng cô vẫn chuẩn bị rất chu đáo.
Lâm Giản quay lưng lại nên không thấy. Điều đó đối với nàng thật bí ẩn. Lộc Miên đang bận rộn. Mỗi hơi thở gần kề và cảm giác chạm nhẹ đều khiến tâm trí và cơ thể nàng run lên.
Cảm thấy một luồng mát lạnh ở thắt lưng, đó là Lộc Miên đang dùng khăn ướt lau cho nàng.
Không báo trước, máy móc bắt đầu hoạt động. Thắt lưng nàng truyền đến cơn đau. Cảm giác đau như bị kim châm truyền thẳng lên não. Nàng không kìm được kêu đau. Lưng nàng cong lên, lập tức bị Lộc Miên ấn xuống.
"Đừng nhúc nhích." Giọng Lộc Miên lạnh lùng và mạnh mẽ vang lên từ phía sau. Lâm Giản nén nước mắt, nắm chặt lòng bàn tay, khẽ nức nở.
Chỉ cần nàng cử động một chút, Lộc Miên sẽ mắng nàng, rất dữ dội, khiến nàng mềm nhũn cả chân.
Lộc Miên không cho phép nàng không nghe lời, không cho phép nàng không chấp nhận sự kiểm soát. Ngay cả khi cảm thấy bất an muốn quay đầu nhìn cô cũng không được.
Lộc Miên cầm máy xăm, từng chút một đưa mực xăm vào cơ thể trắng mịn của Lâm Giản, để lại dấu vết không thể xóa nhòa.
Cô tùy ý làm tất cả những điều này với nàng, như thể đang trút giận. Cô nheo mắt lại, cô tận hưởng khoảnh khắc này tột cùng.
Cảm giác vô song mà chỉ Lâm Giản mới có thể mang lại cho cô.
Cô cần Lâm Giản, cô cần chiếm hữu Lâm Giản.
Không biết từ lúc nào, không biết là khi Lâm Giản tâm sự đến câu nào trong điện thoại, tim cô cũng đau nhói theo. Cô đau lòng đến mức không thở được. Cô nhận ra trong đầu mình hoàn toàn không còn lựa chọn "từ bỏ Lâm Giản" nữa.
Dù nàng còn bệnh thì sao? Dù nàng không bình thường thì sao? Dù nàng nhớ lại chuyện cũ thì sao chứ?
Cô đã biết Lâm Giản yêu cô và cô cũng yêu Lâm Giản, sẽ không thay đổi vì bất cứ điều gì. Cô phải thừa nhận, họ sẽ không ai sống tốt nếu thiếu vắng người kia.
Họ yêu nhau, họ yêu nhau nhất, họ là một cặp trời sinh, mãi mãi phải vướng mắc vào nhau.
Tất cả cảm xúc của cô chuyển hóa thành sự chiếm hữu mãnh liệt. Cô muốn độc chiếm Lâm Giản, khẩn thiết cần làm điều gì đó để chứng minh.
Phải để lại trên người nàng một dấu vết vĩnh cửu. Trái tim cô vì điều đó mà rung động.
Không thể kiểm soát được, cô ra tay rất mạnh, kim xăm đâm rất sâu, để lại hai chữ "Lộc Miên" đẹp đẽ, bay bổng, đầy tính nghệ thuật trên thắt lưng Lâm Giản.
Thật thẳng thắn.
Buông Lâm Giản ra, Lộc Miên ném máy xăm sang một bên, đứng dậy, lấy điện thoại, chụp một bức ảnh thắt lưng Lâm Giản, rồi ném lên chiếc ghế sofa trước mặt nàng.
"Thích không?" Giọng cô khàn khàn, quyến rũ, vừa xấu xa vừa đắc ý.
Lộc Miên làm với cảm xúc mạnh nên xăm rất đau. Lâm Giản đã khóc mấy lần vì đau. Lúc này đôi mắt nàng đầy nước mắt, như hoa lê dính mưa.
Bị Lộc Miên đối xử như vậy, Lâm Giản vốn đã hơi choáng váng. Khi nhìn thấy tên cô rõ ràng được xăm trên thắt lưng mình, lòng nàng càng chịu một cú sốc không nhỏ.
Quá thẳng thắn. Nàng đã bị Lộc Miên chiếm hữu.
Cả cơ thể và tâm hồn nàng run rẩy.
Nàng nức nở một tiếng, không chịu nổi bò dậy khỏi ghế sofa, vội vàng tìm Lộc Miên, ôm lấy Lộc Miên, ngẩng đầu hôn cô.
Tiếng nước do môi lưỡi quấn quýt vang lên. Nụ hôn này họ dồn hết tình yêu vào nhau. Lâm Giản nắm lấy tay Lộc Miên, muốn cô nhẹ nhàng xoa vào chỗ vừa xăm.
Lâm Giản sau khi bị khắc dấu ấn trở nên ngoan ngoãn và bám dính hơn. Nàng ước gì có thể dâng hiến tất cả mọi thứ của mình cho Lộc Miên, không ngừng lặp lại giọng nói dinh dính nũng nịu:
"Miên Miên... yêu cậu..."
"Yêu Miên Miên lắm..."
"Mình cũng yêu cậu."
Vui quá. Nàng thật sự muốn thời gian dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này.
Trái tim Lộc Miên đập vì nàng, mắt Lộc Miên chỉ có nàng, Lộc Miên bất chấp tất cả để có nàng, yêu nàng nhất.
Nàng thích cảm giác bị Lộc Miên mạnh mẽ chiếm hữu đến nhường nào.
Nàng muốn giấu trái tim Lộc Miên thật kỹ, không ai tìm thấy, ngay cả chính Lộc Miên cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz